ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

Nhưng dĩ nhiên, nếu bạn nhận một cái huy hiệu thì điều đó chưa chắc chắc bạn sẽ trở thành một quý tộc ngay. Sẽ có những yêu cầu bạn phải làm và thực hiện nó đầy đủ để nhận được danh hiệu đó.

- Xin hãy cho tôi nhận huy hiệu.

Roan nhìn Benjamin, người đang cầm huy hiệu trên tay.

- Và trên hết nữa là phải nhận từ tay của Benjamin sao!

Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

- Trong quá khứ, mối quan hệ của mình và hắn thật sự rất tệ.

Đó là mối quan hệ mờ nhạt để hắn thừa nhận công trạng mà còn cố gắng hệ bệ cậu ấy.
Hắn ta là một thằng khốn và cậu ấy muốn đánh ngay khi có thể. Nhưng giờ đây cậu ấy phải nhận huy hiệu từ tên khốn đó.

- Ta đang trao huy hiệu chỉ huy với sự cho phép từ vương quốc Rinse cho một phụ tá bậc 5 của quân đoàn 7.

Nghe những lời nói của Ive. Roan tiến đến Benjamin và cúi đầu.

- Vậy ngươi là Roan?

Benjamin nhìn Roan với một vẻ mặt hứng thú.

-Trận chiến hẻm núi Ale, khuất phục quái vật đồng bằng Pedian, trận chiến rừng Int, chiến thuật ngập lụt sông Prely, trận chiến Slen .. Để một người lính bình thường tích lũy được nhiều công trạng này....

Đó là một điều đáng ngạc nhiên. Nhưng trên hết, Roan chỉ mới 18 tuổi.

- Điều đó có nghĩa là hắn còn có thể có nhiều cơ hội hơn nữa từ bây giờ..... -Benjamin

Đối với Benjamin, một người có tham vọng lớn. Hắn ta cần một người có nhiều những kỹ năng.

- Ta phải biến hắn thành người của mình trong cơ hội này.

Hắn ta có kế hoạch thuyết phục quân đoàn 7 và Aaron để bắt lấy Roan về phe mình. Benjamin cài huy hiệu lên ngực Roan và vỗ vào vai cậu ấy.

- Công trạng của ngươi là xuất xắc. Ngươi đã làm rất tốt.
- Cảm ơn.

Đây là những lời đầy mạnh mẽ cậu ấy nói ra. Cậu ta không muốn cám ơn tên khốn này.( Tức là khi nói với quý tộc thì phải dùng kính ngữ ngài: cảm ơn ngài. Không có thì được gọi là bất kính theo tục xưa)

-Tình huống này thật kì lạ.

Mặc dù ở kiếp trước, cậu ấy có mối quan hệ không tốt với hắn, ở kiếp này thì họ không có vấn đề gì cả. Nhưng dĩ nhiên, ngay cả trường hợp như vậy thì cậu ấy cũng không muốn đến gần hắn.

- Tên khốn này có rất nhiều vấn đề, có thể là khí chất hoặc khả năng.....

Hắn là một người có thể không sử dụng bạn ngay cả khi đã có được bạn bên cạnh. Không, đúng hơn đó là một cơ hội lớn hơn rằng hắn sẽ ảnh hưởng đến bạn. Nhưng Roan đã xoá đi cảm giác khó chịu bây giờ.

- Bây giờ, hắn là cấp trên của mình.

Cậu ấy vẫn là người lính trong quân đoàn phía đông.

Nếu cậu ấy hành động như ước muốn của cậu ta. Thì cuộc sống của cậu ấy sẽ rối tung như kiếp trước. Sau đó, giọng của Benjamin được nghe thấy.

- Ta sẽ thăng chức cho Roan lên một bậc bởi vì huy hiệu và cân nhắc lên cho câu ấy là một phụ tá bậc 4.

Tấm huy hiệu và nếu đó còn là một huy hiệu của cấp chỉ huy. Đó là một điều kiện quá rõ ràng. Từ đây, một ngọn giáo tốt và một ít tiền đã được trao cho cậu ấy như phần thưởng.

- Xin Chúc Mừng....

Io, Reil, Aaron và Gale chúc mừng cậu ấy. Roan nhìn vào huy hiệu của mình và mọi người. Sau đó hít một hơi thật sâu. Đây là lúc cậu ấy cảm thaay vô cùng xúc động.

- Bá tước Io, tử tước Reil, nam tước Aaron và chỉ huy quân đoàn Gale.....

Họ đều là những người cậu ấy nhìn từ xa trong kiếp trước. Nhưng bây giờ, tất cả bọn họ đều nhìn cậu và vỗ tay.

- Con đường chắc chắn đang rộng mở.

Nhưng cậu ấy không biết liệu con đường đó nó sẽ biến cậu trở thành một quý tộc, một đại tướng quân hoặc một hoàng đế hay không.
Roan nghiến răng: Grit.....

- Mình đang tiến về phía trước và sẽ không kiêu ngạo.

Cậu ấy quyết giữ lập trường của mình. Sau đó, giọng của Benjamin lại được nghe thấy.

- Cho đến bây giờ, nó chỉ là một phần thưởng bình thường của huy hiệu. Nhưng....

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện

- Ta sẽ đặc biệt ban thêm cho ngươi một phần thưởng. Nếu có điều gì ngươi muốn ước, xin hãy nói ra. Nếu nó nằm trong khả năng của ta. Ta sẽ lắng nghe nó.

Đó là một lời đề nghị bất ngờ. Ive cũng tỏ ra ngạc nhiên. Io và Reil chỉ nhìn vào miệng của Aaron. Đặc biệt là Aaron và Gale, những người cũng đã đối mặt với điều này một lần. Tỏ ra vẻ thích thú và Roan cũng không ngần ngại khoảnh khắc này.

- Nếu đó là lời đề nghị của Benjamin. Khoảnh khắc mình từ chối nó. Tất cả sẽ trở thành không có gì xảy ra vào lúc này.

Cậu ấy biết rất rõ về nhân vật Benjamin. Hắn là một thằng khốn tham lam và ích kỉ. Điều đó sẽ có lợi cho hắn khi hắn nói cho ai một thứ gì đó. Nếu cậu ấy từ chối hoặc do dự trog một lúc. Thì điều sẽ trở thành là không bao giờ có chuyện gì đã xảy ra cả.

- Có một người mà tôi muốn mang đến quân đoàn của mình.

Nghe những lời đó. Benjamin khẽ cười nhạt và gật đầu.

- Điều này là quá dễ.

Nếu đó là một người lính từ quân đội phía đông. Hắn ta có thể điều chuyển người lính đó theo ý muốn của hắn.

- Vậy là ai nào ?

Hắn tự tin trả lời còn Roan trả lời ngắn gọn.

- Đó là giáo sĩ Harrison từ đội số 15 của đội quânThorn và là của tập đoàn quân số 7.

Harrison, đó là một thiên tài trong việc sử dụng cung. Điều kiện này lại trở thành thời cơ để cậu ấy mang anh ta đến với mình.

*******************

Sweep..
Một âm thanh sắc nét vang lên
Puk

Cùng lúc đó, một mũi tên xuyên qua một nhánh cây nhỏ.

Pabat!

Một thanh niên chạy nhanh qua rừng và bắn cung.

Tưng......

Một âm thanh mạnh mẽ thoát ra

SWEEEE

Thêm một mũi tên nguy hiểm đâm xuyên qua gió. Nó bay đi trong khi né nhiều cành cây khác.

Puk

Mũi tên xuyên qua một nhánh cây nhỏ. Những âm thanh nguy hiểm như thế được nghe thấy liên tục

***********************

- Tên khốn mày đã đi đâu ?

Phó chỉ huy của đội 15 đội Thorn đang bực mình. Hắn ta đã nhận một đòn từ đội trưởng lúc sáng sớm. Khi hắn ta tìm người để trút giân, hắn ta không thể tìm thấy một người.

- Anh ta có vẻ đã đi vào rừng Polt.

Một thành viên trong tiểu đội trả lời. Hass hét lên và dậm chân xuống đất.

- Lại nữa. Vậy là Hắn ta lại vào rừng bắn tên nữa à !

Đó là một ngụ ý rằng cậu ấy đã bị nắm thóp.

- Dù vậy, tao đã có kế hoạch dạy bảo lại nó, hoá ra đó lại là điều tốt. Để một giáo sĩ vào rừng luyện bắn cung trong khi bỏ lại cây giáo của mình ở đằng sau.

Hass nghiến răng và nghiến mạnh hơn nữa. Sau đó, một thanh niên xuất hiện từ lối vào doanh trại. Cậu ta đang cầm một cây cung lớn và run rẩy. Hass vội vàng chạy đến và vung nấm đấm. Vì đó là đòn đánh bất ngờ nên nó phải trúng mặt anh ấy. Nhưng nấm đấm vụt vào không khí.

- Tại sao ông lại thích điều này chớ ?

Bởi vì cậu thanh niên trẻ cầm cây cung đã né tránh nó.

- Thằng khốn này dám né đòn của tao sao ?

Hass mở to mắt và nắm chăt nấm tay lại lần nữa. Sau đó, âm thanh tiếng cửa mở được nghe thấy.

- Đây là cái gì ? Mày đang làm gì thế ?

Chủ nhân của giọng nói đó là một trong những phụ tá của đội lính Gai, Pad. Anh ta lườm Gat trong khi cầm một tờ giấy trên tay.

- Ngươi đang bắt nạt bọn nhỏ à ?
- À... Không không....

Và hắn ta nới lỏng nấm đấm lét lút và cúi đầu. Một nét mặt lúng túng xuất hiện trên mặt Hass. Pad lườm hắn một lúc rùi nhìn vào chàng trai đang cầm cây cung.

- Cầm lấy nó..
- Vâng.. Cái gì đây ?

Cậu trai nhận một tờ giấy với vẻ mặt khó hiểu. Pad nhún vai và giải thích.

- Đó là một lệnh điều chuyển. Có vẻ như trực tiếp từ chỉ huy.
- Một lệnh điều chuyển !

Thanh niên nhìn tờ giấy với vẻ mặt bối rối. Tuy nhiên, cậu ấy không thể đọc được nó.

- Xin lỗi, nhưng họ đưa tôi đi đâu.

Pad trả lời ngắn gọn.

- Đội 12 của đội quân Rose, tập đoàn quân số 7.
- Ah
Một câu cảm thán thốt ra từ miệng cậu trai trẻ

- Quân đoàn Rose.

Đó là một âm thanh tự lăn ra từ miệng cậu ta. Cậu ấy đã chờ đợi giấy phút này từ rất lâu. Một niềm biết ơn sâu sắc được thể hiện trên khuôn mặt chàng trai trẻ. Sau đó Pad đánh vào vai cậu ta.

- Đóng gói đồ đạc của cậu và khởi hành ngay lập tức.
- Vâng, tôi đã hiểu.

Cậu trai trẻ cúi đầu thật thấp. Pad rời đi ngay sau khi nói thế. Hass thì đang chờ đợi và gầm gừ: gâu gâu 🐶🐶🐶

- Nhìn tên khốn đó kìa. Hắn thật sự đang rất hạnh phúc. Mày nghĩ rằng mày giống như người đó à.....
- Im miệng ngay đi.

Đó là một giọng nói lạnh lùng. Thanh niên trẻ mỉm cười nhạt và nhìn Hass. Đó hoàn toàn là một thái độ khác hẳn lúc trước.

- Hass, tôi không còn là thuộc hạ của ông nữa. Đừng hành động như lúc trước.

Vừa nói dứt, mặt Hass sáng bừng lên.

- Thật khốn kiếp! Có phải mày bị điên rồi không thằng chó ? Chắc mày muốn chết rồi ?

Hắn hét lên với tất cả sức mạnh. Nhưng biểu hiện của chàng trai trẻ vẫn bình tĩnh. Cậu ấy nhìn lại Hass.

- Hass, tên của tôi không phải là khốn kiếp. Tên tôi là...

Chàng trai trẻ tiếp tục nói hết câu.

- Harrison.

*******************************

-Tuyệt vời, chắc chắn ngươi sẽ giỏi hơn nữa.

Reil mĩm cười và vỗ tay

- Tất cả điều này là bởi vì được tử tước Reil chỉ dạy.

Roan cúi đầu với vẻ mặt ngượng ngùng.

- Ta chỉ chỉnh sữa một vài tư thế cho ngươi thôi.
- Dù vậy, tôi thật long biết ơn vì việc kiểm tra tôi cẩn thận trước khi ngài rời đi.

Reil một người khiêm tốn và Roan, một người thật sự cảm thấy biết ơn. Hai con người nhìn nhau và mĩm cười. Sau đó, hiệp sĩ hộ tống của Reil là Liam xuất hiện từ đằng xa.

- Tử tước Reil. Đã đến lúc rời đi.
- TA BIẾT. TA BIẾT.

Reil hét lên với tất cả sức mạnh. Nó chắc chắn không nên là một hành động của một quý tộc nên làm. Ông ấy là một người thích tự do và không thích bị ràng buộc trong khuôn khổ.

- Ta muốn ở lại đây một hai ngày nữa nhưng....

Reil có một nụ cười cay đắng khi nhìn Roan.

- Ta không thể rời lãnh thổ của mình quá lâu. Chưa kể một quý tộc còn có nhiều công vỉệc với giấy tờ và những điều cần phải làm nữa.

Ông ấy mím môi như thể là một điều đáng tiếc. Ngay cả khi đã nhận được huy hiệu của mình, ông ấy vẫn cố ở lại thêm mười ngày.

Bởi vì thế, Io và Benjamin cũng phải ở lại vì ông ấy. Trong khi họ cứ như thế này, một lá thư từ Kevin đến 2 ngày trước. Mặc dù lá thư không được tiết lộ. Nhưng sắc mặt của Reil cứng ngại. Có lẽ vì thế mà ngài tử tước nên quay về nhanh nhất.

- Khi tử tước Reil Baker rời đi. Tất cả những người khác cũng rời khỏi.

Cũng đã lâu rồi kể từ khi Io rời khỏi lãnh thổ của mình, đối với Benjamin, hắn cũng không muốn ở một nơi hẻo lánh quá lâu.

- Chỉ huy quân đội Gale có lẽ thích điều đó nhất lúc này.

Khi Io và Benjamin rời đi hôm nay, Aaron cũng trở lại trụ sở chỉ huy của quân đoàn.

- Ông ấy đã phải chịu đựng và chăm sóc cho những người có thứ hạng cao hơn mình cho đến bây giờ.

Roan cảm thấy có chút có lỗi với Gale. Bởi vì chính mình mà Io, Reil, Benjamin và Aaron cuối cùng ở lại trụ sở của đội Rose. Sau đó, giọng của Reil được nghe thấy.

- Sau đó, trước khi ta rời khỏi....

Ông ấy lấy ra một quyển sách từ một trong ngực của ông ấy.

- Hãy cầm lấy.
- Đó là cái gì ?

Roan nhận lấy cuốn sách bằng hai tay của mình. Reil cười rạng rỡ và trả lời.

- Ta đã viết ra những thói quen không tốt, cách di chuyển, các vấn đề..v..v.. Khi ngươi không phải là thành viên của gia tộc ta và không thể trở thành học trò của ta, Ta không thể dạy ngươi những kỹ thuật của giáo sĩ. Nhưng dù vậy, ta không thể bỏ đi những thứ như thể ta chưa biết gì về nó vậy.
- Ah...

Roan thốt lên một tiếng. Trái tim cậu ấy nghẹn lại vì sự đắn đo của Reil.

- Vậy đó là lí do vì sao ông ấy đã quan tâm mình rất nhiều....

Giọng nói và thái độ của Roan được thể hiện cẩn trọng. Ở bên kia, Reil có một gương mặt rạng rỡ.

- Ta có một kế hoạch để huấn luyện Pierce mọi thứ mình có. Nếu là tài năng của cậu ấy, thì cậu ta nhất định sẽ vượt qua ta. Ở vị trí một người thầy, điều đó quả thật đáng tự hào và hạnh phúc. Nhưng dưới góc nhìn và quan điểm của cá nhân ta thì....

Đó là một nụ cười trống rỗng.

- Đó thật sự là một nỗi buồn và sự cô đơn. Sẽ không còn ai để đấu với ta nữa.
- Ah....

Roan mím môi. Cậu ấy đã hiểu nụ cười trống rỗng đó.

- Ông ấy đã cô đơn cho đến tận bây giờ...

Ông ấy không có lấy một đối thủ xứng tầm. Đối với một chiến binh, nỗi buồn và sự cô đơn còn đáng sợ hơn. Giọng Reil tiếp tục được vang lên.

- Roan, ta muốn cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Là bởi vì cậu mà còn là cho ta và Pierce. Ta làm cuốn sách này với tâm trạng như thế. Ta mong nó sẽ làm cho cậu trở nên mạnh hơn. ( Ý là nếu một ngày Pierce mạnh hơn ổng mà k có đối thủ để cạnh tranh thì sẽ lại cô đơn và buồn như ổng. Ý nói luôn cả Roan)

Đó k chỉ dành riêng cho Pierce mà ông ấy đã nói còn là cơ hội để trở thành một đối thủ xứng đáng với ông ta. Roan chậm rãi gật đầu.

- Tôi đã hiểu những gì ông muốn nói.

Nghe những lời đó. Reil nhếch mép và đánh vào ngực Roan.

- Hãy xem nó như bản thân. Nếu như ngươi không muốn xấu hổ trước mặt Pierce ngày gặp lại cậu ta. Hãy luyện tập và tiếp tục luyện tập không ngừng.
- Tôi hiểu, tôi tự tin ít nhất trong việc nỗ lực.

Một ý chí mạnh mẽ được thể hiện trong khi nói dứt câu. Reil mĩm cười tự hào và gật đầu.

- Đúng thế. Không có gì tốt hơn là sự nỗ lực của bản thân.

Ông ấy nắm lấy tay Roan.

- Ngươi sẽ làm tốt như đã nói chứ!
- Cám ơn.

Roan cúi thấp đầu. Reil nhếch mép và nhìn về phía Nam.

- Ta nên đi bây giờ nhĩ ?

Mọi người đã chuẩn bị xong và chờ đợi ông ấy.

- Tôi sẽ đi dẫn đầu.

Roan mĩm cười yếu ớt và bắt đầu đi trước ông ấy một bước. Nhưng Reil bắt đầu đi bên cạnh cậu.

- Không. Không phải thế...

Ông ấy choàng tay qua vai cậu và cười tươi.

- Phải đi như thế này.

Roan và Reil, hai người tựa vào nhau cùng di chuyển. Mối quan hệ đã đậm sâu hơn như thế này. (gay vãi lọ).

*************************

-Hãy đến viến thăm lâu đài Pavor một lần.
- Hãy nhớ những gì ta nói với ngươi.
- Nếu ngươi muốn, ngươi có thể chuyển đến trụ sở ở phía đông.

Io, Reil và Benjamin đều nói xong lời chia tay và lùi lại. Giờ chỉ còn mỗi Pierce.

- Ngài phụ tá Roan.

Pierce cúi đầu trước Roan.

- Thật lòng mà nói tôi muốn cậu ở lại đây nhiều hơn là đi.
- Pierce....

Roan nói như đang cố gắng xoa dịu cậu ấy. Sau đó Pierce ngẩn đầu lên và nhì vào đôi mắt Roan 😍😍😍

- Như những gì tôi nói lúc trước. Tôi sẽ rời khỏi đây vì ngài phụ tá Roan.

Sức mạnh được truyền vào lời nói.

- Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ và quay lại đây sớm nhất có thể.

Nghe những lời đó. Roan mĩm cười và gật đầu.

- Tốt lắm. Tôi sẽ luôn chờ đợi bạn.

Roan và Pierce. Hai người chỉ nhìn vào mặt nhau trong một lúc. Một lúc, Roan nhìn vào Reil đang đứng đợi ở phía sau và nắm lấy vai Pierce.

- Ngài tử tước Baker đang đợi ở sau. Đi. Ngay ! 😢😢😢
- Vâng. Tôi sẽ đi ngay. 😧😧😧😧

Pierce cúi thấp đầu. Trái tim cậu ấy còn non nớt và mong manh. Roan giả vờ không chú ý đến điều đó và vô lưng Pierce.

- Đi. Nhanh lên.

Pierce không ngẩn đầu lên và đi về phía Reil. Reil an ủi Pierce và lên ngựa. Roan đứng yên tại chỗ và nhìn theo họ.

- Pierce, khởi hành cẩn trọng. Khi bạn quay trở lại....

Đôi mắt cậu ấy rực lửa.

- Khi quay lại sẽ có rất nhiều điều thay đổi đó...

Chỉ đúng nếu nó đi theo kế hoạch của cậu ấy.

- Đên lúc đó, sẽ có nhiều việc bạn phải làm đó.

Pierce là người quan trọng nhất đối với Roan. Trong khi Io, Reil, Benjamin và Pierce rời đi theo hướng của mỗi họ. Aaron và Gale chỉ nhìn theo họ một lúc rồi sau đó quay lại sở chỉ huy. Chỉ một người theo dõi họ cho đến lúc kết thúc là Roan. Thậm chí sau khi các thành viên của đội 12 đoán được cảm xúc của Roan.

- Bây giờ, mình không thể nhìn thấy họ bằng nươc mắt của Kalian.

Cậu ấy không nhìn thấy Piere thêm được nữa.

-Phù

Một tiếng thở dài vang lên từ Roan. Cậu ấy định rời mắt đi vì đau đớn. Cậu ấy có thể một chàng trai đang tiếp cận cậu từ hướng đồng bằng. Anh ta di chuyển khá nhanh nhẹn.

- Ah...

Một tiếng cảm thán vang lên từ miệng Roan. Cậu ta có thể nhận ra khuôn mặt chàng trai nhờ nước mắt của Kalian. Cậu ấy dừng bước tại cổng lâu đài một lúc. Một lúc sau, chàng trai người như hạt lúa đã đến nhanh trước cửa lâu đài. Anh ấy phát hiện ra Roan trễ và vội đi đến.

- Clak.. clak..

Các dụng cụ trong túi của anh ấy chạm vào nhau và tạo ra âm thanh tò mò.

- Phù...Phù...Phù...

Chàng trai đến trước mặt Roan và thở hỗn hễnh. Bộ ngực anh ấy khó thở giờ đã bình tĩnh. Sau đó, anh ta mĩm cười và ra mắt Roan.

- Thưa ngài phụ tá Roan, tôi Harrison đến từ đội 15 của đoàn quân Thorn thuộc tập đoàn quân số 7 đã đến đây theo lệnh điều chuyển.

Chàng trai đó không ai khác ngoài Harrison.

- Pierce vừa đi và Harrison lại đến.

Đây là một số phận kì lạ. Đây là một mối quan hệ lạ kì. Roan cười nhạt và vỗ vào vai Harrison.

- Anh đến tốt lắm. Harrison.

Cậu ấy nói với giọng nhỏ nhẹ. Sau đó, Roan nắm lấy 2 tay Harrison.

- Tôi đang chờ đợi anh từ lâu.

HẾT CHAP 62.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info