ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

163

TrmNguyn909200

Một chiều chán nản. Chán như con gián, nhưng con gián cũng không chán đến thế. Mm, tôi ghét gián lắm. Ngồi bơ phờ trong góc phòng thở dài thườn thượt, tôi nhắm nghiền mắt, tay quơ sang trái hướng đến cái bàn gỗ nhỏ đặt gói thuốc lá loại mình không hay hút với cái gạt tàn sắt cũ xì bên trên, kèm theo là một cái hộp quẹt cũ. À, hộp quẹt. Mẹ kiếp, thằng Kurokawa chết tiệt. Nhắc đến là ruột gan tôi lại sôi sục tức giận, nguyền rủa thằng nào con nào mang họ Kurokawa.

Lưng tôi trượt dài trên vách tường mỏng, trong không gian lặng yên có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập chậm rãi, hơi thở rơi vụt khỏi mũi đập vào hư không, cả tiếng loạt soạt gãi đầu bứt tóc của tôi nữa. Tôi ôm gương mặt mướt mồ hôi, mắt nheo nheo trong điều kiện thiếu thốn ánh sáng dòm bàn tay phải dính lớp băng gạc trắng hơi thấm chút nước thuốc và máu, chắc vậy.

Nằm hẳn ra sàn nhà, chân không nhịn được liền đạp tung cái chăn lẫn đệm lẫn gối vào một xó rồi lăn tay sải chân ra cái sàn mát lạnh. Hơi đất man mát từ dưới sàn truyền lên làm tôi thoải mái, bèn thở phì phì phà phà như mới chạy ma-ra-tông mấy chục vòng. Giờ mới hiểu sao Meo Meo và Kuro hay nằm dưới đất lúc trưa rồi.

Mà sao mình lại nằm đây nhỉ? Tôi vật người ngồi dậy, mò lấy cái quẹt với bao thuốc lá châm lửa. Loại mình hay hút khác hẳn, lửa bén mồi lên đầu lọc, xì xèo mùi giấy cháy cùng mớ lá khô người ta nghiền ra cuộn thành cái gì đó rồi quấn thuốc. Khói mờ mờ bốc lên, vằn vện tan trong không trung như sương mù buổi sớm tinh mơ, tôi thừ người dựa lưng vào tường rút một hơi thật dài rồi nhả ra chậm rãi. Blè, nó dở ẹc. Cái vị thuốc lá mà Benkei mua không ngon chút nào!

Tôi nhăn mày nhăn mặt, hơi liếc qua cái gạt tàn đang nằm chễm chệ trên bàn, trong một phút nào đó tôi đã định dập điếu thuốc ấy ngay và luôn nhưng lại thôi, gói này tuy dở nhưng đắt lắm, tôi không muốn Benkei phí tiền ra mua rồi thành công cốc.

Để xem nào, điện thoại đâu rồi, à nó bị vùi trong đống chăn đệm. Benkei đã đem sửa, may mà vẫn còn xài được. Tôi nhếch mắt chán nản, miệng ngậm cây thuốc rỉ tàn cầm con phôn cùi bắp đang phát ra ánh sáng xanh chói mắt, thứ mà vốn dĩ điện thoại nào cũng có. Thoáng thấy mắt cay cay do tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, tôi ti hí mắt rồi bất ngờ khi tin nhắn ập đến như cơn bão nhiệt đới quét qua châu Âu.

[20 tin nhắn từ Matsuno.]

Matsuno
Anh Haru!!
Anh có ở đó không?
Nghe máy đi!

[9 tin nhắn từ Baji.]

Baji
Oi
Anh đang ở đâu?
Sao bốn ngày rồi không về?
Còn sống không?

[5 tin nhắn từ Hanagaki.]

Hanagaki
Anh Haru
Nếu anh có chuyện khó nói với mọi người
thì có thể nói với tôi
Mọi người đang lo cho anh lắm

Đáng sợ thật. Mấy ngày nay tôi không đụng đến điện thoại nên không để ý, ai mà có dè...

Ting.

Lại có ai nhắn nữa đây? Tôi nhìn tên người vừa gửi tin cho mình, trái tim như hẫng xuống một nhịp dù chẳng biết tại sao.

Izana
Trốn rồi sao?

