ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

40

TrmNguyn909200

Bức tường lát gạch đỏ cắt lớp được tráng lên một lớp xi măng cũ, vụn xi măng nứt rạn lăn dài trên tay áo, rơi lộp bộp xuống nền đất lạnh trong con ngõ nhỏ. Những giọt nước mưa vô tư nhỏ tí tách từ nóc nhà được phủ lên tấm bạt màu xanh dương, nước cứ thế nhỏ xuống từng giọt, đọng thành vũng nước to đang liên tục dao động giữa không gian yên tĩnh.

Mặt nước trong veo, phản chiếu từ dưới lên hình ảnh của hai thằng con trai một cao một thấp, lưng chạm lưng với bức tường xù xì còn hơi ẩm do trận mưa xối xả đêm qua. Tay phải tôi rục rịch, vụn xi măng chưa gì hết đã vây đầy ra tay làm tôi khó chịu.

Thoáng chau mày cái nhẹ, tôi nhấc chân bước thêm bước hoàn toàn dồn cậu trai kia vào chân tường, một bước nữa là ngực chạm ngực ngay.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có hơi thở nhè nhẹ vang lên cùng mùi hương nam tính cậu trai kia xộc vào cánh mũi. Ánh mắt đảo lộn, hiện tại tôi đang khá bối rối vì đột nhiên lâm vào tình huống trớ trêu cùng thằng nhóc đẹp mã.

Thầm nghĩ đến mấy phút trước khi xảy ra tình cảnh này, tôi đẩy chân trái mình đạp lên chỗ trống giữa hai chân cậu ta cho dễ giấu mình sau máy bán nước tự động.

Con ngõ nằm giữa hai bức tường của tòa nhà cao tầng, chỉ cần ngước lên là sẽ thấy tầng mây xanh vời vợi đan xen dây điện màu đen chằng chịt mắc trên những cây cột điện cao chót vót.

Choeng!

Tiếng động làm tôi giật thót, hóa ra là con mèo hoang với bộ lông xơ xác đang lục rác để tìm đồ ăn. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.

"Chịu... thêm chút nữa được không?"

Chẳng là ban nãy, tôi vẫn là thằng thất nghiệp đang giúp bác hàng xóm dắt chó đi dạo thì đột nhiên con Kiwi (tên con chó) lại vùng vằng giựt đứt sợi xích đắt tiền, ngay lập tức ba chân bốn cẳng phóng cái vèo không kịp để tôi thấy nó đã chạy đi đâu. Giờ thì hay rồi, chỉ tổ tạo thêm việc cho tôi gánh.

Con chó giống Akita với bộ lông trắng tuyết được chăm sóc chu đáo, cả cái bụng hay cái mông mỗi khi nó chạy hay bước đi cũng lúc lắc lượn sóng đủ để hiểu chủ nó chăm sóc tốt tới mức nào. Tôi càu nhàu lúc lâu, trên tay vẫn giữ chặt sợi xích đứt mà con Kiwi làm hư.

"Kiwi! Mày đâu rồi!"

Nếu là tìm người thì dễ nhưng đây lại là con chó. Độ khó của game tự nhiên tăng lên khiến tôi ngoài thở dài ngán ngẩm và co giò đi kiếm thì không còn cách nào khác. Nhưng kiếm không ra thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ cuốn gói ra đường và phải bồi thường cho người ta khoản tiền thỏa đáng. Tiền kiếm được hiện tại chỉ đủ để tôi đóng tiền nhà trong bốn tháng nữa và đủ cho vài bữa ăn, nhấn mạnh là vài bữa thôi.

Giữa trưa nắng gắt, có thằng đàn ông ăn mặc xộc xệch, tóc tai rũ rượi do chạy lên chạy xuống quá nhiều lần, trên tay cầm theo sợi xích đứt buộc quanh bắp tay hằn hẳn lên vết đỏ mờ.

