ZingTruyen.Asia

Toi La De Vuong


Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub

****

Lực lượng Owells đã dồn ép Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil.

  -  Hahaha! Đồ tạp chủng! Trông các ngươi có vẻ không được tốt lắm!
  - Ngươi có dự định tiếp tục đưa cái lưng cho bọn ta đánh nữa không ?
  - Hahaha! Nếu thế thì sẽ thật tuyệt vời!

Bọn họ nghĩ rằng Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil đã bị áp đảo khi đối mặt với Đội Quân Walter.
Họ đã xác nhận rằng mọi thứ đang trôi chảy như kế hoạch của của bọn họ.
Nhưng tại thời điểm đó.

Clank!

Đột nhiên những mảnh của những chiếc áo giáp đập vào nhau,  những người lính Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil đang quay mặt về hướng đông, quay về phía hướng tây.

  - Hả?

Những người lính của Lực Lượng Owell hơi cảm thấy bất ngờ nhưng đã nhanh chóng bỏ qua chuyện đó.
Chẳng mấy chốc, bọn họ buông lời chế nhạo.

  - Hừm! Đối mặt với bọn ta có vẻ dễ dàng hơn nhĩ ?
  - Mặc dù đội quân Walter ở phía sau cũng rất mạnh, nhưng chúng ta mới là đội quân tinh nhuệ thực sự!
  - Đúng thế, chúng ta hoặc bọn họ, chúng ta đều là...

Đột nhiên.

Pbabababat!

Những bụi cỏ rung động mãnh liệt và vị trí của Đội Quân Walter đang ở chỗ Quân Đoàn Tale và bên rìa Quân Đoàn Lancephil bỗng tách ra hai bên.

  - Cái, cái gì ?
  - Bọn chúng đang làm cái gì vậy ?

Những người lính của Lực Lượng Owell không thể hiểu nổi hành động của Đội Quân Walter đã hơi bối rối. Ngay lúc đó.

  - Tiến lên phía trước!
  - Xung phong !

Với những tiếng nói vang dội, Quân Đoàn Tale, Quân Đoàn Lancephil và Đội Quân Walter đều lao về phía Lực Lực Owells.

  - Hể?
  - Hả?

Lúc các cuộc tấn công dồn xuống phía trước và hai bên, Lực Lượng Owells đã bị xao động.
Họ vẫn chưa hiểu hành động của Đội Quân Walter.

  - Walter đã phản bội. Không, đó không phải là Đội Quân Walter!

Kali, người đang phân tích tình hình trận chiến, trực giác nhận ra rằng mọi thứ đã không hề đúng.
Ông ta nhanh chóng giơ kiếm lên cao và hét to.

  - Rút lui! Rút lui! Chúng ta sẽ trở lại doanh trại!

Nếu sự thật họ rơi vào một cái bẫy, thì đó là tình huống mà bọn họ không thể tránh được một sự hủy diệt hoàn toàn.
Họ phải thoát khỏi Quân Đoàn Tale và sự bao vây của Quân Đoàn Lancephil rồi một lần nữa di chuyển trở lại Thung Lũng Arslan.
Ngay sau đó, nhiều chỉ huy tất bật hành động.

  - Rút lui!
  - Chúng ta đã rơi vào một cái bẫy! Rút lui ngay!

Những người lính bình thường của Lực Lượng Orwell sau đó cũng nhận ra rằng mọi thứ đã sai.
 
  - Uah! Ruan!
  - Kẻ thù đang lao về phía chúng ta!

Những người lính ở hàng đầu của Lực Lượng Owells ngã bệt xuống đất với vẻ mặt sợ hãi.
Tuy nhiên, việc rút lui không dễ dàng.
Đội quân ở phía sau vẫn đang tiến về phía rừng phía đông.
Vì điều đó, đội quân ở phía sau thì tiến tới còn ở phía trước thì rút về tạo nên một tình trạng hỗn loạn ở lối vào Thung Lũng Arslan.

