ZingTruyen.Com

Toi La De Vuong

Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub

****

Thủ đô Miller lại bị chấn động một lần nữa.

<Ngài Bá Tước Roan Lancephil đã tỉnh lại!>

Các cư dân của Lâu Đài Miller reo hò.
Trong trường hợp của những người dân thường, đó là một điều tựu chung như là một trận động đất đối với việc một quý tộc tỉnh lại.
Tuy nhiên, Roan là một ngoại lệ.
Đó là vì cậu ấy là một vị tướng và là một anh hùng đã lập nên các thành tích quân sự xuất sắc.

  - Ngài Bá Tươc Lancephil khác biệt so với các quý tộc khác.
  - Ngài ấy là người đứng bên cạnh chúng ta và chứ không phải là người đè đầu chúng ta.

Một quý tộc đối xử với mọi người như nhau mà không phân biệt địa vị.
Đó là lý do những người dân thường yêu mến và tôn trọng Roan.
Và.

  - Tôi thật sự rất mừng.

Có một người khác vui mừng đến mứa rơi cả nước mắt.
Đó là Công Chúa Aily Rinse
Lau nước mắt bằng lòng bàn tay, cô nhìn thẳng vào mặt Roan.
Cô cố gắng không khóc.
Không, cô nghĩ mình không nên khóc.

  - AnhTỉ ấy sẽ nghĩ gì nếu mình khóc...

Những suy nghĩ như vậy đi vào tâm trí cô.
Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy Roan, những giọt nước mắt trong vắt đã rơi bất chấp suy nghĩ của cô ấy.

  - Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã lo lắng cho tôi, thưa công chúa.

Roan khẽ cúi đầu.
Ngay lúc cậu thấy Aily khóc, một góc trái tim cậu trở nên mềm yếu.

  - Công Chúa Aily.

Giữa ký ức trỗi dậy nhờ vào việc ám sát của những tên Hexer, ở đó cũng có một ký ức về cô ấy.

  - Ba năm nữa kể từ lúc này, nàng ấy sẽ bị bệnh dịch và chết.

Một tin tức cậu nghe được loáng thoáng ở kiếp trước vì thế mà cô ấy ít được nhắc đến.
Đó là một tương lai khủng khiếp.
Nhưng cậu ấy không lo lắng.

  - Nó chắc chắn chỉ là một cái chết giả.

Có lí do để Roan nghĩ như vậy.

  - Ba năm kể từ lúc này là thời gian Gold Master Sale hoạt động rầm rộ.

Chắc chắn, Aily sẽ có mặt trong Kỷ Nguyên Đại Chiến và vứt bỏ danh hiệu công chúa của cô ấy.

  - Là Công Chúa Aily, Sale hoặc Piscis....

Roan lặng lẽ nhìn vào đôi mắt to của Aily.

  - Nếu là nàng ấy, với tư cách là một công chúa và không bị bất cứ ai chi phối, đã sống một cuộc sống mà nàng ấy muốn, sau đó....

Mong muốn và ước muốn của cô ấy.
Roan đã lên kế hoạch giúp đỡ để Aily có thể sống như vậy.
Và cậu ước rằng mình sẽ ở bên cô.

  - Mình chỉ đơn thuần là làm theo trái tim của mình mách bảo.

Ở kiếp trước, cậu đã đánh mất tình yêu trong khi theo đuổi giấc mơ của mình.
Cuối cùng, cả ước mơ và tình yêu của cậu đều biến mất.
Nhưng ở kiếp này đã khác.

  - Uớc mơ và tình yêu cũng....

Bước đầu tiên.
Roan lên kế hoạch nâng cao tình cảm của mình với Aily.

  - Thưa công chúa. Thần đã đến viếng thăm hôm nay vì thần có vài điều cần nói.

Giọng của cậu ấy hơi run run.

  - Thần thực sự không có tài năng trong lĩnh vực này, vì vậy thần không biết phải nói thế nào.

Một cảm giác như cậu đã trở thành một kẻ ngốc.
Nhưng đó không phải là một cảm giác khó chịu.
Trái tim cậu đập loạn nhịp.
Aily lặng lẽ ngồi và gật đầu.
Khuôn mặt của cô ấy cũng được tô điểm rực rỡ.
Roan khẽ mỉm cười và giữ lại hơi thở trong giây lát.

