ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong


Năm nay là một mùa xuân đặc biệt.
Gió thổi qua doanh trại.

Phất!

Lá cờ cao tung bay mạnh mẽ.

  - AMARANTH!

Đội quân Amaranth đang hành quân bên dưới lá cờ.
Và người dẫn đầu ở phía trước là Roan.
Bộ giáp của cậu ta thực sự bị mòn vì những cuộc chinh phạt và chiến đấu liên tục xảy ra trong năm ngày qua.
Nhưng đôi mắt rõ ràng toả sáng bên dưới mũ bảo hộ và sâu hơn trước.

  - Các bạn đã làm rất tốt.
  - Hoan hô Amaranth.

Khi họ vào doanh trại, các thành viên đoàn quân đang đứng bảo vệ reo hò cổ vũ.
Tinh thần cao như thể nó sẽ chọc thủng bầu trời.

  - Chỉ huy đội quân.

Nhân mã Semi, người đang bảo vệ doanh trại trong khi đoàn quân đi vắng, đi đến gần.

  - Hả?

Roan mở to mắt tròn xoe.
Bởi vì cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đằng sau Semi.

-Nam tước Hape?

Một người đàn ông trung niên với quần áo gọn gàng và ngăn nắp.
Ông là người coi kho của gia tộc Lancephil, Jerom Hape.
Bởi vì ông ta đến hai tuần một lần để cung cấp cho họ thực phẩm và các khoản dự phòng, ông ta đa  rất quen thuộc với Roan.
Semi nói nhỏ.

  - Nam tước Hape đã đến. Nhưng không phải vì hàng tiếp tế.

Anh ta nói với giọng có chút phấn khích.
Roan chậm rãi gật đầu và cúi chào Jerom.

-Nam tước Hape.

Ông ta cũng chào lại lịch thiệp.

-Chỉ huy đội quân Roan. Cậu vừa mới trở lại.

Jerom cười rạng rỡ và nắm lấy tay Roan.
Lời chào đã đến và đi trong chốc lát

-Chỉ huy đội quân Roan.

Giọng nói của Jerom trở nên trầm hơn.
Ông ta có một nụ yếu ớt trên khuôn mặt.

-Nhận lấy cái này.

Ông ấy lấy ra một phong bì từ ngực anh.
Một loại giấy cao cấp.
Roan cẩn thận xé mở phong bì và lấy lá thư bên trong nó ra.

  - Ah...

Một tiếng kêu nhỏ phát ra.
Mắt cậu dừng lại một câu.

"Ta gọi chỉ huy đội quân Roan của đội quân Rose thứ 2 đã bị đày đến vùng Tale, với tư cách là đội quân tiên phong khuất phục quái vật."

Bức thư cậu đã chờ đợi trong năm tháng.
Đó là một lá thư thông báo cho cậu về sự thuyên giảm tội của mình.

-Có vẻ như tình hình cuối cùng đã kết thúc.

Roan đã nghe về tình hình ở thủ đô Miller thông qua các nhân viên của cơ quan Chris.

-Khi Benjamin chết trong tù, bản án cuối cùng đã bị đình chỉ.

Không, nó không chỉ đơn thuần là một sự đình chỉ.
Nhưng đúng hơn, tình hình đã có một bước ngoặt lớn.
Hoàn cảnh phải đánh giá lại công trạng của Roan, và đưa cậu ta ra khỏi nơi lưu đày đã trở thành một tình huống tìm hiểu về âm mưu đằng sau cái chết của Benjamin.
Ngay cả khi Io chú ý đến việc đưa ra phán quyết cuối cùng, các quý tộc vẫn tỏ ra quan tâm hơn với những câu chuyện khác.
Cuối cùng, phải mất năm tháng cho đến khi cậu ta nhận được phán quyết của sự thuyên giảm.
Roan thở ra một hơi dài.

-Dù sao, kết quả vẫn tốt hơn những gì mình nghĩ.

Trong tình huống của Roan, không có gì xấu.
Mặc dù cậu ta vẫn là một tội nhân, nhưng so với hoàn cảnh lưu đày, cậu ta trở nên tự do hơn rất nhiều.

- Có phải nó thực sự đã bắt đầu.

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Cậu cúi đầu về phía Jerom.