( Nhớ lại vụ Roan đặt bẫy trong rừng sẽ hiểu, do mệnh lệnh đưa xuống không được nghe thấy hết, lúc đó sẽ tạo ra một tình trạng hỗ loạn trong nội bộ. Việc này dẫn đến việc bị tiêu diệt dễ dàng chứ k phải là họ yếu)

  - Bọn ngu dốt! Rút lui! Ta đã nói là rút lui!
  - Rút lui nhanh! Chúng ta đã bị rơi vào một cái bẫy!

Những tiếng la hét xuyên qua trong cơn mưa.

  - Bẫy? Nó là một cái bẫy sao?
  - Khốn kiếp! Đừng đẩy nữa! Nó là bẫy!
  - Rút lui! Rút lui nhanh!

Một lúc sau, những người lính ở phía sau đội quân đã ngừng di chuyển và quay trở lại.
Nhưng nó vẫn là một khung cảnh hỗn loạn.
Ở giữa đó, chỉ có một người duy trì sự bình tĩnh của mình.

  - Mình biết nó sẽ thành ra như thế này mà!

Ông ấy là Demis Izy.
Demis, người đã nhận thấy sự kì lạ bất thường ở khu rừng phía tây và lặnh lẽ di chuyển về phía sau, nhăn trán trước trận chiến khủng khiếp đang diễn ra ở phía trước.

  - Mẹ kiếp!

Một lần nữa, ông ta lắc đầu trước khả năng và kế hoạch của Roan.

  - Biết rằng Đội Quân Walter đang tiếp cận từ phía đông, bọn chúng đã phục kích và tiêu diệt họ và sau đó dụ chúng ta vào một trận đấu bằng cách sử dụng áo giáp của binh lính Đội Quân Walter.

Miếng vải màu xanh quấn bên cánh tay trái của bộ áo giáp là phương pháp để nhận ra đồng minh và kẻ thù.
Tất nhiên, đây hoàn toàn là suy nghĩ của Demis.
Ông ta, không, mọi người trong Lực Lượng Owells kể cả ông ấy tin rằng Roan đã nhìn thấu kế hoạch của họ và sau đó đã đánh bại Đội Quân Walter.
Không một ai có thể nghĩ rằng Walter Owells đã phản bội họ.

  - Thật tốt khi mình đã lủi ra phía sau nhanh nhất.

Demis thở phào nhẹ nhõm và lùi lại.
Cùng với các thành viên đội quân ở dưới trướng, ông ta nhanh chóng bắt đầu rút lui.

Dududududu!

Tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất.
Demis và đội quân của ông ta nhanh chóng băng qua Thung Lũng Arslan và một lần nữa tiến vào khu rừng phía tây.

  - Đây là sai lầm, nhưng dường như bằng cách nào đó chúng ta có thể rút lui.

Khi ông ta liếc ra đằng sau, đội quân chủ lực của Lực Lượng Owells, đang tràn ra khỏi lối vào thung lũng.
Mặc dù họ đã chịu nhiều tổn thất, nhưng có vẻ như bọn họ ít nhất có thể tránh được sự hủy diệt hoàn toàn.

  - Phù.

Một tiếng thở dài tuôn ra.
Chỉ còn lại một việc duy nhất là tiếp tục chạy và trở về doanh trại.
Không, ông ta đã nghĩ nó đã kết thúc.
Nhưng tại thời điểm đó.

Sweeeee!

Đột nhiên, âm thanh sắc bén của thứ gì đó cắt qua không khí được nghe thấy.
Đồng thời, hàng chục, hàng trăm mũi tên bay về phía họ từ khu rừng phía tây.

Pụp! Pụp pụp! Pụp!

Các thuộc cấp của Demis, những người đã rút lui mà không gặp rắc rối nào trở thành nhím và ngã xuống.

  - Cái, cái gì ?

Trong cuộc tấn công không thể đoán trước, Demis trợn mắt lên.
Nó có thể thực hiện được nếu ở phía đông, nhưng ở phía tây, không có đội quân nào sẽ tấn công họ tồn tại.
Không, nó không nên tồn tại.
Phía tây hoàn toàn là địa bàncủa Lực Lượng Owells.
Ngay lúc đó, khuôn mặt của Demis cứng lại.

  - Đó, đó là ?

Trên cánh tay trái của những người lính đang đi ra từ lối vào của khu rừng phía tây. Tất cả bọn họ đêù quấn một miếng vải màu xanh da trời.

  - Đó, đó là kẻ địch!

Demis giật mình hét lên.

  - Đó là kẻ địch! Kẻ địch! Những tên quấn miếng vải màu xanh lên trên cánh tay trái của chúng không phải là đồng minh mà là kẻ địch! Đừng để bị lừa bởi huy hiệu khắc trên áo giáp của bọn chúng!

Âm thanh vang vọng lên chiến trường.
Những người lính đi theo Demis, trong giây lát hơi hoảng loạn trước cuộc phục kích đột ngột, nghiến răng và rút vũ khí ra.

  - Chúng ta cần phải đâm xuyên qua những tên khốn đó và trở về doanh trại!
  - Nếu chúng ta bị kìm chân ở đây, chúng ta nhất định sẽ bị bao vây!
  - Đầu của chúng ta sẽ bị những thanh gươm ở sau chém đứt!

Mong muốn được sống chiếm lĩnh tâm trí của họ.
Họ dậm xuống mặt đất và liều lĩnh lao tới.
Nếu họ bình tĩnh lại một chút và xem xét lại tình hình, họ có thể sẽ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng khi mà Đội Quân Walter giả xuất hiện ở phía sau quấn miếng vải màu xanh trên cánh tay trái của bọn chúng, trong khu vực rừng rậm rất tối do thời tiết, kèm theo một cơn mưa dữ dội và mong muốn cơ bản nhất của họ là giữ mạng sống ập tới, đã không cho phép họ đưa ra một phán xét hợp lý.

  - Những tên khốn! Để nghĩ rằng các ngươi dám dùng những bộ đồ của những người lính còn sống sót để ngụy trang !
  - Các ngươi nghĩ bọn ta ngu dốt đến mức đó sao!
  - Giết hết bọn chúng! Những người quấn miếng vải màu xanh là đồng minh của chúng ta!

Đội Quân Walter đã hiểu sai hoàn toàn tình huống hiện đang có. Tất nhiên, những điều này đều do chỉ huy đội quân, Walter thực hiện.

Rầm!

Với một tiếng động lớn, hai đội quân va vào nhau.

Chang! Chang chang! Chang!

Cùng với âm thanh của vũ khí, trận chiến đã bắt đầu.
Hai binh sĩ của hai đội quân nghĩ rằng họ là kẻ thù của nhau, họ nghĩ đó là Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil.
Nhưng sự thật đó là một trận chiến của Lực Lượng Owells đánh với Lực Lượng Owells.
Lúc này, đội quân chủ lực của Lực Lượng Owells, đã trốn thoát khỏi Thung Lũng Arslan sau đó cùng với Đội Quân Walter giả. Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil cũng đuổi theo ở sau làm cho tình hình trở nên rối tung và một trận chiến loạn xì ngầu đã nổ ra.
Dĩ nhiên, Roan không cần phải nhúng tay vào thêm nữa.

  - Bây giờ, chúng ta sẽ chiêm ngưỡng những tên khốn đó múa kiếm vào nhau.

Mặc dù trận chiến đang diễn ra, nhưng tổn thất của Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil gần như không có.
Trận chiến chỉ diễn ra giữa Lực Lượng Owells với nhau.
Một trận chiến kinh hoàng nổ ra giữa những người đồng đội với nhau. Tất nhiên, khi thời gian trôi qua, cũng đã có một số người dần nhận ra tình huống kì lạ này.

  - Hể! Beckel?
  - Ichin! Tại sao là ngươi? Đừng nói ngươi đã đầu hàng bọn chúng?
  - Ngươi nói gì vậy? Không phải các ngươi mới là người đầu hàng sao?

Những trường nhận ra tình huống kì lạ này dần dần nổ ra ở khắp nơi.

  - Có, có lẽ nào?
  - Đừng nói là quân đồng minh của chúng ta đang chém giết lẫn nhau lúc này ?

Mắt của bọn họ mở to ra rồi họ đưa tay lên cao.
Bọn họ dự định ít nhất là hét to hết mức có thể.

  - MỌI NGƯỜI DỪNG LẠI !!!!
  - TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU LÀ....

Tuy nhiên, mong muốn của họ không thể đạt được.

  - Chết đi!
  - Chết đi! Đồ con hoang!

Từ phía sau mỗi bên, những thanh kiếm khác nhau xuyên qua ngực của hai người.

  - Gurruk. Điều này, này..đã sai......

Những cái chết vô ích.
Trên khắp chiến trường, những việc tương tự như thế này đã diễn ra.
Demis cũng vậy, chỉ sau khi chiến đấu với kẻ địch, không, những người lính của Đội Quân Walter thật trong một thời gian dài, mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

  - Tại sao ở đây có quá nhiều gương mặt mình cảm thấy quen thuộc như vậy ?

Mặc dù không phải ông ấy có thể biết hết toàn bộ khuôn mặt của những người lính, nhưng dù vậy, không phải là ông ta hoàn toàn không nhớ đến họ.
Anh chàng vừa mới bằng thanh gươm của ông ta, chắc chắn là một thuộc hạ mà đã cùng ông ấy rong ruổi trên chiến trường.

  - Bọn họ đã đầu hàng ư! Không, không đời nào....

Khi ông ấy nghĩ đến đó, một cái bóng to lớn đã ập tới phía sau của ông ta. Ánh mắt của ông vô tình nhìn lại và đồng tử mở to ra.

  - Ngươi, ngươi là....

Đỡ lấy thanh kiếm, Demis cố gắng hét to lên.

Ssssk.

Nhưng trước đó, thanh gươm đã kịp cắt đứt cổ của ông ấy.
Chủ sở hữu thanh kiếm đó, với đôi mắt lạnh lùng, nhìn trừng trừng vào đầu của Demis rơi xuống đất.

  - Nhận ra thì đã quá muộn.

Một giọng nói không có cảm xúc.
Người cắt cổ Demis trên thực tế là Walter.
Anh ấy nhanh chóng di chuyển các bước chân về phía mục tiêu tiếp theo.

Ssskuk. Sssguk.

Những âm thanh khủng khiếp đã được nghe liên tiếp.

  - Ặc!
  - Ngài, ngài Walter!

Các chỉ huy đều ngã xuống với khuôn mặt bị sốc như nhau.
Những người mà Walter đang nhắm đến là những chỉ huy trên cấp độ phụ tá có quyền di chuyển những đội quân.
Nếu nó tiếp diễn như thế này, dường như bọn họ có thể kết thúc trận chiến dễ dàng hơn anh ấy đã nghĩ.
Nhưng các chỉ huy của Lực Lượng Owells, không phải tất cả đều ngu ngốc.
Đặc biệt là thủ lĩnh của họ và người gây ra cuộc chiến lãnh thổ này, Kali Owells, là một người đàn ông xuất sắc.

  - Có cái gì đó sai sai!

Ngay cả giữa trận chiến hỗn loạn, ông ta vẫn sáng suốt để năm bắt được những thứ khó chịu và  kì  lạ chiến này.
Một suy nghĩ nghi ngờ ập tới.
Và ngay lập tức ông thấy vị tướng trẻ chặn đường rút lui trong khi vung kiếm, điều đó càng trở nên chắc chắn.

  - Roberi!

Giọng nói cắt ngang chiến trường và vang lên như sấm sét.
Ngay lập tức, Lực Lượng Owells, những người đang chĩa kiếm vào nhau, tất cả đều chùn bước và run rẩy.