Tôi chạy ngược chạy xuôi, chẳng biết hỏi bao nhiêu người, thậm chí còn va phải người ta mà chẳng kịp xin lỗi. Cuộc tìm kiếm kéo dài gần hai mươi phút đồng hồ, cùng sự trợ giúp của vài cô bé nữ sinh và một đám tiểu học tại thấy tôi tội nghiệp.

Được rồi, vì cuộc sống mưu sinh nên tôi sẽ bỏ qua chuyện đó.

Con Kiwi được tôi miêu tả khá kỹ nên không khó để mọi người nhận ra con chó quái quỷ ấy.

"Giống Akita, lông trắng, mắt to, mập như một con heo và có cái mông rất bự." Tôi cũng đếch biết vì sao mình lại nhấn mạnh hai chữ mông to nữa.

"Anh ơi, 'hông' thấy." Anh cũng 'hông' thấy.

Và thế chỉ còn mình tôi dấn thân vào công cuộc tìm kiếm con Kiwi, trong vô vọng.

Trưa trật trưa trời tôi phải chạy nhong nhong ngoài đường để tìm con chó lai heo không rọ mõm. Nó cắn người thì toang, mà nó đã ngừa dại chưa? Nếu chưa thì xác định.

"Kiwi! Nghe thì sủa! Không nghe thì sủa!"

"Gâu!" Sủa thật mọi người ạ.

Tiếng sủa trong trẻo của con Kiwi vang lên lần nữa càng giúp tôi xác định nó đã chui chỗ xó nào. Chiếc đuôi cong cong trắng muốt của Kiwi hiện ra, sau bức tường trong con hẻm thưa người. Mày đây rồi, đồ chết...

Bộp!

Con Kiwi thật đó, nhưng tôi bắt nhầm cái gì rồi.

"Thì ra đây là đồng bọn của mày, một con chó đen đầu~"

"Gâu!"

Chó đen đầu con m* mày.

Thằng chả cười khục khặc cất lên cái giọng gợi đòn, đã vậy còn đi nắm thằng đàn ông lạ mặt mãi không chịu buông giữa ban ngày ban mặt. Ôi. Tôi không muốn làm đối tượng của mấy thằng bất lương đâu.

Nhưng khốn nạn một cái, thằng khùng này tự nhiên dùng đầu thuốc lá đang cháy chặn lên mu bàn tay tôi kéo một đường dài. Nó dí dí như thể tay tôi là cái gạc tàn làm bằng thịt hiếm có khó tìm, để lại dấu tích là những vết phỏng bị bong lớp da non, mủ trắng từ từ chảy ra kèm theo đó là chất lỏng màu đỏ nhìn mà hoa mắt.

Tôi hoang mang sững người khi lọt vào tai mình là những tiếng khúc khích sảng khoái, nghe như con thú hoang đang từ tốn tận hưởng cảm giác bề trên khi chộp trúng con mồi.

Giờ tôi trong mắt nó chẳng khác nào kẻ bị săn, mà, ngay từ đầu tôi đã là kẻ bị săn rồi.

"Thôi nào. Ai lại chơi cắn như thế?"

Túng quá hóa liều, tôi táp vô cẳng tay nó như cách con Kiwi cạp vào ống quần kẻ địch khi thấy con sen hờ của mình bị bắt nạt.

Giựt nhau hơn bốn năm phút, tôi chẳng xê dịch gì được thằng điên này, hình như cổ tay trật m* rồi. Dấu răng đều như bắp lẫn nước bọt in dấu nổi bật trên cẳng tay nó, trộn thêm tí màu đỏ nhoe nhoét, rỉ ra từ vết cắn sâu làm thằng khùng đấy buông lỏng. Nhân cơ hội đó tôi liền vung chân đá một cú vào đầu gối làm nó cong người, cái thân xác cao lớn cúi xuống tưởng như muốn đè bẹp tôi.