Vội vội vàng vàng ném phăng cái điện thoại vào góc phòng, tôi hoảng loạn vùi nó vào đống chăn đệm khi có thêm hàng loạt tin nhắn của ai đó vừa gửi đến, có cả cuộc gọi nhỡ đi kèm nữa. Sao nó có số tôi? Mà khoan, chẳng lẽ hôm đó nó lấy điện thoại của tôi lưu số nó vào? Nếu bây giờ tôi bắt máy thì thằng khốn ấy sẽ mò ra chỗ này à, hay là con mẹ gì đó nó lại tiếp tục đánh tôi sao!? Cho xin đi, thề rằng tôi không muốn đến cái nhà kho kinh tởm ấy lần nữa đâu!

Cái điện thoại rung lên một lúc lâu cũng chịu ngừng, tôi ngồi phịch xuống sàn thẩn thờ, lông tơ da gà da vịt thi nhau nổi lên rồi rùng mình, chẳng hiểu trong cái phòng kín bưng chỉ có mấy lỗ thủng li ti lại có gió luồn vào nữa.

Vật ngửa người ra đất, tôi bâng khuâng nghĩ về thứ gì đó sâu xa hơn, trần nhà cao vợi nhuốm đầy màu đen do gian phòng không tiếp nhận được ánh sáng, tôi vươn tay, quơ lấy một khoảng không tối đen như mực, sâu như hũ nút, chìm đến mức không thể thấy được tay mình nếu tôi không tự nhận thức được bản thân đang giơ tay lên trời.

Tôi chớp mắt, mũi khịt khịt vài lần nhận ra trong phòng đang có mùi gì hơi khét. Liền bật người hướng mắt ra cái bếp gắn trong vách tường, không có lửa, mọi thứ vẫn y như lúc tôi vào phòng. Lúc nãy tôi không bật bếp hay nấu thứ gì, hộp quẹt cũng không thể tự bật được... Ơ, miệng tôi? Sờ lên mặt mình vài lần, tôi tá hỏa quay tới quay lui tìm điếu thuốc lá từ lúc nào đã rời khỏi mồm mình. Thôi xong. Rủi mà cháy luôn cái phòng này thì Benkei sẽ giết tôi mất!

Sau cùng, tôi quay đầu ra sau lưng, điếu thuốc lá đang rỉ tàn lên cái chăn yêu thích của Benkei hoặc nói đúng hơn nó là cái duy nhất trong căn phòng này. Tôi giật mình, ném phứt điếu thuốc vào cái gạt tàn, bằng một thế lực nào đó thì cây thuốc ấy đã đánh một vòng cung cực kỳ hoàn hảo trên không trung rồi cắm đầu lọc thẳng vào gạt tàn.

Cái chăn đã được cứu, cái phòng cũng được cứu và đồng thời cũng cứu được cái mạng nhỏ này luôn. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại bối rối khi nhìn thấy một lỗ đen thui trên chiếc chăn của Benkei, mặc dù nó chỉ chiếm một góc nhỏ, người không để ý tiểu tiết như Benkei sẽ không nhận ra lập tức nên nó chỉ là vấn đề thời gian.

Ha, hy vọng là, Benkei mãi mãi không bao giờ phát hiện ra.

Không bao giờ...

_

Ting.

Cái điện thoại nhảy lên tin nhắn, vẻ như đám nhóc kia sẽ không bỏ cuộc nếu tôi không đáp lại tin của chúng. Tôi chán nản với lấy con phôn cùi ngó mắt, chỉ thấy một tin nhắn gửi kèm hình ảnh từ cô chủ tiệm giặt.

Gì đây? Đây là lần đầu tiên bà già ấy nhắn tin với tôi, bình thường hai đứa muốn nói chuyện đều gặp nhau tại địa điểm nào đó, hầu hết là bả chọn còn tôi chỉ việc đi theo. Đôi khi nó khá lãng mạn, ngoại trừ những lúc bả không mang theo mấy vết thương đến gặp tôi. Nhưng giờ thì, mm, chắc tôi không thể nói gì được bà già ấy rồi. Tại tôi, cũng y hệt bả nè.

Chủ tiệm giặt
Chào chú em [icon]
Dạo này sao rồi?
Nghe đồn sống ác lắm?

Thưa
Ai đồn?

Chủ tiệm giặt
Còn ai ngoài
Bạn-tâm-giao của chị chứ?

Chủ tiệm giặt
Sao?
Đang gặp khó khăn gì à?
Takeomi bảo chú em
bị đấm kinh lắm.


Cũng tốt

Bị rạch tay
Bị bỏng lưỡi
Bị lủng đầu
Bị sưng bụng

Chủ tiệm giặt
Eo
Nghe thôi cũng thấy nhức nhức cái người
Thôi
Đến đây với chị mày
Chị dẫn chú đi
làm vài ly mừng năm mới

Miễn
Sợ bọn nó đánh nữa

Chủ tiệm giặt
Không cần lo
Có chị đây bảo kê

[Haru đang nhập]

Đếch
Tin

Chủ tiệm giặt
Á à
Dám láo với chị à [icon]

Chủ tiệm giặt
Chỗ cũ
6 giờ chiều nay

Mà sao nay
nhắn tin chi?
Bình thường bà hay gọi luôn?

Chủ tiệm giặt
Thì tại chị muốn lãng mạn
để gây ấn tượng với cưng đó [icon]

Gớm chưa

Chủ tiệm giặt
Ha ha
Đùa thôi
Takeomi nói chú mày cứ tự kỷ trong phòng
Gọi hoài không chịu ra nên mới bảo chị mày ra tay

Thế hả?

Chủ tiệm giặt

Lão lo cho chú em lắm đấy

Ờ thì, mặc dù tôi đã từ chối thẳng thừng Akashi nhưng coi bộ ông già ấy vẫn không bỏ cuộc. Chính vì cái tính đấy nên tôi mới càng dựa dẫm vào bọn họ, dựa dẫm vào hội Hắc Long để rồi bản thân ngày càng trở nên yếu đuối.

Tôi chặc lưỡi vò tóc, sau cùng gắng sức ngồi dậy sau một ngày trời ngoài ăn rồi ngủ chẳng thèm vận động. Chân tôi run lẩy bẩy, phải mất một lúc để đứng thẳng người dậy khi bị tê chân.

Khập khiễng bước loanh quanh trong căn phòng thiếu sáng, tôi gom chăn đệm của Benkei xếp gọn gàng sạch sẽ rồi tiến đến bồn rửa chén rửa mặt cho tỉnh táo. Phía mấy ông chú, nói thẳng ra là Benkei và Imaushi đã đi họp tổ dân phố đầu năm nên tôi toàn quyền trong phòng tập gym luôn. Dù sao thì, phòng tập hôm nay đóng cửa nên không ai vào đây làm gì.

Mò đầu ra khỏi phòng ngủ của Benkei, tôi rón rén chạy tót ra ngoài rồi lao vụt vào phòng tắm đóng cửa cái sầm, cảm tưởng như bản thân vừa ăn cắp nên phải trốn tiệt vậy.

Bốn ngày trước, tôi cùng hai ông chú họp bàn rằng mình sẽ tạm bợ trong Gojou Gym với Benkei. Vì bọn bất lương điên kia đã biết nhà tôi ở đâu nên có thể tụi nó sẽ kéo đến lần nữa, vốn định ra quán net trú chân vài hôm nhưng sau khi đi khâu xong cái tay thì bộ đôi Hắc Long đánh đòn phủ đầu bảo tôi đến sống cùng Benkei cho tiện.

Mặc dù lúc đầu quyết định sẽ 'ở đợ' nhà Imaushi nhưng tôi thật không dám làm phiền chú báo trắng nghiện rượu ấy. Nhớ ngày trước ổng suýt phang luôn chai rượu vào đầu Sano, do lúc đó ổng bị sốt nên không thể kiểm soát được hành động của mình. Nhưng... má nó, đáng sợ vãi.

Tắm sơ qua chút, quần áo thì mượn của Benkei. Nghe Senju bảo đây là quần áo từ hồi cấp hai của ông gấu bự nhưng đối với tôi nó vẫn rộng nha. Cái áo thun thì như over-size, quần đùi phải dùng thun buộc lại và giờ thì nó như cái quần dài vậy. Làm sao tôi có thể làm quen được với mấy tên khổng lồ này nhỉ? Ba mảnh trong hội Hắc Long đời đầu đã lố qua mét tám, trừ Imaushi mét bảy nhưng chú báo trắng vẫn cao hơn tôi (dù chỉ một chút)

"Xong!"

Chải chuốt sạch sẽ rồi tôi định bụng sẽ nấu gói mì ăn liền, mặc dù tay phải hơi khó để cử động nhưng miễn sao hạn chế đụng nước và đụng vào lòng bàn tay là được. Tôi hừ mũi quyết tâm, nấu ấm nước sôi rồi trong lúc nước chín thì cho mì ra tô, đập thêm một quả trứng với cho thêm hai lát thịt heo vào. Sau đó cho nước vừa sôi vào rồi đậy nắp chờ ba phút, thế là hoàn thành!!

"Mời cả nhà ăn mì!!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info