  - Ngài, Ngài Tử Tước Owells!

Roberi, người đã bị chìm đắm trong sự điên rồ và đang nhìn những người lính như thể phát điên, phát hiện ra Kali và cứng đờ như một bức tượng.

  - Có gì đó sai sai.

Lúc đầu, ông ta là một người đàn ông xuất sắc, người đã cảm thấy nghi ngờ ngay cả khi ra lệnh hành quân Walter được đưa ra.
Roberi nhanh chóng di lùi lại.

  - Tạm dừng trận chiến! Dừng trận chiến! Lùi lại!

Chẳng mấy chốc, nhiều chỉ huy lặp lại những lời tương tự và lúng quay trở lại cùng với những người lính.
Một sự im lặng.
Không có âm thanh của vũ khí, tiếng hét, hay thậm chí là kêu la.

Prrurrurru.

Chỉ có tiếng thở của những con ngựa thỉnh thoảng khẽ vang lên.

  - Roberi! Chuyện này là cái gì! Việc gì khiến ngươi tấn công cả các đồng minh!

Một tiếng gầm như băng giá.
Mặt của họ nhăn nhó và trắng bệch.
Điều đó cũng tương tự đối với những người lính khác.

  - Vậy có phải những đồng minh của chúng ta đang đánh nhau lúc này chăng ?
  - Nghĩ về điều đó, chẳng phải những người đó là Đội Quân Walter thật sao?
  - Hở? Nhìn lại thì bên đó cũng thực sự là đội quân chủ lực.
  - Làm thế nào chuyện này xảy ra?

Biểu cảm choáng váng và những giọng nói chồng chéo lên nhau.
Ngay lúc đó, Roberi nhìn Kali và hét lên với giọng hoảng loạn.

  - Thuộc hạ không biết chuyện này đã xảy ra như thế nào, thưa ngài! Thuộc hạ chỉ đơn thuần làm theo mệnh lệnh của Ngài Walter. Chắc chắn, ngài ta đã nói rằng những người quấn miếng vải màu xanh là đồng minh thực sự và những người chỉ mặc áo giáp là kẻ địch cải trang thành đồng minh còn sót lại....

Khi ông ấy nói đến đó, khuôn mặt của Roberi và Kali cũng như Lực Lượng Owells, tất cả các chỉ huy và binh lính đều nhợt nhạt.

  - Đó là một sự phản bội!
  - Ngài Walter Owells đã phản bội chúng ta!

Cuối cùng, họ có thể hiểu tất cả các tình huống.
Họ đã được chăm sóc và chơi đùa bởi chàng trai tên Walter Owells.

  - Không. Đằng sau hắn, chắc chắn có sự nhúng tay của tên Roan.

Kali, với vẻ mặt như đã uống phải chén mật, hét lên.

  - Walter! Walter, ngươi đâu rồi!

Đó là một giọng nói đầy giận dữ.
Vượt ra ngoài mối quan hệ huyết thống, trái tim của ông cảm thấy như muốn loại móc trái tim của tên khốn kia ngay lập tức.
Nhưng không thể nhìn thấy Walter ở bất cứ đâu.
Tại thời điểm đó.

  - Kali. Ngươi đã trăn chối xong chưa ?

Từ khu rừng phía tây, bên trong lối vào Thung Lũng Arslan, một giọng nói nhỏ nhưng đầy sức mạnh được nghe thấy.
Chàng trai đẩy và đi qua những người lính của Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil đang bao vây Lực Lượng Owells theo hình vòng cung.
Chàng trai trẻ cưỡi một con ngựa chiến lớn và chầm chậm cầm một cây giáo dài thực chất là Roan.
Mặc một bộ giáp màu đỏ thẫm, cậu ta nhìn thẳng vào Lực Lượng Owells với vẻ mặt chua xót.

  - Nhìn các ngươi la hét như một cô gái thật sự mắc cười.

Những lời chế giễu như xé toạc lồng ngực của ông ta.

  - Roan!

