ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

- Đó là một tên khốn điên rồ.

Dass, một người lính của đội thông tin, đã nguyền rủa khi nhìn vào đội quân đang đóng quân ở các dãy núi.

- Một đèn hiệu đã sáng lên!

Đó là một âm thanh đập vào tai bạn.
Khi anh quay đầu lại, anh thấy một ngọn đèn hiệu sáng lên từ phía tây.

- Tch!

Dass nhổ nước bọt trên mặt đất và sau đó đi về phía trại.

- Mẹ kiếp. Mình không có mặt mũi nào để nhìn chỉ huy Roan cả. Không còn mặt mũi nào cả.

Anh là một người lính của đội thông tin phụ trách giám sát chiến tuyến phía đông.
Anh ta có vai trò nhanh chóng thông báo cho Roan trong trường hợp các quý tộc không tuân theo mệnh lệnh của cậu ta.

Và đặc biệt là Nam tước George Ant, người đã có rất nhiều lời phàn nàn chống lại Roan.
Do đó, anh ấy đã nỗ lực nhiều hơn và kiểm tra ông ấy kỹ lưỡng.

- Mình cảm thấy nhẹ nhõm khi họ chuyển trại về phía nam khi chỉ huy đoàn quân ra lệnh nhưng...

Ông chậm hơn một chút so với các quý tộc khác, nhưng George cũng đã chuyển trại về phía nam.
Đó là một cái quan sát đã ổn định trong các tuyến phòng thủ.
Nhưng sau hai ngày đã ổn định, họ bắt đầu thể hiện những chuyển động kỳ lạ.

- Chúng bắt đầu dỡ trại đột ngột.

Hiện tại, anh đã gửi những người lính của đội thông tin đến làng Mediasis.
Nhưng khi đoàn quân của George tiếp tục di chuyển về phía bắc, anh ta không thể đứng nhìn nữa.
Cuối cùng, anh ấy đã gửi một đội thông tin đến một đèn hiệu gần nhất.
Trong khi đó, George, người tiếp tục di chuyển về phía bắc, bắt đầu thiết lập trại ở một dãy núi.

- Thằng wibu mất não.

Đó là một cách thiết lập trại mà anh ấy không thể hiểu được.
Dass di chuyển đôi chân của mình về phía trại George.

- Dừng lại!

Những người lính canh, ở ngay lối vào, giơ giáo.
Dass lấy ra một mảnh vải có biểu tượng của đội quân Amaranth được vẽ trong đó.

- Tôi là thành viên của đội quân Amaranth.

Họ đã quá quen với thứ đó.
Lối vào được bảo vệ mở ra.
Dass vội vã băng qua trại đang bắt đầu dựng.

- Ông ấy ở kia.

Khi đến gần trung tâm của trại, anh thấy George đứng dưới một cái bóng lớn.

- Ngài nam tước Ant.
- Hả!?

George, người đang nhẹ nhàng nâng lên một quả nho, cau mày khi thấy Dass ở lối vào.

- Tên đó đến từ Amaranth, phải không?

Rõ ràng là anh ta đến vì ông ta dỡ trại.
George nhún vai trong khi giả vờ không biết gì.

- Có vấn đề gì sao ?
- Lý do tại sao ngài lại dỡ trại và rút lui về sau ?

Dass hỏi một cách lịch sự và khiêm nhường nhất có thể.

- Àha. Ngươi đang nói về cái đó hả.

George cười to và gãi bụng của mình.

- Ta đã nhìn vào vị trí của trại. Ta nghĩ rằng thay vì đồng bằng phía nam, dãy núi này sẽ tốt hơn nhiều. Mặt sau bị chặn bởi những ngọn núi gồ ghề và ở phía trước nó chỉ là đồng bằng, nên không có nơi nào tốt hơn nơi này.

Ông chộp lấy thêm một quả nho và nở một nụ cười bẩn thỉu.

- Ngay cả như vậy, có vẻ như chỉ huy Roan đã phạm sai lầm vì cậu ta thiếu kinh nghiệm. Đối với một vị tướng ở cấp độ của ta, đây là nơi thích hợp nhất để dựng trại.

Dass hít vào một hơi rồi cẩn thận nói.

- Nhưng nếu nam tuớ Ant rời khỏi và trở lại một mình, thì tất cả các tuyến phòng thủ khác sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay lúc đó, George phá lên cười.

