ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

134

TrmNguyn909200

"Hộc, hộc."

Bọn tôi chạy.

Akashi và tôi bắt đầu chạy. Hướng thẳng vào màn đêm tăm tối trải dài bằng ánh đèn đường màu vàng lập lờ bị đám thiêu thân lấp kín, tôi cắm đầu chạy, vụt lên trước Akashi một khoảng ngắn.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nó vang dội, liên tục không ngừng như được gắn động cơ. Akashi đuổi theo phía sau, gương mặt trắng bệt không còn giọt máu khiến tôi cảm tưởng như anh ta sắp chết vì mệt. Nhưng sức của một gã đàn ông vừa độ hai mươi lăm hẳn còn trâu lắm, trông anh ta như thế nhưng lại không phải. Akashi bật lên trước tôi, nhoẻn miệng cười như khiêu khích khiến tôi sôi máu cũng nhanh chóng đuổi theo.

Không biết hai thằng chạy đi đâu, điểm đích trông như thế nào nhưng trước hết là cứ chạy cho thỏa đi. Vì phía trước, chắc chắn là chân trời. Còn phía sau, là một đám giang hồ cách đảng đang cầm mã tấu đuổi theo hai thằng tôi sát nút.

Tôi thầm nhớ lại hai mươi phút trước khi hai thằng cằm đầu cắm cổ chạy như chó dí, Akashi Takeomi giây trước vừa dọa tôi muốn bĩnh ra quần thì giây sau lại nước mắt ngắn nước mắt dài khóc hệt như một đứa trẻ. Có lẽ đây là điểm tôi thấy giống thứ hai giữa anh và Sano, ngoài việc thích hút thuốc lá ra thì mít ướt chính là điểm chung của hai người họ.

Akashi kể rằng hôm trước sau khi gặp tôi trên tàu điện ngầm đã muốn gọi lại nói chuyện, nhưng vẻ ngoài và hành động mạnh bạo trái ngược với suy nghĩ thiện lành của anh ta đã khiến tôi sợ hãi dẫn tới việc bản thân sút cho anh ta một phát vào bụng rồi chạy biến. Đến hôm nay, anh ta và cô chủ tiệm giặt, hóa ra lại là 'bạn tâm giao' của nhau.

Tôi còn nghĩ đến chiều hướng kia, nhưng Akashi lại nói rằng mình không thích phụ nữ lớn tuổi nên đã bác bỏ ngay. Mà khoan đã, người đàn ông này hơn tôi năm tuổi mà cô chủ tiệm giặt còn lớn hơn thì rốt cuộc cô ta đã bao nhiêu rồi!? Thế thì tôi phải gọi bằng bà cô sao!?? Đáng lẽ bọn tôi vẫn chỉ nói chuyện cùng nhau rất bình thường, sóng bước đi trên vỉa hè hoặc kiếm một cửa hàng thức ăn nhanh nào đó ngồi cho đỡ mỏi chân.

Nhưng đời thì không như mơ.

Đám giang hồ cách đảng kiêm luôn chủ nợ của Akashi Takeomi đột nhiên xuất hiện, nguyên một đám trên dưới mười thằng mà thằng nào thằng nấy cũng cầm theo mã tấu đuổi đến tận đít. Tên mập nhất trong đám bước lên phía trước, hắn ăn mặc giống hệt như một con lợn béo ú được mặc nhung lụa đắt tiền. Cái áo sơ mi hoa hòe sắp bung nút vì cái bụng phệ, áo khoác vest ngoài màu trắng trông đẹp dễ sợ, chân hắn mang đôi giày da và cái quần tây đen đáng giá bằng hai tháng lương của tôi. Hắn ngậm xì gà, râu quai nón màu đen mọc um tùm như cỏ.

"Thằng chó Akashi Takeomi, ra là mày ở đây! Không uổng công tao bám theo mày! Tưởng mày trốn đi đâu, hóa ra lại đi gặp nhân tình!"

Akashi đứng chắn trước mặt tôi, giống như không muốn cho đám kia thấy mặt. Cơ mà nhìn thằng cha giang hồ đó sao thấy quen quen, hình như chủ của cái xe hôm trước được lên báo phường thì phải...

"Tao có tiền rồi! Thằng nhóc không liên quan!"

