ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub.

****

  - A....

Nước mắt đong đầy những câu cảm thán.
Trái tim họ nhanh chóng đập liên hồi.
Phó Tư Lệnh Quân Đoàn Semi và các binh sĩ Đội Quân Impasse của anh run rẩy trước cảnh tượng hiện ra trước mắt họ.

Ầmmmm!

Một cột lửa phun trào cùng với sự bùng nổ.
Ngọn lửa đỏ thẫm nở rộ giữa bầu trời xanh và trái đất xanh.
Ngọn lửa phát triển rực rỡ khi chia đôi không gian cao thấp, dài và ngắn.
Mọi thứ bắt nguồn từ một ngọn giáo.
Không, nó bắt đầu từ một chàng trai cầm cây giáo và đi lang thang trên chiến trường mới chính xác.
Thần Chiến Tranh Crimson Roan Lancephil.
Với một hào quang bất khuất lạ thường, cậu ta ngăn chặn cuộc truy đuổi của quân đội Liên Quân Kallum Lukan.

  - Đó chính là ngài lãnh chúa của chúng ta.

Semi và những người lính lẩm bẩm với những biểu hiện choáng váng.

Kkwakwang!

Một cột lửa một lần nữa phun trào cùng với tiếng gầm nổ.
Cùng lúc đó, hàng chục binh lính địch trở thành những quả cầu lửa và được phóng đi mọi hướng.

  - Chết tiệt! Bắn tên! Bắn tên!
- Biến hắn ta thành một con nhím!

Các chỉ huy quân đội Liên Quân Kallum Lukan hét lên với khuôn mặt rực lửa.
Địa hình không tốt cho việc nghiền nát số lượng lớn.
Roan không bất cẩn di chuyển từ giữa những ngọn đồi.

  - Cung Thủ!

Những giọng nói giận dữ vang vọng khắp chiến trường.
Chẳng mấy chốc, hàng trăm cung thủ đã bắn ra những mũi tên.

Ssweaaaaak!

Những mũi tên đen che kín bầu trời.

  - Nâng cao khiên chắn!
  - Đội hình đứng gần nhau!

Những người lính của Semi và Đội Quân Impasse đã giơ những chiếc khiên nhỏ, khiên parma và cúi mình xuống.
Mặt khác, Roan một mình đứng thẳng và trừng mắt nhìn những mũi tên bay về phía mình.

  - Hahaha! Chết đi thằng quái vật khốn kiếp!
  - Chết! Chết! Chết!

Các chỉ huy và binh lính của quân đội Liên Quân Kallum Lukan đã trút ra những lời nguyền rủa.
Vào lúc đó, Roan, người đang đứng lặng lẽ xoay ngọn giáo của cậu xung và làm cho nó lớn hơn.
Ngay lập tức, một ngọn lửa đáng kinh ngạc bay lên trời.
Một bức tường lửa khổng lồ được tạo ra trên đầu cậu ta.

Pbububububububuk!

Những mũi tên không thể đâm xuyên tường lửa và tất cả biến thành tro.
Một vị thần tôn kính có thể làm điều đó thêm một lần nữa.

  - A....

Semi và Đội Quân Impasse, những người đang ẩn nấp đằng sau tấm khiên parma của họ phát ra những câu cảm xúc.
Mặt khác, các binh sĩ Liên Quân Kallum Lukan không nói nên lời khi Roan xuất hiện.

  - Một, một con quái vật.
  - Hắn không phải là con người.

Roan có thể vĩ đại nhiều so với những tin đồn.
Lực lượng truy đuổi ấp úng lùi lại.
Tại thời điểm đó.

  - Tránh ra một bên! Di chuyển!

Một giọng nói sấm sét nổ ra từ phía sau Liên Quân Kallum Lukan.
Đồng thời, những người lính đang chùn bước rải rác sang hai bên và để lộ ra một con đường.

  - Roan Lancephil! Ta là hiệp sĩ Octavia Jonson của Vương Quốc Diez!

Octavia Jonson.
Mặc dù danh hiệu của anh ta chỉ là một nam tước, anh được biết đến như một chiến binh đủ vĩ đại để phục vụ bên cạnh Thái Tử Lukan Diez.

  - Chúng ta hãy đấu một trận!

Octavia muốn cắt cổ Roan và lan truyền rộng rãi cái tên của mình.
Nó là một tinh thần hào hiệp độc đáo và tham vọng của các chiến binh trẻ.
Đáng thương thay, anh ấy đã nhận ra rằng anh ấy không phải là đối thủ của Roan.

Dududududu!

Một con ngựa chiến mạnh mẽ dữ dội chạy tới.

  - Chết đi!

Thanh kiếm dài của Octavia rực rỡ chia đôi không khí.

Taat!

Roan cũng vậy, như thể cậu ta đã chờ đợi, đạp xuống đất và né đòn tấn công.

Pbat!

Ngoại hình của cậu trở nên mờ nhạt khi cậu ấy lắc vai trái và phải.

Ssssung!

Thangh kiếm dài của Octavia chia đôi không khí trống rỗng.
Roan băng qua không gian và đâm vào phía Octavia.

Spat!

Trường Giáo Travias di chuyển như thể nhảy múa.

Ssskuk!

Lưỡi giáo sắc bén cắt đầu Octavia ngay lập tức.

  - Kkerug.

Không kịp phản đòn dù chỉ một lần, Octavia trở thành xác chết và ngã xuống.

  - Kuk! Ngài Nam Tước!
  - Tướng Quân!

Vô số chỉ huy và binh lính hoảng loạn và la hét.
Roan từ từ bình tĩnh lại và một lần nữa rút lui.
Cậu ta biết rất rõ về nơi, và cách cậu ta phải chiến đấu.
Đôi mắt trũng sâu bình tĩnh quét qua những người lính của Liên Quân Kallum Lukan.
Ngay lúc đó, một âm thanh hét lên một lần nữa phát ra từ sau lưng chúng.

  - Ngu dốt!

Người đàn ông xuất hiện cùng với giọng nói đầy cáu kỉnh là một người đàn ông trung niên với bộ giáp rực rỡ.
Ông là một người đàn ông mà Roan biết quá rõ.

  -  Có phải ông ta  là Onil Bastard...

Một trong những người đàn ông là cánh tay phải của Hoàng Tử thứ ba Kallum Rinse, những tin đồn với tư cách là một chiến binh dũng cảm đã lan rộng ở khu vực phía nam Vương Quốc Rinse.

Sseureng.

Onil rút ra một thanh kiếm dài và hét lên một lần nữa.

  - Đội quân địch không quá hai ngàn! Tấn công và tấn công liên tục! Dồn ép chúng để cuối cùng chúng sẽ sụp đổ!

Nó chắc chắn giống như tin đồn.
Ông coi thường những thứ gọi là chiến thuật và chiến lược.
Ông tin rằng đàn ông phải lên trước và giành chiến thắng.
Ngay lúc đó, một chỉ huy hét lên với một cái nhíu mày.

  - Nhưng Roan Lancephil là một con quái vật, thưa ngài. Không ai trong chúng ta có thể đánh bại được.....

Lời nói của anh không thể tiếp tục đến cuối.

Sssguk.

Onil đã vung kiếm và chém đứt đầu chỉ huy.
Ông ta hét lên với vẻ cau có.

  - Thằng khốn Roan cũng là một con người! Ta nói hắn cũng là một người chảy máu đỏ giống như chúng ta! Đánh hắn! Tấn công và tiếp tục tấn công! Thậm chí cuối cùng hắn ta sẽ mệt mỏi!

Onil dễ dàng đưa ra một mệnh lệnh khó nhằn.
Các chỉ huy và binh lính của Liên Quân Kallum Lukan dao động và không di chuyển bất cẩn.
Đột nhiên, một ý định giết chóc lóe lên trong đôi mắt của Onil.

  - Đồ vô dụng!

Đồng thời, thanh gươm dài tách không khí một lần nữa.

Ssskuk! Sssguk!

Ngay lập tức một cái đầu rơi xuống gần các binh sĩ.

  - Keek!
  - Kuk!

Các chỉ huy và binh lính còn sống thở hổn hển và run rẩy cơ thể của họ.
Onil nhìn vào cảnh tượng đó và vung thanh kiếm dài một lần nữa.
Một áp lực dữ dội kéo dài ra theo mọi hướng.

  - Tiến lên hoặc chết dưới thanh kiếm của ta! Tấn công!
  - Vâng, thuộc hạ đã rõ, thưa ngài!

Những người lính nhát gan run rẩy nhanh chóng đạp vào mặt đất và xông lên.

  - Chết đi!
  - Chết đi!

Cuộc tấn công bắt đầu như thể chúng bị rượt đuổi thậm chí đã dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Quả thật là một sự quằn quại cho sự sống còn.

  - L, lãnh chúa!

Semi nhìn chằm chằm vào sau lưng Roan với vẻ mặt hơi căng thẳng.
Roan lùi lại một bước và nở một nụ cười yếu ớt.

  - Không có gì phải lo lắng cả Semi!

Một giọng nói bình tĩnh.

  - Bởi vì ta cũng không có đến một mình.

Nghe những lời đó, đôi mắt của Semi mở to.
Những người lính khác của Đội Quân Impasse cũng vậy.
Một sự mong đợi lại một lần nữa hiện lên mặt của họ.

  - Ng, ngài không đến một mình sao, thưa ngài?

Semi thận trọng hỏi.
Roan một lần nữa lùi một bước và đâm xuống đất bằng Trường Giáo Travias.

  - Bởi vì bước chân của ta có hơi nhanh hơn...

Nụ cười trên miệng cậu càng sâu kì quái hơn nữa.

  - Người khác một chút.

Khoảnh khắc khi cậu nói xong.

Vuvuvuvuvu!

Một tiếng còi vang vọng khắp chiến trường.
Một âm thanh vang lên khắp nơi như thể một tiếng vang.
Đồng thời, những lá cờ lớn và nhỏ bay lên trên những ngọn đồi xung quanh.

<Roan Lancephil>
<Đội Quân Amaranth>
<Quân Đoàn Lancephil>

Và nhanh chóng những tiếng reo hò bùng nổ.

  - Waaaaaah!

Những người lính xuất hiện chi chít dọc theo những ngọn đồi.
Những người lính ưu tú của Quân Đoàn Lancephil, chiếm lấy vị trí xung quanh và xuất hiện.

  - Hả? Hả?
  - Mẹ kiếp!

Các chỉ huy và binh lính của Liên Quân Kallum Lukan rất hoảng hốt trước âm thanh cổ reo hò vọng khắp xung quanh họ.
Roan, người đang lặng lẽ theo dõi cảnh tượng đó, một lần nữa giơ ngọn giáo lên và nói bằng một giọng nhỏ nhưng mạnh mẽ.

  - Chúng ta hãy nhanh kết thúc nó đi nào!

Phừngggg!

Ngọn lửa bùng lên bao lấy mũi giáo.

  - Ngươi thấy đấy ta có hơi bận rộn!

Đó là sự thật.
Roan vẫn còn nhiều việc phải làm.
Sau khi đối mặt với năm mươi ngàn quân đoàn mạnh trước mắt họ, cậu ta phải tăng tốc độ hành quân và bình định khu vực phía nam Vương Quốc Rinse.

  - Ta phải khuất phục Kallum và Lukan và cứu người dân của vương quốc.

Ngay cả trong thời điểm này, người dân của Vương Quốc Miền Nam cũng đang trải qua đau đớn mỗi ngày.

Udddk.

Sức mạnh theo bản năng đi vào trong bàn tay cầm trường giáo.

Vuvuuuuuu!

Tiếng kèn sừng vang to hơn nữa.

Đuuduududu!

Phía trên những ngọn đồi, hơn hàng ngàn binh lính và ngựa chiến bắt đầu một tấn công hung dữ và dữ dội.
Đó là một cuộc tấn công giống như một làn sóng dữ dội.

Taat!

Roan đạp vào đất và lao vào Liên Quân Kallum Diez.

  - Mẹ kiếp! Ngăn hắn lại!

Onil lớn tiếng hét lên và kéo dây cương của mình.
Ông không rút lui mà đối mặt giống như một chiến binh dũng cảm.
Nhưng.

Ầmmmm!

Ngọn lửa một lần nữa bốc lên và phát nổ.

  - Kuuuk!
  - Kuhuk!

Cùng với tiếng la hét, hàng chục binh sĩ bị ném ra mọi hướng.
Onil cũng bị dính lửa.

  - Mẹ kiếp! Đừng chiến đấu lộn xộn với ngọn lửa hoặc là không có gì và chiến đấu một cách công bằng giữa chúng ta ở nơi rộng lớn này.

Ông gạt bỏ tia lửa trên áo giáp và hét lên.

Pbat!

Đột nhiên, Roan xuất hiện trước mặt Onil.

Phừngg!

Ngọn lửa đỏ thẫm chảy dọc theo bộ giáp đỏ thẫm của cậu dần biến mất.
Một nụ cười yếu ớt treo trên miệng của Roan.

  - Ta sẽ đáp ứng như ngươi muốn.

Một cái nhìn thư thái.

  - Thằng ranh con!

Onil thúc ngựa của mình với một tiếng hét.
Chiếc áo dài khổng lồ nhắm vào trán Roan, và tách không khí.

  - Nhận lấy!

Onil đã chắc chắn về chiến thắng của mình.
Ông ta tự tin rằng mình có thể chẻ đầu của Roan thành hai.
Nhưng.

Pbat!

Sự xuất hiện của Roan đã biến mất cùng với tiếng gió.
Đồng thời, vô số mũi giáo lớn xuất hiện.

  - Hmmp!

Onil theo bản năng rút thanh kiếm dài của mình lại và cố gắng gạt đi những mũi giáo.
Nhưng giống như một cơn gió, những mũi giáo xuyên qua lưỡi kiếm của Onil, và đâm vào cơ thể ông ta.

  - Không, không đời nào...

Onil vẫn đang bảo vệ cơ thể của ông ấy bằng lưỡi kiếm của mình.
Ông cúi đầu và nhìn xuống cơ thể mình.
Trên bộ giáp rực rỡ không có một vết xước nào, những cái lỗ có kích thước nhỏ vô số và xuyên qua chi chít nơi.

  - Khụ!

Khoảnh khắc ông ho ra, máu đỏ chảy ra từ những cái lỗ nhỏ.
Onil lại ngẩng đầu lên và nhìn Roan.
Roan, người đã biến mất trước mũi ông trước khi ông ta biết điều đó.

  - Cái, cái giáo kỹ này....là?

Đó là một giáo kỹ của một con ma mà ông ta không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Roan vung nhẹ Trường Giáo Travias của mình.

  - Nó là giáo kỹ Travias.

Lưỡi giáo chém đứt cổ của Onil.

  - Giáo kỹ đó thật sự đáng sợ... và đánh kinh ngạc....

Đó là những lời trước khi Onil chết.

Sssk.

Mũi giáo cắt cổ ông gọn gẽ.
Đó là một cái chết vô ích của một chiến binh đã lãnh đạo một quân đoàn lớn năm mươi ngàn.
Cái chết của chỉ huy là đủ để mang lại sự hỗn loạn giữa những người lính.

  - A....tư lệnh quân đoàn đã....
  - Rút lui! Chạy mau! Tư lệnh quân đoàn đã chết.

Liên Quân Kallum Diez bỗng nhiên tan vỡ.
Quân Đoàn Lancephil không bỏ qua cơ hội đó.

Đuuduududu!

Âm thanh vang lên trên mặt đất thậm chí còn ồn ào hơn.
Quân đoàn Lancephil trở thành một làn sóng khổng lồ và càn quét chiến trường.
Cuối cùng, cuộc bình định Miền Nam của Roan đã bắt đầu.

****

  - Hahaha! Ta đã không ngờ rằng trấn áp Miền Nam sẽ đạt được một cách dễ dàng!

Người cười đau lòng khi cầm cốc rượu lên là Lukan Diez.
Kallum Rinse đang ngồi cười vui vẻ và cũng nâng cốc rượu lên.

