ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

17

TrmNguyn909200

"Tặng chú."

Tôi cười cười, đặt lon bia ướp lạnh lên quầy tiếp tân cho ông chú đang lắc đầu cười khổ.

Người đàn ông này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho tôi một công việc, một chỗ ngủ, một bữa cơm đàng hoàng; kể cả nếm trải mùi vị cay đắng của cuộc đời ổng cũng cho tôi nốt... Còn Draken vẫn đang giả vờ ngủ, kệ nó đi, tôi thừa biết nó sẽ hiểu cho tôi mà.

"Hoan nghênh lần sau lại đến."

Hôm nay tạp chí số mới lại về, văng vẳng tiếng radio cũ đang phát bản nhạc cũ từ thập niên hồi đó, tiếng lật sách báo loạt soạt lấn át cả tiếng bước chân tôi đang tiến đến cái thang máy có treo túi long não nồng nàn. Tôi vô thức siết chặt quai đeo trên vai, môi mím lại xua đi những cảm xúc nhộn nhạo không yên trong lòng.

Rời khỏi đây rồi ta lại như người dưng nước lã.

Đôi chân cất bước chậm rãi trên phố vắng, một buổi sáng mập mờ, chỉ có làn gió se lạnh vào sáng sớm khẽ lướt qua trên thịt da và mái tóc.

Tôi bất giác rùng mình, rục cổ xuống cái khăn choàng cổ đã sờn theo tháng năm nhưng không nỡ bỏ. Cái lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, lả lướt làm tôi sụt sịt. Chân nhanh chóng bước đi trên con đường, không hề quan tâm đến việc mình có va vào ai không nếu cứ mãi cắm hai con mắt xuống dưới mặt đường như có chữ.

Sáng sớm trời lạnh.

Chỉ mới năm giờ mấy, phố vắng vừa tắt đèn tức thì, những chuyến xe vào ra khỏi quận bắt đầu nườm nượp, kéo nhau chạy đua trên đường dài. Tôi bước thật nhanh qua những con ngõ vẫn còn ánh đèn, đâu tiếng lục đục phát ra từ mấy cái thùng rác lăn lóc, và cặp mắt sáng quắc của lũ mèo hoang đang ngồi chực chờ xơi tái kẻ dám xâm phạm lãnh thổ.

Chợt, tôi dừng bước, xoay người đối diện với cu cậu đang ngồi co ro chọc ngoáy ngón tay đỏ bừng xuống nền đất lạnh. Thằng nhỏ nom chừng mới tám, chín tuổi, có một chút xíu. Nó mặc cái áo khoác màu nâu sẫm không quá dày, chân đi đôi giày ba ta sờn cũ và không mang khăn choàng cổ. Trông nó như con cún tội nghiệp bị bỏ rơi trong thùng giấy, dường như nó đang chờ đợi ai đó cuối con hẻm nhỏ. Tôi dáo dác nhìn quanh, bít đường hết cả, toàn ngõ cụt.

Cái lúc này, thằng nhóc bỗng ngước lên. Mà cái đáng nói, trên gương mặt non nớt của thằng nhỏ có một vết thẹo to tướng treo trên phần mặt bên trái, rạch một đường dài đến nỗi tôi phải nói rằng một bên mắt của nó đã 'hỏng' hoàn toàn. Chắc có thứ gì sắc nhọn đã chém vào mặt nó.

Tôi tặc lưỡi, không giấu được cơn ớn lạnh dọc trên sống lưng khi bị thằng nhóc nhìn chằm chặp. Đôi mắt hai màu mù mờ mà đường chân mày thì sắc lẻm, cái mặt nó đanh lại, trông khó ở quá chừng.

Con nít con ranh giờ dám ra ngoài đường, chắc đi theo lũ bạn xấu rồi bị bỏ lại đây. Nhưng nghĩ lại thì tụi con nít mà bị thẹo, bị ngay chỗ nào dễ nhìn nhất ấy là tụi nó dễ bị mấy đứa cùng tuổi cô lập lắm. Kiểu thấy mình đẹp hơn nên không muốn chơi với mấy đứa có vết thẹo xấu xí, đâm ra "kì thị".

Tụi con nít bây giờ lắm chiêu trò, thế mới nói chúng nó đáng sợ lắm.

Mà cũng không phải vấn đề của mình nên mình không cần lo. Tôi chẳng việc gì phải can thiệp vào cuộc sống của một đứa nhóc mình không quen biết. Lỡ vạ lây rồi bị hiểu lầm thì được nhà nước nuôi chừng chục năm thôi.

Nghĩ là làm, tôi dời mắt mình khỏi thằng nhỏ rồi bước đi thẳng mà không thèm ngoái đầu nhìn lấy một lần. Chúng ta là người xa lạ, nhìn nhau một cái thì ta vẫn là người lạ mà thôi.

