ZingTruyen.Com

Tôi Là Đế Vương

CHAP 161: CUỘC CHIẾN LÃNH THỔ (4)

RedChannel1

Dịch và Edit: TheSun Fansub

****

Cánh cổng lâu đài của Đội Quân Đường Phía Bắc Pháo Đài Tale đã mở ra hoàn toàn.
Những người bảo vệ lâu đài đứng trên các bức tường và chào điều lệnh.
Dưới họ.
Từ cánh cổng được mở rộng, một làn sóng người có màu đỏ thẫm tuôn ra.
Những người này, mặc áo giáp màu đỏ thẫm được nhuộm trong máu của Sethus là Quân đoàn Tale được Roan dẫn đầu.
Ánh sáng đỏ thẫm, lóe lên khi nhận được ánh sáng toát ra một phẩm chất kỳ lạ.
Nhưng trong thực tế, khuôn mặt của những người lính phản ánh một dấu hiệu lo lắng.

  - Làm như vầy có ổn không ?
  - Không phải họ nói chúng ta không được phép tham chiến sao ?

Âm thanh thì thầm trôi nổi giữ họ.
Vào lúc đó, một trong những chỉ huy hàng ngàn người, mỗi người đang lãnh đạo một đội quân, lườm họ.

  - Im lặng! Các ngươi có nghe thấy lãnh chúa nói không? Chúng ta đang hành quân để bảo vệ tài sản của chúng ta nằm trong phạm vi lãnh địa của Lancephil. Chúng ta không tham gia vào cuộc chiến này!

Một giọng nói nghiêm khắc đập vào tai họ.
Vài người lính đang thì thầm ngậm miệng lại.
Lời nói của người chỉ huy ngàn người là sự thật.
Trước cuộc hành quân, Roan đứng trước những người lính và tiết lộ đích đến và mục tiêu của cuộc hành quân.
Điểm đến là núi Montea.
Mục đích là bảo vệ của mỏ đá ma thuật, pháo đài và bộ công ty khai thác Ford thuộc Bộ Phận Thương Mại nằm trong khu lãnh địa Lancephil.
Theo câu chuyện Roan tiết lộ trước cuộc hành quân, mỏ đá ma thuật ở núi Montea và pháo đài đã nhận những thiệt hại từ cuộc tấn công của lực lượng bá tước Chase và Owells.
Cuộc hành quân là không thể tránh khỏi.
Nhưng ngay cả như vậy, họ không có kế hoạch bất cẩn tham gia vào cuộc chiến lãnh địa.
Trên thực tế, Roan đã ra lệnh họ bọc vũ khí bên cạnh áo giáp trong những bộ quần áo thô sơ và giấu chúng đi.
Đó là một hành động để cho thấy rằng họ không muốn chiến đấu.

  - Thưa lãnh chúa. Núi Montea có thật sự bị tấn công không ?

Trong số các chỉ huy hàng ngàn người, Harrison đến gần Roan và thận trọng hỏi.
Roan chỉ nở một nụ cười yếu ớt và không trả lời.
Ngay lúc đó, Chris, người bên cạnh họ, nói bằng nhỏ như muốn thì thầm.

  - Đôi khi, có những tình huống quan trọng hơn sự thật.

Chúng là những từ lạ lùng.
Với vẻ khó hiểu, Harrison nhìn chằm chằm vào phía Roan, rồi trở về vị trí ban đầu.
Clay, người ở hơi xa, nhìn thấy cảnh tượng đó và thở dài.

  - Haiz.. Lãnh chúa vẫn như thế, những người tùy tùng cũng như vậy. Trái tim của họ quá mềm yếu...

Họ thiếu đi những khía cạnh như độc ác, lừa dối, chà đạp và đè bẹp những người khác để thu lợi riêng.

  - Mình sẽ phải lắp vào phần đó.

Người duy nhất có thể đóng vai trò đó trong lãnh thổ Tale là Clay.
Không, ít nhất có thêm một người có khuynh hướng tương tự.

  - Chủ tịch Chris...

Người đàn ông đã nghĩ ra và chỉ huy kế hoạch này lúc đầu.
Ánh mắt Clay hướng về phía Chris.

  - Anh ấy là một người đàn ông thú vị hơn mình đã nghĩ.

Bằng cách nào đó, anh ấy là một người mà trong tương lai Clay muốn hướng tới.
Ngay lúc đó.

Dum! Dum! Dum! Dum!

Với tiếng trống vang lên, một nhóm quân lính xuất hiện từ trên một ngọn đồi.

<Đội quân Simmons. >

Lá cờ quân đội bay phấp phới.
Nó là một phần của lực lượng bá tước Chase, chúng là đội quân đang theo dõi và kiểm tra pháo đài số 1.

  - Dừng lại!

Simmons, người đang dẫn đầu đoàn quân, hét lên trên hết sức, chặn lại ở phía trước Roan và quân đoàn Tale.
Đó là một cuộc đối đầu bất ngờ.
Roan giơ tay phải lên và dừng quân đoàn lại.
Trong một khoảnh khắc, một sự im lặng nặng nề rơi xuống.

Prururu.

Tiếng vó ngựa ồn ào vang lên.

  - Ngươi đang đi đâu?

Khuôn mặt của Simmons ban đầu đã hơi cộc cằn..
Và khi hắn trừng mắt một cách dữ dội, khuôn mặt hắn ta trở nên gớm ghiếc hơn.
Với giọng điệu khá đe dọa, các chỉ huy bao gồm Austin trở nên giận dữ.

  - Ngươi dám ...
  - Dừng lại!

Roan giơ tay và kiềm chế những người tùy tùng.
Simmons thầm khịt mũi khi nhìn vào cảnh đó.

  - Tên khốn đã trở thành một quý tộc nhờ may mắn.

Trong thâm tâm, hắn khinh bỉ Roan.
Hắn ta ghen tị khi nhìn thấy một giáo sĩ dân thường trở thành quý tộc của vương quốc và truyền bá danh tiếng.
Roan lặng lẽ trừng mắt nhìn Simmons lại.

  - Hừm. Một đứa trẻ đơn thuần như ngươi sẽ làm gì ngoài cách trừng mắt? Ngay cả trong số các lực lượng của bá tước Chase, ta là một người có tương lai tươi sáng... Hph!

Simmons, người đang hạ nhục Roan trong tâm rí, vô tình nuốt không khí xuống cổ họng.

  - Hừ!

Với một tiếng kêu, hắn ta nghiến răng.
Đó là bởi vì một áp lực đáng kinh ngạc phát ra từ Roan.
Đó không phải là một ý định giết chóc hay trả thù.

  - Đây. Đây là..

Một áp lực tự nhiên khiến người khác phải hạ mình.
Một phẩm giá mà chỉ một vị tướng vĩ đại lang thang trên chiến trường trong nhiều thập kỷ mới có thể toát ra.
Áp lực Roan tương tự như vậy.

  - Tiết lộ về người bảo trợ và tên của ngươi.

Cậu nói với giọng trầm và mềm mỏng nhưng mạnh mẽ.
Roan nhìn thẳng vào mắt của Simmons.
Khi Simmons không thể dễ dàng trả lời và do dự, áp lực phun ra từ cơ thể Roan đã trở nên mạnh hơn.

  - Hừ!

Cổ họng hắn ta khép lại.
Cái đầu của hắn ta đang tự động cúi xuống.

  - Tôi là Simmons, chỉ huy đội quân Simmons thuộc lực lượng của bá tước Chase.

Roan rút lại áp lực ngay sau đó.

  - Tôi là nam tước Roan Tale. Chúng tôi đanh hành quân để bảo vệ tài sản của gia tộc nam tước Tale tại Núi Montea. Chúng tôi không có ý định tham gia vào cuộc chiến.