- Hahaha. Ngươi lo lắng quá nhiều. Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ tự mình dẫn quân và giải cứu họ. Ngay cả khi ta trông như thế này thôi nhưng ta là một vị tướng khá là nổi tiếng. Hahaha.

George đang nói những điều vô nghĩa như thể nó chẳng là gì cả.
Dass định nói gì khác nhưng anh ấy đã không nói.
Bởi vì anh ta nhận ra rằng ông ta không phải là người mà anh ta có thể nói chuyện.

- Tôi đã hiểu. Vậy sau đây tôi sẽ quay trở về.

Dass cúi đầu rồi quay lại tiếp tục bước đi.

- Mẹ kiếp. Tên khốn ngu ngốc.

Những lời nguyền rủa quanh quẩn trong miệng anh.

- Bởi vì mày, toàn bộ tuyến phòng thủ đã trở nên mong manh! Vì ngay cả một dân làng như tao cũng đã nhận ra điều đó và một tên khốn tự xưng là quý tộc thì không!

Một biểu hiện khẩn cấp trên khuôn mặt anh xuất hiện.

- Nếu quái vật xuất hiện, ..

Mặt anh đỏ bừng.
Sự khó chịu và cơn thịnh nộ của anh dâng lên.
Dass rời trại và đi về phía gần núi với đội thông tin.
Đó là để theo dõi những đồng bằng ở phía nam.

-Ah......

Ngay lúc đó, một tiếng thốt vang lên từ giọng nói của Dass và các thành viên khác.
Khuôn mặt họ trở nên tái nhợt.

- Những con quái vật!

Một đám mây bụi trắng bay lên từ bên ngoài đồng bằng.
Sẽ thật tốt nếu đó là đội quân Amaranth hoặc một đội quân đồng minh khác, nhưng thật không may, thứ xuất hiện là một số lượng quái vật đáng kinh ngạc.
Những con quái vật đang xông qua phía nam vì tuyến phòng thủ được mở ra vì đội quân của George quay trở lại

- Nếu mình để nó như thế này, vùng phía đông bắc của Tale trở thành một vùng đất hoang!

Sự khẩn cấp xuất hiện trong biểu hiện của Dass.
Anh ta làm dấu hiệu cho ai đó thổi kèn sừng bằng một tay.

Puuuuu!

Một âm thanh khiến tim bạn đập nhanh hơn trong khi trôi theo ngọn gió.
Nhưng trại George, đã không thể hiện bất kỳ chuyển động nào.

- Tại sao! Mày đang làm gì vậy?! Đồ khốn ngu ngốc!

Dass nghiến răng.
Một Cơn thịnh nộ.
Một ý định giết người lạnh lẽo xuất hiện trong mắt anh.

- Đi đến các đèn hiệu ! Bảo họ thắp đèn hiệu!

Một giọng nói khẩn cấp bay trong gió.

*******

- Kuak!
- Kiek!

Những tiếng khóc tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Ngọn lửa đỏ bốc lên và khói đen bao phủ tầm nhìn của bạn.
Đó là một cảnh tượng tàn nhẫn.
Có vô số xác chết không có đầu trên chiến trường.

- Phù!

Roan đứng giữa chiến trường và thở dài.
Cậu ta có một biểu hiện căng cứng trên khuôn mặt.
Cậu ấy cầm chiếc Travias Spear lộn ngược và nhìn về phía bắc.

- Thằng con hoang.

Nhưng lời chữi rủa phát ra từ miệng cậu. Sau đó.

- Hiện tại, chúng ta đã cắt đuôi những con quái vật!

Giọng của Austin đã được nghe.
Người anh ta hoàn toàn phủ đầy máu.
Mặc dù họ đã giành được chiến thắng sau trận chiến khốc liệt, nhưng biểu hiện của anh ta không được tốt.

- Đội quân của Nam tước Rael Piad đã bị tiêu diệt.

Rael ở ngay bên cạnh phía tây của trại George.
Khi George tự mình rút lại trại, trại bên cạnh nó phải chịu sự tấn công của lũ quái vật.
Do đó, họ phải chịu những thiệt hại gần với sự hủy diệt và tuyến phòng thủ mạnh bị sụp đổ như một lâu đài cát.

- Còn nam tước Piad ?
- May mắn vẫn an toàn. Ông ấy đã đi đến trại của tử tước Blick.

