ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

10

TrmNguyn909200

Ông chú già tầng dưới hồi nãy nói tôi, "Nhìn mày giống mấy thằng nhóc mới lớn bỏ nhà đi bụi vì ba mẹ không cho nó hẹn hò với bạn gái." Lúc đó tôi gắt gỏng bảo đ*o phải và giờ tôi phải công nhận nhìn tôi giống thằng nhóc bồng bột bỏ nhà theo gái thật.

Nói sao chứ gương mặt bầm dập này, cùng bộ quần áo cũ và áo khoác rộng thùng thình mà ba tôi để lại, với ba lô và thùng giấy chất đầy chăn nệm thì nhìn mình chẳng khác nào mấy thằng cấp hai cấp ba đi chơi khuya không thèm về. Mà cho dù có về thì cũng về trại cai nghiện nhé.

Ôm đồ ngồi thu lu trước trạm chờ xe buýt, tôi bĩu môi gật gà nhìn hoàng hôn nặng trĩu đang dần sa xuống lòng biển. Màu đỏ cam vụt qua, trong tích tắc đã mất hút vào rặn sóng xanh kêu tiếng thở dài. Mây trắng đổi màu, từ cam nhạt trở thành màu xám nhẹ của buổi đêm, nhường cho mặt trăng treo lơ lửng trên tầng mây cao vợi, hoàng hôn phút chốc cũng đã biến thành khung cảnh trăng treo sao sáng trên bầu trời.

Gió vi vu lành lạnh, khẽ mơn trớn trên làn da đang căng như dây đàn vì cái lạnh. Tôi co chân lên ghế, ngồi xếp bằng rồi úp hờ mặt lên cái chăn trong thùng giấy đang phồng lên thật mềm mại. Giờ tôi đóng đô ở đây luôn cũng được. Đằng Harajuku có mấy quán net đêm, có thể thuê trọn một phòng một máy trong mấy tiếng với giá không quá cắt cổ. Có lẽ vì khách hàng chủ yếu là mấy người vô gia cư và học sinh.

Hay thuê đại phòng khách sạn nào nhỉ?

Ngẫm lại vẫn nên thôi, ai mà biết được trong lúc ngủ người ta sẽ làm gì mình. Ra công viên ngủ nghe được hơn đấy, ngủ xong rồi ngủm ngoài đấy luôn vì bị muỗi với bọ đốt. Nghĩ là làm, tôi đứng phắt dậy cố tìm cho ra cái công viên nào gần đây đang tồn tại trong bộ não không có nếp nhăn của mình. Trai trẻ mười lăm sung sức lắm nên trong đầu toàn tiền với sếch.

"Ông là côn đồ?"

Đ*o em ạ.

Mà nhìn tôi già tới mức xưng ông à?

Tôi nheo mắt nhìn thằng nhóc cao ngang ngửa vai mình, ăn mặc nhìn thời thượng với quả đầu vuốt keo cạo nửa đầu, tay đút túi nữa nên trông ngầu phết. Má, nó cũng chơi nguyên con rồng trên thái dương giống Mitsuya nè! Ghê gớm dữ trời!

Tôi hững hờ không đáp ngay, mắt liếc nhìn thằng nhỏ trông có vẻ dữ dằn bắt đầu đánh giá. Với ngoại hình này không loại trừ việc nó muốn thể hiện trình độ võ thuật của mình, và thay vì đánh nhau tôi chọn lên đồn ngồi luôn cho khỏe. Ít ra ở đó cũng có chỗ ngủ vì họ sẽ mất rất lâu để tìm địa chỉ liên lạc với người nhà tôi đấy.

"Ý kiến?" Tôi đảo mắt một vòng. "Mày là ai? Có nhà không?"

"... Ông bỏ nhà đi bụi?"

Gật đầu.

Là một đứa rất thành thật, tôi quăng cái thùng cát tông cho thằng nhóc tên Ryuuguji Ken, biệt danh Draken này bê hộ mình. Một phần vì nó vẫn nghĩ tôi là bất lương nên phải bất lương tới cùng, và phần còn lại vì nó kêu tôi về nhà nó trú.

Bọn tôi bắt tuyến xe buýt cuối cùng trong ngày chạy về Shibuya, ban đầu Draken đến đây bằng xe đạp trấn lột của mấy thằng oắt nhưng giờ nó chuyển sang đi phương tiện công cộng với tôi luôn. Chuyến xe di chuyển khá yên bình, hoặc nói đúng hơn là Draken để mặc tôi dựa đầu lên vai nó ngủ ngon lành. Đường đến Shibuya còn xa, huống chi hôm nay tôi còn không ngủ trưa nữa, ngủ trưa đã là thói quen của tôi rồi mọi người.

"Ê, dậy đi. Sắp tới rồi đó, ông nặng vãi ra."

"Ồn ào quá."

Tôi giơ tay lên định vò đầu Draken thì khựng lại, hành xử thô lỗ sẽ tốt hơn.

Draken sống ở Fuuzoku - Shibuya, trung tâm quận và tôi chưa đến đây bao giờ. Nhìn khu này đèn sáng trông sộp phết. Mùi thơm từ mấy tiệm thịt nướng lảng vảng, xe đẩy bán hàng, có quán net lớn rồi mấy cửa hàng quần áo nườm nượp chẳng khác nào phía Harajuku. Chưa kể, ở đây nhìn phóng khoáng hơn hẳn. Những ngôi nhà cao tầng với ô cửa sổ nổi đèn, bên ngoài treo tấm biển khách sạn và người ta cũng không nề hà gì đến ánh mắt của người ngoài mà thẳng thắn vắt tay lên eo mấy cô đứng đường vô trong. Chưa bao giờ tôi dòm ngó một cách chính diện như vậy.

"Sao ông lề mề quá vậy!"

"Nói chuyện cho đàng hoàng."

Tôi đoán... có lẽ đây là lý do mà thằng nhóc nhìn bạo dạn đến thế. Nhà của Draken nói chuyện tế nhị là nhà phục vụ tình dục, nói thô tục là nhà thổ. Mà vậy đi cho lẹ. Một tòa nhà chừng năm tầng đập vào mắt, đèn sáng trưng, cái biển hiệu thì bông hòe như con tắc kè. Tầng trệt không có gì đáng kể, tôi chỉ nhìn xung quanh tấm tắc khen chỗ này rộng rồi chạy theo sau Draken vô trong thang máy. Draken thoăn thoắt bấm tầng bốn như thể đã thực hiện cả trăm ngàn lần, nó bấm mà không cần nhìn luôn.

À, giờ thì tôi biết nhà Draken đâu rồi.

Thằng nhóc bị mẹ bỏ hồi mới hai tuổi, lại không biết mặt cha mình nên được quẳng vô nhà thổ cho người ta nuôi. Bây giờ bự chảng, trông nó cũng tầm tuổi Mitsuya thôi nhưng nhìn bạo gớm, chắc vì nó sống trong cái chốn khùng điên này đâm ra suy nghĩ đầu óc nó khác người ta.

Nhưng ít nhất thì sống cùng nước hoa và khăn tắm cũng không quá tệ đâu. Này, sao tự nhiên lại nhìn anh mày bằng ánh mắt đó?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info