ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

151

TrmNguyn909200

Khuya.

Một giờ sáng.

Tôi ngồi thẩn thơ trong quầy bán bắp rang bơ và nước ngọt tại rạp chiếu phim, trên tay cầm hai cái vé xem phim mình mua trong vô thức. Mồ hôi đổ thành dòng trượt dài trên thái dương, lăn xuống gò má, nhìn như thể tôi vừa cuốc bộ qua sa mạc dưới cái nắng gay gắt trên dưới bốn chục độ. Nhưng bộ quần áo mùa đông đang mặc trên người lại trái ngược hoàn toàn với nét mặt lo lắng bần thần của tôi.

Bên ngoài rạp chiếu, tuyết rơi dày đến mức không có xe cộ qua lại hay có bất kỳ người nào dám ra đường. Tuyết đổ như mưa rào, như muốn nhấn chìm cả Shibuya phồn hoa trong giá lạnh. Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, lấy khăn tay lau chùi mồ hôi trên mặt rồi chậm chạp đứng dậy.

Rạp chiếu phim rộng nhưng vắng người, hầu như tôi là khách hàng duy nhất ở đây và ngoại trừ tôi thì chỉ có nhân viên soát vé và nhân viên quầy phục vụ nước với bắp rang. Bề ngoài nhìn rạp nhỏ nhưng bên trong lại có kết cấu khá phức tạp và thông thoáng, từ cổng vào nhìn vô sẽ thấy hai bên tường dán hàng loạt các tấm áp phích những bộ phim đình đám hiện nay, đi một quãng ngắn sẽ bắt gặp quầy bán vé, đối diện là hàng bán bắp rang bơ và khu bên cạnh là nhà vệ sinh.

Đảo mắt nhìn quanh, tôi siết chặt hai tấm vé trong tay rồi nhét vào túi quần, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo chút rồi hãy vào rạp sau. Nhờ nước lạnh mà tôi bớt buồn nôn hơn ban nãy, chẳng biết đã ăn phải cái gì mà chiều giờ tôi đã móc họng ra nôn cho bằng sạch. Hậu quả của việc ăn quá nhiều thứ hỗn tạp như đồ ngọt, đồ chua, đồ cay, đồ mặn. Thở phào một tiếng nhẹ nhõm, tôi xách áo khoác bước ra ngoài, nhìn một lượt rạp chiếu phim vẫn chưa có ai khác ngoài mình vào đây.

Ban nãy đau bụng giữa chừng nên tôi mới chạy vô chỗ này đi nhờ toilet, cuối cùng lại dính phải đợt tuyết to không thấy lối về nên đành trú chân tại đây luôn, từ lúc đó cho đến giờ cũng được hai tiếng hơn rồi. Nhưng lý do để tôi ra đường lúc một giờ sáng để rồi bị đau bụng chính là... để thở cái. Chính là tôi đã giằng co với ông chủ cửa hàng tiện lợi trước khi mình đến rạp chiếu, lão già càn rỡ dám dê xồm tôi lúc lão đến kiểm tra đột ngột.

Ra đó là lời giải thích cho việc tại sao lương tháng của tôi tăng đột ngột dù bản thân cúp hai bữa làm, đánh nhau với khách hàng là mấy thằng bặm trợn cũng như ngủ quên trong ca. Coi như chúng ta hết duyên tại đây, cảm ơn vì những đồng cắc rẻ bèo nhé lão già biến thái.

Tôi chán nản đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện có thêm một bóng dáng thong dong quen thuộc đang đứng trước quầy soát vé. Như bắt được vàng, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy đến túm lấy vai người ta thở nặng, giống như không dám chắc ăn đây là người quen mình. Người ta giật mình, xoay đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau rồi thản thốt bất ngờ.

"Itsuki? Sao em ở đây!?"

Akashi Takeomi mím môi nhìn cậu thanh niên đang thở dốc vì chạy, tay xách áo khoác tay kia lại đang siết chặt như muốn vò nát hai tấm vé xem phim.

"Anh định mua vé hả?!"

"Hả? Không... sao thế?"