Nghe những lời đó, Roan chậm rãi gật đầu.
Sau đó, một nhóm người xuất hiện ở phía bắc của họ.
Đó là Dass và đội thông tin.

- Chỉ huy!

Họ quỳ xuống ngay khi đến gần Roan.

- Chúng tôi xin lỗi!

Một giọng nói tha thiết xin lỗi.
Đôi vai họ run rẩy.
Nhưng biểu hiện của Roan vẫn bình thường.
- Đó không phải lỗi của các người.

Nghe những lời đó, Dass và những người khác sắp rơi nước mắt, sự mạnh mẽ giúp đỡ họ trở lại.
Roan nhìn họ và nghiến răng.

- Trong một chiến trường, vai trò của các pháp sư làm giảm đi....

Sau khi đối mặt với vụ bê bối ngày hôm nay, cậu cảm thấy hối hận vì sự vắng mặt của các pháp sư.

- Nếu chúng ta có thể sử dụng ma thuật giao tiếp, chúng ta sẽ có thể di chuyển nhanh hơn.

Các pháp sư trong Tale là những người trong đội quân Simon, và những người đó có khoảng 500 người.

- Họ đều là những pháp sư tấn công chủ lực, vì vậy họ thậm chí không biết phép thuật giao tiếp....

Trong tình hình hiện tại, họ không thể giúp ít cho nhiều người.

- Mọi người, đứng lên.

Cậu nói với giọng nhỏ nhẹ.
Dass và những người khác ngập ngừng rồi cẩn thận đứng dậy.
Dấu vết nước mắt đã được nhìn thấy trên khuôn mặt của họ.

- George Ant. Tên khốn đó?

Cậu thậm chí không thêm danh hiệu của hắn.
Dass chỉ về phía bắc.

- Hắn ta thậm chí không di chuyển xuống từ những ngọn núi.

Roan chậm rãi gật đầu rồi di chuyển.
Đôi chân cậu dẫn dắt lực lượng của mình và đi về phía Tử tước Tio Luin.

- Tử tước Luin
- Chuyện gì đã xảy ra?

Đây là điều hoàn toàn khó chịu với tử tước Tio, người đang dọn dẹp chiến trường.
Bởi vì ông nhận ra rằng trận chiến này xảy ra vì George.

- Xin vui lòng dẫn đoàn quân của ngài và đuổi theo những con quái vật đã đi về phía bắc.
- Còn ngươi ?
- Tôi....

Roan trừng mắt nhìn về phía bắc và nói.

- Tôi sẽ phải đi tìm Baron Ant và nói chuyện.
- Mmm.

Tio khẽ kêu lên và gật đầu.
Ông không còn lời nào để nói nữa.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi tách ra.
Roan lên ngựa và giơ cao ngọn giáo.

- Đội quân Amaranth, chúng ta sẽ đến những ngọn núi nơi đoàn quân của George đóng quân.
- Vâng. Đã rõ.

Một giọng nói vang lên.
Đó là một giọng nói lạnh lùng có ý định giết người bên trong nó.
Roan gọi cho Austin bằng dấu tay.

- Austin. Khi chúng ta đến trại...

Cậu nói nhỏ ra lệnh cho anh ấy.
Austin gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

- Đừng lo lắng.

Một tiếng chào ngắn theo sau.
Roan nhìn vào đó và gật đầu, rồi kéo dây cương.

Híiiiiiiii.

Đầu ngựa hướng về phía bắc với một tiếng kêu.

- Di chuyển!

Lệnh đã đưa xuống.
Roan và đội quân Amaranth di chuyển qua xác chết của các đồng minh và tiến về phía bắc.
Tio, người đang nhìn cảnh đó, lầm bầm với giọng nói nhỏ.

- George Ant. Người bạn ngốc nghếch của tôi. Có vẻ như sức mạnh của bạn chỉ còn bao nhiêu đó.

Giọng ông cô đơn như bãi chiến trường bên canh.

****
Amaranth

Lá cờ phủ đầy máu bay phấp phới ở phía trước.
Roan và đoàn quân xuất hiện tại trại George, nằm ở vùng núi.
Người cầm cờ chạy trước một bước rồi lắc cờ.

- Đó là đội quân Amaranth!

Những người lính, đang ở trên tháp canh, nhanh chóng vẫy tay của họ.

Kiiiiig!

Cánh cổng đang đóng mở ra.
Roan nhìn Austin một lần rồi đá con ngựa.
Đội quân Amaranth vào trại với đội kỵ binh đi đầu.