  - Thần nghĩ rằng có nhiều những lý do để yêu một người. Vì vậy, thần đã suy nghĩ một lần, hai lần, ba lần, hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.

Ánh mắt của cậu hướng về Aily.

  - Của lý do vì sao thần lại thích người, thưa công chúa.

Roan nhìn thẳng vào mắt của Aily.

  - Thần thích người, thưa công chúa.

(Thằng này bị điên cmnr, giờ còn thưa công chúa nữa. Pó tay)

****

  - Waaaah!
  - Roan Lancephil! Roan Lancephil!

Tiếng reo hò tuôn ra.
Tại đường phố lớn cắt ngang qua thủ đô Miller ở phía bắc và phía nam.
Xung quanh nó, cư dân Lâu Đài Miller tràn ra ngoài.
Với những bông hồng đỏ thẫm trong tay, họ la hét hết sức mình.

  - Roan! Roan! Roan!
  - The Crimson Ghost! The Crimson Ghost!

Simon Rinse tặc lưỡi trước sức nóng sôi sục của những người dân của lâu đài.

  - Ngài thực sự có một sự nổi tiếng đánh ngạc nhiên.
  - Đó là một lời khen ngợi quá mức, thưa hoàng tử.

Người khẽ mỉm cười và hơi cúi đầu xuống là Roan.
Nhưng cậu cũng không thể che giấu niềm tự hào của mình.
Đó không chỉ đơn thuần là vì mọi người thích cậu ấy.

  - Nó chứng minh rằng những gì mình đã làm là không sai.

Đi trên con đường đúng đắn.
Và làm cho mọi người nhận ra điều đó.
Những điều đó làm cho trái tim cậu tự hào.

  - Dù sao đi nữa, ngài có thực sự có kế hoạch rời đi như thế này không?

Simon bắt tay Roan, với vẻ mặt đáng tiếc.
Vô số quý tộc xếp sau anh ta cũng vậy.

  - Ngài Bá Tước Lancephil. Hãy ở lại lâu hơn một chút trước khi ngài rời đi.
  - Trên thực tế, chúng ta chưa có nhiều thời gian để nói chuyện vì ngài đã bất tỉnh, thưa ngài.
  - Tôi có một loại rượu ngon, thưa ngài. Tôi thực sự ngài thưởng thức nó.

Những lời đường mật tuôn ra.
Các quý tộc ủng hộ Simon muốn tạo ấn tượng tốt với Roan bằng mọi cách có thể.
Những điều đo trong có vẻ không khác lắm ngay cả khi Roan xuất thân từ một nền tảng là dân thường.

  - Bây giờ phải sử dụng cách gì ?
  - Nếu Hoàng tử Simon trở thành vị vua tiếp theo như thế này, Bá Tước Lancephil sẽ vươn lên vị thế chỉ ở dưới một người và ở trên mọi người khác.
  - Ngài ấy sẽ ít nhất trở thành một công tước. Nhìn vào lần trước, có vẻ như hoàng tử thậm chí còn muốn ngài ấy là chồng của công chúa.

Các quý tộc thật ranh mãnh.
Roan cũng đã phỏng đoán ý định của họ.

  - Ta không có hứng thú để chơi với những trò chơi đó.

Với vẻ mặt buồn bã và đáng tiếc, cậu cúi đầu.

  - Thần xin lỗi, thưa hoàng tử. Thần đã rời khỏi lãnh thổ quá lâu.

Một lời từ chối gián tiếp.

  - Thần biết là điều đó không thể bị trì hoãn nhưng.... ngay mặc dù vậy, điều đó rất buồn và thật đáng tiếc, thưa ngài.

Simon thở dài.

  - Một khi công việc ở đây đã được dọn dẹp xong, ta sẽ đi thăm Lãnh Thổ Lancephil.
  - Vâng, thưa hoàng tử. Thần rất mong chờ chuyến viếng thăm của ngài.

Roan một lần nữa cúi đầu xuống rồi lùi lại.
Khi cậu ta trèo lên trên một con ngựa to lớn, sự vĩ đại của một vị tướng được toát ra.

  - Waaaaaah!

Tiếng reo hò của người dân vang lên còn to hơn nữa.
Roan nhẹ nhàng giơ tay phải lên, rồi gữi thêm một lời chào ngắn về phía Simon.

  - Thần rất tiếc....

Khi cậu ta kéo dây cương, con ngựa chiến khịt khịt mũi.

Clop. Clop.

Roan, người đi một mình giữa những làn sóng khổng lồ của đám đông.
Hình ảnh sau lưng của cậu ấy trên lưng của con chiến mã trông thật hoành tráng.

Ực!

Tiếng reo hò từ từ chìm xuống.

  - Umm.

Tất cả đều nưốt nước bọt.
Bộ giáp đỏ thẫm của Roan phản chiếu ánh sáng và lóe lên.
Mặc dù Roan chỉ có một mình, cậu ta toát ra một sự hiện diện và áp lực đáng kinh ngạc tương đương với một đội quân trăm ngàn người.
Một khoảng lặng nơi không gian và thời gian dường như đã dừng lại theo nghĩa đen.
Ở giữa đó, chỉ có Roan một mình chuyển.
Cuối cùng, cậu đi qua cổng phía bắc của Lâu Đài Miller.

  - Waaaaah!
  - Roan Lancephil! Roan Lancephil!

Như thể nó đã chờ đợi, niềm vui không thể tin được đã bị triệt tiêu.

  - Hmm.

Simon và vô số quý tộc, với vẻ mặt hơi choáng váng, bước những bước về phía thành lũy của cổng phía bắc.

Swosh!

Khi họ đi lên trên đỉnh của thành lũy, một cơn gió phía nam lùa vào lưng họ.
Ngay lập tức, đồng bằng rộng trải bên ngoài cổng phía bắc lấp đầy tầm nhìn của họ.

  - Ah....

Một người đàn ông có trái tim mềm yếu giữa các quý tộc phát ra một câu cảm thán lặng lẽ.
Các quý tộc khác cũng trông rất sốc và bối rối, và họ chỉ đơn giản là không thể nói thành lời.
Một làn sóng đỏ thẫm.

  - Vậy ra đó là quân đoàn đỏ thẫm...

Simon và Tử tước Tio Ruin lẩm bẩm với giọng nói pha lẫn sự hoảng hốt.
Đó là một cảnh tượng tuyệt vời.
Những người lính đỏ thẫm xếp hàng ngay ngắn trên đồng bằng rộng rì rào với ánh sáng màu lục.
Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil, ngay cả trước ngọn gió nam dữ dội, đã đứng ngay ngắn nơi họ đang xếp hàng mà không hề run sợ.
Cờ các quân đoàn, cờ đội quân và của các chỉ huy, được phất lên ở đội quân tiên phong bay phấp phới.
Trước mặt những lá cờ, Roan đang đi đến gần.

Paat!

Đột nhiên, cùng với một áp lực đáng kinh ngạc, những người lính của Quân Đoàn chào điều lệnh.
Lời chào không có âm thanh, thậm chí chỉ bằng cách nhìn thấy những cử chỉ đó đã đủ gây một áp lực rất lớn.

  - Ư.u....

Một số quý tộc có học thức tự nhiên nghiến răng và rụt đầu lại.
Trong khi đó, Roan quay ngựa và nhìn về phía lâu đài Miller.
Không, chính xác là, anh nhìn chằm chằm vào Simon và vô số quý tộc đang đứng trên tường thành.
Rất chậm, Roan chào điều lệnh.

  - Nghiêm.

Một âm thanh lặng lẽ.
Nó thậm chí không phải là một âm thanh có thể dễ dàng nghe thấy.
Nhưng chẳng mấy chốc, một tiếng hét như màng nhĩ nổ tung vang lên sau đó.

  - NGHIÊM!

Tiếng la hét của những người lính của quân đoàn đỏ thẫm tuôn ra.
Âm thanh đó đã trở thành một lực lượng xông thẳng vào lâu đài Miller như một cơn bão.

  - Huugh.

Không chỉ các quý tộc có học thức mà cả các quý tộc chiến binh có thể trạng cường tráng trên chiến trường cũng không thể chịu đựng nổi và run rẩy.
Da gac của họ nổi lên trên khắp cơ thể của họ.
Một cảm giác như thể cổ họng của họ bị bóp nghẹt

  - Hmm.

Simon rỉ ra một tiếng kêu nhỏ.
Trái tim của anh ta thật phức tạp.
Một cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng.

  - Nó là một sức mạnh rất lớn khi ở bên cạnh....
 
Nhưng nếu biến thành kẻ thù, một sự tồn tại thật sự khó chịu.
Không, không chỉ ở mức độ khó chịu, cậu ta còn là một kẻ nguy hiểm đủ để làm cuộc cạnh tranh ngai vàng lật ngược tình thế ngay lập tức.

  - Mình phải biến hắn thành người của mình.

Một vài kế hoạch anh ấy đã dự định được quét qua đầu của anh ta.
Trong khi đó, Roan, người đang nhìn những bức tường thành, một lần nữa lấy lại sự bình tĩnh của mình.
Cậu nhìn vào quân đoàn đỏ thẫm và ra một mệnh lệnh ngắn.

  - Quân Đoàn Crimson, hành quân!

Ngay khi mệnh lệnh rơi xuống, các chỉ huy cấp bậc đại úy và trên nữa hét lên với các thành viên của đội quân dưới quyền của họ.

  - Hành quân!
  - Hành quân!
  - Hãy trở về nhà của chúng ta nào!

Quân đoàn khổng lồ di chuyển mà không có sai sót như một cơ thể.
Quân Đoàn Crimson lấp đầy đồng bằng phía nam Lâu Đài Miller, biến mất với tốc độ nhanh như thể một dòng nước chảy ra.

  - Tử Tước Ruin.

Simon, người đang im lặng theo dõi, gọi Tio.
Tio lập tức bước tới gần và cúi đầu.

  - Vâng, xin ngài hãy nói, thưa hoàng tử.

Simon nhìn theo sau lưng Roan đang lùi xa dần và nói nhỏ.

  - Ta sẽ phải đặt một cái bẫy.
  - Chúng ta nên đặt nó ở đâu, thưa ngài?

Một biểu hiện thận trọng trong giọng nói.
Simon trả lời ngắn gọn.

  - Aily.

****

Trở về.
Cuối cùng, Quân Đoàn Crimson đã kết thúc cuộc chiến lãnh thổ và quay trở lại Lâu Đài Mediasic
Hơn nữa, cùng với một chiến lợi phẩm ngọt ngào của cuộc chiến được gọi là chiến thắng của cuộc chiến lãnh thổ.

  - Waaaaah!
  - Roan Lancephil! Roan Lancephil!
  - Quân Đoàn Tale! Quân Đoàn Tale!
  - Quân đoàn Lancephil! Lancephil Legion!
  - Quân Đoàn Crimson! Quân Đoàn Crimson!

Rõ ràng là Lâu Đài Mediasic đã rung chuyển từ một buổi lễ chào mừng.
Đặc biệt là khi Lâu Đài Mediasic được chọn là thủ phủ của Lãnh Thổ Lancephil mới được mở rộng gấp hai lần, sức nóng của cư dân lâu đài trở nên nóng hơn và nóng hơn bất kỳ thời điểm nào khác.
Bởi vì Lâu Đài Pavor, vốn là thủ phủ cũ của Lãnh Thổ Lancephil, được lên kế hoạch chỉnh sữa lại để hỗ trợ trở thành trung tâm văn hóa, nghệ thuật và giáo dục, nên những phản hồi của những người dân Lãnh Địa Lancephil cũ cũng không hề tệ.
Hài hòa và cùng tồn tại.
Rất may, các công dân Lãnh Thổ Tale  và Lãnh Thổ Lancpehil đã hiểu cho nhau.
Trong khi sự chào đón dữ dội của các cư dân lâu đài vẫn tiếp tục, một cuộc trò chuyện ồn ào vẫn đang tiếp diễn tại lâu đài của chúa. Đúng hơn là tại một tòa nhà hơi lớn nằm ở trung tâm của Lâu Đài Mediasic.

  - Hả! Ý của ngài là lãnh chúa đã tự tác ra đi riêng sao ?

Clay, người thường không ngạc nhiên, mở to mắt và cất giọng.
Austin, người ngồi ở phía đối diện, lúng túng mỉm cười và gật đầu.

  - Đó là...ngài ấy nói rằng có một nơi ngài ta phải ghé thăm khi đi được một nửa đường....
  - Mặc dù vậy, ngài ấy vẫn đi đến nơi đó một mình? Ôi Lãnh Chúa? Ở đó, vẫn còn tàn quân của Bá Tươc Chase và Tử Tước Owells....