Đồng thời, cậu hơi đưa tay trái lên.
Các binh sĩ quân đoàn Tale cho thấy các vũ khí được bọc chặt trong quần áo cũ.
 
  - Hmm.

Simmons rò rỉ ra một tiếng kêu nhỏ.
Trông hắn ta thật sự bối rối.

  - Mình có thể nói rằng chúng không có ý định chiến đấu, nhưng...

Hắn ta không thể mù quáng mà nhường bước.

  - Tôi sẽ gửi tin nhắn cho ngài bá tước Chase. Vui lòng đợi đến lúc đó.

Simmons nói với thái độ và giọng nói lịch sự nhất.
Roan hơi nhăn trán.

  - Không phải ngươi định giữ chân một quý tộc của vương quốc tại một con đường đầy bùn đất chứ ?

Ban đầu, cậu không thích phô trương sức mạnh của giới quý tộc hay gây áp lực cho mọi người bằng cách sử dụng địa vị.
Nhưng với một người như Simmons, không có phương pháp nào hiệu quả hơn phương pháp này.

  - Cái đó... Không..không phải...

Simmons lắc đầu với vẻ mặt bối rối.
Những từ ngữ của Roan tiếp tục bay ra.

  - Hơn nữa, ta chỉ đang cố gắng bảo vệ quyền mà ta có. Nếu ngươi có quyền thực hiện cuộc chiến lãnh địa, ta có quyền bảo vệ sự giàu có của mình.

Một giọng nói mạnh mẽ đi qua tai hắn.
Đã vậy, tinh thần Simmons còn bị áp lực rất lớn.
Hơn nữa, sức mạnh của đội quân Simmons không thể ngăn chặn quân đoàn của Roan.
Cuối cùng, Simmons, người đã chặn đầu Roan theo cách này và cách khác, cúi đầu xuống.

  - Tôi...tôi đã hiểu. Nhưng ngài tuyệt đối không được tham gia vào cuộc chiến.
  - Dĩ nhiên.

Roan trả lời ngắn gọn.
Simmons, người không thể và không dám nhìn vào khuôn mặt Roan, đã lùi lại.
Chẳng mấy chốc, đội quân Simmons đang chặn trước mặt Roan đã di chuyển về một phía.

Clip clop. Clip clop.

Với âm thanh của vó ngựa, Roan và quân đoàn Tale bắt đầu tiến quân một lần nữa.
Làn sóng đỏ thẫm thoáng chốc ngừng lay động.
Trên khuôn mặt của những người lính Tale, một niềm tự hào rõ ràng nổi lên.

  - Ngay cả lực lượng bá tước Chase cũng bị lãnh chúa của chúng ta làm cho hoảng loạn.
  - Ngay cả con Sethus khổng lồ đó đã không phải là đối thủ của lãnh chúa tể chúng ta, thì chỉ huy một đội quân đơn thuần làm sao dám chứ.
  - Đúng. Chừng nào lãnh chúa còn ở đây, không cần phải sợ hãi và hoảng sợ.

Sự lo lắng và hoảng sợ đã diễn ra ở một góc trong trái tim của họ, đã biến mất như thể được rửa sạch.
Một sức mạnh được mang theo trong làn sóng đỏ thẫm, không, quân đoàn màu đỏ thẫm đang hành quân.

  - Nhưng lãnh chúa.

Lúc đó, Austin đi lên gần Roan và cẩn thận nói.

  - Con đường này không phải là con đường hướng tới núi Montea. Nếu chúng ta muốn đến Núi Montea, chúng ta cần quay đầu về hướng tây.

Nghe những lời đó, Roan khẽ mỉm cười và trả lời.

  - Những con đường được làm để kết nối tới mọi nơi. Hãy tham quan một số nơi khi đang trên đường.

Ánh mắt Roan, hướng về phía cuối con đường đang mở rộng ở trước mắt.

  - Tuy mình thấy điều đó, có vẻ như cảnh tượng trên con đường này đã tốt hơn.

Những từ ngữ lạ lùng rơi xuống con đường.
Ánh mắt cậu đang nhìn theo một nơi không thể thấy được.

****

  - Ngài công tước Webster! À không, ông ngoại. Có phải chúng ta chỉ đơn giản là ngồi xem giống như thế này không ?

Chủ nhân của giọng nói lớn đó là hoàng tử thứ nhất, Simon Rinse.
Anh ta đang ở cùng với công tước Bradley Webster là một trong bốn công tước của Vương quốc Rinse và là ông ngoại của chính anh ta. Đứng trước mặt ông ấy, Simon hét to lên.
Mặt khác, Bradley vẫn ngồi yên và đang uống một tách trà với biểu cảm bình thường.

  - Ông ngoại. Nhìn xem, hơn một nữa các vùng đất của bá tước Lancephil đã rơi vào tay của bá tước Chase. Khả năng tất cả lãnh thổ Lancephil sẽ biến mất là rất cao.

Bá tước Io Lancephil, người nằm giữa những người có quyền lực lớn nhất ngay cả trong số những quý tộc ủng hộ Simon.
Ông ta đang đối mặt với một nguy cơ bị sụp đổ.

  - Ông ngoại.

Simon hét to lên một lần nữa. Bradley sau đó đặt tách trà xuống và nở một nụ cười nhạt.

  - Hoàng tử.

Với giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Simon, người đang nổi cơn thịnh nộ, giật mình và run rẩy.
Anh ta nhận ra muộn rằng anh đã hành động quá nông nỗi.

  - Xin ông ngoại hãy nói.

Simon mạnh mẽ kìm nén cơn giận và ngồi xuống.
Bradley vẫn nhìn chằm chằm vào Simon như vậy, rồi nói nhỏ.

  - Trên thực tế, cuộc chiến lãnh địa này đang diễn ra phức tạp hơn con nghĩ.
  - Xin ông ngoại hãy bớt vòng vo và nói ngắn gọn những điểm quan trọng.

Simon không muốn nghe một câu chuyện linh tinh.
Bradley gật đầu.

  - Trong thực tế, Bá tước Io Lancephil không phải là người ủng hộ co  bởi vì ông ấy tin tưởng hay thích con. Ông ta chỉ đơn thuần là trung thành với vương quốc Rinse. Do đó, ông ta chỉ đơn giản là ủng hộ con dựa trên nguyên tắc thừa kế cho con trai đầu.
  - Con đã biết điều đó, thưa ông. Đó là tính cách và phẩm giá của Bá tước Lancephil.

Bởi vì ông ta là như thế, ông ấy là người mà Simon có thể tin tưởng nhiều nhất.
Đó là bởi vì không có cơ hội nào để ông ấy thay đổi hoàng tử mà ông ta sẽ ủng hộ vì một lý do linh tinh.
Tất nhiên, đây là suy nghĩ của Simon và Bradley lại nghĩ hoàn toàn khác.

  - Đúng là Bá tước Lancephil đáng tin cậy. Nhưng vấn đề là, ông ấy rất dễ điều khiển. Ông là người nghĩ đến vương quốc đầu tiên trước các hoàng tử hoặc cuộc thi kế vị ngai vàng. Nếu một tình huống đổ máu xảy ra trong cuộc cạnh tranh ngai vàng trong tương lai, ông ta chắc chắn sẽ bất đắc dĩ mà thay đổi hành động.

Ngay cả khi một người có một thanh kiếm sắc bén và một chiếc khiên mạnh mẽ, sẽ không có ích gì nếu người ta không thể sử dụng chúng.
Đối với Bradley, Io là một sự tồn tại tương tự như thanh kiếm và cái khiên mà ông ta không thể sử dụng.

  - Hơn nữa, ông ta là một người thậm chí không có tham vọng hay tham lam.

Ông ấy không có tham vọng hay lòng tham để đưa hoàng tử mà ông ủng hộ lên ngai vàng nhằm nắm giữ sự giàu có, danh dự và quyền lực trong tay mình.

  - Vì thế, rất khó để điều khiển ông ta.
  - Hmm.

Simon ngồi lặng lẽ và nghe câu chuyện của Bradley.
Bradley đưa mặt về phía trước và nói nhỏ hơn.

  - Trong suốt thời gian đó, có một liên lạc đến từ tử tước Kali Owells. Một trong những tùy tùng của gia tộc Io Lancephol.
  - Nếu đó là Kali OWells...?

Simon nhăn trán với vẻ mặt hơi sốc.
Bradley nở một nụ cười kỳ dị.

  - Hắn ta là tên khốn đã phản bội bá tước Lancephil và sát cánh với phe bá tước Chase.

Sau một hồi im lặng, một câu chuyện gây sốc được tiếp tục.

  - Kali Owells. Hắn ta không đứng về phía bá tước Chase, nhưng đang giả vờ là như vậy. Hắn thực sự là một người ở phe chúng ta.
  - Làm như thế nào mà....

Simon, với một cái nhìn bối rối, ngập ngừng kết thúc lời nói của mình.
Những lời nói của Bradley  tiếp tục tuôn ra.

  - Thật ra, tử tước Owells đã liên hệ với ta kể từ thời điểm bá tước Lancephil lấy một phần lãnh thổ là Tale và đưa nó cho Roan. Nó có nghĩa là một yêu cầu hỗ để hắn ta sau này sẽ thừa kế xứ Lancephil. Nhưng như con biết, bá tước Lancephil có một mối quan tâm lớn với nam tước Tale. Đó là một tình huống mà xứ Lancephil có thể được trao cho nam tước Tale nếu không cẩn thận. Vì điều đó……

Trong một thời gian, những câu chuyện khó tin tiếp tục.

  - Hmm.

Simon, người đã nghe tất cả câu chuyện, lặng lẽ phát ra một tiếng than thở
Anh nhìn thẳng vào mắt Bradley.

  - Thay vì Io Lancephil, người khó kiểm soát, ông ấy đã lên kế hoạch biến Kali Owells thành lãnh chúa của xứ Lancephil?

Đó không phải là tất cả.

  - Sau đó, ông ta lên kế hoạch dấy lên cuộc chiến tranh một lần nữa và nuốt chửng cả xứ Chase bằng cách sử dụng Kali...

Cuộc chiến lãnh thổ tất cả đang diễn ra trên lòng bàn tay của Bradley.

  - Hoàng tử.

Bradley cười rạng rỡ và cúi chéo đầu xuống.
Bằng cách nào đó, đó là một cảnh tượng ghê tởm và cay độc.

  - Xin đừng lo lắng về bất cứ điều gì và tin tưởng ta. Con sẽ có một phe ủng hộ lớn hơn nhiều khi sự kiện này kết thúc.

Ngay khi những lời đó kết thúc, Simon đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Khuôn mặt anh ấy đanh lại.
Sự tức giận đã biến mất, nhưng một cảm giác khó chịu không rõ đã hiện lên
Simon hỏi với giọng điềm tĩnh và lặng lẽ.

  - Có phải sự ủng đó dành cho phe của con, hay nó là của ông ngoại ?

Anh ấy không biết gì cả.
Tại một nơi anh không biết gì, một tình huống anh không biết gì đang diễn ra.
Đôi mắt Simon rực lửa.

  - Ô hô. Nhìn đứa trẻ này kìa....

Bradley thầm cười khi nhìn vào cảnh đó.

  - Mặc dù mình đã đánh nó rất nhiều, một con hổ vẫn là một con hổ, phải không? Nhưng……

Khóe mắt ông ta khẽ cong lên.

  - Một con hổ cũng có thể được huấn luyện lại nếu cần thiết.

Bradley giấu ý định bí mật của mình và cúi đầu xuống.

  - Nó rõ ràng là một phe ủng hộ cho hoàng tử.

Simon lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, rồi lặng lẽ di chuyển bước chân của mình.
Khi anh rời khỏi phòng tiếp tân lộng lẫy, Tử tước Tio Ruin, người đang bảo vệ xung quanh tiến lại gần.

  - Tử tước Ruin.
  - Vâng. Thưa hoàng tử.

Khi Simon Simon gọi, Tio hơi cúi đầu xuống.
Simon bước những bước chân bên trong hành lang khi anh nói một giọng như muốn thì thầm.

  - Ta sẽ phải thay ngựa.

Ngay lập tức, Tio hỏi lại với vẻ mặt sốc.

  - Hả ? Để làm gì ...?
  - Con ngựa mà ta đã cưỡi đã bắt đầu chạy như điên.
  - Hmm.

Tio nuốt lại tiếng kêu.
Ông ấy không để ý xung quanh và hỏi một cách cẩn thận.

  - Có phải ngài đã chọn một con ngựa để thay thế?

Nghe những lời đó, Simon gật đầu.

  - Ta không cần phải cưỡi một con ngựa già trong khi mới bắt đầu và....

Bước chân của anh bắt đầu trở nên nhanh hơn một chút.

  - Thay vào đó, một con ngựa non vừa được sinh ra sẽ thay thế tốt hơn.

****

Dududududu!

Tiếng vó ngựa vang lên.

Ping! Piingbing! Pibing!

Với âm thanh va chạm mạnh, những mũi tên trút xuống.

  - A..
  - Hự...

Một số kỵ sĩ đang cưỡi ngựa điên cuồng bị trúng mũi tên và ngã xuống.

  - Chanz! Ronbert!

Ông già tóc trắng đang chạy ở phía trước nhìn lại và hét lên.

  - Xin đừng nhìn lại!
  - Hãy tiếp tục chạy đi ! Ngài bá tước!

Hai kỵ sĩ đang lăn tròn trên mặt đất là Chanz và Ronbert đã ngay lập tức đứng dậy và rút kiếm ra.
Nghiến răng, họ chạy về phía một đội kỵ binh.
Đó là một cái nhìn của những con bọ ngựa đang cố gắng ngăn chặn một chiếc xe đẩy.
Nhưng trên khuôn mặt của hai người đàn ông, có cả một chút do dự hoặc sợ hãi.

Kwagagagang!

Chẳng mấy chốc, họ bị cuốn theo đội quân truy đuổi, và rời khỏi thế gian như thế.

  - Đuổi theo chúng!
  - Chúng ta không được để mất chúng!
  - Đuổi theo! Bắt sống Io Lancephil.

Ông già tóc trắng nhìn vào cảnh đó và cắn chặt môi dưới.
Ông già tóc trắng chính là Io Lancephil.
Bộ giáp bị trầy xước ở đây đó hoặc bị rơi ra, và phần da lộ ra hoàn toàn phủ đầy vết thương.
Khi những người dân vô tội của lãnh địa bị xử tử vì ông ấy, ông ta đã lãnh đạo một đội quân quy mô nhỏ và xông vào lâu đài Pavor.
Đó là sự nguy hiểm mà Chris đã cố gắng hết sức để ngăn chặn.
Các lực lượng của bá tước Chase và Owells, đang theo dõi pháo đài số 1, đã tích cực hành động và đuổi theo Io.
Họ đã gửi một đội quân tinh nhuệ và đã cố gắng bắt sống Io.
Tuy nhiên, Io là một cựu chiến binh của hàng trăm trận chiến.
Ông ta đã tránh được những trận chiến lớn, sau đó tập trung toàn bộ lực lượng và tấn công những nơi mà kẻ thù đã không mong đợi.
Đó là một chiến lược, chiến thuật ma quái và nhanh lẹ.
Và một phẩm chất vô song cùng với một sức mạnh đứng hàng đầu.
Một loạt các chiến thắng liên tiếp mà không ai dự đoán ra đã tiếp tục.
Io vẫn là Io.
Nhưng khi các trận chiến kéo dài đến hai mươi trận. Lực lượng của bá tước Chase và Owells đã đưa ra một chiến thuật không ngờ tới.

  - Mình không nghĩ rằng bọn chúng sẽ sử dụng người dân của lãnh địa làm lá chắn ......

Khi tình hình đã diễn ra như vậy, Io không thể bất cẩn đưa ra mệnh lệnh tấn công.
Lực lượng liên tiếp chiến thắng đã thất bại ngay lập tức.
Io chỉ có thể tiếp tục lùi lại và đã mất vô số binh lính trong khi làm như vậy.

  - Nếu người dân của những ngôi làng gần đó đã không giúp mình, thì có lẽ mình đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.

Để bảo vệ Io, dân làng đã bỏ liềm và thúng của họ, sau đó nhặt những cây giáo tre và thanh kiếm đã mòn lên.
Để cứu Io, những dân làng đã tự mình vứt bỏ mạng sống quý giá của họ.

  - Không thể tấn công bất cứ đâu nữa.

Nếu đó là một cuộc chiến công bằng và trực diện, ông ta có đủ tự tin để giành chiến thắng dễ dàng.
Nhưng ông không thể đẩy xuống một cuộc tấn công về phía những người dân của lãnh địa đã bị ép bước về phía trước làm lá chắn của đối phương.
Cuối cùng, ông chọn cách rút lui.
Nhưng đó cũng là một quyết định không dễ dàng.
Hơn nữa, con đường rút lui đã bị kẹp chặt.
Vào lúc đó, những gì xuất hiện trong tâm trí ông ấy, trên thực tế là lời khuyên của Chris.

  - Nếu tình hình trở nên thực sự nguy hiểm, xin hãy chạy về phía tây.

Lắng nghe vội vàng, chúng là những từ ngữ vô lý.
Chúng nói rằng, ông ta đừng chạy về phía đông bắc hay phía đông, nơi Quân Đội Bảo Vệ đang kháng cự hoặc phía nam nơi có lãnh địa Tale, mà hướng về phía tây nơi của xứ Chase.
Điều đó cũng giống như bảo oonh ta bước vào miệng hổ.
Tuy nhiên, Io đã không do dự ngay cả trong một khoảnh khắc.

  - Nếu đó là Chris, cậu ta là một thiên tài trong số những thiên tài mà Roan rất coi trọng và tin tưởng. Không có cách nào để cậu ấy nói những điều vô nghĩa.

Như vậy, Io dẫn những người lính vẫn còn sống và bắt đầu chạy về phía tây.

  - Jonathan Chase, Kali Owells. Ta chắc chắn sẽ cắt cổ những tên khốn các ngươi. Cứ nghĩ đến việc ngươi dám đẩy những đứa con của ta, những người dân của ta ra phía trước như một lá chắn....

Ông vô thức tự nghiến răng.
Io đá bụng con ngựa của mình và tiếp tục chạy nước rút về phía tây.
Đó là một cuộc chạy đua với mạng sống của ông ấy trên con đường.
Nhưng thật bất ngờ, những sự bảo vệ khu vực phía Tây rất lỏng lẻo.
Đó là bởi vì ngay cả lực lượng của bá tước Chase và Owells cũng không ngờ rằng Io có thể chạy về phía tây.

  - Chris có nhắm đến điểm này không ?

Nhưng vấn đề là sau đó.
Họ không thể chỉ đơn giản là tiếp tục chạy về phía tây.
Mặc dù ranh giới có thể lỏng lẻo ngay lúc này, nhưng xung quanh tất cả đều là căn cứ của lực lượng bá tước Chase.
Trong thời gian đó, mặc dù rất nhỏ, một đội quân truy đuổi đã đuổi kịp ngay sau họ.
Đó thực sự là một khoảnh khắc của sự sống và cái chết.
Nhưng ngay cả như vậy, Io vẫn không từ bỏ.

  - Dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ sống sót đến cuối cùng và trả thù.

Ông nghiến răng.

  - Ngay cả khi ta phải bán linh hồn của mình, ta chắc chắn!

Một ánh sáng lóe lên trong mắt của ông.
Đột nhiên.

  - Hử?

Một âm thanh rất nhỏ và kì lạ chui vào tai của ông ấy.

  - Âm thanh của nhạc điệu ?

Đó là một âm thanh mà đơn giản là họ không thể nghe được trong một tình huống như thế này và một nơi như vậy.
Khi họ tiến xa hơn và xa hơn về phía tây, âm thanh đó dần dần được nghe rõ hơn.

Chang! Chang! Bùm! Bùm!

Đó là âm thanh của nhạc điệu được kết hợp bởi nhiều loại khí cụ. Điều kì lạ hơn nữa là.

  - Nó nghe rất quen thuộc.

Tuy nhiên, ông không nhớ nơi ông ấy đã nghe thấy âm thanh.
Đúng lúc đó, một vài người lính tiến đến bên ông ta.

  - Chúng tôi có thể nghe thấy âm thanh của nhạc điệu.
  - Hơn thế nữa, nó là một giai điệu rất quen thuộc.

Họ đã nói những từ tương tự như Io.
Io và những người lính còn sống, trong khi nghiêng đầu, áp ngực vào lưng ngựa.
Đằng sau họ, đoàn quân đang truy đuổi theo ngay phía sau.

  - Hay ya!
  - Chạy lên trên đỉnh đồi!

Io và những người lính đá vào con ngựa của họ.
Những con ngựa mệt mỏi gồng lên sức mạnh của chúng và giận dữ trèo lên ngọn đồi trước mặt.

Hwaa!

Đột nhiên, tầm nhìn của họ ngay lập tức mở rộng với một cơn gió tây.
Gia điệu của âm nhạc được nghe thấy một cách nhẹ nhàng vang dội.

Phbababam! Phabam! Phababam!

Âm thanh không đập vào tai họ mà là vào ngực.

  - Ah....

Từ miệng Io, một tiếng thở gấp phát ra.
Một cảnh tượng lan ra trước mắt ông.
Nó làm cho tâm trí cảm giác như là một làn sóng màu đỏ thẩm.
Âm nhạc phát ra từ trong làn sóng đó.
Một âm thanh quen thuộc vang đến tai.

  - Vậy, nó là âm thanh của ban nhạc đã diễn chào mừng khi chúng ta và nam tước Tate đến viếng thăm lâu đài Mediasic.

Ông vẫn nhớ mọi thứ rõ ràng.
Với giai điệu của âm nhạc, làn sóng đỏ thẫm tiến đến ngay trước mũi ông ấy.
Một quân đoàn đỏ thẫm.
Một vài khuôn mặt quen thuộc được nhìn thấy trong mắt ông.
Những người lính tách ra bên trái và bên phải. Sau đó, chàng trai trẻ mà ông nhớ ngay cả trong giấc mơ của ông đã xuất hiện.

  - Roan...

Đôi môi khô khốc của Io rung lên.
Da gà nổi khắp người ông.
Chàng trai trẻ xuất hiện cùng với quân đoàn đỏ thẫm.
Cậu ấy là Roan.
Roan từ từ cưỡi ngựa về phía Io.
Buổi biểu diễn của ban nhạc đội quân Milta tiếp tục diễn ra cho đến khi Roan đi đến trước Io.

Chang!

Một âm thanh kim loại vang lên rõ ràng ghi nhận sự kết thúc của giai điệu.
Roan chào điều lệnh như thể cậu đang chờ đợi.

Chk!

Những người lính quân đoàn Tale, tất cả đều cúi đầu.
Một lời chào hoản hảo và một cử động mạnh mẽ.
Một thái độ nghiêm túc và nghiêm trang.
Roan mỉm cười yếu ớt và nhìn chằm chằm vào Io.

  - Chúng tôi đến để chào đón ngài. Ngài bá Lancephil.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com