-Có vẻ như họ đã có một cuộc chiến khó khăn.
- Tuy nhiên, dường như họ đã thắng
- Chúng ta có giống họ như thế này không?

Những người lính của đoàn quân George, tập hợp lại.
Họ trò chuyện trong vẻ mặt lo lắng.
Nhưng Roan thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ.
Mục tiêu của anh đã được cố định.

- Austin.
- Vâng. Thưa chỉ huy.

Hai người họ trao nhau cái nhìn.
Austin nhanh chóng bắt tay sang hai bên và gửi một dấu hiệu.
Vào lúc đó, các thành viên đoàn quân rút vũ khí từ vòng eo của họ.
Cùng lúc, cùng thời điểm.

Phất. Phất.

Người cầm cờ ở phía trước lắc cờ.
Và các thành viên đoàn quân xông lên trước như thể họ đang đợi nó.

- Hả. Hả?
- Cái gì Vậy!?

Các phụ tá của đoàn quân George, đang nhìn vào đội quân Amaranth, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Họ nhìn thấy các thành viên của đội quân Amaranth chạy về phía họ và mắy họ mở to ra như cái đĩa.

- Bắt hết bọn chúng!

Giọng của Austin vang lên khắp chiến trường.
Đó là một mệnh lệnh ngắn, nhưng các thành viên đoàn quân di chuyển nhanh chóng.
Đội quân Amaranth là người mạnh nhất trong số những người mạnh nhất.
Họ không phải là một đội quân như của George, người thích tiệc tùng ở giữa chiến trường, có thể đối mặt.

Cheng. Chengcheng!

Những ngọn giáo và thanh kiếm được chĩa vào cổ của những người phụ tá.

- Hic.
- Ực.

Các chỉ huy đoàn quân của George, không thể chống cự và giơ tay lên.
Một sự đầu hàng.
Việc bắt giữ dễ dàng đến mức gây thất vọng.

- Roan, đây là gì?
- Tại sao ngươi làm điều này?

Những người lính bình thường của đoàn quân George, tập hợp lại với những biểu hiện ngơ ngác.
Roan xuống ngựa và rút con dao găm Regate ra.

- Tôi. Chỉ huy quân đội Roan của đội quân Amaranth, đã nhận được quyền chỉ huy và chiến lược của hoàng tử thứ nhất. Nhưng Nam tước George Ant đã chuyển trại theo ý muốn riêng trong khi phớt lờ mệnh lệnh của tôi và phá vỡ tuyến phòng thủ. Đây là một sự vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân đội. Từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi Nam tước George Ant là một tội nhân.

Anh ta có đôi mắt dữ tợn và giọng nói lạnh lùng.

Ực.

Những người lính bình thường nuốt nước miếng với vẻ mặt lo lắng.
Roan tiếp tục nói.

- Nếu có một người nào đó cố gắng cản trở hành động của tôi, tôi cũng sẽ coi họ là tội đồ.

Ngay khi cậu nói xong, các thành viên của đội quân Amaranth đã giơ vũ khí của họ lên.

Pat!

Đầu của những vũ khí sắc bén đã chĩa vào những người lính.

- Uuuu.
- Chúng tôi chỉ làm như chúng tôi đã được ra lệnh.

Binh lính của George đã mất hết ý chí chiến đấu.
Điều này là do các chỉ huy cấp bậc phụ tá đã bị bắt.
Roan bình tĩnh giữ lấy hơi thở của mình và sau đó thu lại con dao găm của mình.
Tầm nhìn của cậu tự nhiên di chuyển đến trung tâm của trại.
Người còn lại chỉ có George Ant.

- Austin.

Một tiếng gọi nhỏ cất lên và cậu phát ra tín hiệu.

- Vâng. Tôi đã hiểu.

Chẳng mấy chốc, 50 thành viên của đội quân Amaranth di chuyển về phía trung tâm với Roan ở phía trước.

- Bọn mày định làm cái gì?
- Dừng lại!

Những người lính, đang bảo vệ trung tâm, đã phát hiện ra đội quân Amaranth và hét lên.

- Mẹ kiếp. Tôi nghĩ là trại đang ồn ào. Ra vậy, đó là vì bọn chúng!

Srung.

Họ rút vũ khí quá trễ.
Roan và các thành viên đội quân đã ra tay nhanh hơn.

Cheng! Checheng!