Khi anh ta nói đến đó.

  - Ngài ấy không đi một mình. Ngài ấy đi cùng Walter.

Brian mạnh mẽ cắt ngang lời của Clay.

  - À, vây là chúng ta có thể thư giãn để ngài ấy đi cùng với người mà đã bị chặt đứt một tay và bị phá hủy cả hố mana?
  - Đó, đó là...

Nghe những lời của Clay, những lời nói mỉa mai, Brian nói lắp bắp và rồi sớm ngậm miệng lại.
Ngay lúc đó, Harrison, người đang im lặng, nói bằng giọng bực bội trong khi khoanh tay.

  - Đó là mong muốn của lãnh chúa. Và chúng ta chỉ đơn giản là nghe theo lời của ngài ấy.

Nghe những lời đó, Clay nhìn thẳng vào mắt Harrison.
Đôi mắt táo bạo không một chút do dự hay thiếu quyết đoán.
Thậm chí, những người có đôi mắt như vậy chỉ là Harrison.
Austin, Brian, Keep, Glenn....
Ánh sáng trong mắt của những người tùy tùy nòng cốt là chính sự là táo bạo.

  - Haizzz.

Với một tiếng thở dài, Clay gật đầu.

  - Tôi hiểu. Không thể làm gì được vì điều đó đã xảy ra. Nhưng tôi chắc chắn phải nói một điều này một cách rõ ràng.

Với biểu hiện điềm tĩnh và một giọng nói rõ ràng, Clay nói tiếp.

  - Tôi biết tất cả lòng trung thành mọi người là rất tốt. Nhưng ngay cả như vậy, nó là một vấn đề khi trao lòng trung thành vô điều kiện cho lãnh chúa.
  - Ý anh là gì? Cục Trưởng Clay.

Austin nhăn mày.
Clay, với một đầu ngón tay, chỉ vào ngực anh.

  - Một lòng trung thành vô điều kiện làm cho một bộ ngực của một người trở nên thu hút. Nhưng……

Đầu ngón tay hướng về đầu của anh ta.

  - Nó cũng làm cho cái đầu của một người trở nên máy móc.

Ánh mắt của anh ta quét qua vô số người tùy tùng.

  - Nếu các người là một tùy tùng thực sự trung thành, đừng ngại phản bác. Những điều sai trái phải được phản đối và mọi người phải có khả năng đưa ra sự phản đối chống lại những mệnh lệnh phi lý. Nếu chúng ta giữ im lặng ngay cả khi biết rằng con đường đó là sai và tuân theo vô điều kiện thì....

Biểu hiện của Clay trở nên dữ dội.

  - Tất cả chúng ta sẽ rơi xuống một vách đá.
  - Hmm.

Tất cả mọi người bao gồm cả Austin và Harrison thốt ra một tiếng kêu nhỏ.
Những lời của Clay.
Chúng là những từ anh đã quyết định và thốt ra bởi vì anh ấy đã trải qua những sự kiện tương tự nhiều lần.
Clay nhìn biểu cảm nghiêm trọng của những người tùy tùng và cúi đầu xuống.

  - Tôi xin lỗi nếu tôi hơi kiêu ngạo. Nhưng xin hãy làm ơn nghĩ về nó từng chữ một như một lời nhắc nhở.
 
Với những lời đó là cuối cùng, anh rời khỏi phòng họp.

  - Phù.

Một tiếng thở dài vặn vẹo và rò rỉ qua môi của anh ta.

  - Họ sẽ thay đổi một chút...

Một nụ cười treo trên miệng Clay.
Lòng trung thành và sự can gián.
Nếu một người là cấp dưới tốt, cần phải có tất cả hai.
Nhưng không phải vì lý do đơn thuần như vậy mà Clay đã nói ra những lời lần này.

  - Vì đó là một phương thuốc tốt để cho cơ thể có những tác dụng phụ.

Clay.
Ngay cả khi anh ta làm một tác phẩm, anh ấy vẫn luôn nhắm đến hơn hai hoặc ba hiệu ứng.

  - Bây giờ, mình có nên theo dõi lãnh chúa đang làm gì không?

Nụ cười của anh ta trở nên đầy bí ẩn hơn.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com