ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

46

TrmNguyn909200

Mây đen vẫn rải ngổn ngang những
cục kẹo mềm mại trên bầu trời, màu sắc nó không được đẹp, ăn vào lại the, đắng và có vị sấm sét. Bức tranh mưa phủ phía trước vẫn trong veo, sống động như chưa từng được sống, trút nặng từng giọt mưa lạnh lẽo dội thẳng vào mặt tôi như cách bánh xe ô tô vô tình cán qua những vũng nước lớn trên đường bê tông.

Trận lụt thiên đường ban cho tôi xin từ chối nhận, nước mưa không còn trong mà toàn mùi bụi bẩn và có màu đen như dầu nhớt.

Rãnh cống dưới lề đường được lấp đầy bởi nước xả ào ạt, trên hiên nhà rơi tí tách lúc nặng lúc nhẹ, như bản giao hưởng lệch nhịp được chơi bởi kẻ nghiệp dư. Cây đàn mưa vẫn tấu lên những nốt trầm buồn bã, đẩy đưa ta chìm vào giấc ngủ mong muốn trong một ngày mưa lạnh lùng.

Tôi ngồi bệt trên bậc thềm trước hiên cửa hàng đã đóng từ lâu, nhẹ thở một hơi nhẹ tênh, tôi chán nản hướng đôi mắt lười biếng ngóng trông cơn mưa trĩu nặng liệu có vơi đi chút nào.

'Tuyết' mùa hạ rơi lộp độp trên nóc nhà, lộp độp trên những chiếc ô đỏ rực rỡ của mấy đứa trẻ tíu tít dắt tay nhau về nhà. Ống xả leo thang chót vót, róc rách liên tục xả nước trên mái nhà xuống cống, nước đen xì xì mang theo mùi phân chuột trong thân ống lâu ngày không được xả, gắt mũi hơn tôi tưởng nhiều.

Mưa vẫn không chịu ngừng lại, những vệt sáng trên bầu trời xám xịt cứ luân phiên nhau nổ đùng đùng như thi coi ai là thằng nổ to nhất, sáng quắc nhìn phát sợ. Nhưng điều đó cũng không khiến cho Shibuya ngày hạ phải dừng lại sự sống của nó, giống như quệt lên bức tranh nhàm chán một nét, một nét rồi lại một nét.

Khẽ trút tiếng thở ngao ngán, tôi đảo mắt một vòng dựa người vào cửa sập làm vang vọng lên không gian chỉ còn tiếng bánh xe lăn tròn trên đường bê tông, tiếng tuýt ngân dài của còi xe ô tô và những vũng nước bì bõm nương theo từng bước chân vội vã của người đi đường.

Chiếc ô tròn xoe được bung cái bụp, như nụ hoa trỗi dậy sau cơn mưa mát lạnh, tưới lên gốc lên rễ sức mạnh vươn mình tiến lên, trở thành bông hoa đỏ tươi rực rỡ tô điểm bụi hồng thoạt nhìn tẻ nhạt.

Chấm lên bức tranh mưa nhàm chán đang sống một màu đỏ của chiếc ô nhỏ xoay tròn, lại quệt thêm nét mực xanh thắm màu lá non của chậu kiểng ngập nước ngồi bên cạnh tôi như tâm sự chuyện đời. Vì để dưới rãnh thông giữa hai bức tường không có hiên che, cái cây kiểng được tắm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, đất trồng tơi bời, men theo dòng nước cuốn đất trôi xa khỏi cái chậu.

Phiến lá xanh nhỏ giọt, tong tong, góp một phần nhỏ nhắn vào bài nhạc không tên mà những âm thanh rộn ràng đang tấu một cách hăng say, mà khán giả chỉ có mỗi tôi, thằng duy nhất rảnh rỗi đang chờ mưa tạnh.

Gãi đầu mấy cái, tôi nghĩ, tự nhiên lại không muốn về nhà.

Vẫy tay chào thằng nhóc mang đôi ủng màu vàng, áo mưa có mũ trùm đầu đang dắt chiếc xe đạp cao hơn mình bị xứt dây sênh đứng giữa đường. Tôi thầm nghĩ đến cây dù bị bỏ quên, mẩm chắc nhóc Tachibana sẽ đem về thôi.

"Anh ơi." Nó gọi khẽ bằng cái giọng non nớt, phá bĩnh bầu không khí nhạt nhẽo đang vây quanh tôi.

"Gì?"

"Anh muốn làm hoàng tử hay công chúa?"

Tôi nghệch mặt, ngẫm một lát rồi đáp: "Công chúa."

"Vậy em làm hoàng tử!" Thằng nhóc reo lên hào hứng, đó là trước khi một trận lụt đổ ào xuống làm ướt nhẹp cái áo mưa màu vàng thoạt nhìn tàn tạ.

