ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

5

TrmNguyn909200

Và công việc ấy chỉ dừng lại khi mặt trời đứng bóng ban trưa. Những chiếc xe hơi chạy trên đường trông chẳng khác nào thịt heo được cắt thành miếng đang bị nung dưới lò than, còn người đi đường năm người thì hết sáu người than thở về cái nóng quá mức của đất mẹ nơi mình sinh ra, trong đó có cả tôi nữa.

Tôi lầm bầm than vãn về thời tiết quá nóng bức trong trưa nay tại Nhật Bản, sau đó đưa tay lau mồ hôi bết dính vào chân tóc rồi kéo nhẹ mũ áo để che phần gáy nóng ran vì nắng. Thầm nghĩ đã có người nào gan dạ chọc tức ông trời khiến ông ta tức giận mà tỏa ra lượng nhiệt nóng hơn mọi ngày, dù ban đêm trái ngược hoàn toàn vì nó khá lạnh.

Chuyện chính là tôi đã qua hơn năm cửa hàng, nhưng quả nhiên chẳng có chỗ nào chấp nhận một đứa nghỉ học ngang sương vào làm. Có mấy quán thịt nướng, quán rượu đang tuyển người nhưng phải trên mười sáu tuổi, vả lại tôi thấy toàn dân xăm trổ rồng bay phượng múa nên lủi đi luôn, may rủi người ta ủi cho mình một dao thì chẳng còn tro cốt để mà chôn.

Rồi tôi bỗng nhớ đến câu nói sáng nay của chủ cửa hàng tiện lợi, ông ta bảo tôi chắc chắn sẽ quay lại vì chẳng có chỗ nào chịu nhận. Đó hẳn là một lời nguyền nhỉ? Tôi lắc đầu không thèm đắn đo, quyết tâm đi tìm chỗ làm mới dù lương cao hay thấp chẹt. Nhưng trước tiên tôi cần phải tìm chỗ nào tránh nắng cái đã.

Tấp vào hàng hiên của cửa hàng mô tô mọc lên bên kia đường, tôi nhìn xuống mặt đường lát nhựa đang bị cái nắng thiêu cháy đến mức tôi lờ mờ thấy cả khói bốc lên. Ha, bây giờ tôi đang thầm cảm thấy may mắn vì mình đã mang áo khoác có mũ trước khi ra đường, dưới cái thời tiết 28 độ thế này mà ra ngoài quên trang bị đồ chống nắng thì coi như toang.

Khẽ thở dài thườn thượt, tôi xoay ra đằng sau nhìn qua lớp kính dày cui đang trưng bày dòng xe phân khối lớn trông mà sướng rơn cả mắt. Sự tò mò lẫn thích thú bị thu hút bởi thứ ngộ kỳ chợt nổi lên, tôi áp hẳn tay vào mặt kính để nhìn cho rõ chiếc xe nổi bật nhất trong cửa hàng. Có lẽ đây là "ngôi sao" sáng nhất ở đây, tôi chả hiểu mô tê gì về mô tô nhưng vẫn bị thu hút đây nè.

Ngẩn ngơ một hồi lâu, tôi giật bắn mình khi nhận ra kế bên từ bao giờ lại xuất hiện thêm một người nữa cũng đang nhìn chiếc xe mô tô ấy. Thiếu tí nữa là hét toáng lên, tôi nhảy bật ra sau phòng bị khiến đối phương không nhịn được mà bật cười. Bấy giờ, tôi mới nhận ra anh ta chính là người đã mua thuốc lá và bia ngày hôm qua.

Anh ta mặc áo phông trắng, quần liền áo màu xám của mấy tay thợ sửa xe trong phim, kèm theo mùi nhớt xe đặc trưng không thể lẫn vào đâu được.

Dáng người gầy gò nhưng cao ráo, tôi thinh thích cái giọng âm ấm của anh ta lúc nói mấy câu với khuôn miệng cười đùa. Tôi buông bỏ cảnh giác rồi thầm đánh mắt nhìn sang, thấy anh ta lấy điếu thuốc lá từ trong bao rồi châm lửa trên cái hộp quẹt xám tro, đầu thuốc lá rỉ vụn rồi khói xám bốc lên mờ mờ. Rít một hơi thật sâu và thở ra làn khói mỏng, anh chàng nọ bỗng quay sang tôi mỉm cười.

"Nhóc muốn vào trong không?"

Cho đến lúc này tôi mới ngộ ra, anh ta là chủ cửa hàng chứ không phải nhân viên.

Anh xưng là Sano Shinichirou. Cửa hàng này viết tắt tên anh, S.S Motor. Tôi ậm ừ, chăm chú ngắm nhìn mấy chiếc xe được xếp thành hàng trên bệ đỡ, còn chỗ trưng bày cao nhất thì để con CB250T đang được bảo dưỡng. Hóa ra đó là tên của nó, một cái tên không quá mĩ miều so với vẻ ngoài hùng hồn.

Nhưng đáng nói là Sano mới hai mươi mấy cái xuân sang mà đã lập nghiệp, được cái nhà anh gần đây nên cũng tiện qua lại giữa tiệm và nhà. Tôi thấy anh nói say sưa trông khá tự hào, cái mơ thuở nhỏ tuy nhỏ nhoi thôi nhưng bây giờ nó đã trở thành hiện thực. Khéo có khối cô theo chứ ít.

Đùa là thế nhưng Sano "hơi" lảng tránh vấn đề đó mà lái sang chuyện nọ chuyện kia, họa chăng đường tình duyên của anh nó hơi lận đận?

"Nhóc uống nước không?"

Tôi gật đầu, ngồi xem người ta sửa xe hóa ra là thú vui không hề buồn chán xíu nào. Chẳng biết qua bao lâu và cốc nước trên sàn đã vơi đi ít nhiều, tôi vẫn chăm chăm nhìn Sano đang chữa cháy dang dở con mô tô để đem trả khách vào ban chiều.

"Sano."

"Hả?"

"Cảm ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info