"Kiwi! Mày đâu rồi!?" Con heo lai chó đó lại trốn nữa rồi!!

Nhưng giờ không phải lúc để tâm đến chuyện đó, vì phía sau tôi... là con Zombie mét chín đang đuổi theo với tốc độ 300km/h kìa!!

"Dừng lại trò chuyện xíu thôi~"

"Tao không có nhu cầu!"

Hai thằng đuổi nhau như chơi bắt bướm giữa trưa. Cuối cùng, cuối cùng...

Lại thành ra thế này.

Trong lúc chạy trốn khỏi tầm mắt thằng zombie ấy, tôi đã vô tình túm theo cậu trai trước mắt trốn với mình.

"Hửm. Em có ở đây không?" Ôi đệt, cô hồn tìm đến đít rồi.

Mồ hôi đổ ròng ướt đẫm phần tóc con hai bên thái dương, chỗ tóc mái xõa lòa xòa làm cậu trai được tên đối diện cho là ngon nghẻ kia nheo mắt, nhìn sơ qua thôi cũng đủ hiểu thằng đang 'tán tỉnh' cậu ta một cách vội vã vừa trải qua tình huống gì.

Thông qua hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt ai kia tôi thấy rõ sự lo lắng trên mặt mình khi mà cái tên ngoài kia cứ gọi tôi bằng chất giọng đáng ghét.

Những hơi thở mỏng tang đè nén lên vây áo chàng trai, phút giây nín thở cùng người trải qua như dấn thân vào chiến trường đang rải đầy mưa bom bão đạn, trống ngực đập thình thịch, hai hơi thở như hai thái cực khác biệt khẽ giao nhau sao mà lộ liễu sau máy bán hàng tự động.

... Có lẽ chuyện này sẽ tiếp diễn lâu hơn nếu thằng cô hồn kia không bỏ cuộc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng dậy sóng chợt nguôi ngoai cho đến khi đầu mình bỗng truyền tới cảm giác đau đớn quen thuộc. Giang hồ gì đâu toàn chơi giựt tóc!

Oái oăm rít lên một tiếng, không kịp để tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì một cú đấm đã 'vô tình' hôn vào má. Cái rát nó lan khắp khoang miệng, nước bọt từ khóe môi trào ra cùng máu do răng tôi lỡ cắn phải.

Cú đấm đến từ thằng bất lương đẹp trai nhưng mất nết.

Đầu hai thứ tóc nhuộm đen vàng cắt kiểu wolf-cut che hẳn bên mắt phải nhìn nghệ lắm. Đôi ngươi vàng cát thoáng ẩn hiện ý cười, trải dài như cơn bão cát trên sa mạc sau khi trao cho tôi cú đấm thân thiện thay cho lời chào. Nốt ruồi duyên nơi khóe mắt như bút mực đè mạnh lên trang giấy trắng, vô tình hay cố ý đều gây điểm nhấn cho gương mặt thoạt nhìn thiên thần nhưng hóa ra ác quỷ bên trong, mà đó là chưa nói đến con hổ ngự trị trên cổ nó, những nét phun màu mực đen vằn vện khiến tôi nuốt nước bọt liên tục vì rén.

Ôi thôi, 'thiên thần' này tôi với không tới.

Được trao cho cú đấm tràn ngập tình thương mến thương, nó nắm cổ áo tôi ném như ném rác. Và, khoảnh khắc đôi chân mang giày thể thao ấy đạp mạnh xuống cổ chân, cũng là lúc tôi nghe tiếng rắc kêu lên rộn ràng tựa con tim đập thình thịch của mấy em nữ sinh bất ngờ gặp cờ rút...

"Đáng lẽ tao sẽ đánh mày ra bã..."

Nó nói, hoa tai hình chuông kêu leng keng khiến tôi sững sờ.

"... Nhưng thôi vậy. Dù sao mày cũng thành công mua vui cho tao được chút."

Còn tao thì đ*o.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info