Những ngọn giáo và thanh kiếm đâm vào vũ khí của bọn chúng.

- Hừ!

Các hiệp sĩ và chỉ huy của đội quân George nghiến răng trước sự dại mà họ cảm nhận.
Roan chuyển đến giữa họ.

Pụp pụp pụp.

Cậu ta thực hiện kỹ thuật chiến đấu của Reid.

- Hự.

Các hiệp sĩ và chỉ huy quỳ xuống với một âm thanh đau đớn.

- Trói họ lại!

Các thành viên của đội quân Amaranth nhanh chóng chạy đến và bắt chặc họ.
Đó là một sự trấn áp hoàn hảo.
Nhưng họ không có thảnh thơi để mà đi chậm lại.
Roan đi về phía một cái lều to lớn và sang trọng nằm ở trung tâm của trại.

George Ant.

Cậu vô thức nghiến răng.
Sau đó, cánh cổng đóng chặt mở ra và năm hiệp sĩ với thân hình to lớn xuất hiện.
Họ đi ra ngoài để kiểm tra những gì đang xảy ra bên ngoài vì quá ồn ào.

- Hả
- Mày. Mày ?

Các hiệp sĩ phát hiện ra Roan trước mặt họ và có những biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Roan thậm chí không nói chuyện và đưa tay ra để nắm lấy cổ họng của họ.
Các động tác của cậu ta được phủ đầy bằng các kỹ thuật chiến đấu của Reid.

Bốp bốp.

Trong một động tác, họ bị mất thăng bằng và nắm đấm của cậu ta đánh họ đang lúc còn loạng choạng.

- Hự.

Năm hiệp sĩ gục ngã chỉ trong chốc lát.

- Ư... Ư...
- Thằ... Thằng điên..

Tiếng càu nhàu của họ đầy đau đớn.
Roan trừng mắt nhìn họ với vẻ mặt bình thản rồi mở cửa ra.
Vào lúc đó, một nơi sang trọng đã được nhìn thấy bên trong các cánh cửa.

- Hả!
- Ngươi.. ngươi!

Trong một chiếc ghế sang trọng nằm ở trung tâm.
George đang ngồi trên chiếc ghế đó ăn trái cây ngọt ngào.
Hắn bất ngờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Roan.

- Lý do cho sự ồn ào đó là bởi vì mày ?

Các hiệp sĩ hắn gửi ra để kiểm tra những gì đang xảy ra không còn ở đây nữa.

- Có lẽ nào ?

Ngay cả khi cậu ta có quyền chỉ huy và chiến lược, một chỉ huy quân đội thường dân ra tay với các hiệp sĩ thuộc về một gia đình quý tộc?
George không thể tin điều đó.

- Có phải mày đang làm ầm ĩ bên ngoài lều không?

- Dù mày có thể ra tay với các hiệp sĩ, mày sẽ không thể làm gì với tao. Kukuku.

Hắn cười một cách biến thái và chộp lấy một quả nho khác.
Hắn muốn cho Roan thấy một cái nhìn nhàn hạ.

- Có vẻ như mày sẽ không trả lời. Một quý tộc đang hỏi mày nhưng mày dám...

Hắn không thể tiếp tục nói.
Vì Roan đột nhiên lao về phía trước.

- THẰNG WIBO CHÓ CHẾT.

Một âm thanh phát ra khi cậu ta hét lên với tất cả sức mạnh của mình.
Cùng lúc đó, nắm tay phải của cậu ta xé đôi không khí và đánh vào ngực của George.

- Hự.

Bốp.

George lăn trên mặt đất với cái ghế.

- Ặc. Ặc!
-
Những tiếng ho đã được nghe rõ ràng.
Roan di chuyển đôi chân như thế và đạp lên ngực hắn ta.

Kwat.

- Ư.. ư..

George vật lộn với vẻ mặt đau khổ.
Nhưng chân cùa đã không di chuyển đi nơi khác.

- Thằng khốn. Mày đang làm gì thế này?

George hét lên.

- Có vẻ như mày quên mất tao là ai! Tao là quý tộc của vương quố....

Khi hắn ta nói đến điểm đó.
Miệng của Roan vặn vẹo.

- Tao biết rất rõ. Mày là rác rưởi của Vương quốc Rinse.

Cậu dồn thêm sức vào chân, ấn mạnh hơn vào ngực.
George càng cố gắng hơn khi cảm thấy hơi thở của mình như bị cắt đứt.

