ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

****

  - Tôi là Lemming Ade.
  - Tôi là McCrum.

Lemming và McCrum tự nhiên đứng dậy.

  - Cái gì? Mặc dù độ tuổi của chúng ta có vẻ giống nhau...

McCrum nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm vào Roan.
Vì một lý do nào đó, trái tim anh ta đập mạnh.

  - Anh ta thật to lớn.

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Roan.
Không phải là cơ thể cậu to lớn, nhưng áp lực tuôn ra từ cơ thể cậu ấy thật đáng kinh ngạc.
Mặc dù thế, đây không phải như thể Roan đang tạo ra một áp lực để đe dọa.
Một luồng khí của phẩm giá tự nhiên tràn ngập khắp cở thể của Roan.
Đó rõ ràng là một hào quang của sự vĩ đại.

  - Làm thế nào để một người trẻ tuổi như vậy có thể.....

Người bị sốc không chỉ có McCrum.

  - Nó như một áp lực của một vị tướng đã lang thang trên chiến trường trong nhiều thập kỷ.

Nhìn chằm chằm vào Roan, người đã toát ra sự hiện diện của một vị tướng vĩ đại, Lemming trở nên câm lặng.

  - Một người đàn ông như thế này có thể tài trợ cho chúng ta không?

Đặt sự tự tin sang một bên và nhìn vào nó một cách khách quan, ngôi trường hiện tại là một ngôi trường vô dụng, không có gì đáng để tài trợ.

  - Rất vui được gặp ngài. Nếu ngài là Lemming Ade, thì đây là...

Roan đưa tay phải ra và thận trọng hỏi.
Lemming ngay lập tức nắm lấy bàn tay và nở một nụ cười ngượng nghịu.

  - Tôi không phải là một quý tộc thưa ngài. Tôi chỉ là một hiệu trưởng của một ngôi trường.
  - Tôi biết.

Roan khẽ gật đầu rồi cũng bắt tay McCrum.

  - Vậy, người đàn ông này là McCrum, người đã thổi bay hoàn toàn một thành phố nhỏ.

Anh ta là một thiên tài, ít ra là giỏi nhất ở trong ngôi trường Reno nhưng được sinh ra trong một thời đại sai lầm.
Roan mời hai người ngồi xuống và ngồi xuống một chiếc ghế ở phía đối diện.

  - Tôi tự hỏi vì lý do gì mà các pháp sư nổi tiếng đã đến tìm tôi.

Cậu ấy nói thẳng vào vấn đề.
Lemming và McCrum do dự một lúc.
Đặc biệt là Lemming, người đã bị nhiều người từ chối, thậm chí không thể ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, người lên tiếng là McCrum.

  - Tôi biết rằng thật là không biết xấu hổ khi nói điều này sau khi chúng tối đến quá quá đột ngột, nhưng.... Ngài có thể vui lòng tài trợ cho ngôi trường Reno của chúng tôi không?

Chớp mắt, anh ta dò xét khuôn mặt của Roan.
Roan nhẹ nhàng mỉm cười và không cho thấy bất kỳ phản ứng đáng chú ý.

  - Ah! Chờ một chút.

McCrum lúng túng mỉm cười và lấy ra chiếc đèn ma thuật từ một cái túi lớn.

Cạch!

Khi anh ấy đặt chiếc đèn xuống bàn, một âm thanh nặng trịch vang lên.
McCrum liếc nhẹ vào Roan, rồi nhấn bộ điều khiển.

Paat!

Ngay lúc đó, một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện bên trong cây đèn.

  - Hmm.

Roan kêu lên một tiếng.
Mặc dù phòng tiếp tân đã rất sáng, ánh sáng chói lóa toả quanh cây đèn.

  - Nó là đèn ma thuật chúng tôi đã làm.

McCrum ưỡn ngực của mình.
Lemming, người đang cúi đầu thật thấp, cũng nhìn Roan với vẻ mặt tự tin.
Roan vuốt cây đèn bằng đầu ngón tay, rồi nói với giọng bình tĩnh.

  - Nó có sử dụng đá ma thuật không?

Ngay lập tức, mặt McCrum trở nên cứng đờ.

  - Chết tiệt. Mình không nghĩ rằng ngài ấy sẽ nhận ra nó ngay lập tức.

Một viên đá ma thuật trên mỗi cây đèn là không phải thứ dễ dàng.
Đó là sự thật mà anh ta muốn che giấu nó cho đến cuối cùng.
Tất nhiên, anh ấy không có kế hoạch lùi bước ngay cả như vậy.

  - Mình sẽ bày tỏ tiềm năng phát triển ngôi trường của mình.

McCrum cố tình nở một nụ cười tự tin.
Khi anh ta vừa định lên tiếng.

  - Dù sao thì nó cũng rất tuyệt. Chỉ với thứ này, mọi người sẽ không còn sợ bóng tối nữa.

Roan đột nhiên gật đầu với một biểu cảm bình thường.

  - Vâ...vâng.

Lemming đột ngột nhảy lên và hét to.
Đột nhiên bị sốc, McCrum quay lại nhìn ông ấy.
Điệu bộ của ông ta như muốn cầu xin cậu, hãy giữ nguyên tâm trạng đó.

  - Hmm.

McCrum tằn hắn một tiếng rồi quay lại nhìn Roan.

  - Vâng. Mặc dù nó cần sử dụng một viên đá ma thuật có kích thước bằng móng tay vì nó vẫn còn ở giai đoạn phát triển sơ khai, nhưng nó có thể sử dụng được chỉ với kích thước hạt lúa mì. Không, chỉ cần bụi đá ma thuật nếu chúng tôi lặp lại nghiên cứu thêm vài lần...

Khi anh ấy nói đến đó.

  - Okay.

Roan cười tươi và gật đầu.

  - Tôi sẽ tài trợ các người.
  - Vâng ?

McCrum, người đang huyên thuyên, hỏi lại với một biểu cảm hoàn toàn ngạc nhiên.
Roan nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi lắc đầu.

  - Vâng, thay vào đó ...

Roan nói nhỏ với hai người với giọng khẽ.

  - Tôi sẽ xây cho ngài một tòa tháp ma thuật trong lãnh thổ, vậy ngài nghĩ sao về việc nghiên cứu như một chi nhánh của lãnh địa ?
  - Một chi nhánh của lãnh địa?

McCrum hỏi lại với vẻ mặt hơi bị sốc và quay sang nhìn Lemming.

  - Hmm.

Lemming phát ra một tiếng than thở.
Hiện tại, số lượng trường học ma thuật ở vương quốc Rinse đã có tổng cộng mười ba.
Trong số đó, năm trường hàng đầu với các phe phái lớn nhất đã được vương quốc bảo trợ.
Các trường còn lại đều được tài trợ bởi các quý tộc hoặc các phe phái khác nhau và đang tiếp tục nghiên cứu.
Mặc dù hầu hết trong số họ được tài trợ, họ đã nghiên cứu một cách độc lập và chỉ có vài ngôi trường được liên kết với những gia tộc của quý tộc để nghiên cứu theo yêu cầu.

  - Và thậm chí tất cả họ đều được liên kết với gia tộc của những công tước.

Do đó, đã có không bất kỳ nghi vấn nào khi học đã được xem là một mối liên kết của vương quốc.

  - Một sự liên kết đến gia tộc của nam tước....

Đó là một cái gì đó trong lịch sử chưa từng có.
Những suy ngẫm của ông ấy chìm sâu hơn.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cảnh đó, rồi nhường một bước.

  - Vì nó là một vấn đề với tương lai của ngôi trường, nên chắc ngài sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định. Vậy, tôi sẽ tài trợ cho ngôi trường từ lúc này. Vui hãy tiếp tục nghiên cứu của ngài ở đây và cá nhân hãy xem, nghe và cảm nhận về lãnh thổ Tale của tôi. Xin hãy suy nghĩ đến vấn đề này từ hôm nay.

Nghe những lời đó, Lemming và McCrum trao đổi ánh mắt và rồi gật đầu.
Thành thật mà nói, đó là một điều kiện không thể tốt hơn đối với họ.
Hai người cúi đầu thật thấp về phía Roan.

  - Ngài nam tước Tale. Thành thật, cảm ơn ngài rất nhiều.
  - Chúng tôi sẽ cho ngài thấy đầu tiên nếu nó có kết quả tốt.

Roan vui vẻ mỉm cười và cúi đầu chào lại.

  - Vâng. Tôi thật sự mong muốn được hợp tác với các ngài.

Giọng cậu trông bình thường.
Nhưng trong thâm tâm, cậu ấy rất hài lòng.

  - Trường học Reno chính xác là ngôi trường ma thuật mà mình chắc chắn cần.

Nếu ngôi trường Reno được bổ sung thêm các nhà giả kim và kỹ sư hiện tại, thì có cảm giác như thể một sản phẩm không thể tin được sẽ được tạo ra.
Hơn hết.

  - Nếu mình để tâm và bảo trợ họ, tai nạn thương tâm đã thổi bay một thành phố sẽ không xảy ra.

Cậu ấy nghĩ rằng cậu có thể ngăn chặn một tai nạn lớn trước mắt mình.
Roan hít thật sâu.
Bây giờ đã là mùa đông.

  - Mình sẽ phải chuẩn bị những thứ cần thiết trước khi mùa xuân đến.

Cậu dự định hoàn thành những việc có thể làm trước khi gieo những hạt giống.
Một tương lai tươi sáng của lãnh thổ Tale được vẽ trong đầu cậu.

  - Kỷ nguyên của Đại Chiến không còn xa.

Mặc dù cậu ta đã cứu Manus Pershion và khiến Reitas Pershion bị thất sủng, cậu ấy không thể bảo đảm rằng Kỷ Nguyên Của Đại Chiến sẽ không xảy ra.

  - Vì nó đã xảy ra bởi vì từ quá nhiều sự kiện phức tạp trộn lẫn với nhau.

Ba năm kể từ bây giờ là muộn nhất.
Nếu Kỷ Nguyên Của Đại Chiến bắt đầu, điểm khởi đầu sẽ là ba năm sau.

  - Lúc đó, thế giới sẽ thay đổi rất nhiều....

Tim cậu đập mạnh.

  - Và mình cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Những suy nghĩ mơ hồ như vậy cứ thế xuất hiện.
Một ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt nâu của cậu ấy.

****

Kang! Kang! Kang!

Tiếng búa vang lên đều đặn.
Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu đẩy lùi cái lạnh của mùa đông.

Deng! Deng! Deng!

Âm thanh củat tiếng chuông liên tiếp vang lên.

  - Ngưng làm việc. Tất cả ngừng lại. Đã đến lúc chúng ta đổi ca.
  - Hãy cùng nhau đi ăn một cái gì đó nào.

Những người đàn ông, những người đã không ngừng mang đến những viên đá, đập búa và cưa, cười to với nhau và la hét.
Họ được nhận và mang theo bánh mì cùng với những bình trà nóng và ngồi xung quanh trên một bãi đất đầy nắng.

  - Vậy là chúng ta sẽ làm cái đó sao ?

Một người đàn ông có vẻ mặt hài lòng khi nhìn chằm chằm vào bức tường đá vươn cao về phía bên phải của họ.
Một thanh niên cắn một miếng bánh mì rồi nói lớn.

  - Thay vì gọi là làng Mediasis, giờ đây chúng ta phải gọi nó là lâu đài Mediasis
  - Tất nhiên rồi. Việc xây dựng những bức tường đang tiến hành trên cả bốn hướng. Nó bây giờ đã là một lâu đài đầy đủ. Một lâu đài thực sự.

Một người đàn ông khác nhiệt tình đồng ý.
Một người khác khảy mũi.

  - Nhưng không phải xây dựng lâu đài của lãnh chúa trước tiên là tốt hơn sao ?
  - Lãnh chúa nói, chúng ta cần phải ưu tiên xây các bức tường thành trước để ngăn ngừa lũ quái vật và kẻ thù tấn công.
  - Nhưng dù thế, không phải lãnh chúa của chúng ta đang sống trong một ngôi nhà có hơi.....

Nghe những lời đó, nhiều người tự hào mỉm cười và nói.

  - Vì lãnh chúa của chúng ta là một người luôn nghĩ về những người dân trước cả chính mình.
  - Ngài nói rằng sự an toàn của chúng ta là trên hết so với ngôi nhà của lãnh chúa.
  - Vì vậy, hãy nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng bức tường và xây cho ngài ấy một lâu đài hoành tráng.

Họ đang cảm thấy thật hạnh phúc.
Chàng trai đang ăn bánh mì gật đầu và nở một nụ cười rạng rỡ.

  - Tôi thực sự vui mừng khi tôi đã chuyển đến Tale. Vì họ đã đưa ra những công việc và tiền lương cho mỗi người, kể cả những thứ đồ ăn như thế này. Ngay bây giờ là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc sống, nhưng tôi đã sống rất tốt nhờ vào lãnh chúa của chúng ta. Tôi thực sự vui mừng vì tôi đã chuyển đến đây.

Anh ta ban đầu là một người từ lãnh thổ của Elton Coat.
Mọi người xung quanh đều gật đầu.
Đã là tháng thứ ba kể từ khi Roan trở về lãnh địa.
Bây giờ là họ đang ở giữa mùa đông và sắp chuyển sang mùa xuâ.
Đối với những người bình thường, đó là một mùa thật sự khó khăn trong việc kiếm ăn hàng ngày cho qua hết mùa đông.
Nhưng nhờ Roan thực hiện các công trình khác nhau và trả lương đầy đủ, công dân của lãnh địa Tale đã có thể sống một cuộc sống khá giả không giống như công dân của các khu vực khác.
Ngay lúc đó.

Deng! Deng! Deng! Deng! Deng!

Tiếng chuông ồn ào lại vang lên.
Đó không phải là tiếng chuông thông báo thay đổi ca.

Vvuuuuu!

Sau đó, âm thanh của chiếc kèn sừng được nghe thấy.
Đó là một tín hiệu cảnh báo về sự xuất hiện của quái vật hoặc quân địch.
Tuy nhiên, người dân không cho thấy sự hoảng loạn nào.

  - Hình như quái vật lại xuất hiện ?
  - Chẳng phải cảnh báo vừa vang lên từ cổng lâu đài ở phía chúng ta sao? Nếu nó phát ra từ hướng tây, quái vật sẽ ở đó.
  - Lần này tôi tự hỏi đội quân nào sẽ xuất hiện.

Đó là một cuộc trò chuyện rất thoải mái và vô tư.
Họ từ từ đứng dậy và đi về phía con đường rộng băng qua lâu đài.
Con đường được lát đá toàn bộ, ban đầu có vô số người đi trên con đường.
Nhưng ngay lúc này, như thể họ đã biết, tất cả đều được dạt sang hai bên con đường rộng.
Đồng thời.

Croc. Croc. Croc. Croc.

Tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất đã được nghe thấy.
Chẳng mấy chốc, một nhóm kỵ binh, với một lá cờ quân đội dẫn đầu, xuất hiện từ cuối con đường.
Lá cờ được thiết kế và thêu lên trên khuôn mặt của một con báo.

  - À. Đó là đội quân Panther.
  - Có vẻ như đội quân Panther sẽ hành quân với chỉ huy ngàn người Tane.

Mọi người vẫy tay và cổ vũ cho đội quân đang đi qua. Lí do họ dạt sang hai bên đường là vì điều này.
Họ dạt sang hai bên để đội quân có thể đi qua được nhanh hơn.

  - Waaaa!
  - Hãy đánh bại bọn quái vật.

Những đứa trẻ hét lên với khuôn mặt vô cùng phấn khích.
Nhìn những đứa trẻ đó, những người lớn mỉm cười hài lòng.

Vuvuvuvuuu!

Đội quân Panther thổi chiếc kèn sừng lên như thể để trả lời.
Những người đàn ông đến xem từ các công trường xây dựng đi về phía lô đất trống một lần nữa trong khi cắn và ăn bánh mì của họ.

  - Lần này cũng không có vấn đề gì xảy ra, phải không?

Khi chàng trai thận trọng hỏi, những người xung quanh đều cười phá lên.

  - Đừng hỏi điều gì đó đã quá rõ ràng. Như mọi khi……
  - Họ sẽ đánh bại quái vật...
  - Và quay lại.

Họ nhìn nhau và cười rạng rỡ.
Nhìn cảnh tượng đó, chàng trai gật đầu.

  - Đúng vậy. Đó là điều hiển nhiên. Vì quân đoàn Tale là...

Anh ta nhìn chằm chằm về phía tây nơi đội quân Panther đang hành quân và nói dứt câu

  - Bất khả chiến bại.

****

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên.
Một bức tượng đá xấu xí được đặt ở một bên của một hồ nước nhỏ đã bị nổ tung.

Bùm! Bùm! Bùm!

Vụ nổ vẫn tiếp tục.
Mỗi lần như thế, một bức tượng đá lại bị nổ tung và một đám mây bụi trắng bốc lên.

Paat!

Một thanh niên đâm chém dữ dội những bức tượng đá.
Mỗi lần chém, một vệt nước dài bắn lên.
Một ngọn giáo màu đen di chuyển như thể đang nhảy múa.

Bang!

Một bức tượng khác một lần nữa bị đập vỡ.

  - Phù.

Chàng trai lấy lại hơi thở và thở dài.
Khi bụi bay dày đặc lắng xuống, khuôn mặt chàng trai trẻ xuất hiện.
Danh tính của chàng trai trẻ đó là Roan.
Cởi bỏ cái áo cậu ấy đang mặc, cậu ta cho thấy rõ ràng cơ bắp rắn chắc của mình.

  - Chắc chắn, nó không thể dễ dàng di chuyển bên trong dòng nước.

Roan hiện đang ở một hồ nước nhỏ phía nam làng Mediasis, cậu ấy đi xa khỏi lâu đài Mediasis và đang tập trung vào rèn luyện giáo thuật.
Để làm cho chuyển động của cậu uyển chuyển hơn, cậu ta đã quyết định tập luyện dưới nước.
Kết quả là khá tốt.
Vận tốc tức thời và sự cân bằng của cậu ta trở nên tốt hơn rất nhiều.
Roan thở sâu.
Lòng ngực cậu cảm thấy mát mẻ.

  - Mình đã hấp thụ gần như tất cả mana từ rễ cây Dion.

Năm rễ cây Dion mà Simon đã tặng như một món quà.
Sau khi trở về lãnh địa Tale, Roan ngay lập tức ăn tất cả những rễ cây đó.
Trong ba tháng sau đó, cậu ta đã rèn luyện không mệt mỏi kỹ thuật hoả mana và có thể biến tất cả mana bên trong rễ cây Dion thành của mình.

  - Mana đang tăng đều đặn.

Bây giờ, cậu ít nhất có thể nén mana lại.
Hơn nữa, con đường dẫn mana bên trong cơ thể cậu trở nên mạnh mẽ và lớn hơn nhiều so với trước đây.
Ngay cả khi cậu ấy đổ vào một lượng lớn mana cùng một lúc, nó cũng không gây ra khó khăn gì.

  - Vấn đề là kỹ năng giáo của Flepsse...

Roan khẽ cắn môi.
Giáo thuật của Flepsse sâu xa hơn nhiều so với cậu ta nghĩ.
Đối với Roan, người chỉ học được các giáo kỹ trong các trận chiến thực tế và đã không hề được học được một giáo kỹ bài bản, có nhiều phần khiến cậu rất khó hiểu.
Trong mười ngày đầu tiên, cậu ta thậm chí không thể lật được tới trang sách thứ ba của bộ giáo kỹ.

  - Thật tốt vì ít nhất mình đã có Brian.

Roan đã nhờ Brian giúp đỡ.
Cậu ấy đã không nghĩ rằng đó là điều xấu hổ khi hỏi những gì cậu không biết và yêu cầu chỉ dạu.
Brian, người đang mày mò với kỹ thuật mana cơ bản, chia thời gian của mình và giúp đỡ Roan.
Brian, người có kiến thức toàn diện về các kỹ thuật huấn luyện khác nhau, đã dạy Roan những điều cơ bản và nền tảng của võ thuật.

  - Những thứ mà mình gọi nó là giáo kỹ chiến đấu thực sự cho đến bây giờ, trên thực tế không khác gì những tòa nhà được xây dựng trên cát.

Một tình huống mà một tòa nhà tráng lệ và hoành tráng nhưng có thể sụp đổ hoàn toàn tại một thời điểm.
Đó là một điều may mắn lớn để cậu có thể củng cố nền tảng của mình ít nhất là từ bây giờ.

  - Haizz.

Roan một lần nữa thở dài và nhắm mắt lại.
Nước dưới thắt lưng cậu khẽ quấn lấy chân cậu ta.

  - Nó thật thoải mái.

Tâm trạng cậu đang tốt.
Một trong những lý do khiến Roan không ngừng huấn luyện dưới nước.
Khi cậu ngâm cơ thể dưới nước, mana di chuyển một cách êm đềm và trái tim cậu cảm thấy bình yên.

  - Mình đã nghĩ rằng, kỹ thuật Hoả mana không tương thích với nước. Nhưng....

Đó là một tình huống khó hiểu.
Nhưng ngay lúc này, cậu không muốn nghĩ những suy nghĩ phức tạp như vậy.
Cậu muốn cảm nhận dòng nước nhẹ nhàng quấn lấy toàn bộ cơ thể của mình.

  - Nó thật thoải mái....

Tâm trạng cậu tự nhiên trở nên tốt hơn.
Ngay lúc đó.

   [Này]

Cậu nghe thấy một âm thanh rù rì ở bên tai.
Nhắm mắt lại, Roan cau mày.

  - Chuyện gì vậy ?

Cậu tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Nhưng.

[Này. Ngươi nghe ta nói không?]

Cậu chắc chắn nghe thấy một giọng nói sắc nét ở bên tai.

[Bao nhiêu tháng qua là thế này sao. Làm sao mà chàng trai đã hấp thụ nước mắt của vua tinh linh nước lại không nghe thấy giọng nói của tôi?]

Đó là một âm thanh cằn nhằn.
Với vẻ ngạc nhiên, Roan đột ngột mở mắt.
Cậu nhìn xung quanh mình, nhưng mắt cậu không thể thấy gì.

  - Mình có nghe nhầm không?

Cậu thì thầm.
Đột nhiên, cậu ấy nghe thấy một giọng nói cực kỳ phấn khích.

[Vậy, cuối cùng ngươi đã có thể nghe thấy giọng nói của ta rồi!]

Đó là một giọng nói như thể một hơi lạnh kéo dài hàng thập kỷ đột nhiên biến mất.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info