Gần ra đến lộ, lối đi rộng mở hơn và những cửa hàng ven vỉa hè đang chuẩn bị mở cửa đón chào ngày mới. Tôi rên lên một tiếng khoan khoái, tham lam hít thở mùi hương thơm lừng của xe đẩy ramen đang hầm nước dùng. Thơm ghê. Làm tôi cũng đói meo cả bụng rồi đây nè. Nhưng khoan hãy ăn món nước đã, đập vào mắt tôi ngay bên kia đường là cái xe đẩy bán bắp nướng mỡ hành. Trông ngồ ngộ nhưng được cái mùi mỡ hành nó thơm phức khiến tôi thèm thuồng.

"Bắp bán sao cô?"

"Một trái ---."

Cô bán hàng chân chất giọng quê, nghe hơi ngọng ngọng nhưng hay. Tôi nghe xong, gật gù, quyết định mua một trái bắp nướng ăn cho ấm bụng.

"Lấy cháu một trái ạ."

Định bụng kêu một chiếc thôi, tôi khựng lại, đột nhiên nhớ đến thằng nhóc kia...

Vẫn là quyết định mua một trái thôi.

Ánh nắng nhấp nhô trên tầng mây trắng, men theo cơn gió buổi sương sớm len lỏi, neo đậu trên mái nhà, phấn khích nhảy múa tung tăng.

Thằng nhóc vẫn đang ngồi đó dựa lưng vào tường, hai chân tê rần rần và nó chẳng muốn đứng dậy chút nào. Trời hơi lạnh, nhưng chẳng sao hết với một đứa trẻ có thân nhiệt cao như nó. Nó hà hơi vào lòng bàn tay cứng đờ, giờ nó hơi đói bụng. Nó đã trốn khỏi cô nhi viện khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, nó muốn đi thăm bạn mình nhưng bị lạc. Xui rủi là cái chỗ này nó lạ quắc lạ quơ.

Nó lạc. Lại còn đói bụng. Trời ơi, nó muốn ăn cái gì quá!

Mà cầu được ước thấy. Trước mặt nó tự nhiên xuất hiện trái bắp nướng thơm phức mùi mỡ hành. Bắp vàng ruộm hơi cháy xém đôi chỗ, mà thơm lắm mùi hành. Nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn một hồi lâu liền thấy người ta ngồi xổm trước mặt dúi cho trái bắp làm bụng nó kêu òn ọt.

Nó ngẩng mặt, gò má cao ửng đỏ vì lạnh, hai mắt long lanh, miệng hơi hé làm khói lạnh tràn ra ngoài.

"Tao không mua cho mày." Tôi nói, nhẹ đưa trái bắp nướng ngon tuyệt vời lên miệng nhai chóp chép rồi đảo mắt chứng kiến toàn bộ quá trình biến hóa biểu cảm trên gương mặt non choẹt của thằng nhóc. "Tao mua cho tao."

"..."

Thấy hụt hẫng, thằng nhỏ ngẩn tò te hơi cúi đầu, vành tai đo đỏ chắc vì xấu hổ do hiểu nhầm. Lát sau, khi xử hết trái bắp dưới cái nhìn thèm thuồng của thằng nhóc, tôi khịt mũi hỏi.

"Mày lạc hả? Ngoài kia có đồn cảnh sát, cần tao dắt đi không?"

Nghe xong, nó quay phắt mặt đi lắc đầu, chắc đang muốn thể hiện mình đàn ông con trai thì không cần giúp đỡ đây mà.

"Ba mẹ mày đâu?"

"Mất rồi."

"... Xin lỗi."

Tôi nuốt nước bọt, đảo mắt một vòng, nghe nó bình thản nói thế làm tôi chẳng buồn chọc quê nữa. Nó nói chuyện sao mà rành rọt, như thể đó là điều hiển nhiên.

"Mày đói thì tao cũng đói. Tao không có cái gì cho mày hết." Cởi cái khăn choàng cũ mèm trên cổ quàng cho thằng nhóc, tôi thắt thành cái nơ một cách vụng về, chỉnh đi chỉnh lại cuối cùng cũng xong. Bấy giờ, tôi mới chậm rãi lên tiếng, vùng cổ không được ủ ấm liên tục bị khí lạnh tấn công khiến tôi rùng mình. "Nên mang cái này vào đi, mai mốt trời lạnh không ai lo cho mày đâu."

Thằng nhỏ nom chừng ngạc nhiên, nó mở to mắt, miệng hơi hé ra muốn nói cái gì mà quên mất chữ, như con mèo bị ăn mất lưỡi nên không kêu meo được.

"Đừng hiểu lầm tao đang thương hại mày, tao chỉ đang giúp mày thôi."

"... Cảm... Cảm ơn..."

"Ơn nghĩa gì ở đây."

Coi như có lý do để "vứt" thứ nhiều kỷ niệm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info