Tôi không nhịn được liền che miệng khúc khích, tay vừa ngoắc nó lại gần để mình gắn lại sênh cho. Thằng nhóc hớn hở tíu tít như con sáo, vừa chăm chú xem tôi gắn sênh vừa liến thoắng 'ngỏ' tôi muốn nhảy với nó không.

Lọ Lem còn có giày có váy. Tôi có mỗi đôi xăng đan sắp đứt quai hậu mang tạm, đến bộ đồ trên người cũng chẳng được 'sang'.

"Nhưng anh không có giày thủy tinh."

"Thế không cần giày. Công chúa nhảy với hoàng tử nha?"

Bàn tay nhỏ xíu chìa ra lịch thiệp, hệt như một hoàng tử thứ thiệt khiến tôi bật cười. Vội chùi đôi tay dính nhớt vào lưng quần, tôi 'ngại ngùng' nắm lấy bàn tay kia, bắt đầu buổi khiêu vũ dưới mưa trên chiếc xe đạp cũ.

Cọ vẽ chấm xuống một đường, cơn mưa ngang trời như ngưng đọng, biến hóa lại thành biến mất. Thoáng chốc liền ngừng, mưa tạnh ngay.

Thân là công chúa, nhưng mình phải nhọc lưng ra đèo hoàng tử về nhà. Đi cũng gần thôi, không xa lắm. Bàn đạp nghe theo từng bước, lên xuống rồi lên xuống, bon bon trên con phố văng vẳng tiếng nước chảy trên hiên.

Hoàng tử bé ngồi sau lưng, vừa ngâm nga vừa giang tay đón gió.

Tôi cũng hòa giọng góp vui, chỉ khổ cái giọng khàn như vịt đực mùa động dục không cho phép tôi hát hết phần điệp khúc và nốt cao.

"Nhóc tên gì?"

Đạp xe một quãng đường xa, tôi dừng trước chân cầu ngồi ngắm sông. Ấy là do thằng nhóc muốn, nó đòi ra đây ngắm sông. Vào giờ khắc lạnh thế này. Tôi xuýt xoa, chà xát hai tay vào nhau mà hướng mắt xa trăm dặm, xa xa có bóng mây chen lấn nhau trên bầu trời, thoáng bên dưới là phao nổi gắn đèn nổi trên sông, tôi vẫn không biết công dụng của nó là gì, mà tên gọi của nó tôi cũng không biết nốt. Gọi phao nổi vì tôi nghe đồn người ta nói thế.

Gió sông ùa về khiến tôi run, hắng giọng hắt xì một tiếng, tôi quắc mắt nhìn sang hoàng tử bé bên cạnh tự nhiên im lặng đến sầu. Thằng nhóc chôn chân đứng yên một hồi, để mặc những cơn gió lạnh đang tạt ngang khiến tóc mình rối tung như mới ngủ dậy. Nhắc đến hồi nãy, tôi cũng không nghe nó trả lời vâng dạ, hỏi tên xong thì im đến giờ. Bèn chạm lên mái tóc đen mềm mại ướt nhẹp kia, khóe mắt chùng xuống nhìn dịu lấy một cái rồi cất giọng.

"Lạnh thì nắm tay anh này."

Nghe như muốn bắt cóc con người ta.

Dẫu là một thằng không lãng mạn, tôi vẫn biết dùng hành động thay cho đôi ba câu sáo rỗng mật ngọt, chỉ lũ khua môi múa mép mới đem mấy câu đấy ra khè. Còn tôi là người lớn, người lớn thì phải trưởng thành. Nắm tay nhau, hôn một cái là xong ngay.

Cái lạnh len qua cái đan của thằng nhóc, tay nó lạnh ngắt, như mới chui từ tủ lạnh ra làm tôi giật mình.

Cứ ngỡ mình đang gặp ma, lắc đầu rồi lại ngẫm, thằng bé có chân, lại còn dắt cả xe đạp. Chẳng có con ma nào biết dắt xe đạp cả.

"Anh ơi."

"Ơi?"

"Anh tên gì?"

"Haru."

"Em hỏi tên anh cơ."

"... Itsuki."

"Anh Itsuki ơi."

"Nghe."

Tới đây thì thằng nhóc im ru. Tôi kiên nhẫn, mắt vẫn nhìn về phía trước. Mặt sông lặng sóng, lâu mới nhìn thấy vài gợn lăn tăn.

"Em tên Shin."

Cái giọng non nớt nương theo gió, lọt vào tai như tiếng mèo. Tôi không làm ra vẻ bất ngờ, chỉ nghĩ, thằng oắt nào mà chẳng được mẹ đặt tên Shin.

Tôi không đáp lại Shin, khóe miệng khẽ nhếch rồi nhìn sang.

Kế bên đã vắng ai kia từ bao giờ.



























A, gặp ma rồi.


































_

Ngoại truyện(?) tui cũng đang thắc mắc ('。• ω •。')

Nhưng clm nó không ăn nhập gì với chương trước:))))) xinhaythathuchotui. Coi như đó là quà Halloween muộn nhen

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info