ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub

****

  - Chúng ta có nên bắt đầu không?
  - Hãy để đó cho tôi.
  - Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là một giáo kỹ thực sự.

Những từ ngữ tuôn ra theo sau nhau.
Đáng ngạc nhiên, tất cả đều là những lời nói của Roan.
Màu mắt cậu nhuộm từ nâu sang đỏ và rồi từ đỏ sang đen.

  - Chuyện gì đang xảy ra....

Pierce lúng túng nhưng không hề hỏi lại.
Bởi vì cậu ta đã xác nhận rằng Roan trước mắt cậu ấy là Roan mà cậu ta biết.
Thay vào đó, người bị bao bọc trong sự nhầm lẫn là Katy Rinse.

  - Anh ta nói ngài ấy không phải là Bá Tước Lancephil, rồi lại nói là Bá Tước Lancephil?

Cô bối rối trước sự thay đổi hành vi của Pierce.
Hành vi của Roan cũng khó hiểu như vậy.
Tại thời điểm đó.

  - Keeh!

Simon le cái lưỡi đen dài ra và đạp xuống đất.
Dường như không thích Roan, người đứng và chặn trước mặt Katy.
Hình ảnh của anh ta trở nên mơ hồ.
Chuyển động như tia chớp mà ngay cả Pierce cũng phải vật lộn để chống lại.
Nhưng biểu hiện của Roan hoàn toàn thoải mái.

  - Nhanh lắm, nhưng...

Đôi mắt đỏ của cậu loé lên và toả sáng.

  - Ta đã trải nghiệm tốc độ này vô số lần!

Roan khẽ lắc lầu sang hai bên, rồi hình ảnh của cậu cũng nhanh chóng biến mất.
Roan cũng đã đạp lên khỏi mặt đất và bắn về phía Simon.
Tốc độ so với tốc độ.

Keeng!

Một trận chiến khốc liệt diễn ra với một tiếng vang của kim loại.
Một cuộc chiến sinh tử với mạng sống trên một kẽ tóc, một cuộc chiến có lẽ là cuối cùng, đã bắt đầu.

Keng! Kengkeng! Keng!

Tia lửa bay ra mỗi khi mũi giáo và lưỡi kiếm va chạm.
Làn khói đen chảy dọc thân của Simon đã tiến về phía Roan.
Mana quỷ khủng khiếp bóp nghẹt thở không khí chỉ bằng một cú va chạm.
Nhưng khói đen không thể nuốt được Roan như nó muốn.
Đối với ánh sáng màu đỏ thẫm tỏa ra từ Roan, toàn bộ cơ thể cậu đã đẩy khói đen ra và nó bay lên dữ dội.

[Chắc chắn bởi vì hắn ta vừa mới bắt đầu nổi điên, nên chuyển động của mana quỷ là còn thô sơ và không hiệu quả.]

Giọng của Travias vang lên trong đầu cậu ta.

[Nhưng thay vào đó, hắn có sức mạnh!]

Chủ nhân của giọng nói vang lên sau đó là Flamdor.

  - Nhưng hai người nói rằng chúng ta có thể tiêu diệt mana quỷ nếu ba chúng ta kết hợp sức mạnh của mình, phải không?

Roan ném một ra câu hỏi vào trong đầu.
Giọng nói của Travias và Flamdor vang lên.

[Khi nào!]
[Ta chưa bao giờ nói!]

(Chọc thằng nhỏ😅😅😅)

Một phản ứng bất ngờ.
Roan bối rối.

  - Cái...Cái gì? Hai người nói gì....?

Khi suy nghĩ của cậu đạt đến điểm đó, những giọng nói đầy mê hoặc tràn ngập trong đầu của cậu.

[Không phải ba chúng ta mà là hai, người da đen này và tôi đang kết hợp sức mạnh của chúng tôi.]

[Đó là Flamdor và tôi đang kết hợp sức mạnh. Chúng tôi không cần sức mạnh của ngươi. Nó thật vô dụng.]

Một sự đánh giá khắc nghiệt.
Roan chỉ đơn giản là không có phản ứng.

[Ngươi điên không?]

Fldor khịt mũi cười và hỏi.
Như dự đoán, không có phản hồi.

[Quan sát thật kĩ ngay cả khi ngươi đang nổi giận. Đây là Kỹ Thuật Mana Flamdor thực sự.]

Theo sau, tiếng Travias vang lên.

[Thứ mà ngươi sẽ thấy từ bây giờ là Giáo Kỹ Travias thực sự.]

Những giọng nói vang vọng trong đầu cậu biến mất.
Đồng thời, ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra từ Roan trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Mắt trái chiếu ánh sáng đỏ thẫm và mắt phải có ánh sáng đen.

Sssk.

Mũi giáo cắt không khí và thanh gươm của Simon như thể đang nhảy múa rồi biến mất.
Ngược lại, cán ngọn giáo đang cầm trong tay vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Phần vô hình chỉ là mũi giáo.

  - Keke! Keeh?

Simon cúi cổ sang trái và phải và gầm lên một tiếng.
Một cái nhìn có vẻ hoang mang trước sự tự nhiên phi thường xảy ra trước mắt nó.
Mặc dù vậy, nó bình tĩnh vung thanh kiếm dài và chặn mũi giáo vô hình.
Đó là một thanh kiếm không phải bình thường mà nó chính là bàn tay được tạo ra từ bản năng. (1)

(1) Nghĩ tay của Simon kéo dài ra bởi mana quỷ thành một thanh kiếm ấy.

  - Mẹ kiếp Penville.

Roan, không, Flamdor thốt ra lời chữi rủa.

[Mặc dù vậy, nó chỉ là trò con nít so với Nữ Hoàng Nước!]

Nữ Hoàng Nước, anh ta nói về Biate, người đã bị hủy diệt cùng với Reid.
Người phụ nữ đủ mạnh mẽ để Flamdor kính trọng ngay cả trong hàng trăm năm tồn tại của anh ta.

[Roan. Quan sat kĩ. Kỹ Thuật Mana Flamdor không sử dụng nhiệt.]

Những lời không thể hiểu được vang vọng trong đầu cậu.
Flamdor hét lên với một giọng nói tự tin đáng kinh ngạc.

  - Flamdor là ngọn lửa, đó là bản chất của nó!

Một tiếng hét làm rung chuyển thế giới.
Đồng thời.

Paaaat!

Ngọn lửa đáng kinh ngạc bốc cháy lên dọc theo cánh tay của cậu ta và Trường Giáo Travias.

  - Chết đi! Con quỷ khốn kiếp!

Ngọn lửa trực tiếp lan theo mũi giáo và chém xuống Simon.

  - Khee?

Simon vẫn còn khè cái lưỡi đen của hắn ta ra.
Hắn, thậm chí không hề nghĩ đến việc né tránh, đã cố gắng vung kiếm và chém ngọn lửa.
Nhưng.

Ssss.

Kiếm của Simon đã tan chảy thành một nắm sắt lỏng ngay khi chạm vào ngọn lửa đen.
Thực sự nó là một sức nóng dữ dội.
Sức mạnh của nó khác với ngọn lửa mà Roan mang đến cho đến tận bây giờ.

Pch!

Cuối thanh kiếm của Simon biến vào tro.

Hizzzz.

Phía sau của của nó cũng cháy lên và chẳng mấy chốc bùng lửa.

  - Keeh. Keeh. Keeh!

Simon nhanh chóng rút tay ra và lùi lại.
Hắn phát ra một tiếng cười kỳ quái.

Mặc dù có một vết bỏng cháy xén, đơn giản là hắn không cảm nhận được hoặc đau đớn.

Liếm. Liếm.

Simon liếm vết thương tay của mình bằng cái lưỡi đen.
Không phải vì nó có tác dụng chữa bệnh.
Chỉ là một hành động theo bản năng.
Làn khói đen chảy dọc theo toàn bộ cơ thể hắn ta tập trung vào bàn tay của hắn.

Hizzzz!

Với một âm thanh khủng khiếp, vết thương cháy xén khép lại.
Thay vào đó, làn da của hắn trở nên mịn màng hơn trước.
Chỉ là màu sắc của nó đã thay đổi thành một màu u ám.

  - Khee!

Simon thét lên một tiếng như giận dữ.
Nhưng hắn đã không có thời gian để làm điều đó.

  - Lần này, đến lượt của ta.

Với một tiếng hét, Roan đâm Trường Travias và xông vào.

[Ta sẽ cho ngươi thấy Giáo Kỹ Travias thực sự.]

Tiếp theo sau Flamdor, người chủ động di chuyển cơ thể là Travias.
Mũi giáo một lần nữa trở nên mờ nhạt rồi biến mất.
Đồng thời.

Spat! Pbat! Pbabababat!

Cán tay Trường Giáo Travias kéo dài, co lại, to lên và mỏng lại.
Tốc độ thay đổi của nó nhanh hơn ít nhất hai lần so với khi Roan sử dụng nó.
Tốc độ của nó đủ cho đôi mắt của bất cứ ai phải choáng váng.
Hơn nữa, cách ngọn giáo di chuyển rất mượt mà và kỳ diệu đến nỗi nó gần như nhìn từ một góc độ khác như thể Trường Giáo Travias đã rời khỏi tay Roan và đang uốn éo rồi tự quay trở lại.

  - Khiiaaa!

Simon nổi cơn thịnh nộ.
Hắn di chuyển rộng ra theo nhiều hướng và tránh được tất cả các cuộc tấn công của Roan.

  - Khiia! Khiia!

Tiếng thét hắn ta rú lên dần dần trở nên to hơn.
Mỗi lần như thế, khói đen chạy dọc toàn thân hắn cũng dày lên.

  - Không ổn!

Roan, không, Travias lẩm bẩm khi anh ta đạp xuống đất.
Họ phải kết thúc hắn trước khi Simon hoàn thiện.
Ngọn giáo cầm trong tay tăng lên hàng chục.
Không, con số dường như tăng lên hơn nữa.

  - Hãy thử tránh nó đi.

Hàng chục ngọn giáo sớm tăng lên hàng trăm ngọn giáo.
Một số lượng đáng kinh ngạc của dư ảnh.
Không, không chắc nó có phải là một dư ảnh hay không.
Mũi giáo vô hình và sắc bén di chuyển như thể đang nhảy múa.

  - Sweeak!

Bầu trời tách ra với một tiếng đập mạnh.
Không thể tin được, nhưng nó thực sự đã xảy ra.
Bầu trời xanh xé toạc và một đường đen xuất hiện rõ rệt.
Đường màu đen, vẽ một đường cong, sớm rơi xuống về phía Simon.
Hơn hàng trăm đường màu đen.
Đầu của chúng sáng lên với ánh sáng sắc nét.

  - Khee?

Ngay cả Simon, người dễ dàng tránh được những đòn tấn công của Roan cho đến bây giờ tỏ ra vẻ hơi khó hiểu.

  - Kkeeeee!

Hắn theo bản năng đạp xuống đất và cố gắng di chuyển lui lại.
Nhưng.

Ầm! Kkwakakakakakang!

Quá chậm, những đường dài màu đen rơi xuống khoảng trống phía sau Simon.
Bề mặt của mặt đất lật lên với một tiếng nổ to.
Đất và đá bay khắp nơi.
Điều đó tự nó đã là một cảnh tượng đáng kinh ngạc, nhưng điều còn đáng ngờ hơn nữa là những đường màu đen chạm đất đã không biến mất.
Các đường màu đen, giống như một bức tường, chặn trực tiếp phía sau của Simon.

Ầm! Kkwakakakang!

Những đường kẻ màu đen liên tục dính trên mặt đất.
Bức tường từ từ thu hẹp dần thậm chí chặt hơn và ấn vào Simon từ mọi hướng.

  - Kheeh!

Simon thét lên một tiếng.
Bởi vì hàng chục vệt dài màu đen cuối cùng đã bắt đầu nhắm và đổ xuống hắn.
Đã vậy, mọi hướng đi đều bị chặn với những bức tường màu đen như nói rằng đây là không phải là tình huống mà hắn ta có thể di chuyển được.

  - Kkeeeeeeeeee!

Một tiếng thét mà không thể nói được là tiếng hét đầy giận dữ hay là một tiếng hét thể hiện sức mạnh.
Cùng lúc đó, những vệt dài màu đen, tinh hoa của Giáo Kỹ Travias như mưa rơi xuống từ phía trên.

Kkwakakakakakakang!

Một tiếng nổ đáng kinh ngạc phát ra.
Một đám mây bụi mù mịt khổng lồ toả ra xung quanh.

  - Phù.

Roan thở dài và lui lại sau một bước.
Mana trong cơ thể của cậu cũng đã ở mức chạm đáy.

[Ôi! Tên khốn đen thui kia! Tại sao ngươi lại sử dụng hết mana như vậy?]
[Không phải ngươi đã kéo mana lên chỉ để làm điều đó sao?]
[Ta cũng chỉ là muốn thử Nghệ Thuật Chiến Đấu của Reid thôi!]
[Thật không? Thật xin lỗi. Mana Pienville Evil có vẻ như nó sẽ bùng nổ một lần nữa. Ta muốn kết thúc nó trước đó.]
[Tch! Nghĩ rằng chỉ có tên khốn mới được niềm vui thì....]

Flamdor và Travias cãi nhau với nhau một cách ồn ào.

  - Hãy dừng việc gây nhau lại. Loại bỏ mana quỷ là điều cần thiết hơn lúc này.

Roan bước lên giảng hoà.
Một nỗ lực làm dịu lại họ.
Nhưng bên trong cậu đã rất sốc.
Cậu ta nhận ra sức mạnh thực sự của Kỹ Thuật Mana Flamdor, Trường giáo Travias và Giáo Kỹ Travias.
Mặc dù cậu ấy đã đảm bảo rằng bản thân đã thực hiện việc luyện tập và nghiên cứu rất nhiều, cậu ta đã nhận ra sự thật rằng kỹ năng của cậu ấy còn thiếu rất nhiều.
Trong khi đó, bụi bặm dày đặc từ từ lắng xuống.
Giữa đám mây bụi, Simon bị ngồi quỳ xuống đã được nhìn thấy.
Trông anh ta thật uể oải trong khi rủ đầu và cánh tay xuống.

[Nhanh lên và cắt đầu hắn.]
[Ngay cả làm đến thế mà vẫn chưa được. Hãy cắt đầu và phá hủy trái tim của hắn nhanh.]

Flamdor và Travias không hề thấy được thư giãn.
Nó cũng tương tự đối với Roan.
Cậu ấy không muốn tạo ra một chút rắc rối từ một phút bất cẩn.

Chang!

Travias kéo dài ra bằng cái cẳng tay.

  - Pierce!

Roan gọi nhỏ Pierce.

  - Hả? Vâng.

Pierce, người sững sờ trước trận chiến đáng kinh ngạc diễn ra trước mắt, co giật vì ngạc nhiên và trả lời.
Roan, không cần nhìn lại, nói tiếp.

  - Hãy chăm sóc công chúa cẩn thận.

Mặc dù anh ta đã làm những điều khủng khiếp với vẻ ngoài gớm ghiếc, Simon chỉ đơn thuần là một người anh trai trong gia đình.
Cậu không muốn cho cô ấy thấy ngay cảnh đầu anh ta bị cắt và tim bị moi ra.

  - Vâng. Rõ!

Pierce trả lời ngắn gọn và di chuyển trước mặt Katy.
Những biểu hiện choáng váng và kinh ngạc cũng xuất hiện trên mặt của Katy.
Cô ấy, sau khi bình tĩnh, thở dài với một biểu hiện phức tạp.

  - Hoàng huynh....
 
Nếu có thể, cô muốn hét lên để anh ta được sống, đừng giết anh ấy.
Nhưng Simon không còn là Simon mà cô từng biết.

  - Hoàng huynh thật sự đã không còn.

Người ở trước mắt cô không phải là Simon thực sự.
Một con quái vật, một con quỷ.
Một sự tồn tại mà không thể để sống sót.

  - Nếu đó là hoàng huynh thì không đời nào anh ấy lại muốn giết mình.

Katy nghiến răng.
Nhưng nỗi buồn cứ tràn ngập không thể kìm nén.
Đôi mắt to của cô ấy đầy ánh sáng đau khổ.
Đôi mắt cô hướng về phía Pierce.

  - Tôi muốn hỏi anh một điều.

Pierce không suy nghĩ để trả lời.
Bởi vì cậu không thể trả lời mong muốn của cô nếu điều đó có thể là để cứu Simon.
Katy, với giọng nói run rẩy, nói ra.

  - Xin hãy nhắm mắt lại, xin hãy bịt tai lại, xin hãy....

Nước mắt từ đôi mắt to của cô ấy tuôn ra.

  - Hãy ôm tôi.

Một giọng nói yếu ớt.
Con tim như bị dao đâm.
Những lời yêu cầu gửi đến cô.
Mặc dù chúng rơi không lâu, nhưng cậu ta có thể dễ dàng hiểu chúng.
Pierce đưa tay ra và lau khô nước mắt của Katy.
Rồi dùng cả hai tay, anh khép tai cô lại.
Với đôi mắt đầy phiền muộn, Katy nhìn chằm chằm vào Pierce.
Pierce, cứ như vậy, kéo tay và ôm cô ấy vào ngực.
Cậu bịt tai cô ấy lại và cậu ấy nhắm mắt lại.
Và.

  - Tôi sẽ ở bên cạnh của cô.

Cậu ôm lấy cô ấy.
Trong khi đó, Roan đang chuẩn bị cuộc tấn công cuối cùng.

Phừng!

Ngọn lửa phừng lên theo ngọn giáo.

  - Simon...

Trái tim cậu cảm thấy phức tạp.
Mọi thứ đã xảy ra kể từ lần gặp gỡ đầu tiên với Simon đến giờ hiện ra trong mắt anh.
Không, cụ thể hơn, mối quan hệ của cậu ấy với anh ta về cơ bản đã bắt đầu từ kiếp đầu tiên.
Ở kiếp trước, anh ta chỉ là một kẻ thù.
Và là một kẻ thù mạnh mẽ ở đối với cậu ấy, người chỉ ở cấp bậc một giáo sĩ, không thể đối mặt, không, thậm chí không thể đứng trên cùng một mặt phẳng.
Ở kiếp thứ hai, trong kiếp này, cậu trải qua nhiều sự kiện khác nhau trong một thời gian dài và leo lên một trình độ ngang nhau.
Cậu ta không vui khi ở cùng một phe với Vua Điên.
Chỉ có điều, cậu hạnh phúc vì cậu ấy có thể ngăn anh ta lại trước khi anh ta trở nên điên loạn, trước khi anh ấy biến thế giới thành địa ngục.
Do đó, không có sự do dự cũng như thương xót ở trên những ngón tay của cậu.