Kali không thể bình tĩnh và hét lên.
Ông ấy đã không hề nghĩ mình sẽ bị làm nhục như thế này.
Nhưng nó chưa phải là kết thúc.

  - Giờ kiểm tra lại thì hình như chúng đang cùng đứng ở một hướng. Con đường bỏ chạy đã rộng mở ở phía sau của ngươi.

Nếu ông ta rút về doanh trại và sau đó tổ chức lại đội hình, ông ấy có thể phản lại bất cứ lúc nào.
Cứ như thế, niềm tự hào của ông ta bị sỉ nhục và cảm xúc của ông ấy bùng cháy lên chiếm mất cả lí trí.

  - Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ chạy ư ?

Roan khẽ mỉm cười trong khi lắc đầu.
Một cái nhìn đầy thư thái.
Mặc dù cảm xúc của ông ta bùng nổ một cách tăng vọt, nhưng Kali mạnh mẽ kìm nén và chịu đựng.

  - Ta chắc chắn sẽ trả thù!

Ánh sáng trong mắt ông ấy rực cháy lên.
Roan nhìn cảnh tượng đó và hít một hơi sâu.

  -  Kali. Bỏ cuộc đi. Ngươi không thể chạy trốn.
  - Hừm! Ngươi rất tự tin nhĩ!

Kali khịt mũi và sau đó chỉ vào Đội Quân Walter ở phía sau.

  - Chúng ta đã kiểm soát con đường rút lui về phía tây.

Đó là một tình huống mà họ có thể dễ dàng trốn thoát khỏi khu rừng.

  - Nếu đội quân phía sau liều mạng ngăn bọn chúng lại, lúc đó..

Nếu nó là để cho ông ta sống sót, thì việc hàng trăm hay hàng ngàn binh lính chết không thành vấn đề.
Dù bằng cách nào, thứ quan trọng nhất vẫn là Kali.
Ngay lúc đó.

  - Kiểm soát con đường rút lui.... Tên khốn Kali nhà ngươi hình như bây giờ đã bị mù rồi.

Roan lớn tiếng với giọng nói lạnh lùng.

  - Cái gì ?

Nhíu mày, Kali hét to.
Sau đó, Roberi, người đang canh giữ con đường rút lui phía tây, gầm lên với khuôn mặt đỏ bừng.

  - Tên khốn Roan! Có thể ngươi không nhìn thấy ta!

Đó thực sự là một ý chí táo bạo.
Nhưng Roan thay vào đó khịt mũi và lắc đầu.

  - Ta không có hứng thú nhìn thấy ngươi chết.

Chúng là những từ khó hiểu.
Roberi nhăn mày.

  - Người chết? Ngươi nói ai sẽ chết!

Ngay khoảnh khắc đó.

Ssssk.

Một thanh kiếm sắc bén ở bên cạnh Roberi để lại dư ảnh và đâm xuyên qua ngực của ông ta.

  - Cái, cái gì ...?

Trước tình huống bất ngờ trước mắt, Roberi trợn mắt và quay đầu tìm kiếm chủ sở hữu thanh kiếm.
Một kiếm sĩ to lớn đứng ngay cạnh ô g ta.
Anh ta hét lên với giọng nói to rõ.

  - Ai chết! Dĩ nhiên là ngươi rồi!

Một ý chí mãnh liệt toát ra từ toàn bộ cơ thể của anh ta.

  - Ngươi, ngươi là a....?

Ngay cả khi hơi thở đã sắp tàn, Roberi vẫn cố gắng tìm ra danh tính của kiếm sĩ đâm vào ngực của ông.
Người kiếm sĩ dồn sức vào cổ tay của anh ta để rút thanh kiếm ra một lần nữa, rồi lại hét lên với giọng vang dội.

  - Ta là phó chỉ huy của Quân Đoàn Tale và là chỉ huy ba ngàn người của Đội Quân Piedes, Austin!

