ZingTruyen.Com

Toi La De Vuong

****

So với cách các khu vực phía tây và phía nam của Vương quốc Pershion chịu thiệt hại từ sự hỗn loạn của chiến tranh, tình hình ở khu vực phía đông bắc thì tốt hơn một chút.
Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không phải luôn luôn là một nơi yên bình.
Điều này là do những con quái vật khác nhau phát triển mạnh quanh khu rừng rộng lớn.
Do đó, Vương quốc Pershion có một đội quân khu vực tách biệt thực hiện việc khuất phục các con quái vật.
Nhưng với cuộc xâm lược của vương quốc Byron và Istel, các chỉ huy khu vực giám sát việc khuất phục của quái vật đã được chuyển đến tiền tuyến và một lổ hỏng đã được tạo ra.
Qua lổ hỏng đó, những con quái vật đang tấn công các ngôi làng ở vùng đông bắc.
Đây là tình huống nghiêm trọng mà Hoàng tử Reitas Pershion đã thuyết phục Hoàng tử Manus Pershion thực hiện nó.

  - Nó trên ngọn đồi bên phải thưa ngài.

Nam tước Baites Inges nói với vẻ hơi lo lắng.
Hắn ta đặc biệt không nói có những gì ở đó.
Vì dù sao đi nữa, Reitas cũng sẽ biết.

Croc. Croc.

Tiếng vó ngựa đi theo gió bắc trở nên to hơn.
Khoảng hai mươi hiệp sĩ chạy theo sau lưng Reitas và Baites.

  - Hmm.

Reitas, người đang trèo lên đồi, thốt ra một tiếng than thở.
Mặc dù đó là cảnh tượng mà anh ta đã thấy rất nhiều, nhưng cảnh tượng ở bên ngoài ngọn đồi đâm vào mắt anh và xé nát trái tim anh ấy.

  - Manus....

Những xác chết nằm úp mặt xuống đất.
Mặc dù có nhiều xác chết bên cạnh, Reitas ngay lập tức có thể nhận ra Manus.
Anh từ từ đi xuống dưới chân đồi.
Ánh mắt anh dán vào lưng Manus.

Cộp.

Leo xuống ngựa, anh ta bước chân.
Một địa điểm cách hơi xa tới thi thể của Manus.
Vị hoàng tử không thể đến gần hơn nữa.

  - Manus.

Giọng nói của anh ta hơi run lên.

  - Hmm.

Reitas trầm ngâm rồi bắt đầu nhìn thẳng và thi thể của Manus.

  - Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải giết em.

Đó là một lựa chọn không thể tránh khỏi.

  - Anh được sinh ra để trở thành một vị vua và sống để trở thành một vua. Đối với anh, em là một bức tường không thể vượt qua và một nỗi đau không thể chịu đựng được.

Và vì vậy, anh ta chỉ có thể tiêu diệt Manus

  - Thay vào đó, sẽ tốt hơn nếu em không được sinh ra...

Chúng là những từ được khắc họa với những cảm xúc sâu thẳm nhất của anh.
Với một tiếng thở dài, Reitas lắc đầu và giơ tay phải lên.

  - Thu thập xác chết của Roan Tale và xác chết của Manus. Chúng ta sẽ ngụy trang như thể một quý tộc nước ngoài đã ám sát Manu...

Khi anh ta nói đến đó.

Xoạt. Xoạt.

Reitas cảm thấy nghi ngờ đôi mắt của mình.
Xác chết của Manus đang nằm với mặt trên mặt đất rung lên dữ dội.

  - Hả!
  - Cái. Cái gì thế?

Baite cũng như các hiệp sĩ phía sau anh ta giật mình và hét lên.
Điều đó có nghĩa là, Reitas đã không nhìn thấy điều không mong muốn.

  - Đây là.....

Nhíu mày, Reitas nhìn chằm chằm vào xác chết của Manus.

Xào xạc. Xào xạc.

Xác chết Manus, lắc lên lắc xuống nhiều lần, rồi dùng hai tay chống xuống đất và đứng dậy.
Đó không còn là một xác chết.

  - Anh trai Reitas.

Giọng nói trầm và lạnh lẽo chắc chắn là của Manus.
Đứng thẳng trên hai chân, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Reitas.

  - Anh thật sự....

Anh ta trông như thể đang đè nén một thứ đang cháy trong lồng ngực.

  - Đã cố gắng giết em.

Anh ấy không tin.
Anh ta không muốn tin điều đó.
Nhưng sự thật đã hoàn toàn được phơi bày trước mắt anh ấy.

  - Haizz.

Manus thở dài.

  - Làm như thế nào em còn sống ?

Reitas cau mày khi anh ta hỏi.
Mặc dù anh ấy đã lấy lại ý thức trong giây lát, anh ta sớm lấy lại bình tĩnh.

  - Đó là....

Khi Manus nói đến đó.

Xoạc. Xoạc.

Những thi thể ở xung quang chuyển động và đứng dậy.

  - Hở!
  - Cái gì ?

Baite và các hiệp sĩ thở gấp trước cảnh tượng đó.
Một lúc sau, Roan và Clay cũng như các chỉ huy trẻ hộ tống Manus, phủi bụi bẩn ra khỏi quần áo và đứng dậy.
Trong số họ, không có một người nào chết cả.
Không, thậm chí không có ai bị thương.
Máu trên quần áo của họ chắc chắn là của người khác.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Reitas nở một nụ cười cay đắng.

  - Có vẻ như anh đã hơi bất cẩn đối với em. Manus.

Manus lắc đầu trước những lời đó.
Quay lại nhìn Roan, anh ấy mở miệng.

  - Không. Thay vì em, anh đã đánh giá thấp nam tước Tale. Vì đây là tất cả kế hoạch của ngài ấy.

Đã có một nguồn sức mạnh trong giọng nói của Manus.

  - Hmm.

Nghe những lời đó, Reitas nhìn Roan rồi phát ra một tiếng than thở.
Roan lặng lẽ nhìn lại ánh mắt rực cháy đó.

  - Cuối cùng, nó đã trở thành như thế này.

Cuối cùng, điều ước của Manus đã không được thực hiện.
Đột nhiên, Reitas nghe thấy giọng nói của Manus.

  - Anh có thực sự phải làm như thế này không?
  - Phải. Đây là điều tốt nhất.

Reitas bình tĩnh trả lời.
Trong một khoảnh khắc, Manus nghiến răng, rồi nói như muốn gầm thét.

  - Nếu anh yêu cầu em biến mất, em sẽ làm điều đó. Nếu anh bảo em sống như thể em đã chết bởi vì em đang cản đường và làm phiền anh, thì em sẽ làm điều đó vì anh.

Ban đầu, Manus không có hứng thú với chính trị hay quyền lực.
Nếu Reitas muốn nó, anh ta sẽ làm như vậy.
Reitas lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Manus, rồi từ từ lắc đầu.

  - Sống như một kẻ đã chết mà không chết sao.

Reitas giang hai tay.

  - Manus. Em thực sự xuất sắc và có một tài năng đáng kinh ngạc, nhưng thực tế em không biết gì về chính trị và quyền lực. Em có thể sống như thể bạn đã chết sao? Sau đó, em có nghĩ rằng mọi thứ sẽ được giải quyết không? Nó là thực tế rất khác biệt.

Giọng của Reitas tiếp tục trở nên lớn hơn.

  - Phe hỗ trợ en sẽ chờ đợi sự trở lại của em. Chúng sẽ gia tăng sức mạnh, củng cố nền tảng và đấu tranh để đưa em lên nắm quyền. Chúng thậm chí có thể chĩa kiếm vào anh.
  - Đó chỉ là một kết luận tùy tiện của anh thôi.

Manus nhăn mày.
Nghe những lời đó, Reitas nở một nụ cười yếu ớt.
Trong giọng nói nhỏ đó, anh ấy nói như muốn thì thầm.

  - Manus. Anh tiếp xúc với mọi người trên thế giới hơn em rất nhiều. Họ ám ảnh về những thứ như quyền lực, sự giàu có và danh dự. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi em hành động một cách cao thượng, những thứ xung quanh em cuối cùng sẽ tạo ra một mớ hỗn độn.

  - Reitas chỉ vào Manus.

Khi em còn sống, hạt giống của chiến thắng sẽ không biến mất. Cũng như sự bất an và bất lực làm anh như muốn nghẹt thở....

Reitas lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó, các hiệp sĩ đang xếp hàng phía sau anh ta bước về phía trước.
Bên phía Manus, chỉ có khoảng mười người tính luôn Roan và các chỉ huy trẻ
So với Manus, các hiệp sĩ của Reitas có số lượng hơn hai mươi người.

  - Anh trai Reitas.

Manus đã bình tĩnh lại.

  - Em đã ước rằng em sẽ tin tưởng vào anh. Nhưng niềm tin đó đã tan vỡ một cách đáng bất ngờ như thế này.

Một luồng ánh sáng bao bọc lấy mắt anh ấy.
Đó là một ánh sáng lạnh lùng và kiên quyết.
Đó không phải là ánh sáng của Manus, người sống mềm mỏng và hay nói những điều tốt lành.

  - Anh đã lo lắng vì tài năng của em? Rằng em là một bức tường không thể vượt qua? Vì vậy, anh chỉ có thể giết em?

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt của Reitas.

  - Đừng nói những lời hèn nhát như vậy.
  - Cái gì ?

Reitas vô thức hỏi lại.
Đó là bởi vì anh ta hơi bối rối vì đây là lần đầu tiên Manus nói như thế.
Manus tiếp tục lời nói của mình.

  - Người sáng lập Vương quốc Light Madison Von Light có năm người em trai bên dưới anh ta. Họ đều là những cá nhân xuất sắc. Đặc biệt là em trai thứ ba Plapp là thiên tài nổi trội hơn nhiều so với Vua Madison. Sau đó, vua Madison có giết anh ta không? Xa hơn nữa. Vua Madison đã ban cho Plapp quyền chỉ huy toàn quân. Sau đó, Plapp đã lãnh đạo đội quân đó, dẫn đầu vô số cuộc chiến và trận chiến để giành chiến thắng, và thiết lập nền tảng cho Vương quốc Light như hôm nay.
  - Đó là…

Khi Reitas cố gắng nói điều gì đó.

- Anh trai

Manus cắt lời của anh ta ra.
Ngọn lửa bập bùng trong mắt anh ấy.

  - Anh không đủ sức để trở thành một vị vua.
  - Em có thể nói điều đó sao, thật là thú vị.

Reitas khịt mũi.
Không bận tâm điều đó, Manus tiếp tục nói.

  - Một người đàn ông lại có thể sợ em trai của mình lãnh đạo một đất nước sao? Đó mới là những điều thực sự thú vị.

Những từ đó trở thành một cái gai và đâm vào ngực Reitas.
Manus nhìn Reitas với vẻ mặt thương hại.
Reitas không quan tâm và nhìn lại.
Reitas hét lên.

  - Hãy chuẩn bị chết đi. Manus.

Tình hình đã nhảy theo chiều hướng khác.
Mặc dù Manus ta đã biết đó là cái bẫy và sống sót, nhưng cơ hội vẫn còn đó.
Nếu Reitas chắc chắn kết thúc mọi thứ ít nhất là ngay bây giờ, sẽ không có vấn đề gì nữa.

  - Vậy, anh sẽ giết en sau tất cả những gì em đã nói sao?
  - Bây giờ, chúng ta không thể quay lại.

Nghe câu hỏi của Manus, Reitas đã trả lời ngắn gọn.

  - Haizz.

Manus thở dài.

  - Những người lính của của anh đã phục kích để giết em và nam tước Tale họ đã đi đâu ?

Một câu hỏi bất ngờ được nói ra.
Không quá bất ngờ, Reitas trả lời với vẻ bình tĩnh.

  - Em có lẽ đã chăm sóc chúng.

Ngay khi anh ta nói những lời đó, một ngọn đồi ở bên phải họ trở nên náo động.

  - Hoàng tử.
  - Thưa lãnh chúa.

Thứ đột nhiên xuất hiện mà không có một lá cờ nào của quân đội là một đội quân có Harrison và Brian dẫn đầu.
Đội quân, gồm khoảng năm trăm binh sĩ, đã ẩn náu sau khi dọn dẹp những người lính Reitas, những người đang chờ đợi trong trận phục kích.

  - Bên chúng em có năm trăm người lính.

Manus nói với giọng lạnh lùng.

  - Anh Bmtrai không còn cơ hội nữa đâu.

Nghe những lời đó, Reitas lắc đầu.

  - Không, cơ hội vẫn còn đó. Vì anh có thể giết em trước khi chúng xuống đồi.
  - Hãy thử nếu anh có thể. Vì em không còn ý nghĩ lùi bước nữa.

Biểu cảm và giọng nói của Manus đã trở nên dứt khoác.
Manus đã vứt bỏ hy vọng vô ích mà anh ta nắm giữ đối với Reitas.
Reitas không chờ đợi lâu hơn và vẫy tay phải của mình.

  - Giết hắn.

Một mệnh lệnh đã được đưa ra.

Tat!

Hai mươi hiệp sĩ dậme xuống đất cùng một lúc.
Mặc dù những người lính trên đỉnh đồi bắt đầu di chuyển một lúc sau đó, nhưng khoảng cách là khá xa.

  - Chết đi.

Các hiệp sĩ hét lên và nhào tới.
Ngay lúc đó.

Pụp.

Đột nhiên, một thanh sắt dài màu đen đập xuống mặt đất khi họ bước tới.

  - Hừ!
  - Hừm!

Hai hiệp sĩ, những người đang chạy rất mạnh mẽ, không thể tránh né và lộn trên mặt đất.

  - Cá...cái gì ?

Với một thái độ hung dữ, các hiệp sĩ trừng mắt.
Đột nhiên, một thanh sắt thon dài bay lên không trung và để lại một dư ảnh.

  - Hả!?
  - Chết tiệc!

Né tránh cây giáo đâm xuyên qua cơ thể họ, các hiệp sĩ di chuyển cơ thể sang trái và phải.
Trong số họ, có một số người vung thanh kiếm và hất ngọn giáo đi.

Paat!

Với một ảo ảnh mơ hồ, một chàng trai trẻ đứng trước mặt các hiệp sĩ.
Chủ nhân của ngọn giáo đen.
Cậu ấy là Roan.

  - Tôi xin lỗi, nhưng những người sắp chết không phải chúng tôi, mà là....

Cậu vặn cổ tay.

Chang.

Ở đầu ngọn giáo đen, một mũi nhọn của ngọn giáo được bắn dài ra thêm. Ngọn giáo Travias đã thể hiện hết hình dáng của nó.

  - Các ngươi.

Tat!

Ngay khi cậu nói xong, Roan dậm xuống đất.
Ngọn giáo dài đã xuyên qua các hiệp sĩ đang chặn đường. Khoảng cách ngay lập tức bị thu hẹp.

  - Thằng khốn này.
  - Mày dám xông lên đây một mình.

Các hiệp sĩ nghĩ rằng Roan đang thể hiện sự liều lĩnh và can đảm.
Sau đó.

Pat! Pavat!

Trước mặt các hiệp sĩ, hai quả bóng ánh sáng lớn bằng đầu ngón tay xuất hiện.

  - Ư!
  - Ưm..

Ngay lúc đó, hầu hết các hiệp sĩ đều nhắm mắt và quay đầu lại phía sau.

  - Mình đã làm được.

Trong lòng của Roan vui mừng.
Đó là bởi vì phép thuật ánh sáng sử dụng bởi nhẫn Brent đã cho thấy hiệu quả ngay cả trong một cuộc chiến thực sự.
Sử dụng nước mắt của Kalian để đọc dòng chảy mana của các hiệp sĩ, Roan lắc ngọn giáo theo các dòng mana.
Mũi nhọn sắc bén nhảy múa và xuyên qua cơ thể của các hiệp sĩ đang nhắm mắt lại bởi phép thuật ánh sáng.

  - Khụ.
  - Ặc.

Những tiếng kêu gào của cái chết vang lên.
Bốn hiệp sĩ khoẻ mạnh thậm chí đã không kịp làm gì để chống đỡ.

  - Hmm.
  - Ah...

Manus và các chỉ huy trẻ chạy theo cậu ta đã thốt ra một tiếng kêu ngờ vì chuyện mới vừa xảy ra
Họ nhìn chằm chằm vào lưng của Roan, người đang đứng trước mặt họ.

  - Đây có phải là kĩ năng của Crimson Ghost không ?
  - Cái ánh sáng hồi nãy là gì thế ?

Ực.

Họ vô thức nuốt nước miếng.
Họ đang cảm thấy hơi bối rối.
Roan bây giờ khác với Roan mà họ biết.
Cậu ấy là một người luôn chia sẻ những câu chuyện khác nhau về nhiều chủ đề với một nụ cười thân thiện.
Họ cảm thấy cậu ấy giống với một học giả hơn là một chiến binh.
Nhưng Roan của bây giờ là như thế này.

  - Một nguồn áp lực như mùi của máu.
  - Loại áp lực này không phải là thứ tự nhiên mà có được.

Đó là một áp lực đáng kinh ngạc chỉ có thể có được sau khi trải qua chiến trường trong hàng chục năm.
Ngay bây giờ, Roan đang tỏa ra áp lực như vậy từ toàn bộ cơ thể mình.

  - Mình cảm thấy hơi khó thở mặc dù đang đứng sau ngài ấy.

Manus mở rộng ngực và hít vào một hơi sâu.
Xem xét xem bản thân anh cảm thấy áp lực như thế nào, các hiệp sĩ của Reitas đứng trước mặt Roan chắc hẳn đã nín thở.
Manus cười cay đắng và nhặt một thanh kiếm trên mặt đất.

  - Nào, chúng ta bắt đầu thôi.
  - Vâng. Thần đã rõ.

Các chỉ huy trẻ nhanh chóng cầm những kiếm lên.
Di chuyển đôi chân, họ đứng hai bên phía trước của Roan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Reitas lóe lên một tia sáng lạnh từ mắt anh ta.

  - Chúng ta không cần quan tâm những người khác. Hãy cứ giết Manus thôi.
  - Vâng.

Các hiệp sĩ cùng trả lời và lao lên trước.
Nhìn trừng trừng vào các hiệp sĩ đang lao về phía họ, Roan nói nhỏ.

  - Hoàng tử Manus. Ngài vẫn ổn chứ?
  - Vâng. Tôi đã có quyết định cho bản thân tôi.

Manus trả lời với một ánh mắt bình tĩnh.
Roan liếc nhìn anh ta và các chỉ huy trẻ một lần, rồi gật đầu.

  - Vậy, chúng ta nên đặt dấu chấm hết cho sự việc lần này chứ ?

Khoảnh khắc cậu nói xong, tất cả mọi người dậm chân xuống đất.

Taat!

Roan và Manus cũng như các chỉ huy trẻ và các hiệp sĩ của Reitas hung hăng lao vào nhau.
Và cuối cùng.

Rầm!

Với một tiếng va chạm. Hai bên giáp mặt với nhau.

Chang! Chang! Chang!

Tia lửa bay ra cùng với âm thanh của kim loại.
Họ dính chặt vào nhau
Mặc dù con số bên phía Roan và Manus nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tình hình chung vẫn như nhau.
Lý do là.

Spaat!

  - Hự!

Kiếm thuật của Manus rất xuất xắc.

Ssskkk!

  - Ặc!

Ngọn giáo của Roan càn quấy chiến trường. Giống như hai người họ đã luyện tập từ trước. Sự phối hợp ăn ý của hai người gây ra nhiều sự khó chịu đối với quân của Reitas.
Và trong suốt thời gian đó, đoàn quân đang tràn xuống đồi gần như đã ở trên họ.
Reitas dời ánh mắt khỏi trận chiến hỗn loạn đang lan rộng trước mắt và nhìn lên bầu trời xanh.

  - Mặt trời mùa đông thật tốt.

Nhưng anh ta cảm thấy khác với ánh sáng mặt trời anh nhìn thấy từ cửa sổ văn phòng.
Nếu ánh sáng mặt trời từ đó rất ấm áp, thì ánh sáng mặt trời bây giờ rất lạnh.
Gió bắc xuyên qua quần áo anh ta và luồn vào cơ thể
Trời hôm nay thật lạnh lẽo.

Ssseurueng.

Anh ta rút thanh kiếm trên thắt lưng và từ từ di chuyển đôi chân.
Ánh mắt anh ấy lại một lần nữa hướng về Manus.

  - Anh sẽ cắt cổ họng em với thanh kiếm của anh.

Nếu so về kiếm thuật. Manus đã ở trên Reitas một bậc. Không, vài bậc mới đúng. Nhưng.

  - Anh không thể làm thế còn em thì có thể

Mặc dù, anh ấy nói những từ ngữ lạnh lùng, nhưng Manus vẫn là Manus.
Reitas đã nghĩ như vậy.
Nghiến răng, anh dậm xuống đất.
Mục tiêu là Manus.
Sau đó.

Spaat!

Một ánh sáng loé lên và một ngọn giáo bật ra trước mặt anh ta.

  - Hừ!

Với hàm răng nghiến chặt, Reitas vung kiếm.
Như thể nó đã chờ đợi, đầu của ngọn giáo đột ngột thụt lại.

Swuung.

Thanh kiếm chém hụt vào không khí.

  - Hmm.

Tư thế của anh ta bị phá vỡ.
Mũi nhọn đã lùi lại đột nhiên tiếp cận một lần nữa.
Không cần phải nói, chủ nhân của ngọn giáo là Roan.

  - Đây là kết thúc.

Roan thu ngắn lại chiều dài của ngọn giáo Travias khi cậu từ từ tiến đến.
Reitas nhìn thẳng vào mắt Roan.

  - Roan Tale. Có vẻ như công việc đã bị phá hỏng bởi vì ngươi.

Roan lắc đầu khi nghe những lời đó.

  - Thứ làm hỏng công việc của ngài là tham vọng xấu xa của ngài.
  - Không có gì gọi là một tham vọng xấu xa. Nó chỉ đơn thuần là bừng cháy.

Reitas dồn sức vào tay cầm thanh kiếm.
Anh ta nhìn chằm chằm phía sau Roan ngay chỗ của Manus, người đang gây áp lực cho các hiệp sĩ.

  - Đừng có mà can thiệp vào chuyện của anh em ta.

Reitas có một công việc anh ta cần phải hoàn thành.
Roan vặn cổ tay khi cậu đang đứng thẳng.
Một nụ cười lạnh lùng nở trên miệng cậu ấy.

  - Vậy ban đầu, ngài không nên mang tôi vào với chuyện của hai người.

Cậu ta có một ánh mắt không khoan nhượng.
Reitas nhìn thẳng vào Roan bằng hai mắt và nghiến răng.
Sau đó.

  - Roan Tale.

Hét hết sức, Reitas dậm xuống đất.
Sự tức giận và tuyệt vọng mà anh ta đang kìm nén đã bùng phát một cách mạnh mẽ ngay lập tức.
Thanh kiếm của Reitas đang cắt xuyên qua không gian với một áp lực đáng kinh ngạc.

  - Ta không phải kẻ ngây thơ....

Roan nhẹ nhàng di chuyển đôi chân và nhanh chóng đâm ngọn giáo tới.

  - Để thua một đối thủ đang mất bình tĩnh. Thưa hoàng tử.

Đồng thời, mũi nhọn nhảy lên như thể đang được búng ra.
Một ánh sáng lóe lên giữa Roan và Reitas.
Đó là một thứ ánh sáng chói lóa và lạnh lẽo đến nỗi bản thân nó cảm thấy buồn bã.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com