- Thằng khốn điên khùng! Mày có biết những gì mày đang làm ngay bây giờ! Mày đang phạm tội bạo lực chống lại một quý tộc!
- Quý tộc?

Roan mỉm cười một cách nghi ngờ và rút ra con dao găm Regate mà cậu ta có trên thắt lưng.

- Đây là con dao găm Regate mà hoàng tử thứ nhất đã trao cho tao trong khi trao cho tao quyền chỉ huy và quyền chiến lược. Lệnh của tao là mệnh lệnh của hoàng tử. Kiến Ant. Mày đã không tuân theo mệnh lệnh của hoàng tử thứ nhất.
- Đ..đó...!

George không nói nên lời.
Sự thật là Roan đã nhận được Regate Dagger.

- Dù vậy, đối với một người dân thường dám ra tay lên một quý tộc!

Đó là một cái gì đó không thể được ân xá hoặc tương tự cho tất cả cho một quý tộc.
Roan ấn xuống ngực mạnh hơn nữa.

- Tại sao mày không làm theo yêu cầu của tao và di chuyển trại như mày muốn?
- Đó là vì nơi này thuận lợi hơn trong việc dựng trại!

Một tiếng hét tự tin phát ra từ miệng George.
Roan lắc đầu với vẻ mặt căng cứng.

- Thằng khốn ngu ngốc.
- Cái gì?! Thằng khốn này .. Kuk!

George ngậm miệng lại giữa những lời nguyền rủa khi cảm thấy lồng ngực bị gãy.
Roan trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

- Tại sao mày không tiến quân khi quái vật xuất hiện ở đồng bằng sau khi mày dựng trại?
- Đ ..đó là..

Hắb ta không thể nói rằng hắn ta đã sợ hãi sau khi nhìn vào quy mô của những con quái vật lớn hơn những gì hắn ta nghĩ.
Tự nhiên, cậu dừng lời.
Lửa xuất hiện trong mắt Roan.

- THẰNG KHỐN TÀU KHỰA.

Ngay trước khi câu nói xong, cánh tay cậu di chuyển.
Đó là một nắm đấm với kỹ thuật chiến đấu cuad Reid đằng sau nó.

Bốp.

Roan đánh vào mặt George, với tất cả những gì anh ta có.

-Ặc.

Mũi hắn ta bị cong và tất cả răng đều bị gãy.

- Grrrr!

George nhổ bọt máu vì cơn đau dữ dội.

- Vì mày, những đồng đội không nên chết, đã chết. Và những người đáng lẽ đã không bị tổn thương, thì bị thương ..

Nghe những lời củ Roan, George hét lên với ngôn ngữ lăng mạ.

- Thằ.. Thằng con hoang. Mày dám đánh một quý tộc vì chỉ những người lính thông thường đã chết?
- Chỉ là lính thông thường?

Roan nhíu mày.
George cười như thể hắn ta đã phát điên lên một nửa và tiếp tục nói.

- Đúng vậy! Đồ khốn! Mày dám đánh tao vì một số rác rưởi của mày như đồng đội đã chết? Huh? Ư..ư .. Cuộc sống của một quý tộc đáng giá hơn rất nhiều so với những tên khốn như rác rưởi! Kuhuhuhu.

Ngay lúc đó, đôi mắt Roan ánh lên tia sáng màu đỏ.
Đó là một ý định giết người khủng khiếp.

-George Ant. Không được sỉ nhục những người ngã xuống. Nếu mày làm điều đó thêm một lần nữa...

Một giọng nói lạnh như băng trả lời lại.

- Tao sẽ không để họ ở một mình.

Đó là một cảnh báo.
Nhưng George, một nửa điên loạn, đã không định dừng lại.

- Những kẻ khốn như rác. Vì mày cũng là rác rưởi, mày....

Hắn không thể tiếp tục nói.
Regate Dagger chia đôi không khí.

Cú đâm!

Một âm thanh khủng khiếp vang lên.
Cùng lúc đó, con dao găm đâm vào tay phải của George.

- Uaaak!

George đứng dậy cùng với tiếng hét của mình.
Và Roan đánh vào mặt hắn ta như thế.

Bốp.

- Hự!

George cảm thấy đau dữ dội và hơi thở của hắn ta trở nên khó khăn.
Roan trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

- Câm miệng. Còn không tiếp theo sẽ là cổ của mày.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info