"Ha ha, ăn nói hàm hồ! Thân mày mà có tiền á? Một tháng trước còn cay cú tao đến mức đốt luôn con xế hộp hơn trăm triệu! Mày muốn nói mày có tiền là có tiền à!? Bây giờ đã đến hạn rồi, mày khôn hồn thì nôn tiền ra đây, nếu không thì con em gái mày sẽ không xong đâu!!"

Rồi xong. Tôi cắn răng, bỗng nhiên muốn chạy thoát khỏi đây ghê. Hay bây giờ tôi nói thật với mấy người đó là Akashi không đốt chiếc xe đó mà mình đốt được không? Đến thằng đồng bọn cũng vô tù ngồi không biết ngày được giải phóng. Bây giờ thú thật thì sẽ cứu được Akashi một mạng nhưng đồng thời cũng khiến hai đứa dính vào một lưới, chưa kể một triệu yên tôi đang giữ trong túi, hình như là tiền mà cô nàng kia trộm của Akashi giờ mới trả lại.

Tôi đổ mồ hôi miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, đôi khi tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé khi đối diện với những gã đàn ông cao to hơn mình. Bọn kia trông như hổ sắp xổ lồng, nếu hai đứa chạy ngay bây giờ thì bọn nó sẽ như gắn tên lửa đuổi theo ngay. Giờ chỉ còn cách này thôi...!!

"Khoan đã!" Tôi hít một hơi sâu mà hét lên, miệng khẽ nhếch lên một đường khinh bỉ nhưng tay cùng chân lại run như cầy sấy. Akashi kinh ngạc khi thấy tôi manh động như thế nhưng rồi anh ta cũng phải tin tưởng khi thấy gương mặt tôi đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn.

"Ô hô. Mày xem kia, tình nhân của con nợ tao hóa ra lại là một thằng con trai. Đúng là bọn đồng tính lúc nào cũng thật kinh tởm."

Nói chuyện nghe hơi ứa gan rồi nhé con heo mập kia? Tôi tuy cười nhưng trên trán lại in đậm dấu ngã tư đỏ chót, thật muốn ném lủng đầu cái bọn mỏ hỗn ấy.

"Tôi muốn thú nhận một chuyện!"

"Nói đi nhóc. Coi như lời trăn trối trước khi chết của thằng bồ mày."

Mở mồm ra một câu là đồng tính, hai câu là bồ mày. Nghe hơi tức rồi nhé. Tôi cười đều giơ ngón giữa, gân cổ lên hét.

"Bồ con mẹ mày đấy heo! Tao là thằng đã đốt cái xe của mày, Takeomi đếch có liên quan!!"

"Hả!??" Hắn gằn giọng. "Mày bảo ai là heo hả thằng chó!? Đây là di truyền!!"

"Mày là heo, cả nhà mày đều là heo, thuộc hạ của mày cũng là heo! Tao rủa dòng họ con cháu chắt chút chít của mày sau này đều-là-HEO!!"

Nói xong, tôi thở hồng hộc. Cả đám mấy chục người đứng hình, đến Akashi Takeomi cũng không ngờ được tôi lại mạnh mồm đến thế liền không kiềm được mà giơ ngón cái lên cho tôi một 'lai'. Thay vì 'lai' cho tôi thì tôi nghĩ chúng ta nên chạy đi là vừa.

Tôi nắm lấy vạt áo Akashi kéo anh ta chạy cùng mình một mạch trước khi bọn kia 'tải' được mớ thông tin mà não bộ vừa tiếp thu. Dù đã chấp trước nhưng quả nhiên chỉ hai chân thôi thì không đủ để chạy cả quãng đường xa như thế này. Rất nhanh thôi, đám giang hồ cách đảng kia đã đuổi sát nút hai người bọn tôi.

Kết thúc hồi tưởng ngay tại đó cũng chính là lúc tôi liều mạng mình ném cho Akashi phong thư chứa một triệu yên, anh ta vẻ kinh ngạc, nhìn tôi đang vừa chạy vừa thở vừa há miệng muốn nói nhưng lại đớp toàn gió biển.

"Của cô... cô chủ tiệm... gửi cho... anh! Là... một triệu yên!!"

Giờ đứng lại thì chết là cái chắc. Tôi nắm lấy đôi tay đang cầm phong thư của Takeomi, xé cái roẹt bao thư ra rồi dùng sức ném mạnh đống tiền giấy ra sau lưng. Gió biển thổi phần phật, những tờ tiền bay giữa trời không khiến đám người kia hốt hoảng chèo kéo nhau lượm tiền. Có vài tờ mắc trên cây bọn nó phải leo lên lấy, có vài tờ bị đám người vô gia cư gần đó lấy được thành ra lại xảy ra xô xát, cũng có tờ lọt xuống biển rồi một tên cảm tử nhảy xuống lấy tiền.

Tiền là tiên là phật, là sức bật lò xo, là thước đo lòng người. Nhưng tôi thì không ham tiền nên ném đi... chắc chắn không tiếc! Không bao giờ tiếc! Không đời nào tiếc! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!

"Itsuki... sao em khóc...?"

"Tôi cũng muốn lượm mà... tiền anh trả cho người ta thì không phải của anh..."

Nên suy ra tôi có quyền được lượm nó!!

"..."

Akashi Takeomi không thể nói được câu nào, lại ngoái ra sau lưng, bất ngờ tăng tốc. Tôi thấy thế cũng nhìn lại, thêm một đám giang hồ với những gương mặt mới hoàn toàn và bọn nó đang dắt theo đàn chó chiến nhập khẩu từ nước ngoài. Con nào con nấy to như con cọp, mõm nó chảy dãi, chân dài phóng một phát liền đạt tốc độ ngang một chiếc xe máy bình thường. Thảo nào...

Tôi chạy không nhanh nhưng trong tình huống bắt buộc và khẩn cấp thế này mà chạy được thì tôi cũng bái phục bản thân.

"Itsuki!!"

"Cái gì!?"

"Đến đó thôi!"

Akashi chỉ sang phía bên kia chân cầu, bên đó xe đông người nườm nượp, lại có nhiều chốt nên đám người kia không thể thả rông lũ chó chạy vòng vòng cho bọn nó cắn bậy được. Tôi cùng Akashi Takeomi phóng ào ào qua đường, mặc kệ xe hơi xe tải xém xíu chệch tay lái đâm vào người mình, lũ người kia vẫn miệt mài đuổi theo nhưng cơ bản thì đã chậm lại đôi phần. May ghê, cứ tưởng còn phải chạy lâu thật lâu nữa chứ!

"Chạy thêm một chút nữa, bọn chúng vẫn chưa bỏ cuộc đâu!"

Anh chàng nói, chỉ nhiêu đó thôi tôi cũng hiểu được anh ta đã phải trải qua chuyện gì suốt khoảng thời gian Sano nhắm mắt xuôi tay đến giờ nên mới thạo đến vậy. Đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được người kẹt, thân là người ngoài tôi vốn không muốn dây mơ rễ má nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa!!

Cách cái cầu khoảng bán kính hơn một cây số, tôi nằm vật ra đất thở như chưa từng được thở, hai chân bây giờ mất cảm giác luôn rồi và tôi nghĩ mình nên cắt bỏ nó. Akashi Takeomi không khá hơn tôi là bao, anh ta ngồi thụp xuống đất thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê ướt đẫm cái áo măng tô sờn cũ trông đắt tiền.

"Lần tới... hộc... anh nên chạy xe thì hơn... Mà, đừng hòng có... lần sau."

"Ờ... hộc. Nhưng em là người đã... khiêu khích bọn... chúng."

"Giờ thì anh đang đổ lỗi cho tôi à...?!"

Rồi hai thằng bọn tôi lại bật cười, tôi nằm vật vã, gối đầu lên hai cái tay mỏi nhừ để phục hồi sức lực sau cuộc vận động ngoài ý muốn. Người đi đường nhìn chằm chặp hai đứa tôi nhưng bọn tôi chẳng mảy may quan tâm, nhìn bên kia kìa, cũng có người đang nằm giống tụi này thôi.

"Rốt cuộc anh đã nợ bọn chúng bao nhiêu mà phải chạy đôn chạy đáo trả tiền? Đừng bảo rằng lãi mẹ đẻ lãi con nhé? Thế thì bụt cũng không giúp được anh đâu."

Akashi đốt một điếu thuốc lá hít cho quên sự đời, anh ta từ chối không muốn nói nhưng nhìn gương mặt phờ phạc, dáng người gầy nhom, cặp mắt xanh lơ trống rỗng hiện rõ sự mệt mỏi kia là tôi cũng đủ hiểu trên cổ anh ta rốt cuộc đang gánh nặng bao nhiêu gông xiềng.

"Nếu anh cứ như vậy thì mãi mãi không khá lên được đâu!"

"... Tôi biết..."

Akashi thều thào. Anh ta nhìn thật trống rỗng, buồn xo và dường như không còn từ ngữ nào để diễn tả dáng vẻ tiều tụy thảm hại hiện tại của anh ta. Tôi muốn gắt lên chửi, nhưng rồi lại thôi, cuối cùng thì ngồi thụp xuống hút điếu thuốc mà Akashi đốt cho.

"Đưa đây."

"Hả? Đưa gì?"

"Điện thoại ấy."

Tại nơi nào đó.

Reng, reng. Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên ngắt ngang bài tập luyện, con bé nó tắt nhạc, chân ngắn lon ton chạy đến chiếc điện thoại nắp gập để trên bàn. Thấy màn hình hiển thị tên người gọi, nó bắt máy ngay.

[Alo? Anh Takeomi hả? Bao giờ anh về nhà?]

"A... Xin chào, xin chào. Em cho anh hỏi có Waka ở đó không?"

Nó nghe giọng thấy kỳ lạ, liền nhìn lại màn hình có đề tên người gọi rõ ràng là anh hai nó nhưng đáp lại thì là một người khác? Nó nhìn quanh cửa tiệm, cuối cùng dừng trước cửa nhà vệ sinh có người đang sử dụng bảo.

[Chú Waka đang trong toilet. Anh là ai? Sao lại giữ điện thoại của anh Takeomi?]

"Anh là bạn của anh hai em... Em có thể gọi Waka đến đón bọn anh được không?"

Con bé gật đầu, nó nghe tiếng anh chàng ở đầu bên kia dường như đang tập thể dục dữ dằn lắm nên mới thở dốc và hụt hơi đến vậy.

[Được ạ!]

"Thế em bảo Waka đến đón bọn anh ở nơi Hắc Long được thành lập nhé? Em nói thế Waka sẽ biết ngay."

[Anh ơi! Anh Takeomi có ở đó không? Có thì anh hỏi giúp em bao giờ anh ấy về nhà nhé. Giáng sinh năm nay Waka với Benkei sẽ nấu sukiyaki ăn đó!]

Tôi nhìn màn hình điện thoại, sau đó lại nheo mắt nhìn Akashi Takeomi đang trở nên bối rối, lúng túng và thấy tội lỗi khi nghe giọng của em gái mình ở đầu dây bên kia. Một thằng anh tồi.

"Takeomi nói anh ấy sẽ về nhà, em cứ nói thế với hai người họ nhé."

[Thật sao? Anh Takeomi sẽ về nhà ạ! Thế thì tuyệt quá!]

"Vậy thôi nhé, em nhớ chuyển lời đến Waka giúp anh."

[Vâng ạ! Mà khoan anh ơi! Anh tên gì thế? Em nghĩ chú Waka sẽ cần tên đó!]

"À, em chỉ cần nói rằng anh là bạn của Takeomi là được. Tạm biệt."

Tôi ngắt máy ngang đem trả chiếc điện thoại lại cho người ngồi bên cạnh, chỉ chốc nữa Imaushi Wakasa sẽ đến đón cả hai nên việc chúng tôi cần làm chính là ngồi chờ. Đầu cầu bật đèn sáng, chân cầu đông người đông xe, nườm nượp ra ra vào vào nội thành. Tôi ngồi bó gối, cảm nhận từng cơn gió nhẹ vụt trên mặt sông đang len lỏi qua từng thớ thịt trên cơ thể.

Rùng mình, tôi càng ngồi co ro thêm vì mồ hôi khô đang bám dính, chỉ mỗi cái áo khoác bông thôi là không đủ, tôi muốn một thứ gì ấm áp hơn nữa. "Không có Giáng sinh nào anh về nhà sao?"

"... Về rồi đi ngay. Con bé được gửi cho Waka và Benkei, ở đó sẽ tốt hơn là một thằng thất bại như tôi."

"Thế thì anh là một thằng anh trai tồi."

"Tôi biết thừa điều đó, Itsuki."

Akashi nhả khói điệu nghệ, anh ta hướng mắt nhìn xa xăm, trông vào những cửa hàng đang tất bật bày bán mấy món phụ kiện dành cho dịp lễ Giáng sinh sắp đến. Mới đó mà một năm nữa sắp trôi qua, và nghĩa trang lại gần thêm một đoạn.

Tôi nhả khói sau Akashi, đúng là hãng thuốc lá mà ngày xưa mình từng dùng.

"Nhưng tôi thắc mắc làm sao anh quen được với cô chủ tiệm giặt?"

"Bọn tôi gặp nhau trong quán bar, cô ta uống say rồi đập vào đầu tôi bằng chai rượu rỗng. Cuối cùng bạn trai cô ta là người thanh toán toàn bộ."

"Ghê vậy sao? Cô ta quả là điên rồ."

"Sau đó bọn tôi chạm mặt nhau vài lần, nhưng mỗi lần cô ta xuất hiện thì lại có thêm nhiều vết thương mới, tôi biết chắc cô ta đã bị bạo hành thể xác."

"Rồi anh làm sao? Thành bạn tâm giao?"

"Cô ta trả tiền để tôi đấm gãy xương thằng bạn trai cũ. Khoan đã, tôi là quân tử không đấm người vô tội, đặc biệt là em. Đừng có ngồi xa quá, lạnh lắm." Ai biết được. Lỡ anh bức xúc quá điên lên giết tôi luôn thì sao!?

"Còn em? Sao em lại quen được cô ta?" Akashi ngồi xích lại gần, hai vai chạm nhau, truyền hơi ấm.

"Tôi gặp cô ta trong tiệm giặt khi mới mười lăm tuổi kìa. Sau này không có nhà thì xin ở tạm nhà cô ta."

Người phụ nữ đó đúng là có duyên, cơ may sao lại quen được người quen của tôi.

"Thật may vì em vẫn sống tốt. Nếu không Shin sẽ uất ức mà hiện hồn về mất."

Nếu có thật thì tôi sẽ chạy biến luôn chứ không có chuyện chạy lại ôm hun chụt chụt đâu.

"Sắp hết một năm rồi đấy, anh cũng không còn là thanh niên nữa đâu. Lo mà kiếm tiền trả nợ rồi về nhà với em gái đi. Ban nãy con bé mong anh về lắm đấy."

Tôi quay sang nói rồi dùi đầu điếu thuốc lá xuống đất dập lửa, Akashi gật gật đầu đồng tình dù tôi biết chắc anh ta thật sự chẳng nghe theo đâu. Từ thời mà Sano còn sống, anh ta đã được biết đến như một tay chơi thứ thiệt với số tiền khổng lồ rồi. Lúc Hắc Long mới tan rã, Akashi vì lợi dụng danh tiếng của nó mà ăn chơi trác táng cho đến khi con rồng đen dần bị vùi dập. Suy cho cùng đó không phải nguồn tài nguyên vô hạn.

Mang tiếng là bạn thân nên Sano cũng chỉ mặc kệ, có lẽ vì anh ta nghĩ theo chiều hướng tích cực, tuổi trẻ thì phải ăn chơi mới thỏa đáng. Ờ thì nó chỉ đúng một phần, phần còn lại sai hoàn toàn. Chính vì sự bao dung, thương yêu bạn bè của Sano Shinichirou đã góp phần tạo nên Akashi Takeomi - từ thanh niên hai mươi lăm tuổi xuân phơi phới lại biến thành ông già tám mươi bốn như hiện tại.

Tôi liếc mắt, sau cùng lại ngồi xích đến gần Akashi thêm một chút đến mức khoảng cách giữa cả hai không còn một kẽ hở. Mắt hướng ra đường lớn, trời tối sụp và thành phố thì đông người. Đèn đường bừng sáng, tiếng còi xe ô tô, tiếng nhạc phát ra từ những cái loa thu hút khách hàng ghé đến.

Trên vỉa hè, dù còn tận một tháng nữa mới bắt đầu Giáng sinh nhưng người ta đã trang trí cây thông noel với những dải đèn màu sặc sỡ, chuẩn bị một mùa tuyết trắng nữa lại đến. Chính giữa quảng trường là một cây thông khổng lồ chưa được gắn đèn, trên đỉnh cây còn có ngôi sao hy vọng mà đến ngày 24, 25 tháng Mười Hai họ sẽ bật nó suốt cả đêm dài.

Khẽ chun mũi hắt xì một cái, tôi co chân bó gối rục cổ xuống cái áo khoác bông mình mang theo. Bây giờ thở phát ra khói luôn. Tôi nhìn Akashi kế bên cũng không kém cạnh gì mình, anh ta run run ngồi yên một chỗ để tôi rúc người vào.

Trời lạnh mà hai thằng ra đường ngồi, cũng ít có rảnh. Nhưng chuyện này khiến tôi nhớ lại hồi xưa, lúc mới hò hẹn với Sano, hai mình cũng ra đường ngồi do Sano quên béng mất cái chìa khóa nhà để đâu. Kết cục là tôi với Sano một lớn một nhỏ xách xe chạy khắp cái thành phố giữa mùa đông để rồi bị cảm một lượt cả hai.

"Trời lạnh quá."

Cảm thán một câu, tôi ngẩng mặt nhìn trời đêm, cảm tưởng như nếu hôm nay là đêm Giáng sinh chắc nó sẽ rất lãng mạn?

"Ừ, lạnh thật."

Mon men, Akashi nhét tay tôi vào túi áo măng tô ủ ấm. Nó ấm thật, dù tôi thấy thật kỳ lạ. Cả Akashi cũng thật là kỳ lạ.

"Lúc nãy... khi chạy với em, tôi có cảm giác như được gặp lại Shin..."

"Thế à?"

"Nó khiến tôi nhớ lại thời trẻ, Shin chọc tức đám giang hồ bất lương rồi báo hại hai thằng phải cắm cổ chạy. Chạy không kịp thì bị đánh, Shin là đứa bị đánh nhiều nhất vì cậu ta đánh nhau dở tệ..."

Akashi khép mắt, anh ta trông thanh thản và buồn rầu, chắc do vẻ bề ngoài đã khiến anh ta từ hai mươi lăm trông hệt như gã đàn ông bốn mươi lăm vậy.

"Nơi này, cây cầu này là nơi mà Hắc Long được thành lập." Anh ta bật cười khúc khích. "Shin đứng đó, với mái tóc vuốt keo trông như thằng dở đứng ra cùng Waka, Benkei và tôi tạo nên Hắc Long đời đầu. Cùng nhau thống nhất thiên hạ..."

"Hắc Long đời đầu là điều tốt nhất. Còn bây giờ... bọn nó là tàn bạo nhất." Tôi chán nản vật người ra, tay chỉ vào gương mặt đã khô mồ hôi nhưng đầy băng keo cá nhân của mình. "Hắc Long mà mấy người tự hào bây giờ đánh cả người không liên quan đấy. Nhưng tôi đã lỡ xâm phạm vào lãnh thổ của bọn nó nên đành chịu..."

Lầm bà lầm bầm, tôi khoanh tay dựa lưng vào lan can hóng gió thổi vào từ sông.

"Vậy sao... Thời của bọn tôi mọi thứ đều được thống nhất, Shin là Tổng trưởng đời đầu, Waka và Benkei là bộ đôi đội trưởng tuyệt vời..."

Anh chàng nói với chất giọng buồn rầu, anh ta không đề cập đến cái danh Phó Tổng trưởng kiêm luôn Chiến thần một thời từng làm mưa làm gió khắp giới giang hồ. Akashi Takeomi đố kỵ với Sano Shinichirou. Bản thân anh ta lúc nào cũng theo sau Sano, chắc vì mang danh là bạn thân thuở nhỏ nên anh ta cũng vì thế mà thu mình, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên cạnh Sano không thể thoát ra khỏi vùng an toàn. Tôi vuốt sống mũi làu bàu, một gã đàn ông tự ti và nhút nhát và... hèn.

Bản thân anh ta có thể không nhận ra nhưng đôi khi, Akashi Takeomi, thật sự rất ngầu.

"Anh cũng ngầu mà."

Tôi cúi gầm mặt, không đối diện với gương mặt mà mình cá chắc nó đang trưng ra biểu cảm kỳ quặc của Akashi.

"Ý tôi là, trong Hắc Long đâu chỉ có mình Tổng trưởng? Anh cũng là một trong bốn thành viên sáng lập còn gì? Chiến thần hô mưa gọi gió, rồi chàng trai cầu mưa linh nhất Nhật Bản, không phải sao?"

ĐÙNG!!

Vừa dứt câu, sấm sét trên cao liền giáng xuống một đợt chớp nhoáng báo hiệu một cơn mưa sắp tới gần. Chà, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đúng là 'chàng trai gọi mưa linh nhất Nhật Bản'.

"Lát tôi mà bị ướt thì lỗi do Akashi nhé."

"..."

"Anh biết tôi vốn dĩ không được học tới nơi tới chốn nên vừa tốt nghiệp cấp hai là đi làm đấy. Đến giờ vẫn vậy."

"Tôi làm đủ loại công việc khác nhau từ bưng bê, rửa chén, khuân vác, dắt chó đi dạo rồi còn có đòi nợ thuê nữa. Hầu như tôi đã thử tất tật cả, nhưng công việc giúp tôi gặp được mọi người, gặp được Sano lại là cửa hàng tiện lợi."

"Đó cũng là nơi tôi gặp được anh."

"Hả...?"

Akashi thốt lên một tiếng chứa đầy ngạc nhiên.

"Anh không nghe nhầm đâu." Tôi vuốt tóc cười xòa. "Trước khi tôi gặp Sano, Imaushi, Benkei... thì anh là người đầu tiên của Hắc Long đời đầu mà tôi gặp."

"Tôi có thể không nhớ tên người khác hay những ai mới gặp vài lần, nhưng những kỷ niệm tôi từng trải qua cùng Hắc Long và Sano... Tôi không bao giờ quên dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất."

Rồi tôi quay sang, mơ hồ chìm đắm vào những ánh đèn vàng sau lưng Akashi. Sắc xanh lơ trong mắt anh ta khẽ dao động, tôi có thể thấy con ngươi anh lấp loáng như vừa nhỏ nước vào.

"Trong đó có Takeomi nữa."

Akashi Takeomi há hốc, điếu thuốc lá nhay nhay trên miệng anh ta rớt xuống đất, tàn thuốc lá đỏ đốm cháy rạo, khói bốc lên từng cụm mờ mờ. Tôi gãi đầu, lưng hơi dựa ra đằng sau, rốt cuộc lại cười hềnh hệch như một thằng dở.

"Quên điều tôi vừa nói đi. Số điện thoại tôi vẫn như cũ, nếu có việc gì thì cứ gọi tôi. Chỉ được gọi cuối tuần thôi nhé, đầu tuần và giữa tuần tôi phải đi làm rồi."

Loạt soạt.

Tôi đứng dậy, nhập số điện thoại của Akashi vào máy mình.

"Cuối năm nay rảnh, anh muốn đi thăm Sano với tôi không? Với Benkei và Imaushi nữa."

"..." Akashi trông ngơ ngác ngẩn ngơ nhìn thật buồn cười, tôi hừ mũi, bảo.

"Không lên tiếng thì đồng tình nhé. Tôi về đây. Trời lạnh quá."

_

Mãi đến tận khi Akashi Takeomi hoàn hồn thì Haru Itsuki đã đi mất. Vừa thấy hoang mang, vừa thấy hồi hộp, Takeomi tha bước rời đi với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Cuối cùng, anh dừng bước, tim đập thình thịch, cảm giác như được về tuổi trẻ.

Thứ 'lửa' rạo rực này là sao?

"Takeomi."

"Waka? Mày làm gì ở đây?"

"Hả? Đến đón mày chứ sao? Senju bảo có thằng cha nào xưng là bạn mày kêu tao tới nơi Hắc Long thành lập. Vậy, thằng cha đó đâu?"

"... Đi rồi."

Nói nhé, nếu Waka biết 'thằng cha' đó là Haru chắc anh ta sẽ cắn lưỡi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info