Anh chàng vừa nói dứt câu, cậu trai liền dí hai tấm vé xem phim vào mặt anh, trên vé ghi thời lượng phim dài một tiếng rưỡi và có đề thời gian chiếu lúc một giờ ba mươi sáng. Akashi giật mình, anh vội nhìn lại đồng hồ treo tường trong rạp chiếu, chỉ còn ít phút nữa trước khi bộ phim bắt đầu.

"Anh... xe... xem phim với tôi..."

Hả? Anh chàng vừa nghe gì cơ? Akashi Takeomi chớp mắt, còn ngoáy ngoáy lỗ tai lại xem mình có nghe nhầm hay không. Nhưng té ra không.

"Hôm nay anh đi xem phim với tôi! Tôi bao anh! Tôi trả tiền!"

Cậu thanh niên hét to, không kịp cho anh chàng thời gian trả lời mà xem như anh đã đồng ý, vội vã kéo anh đi mua bắp rang và nước ngọt rồi chạy vào rạp. Rạp chiếu phim chẳng có một bóng người ngoài hai đứa, tôi với Akashi chơi sang ngồi hàng ghế chính giữa xem cho đã mắt. Dù sao trong rạp cũng không có ai, đây là rạp chiếu phim xuyên đêm, một loại hình hoạt động kinh doanh mới ra mắt gần đây nên ít người biết đến cũng phải. Tôi cũng là tình cờ phát hiện ra, nếu không cũng không biết ngay đây có một rạp chiếu phim nhỏ.

Với tay lấy bắp rang bơ, tôi hút miếng coca tươi, mắt chăm chú nhìn lên những chuyển động chậm rãi nhưng nhịp nhàng của bộ phim trên màn ảnh rộng.

Lý do lớn nhất để tôi ngỏ lời mời Akashi cùng xem phim chính là không muốn phí cặp vé mình vừa tậu trong vô thức. Lúc mới vào đây tôi thấy tấm áp phích của bộ phim này lạ quá nên mới tò mò, dự định mua một vé thôi nhưng dòng đời đẩy đưa lại dõng dạc hô to 'chị cho em hai vé'. Cái mồm như cái miệng, xin lỗi được chưa.

Khung cảnh của phim bắt đầu từ biển xanh, tiếng sóng vỗ như tiếng đậu sàng qua sàng lại trên rổ, cứ rào rạo rào rạo bên tai không khỏi khiến tôi phải liên tưởng đến trước mặt mình là một vùng xanh rộng lớn.

Tiếp theo đó là những chuyển động nhanh dần đều của xe buýt, chuyến xe xuyên qua hàng cây rậm rạp cao vút, che đi biển xanh và nó chạy vào trong một cánh đồng thông với đường cái chia thành bốn ngã rẽ. Vài nhân vật qua đường bước lên xe buýt trong bộ đồng phục học sinh cùng cặp sách.

Khoảng vài phút đầu phim, tôi không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào phát ra từ các diễn viên, chỉ cảm nhận được sự chán nản từ những tiết học lặp đi lặp khi mùa hè đang đến gần, tiếng loạt soạt của những tranh sách chi chít chữ bị lật, gương mặt đầy u sầu của diễn viên trong tiết lịch sử chán ngắt.

Tôi còn cảm nhận được cảm giác khi phải chen lấn xô đẩy nhau của các học sinh trong giờ ra chơi để mua bữa trưa, nam nữ chen chúc, không ai nhường ai. Nó khiến tôi nhớ lại trước đây mình cũng từng như thế, chừng năm năm rồi đi, tôi không rõ nữa nhưng tôi thinh thích tính hoài niệm bộ phim mang lại cho người xem.

Lấy bắp rang, tôi nhai nhóp nhép, đánh mắt sang nhìn người bên cạnh, phát hiện Akashi đang rất chăm chú xem phim mà không thèm động tay dù chỉ một lần vào hộp bắp. Nãy giờ cũng chỉ có mình tôi ăn, anh ta thì uống nước liên tục.

Hừ mũi một tiếng, tôi tiếp tục theo dõi diễn biến của bộ phim hơi hướng chậm rãi, phần nhiều của nó đều diễn ra rất chậm và nhịp nhàng, cận cảnh những khung cảnh đời thường. Nhưng tôi vẫn ấn tượng với con đường dẫn ra biển mà bộ phim đã quay, cả cánh đồng chia thành bốn ngã rẽ ngoằn ngoèo thật khó hiểu.

Nhân vật chính, theo như tấm áp phích bước lên xe buýt vào buổi sáng để đến trường như thường lệ. Cô ấy vịn tay lên tay nắm trên đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe đang di chuyển với tốc độ bình bình khiến cây cối đi lướt qua một cách nhanh chóng. Một lúc, xe dừng, một vị khách nữa bước lên xe, là một cô gái với vẻ ngoài khá thu hút. Tôi nhìn cô ấy, cảm giác như tim mình đang đập thình thịch.

"Anh từng xem bộ phim này chưa?"

"Một nửa." Akashi đáp, anh ta hút coca một hơi rồi nói: "Trước đây Shin bắt đầu hẹn hò với một người tại rạp chiếu phim. Cô gái đó sợ bọn tôi là bất lương nên mới đồng ý đi chơi với Shin một ngày, đáng lẽ bọn họ có thể thành công vì cô ấy cũng hơi rung động nhưng tên ngốc ấy lại ngủ ngay đơ khi phim vừa chiếu được mười phút."

Tôi bật cười, hầu như những chuyện liên quan đến vấn đề yêu đương của Sano đều khiến tôi thấy mắc cười.

"Tội cô gái ấy."

"Em không ghen tị à? Nếu là những cô gái khác thì bọn họ sẽ tức giận đấy."

Anh là đồ ngốc à? Tôi muốn nói thế ghê, nhưng Akashi Takeomi suy cho cùng vẫn là một tên ngốc nhưng hơn Sano Shinichirou một xíu. Mấy tên lớn tuổi đều ngốc nghếch như nhau.

"Đó là những cô gái, còn tôi là một chàng trai. Chẳng có nghĩa lý gì khi tôi phải ghen ăn tức ở với một cô gái cả."

Nếu là con trai thì tôi sẽ xem xét. Tôi trước giờ chưa đi đánh ghen, đứng ngoài cuộc xem với cổ vũ thì có chứ chưa bao giờ tham gia. Trước đây nhỏ cùng lớp tôi phát hiện bạn trai nó đang đớp mỏ với con đẹp nhất trường nên ghen lồng ghen lộn, bắt tôi đi đánh ghen chung với nó, rốt cuộc bốn đứa cùng bị phạt trực vệ sinh sân trường một tuần và viết biên bản.

Bộ phim thiên hướng tình cảnh đồng giới, với nhân vật chính là hai cô nữ sinh trên tấm áp phích nằm trên mặt biển màu xanh da trời. Tôi không kể rõ nội dung vì hầu hết mình chỉ chú ý đến vài phân đoạn, nhạc nền thường xuất hiện khi bọn họ đến bãi biển cũng như vào cuối bộ phim. Nghe Akashi nói thế chứ giờ tôi mới được xem lần đầu, và đây cũng là lần đầu tiên tôi xem phim màn ảnh rộng như này.

Đoạn đường dẫn ra biển là một lối mòn um tùm cây cối hoa cỏ, cát phủ ngập lối, chỉ cần đứng yên rồi lắng tai ta cũng có thể nghe thấy tiếng biển rì rào kéo vào xô ra tuần hoàn liên tục. Nhướn người lên, nhìn thấy bãi cát nhô cao lên xuống điệp trùng trông như những ngọn núi nhỏ, đằng sau nó trải dài là tấm áo xanh lam ngập mùi mặn mòi, mùi của tự nhiên, mùi biển cả...

Chà, cảnh đẹp thế này khiến tôi thèm một điếu thuốc.

Rên rẩm trong cuống họng khô khốc, câu tỏ tình của một trong hai cô gái vang lên khiến lỗ tai tôi lùng bùng, nó làm tôi nhớ đến vài thứ hay ho vào mùa đông của hai năm về trước. Cầu hôn trên biển? Tôi cá chắc chẳng ai làm được như hai bọn tôi đâu. Rồi có đi bốc đầu sau khi hôn nhau để thể hiện tình cảm? Chậc chậc, thế giới có bảy tỷ người thì Sano Shinichirou là người đầu tiên dám làm điều đó.