Ssss.

Mũi giáo chỉa lên bầu trời.

  - Simon. Nếu cũng có một cơ hội tiếp theo cho ngài....

Giọng nói lặng lẽ thoát ra.
Roan nói những lời từ biệt với Simon.

  - Vào thời điểm đó, hãy đừng trở thành một vị vua điên mà là một vị vua anh minh.

Khoảnh khắc lời nói của cậu kết thúc, mũi giáo xuyên qua không trung và rơi về phía cổ của Simon.
Ở cuối nơi nó rơi xuống.
Mũi giáo đã chạm vào cổ Simon.

....

Đó là tất cả.
Trường Giáo Travias đã rơi xuống một cách mãnh liệt không thể di chuyển được nữa.
Mũi giáo thậm chí mang ngọn lửa không thể tạo ra một vết xước trên cổ Simon.

  - Hả?!
  - Hả?!
  - Hả?!

Những từ ngữ giống nhau phát ra từ miệng của Roan.
Đó là giọng của Roan, Travias và Flamdor.
Mặt Roan sững lại.
Sự việc không tự nhiên diễn ra trước mắt cậu là điều cậu đã từng trải qua một lần.

  - Nó giống như lúc Simon vừa mới nổi điên...

Suy nghĩ của cậu trở nên phức tạp và trái tim cậu nhanh đập mạnh.
Một cảm giác khó chịu tấn công.
Vào lúc đó.

Paaaaaaaat!

Một áp lực đáng kinh ngạc bùng nổ từ cơ thể ủ rủ của Simon.
Đồng thời, làn khói đen đã biến mất trong bùng phát như một màn sương mù dày đặc.

  - Kuuk!

Roan nghiến chặt răng và lù lại.

  - Nó khác lúc trước.

Cảm giác của nó hoàn toàn khác so với Mana Quỷ Pienville mà cậu phải đối mặt cho đến bây giờ.
Mặc dù mana quỷ ban đầu cũng khủng khiếp, nhưng nó cũng chỉ là một cấp độ của một đứa trẻ so với mana quỷ hiện tại.

  - Kuuk! Chạy ngay đi!

Roan hét lên về phía Pierce.
Pierce cũng cảm thấy rằng tình huống phía sau không bình thường và quay lại cùng với Katy.

  - Kheeaaaaaaaaa!

Simon phát ra một tiếng thét trong khi quỳ xuống và cái đầu quay ra sau.

  - Kuuk!

Đó là một âm thanh khủng khiếp làm nghẹt thở và cảm thấy như thể trái tim sẽ vỡ tung ngay từ khi nghe thấy nó.

[Cơn điên thứ hai đã tới.]
[Nó đã gần nuốt chửng được hắn ta.]

Flamdor và Travias nói ra giận giữ.

  - Mẹ kiếp!

Roan thốt ra một lời nguyền rủa và đạp xuống đất.
Máu chảy ra giữa đôi môi mím chặt.
Ở mức độ đó, mana quỷ mà Simon toát ra là khủng khiếp.

  - CHẾT ĐI!

Roan kéo lên tất cả mana còn lại và vung Trường Giáo Travias.
Mũi giáo chém xuống trên vai của Simon.
Không, nó trông như thể đã thất bại.

Chk!

Simon, người đang hú lên một tiếng thét, đưa bàn tay phải ra và nắm lấy Trường Giáo Travias.
Nó đã bắt được mũi giáo bằng tay không.

  - Thật lố bịch!

Roan hét lên và rút ngọn giáo.
Tuy nhiên, Trường Giáo Travias đã không di chuyển dù chỉ một chút.

  - Ggii.

Simon cười gượng và đứng dậy.
Làn khói đen dày đặc chảy vào cơ thể.
Bây giờ, không chỉ mắt, môi, lưỡi và móng tay của Simon, mà toàn bộ cơ thể anh ta đều có màu đen.

  - Ggiie.

Nó mỉm cười thoải mái với một âm thanh khó hiểu, rồi nhẹ nhàng hất ra mũi giáo mà nó đang cầm.
Ngay lúc đó.

  - Kuuuk!

Roan nghiến răng trước cú sốc đáng kinh ngạc truyền đến bàn tay cầm giáo và truyền vào lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, cậu không thể chịu đựng được sức mạnh hôi thối và rút lui năm bước.

  - Khụ!

Một ngụm máu đỏ phun ra cùng với tiếng ho.

  - Không đời nào....

Một sức mạnh áp đảo không thể tin được và mạnh mẽ.
Roan lau miệng bằng lòng bàn tay và lườm Simon.

  - Flamdor, Travias, chúng ta có thể đấu với hắn một....

Khoảnh khắc cậu gọi Flamdor và Travias trong đầu.

Taaat!

Simon đá nhẹ lên khỏi mặt đất.
Hình ảnh của anh ta trở nên mơ hồ, rồi sớm biến mất.

  - Hả?

Khoảnh khắc Roan còn ngạc nhiên.

Paat!

Nó lại xuất hiện ngay trước mũi cậu.
Đồng thời, ánh sáng lóe lên trước mắt cậu ấy.

Puuuk!

Nắm đấm cuad Simon đã đặt lên bụng, ngực và mặt cậu liên tiếp.

  - Kuuk!

Roan há miệng trước cơn đau dữ dội.
Một cảm giác như các khớp xương vỡ tan thành từng mảnh.
Máu đỏ thẫm chảy dọc theo miệng.

  - Ggiie! Ggiie!

Simon, dường như vô cùng vui mừng, tiếp tục tung những cú đấm với những âm thanh kỳ quái.
Những cái nắm đấm đủ nhanh không thể nhìn theo kịp.

Pubuk! Pubububuk!

Roan bất lực để bị đánh.
Đến một điểm nào đó, cậu ta thậm chí có thể ngã xuống bởi những nắm đấm không ngừng.

  - Kuuk!

Khung cảnh trước mắt cậu mờ dần.

Rầm!

Với đòn tấn công cuối cùng của Simon, cơ thể cậu bay đi và đập xuống đất.

  - Ngài, Ngài Bá Tước!

Pierce tuyệt vọng hét lên và cố gắng chạy qua.
Roan, ngay cả khi hơi thở yếu ớt, lắc tay
Khoảnh khắc Pierce bước vào, Simon sẽ thay đổi mục tiêu.

  - Tôi sẽ... tôi sẽ đối mặt với hắn ta đến cùng.

Roan nghiến chặt răng.

  - Khụ!

Những dòng máu cứ phun ra.
Trước đó, cậu ta đã vung cây giáo để cắt cổ Simon như mong muốn.

  - Mình đã nghĩ rằng đó là kết thúc, nhưng...

Đó không phải là kết thúc.
Không, nếu đó là trong tình huống này, mặc dù nó đã kết thúc, nhưng kết quả của nó đã thay đổi.
Đó không phải là tình huống cậu mong muốn.

  - Kheeeee!

Simon rất chậm rãi di chuyển các bước của mình với một tiếng thét.
Bây giờ nó có kế hoạch dừng chơi đùa và kết thúc mọi thứ.
Roan theo bản năng có thể biết điều đó.

  - Không còn cách nào....

Một cảm giác tuyệt vọng.
Tại thời điểm đó.

[Còn một cách.]

Giọng nói của Fldor vang vọng trong đầu.
Ngay sau đó, Travias hét lên.

[Không phải điều đó!]
[Vậy ngươi nói chúng ta sẽ để tên này chết sao!]

Flamdor đã không xuống giọng và hét lên.
Đột nhiên, Roan nở một nụ cười cay đắng.
Bởi vì anh ta biết cách mà Flamdor và Travias nói đến.

  - Có chắc chắn rằng sẽ giết được con quỷ đó nếu dùng đến giải pháp đó không ?

Nghe nói thế, Flamdor gật đầu.

[Tất nhiên.]

Một giọng nói đầy chắc chắn.
Nụ cười cay đắng treo trên miệng của Roan lại càng sâu hơn.
Simon đã ở trước mặt cậu cách hai bước.

  - Ổn thôi. Vậy, hãy sử dụng phương pháp đó.

Nghe lời của Roan, Travias hét lên một lần nữa.

[Ngươi có điên không? Ngươi sẽ bị biến mất hoàn toàn nếu sử dụng phương pháp đó và mắc sai lầm!]

Sau đó, Flamdor nói với giọng bực bội.

[Ai biết được. Ngươi hoặc ta cũng có thể bị biến mất.]
  - Vâng. Flamdor nói đúng về điều đó.

Roan đồng ý.
Mỉm cười, cậu đứng dậy.

  - Kuuuk!

Toàn thân anh đau nhói.
Simon bây giờ ngay trước mũi cậu.

  - Không còn thời gian nữa, hãy làm ngay đi.

Nghe Roan nói, Travias hỏi lại.

[Ngươi thực sự sẽ ổn chứ?]

Nghe câu hỏi nhanh đó, Roan trả lời và mỉm cười.

  - Vâng, tôi biết bởi vì tôi đã từng chết một lần....

Với Simon ở trước mắt, cậu nhắm mắt lại.

  - Nhưng tôi dường như không chết dễ dàng như tôi đã từng nghĩ.

Một nghịch lý.
Nhưng vì cậu ta đã hồi sinh và trở về quá khứ, những lời đó cũng không hề đúng.
Một khoảng im lặng ngắn.
Người phá vỡ sự tạm dừng là Travias.

[Được thôi! Vậy hãy bắt đầu!]
[Tốt!]

Flamdor vui mừng.

  - Tốt. Hãy đến với nhau nào!

Với những lời cuối cùng của Roan.
Một tiếng thở dài khó nhọc giữa đôi môi câuh và thoát ra.
Đồng thời, ánh sáng đỏ thẫm, đen và nâu xông vào đầu cậu.

  - Ggiee!

Có lẽ nó là một trò chơi sinh tử, ngay lúc đó Simon cũng ném nắm đấm về phía Roan.
Cao trào đã có sự thay đổi.
Nắm đấm của Simon chạm vào mặt Roan.
Ngay lúc đó.

Paaaat!

Ánh sáng đỏ thẫm tuôn ra từ cơ thể Roan.
Đó là một thứ ánh sáng có màu máu rất kinh khủng và lạnh lẽo lần đầu được nhìn thấy.
Tóc và lông mày Roan ngay lập tức nhuộm đỏ.
Đồng thời, mái tóc gọn gàng kéo dài đến thắt lưng của cậu.

  - Gvie?

Simon bối rối.
Đó là vì vì sự xuất hiện của Roan đột nhiên thay đổi.
Đó là bởi vì nắm đấm nó vung lên với ý định làm vỡ đầu cậu ta không di chuyển như ý muốn.
Cái nắm đấm, chạm vào mặt Roan và không nhúc nhích một li nào.
Đột nhiên.

Tách!

Roan mở to đôi mắt vừa nhắm lại.
Đôi mắt ban đầu màu nâu cũng được nhuộm một màu đỏ như máu.

  - Kukukuku.

Roan mỉm cười thoải mái với một âm thanh kỳ quái.
Bằng cách nào đó có một cảm giác ớn lạnh.
Cậu lặng lẽ trừng mắt nhìn Simon trước mắt.
Và cậu ta rất chậm rãi di chuyển bàn tay phải và gõ nhẹ vào ngực của Simon.
Ngay lập tức.

Puuk!

Với một âm thanh nặng nề, Simon bị đánh bật ra phía sau.

Rầm!

Thậm chí nó không thể giữ thăng bằng và lộn tròn trên mặt đất.

  - Kuku!

Roan phát ra một tiếng cười quái dị khi nhìn vào cảnh tượng đó, rồi xoay người theo mọi hướng.

  - No khá là tốt.

Những từ không thể hiểu được.
Cậu ta vô thức siết chặt nắm tay lại, rồi lắc đầu sang một bên.

  - Có thể bởi vì còn trẻ nên cơ thể này tràn đầy sức mạnh.

Các từ ngữ tuôn ra như thể đánh giá một thứ có chất lượng tốt.
Roan mỉm cười sảng khoái và bước những bước về phía Simon.

  - Ngươi được gọi là Simon, đúng không?

Khoảng cách thu hẹp lại ngay lập tức.
Một ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ trong đôi mắt của Roan.

  - Ngươi nên chết ngay đi.

Một giọng nói vô cảm.
Cậu ta rút Trường Giáo Travias ra khỏi thắt lưng.
Nhưng vì một số lý do, ngọn giáo không cho thấy sự thay đổi.

  - Oho. Ngươi sẽ không nghe lời của ta? Ổn thôi. Dù sao thì ta cũng thấy thoải mái với hai bàn tay trắng.

Roan thốt ra những lời khó hiểu và đặt lại Trường Giáo Travias trên thắt lưng của mình.
Cùng lúc đó, cậu ta đạp xuống đất và lao về phía Simon.

  - Kkie?

Simon, người đã hoàn toàn đứng dậy, trừng trừng nhìn Roan và giơ nắm đấm lên.
Đúng như dự đoán, một cuộc tấn công nhanh và mạnh khó đuổi có thể nhìn thấy xuất hiện.
Nhưng Roan cũng dễ dàng tránh đòn tấn công của nó.

Paaat!

Hình ảnh của Roan đã trở nên mờ nhạt.
Đồng thời, tay phải của cậu chém vào không trung và bay về phía cổ Simon.

Gggdckk.

Một âm thanh kinh hoàng.
Một điều gây sốc.
Roan đã dễ dàng nắm cổ Simon.

  - Ggugguggugu.

Simon vùng vẩy và vung nắm đấm.
Nhưng điều đó không khác gì một đứa trẻ đang bị mắc kẹt.
Roan từ từ đưa tay phải lên.
Hai chân của Simon bị kéo lên khỏi mặt đất.
Cơ thể của nó giờ lơ lửng trên không trung với cái cổ bị bóp.
Roan đặt sức mạnh vào cái bóp tay của mình.

Ggggdddk.

Những ngón tay anh đâm vào cổ Simon.
Roan nhìn cảnh tượng đó và cười lớn.

  - Ta muốn chiến đấu với ngươi khi ngươi đã thức tỉnh hoàn toàn, nhưng....

Cậu hơi cúi đầu xuống và nhìn vào cơ thể mình.

  - Điều đó dường như không phải là thứ mà ta nên làm với cơ thể này, chủ sở hữu của nó, như ngươi thấy đấy.

Roan lại nhìn Simon.

  - Chết đi!

Những từ ngữ nhẹ nhàng được thốt ra. Cùng lúc đó.

Phừngggggg!

Một ngọn lửa lan dọc theo tay của Roan.
Ngọn lửa đỏ như máu sớm nuốt chửng Simon.

  - Gvieeeeeh!

Simon hét lên một tiếng thét và vặn vẹo để trốn thoát.
Nhưng nó vô cùng bất lực.
Nó, trong khi vẫn bị Roan nắm cổ, biến thành một quả cầu lửa.

Phừngggg!

Một sức nóng đáng kinh ngạc.

Bùm!

Đột nhiên, ngọn lửa bùng nổ theo mọi hướng.
Than hồng bay lên và tia lửa phát tán.
Đồng thời, một làn bụi không rõ và mờ nhạt, đúng hơn, tro tàn theo ngọn gió và phân tán.
Roan vẫn đang giơ cánh tay phải lên.
Nhưng sự xuất hiện của Simon, người nên bị cầm giữ đã không còn nhìn thấy.
Một khoảng lặng rất ngắn lan toả.

  - Phù!

Roan thở dài và mỉm cười lần nữa.
Đó vẫn là một nụ cười kinh hoàng.

  - Bây giờ! Có phải nó đã kết thúc với điều đó không?

Một biểu hiện và giọng nói vô tâm.

Clap!

Cậu ấy cười lớn hơn nữa và vỗ tay.

  - Vậy, bây giờ ta sẽ làm gì bây giờ. Đã bao lâu rồi từ khi ta có một cơ thể, 700 hay 800 năm...? À, ai quan tâm cơ chứ.

Roan nhẹ nhàng lắc đầu và rồi lại nở một nụ cười.

  - Ta có nên đi uống rượu trước không? Không, hay là phụ nữ? Không, không. Mình nên trả thù trước. Đúng rồi. Đó là thứ tự đúng.

Cậu tiếp tục tuôn ra những lời khó hiểu.

  - Được rồi! Vậy thì trước tiên mình có nên đi đến Đế Chế Estia không?

Roan tự đặt câu hỏi cho mình.
Một niềm vui thuần khiết nổi lên trên khuôn mặt cậu.
Nhưng buồn thay, niềm vui đó đã không kéo dài.

  - Un?

Roan, người bước đi một cách táo bạo về phía Bắc, nao núng và đóng băng như một bức tượng đá.
Chẳng mấy chốc, một nụ cười cay đắng treo trên miệng cậu.

  - Nhìn này.

Một biểu cảm thích thú.
Nhưng bằng cách nào đó, đó là một biểu hiện với một sự khó chịu bị hiện sâu trên mặt.

  - Vậy là, hắn vẫn chưa bị xoá xổ.

Roan lẩm bẩm những lời bí ẩn và sớm thản nhiên ngồi xuống đất.

  - Tốt. Điều đó quá dễ dàng đối với mình.

Cậu, nhắm mắt lại, hít sâu.

  - Sau đây, mình có nên chơi dạo chơi một vòng không ?

Vẫn là những từ khó hiểu.

Paat!

Đột nhiên, ánh sáng đỏ thẫm lóe lên từ cơ thể Roan.
Theo sau đó, ánh sáng màu nâu mờ nhạt chạy dọc toàn bộ cơ thể cậu.

****HẾT****

Hế lu. Vậy là tới đây mình sẽ tạm dừng dịch truyện trong một thời gian nữa. Lý do thì chắc các bạn cũng biết rồi. Là do cái điện thoại dở chứng vì nó quá cũ rồi. Hy vọng sau đợt dịch Vu rút Vũ Hán này qua đi thì tình hình kinh tế sẽ ổn định lại để tui sắm cái điện thoại mới. Ngày tui come back tui sẽ ném boom tiếp cho các Fan hoặc có thể tui sẽ Finish toàn bộ các chương còn lại.

See you again. My Friend. Im very happy because know you. 😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info