ZingTruyen.Com

[Tokyo Revengers] Bé cưng của Phạm Thiên

23. Cấm túc

ChuuNg5

*Cạch

Kakuchou mở cửa bước vào, hôm nay Mikey có việc bận nên nhiệm vụ canh gác Y/n sẽ giao lại cho hắn. Nói là trông coi phòng em bỏ trốn nhưng Kakuchou biết số phận của mình đã sớm được định đoạt làm bảo mẫu của Phạm Thiên, bảo mẫu theo đúng nghĩa. Mấy ngày trước hắn đã phải tìm đến Ran - vị bảo mẫu dầu tiên đã để cục nợ mang tên Y/n bước vào cuộc đời Phạm Thiên, để học những kiến thức cơ bản của việc chăm con, thậm chí bây giờ Kakuchou còn có thể tự hào rằng hắn có khả năng làm cha hơn cả Mikey rồi.

Mikey không chọn Sanzu dù gã là No.2 của Phạm Thiên vì ấn tượng Sanzu để lại cho Y/n trong mắt Mikey cực kì xấu, y còn chưa bỏ qua việc gã dám dụ con gái y chơi thuốc đâu. Còn Ran, Mikey ghét Ran vì Ran dám nhận nuôi Y/n trước y, nên Ran cũng bị loại ngay từ vòng gửi xe. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn Kakuchou, No.3 của Phạm Thiên trông có vẻ bình thường và đáng tin nhất. Dù được tin cậy là thế nhưng Kakuchou cũng có vui vẻ gì đâu. Làm No.3 của Phạm Thiên cũng khổ quá mà.

Y/n đang tập bắn súng nhựa đồ chơi của em, thấy Kakuchou bước vào, em liền chuyển mục tiêu từ gấu bông hình Sanzu mà Ran tặng sang người thật giá thật là Kakuchou.

"Pằng pằng!"

"!!!"

Kakuchou giật mình che hạ bộ lại, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng rõ ràng hắn đã thấy em nhắm vào chỗ hiểm của hắn! Y/n thật càng ngày càng nguy hiểm.

"A! Chú Kakuchou"

Em vẫy tay chào Kakuchou, chạy tới nhặt đạn xung quanh chân hắn.

"Y/n à... Có phải chán lắm không chú tới chơi với nhóc này"

Kakuchou mất tự nhiên lùi lại cách Y/n mấy bước, 1 tay vẫn che che hạ bộ.

"Có phải papa cử chú đến để canh Y/n bỏ trốn không? Y/n biết mà"

Em lẩm bẩm, giọng nói nghe rõ sự giận dỗi dành cho ba em.

"Ừ..đúng rồi"

Kakuchou thẳng thắn đáp lại, dù hắn không phải người tinh tế nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự chán nản trong giọng nói của em, chỉ tiếc rằng nhận ra là 1 chuyện nhưng để an ủi em lại là 1 chuyện khác. Mà người vụng về với trẻ nhỏ như Kakuchou sẽ không bao giờ làm được.

"..."

Em nhìn Kakuchou, Kakuchou nhìn em.

"Chú Kakuchou chán quá..."

Em ngó lơ Kakuchou, quay lại với bia tập bắn gấu bông Sanzu của em.

Kakuchou cũng ngồi 1 bên, im lặng nhìn em hành hạ Sanzu gấu bông.

Bỗng, em lại quay ra gọi hắn.

"Chú Kakuchou nè"

"Hử?"

"Chú Kakuchou có thương Y/n không?"

Y/n nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn không ngừng bắn Sanzu gấu bông.

Kakuchou thấy có gì không ổn, nhưng hắn lại không biết nó sai sai chỗ nào nên vẫn thản nhiên trả lời.

"Có. Sao thế?"

"Vậy chú cho Y/n đi chơi đi!"

Em quay lại, mắt long lanh nhìn Kakuchou, cầu xin hắn sẽ thương em mà đồng ý.

Kakuchou biết ngay mà, mỗi lần con bé này mở mồm là đều không có mục đích tốt đẹp gì hết.

"Không, nhóc không nghe Mikey đã nói gì à?"

Kakuchou ngu gì mà thả em ra, Mikey đã hạ lệnh thế rồi, hắn mà thả đi thì chỉ có chết.

"Papa nói là cấm túc Y/n chứ có nói không được đi ra ngoài đâu?"

Em chạy đến, bất ngờ ôm tay Kakuchou lắc dữ dội, nài nỉ hắn sẽ mang em ra khỏi đây.

"Không là không! Không nói nhiều"

Kakuchou mặc kệ em, hắn biết là em đang cố tình giả ngu nên không thèm chấp nhặt.

Y/n không nói gì, em từ từ lùi ra sau, lặng lẽ nhìn Kakuchou. Kakuchou bỗng thấy không ổn, hắn hoảng hốt sờ túi quần bên hông, không thấy, con dao gấp của hắn biến mất rồi!

