ZingTruyen.Asia

Toi Yeu Em Hay Yeu Toi Toi Muon Em Yeu Toi Noi Tiep

Hôm qua tui đc về quê ngoại á, nói thiệt thì cũng gần 2 năm rồi tui mới gặp lại ngoại, nhớ thật sự. Thui, ko lằng nhằng nữa, vô chuyện nà.

_______________________________

|Bíp.....bíp...bíp, đã quay lại địa điểm cũ, ngài hiện đang ở Trung Quốc hay đúng hơn là Trung Hoa Đại Thanh quốc 12 năm sau|

•Gì vậy chứ, sao lại là Trung Quốc• [Không hài lòng]

•Ngài thông cảm nha, có lý do nên Aya mới phải chọn nơi này, chủ yếu là để an toàn cho ngài thôi• [Yukimoto vừa hoạt động lại liền trả lời]

'..........................'

•Ta yếu đến nổi cần phải làm vậy sao?• [Nhíu mày, có chút khó chịu]

•Ko thưa ngài, tôi hiểu rõ ngài mạnh cỡ nào nhưng hiện tại có chút vấn đề, vậy nên những nơi kia ngài ko thể tới vì nó ảnh hường đến một thứ rất quan trọng của ngài•

•Thứ quan trọng của ta? Là cái gì?• [Khó hiểu]

'À..ừm, cái này thì...l...là....' [Ấp úng]

*Là trinh tiết đó* [Ko dám nói ra]

•Ko nói với ngài nữa, tôi #off nhé, tôi sẽ gửi ngài đến cung điện của Qing, chúc ngài may mắn :))•

•Ơ này, khoang đã!? Ko được!!•

Còn chưa kịp dứt lời thì cái hố đen quen thuộc lại lần nữa hút em vào trong. Sau đó em liền xuất hiện trên không trung, vì ko có vật đỡ cũng như ko mở được nên thành ra em đã rơi tự do xuống. May mắn sao mà nhờ ông trời độ mà em khi rơi xuống chỉ bị xay xước ngoài da chứ cũng ko có bị gì quá nghiệm trong. Nhưng xuôi một cái là........rớt ngay phòng của Qing :)).

RẦM

'我勒個去!!!!'  [Giật mình]
(Cái quái gì vậy!!!!)

Hắn đang nằm nghỉ trong phòng liền giật mình khi thấy có người rơi xuống phòng mình. Khi hắn lại gần thì sự ngạc nhiên trên gương mặt của hắn càng đc thể hiện rõ.

'Việt....Việt Nam!?' [Che miệng]

Hắn bất ngờ vô cùng, người hắn nhớ thương mười mấy năm qua, giờ lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, nhưng cơ thể em hiện giờ...

'Sao lại đến nông nỗi này' [Lo lắng]

'Thái y! MAU TRUYỀN THÁI Y ĐẾN ĐÂY!' [Hét lên]

Cơ thể bị thương nhiều nơi nhưng chủ yếu là các vết xướt, các vết xướt đó do cú va đập mạnh xuống mặt sàn khi nãy mà đang rách và trở nên lớn hơn. Qing thấy vậy liền ra lên gọi thái y đến, còn bản thân hắn nhanh tay bế Việt Nam vào đặt lên giường.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khi Việt Nam tỉnh dậy thì thấy đầu mình đau như búa bổ, cả cơ thể vô cùng mệt mỏi, có lẽ là tác dụng phụ do tà thuật gây ra. Em còn chưa kịp định hình đc đây là đâu thì đã.....

'VIỆT NAM! EM TỈNH RỒI! EM ỔN ĐẤY CHỨ! CÓ CÒN ĐAU Ở ĐÂU KO!?, RỐT CUỘC LÀ CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA VỚI EM VẬY!? SAO EM LẠI RƠI TỪ TRÊN TRỜI XUỐNG! TẠI SAO NĂM ĐÓ EM LẠI ĐỘT NHIÊN BIẾN MẤT! EM CÓ BIẾT LÀ TA LO CHO EM LẮM KO!? vv, mm..........' [Dồn dập]

Em im lặng nhìn hắn, sắc mặt đã có phần đen lại, ban đầu em chỉ thấy đau đầu một chút, bây giờ thì đau hơn rất nhiều luôn rồi.

*Ta có nên cảm ơn?* [Ngẫm nghĩ]

Bên này Nam và Qing mỗi người một cảm giác thì trong góc phòng, anh em nhà China đang bất ngờ nhìn Qing. Họ chưa bao giờ thấy hắn như vậy, Qing trong trí nhớ của họ là một người cha nghiêm khắc, lúc nào sắc mặt cũng âm trầm, thể hiện sự buồn bã.