-Cảm ơn rất nhiều.
-Hahaha. Tôi đã làm gì? Dù sao đi nữa cũng xin cám ơn cậu.
-Tôi sẽ đánh bại những con quái vật trong vùng Tale.

Roan nói như thể cậu ta quyết tâm và rồi nhìn về phía Semi.
Các thành viên đoàn quân đã tập trung phía sau anh ta.
Roan nhìn các thành viên với vẻ mặt lo lắng và nở một nụ nhẹ.
Bởi vì cậu ta nghĩ về một điều khác được viết trong bức thư.

-Bá tước Lancephil đã tha thứ cho tội lỗi của tất cả những người lính đã nhận hình phạt của ông ấy.
  - Thậ...thật sao !

Semi và các thành viên cũ của đội Sollum đã có những biểu hiện ngạc nhiên và hỏi lại.
Roan khẽ mỉm cười và gật đầu.

-Đúng vậy. Các anh không còn là tội nhân nữa.
-Ah……

Semi và những người khác phát ra những tiếng kêu nhỏ.
Ban đầu, họ là những người lính thuộc về một đội quân trong lãnh thổ Lancephil nhưng bị trừng phạt vì họ đã phạm phải những sai lầm nhỏ và lớn.
Thậm chí có những tội nhân bị lưu đày từ những nơi khác đến nhưng những người không ở trong doanh trại đều đã chết.

-Ah! Chỉ đến bây giờ tôi mới cảm thấy ngực mình rõ ràng!
- Mẹ kiếp! Bây giờ tôi cũng là cư dân bình thường phải không?
-Kuk! Một cảm giác thật Yomost!

Tiếng reo hò tuôn trào từ khắp nơi.
Roan nhìn vậy một lúc rồi hắng giọng.

  - Hm...

Các thành viên đoàn quân ngậm miệng như thể tất cả chỉ là trò chơi.
Tuy nhiên, họ không thể che giấu hạnh phúc của mình.
Roan mỉm cười yếu ớt và tiếp tục nói.

-Những người lính nếu muốn, có thể trở về lâu đài Pavor.

Ngay khi cậu nói xong.

-Chỉ huy.
- Ý ngài là gì?

Biểu cảm của các thành viên đoàn quân Semi và Sollum đanh lại.
Và cái nhìn hạnh phúc cũng biến mất.
Họ lắc đầu với vẻ mặt tức giận.

-Quay trở lại lâu đài Pavor?
- Đưng nói những điều như vậy.

Giọng nói của họ trở nên lớn hơn mỗi lần.
Semi hít một hơi thật sâu.

-Chỉ huy đội quân. Chúng tôi....

Anh ta tiếp tục nói sau khi anh ta nhìn vào lưng lính một lần.

-Những người thuộc đội quân Amaranth.

Mọi người lính có khuôn mặt đỏ bừng.
Những người lính hét lên với tất cả sức mạnh của họ.

-Chúng tôi không thể đi bất cứ nơi nào!
-Chúng tôi sẽ vẫn ở đây!

Họ hét lên với giọng nói và biểu hiện bình tĩnh.
Nhưng tất nhiên, có một số người đã lùi lại và muốn quay lại lâu đài Pavor.
Nhưng họ là thiểu số.

-Nếu chúng tôi trở lại, chúng tôi sẽ được coi là người trở về bằng mọi cách.(tức bị xem thường)
-Tuần tra lâu đài thật tẻ nhạt và nhàm chán.
-Chậc.  Tôi không muốn quay trở lại nơi những kẻ khốn không nơi nương tựa.

Lúc đầu tiên, các thành viên của đội quân Sollum có tính khí không bình thường.
Do đó, họ có thể tiếp tục bảo vệ khu vực Tale ngay cả sau khi họ bị trừng phạt.
Nếu họ là những người bình thường, họ sẽ vứt bỏ mọi thứ và trở thành nông dân.

  - Hmm.

Roan có một cái nhìn hài lòng về đội quân Sollum cũ.
Cậu trở nên ngạc nhiên trước những phản ứng không mong đợi.
Chỉ mới năm tháng kể từ khi đội quân Sollum tham gia cùng họ.
Roan nghĩ rằng họ sẽ chọn lâu đài Pavor an toàn thay vì một trong những nơi nguy hiểm nhất, vùng Tale.
Nhưng hầu hết trong số họ đã chọn ở lại đây.
Cảm giác như hành động của Roan đã được chứng minh là đúng.
Một cảm giác rằng tinh thần của các thành viên đã hoà vào toàn bộ cơ thể cậu.
Cậu cười hớn hở và gật đầu.

-Tôi thật vui mừng. Tôi cũng đã không muốn mất đi những người lính xuất sắc.

Những gì Roan muốn thấy là điều này.
Nhấn chìm họ với sức mạnh và làm cho họ phục tùng thông qua cấp bậc, sức mạnh và danh dự là một điều dễ dàng.
Tuy nhiên Roan không muốn gia tăng lực lượng của mình thông qua phương pháp đó.

  - Mình đang nhận được trái tim của họ.

Cậu muốn cái cốt lõi bên trong chứ  không phải là cái vỏ bên ngoài.

-Ít nhất mình có cảm giác đã làm cho đội quân Amaranth trở thành của mình.

Cậu ấy cảm thấy xúc động.
Một cơn gió thổi qua cậu ta.

-Sau đó, mình sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc chứ nhĩ?

Ông đã nhận được bồi thường và các thành viên đoàn quân cũng trở thành một.
Chỉ còn lại công việc.

-Đầu tiên chắc chắn là.. 

Nhiều kế hoạch đã được vạch ra trước mắt cậu.
Và cơ quan của Chris, đã đứng đầu trong đó.

- Mình phải thành lập một chi nhánh.

Bây giờ là lúc thích hợp để trở thành đôi mắt và đôi tai cho đội quân Amaranth.
Roan siết chặt nắm tay.
Mắt cậu di chuyển về phía bắc, nơi có lâu đài Pavor.

*********

Một sự thay đổi nghiêm túc bắt đầu xảy ra trong khu vực của Tale.
Cơ quan Chris, nhà giả kim và các hiệp hội của những người có tay nghề cao đã vào trong khu vực Tale.
Khi nó bắt đầu còn ở quy mô nhỏ, việc di chuyển đã kết thúc chỉ sau một tháng.

-Chúng ta cuối cùng đã ở cùng nhau.(nghe gay vkl)

Chris ngồi đối diện với Roan và nghiêng tách trà của mình.
Và Chris cũng mỉm cười khi nhớ về quá khứ.

-Nhiều điều thực sự đã xảy ra.

Cho đến bây giờ, khá nhiều điều đã xảy ra.
Lúc đầu tiên, anh ta có ước mơ điều hành một công ty du lịch, sau khi được khai trương thì thu thập và phân tích thông tin, đi lang thang khắp vương quốc.
Anh ta cũng đã lang thang trên chiến trường và thậm chí đi vào lãnh thổ của kẻ thù.
Cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn sau khi gặp Roan.

- Cậu ấy là ân nhân lớn nhất của mình.

Sau đó, giọng nói Roan đã được nghe thấy.

-Tôi đã nghĩ đến việc hành động một cách nghiêm túc hơn từ bây giờ.
-Một cách nghiêm túc
-Tôi sẽ tách riêng công ty du lịch của anh để sử dụng như một tổ chức quốc tế và thành lập một tổ chức khác để thu thập và phân tích thông tin.
-Ah……

Chris thốt lên một tiếng.
Mặc dù vậy, đó là điều mà anh đã suy ngẫm từ lâu.
Anh ta không thể tiếp tục điều hành cơ quan thông tin với quy mô nhỏ như vậy.

-Tôi lập kế hoạch để gọi cho nhóm là " Những đại lý" (Agens). Anh nghĩ sao?
-  Những đại lý(Agens)... Hay lắm.

Chris mỉm cười yếu ớt và gật đầu.
Roan cứ nói.

-Anh sẽ là người đứng đầu của những chi nhánh. Từ giờ trở đi, anh sẽ phải là tai mắt cho đội quân Amaranth của chúng ta.
- Dạ. Tôi sẽ làm hết sức mình.

Chris nắm chặt tay với vẻ mặt kiên quyết.
Sau đó, các cuộc trò chuyện về hoạt động của Agens tiếp tục một lúc.
Họ đã quyết định rằng các thành viên của Agens sẽ học võ thuật cơ bản và rèn luyện sức chịu đựng và có một hệ thống có tổ chức hơn.(mình sẽ gọi là Agens cho nhanh)

-Agens sẽ làm việc như một chi nhánh của đội quân Amaranth.
-Dạ. Tôi hiểu.

