ZingTruyen.Com

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

26

TrmNguyn909200

Kurokawa Izana đã không đến đây sau đêm hôm đó. Cây dù tôi mua với giá mềm chỉ mới sử dụng được một lần kể từ hôm kia cũng không còn được nhìn thấy nữa. Cơn mưa đánh xuyên qua bầu trời xanh cũng dần tạnh, trả lại một Shibuya ngập nắng trước khi lại có cơn giông kéo đến, rủa xả xuống thành phố thêm những đợt mưa rào to xé trời.

Đường xá tháng mưa lúc nào cũng đọng nước, những vũng nước mưa lạnh ngắt tồn đọng trên lòng đường được những lần lăn bánh mạnh bạo của ô tô hay xe tải cán qua, bắn tung tóe lên sập cửa hay người đi đường.

Ống cống được xả hai mươi tư trên bảy, đưa dòng nước lạnh về đúng nơi mà nó cần đến. Cả những đường ống trên mái nhà, thứ tôi từng cho là vô dụng và chỉ có tác dụng khi mưa đến cũng phải hoạt động hết sức.

Nước từ trên nóc của những ngôi nhà hai tầng xung quanh đổ xuống thông qua ống xả, chảy thẳng một mạch xuống cống ngập nước. Tí tách vài giọt nước đọng trên hiên nhà, tôi lắc đầu ngán ngẩm khi dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ có thêm một trận mưa rào kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ. Quả nhiên tôi nên mua đồ về nấu lẩu thì hơn.

Bàn tay khép hờ đặt ra sau đầu, vò vò một hồi làm nó rối xù lên như mớ len cuộn của lũ mèo trong cửa hàng thú cưng, tôi chép miệng tháo sợi dây cột tóc mà Benkei cho mình khi dây buộc đột nhiên bị đứt. Nói sao thì nói chứ dây thun của Benkei bền như ông anh vậy, dùng bẵng một năm rưỡi rồi mà không có dấu hiệu bị đứt hay bị mòn.

Nắm hờ phần tóc rối phía sau vuốt lại vài lần, tôi kéo nó lên cao hơn gáy rồi thắt lại, với sự vụng về chán nản mới sáng sớm của tôi thì việc để lọt nhiều sợi tóc con âu là chuyện đương nhiên.

Tóc tôi dài rồi, mặc dù không dài như Imaushi nhưng nó cũng được tính là dài. Mái trước lúc nào cũng phải vuốt lên để khỏi che mắt, tóc hai bên thái dương che hết cả tai nên tôi phải vén lên hoặc dùng kẹp tăm giữ lại.

Nhưng đuôi tóc dài quá lưng là thứ khiến tôi e ngại nhất, nó làm tôi giống con gái hơn. Một vài vị khách khi đem xe đến sửa đã nhầm tôi thành con gái, gặng hỏi để xin số điện thoại và sau đó đã bị Sano chen ngang lập tức. Nếu không làm thế tôi sẽ phang vào mặt họ bằng bất kỳ thứ gì tôi cầm được.

"Cắt tóc được rồi." Tôi xoa tóc lầm bầm rồi hướng ánh mắt nhìn ra ngoài nghe tiếng chim ríu rít bay lượn trên bầu trời, trong đầu thầm nhớ đến mấy tiệm hớt tóc nam hay mở trên phố Shibuya tầm giờ chiều. Có thể tôi sẽ ghé thăm trong hôm nay.

Vuốt lại chiếc gáy vừa được ngọn gió lướt qua, tôi cầm tách cà phê sữa còn chút hơi ấm để trên bàn nhẹ nhấp môi cho tỉnh táo. Dạo này tôi thường uống cà phê. Có thể vào sáng sớm hoặc tối muộn, đôi khi là pha một ly sữa nóng uống trước khi ngủ.

Những lúc thế này Sano thường nói tôi giống ông cụ non. Nhưng anh cũng không khác gì tôi. Hay ra ngoài hút thuốc, xong rồi mới chịu vào mặc cho anh biết không gì có thể qua mắt được tôi. Nhất là khi mồm miệng anh thở ra câu nào mùi thuốc bay theo câu đấy.

"Há miệng ra này."

Sano xuất hiện ngay bên cạnh đưa miếng bánh mì trứng kề sát miệng tôi, đuôi mắt anh cong lên với nụ cười đón nắng như muốn tôi mau chóng làm theo lời anh. Chần chừ một lúc tôi cũng ngoan ngoãn há miệng ra gặm một miếng, dưới sự thôi thúc của cái bụng đói và chẳng còn chút liêm sỉ nào tồn đọng trong người.

Với tay cầm hẳn cái bánh để ăn nốt bữa sáng dinh dưỡng mà anh làm, vừa nhai đầy bản họng vừa trách móc Sano mới sáng ra đã hút thuốc, có ngày hai lá phổi anh từ phổi xanh thành phổi xám.

Dạo này hay đổ mưa to nên Sano trú chân lại xưởng, lâu lâu anh mới về một lần nên thành ra ba bữa đều do một tay anh chuẩn bị.

Nói thật là Sano ở cũng được nhưng làm ơn đừng ngáy, tôi nằm trong phòng bịt tai mà vẫn nghe anh ngáy khò khò đấy!

"Em định chiều nay đi cắt tóc." Sano thích mân mê tóc tôi, đôi khi anh hay tranh thủ cơ hội bắt tôi ngồi yên cho anh thắt thử vài kiểu tóc khi anh giúp Ema buộc tóc.

"Thế để anh cắt cho. Hồi trước anh hay cắt cho Takeomi lắm!"

"Và giờ nhìn ổng như bị hói vậy, thà tự làm còn hơn."

Tôi khúc khích nhìn Sano đang bĩu môi và trưng ra ánh nhìn trách móc vì sao không tin anh. Tôi không bao giờ tin nghề tay trái của anh, trừ việc nấu ăn và mỗi ngày hút ba bốn điếu thuốc.

Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không có ý định ra tiệm, tốn tiền lắm, càng khó chịu hơn khi Sano là người đưa tiền dù tôi lúc nào cũng từ chối nhưng anh vẫn cứ hậm hực nhét vào tay vài tờ giấy thơm phức.

"Để em tự cắt vậy." Tôi nói khi vừa nhai nốt mẩu bánh cuối cùng, tách cà phê sữa mình pha cũng bị Sano uống lén hết cả nửa ly. Bĩu môi nhìn tách sứ của mình chỉ còn lại một ít, tôi nhẹ nhấp môi lần nữa cho hết trọn rồi bảo: "Anh không được xen vào đâu." Sano sẽ phá hỏng nó mất.

Nhưng dẫu tôi đã nói thế thì người ra tay giúp tôi lại không phải Sano, nó là một vị khách bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi tôi không thể tin vào mắt mình.

Thông qua chiếc gương trong nhà vệ sinh, tôi có thể thấy Sano Ema đã trở thành cô bé mười một tuổi đang trầm tư suy nghĩ về kiểu tóc phù hợp với gương mặt của tôi. Con bé đến từ khi nào nhỉ? Tôi không biết nữa, Sano cũng không biết nốt. Phải nói rằng kể từ lần cuối tôi gặp Ema đã là hai năm về trước, tuy tôi không nhớ rõ gương mặt của con bé ra sao nhưng thứ duy nhất bản thân ghi nhớ chính là mái tóc xoăn tít ươm màu nắng kia.

"Nghĩ ra rồi!"

Ema hào hứng reo lên, con bé hí hửng cầm chiếc kéo trong tay, bắt đầu tỉa từng chút từng chút một, thoạt nhìn không được uy tín lắm nhưng tôi thấy con bé làm tốt đấy chứ. Bàn tay mềm mại của đứa con gái mới lớn đi lướt qua phần tóc dưới của tôi, chạm thật nhẹ nhàng rồi như biến hóa làm tóc nó biến mất ngay sau đó.

Mái tóc dài chấm lưng của tôi chẳng mấy chốc đã ngắn tầm vai, vài lọn hơi xoăn lại do Ema đã uốn nó một chút, cả phần mái trước cũng được tỉa cao cho thấy đường. Tôi nhìn qua tấm gương soi trong nhà vệ sinh, chỉ thấy một con người được thay đổi hoàn toàn chỉ bằng việc hớt tóc. Cảm giác để cho Ema làm còn tuyệt hơn trong tiệm nữa.

"Cảm ơn em..."

"Em đã cố gắng hết sức đó. Cảm ơn thì đơn giản quá. Anh phải làm gì cơ!"

Tôi nhoẻn miệng, tháo cái khăn choàng để ngăn tóc dính lên người, dưới sàn nhà vệ sinh toàn những cuộn tóc đen ngòm của mình.

"Vậy em muốn gì?"

"Giờ em nghĩ chưa ra. Nhưng sau này chắc chắn anh sẽ phải làm theo đấy!"

Ngẩn ngơ người, tôi đành cười khổ. Chỉ biết gật đầu đồng ý với con bé rồi thu dọn lại mớ tóc dày, nhiêu đây đem bán có lẽ cũng được kha khá tiền.

_

"Quào, cắt tóc một phát là em thay đổi luôn?"

"May mà có Ema, nếu không em đã đi tong rồi."

"Còn anh thì sao? Anh cũng biết cắt mà."

"Thì em sẽ đi thẳng xuống biển luôn chứ sao. Nhìn tấm ảnh hồi đó chụp là em biết anh có tương lai làm thợ cắt tóc rồi."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com