Cuối cùng, khuôn mặt quen thuộc cũng xuất hiện bên dưới chiếc mũ giáp được đội thấp xuống.
Austin, người đã nhận được lệnh bí mật của Roan, trước khi Trận Chiến Arslan bắt đầu và di chuyển trước.
Sau khi dẫn dắt Đội Quân Walter giả và kích động trận chiến hỗn loạn, anh ấy đã lén lút xâm nhập vào giữa Đội Quân Walter thật.

  - Ro, Roberi!

Kali hét lên với vẻ mặt giận giữ.

  - Chỉ huy đội quân!
  - Chỉ, chỉ huy đội quân Roberi!

Những người lính gần đó la hét thảm thiết.
Kali đã nổi giận.

  - Giết hắn. Giết tên khốn đó!

Ông ta phát điên và chỉ vào Austin.
Nhưng ngay lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của Roan một lần nữa vang lên.

  - Chà! Bọn ngươi có thể làm như vậy sao ? Ngay cả khi đã chết.
  - Cái gì ....

Kali nhăn mày.
Ngay lúc đó, Austin giơ thanh kiếm lên cao và hét lớn.

  - Lật miếng vải lại!

Chúng là những từ khó hiểu.
Nhưng sự thay đổi mà nó mang lại thực sự tuyệt vời.

Flip!

Những người lính nằm ở phía bên ngoài của Đội Quân Walter lật tấm vải màu xanh quấn trên cánh tay trái của họ.
Đột nhiên, màu quần áo của họ đỏ rực lên.
Hình dạng thật của Đội Quân Walter giả trong bộ quần áo màu đỏ đã bao vây một cách hoản Đội Quân Walter thật vẫn đang mặc quần áo màu xanh.

  - Ah..
  - Không thể nào...
  - Từ khi nào mà....

Âm thanh của sự tuyệt vọng tuôn ra khắp nơi.
Bởi vì trận chiến hỗn loạn, không ai có thể nhận ra Đội Quân Walter giả mà Austin dẫn đầu băng qua chiến trường và hoà vào Đội Quân Walter thật.
Roan khẽ mỉm cười và giơ Trường Giado Travias lên cao.

  - Quân Đoàn Crimson. (đỏ thẩm)

Tất cả Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil, và Đội Quân Walter giả.
Mọi người lính đều lắng nghe trước giọng nói của Roan.
Roan đá con ngựa của mình và hét lên hết sức.

  - Hãy làm gỏi tất cả Lực Lượng Owells!

Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra, tất cả những người lính của Quân Đoàn Tale, Quân Đoàn Lancephil, và thậm chí cả Đội Quân Walter giả, đã lao về phía Lực lượng Owells.

  - Waaaaaa!
  - Giết chúng!
  - Quét sạch mọi kẻ thù!

Nó thật sự giống như một cơn bão đang tràn qua.

  - Uaaaak!
  - Aaaaaa!

Những người lính của Lực Lượng Owells vô thức run rẩy cơ thể.
Tất cả họ đều cảm thấy cái chết đang tới.

Ssskuk! Sssguk! Ssskuk!

Âm thanh kinh hoàng tràn ngập khắp chiến trường.
Trận chiến diễn ra theo một chiều.
Đặc biệt Roan có thể tỏa sáng một lần nữa.
Chính xác đó là một sức mạnh thần thánh.
Cậu ấy đã thể hiện sức mạnh của một vị thần.
Một mũi giáo khổng lồ của nước, cùng với cơn mưa dữ dội đã tách Lực Lượng Owells ra làm hai.
Các hiệp sĩ và binh sĩ của Luecj Lượng Owells, những người có ý chí bị vùi lấp, không thể có cơ hội đối mặt với Roan.
Nhưng ngay cả trong thời gian đó, vẫn có vài người dũng cảm đấu tranh một mình.

  - Ngài Tử Tước! Ít nhất Ngài Tử Tước hãy trốn thoát!
  - Hãy tạo thành một con đường!
  - Đâm xuyên qua bọn chúng và mở một con đường với tất cả mạng sống của các ngươi!

Các cựu chiến binh cũ đã lang thang trên chiến trường trong một thời gian dài cùng với Kali.
Các chỉ huy tôn trọng và ngưỡng mộ không phải sự giàu có và quyền lực mà chính vì Kali đã từng hy sinh mạng sống của ông ta để cho họ được chạy thoát.

  - Hự!
  - Ặc!
 
Trước sự tấn công của các cựu chiến binh, những người đã coi thường cái chết, ngay cả những người lính Taemusa tự hào về khả năng chiến đấu của nhóm, họ cũng bắt đầu bị đẩy lùi.

Ssskuk!

Với một âm thanh ghê rợn, một người lính Taemusa nằm xuống.
Ngay lập tức!

Paat!

Một khoảng trống rất nhỏ xuất hiện.

  - Ngài Tử Tước!
  - Ngài Tử Tước Owells! Nhanh lên!

Những giọng nói khẩn cấp và tuyệt vọng vang lên.
Trong tiếng hét của những cựu chiến binh lão luyện, Kali thúc con ngựa của ông ấy.
Ông ta không thốt ra một lời cảm ơn hay một lời thề trả thù.
Thậm chí ông cũng không phát ra một tiếng hét đầy giận dữ đối với Roan.
Chỉ đơn thuần là vì.

  - Mình phải sống! Mình phải sống! Mình nhất định phải sống sot! Mạng sống của mình quan trọng hơn những người lính thân cận của minh! Đó là điều tất nhiên!

Suy nghĩ của Kali chỉ còn mỗi điều đó.
Đó là một điểm mà những chiến binh thân cận của ông ấy đã cảm thấy rất buồn.

  - Xin hãy cố gắng sống sót, thưa ngài.

Họ, thậm chí không biết Kali có những suy nghĩ như vậy, hoặc cho dù có biết điều đó, đã chào điều lệnh và cúi đầu xuống.
Đó là một khung cảnh thực sự buồn.

  - Thưa lãnh chúa! Owells đang bỏ trốn!
  - Kali đang bỏ trốn, thưa ngài!

Bernard và Andre hét lên với vẻ mặt vội vã.
Roan, người đang cắt cổ các hiệp sĩ Lực Lượng Owells, nhìn vào cảnh Kali đang lùi xa hơn và lắc đầu.

  - Ta sẽ để lại Kali Owells....cho anh ta!

Roan cắt cổ thêm một hiệp sĩ và sau đó hét lớn.

  - Càn quét chúng! Trận chiến vẫn chưa kết thúc!

Âm thanh vang vọng khắp chiến trường.

  - Waaaah!

Một lần nữa, tinh thần quân đoàn đỏ thẫm sôi sục.
Nhưng không giống như lời của Roan, trận chiến không khác gì đã kết thúc.
Đó là bởi vì ngay cả những người lính Lực Lượng Owells, những người ít nhất đang chống đỡ đã thấy Kali bỏ chạy và mất hết ý chí.

  - Uaak!
  - Ặc!

Bây giờ, chỉ còn lại tiếng hét đau đớn thay vì những tiếng vũ khí vang vọng.

Độp! Độp! Độp! Độp!

Những giọt mưa rơi dữ dội cuốn trôi những âm thanh đau buồn.
Quân đoàn đỏ thẫm đã chiến thắng hoàn toàn một trận thắng lớn.
Trận chiến quyết định khắc sâu những dòng máu hoà vào cơn mưa lớn, trận chiến Arslan đã kết thúc như thế.
Không, bây giờ trận chiến tại Thung Lũng Arslan chỉ kết thúc tại nơi đây.
Những gì còn lại của trận chiến này chỉ là một thứ tình cảm phai nhạt giữa người cha và đứa con trai.

****HẾT****

Hôm nay tui nhận tiền lì xì Tết nhé =]] ai muốn lì xì cho tui thì vào Momo gữi qua số:0912504435. Liêm sĩ gì tầm này nữa 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia