ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

19

TrmNguyn909200

Cho đến hiện tại đã hơn một tháng kể từ ngày tôi "nhập gia tùy tục" vào S.S Motor.

Dưới sự chỉ dạy tận tình của Sano, tôi đã từ học việc sơ cấp lên mức học việc trung cấp, vẫn còn là lính quèn lúc nào cũng bị Sano mỉa mai lương ba đồng cọc làm chưa bõ nhét kẽ răng đã đền người ta hết hai đồng rưỡi.

Tuy không phủ nhận Sano nói sai nhưng nhìn bản mặt đắc chí của anh trông đáng ghét quá! Tôi chỉ lẳng lặng, ngoài mặt nhìn anh bằng hai chữ "phán xét" trong mặt hai chữ "khinh thường".

Đôi khi tôi khiến Sano phải ngã ngửa bất lực vì những câu hỏi trên trời dưới đất của mình, cũng vì có một mình lại trong mảng mình không chuyên tôi hơi... lụp chụp. Nếu có bạn bè, tôi nghĩ mình có thể tiếp thu tốt hơn vì không chỉ mỗi mình bị mắng.

Bạn bè tôi là hội cái bang chơi thân với nhau từ hồi thò lò mũi xanh vô tiểu học. Sau này quyết định học cùng cấp hai, mà tình cờ xếp lớp thế nào lại chung với nhau nữa, thế là quậy một trận long trời lở đất suốt năm trời cho đến khi tôi chuyển trường.

Phá thì phá, chơi thì chơi mà học thì học. Nói không phải khoe chứ thành tích vẫn đủ nhai nên giáo viên cũng bất lực bỏ qua tuốt, chẳng bất ngờ gì tụi tôi là hội trượng nghĩa, lớp trên lớp dưới ít nhất cũng phải một hai thằng là người quen của bọn tôi. Nói quen chứ chỉ có mấy đứa bạn thôi, tôi mang tiếng bày đầu mà chẳng có miếng chút nào.

Nếu trước đây không theo ba mẹ chuyển trường chắc giờ tôi đã lên cấp ba cùng với tụi nó rồi. Giờ tôi 'thèm' lắm, muốn đi học nhưng không được.

"Nhà có con nít đừng hút thuốc."

Tôi chau mày, nhìn Sano đang châm thêm một điếu thuốc nữa mà không để tâm gì đến lời nói của tôi. Sano bị nghiện thuốc lá, ai cũng biết điều đó. Cho dù nó không có hại cho phổi anh ngay lập tức thì cũng để lại di chứng, mà chưa kể tôi còn là người tiếp xúc gần với anh nên người ảnh hưởng lớn nhất là tôi nè!

Trong xưởng sửa xe lúc nào cũng ngập tràn mùi thuốc lá, không phải ngày một ngày hai, mà là ngày nào cũng thế. Mặc dù tôi không có ý kiến gì về sở thích của người khác nhưng có con nít ở đây không nên hút thuốc vẫn hơn.

"Sano."

Sano không nghe, mấy lúc anh vừa hút thuốc vừa sửa xe thì y như rằng lỗ tai anh điếc luôn, chả thèm quan tâm đến những chuyện xung quanh. Tôi chun mũi, tần ngần kế bên anh một lúc lâu thì cũng thu hút được sự chú ý của con người cuồng xe máy và thuốc lá kia. Ngay khi anh vừa ngó lên nhìn tôi đã nhanh tay chộp lấy cây thuốc lá cháy dở trên môi anh mà bẻ gãy nó bằng tay mình.

Không may cho tôi, ngón tay lỡ quệt qua đầu thuốc còn đốm lửa. Tôi nhăn mặt trong khoảnh khắc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, gương mặt cau có trách móc con người đang ngơ ngác cầm cờ lê.

"Nhà có con nít anh không được hút thuốc."

"Sao anh không thấy ta?"

Sano cười đến tít mắt làm tôi muốn hét lên và đạp anh một cú thật đau.

"Con nít kế bên ông nè!"

"... Rồi."

Khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười hài lòng, tôi híp híp mắt khẽ liếc nhìn khi anh không chú ý liền cất bước vào trong nhà. Ngón cái bị sưng tấy lên như sắp chảy máu, vết lõm kỳ quặc xuất hiện giữa ngón tay làm tôi khó chịu.

Nhưng tôi không thuộc kiểu người khoa trương đến mức mỗi một vết xước cũng sửng cồ quấn băng gạc các kiểu. Thè lưỡi liếm nhẹ lên chỗ bị bong ra, tôi nhăn nhó khi cảm giác như có một luồng điện tê rần rần vừa đi qua ngón tay mình.

Dùng nước bọt để làm dịu cơn rát, tôi mở cửa vào trong nhà vệ sinh xả nước rồi thầm xuýt xoa khi mình cứ thích chơi ngu như vậy. Hừm, vẫn nên lấy thuốc bôi lên thì hơn.

Và khi tôi vừa đẩy cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bên ngoài Sano đã đứng chờ sẵn đang trưng ra nụ cười đầy thương hiệu.

Tự nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn khi nhìn thấy Sano đứng bên ngoài. Có lẽ do anh không phải gã biến thái nào đó mà là một anh chủ tiệm đẹp trai. Nhưng rất nhanh sau đó tôi liền thắc mắc, Sano đứng đây làm gì? Hay chờ đi vệ sinh? Và có thể suy đoán của tôi vẫn sẽ tiếp diễn nếu anh không giơ chìa khóa của con cưng nhà anh, chiếc CB250T.

"Tập chạy xe nhé. Em chở anh."

"Anh định xuống âm phủ thông qua em à?"

"... Anh nói thật đó."

Đừng nói là dỗi chứ? Tôi hoang mang nhìn anh chàng đáng tuổi gọi chú mà bật cười.

Tôi nể Sano ở chỗ anh dám giao con xe cưng của mình cho tôi. CB250T yêu dấu đáng giá bạc tỉ được tôi đặt mông ngồi lên, phía sau là Sano liên tục dạy tôi nên vít ga ra sao cho ngầu. Nhưng lỡ gặp bất lương thì những cú vít ấy mới có tác dụng.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tôi cầm lái, trước đây bọn bạn thường cho tôi mượn con xe máy cùi bắp của tụi nó để tôi chạy thử, kết cục hai thằng đâm sầm vô chậu cây kiểng của hàng xóm làm vỡ luôn cái chậu.

Là thằng ngồi đầu nên tôi bị trầy chân trầy tay, còn thằng bạn ngồi sau lưng vừa thấy tôi sắp đâm vô chậu cây là nó nhảy xuống trước rồi. Bạn bè như cái bẹn bà. Sau lần đó tôi không dám cầm lái luôn, chỉ dám chạy xe đạp còn không thì để bọn nó chở. Nhưng hồi đó làm gì có tiền mua mấy chiếc phân khối như vầy, toàn xe tay ga loại thấp mà mấy người giao hàng hay lái.

Tốc độ chạy chậm rì của tôi khiến Sano phát chán, một phần vì lâu rồi tôi không chạy, một phần vì chưa quen và phần còn lại vì ngón tay tôi chà xát với tay lái nên hình như sắp chảy máu đến nơi.

Gió văng vẳng rít bên tai, tôi hít một hơi thật sâu rồi nghe theo anh dừng chân trước chân cầu có thanh chắn hướng ra sông. Từ chỗ này có thể nhìn rõ sông đẹp thế nào. Tôi không giấu nổi sự thích thú của mình, liền tựa lưng vào lan can ngửa cổ tận hưởng hơi ẩm ướt len qua từng sợi tóc.

Lần sau chúng ta nên đến biển.

"Itsuki."

Sano đứng bên cạnh tôi, anh cũng dựa người chống tay nhìn ngàn dặm khơi xa, bàn tay phải chai sạn có phần thô kệch chìa về phía tôi.

"Đưa tay em đây, tay phải ấy."

Tôi hơi khựng lại rồi chần chừ, sau đó cũng đưa tay cho anh, hình như Sano biết rồi.

Tuýp thuốc mỡ được bôi lên tay tôi, một lớp bóng nhờn mát lạnh như làm dịu cơn rát từ ngón trỏ. Cảm giác bàn tay của anh chạm vào rất thích, được mân mê, được bao trọn, được chuộng chiều nắm lấy.

"Con nít lúc nào cũng thích giấu." Anh ấn nhẹ lên trán tôi, mỉm cười.

"Em là con nít thì anh là chú. Gọi chú Sano cũng được phết."

"Này...! Đừng như thế chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info