Chớp mắt, cái hôn của hai nhân vật chính diễn ra khiến tôi ngẩn người. Ruột gan tôi nhộn nhạo, lộn xộn hết cả lên, dù đã nhìn thấy cảnh hôn môi rất nhiều lần trong những bộ phim nước ngoài hay kể cả trong nước thì đôi khi tôi vẫn không thể che giấu được phấn khích khi tiếp xúc thân mật với người mình thích.

Cái nhìn nóng bỏng tràn đầy mãnh liệt đến từ khóe mắt của người ngồi bên khiến tôi buồn cười, tuy nó không đáng nhưng mắc cười thật đấy.

"Này, Takeomi."

Tôi híp híp mắt, quay sang anh chàng bên cạnh cười cười.

"Anh sẽ hôn tôi chứ?"

_

Tôi nhấm nháp, lưỡi chạm lưỡi, răng chạm răng.

Ánh đèn mờ từ cái đèn chiếu trong rạp, tất thảy những chuyển động chậm rãi của nhân vật trong phim khiến tôi tưởng như mình là diễn viên chính của bộ phim ấy.

Hơi thở giao nhau, tôi thấy nhồn nhột, mí mắt mở hờ...

Tôi thấy bóng hình mình đang dần chìm ngập trong đáy mắt Akashi. Đôi mắt xanh lơ của Akashi Takeomi như nhấn tôi chìm sâu, vùng vẫy mãi cũng không thể thoát ra được.

Tôi nhắm mắt, chủ động dứt khỏi nụ hôn 'ẩm ướt' rồi khi mà cả hai thoát khỏi nó, thứ nối liền với đầu lưỡi bên này và bờ môi bóng lưỡng bên kia là một sợi chỉ bạc. Hơi thở hai bên dồn dập, hổn hển, vang khắp rạp chiếu vắng người chỉ văng vẳng tiếng vọng trên ngọn núi trong phim. Chút thanh âm nhóp nhép của môi lưỡi tráo nhau lúc nãy còn vang lên rõ to, nếu có ai vào giữa lúc đó chắc cắn lưỡi chết tại chỗ.

Tay chống cằm, tôi chùi miệng, hút miếng coca như nghi thức rửa sạch dư vị mà đối phương để lại trong khoang miệng mình. Vị the the của coca tươi, vị ngọt của bắp rang phô mai và vị đăng đắng của thuốc lá. Cá chắc là thế, vì không ai khác ngoài Akashi là người nghiện thuốc lá cùng với Sano thời cả hai còn 'tươi roi rói' như rau củ chợ sáng.

Hôn môi, không có vấn đề gì. Nếu có, chắc là do tôi thấy tội lỗi với Sano vì mình dám hôn bạn thân anh. Nhưng tôi đoán Akashi đã rất tận hưởng nó, cả bản thân tôi nữa. Tôi lầm bầm, suốt khoảng thời gian sau đó bọn tôi không nói chuyện với nhau mà chỉ chăm chăm vào bộ phim trước mặt dù cho nó thật chậm rãi và có phần... chán ngắt.

Tôi thở dài thườn thượt, tay đặt lên tay vịn của ghế ngồi rồi tựa người ra đằng sau, tiếp đó là tay của Akashi mon men đến nắm tay tôi đan chặt. Khóe mắt tôi đánh sang người bên cạnh, liền bắt gặp cái nhìn cháy bỏng của Akashi như muốn thiêu sống khiến tôi buồn cười.

Nụ cười của anh ta miễn cưỡng, vừa chua xót buồn bã, nhưng cũng thỏa mãn phần nào.

Đưa tay miết nhẹ gò má anh ta, tôi rũ mi, rút tay mình về trước khi cả hai phát sinh thêm cái gì nữa. Dù sao thì, tôi biết thừa chuyện Akashi Takeomi thinh thích mình, từ lúc mà anh ta còn là một chàng thanh niên sung mãn ngày chục điếu thuốc (dù bây giờ vẫn vậy)

Giờ thì tâm trí của bọn tôi chẳng còn đặt vào bộ phim nữa, nó đang lâng lâng bay bổng, nghĩ đến một thứ sâu xa hơn thực tại.