Bất chợt, Y/n rút con dao trên tay ra, Kakuchou lập tức lao đến giằng lại, nhưng đã quá muộn.

"Áhhh chết Y/n rồi Kakuchou ơi!! Chết Y/n rồi!..."

"..." Kakuchou lặng lẽ nhìn vết rạch 3mm thậm chí còn không chảy máu trên tay em.

Hắn nhận ra mình đã bị lừa, bởi con nhóc 6 tuổi này.

Nhưng Y/n vẫn chưa từ bỏ, em ngã lên ngã xuống, quằn quại như thực sự đau đớn lắm, thậm chí còn doạ sẽ mách papa Mikey là Kakuchou định ám sát em nhưng không thành.

Đến cuối cùng, Kakuchou cũng phải từ bỏ mà xách Y/n ra khỏi phòng, với điều kiện là em sẽ phải nghe lời và cả 2 sẽ về đây trước khi Mikey trở lại.

"Yeh! Y/n yêu chú Kakuchou nhất"

"..." Chú mày không cần, cảm ơn.

________

Lúc cả 2 rời đi không được bao lâu, Mikey quay trở lại, gã đứng giữa căn phòng trống trơn, đôi tay nắm chặt tới trắng bệch.

Mikey bấm số, người đầu tiên gã gọi là Kokonoi, xét thấy việc Kokonoi tìm được y/n còn Sanzu thì không nên Mikey đã dần tin tưởng Kokonoi hơn.

"Alo, sếp à?"

Kokonoi bắt máy.

"Y/n mất tích rồi"

"!!!!"

Kokonoi sợ muốn ngất ra sàn, lại mất tích, hắn sợ việc em bỏ đi lắm rồi!!

"À còn nữa, Kakuchou là thủ phạm"

Nói rồi, Mikey dập máy, để lại 1 Kokonoi ngơ ngác vẫn chưa hoàn hồn vì ám ảnh 3 chữ "Y/n mất tích".

_________

"Chú Kakuchou, chú Kakuchou!"

"Gì?"

Em chỉ tay ra ngoài cửa xe, hào hứng nhìn Kakuchou.

"Chú Kokonoi đang đuổi theo tụi mình kìa!"

"Ừ- Cái gì cơ?!"

Kakuchou giật mình quay lại, đúng là phía bên kia con đường, Kokonoi đang đạp ga với vận tốc tối đa lao về phía bọn họ. Trông mặt gã tức giận lắm, có lẽ là đang nhận lệnh đòi lại Y/n của Mikey đây mà.

Kakuchou không nhiều lời, lập tức đạp ga phóng nhanh hơn. Tuy hắn biết việc làm của mình là sai trái nhưng biết sao được, con bé tên Y/n kia đang không ngừng nhắc đi nhắc lại việc hắn "ám sát em bất thành kìa! Làm trái lệnh Mikey 1 lần thì có thể biện minh nhưng để thử làm đau Y/n 1 lần thì sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nữa. Ran còn sống là do có Y/n đứng ra bảo vệ chứ Kakuchou hắn đây còn bị em gài bẫy! Y/n sẽ không tha cho hắn nếu hắn không chịu nghe lời em đâu.

Kakuchou dùng hết tài năng lái lụa của mình, quẹo trái đạp phải, vượt đèn đỏ, tạt đầu xe, bắn tốc độ...tất cả hòng cắt đuôi Kokonoi, và cũng để bảo toàn tính mạng cho bản thân.

Kokonoi cũng không phải dạng vừa, gã lên số, nhanh chóng bắt kịp Kakuchou. Dù Mikey không đe dọa nhưng Kokonoi biết rằng nếu gã không mang em về càng sớm thì con xe yêu dấu mới sửa này kiểu gì cũng ra bãi rác.

Mikey thật biết làm người khác đau khổ, cũng giống như Y/n.

"Chú Kakuchou! Kokonoi sắp bắt kịp tụi mình rồi kìa!"

Em giựt giựt áo Kakuchou, ngó đầu ra cửa xe ngoảnh lại phía sau.

"Ái!!! Y/n ngồi xuống mau!!!"

Kakuchou hốt hoảng quay lại kéo em xuống, 1 tay vẫn không quên bẻ lái đủ kiểu để cắt đuôi Kokonoi.

"Sao Y/n không được nhìn ra ngoài?"

Em phụng phịu gỡ tay Kakuchou ra, nhưng hắn giữ chặt quá làm em không thể ngọ nguậy.

"Nhóc muốn bay đầu à?!"

Kakuchou rùng mình nhìn những chiếc xe đủ kiểu chạy với tốc độ cao lướt qua xe hắn, thế này mà em đòi ngó đầu ra thì chỉ có mất đầu.