Chris hít một hơi thật sâu.
Sự quy mô tiếp tục tăng lên.
Roan nhìn thấy điều đó và đưa tay phải ra.

-Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Chris do dự một lúc rồi nói với vẻ mặt thận trọng.

-Chỉ huy đội quân Roan.

Anh có một biểu hiện nghiêm túc và trang trọng.

-Agens giờ đây đã chính thức trở thành một chi nhánh của đội quân Amaranth. Từ giờ trở đi, xin hãy cứ nói thoải mái.
-Ah……

Roan gật đầu với một tiếng kêu nhỏ.
Bởi vì cậu nhận ra ý định của Chris.

-Đúng thế. Chúng ta không thể cứ duy trì mối quan hệ này mãi được.

Mối quan hệ của Chris khác với các thành viên khác.
Khi mỗi người bắt đầu trong những tình huống khác nhau, họ đã quen với việc nói chuyện trực tiếp với nhau.
Tuy nhiên, bây giờ khi Agens trở thành một phần của đội quân Amaranth, cần phải phân biệt rõ ràng các cấp bậc.

-Khỏe. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nói chuyện thoải mái hơn.
- Chính xác. Đó là điều đúng đắn để làm.

Chris cười rạng rỡ và cúi đầu.
Lúc đầu tiên, Chris đã nhận được sự giúp đỡ của Roan, khi anh thành lập công ty đại diện.
Và sau đó, hầu hết các khoản đầu tư được cung cấp bởi Roan.
Cơ quan Chris cũng giống như của Roan.
Không có sự không hài lòng hoặc chê trách về trình độ của những nhân viên.

-Thay vào đó, mình cảm thấy an tâm hơn khi một chi nhánh được thành lập.

Giọng Roan đã được nghe thấy.

-Sau đó. Hãy cùng làm việc chăm chỉ từ bây giờ.
-Tôi sẽ làm hết sức mình."

Hai người mỉm cười khi nhìn nhau.
Như thế này, cơ quan thông tin tốt nhất ở lục địa trong kiếp trước đã đi được bước đầu tiên.

**********

Tang! Tang! Tang!

Âm thanh của những chiếc búa đã được nghe thấy.
Trụ sở của đoàn quân Amaranth nằm tại một vùng đồng bằng  trải rộng ở phía nam.
Hàng chục ngôi nhà đang được tạo ra ở nơi mà không có con người trong đó vì sự xuất hiện thường xuyên của lũ quái vật.

-Có cần thiết phải đi đến điểm này không?

Austin có một biểu hiện khó chịu.
Ở phía bên kia, có một nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt Roan, người đang nhìn những ngôi nhà đang được xây dựng.

-Vùng Tale trở nên màu mỡ hơn khi chúng ta càng đi về phía nam. Chúng ta không thể để mảnh đất tốt này bị lãng phí.
-Tôi biết điều đó. Nhưng so với miền bắc, miền nam có nhiều quái vật xuất hiện trong đó. Mọi người sẽ chịu di chuyển đến nơi nguy hiểm này chứ?

Austin thở dài ngắn.
Nụ cười trong miệng Roan thậm chí còn dày đặc hơn.

-Chúng ta phải làm sao cho nó để họ muốn chuyển đến.

Một giọng nói sáng tác và với sức mạnh trả lời lại.

-Ta phải làm cho cư dân ở phía bắc muốn di cư vào phía nam.

Mặc dù khu vực Tale là một trong những nơi nguy hiểm nhất và là một nơi bị lưu đày, nhưng đó không phải là nơi mà nó không có cư dân.
Với sự cho phép của gia tộc Lancephil, khoảng 2.000 người đã được đưa đến sống trong một khu vực tương đối an toàn nằm ở phía bắc.
Đó là một biện pháp để cung cấp đồ tiếp tế một cách thoải mái cho đội quân Sollum cũ, những người bảo vệ khu vực và khuất phục lũ quái vật.

-Bởi vì có một giới hạn với khoảng tiếp tế được cung cấp bởi gia tộc của bá tước.
Người dân ở vùng này đã gữi một số cây trồng được thu hoạch cho đoàn quân và kiếm sống như thế.
Ngay cả trong tình huống mà cuộc sống không dễ dàng và bạn không biết quái vật có thể xuất hiện ở đâu, cư dân đã không rời khỏi vùng Tale.

Bởi vì gia đình Lancephil đã miễn thuế cho họ.

Tang. Tang. Tang!

Tiếng búa trở nên rõ ràng hơn.
Những người xây dựng những ngôi nhà là những người thợ mộc thuộc các hiệp hội những nghệ nhân.
Và họ cũng thực sự không yên tâm khi lần đầu tiên chuyển đến vùng Tale.
Nhưng sau khi họ nhận ra rằng môi trường xung quanh an toàn hơn những gì họ nghĩ vì sự khuất phục của đội quân Amaranth, họ trở nên dễ chịu hơn một chút.
Trên hết, họ bắt đầu xây dựng hàng chục ngôi nhà theo kế hoạch của Roan, và thu được lợi nhuận khá tốt.
Roan nhìn vào công trình và chìm vào suy nghĩ của mình.

-Mình sẽ xây nhà trước và cho thuê để làm khoảng bồi thường cho những người quyết định chuyển đi. Trên hết, tôi đã cho đóng quân hai công ty (đội hình trăm người) ở đây. (Tức đội hình trăm người dưới lốt cty)

Đây là những phương pháp để làm cho cư dân phía bắc di cư vào phía nam.
Việc thành lập nhà là một trong những hoạt động kinh doanh chính của ông chủ Sale, trong kiếp trước.
Những người bình thường đã tự làm nhà bằng chính đôi tay của mình.
Nhưng đây là một điều khó khăn và kéo dài lâu hơn những gì họ nghĩ.
Do đó, những người dân thường chỉ dựng lên một bức tường một cách cẩu thả để nó không bị sập và phủ nó bằng cỏ dại và cành cây để làm một mái nhà để mưa không bị dột.
Chúng thực sự là những ngôi nhà cẩu thả.
Nếu một cơn gió mạnh thổi qua, các mái nhà sẽ bị thổi tung và các bức tường sẽ vỡ vụn.
Và mỗi khi điều đó xảy ra, họ phải sửa chữa nó hoặc làm một cái mới.

Trong tình huống này, ông chủ vang Sale đã tạo ra hàng chục đơn vị để xây dựng nhà và bắt đầu một doanh nghiệp bao gồm cho vay thay vì một khoản tiền thuê nhà nhất định.
Roan đã lên kế hoạch sử dụng cách kinh doanh của Sale.

- Mình sẽ cung cấp cho họ một ngôi nhà tốt hơn rất nhiều so với những gì họ đang sống hiện tại.

Đó chắc chắn là một điều kiện mà họ sẽ bị quyến rũ.

-Trên hết, nếu họ là nông dân, họ sẽ không bỏ qua vùng đất màu mỡ của miền nam.

Nếu  an ninh được đảm bảo ở một mức độ nào đó, họ sẽ chạy đến ngay lập tức và bắt đầu canh tác.

-Lúc này, mình sẽ phải gặp cư dân phía bắc.

Cậu đang lên kế hoạch gặp họ, tiết lộ kế hoạch của mình và thuyết phục họ.
Nhưng tất nhiên, cậu ấy đã không nghĩ đến việc làm cho họ di chuyển bằng vũ lực.

-Austin. Hãy giúp đỡ và bảo vệ những thợ mộc.

Nghe những lời đó, Austin, người đang xem xét tình hình, đã đưa ra một lời chào ngắn.

- Thưa ngài. Đừng lo lắng ở đây.

Anh ta thể hiện một ánh mắt đáng tin cậy.
Roan hơi cúi đầu và cưỡi ngựa.
Khi cậu ta kéo dây cương, con ngựa quay về hướng bắc.

-Hiya!

Khi anh ta đá con ngựa, nó bắt đầu cưỡi với sức mạnh.

Dudududu.

Tiếng vó ngựa vang lên cùng với một những hạt bụi trắng bốc lên.
Roan ép ngực vào yên ngựa và hít một hơi thật sâu.
Sau đó, cậu thấy khói đen bốc lên liên tiếp.
Lúc đó mặt Roan cứng đờ.
Cậu ta biết danh tính của khói đó là gì.

  - Đèn Báo?

*********HẾT*********

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info