"Này. Ban nãy đùa thôi. Đừng tưởng thật nhé."

Chỉ là muốn hôn một ai đó, mà Akashi Takeomi lại là 'ai đó' ở đây nên nghiễm nhiên bọn tôi phải hôn nhau rồi.

"Tôi biết."

Giọng anh ta bình thản đến đáng sợ. Ha ha, quả nhiên không nên chọc giận một người đang yêu.

"Anh giận à? Xin lỗi. Uống nước bớt giận nhé?"

"Không... Đừng chọc tôi nữa."

Akashi nói, tay vò vò tóc rồi tự dưng gục đầu lên vai tôi thở mạnh. Anh ta nhoài người choàng tay ôm tôi, hơi cấn cấn tay vịn ghế nhưng kệ, mình vui người ta vui là được. Thật ra thì có mình Akashi thấy vui chứ tôi lại thấy buồn nôn vì ăn quá nhiều bắp rang bơ phô mai rồi.

Bọn tôi bỏ qua gần hết phân đoạn trong phim chỉ để hôn nhau, bàn luận về nhân vật chính, cuối cùng là im lặng ngấm ngầm nội dung của bộ phim với tông chủ đạo là màu xanh da trời và biển.

"Anh biết Sano với tôi hẹn hò nhỉ?"

Tựa đầu ra sau ghế, tôi chớp mắt, biển xanh dập dìu qua cổ chân rồi lại kéo ra xa.

"Biết."

Sano Shinichirou đã kể cho Akashi nghe, cá chắc là như thế vì hai người họ là bạn thân nối khố. Hoặc với những cử chỉ đơn thuần nhưng đầy tình cảm sến súa mà tôi với Sano đôi khi thể hiện với nhau đã khiến hội Hắc Long đời đầu nhận ra sự khác biệt. Giống như tên đàn anh mà Hanma đã nói về việc tôi với Sano giống như người yêu dù đến tận cuối đời, Sano vẫn chưa từng hé răng cho bất kỳ ai. Anh chôn vùi điều đó cho đến chết, mặc cho cả thế giới đều đã biết cả rồi.

"Sano là một người tốt."

Không ai phủ nhận điều đó. Anh tốt bụng đến mức tôi thấy khó chịu. Tôi luôn tự hỏi tại sao anh có thể dung túng cho mọi việc người khác làm, dù tốt hay xấu.

"Vì điều đó mà đã có lần tôi muốn chia tay Sano."

Tôi nghĩ lại lúc đó, hẹn hò nhau được mấy bữa thì tôi cảm thấy mình hoàn toàn vô vọng với một mối quan hệ không mấy bình thường - ý tôi là vốn dĩ việc yêu đàn ông đã là bất bình thường rồi. Đôi khi tôi thấy chán nản với Sano, bởi vì anh quá tốt so với tôi chăng? Hơn thế nhiều. Anh tốt bụng, lấp lánh, đẹp trai, giỏi giang, anh không đào hoa cũng chẳng lăng nhăng nhìn gái, kiểu như khi hẹn hò rồi thì tôi như cái chậu hoa đẹp nhất trong mắt anh vậy. Thật ra là Sano bảo tôi là con gấu con của anh, sến súa hơn là mùa xuân của anh.

"Nhưng mà rồi tôi nghĩ lại, quyết định không chia tay nữa. Anh biết vì sao không?"

"Tại sao?"

Cảnh quay chuyển động liên tục, từ khung cảnh ngột ngạt giữa thành phố đông người, đến miền quê yên bình chỉ có cây cối hoa cỏ và sóng vỗ rì rào.

"Sano không nói một câu nào khi nghe tôi nói thế, cho tới khi tôi thấy kỳ lạ vì bình thường anh ta sẽ làm quá lên như những người khác. Nhưng thật lạ là Sano lại lẳng lặng chảy nước mắt, thậm chí anh ta còn không biết mình đang khóc nữa cơ."

Tôi nói đều đều, bàn tay lạnh ngắt xoa xoa đầu ngón tay ấm áp của Akashi. "Nghĩ lại thì, tôi tồi vãi."

Câu này tồi theo nhiều nghĩa, cho Sano, cho cả Akashi.

"Sau đó tôi đã phải dỗ dành Sano bằng tất cả mọi cách. Sano không giận tôi, ngược lại còn nghĩ bản thân làm gì sai nên tôi mới hành xử như vậy. Ha ha, tôi không nhỏ mọn đến mức nói câu chia tay vì mấy chuyện vặt vãnh đâu."

Nói rồi, tôi thoáng nhăn mặt khi Akashi đang siết chặt tay mình. Đau đấy.

Nhạc nền lần nữa vang lên, phân cảnh cuối cùng của bộ phim là hình ảnh hai cô gái đang ngồi bên vệ đường trao nhau nụ hôn. Suốt cả phim chỉ có hai cái chạm môi là ngoài bãi biển và phân đoạn này, nó chậm rãi, sâu lắng nhưng tràn đầy ý nghĩa khi bọn họ cùng nhau bước lên chuyến xe buýt trên ngã tư đường. Cho đến khi phim kết thúc với lá thư mà nửa kia để lại cùng một cuốn băng ghi hình bãi biển đã kết nối cho tình cảm hai người, thì cái nắm tay của họ vẫn luôn in sâu trong tâm trí tôi.

"Tôi thích em."

Đèn trong phòng chiếu phim vụt sáng, Akashi nghiêm túc nói, nhưng tôi lại xem như không có gì, chỉ mỉm cười lấy bắp và nước cùng anh ta rời khỏi rạp chiếu phim.

Bấy giờ đã là ba giờ sáng, trời quang mây tạnh, không còn tuyết rơi nữa mà chỉ là những lớp tuyết dày cộp chắn lối. Rạp chiếu phim vẫn như lúc tôi mới bước vào, vắng vẻ và cô đơn lạ thường.

Bầu trời đêm nay thật đẹp. Tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà san sát đang sẻ chia nhau hơi ấm, vài chiếc xe qua lại trên đường, không thấy bóng dáng người đi bộ, cũng chẳng thấy thanh niên loi choi nào cả. Ba giờ Shibuya thật êm dịu, dường như chỉ có mình hai bọn tôi, chỉ tôi và Akashi. Tôi thở ra một làn khói mỏng, chà xát đôi tay mình vào nhau rồi nhét vào túi áo, khăn choàng cổ cũng được thít chặt không cho gió lùa bằng bất kỳ khe hở nào. Bây giờ vẫn còn trong mùa tuyết rơi, phải đến tận tháng Một năm sau thì may ra thời tiết ấm hơn chút đỉnh.

"Anh biết thừa tôi sẽ trả lời anh như thế nào đúng không, Takeomi?"

"Ừ. Dù sao thì, tôi vẫn sẽ giữ mãi tình cảm này."

"Nó không tốt cho anh đâu." Tôi bật cười: "Thà rằng anh giành tình cảm đó cho một ai khác thì tốt hơn."

"Nhưng tôi chỉ..."

Akashi ngập ngừng.

"... Thích em."

Tôi biết điều đó. Nhưng mà, thật sự thì, còn nhiều người tốt hơn nữa đó.

"Anh là người tốt, Takeomi. Nhưng tôi không phải người mà anh cần."

"Sau này sẽ... còn gặp nhiều người tuyệt hơn, đẹp hơn, tốt bụng hơn cả tôi nữa."

"Nên là... xin lỗi anh."

_

Hôm nay Haru nói nhiều lắm á. Ai nhận ra hông:333

Fact: Takeomi thích Haru và Shinichirou biết điều đó.

Tui muốn sang arc Thiên Trúc gặp Izana quá ¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

Shinichirou với Takeomi là bias tui nên đừng thắc mắc tại sao chap nào Takeomi xuất hiện cũng nhiều thân thiết với Haru nhennn.

Thật ra thì tui đọc thấy hơi chán nhưng chẳng biết sửa sao, viết nhiều ngày rồi mà=))) sau này end thì tui chỉnh từ từ cũng được.

Hoi, chúc mọi người ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info