"Nhưng Y/n thấy mấy con chó cũng hay làm vậy mà! Rồi nó lè lưỡi ra nè..."

Nói rồi, em lè lưỡi ra minh họa cho Kakuchou thấy, vẫn chưa từ bỏ ý định thò đầu ra cửa kính.

"Nhóc là chó à mà làm vậy?"

Kakuchou nghiến chặt răng, nở 1 nụ cười méo mó nhằm che đậy cơn giận dữ đang dâng lên trong người hắn.

"Y/n không phải chó..." nghe em nói vậy, Kakuchou thở phào nhẹ nhõm, "...nhưng chú Sanzu là chó nè!"

"???"

"Vậy là chú Sanzu được làm thế đúng không?"

Nghĩ tới cảnh Sanzu thò đầu ra cửa xe rồi lè lưỡi giống chó mà Y/n miêu tả, Kakuchou không nhịn nổi cười. Hắn gật đầu đồng ý với suy nghĩ của em rồi vô tình bày em cách khiến Sanzu thực sự làm vậy luôn.

*Rầm!

Kokonoi tông mạnh vào xe Kakuchou, khiến xe hắn trệch hướng lao thẳng vào lề đường. Kakuchou thắng gấp, chiếc xe va chạm với rào chắn rồi kéo rê thêm vài mét nữa xong dừng lại. Không có người thương vong, nhưng con xe của Kakuchou đã sớm xước, móp méo không ra hình dạng.

Y/n được Kakuchou nhanh chóng bế khỏi xe, hắn hoảng sợ kiểm tra em từ đầu tới chân, thấy không có vết thương chỉ có chóng mặt vì cú va chạm vừa rồi hắn mới yên tâm đặt em xuống.

Kakuchou tức giận quay ra nhìn kẻ đã khiến Y/n gặp nguy hiểm, gã đang ung dung bước xe.

"Mày điên à Kokonoi?! Y/n có ở trên xe đấy??!!"

Hắn hét lớn, không thể tin được vào việc làm vừa rồi của Kokonoi.

Kokonoi đâu còn lựa chọn nào khác, gã biết 1 khi đã quyết là Kakuchou sẽ không dừng lại, kể cả có Mikey ra lệnh. Nhưng Kokonoi phải hoàn thành nhiệm vụ Mikey giao bằng mọi cách, gã đã tính toán hết rồi chứ, cái đầu thiên tài này làm sao dám để Y/n bị thương được. Kakuchou không biết chứ Kokonoi còn sợ Y/n hơn cả hắn đấy.

"Vậy tao còn cách nào khác để khiến cho mày dừng lại hả?"

"Mày-"

Trong lúc 2 người đang cãi nhau nảy lửa, Y/n ở 1 bên đã sớm tỉnh táo lại. Em sờ sờ lên đầu, nơi cơn đau âm ỉ nãy giờ làm phiền em, Y/n thấy hơi ươn ướt, nhưng mồ hôi của em làm gì chảy nhiều được đến như này.

Y/n nhìn xuống lòng bàn tay, 1 vệt màu đỏ chót đặc biệt chói mắt ngấm sâu vào da em, chảy xuống nền đất.

Em kéo kéo áo Kakuchou.

"Chú Kakuchou, Y/n vỡ đầu rồi"

"Y/N!!!!!"

Kokonoi ngất xỉu, gã từ chối nhận trách nhiệm.

__________

Không lâu sau đó, Mikey nhận được cuộc gọi từ Sanzu. Sanzu ấp úng, không dám nói rõ cho gã chuyện gì đã xảy ra, chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ "có chuyện...c..có chuyện rồi...", giọng hắn lắp bắp, sợ hãi bao trùm lên toàn bộ cuộc gọi. Mikey có nghe tiếng va chạm, có vẻ là Sanzu đã ngã xuống, nỗi sợ quá lớn khiến hắn không thể đứng vững được nữa.

Đến cuối cùng, Takeomi - người còn đủ bình tĩnh nhất trong đám cốt cán đã nhận lấy điện thoại từ tay Sanzu, nói cho gã câu nói mà gã không muốn nghe nhất, câu nói khiến gã hận Takeomi tới tận xương tủy chỉ vì giọng nói của Takeomi đã cất lên câu nói ấy, mặc dù hắn không có lỗi.

"Y/n có chuyện rồi"

Sau đó, Mikey không biết mình đã lái xe bằng cách nào, không biết rằng gã đã tìm được địa chỉ bệnh viện nơi Y/n đang ở ra sao. Chỉ biết rằng khi nhìn thấy em nằm nhắm mắt trên giường bệnh, cái không gian trắng muốt đầy mùi thuốc khử trùng kinh tởm ấy...

...cả thế giới của gã đã sụp đổ.













_________

- Hm...Tôi có nên cho Y/n mất trí nhớ luôn không nhỉ:))(

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com