  - Tất cả là nhờ Thái Tử Lukan.
  - Đừng nói quad, thưa ngài. Chỉ là những thứ tôi phải làm thôi.... hahaha!

Lukan một lần nữa cười lớn và ngay lập tức uống cốc của mình.
Kallum quá nhanh chóng làm cạn cốc của mình như muốn thi đấu.
Lukan lặng lẽ nhìn vào cảnh tượng đó, rồi nói bằng một giọng nhỏ.

  - Vì quân đoàn liên quân tiên phong đã hành quân đến thủ đô Miller, sẽ sớm có tin tốt.

Kallum mỉm cười yếu ớt trước những lời đó và gật đầu.

  - Bởi vì Onil Bastard lãnh đạo một quân đoàn lớn năm mươi ngàn quân và hành quân, chúng ta sẽ có thể chiếm được thủ đô Miller, mà không gặp vấn đề gì lớn, thưa ngài.

Một giọng nói đầy tự tin.
Kallum thực sự nghĩ Onil là quá đủ để chiếm được thủ đô, Miller.

  - Roan Lancephil phải đối mặt với Simon tại phía Tây của vương quốc. Đó không phải là một tình huống mà hắn ta có thể chú ý ngay cả đến thủ đô.

Đáng thương thay, Kallum chỉ đơn giản là mù tịt về tình hình và tin tức của vương quốc.
Anh ta hoàn toàn không biết sự thật rằng Roan đã đánh bại Simon và đã bình định phía Tây của vương quốc.
Lukan cười lớn và gật đầu.

  - Hahaha! Tất nhiên! Tất nhiên! Nếu đó là chiến binh dũng cảm Viscount Onil Bastard, ông ta có thể dễ dàng chiếm được thủ đô, Miller.

Bề ngoài trông hắn ta thật vui vẻ.
Nhưng trái tim của Lukan rất đen và còn đen hơn nữa.

  - Kukuku. Nhưng nó sẽ rắc rối nếu tên khốn đó có thể dễ dàng chiếm được thủ đô Miller.

Mục tiêu của Lukan là chia Vương Quốc Rinse thành hơn hai vương quốc.
Hắn ta không mong muốn Kallum, người đã chiếm được khu vực phía nam sẽ chiếm được cả thủ đô Miller và thống nhất Vương Quốc Rinse.

  - Vì mình đã đưa ra mệnh lệnh bí mật để kéo dài trận chiến một cách bất lợi, ngay cả chiến binh dũng cảm Onil Bastard cũng cảm thấy khó khăn khi chỉ huy Vương Quốc Diez của mình....

Khoảnh khắc suy nghĩ của hắn ta đạt đến điểm đó.

Rầm!

Cánh cửa cùa hội trường bữa tiệc đột ngột mở ra và một người lính trông thất bại xuất hiện.

  - Tinh Khẩn!

Khi nghe tiếng la hét khẩn cấp, tiếng nhạc tràn ngập phòng tiệc dừng lại.
Vô số quý tộc và chiến binh bao gồm Kallum và Lukan nhăn mày và nhìn người lính.
Người lính quỳ xuống và cuối đầu.

  - Đại quân của quân tiên liên quân đã thất bại! Trận chiến xảy ra ở thủ đô ở phía nam gần Rừng Arpeau của thủ đô Miller và kết quả là đã bị tiêu diệt! Chỉ huy quân đoàn Onil Bastard đã chết trong trận chiến!

Boom!

Ngay lập tức, một cú sốc khổng lồ xông vào phòng tiệc.

  - Đại quân thất bại? Bị tiêu diệt?
  - Có phải là thật không ?

Các quý tộc hét lên từ khắp nơi.
Người lính khô khốc nuốt nước bọt và trả lời với giọng to.

  - Vâng thưa ngài! Đó là sự thật! Tử tước Onil Bastard dẫn đầu liên quân đã gặp Quân Đoàn Tale gần Rừng Arpeau trong khi nhanh chóng hành quân và tham gia vào một trận chiến.
  - Bởi Quân Đoàn Tale, đó không phải là lực lượng phòng thủ mà Roan đã đặt ở nhiều khu vực xung quanh thủ đô Miller sao?
  - Liên quân của chúng ta không thể đâm xuyên qua một lực lượng phòng thủ đơn thuần bị thiếu hụt ở nhiều chỗ sao? Ngay cả sự khác biệt về số lượng đáng lẽ phải rất lớn chứ?

Dường như hoài nghi, những câu hỏi đổ xuống.
Người lính ngập ngừng một lúc, rồi trả lời bằng giọng khẽ nhưng mạnh bạo.

  - Roan Lancephil đã xuất hiện!

Boom!

Một cú sốc khổng lồ một lần nữa xông vào phòng tiệc.
Lần này, một sự im lặng dày đặc rơi xuống.
Ở mức độ đó, sự tồn tại của Roan, sự xuất hiện của Roan là một cú sốc và nỗi sợ hãi rất lớn đối với nhiều quý tộc trong đó có Kallum.
Người phá vỡ sự im lặng là Kallum.

  - V, vậy Roan và Quân Đoàn Lancephil ở đâu, không, chúng đang hướng đến đâu!
  - Bọn chúng đã đi hành quân về vùng Potter ở đây, thưa ngài.

Người lính trả lời ngắn gọn.
Im lặng một lần nữa rơi xuống.
Khuôn mặt của nhiều quý tộc trong đó có Kallum đã trắng bệch.
Nhưng Lukan và các quý tộc Vương Quốc Diez đã khéo léo tạo ra những nụ cười kỳ dị.

  - Mọi thứ đang xảy ra tốt hơn mình nghĩ.

Mặc dù Quân Đoàn Liên Quân năm mươi ngàn người bị tiêu diệt là một sự phát triển bất ngờ, Roan đe doạ tinh thần của Kallum trong sự kiện này rất đúng ý của Diez.

  - Mình phải khiến hắn ta nợ mình một món nợ lớn.

Hắn ta lên kế hoạch để gọng mắt cá chân Kallum hơn nữa.
Lukan có vẻ mặt khá nghiêm túc.

  - Thưa bệ hạ, có vẻ tình hình không bình thường.

Hắn ta cố ý nhấn giọng thấp và ảm đạm.
Kallum vô tình gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

  - Đúng là một thằng nhóc.
 
Lukan nhìn Kallum như vậy rồi nói thêm.

  - Tuy nhiên, khi nhìn vào điều đó, có vẻ như chúng ta phải liên hệ với vương quốc của chúng tôi và yêu cầu nhiều đồng minh hơn nữa...

Khoảnh khắc hắn ta nói tới đó.

Rầm!

Cánh cửa phòng tiệc cánh một lần nữa được mở ra.
Lần này, một hiệp sĩ của một bộ đồng phục gọn gàng xuất hiện.
Một cái nhìn thực sự khẩn cấp.
Kallum không cần lo lắng và hét lên với giọng hoàn toàn khó chịu.

  - Lại Chuyện Gì Nữa!

Nghe những lời đó, người hiệp sĩ quỳ xuống và cúi đầu.

  - Đó...đó là...

Nhưng có lẽ quá sốc, anh không thể dễ dàng tiếp tục lời nói của mình.
Một tâm trạng khó chịu lắng xuống phòng tiệc.

  - Nói nhanh!
  - Nó là gì!

Vô số quý tộc tỏ ra lo lắng và hét lên.
Hiệp sĩ chỉ sau đó bình tĩnh lại và ngẩng đầu lên và nhìn Kallum.

  - Roan Lancephil.

Một giọng nói run rẩy.

Ực!

Mọi người nuốt nước bọt.
Với một tiếng thở dài, hiệp sĩ nói thêm vào.

  - Đặc phái viên đến, thưa ngài!

****Hết****

Cái này mình đinh nói lâu rồi mà quên. Mình đọc các bộ khác thì cách xưng hô giữa dân với quan và dân với quan nó hay nhầm lẫn. Thật ra chỉ khi gặp vua thì mới dùng "thần", còn lại khi gặp quan hay quý tộc thì chỉ là "thuộc hạ" hoặc "bề tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info