Phần lớn thời gian rảnh thì họ đều thấy Qing trong thư phòng ngấm nhìn bức tranh nào đó mà cha họ ko bao giờ cho họ thấy. Qing bình thường thờ ơ là thế, vậy mà giờ lại quan tâm người này đến thế, thật khiến họ ko khỏi tò mò về thân phận của chàng trai kia.

'VIỆT NAM EM-'

'IM MỒM VÀO QING!!!!💢' [Tức giận]

Việt Nam lần đầu tỏ ra tức giận đến độ này, có thể chọc em tức quả nhiên chỉ có mấy người nhà Hoa này.

'Này, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai ko vậy!? Sao cậu dám nói với người nhà ta như thế💢'

China thấy có kẻ dám hét vào mặt cha hắn, hắn liền khó chịu nói lại em.

'Cậu là........'

Nam tự thấy bản thân dạo này thật lú lẫn, tới cả nhân vật trong truyện cũng ko phân biệt đc. Cơ mà cũng chẳng sao, chỉ cần nous tên để em phân biệt là với Việt Nam thông tin gì về nhân vật đó cũng thành ok hết.

'Ta là con của ông ấy, sao ngươi dám nói chuyện với phụ thân ta như vậ-'

CHÁT

'Hơ!?' _ Nam thấy cảnh trước mắt liền bất ngờ đến đông cứng

'Phụ thân? Người.......'

China ko bao giờ nghĩ rằng, cha của gã sẽ đánh gã chỉ vì một người lạ mặt.

'China! Con nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả' [Sát khí]

'Này Qing, ngươi hơi quá rồi đấy' [Nhíu nhẹ mày]

Tuy em ghét Hoa tộc thật, nhưng hắn đối xử với con cái như vậy khiến em cảm thấy có chút ngứa mắt.

'Nhưng Việt Nam-'

'Câm miệng, ko nói nữa' [Đặt ngón trỏ lên miệng Qing]

Người khác mà bị ngón trỏ đặt lên miệng như vậy thì thường sẽ thấy kì kì chứ Qing thì khoái gần chết, hắn liền nắm lấy tay Việt Nam sờ sờ các kiểu với khuôn mặt phởn chết cmnr rồi triệt để im lặng luôn.

''Đệ thấy phụ thân trong giống mấy tên sắc lang quá'' _Taiwan thì thầm với Macau và HongKong khi thấy phụ thân mình trong hệt như mấy tên biến thái.

''Bọn huynh đồng ý với đề'' _Macau và Hongkong cũng đồng tình với Taiwan

Còn Việt Nam? Ừ thì em mặc kệ luôn, v nếu em đã ở gần Qing thì chuyện bị sờ mó tay chân thế này thì đã thành cái chuyện cơm bữa rồi.

'Phụ thân....người đó là ai vậy? Tại sao người lại quan tâm kẻ đó đến vậy chứ 💢' _Chỉ có China là vẫn khó chịu mà hỏi về Việt Nam.

'Đừng bất lịch sự vậy China, đây là bạn thân thuở nhỏ của ta'

*Kiêm chức mẫu hậu tương lai của các con ^^*

*Eww, ai bạn thân ngươi?* _ Nam trong thân tâm đang thầm khinh bỉ Qing cực độ nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn tỉnh lạnh như mặt hồ.

"Bất đắc dĩ thôi" [Đảo mắt, nói nhỏ]

*Ta thì lại ko nghĩ vậy Việt Nam à, chắc chắn đây là định mệnh do ông trời sắp đặc a~❤* _Qing nghe thấy thì trong lòng liền phản đối kịch liệt cái suy nghĩ ấy của Việt Nam.

Việt Nam bất lực đẩy Qing qua một bên, khuôn mặt hiện rõ hai chữ KHÓ CHỊU.

'Qing, ta có chút chuyện, có thể sắp xếp chỗ ở ko?' [Nhìn qua]

'Ko vấn đề a~ Nhưng vì em nói trễ quá nên nếu ko phiền thì tối nay em có thể ngủ tạm phòng ta' [Vui vẻ]

'.............................'

'Cũng được, nhưng đừng chiếm tiện nghi'

'Đã hiểu~' [Hạnh phúc, ôm chầm lấy Việt Nam]

*Haizzzzzz* [Bất lực, đẩy đầu Qing ra]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia