ZingTruyen.Info

Toi La De Vuong

****

Rất may, nhiều ngôi nhà trống đã được chuẩn bị ở Làng Mediasis và những vùng đất gần đó.
Điều này là nhờ các kỹ sư đã xây dựng những ngôi nhà và tòa nhà không ngừng nghỉ ngay cả khi Roan đang ở thủ đô Miller.
Những người lính đã đi theo Roan và mới chuyển đến lãnh địa Tale đã có thể ổn định nơi cư trú mà không gặp rắc rối nào.
Đối với họ, đây là một cú sốc lớn và mới.
Những ngôi nhà mà họ mới được giao cho là những ngôi nhà sạch sẽ hơn và tốt hơn nhiều lần so với những gì họ đã từng sống.
Một lần nữa, họ quyết định chôn xương của mình trong lãnh địa Tale bởi vì Roan và vì chính họ.
Trong khi phân phối các ngôi nhà và tiếl tục tổ chức lại quân đoàn, Roan đã kiểm tra tất cả các loại báo cáo cùng tài liệu được chất đống và giải quyết các vấn đề liên quan đến an ninh và chính trị ngay lập tức.
Và trong khi điều đó tiếp tục, Chris trở lại lãnh địa cùng với ba thương nhân của Bộ phận Thương mại Tale, và sau đó, Austin, người đang bảo vệ lãnh thổ của Elton, đã trở lại với một phần của cư dân khu vực đó.
Cuối cùng, tất cả các thành viên trong gia đình của Roan, anh em và đồng đội đều trở về nhà.
Mặc dù không tốn nhiều thời gian cho nơi này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy có thể đột ngột rời khỏi để đi đến Vương quốc Pershion.
Trước thời điểm đó, có những việc cần chuẩn bị và công việc cần phải hoàn thành.
Trong số đó, đầu tiên là lễ thành lập chính thức của quân Tale, tái cơ cấu quân đội, điều hành các nhóm và bổ nhiệm các sĩ quan.

  - Chúng tôi chính thức thành lập Quân đoàn Tale với mười lăm ngàn người làm nòng cốt.

Lễ thành lập và lễ bổ nhiệm đã được chuẩn bị ngay lập tức.
Đối với chỉ huy của quân đoàn, Roan, một Nam tước của Vương quốc Rinse và lãnh chúa của lãnh địa Tale, được chính thức bổ nhiệm.
Đối với các phó chỉ huy, Austin và Semi được bổ nhiệm và mỗi người được thăng chức thành chỉ huy ba nghìn người.
Cùng với hai người đó, các chỉ huy hàng trăm người lúc đầu đã được thăng cấp thành các chỉ huy hàng ngàn người và Roan đã cải cách riêng biệt Đội quân Amaranth thành đội quân dưới sự chỉ huy trực tiếp của cậu.

  - Austin. Tôi bổ nhiệm anh làm phó chỉ huy quân đoàn Tale, đồng thời là chỉ huy ba ngàn người, và đặt tên là Piedes làm tên của đội quân.
  - Tôi thề trung thành với lãnh chúa của mình!

Austin quỳ xuống bằng một đầu gối và nhận cây gậy (hay dùng baton nhĩ 🤔🤔🤔) chỉ huy bằng hai tay từ Roan.
Anh, cúi đầu thật sâu và rơi những giọt nước mắt.

  - Mình đã là một phó chỉ huy....

Những ngày của quá khứ trỗi dậy trong tâm trí anh.
Ngày anh được hợp nhất vào đội hình mới được thành lập của Roan khi anh đang sống như một người lính bình thường, người thậm chí không thể trở thành một chỉ huy một tiểu đội.
Những ngày anh lang thang trên chiến trường khắc nghiệt và ảm đạm với Roan.
Cuối cùng, anh ta đã đi đến tận nơi này, và người giáo sĩ tầm thường đó trở thành một phó chỉ huy của một nam tước.

  - Austin. Tôi mong được tiếp tục làm việc với anh.

Roan nắm lấy vai của anh ấy.

  - Huhuhuhu!

Cuối cùng, Austin không thể bình tĩnh và khóc.
Những người lính, xếp hàng bên dưới sân khấu, mỗi người dụi đôi mắt trở nên nóng bỏng bằng lòng bàn tay.
Trái tim của Roan bên cũng run rẩy vì cảm động, nhưng cậu nở một nụ cười và hít một hơi thật sâu.
Austin treo baton trên thắt lưng và trở về vị trí của mình.
Tiếp theo đó, đến lượt của Semi.

  - Semi. Tôi bổ nhiệm anh làm phó chỉ huy quân đoàn Tale, đồng thời là chỉ huy ba ngàn người, và đặt tên Impasse là tên của đội quân.
  - Tôi thề trung thành với lãnh chúa của tôi!

Semi cũng quỳ xuống và nhận cây baton chỉ huy bằng hai tay từ Roan.
Anh ta cũng không thể ngăn lại những cảm xúc đang dâng lên.
Ngay cả Semi, người cộc tính và thô lỗ cũng đã rơi nước mắt, hội trường buổi lễ sớm biến thành một biển của nước mắt.
Nhưng chúng chắc chắn không phải là những tiếng khóc của nỗi buồn và sâù thảm.
Chúng là những tiếng khóc của niềm vui và những giọt nước mắt rơi ra của hạnh phúc bởi những người đạt được mong muốn của họ khi vượt qua nghịch cảnh và khó khăn.

  - Tôi mong muốn sẽ tiếp tục được làm việc với anh.
 
Giọng nói của Roan đánh tan tiếng khóc đang tràn ngập trong hội trường
Ngay cả sau đó, tiếng khóc đã nổ ra mỗi khi chỉ huy hàng ngàn người và chỉ huy hàng trăm người được bổ nhiệm.
Nhưng chỉ có một người, Clay, cười rạng rỡ và tận hưởng niềm hạnh phúc của anh ta khi anh ta được bổ nhiệm làm quản lý hành chính trông coi toàn bộ các vùng đất khác.
Cứ như thế, buổi lễ kết thúc.
Tổng cộng có một trăm năm mươi chỉ huy một trăm người, mười lăm chỉ huy ngàn người, và hai chỉ huy ba nghìn người được bổ nhiệm.
Bên cạnh đó, những người như Clay và Onil, những người thể hiện sự xuất sắc trong quản trị, tài chính, quản lý và cứ như thế, họ đều nhận được các cấp bậc và vị trí phù hợp với khả năng của họ để sữa chữa các thứ còn lỏng lẻo và thiếu sót trong lãnh thổ.
Roan đứng trên sân khấu và nhìn chằm chằm vào những người lính đang được xếp hàng.
Mặc dù nước mắt của tất cả mọi người đã dừng lại, mắt và má của họ vẫn đỏ bừng.

  - Tất cả các anh đã làm rất tốt cho đến lúc này.

Giọng của cậu ấy vẫn bình tĩnh.

  - Nhưng nó chưa phải là kết thúc. Vẫn còn nhiều thứ nữa trên con đường chúng ta phải đi, và chúng ta không biết liệu con đường đó sẽ nguy hiểm và khó khăn như thế nào so với con đường chúng ta đã đi cho đến bây giờ.

Từng lời một. Giọng nói của cậu trở nên nặng nề hơn.

Ực!

Mười lăm ngàn người lính vô thức nuốt nước không khí.
Roan nhìn thẳng vào họ và tiếp tục lời nói của mình.

  - Các anh chỉ cần tin tưởng và đi theo tôi như đã làm cho đến tận bây giờ. Và tôi đến bây giờ cũng......

Giọng cậu ấy trở nên nhỏ hơn.
Nhưng thay vào đó là một giọng nói cháy bỏng đầy khao khát và chân thành.

  - Sẽ tin tưởng các anh và bước tiếp.

Khoảnh khắc lời nói của cậu kết thúc, tiếng reo hò và tiếng la hét bùng nổ.

  - Roan Tale. Roan Tale!
  - Waaaaa!
  - Roan Tale muôn năm!
  - Quân đoàn Tale muôn năm!

Âm thanh của tiếng reo hò vang vọng khắp trời và đất.
Ngọn gió trở nên lạnh buốt vào đầu mùa đông. Nhưng.
Lãnh thổ của nam tước Tale đã được sinh ra một lần nữa.

****

Các cuộc họp, được tổ chức mà không có sự phân biệt giữa các cuộc họp bình thường, khẩn cấp hay quân sự, chúng cũng được tổ chức lại dựa trên mục đích của chúng sau buổi lễ bổ nhiệm.
Các chỉ huy hàng trăm người, những người đã tham dự các cuộc họp mỗi lần, đã được thay đổi thành chỉ được tham dự các cuộc họp về quân sự.
Do đó, khi Roan mở một cuộc họp đặc biệt liên quan đến chuyến đi đến Vương quốc Pershion, những người tham dự chỉ giới hạn ở các chỉ huy ba nghìn người như Austin và Semi, đội trưởng của đội quân Amaranth và chỉ huy nghìn người Harrison và Brian, quản lí Clay, chủ tịch Chris của Agens, và phó đội trưởng của đội quân Tenebra của Keep.

  - Đầu tiên, chúng ta cần phải tạo ra một công ty thông qua Phòng Thương mại Tale có thể chạy đến  và mua nông trại của vương quốc Istel.

Mọi người gật đầu trước những lời nói của Clay.
Anh ta nói tiếp.

  - Khi công ty được thành lập, bốn người chúng tôi, lãnh chúa, chỉ huy nghìn người Harrison, chỉ huy nghìn người Brian và tôi, sẽ cải trang thành thương nhân và tiến về Vương quốc Istel.

Clay chỉ vào một điểm trên bản đồ.

  - Hiện tại, Vương quốc Istel đang bị thiếu lương thực. Do đó, các thương gia ngũ cốc dễ dàng vượt qua biên giới hơn so với các thương gia khác. Đó là một điểm mà ngay cả chúng ta là những người dân của vương quốc Rinse, người mà họ không quý mến, có thể vượt qua biên giới một cách dễ dàng.

Đây là sự thật.
Roan, Clay và những người khác dự định sử dụng chính điểm này.

  - Sau đó, như tôi đã trình bày trước đó...

Clay bình tĩnh giải thích các kế hoạch được củng cố và xây dựng thậm chí còn kĩ càng hơn trong vài ngày qua.
Tất cả bọn họ gật đầu mà không có phản ứng đặc biệt nào.
Đó là kế hoạch rất khó để tìm thấy bất kỳ một lỗi nào trong đó.
Roan, sau khi nghe toàn bộ kế hoạch, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mọi người và thận trọng mở miệng.

  - Nếu mọi thứ đi theo kế hoạch, chúng tôi sẽ có thể trở lại với lãnh địa trong hai tháng. Cho đến lúc đó, Austin, Semi và Chris sẽ hợp tác để điều hành lãnh địa.
- Vâng. Xin tuân lệnh.

Austin và những người khác cùng trả lời.
Roan hít một hơi sâu.

  - Tốt. Sau đây, hãy lập tức tạo ra một công ty ngũ cốc.

Mọi người khẽ gật đầu và di chuyển để thực hiện các công việc mà họ được giao.
Ngay lúc đó, Chris hỏi cẩn thận hỏi.

  - Chúng ta nên đặt tên cho công ty là gì?

Mặc dù nó không giống như một thứ gì đó đặc biệt, nhưng đây là một vấn đề khá quan trọng.
Tất cả bọn họ quay về phía Roan.
Roan suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười rạng rỡ và trả lời ngắn gọn.

  - Vậy hãy gọi nó là Charity Trust.
  - Ah...

Với một tiếng kêu nhỏ, Chris gật đầu.
Charity Trust.
Đó là một cái tên mà bằng cách nào đó anh cảm thấy thoải mái ở trái tim.

****

Charity Trust bắt đầu được tiến hành và thực hiện bởi Chris.
Anh ấy, với sự giúp đỡ của ba thương nhân trẻ Lidia, Eska và Ford, đã tạo ra một công ty ngũ cốc có quy mô khá lớn.
Vai trò của chủ sở hữu đã được quyết định tạm thời được quản lý bởi Eska, người điều hành công việc kinh doanh nhà hàng và Clay được bổ nhiệm làm người đứng đầu đoàn lữ hành sẽ quản lý nhóm đến Vương quốc Istel.
Khi công ty được thành lập, Clay đã đi quanh lãnh thổ của bá tước Lancephil và các vùng lân cận và mua một lượng ngũ cốc đáng kinh ngạc.
Trong khi đó, Chris đã đi vòng quanh lãnh thổ Tale cũng như Lancephil và những lãnh thổ xung quanh để lấy giấy phép thành lập công ty và giấy phép để đi qua biên giới.
Và trên hết, anh ta thả các đặc vụ và lan truyền tin đồn rằng Charity Trust ban đầu là một công ty có lịch sử lâu đời từ lâu.
Nhờ đó, Vương quốc Istel không thể nắm bắt được tính xác thực của Charity Trust ngay cả khi họ nghi ngờ về nó.
Và khi Roan hoàn toàn tập trung vào việc chuẩn bị qua biên giới, tin tức về cuộc chiếb tranh của Vương quốc Byron, Vương quốc Istel với Vương quốc Pershion đã đến thủ đô Miller.
Thủ đô Miller, theo nghĩa đen đã trở thành một khung cảnh hỗn loạn.
Mặc dù tin tức rằng Vương quốc Byron và Vương quốc Istel liên minh tấn công Vương quốc Pershion đã gây sốc, nhưng thay vào đó, tin tức bọn họ đã bị đánh bại hoàn toàn làm mọi người trong thủ đô khá bất ngờ.
Tuy nhiên, những phản ứng này đã chìm xuống nhanh hơn dự kiến và lý do là bởi ba hoàng tử, Simon, Tommy và Kallum  đã khiến mọi người chú ý đến một nơi khác.
Simon có nhu cầu chuyển sự chú ý của mọi người sang một nơi nào khác để Roan có thể vào Vương quốc Pershion một cách an toàn, và trong trường hợp của Hoàng tử thứ ba Kallum, anh ta không muốn làm ngơ bởi vì là bạn của hoàng tử vương quốc Pershion.
Nhưng không rõ tại sao Tommy cố che đậy tin tức và chuyển sự chú ý đi nơi khác.
Nhưng dù sao, những phản ứng và tin tức về thủ đô này, thông qua các thành viên đội quân Tenebra của Keep, đã được gữi trực tiếp đến cho Roan.

  - Đây là lý do tại sao chính trị rất khó đoán.

Khi bọn họ kiềm chế nhau, không có gì đáng kể xảy ra ở hiện tại.
Nhưng ngay cả khi nó là như vậy, cậu ta không thể lãng phí thời gian.

  - Chúng ta sẽ đến Vương quốc Istel sau bốn ngày nữa.

Cuối cùng, mệnh lệnh cũng được đưa ra.
Vì điều này, Roan đã lãnh đạo đội quân Amaranth và tiến về làng Nuperu nằm ở rìa hồ Poskein.
Làng Nuperu là nơi đặt Hải quân của Amaranth, và chuyến đi này là để đánh lừa mọi người.
Tại đây, Roan, Harrison và Brian đã âm mưu giả vờ như đang chinh phục hồ Poskein với đội quân Amaranth.
Và trên thực tế, họ đã lên kế hoạch cải trang thành thương nhân và đi qua Vương quốc Istel sau khi gia nhập Charity Trust.
Nếu kế hoạch thành công, mọi người sẽ thể có một bất cứ sự nghi ngờ nào cho dù không thấy cậu ấy một thời gian.

  - Lãnh chúa, xin ngài hãy cẩn thận.

Daiv cúi đầu tới thắt lưng với vẻ lo lắng.
Roan, mặt khác, vui vẻ mỉm cười và gật đầu.

  - Daiv. Tôi có kế hoạch dọn dẹp hồ Poskein khi tôi quay trở lại. Hãy chắc chắn hoàn thành sự chuẩn bị khi tôi trở về.
  - Vâng. Xin đừng lo lắng về điều đó thưa lãnh chúa.

Daiv trả lời với giọng đầy tự tin.
Bởi vì họ phải giả vờ Roan đang khuất phục hồ Poskein bằng mọi cách, họ phải liên tục dẫn dắt hạm đội và dạo chơi hồ Poskein mà không dừng lại.
Trong thời gian đó, các kỹ năng của các thủy thủ trong việc chế tạo cũng như lái tàu sẽ phát triển đáng kể.

  - Xin hãy lo lắng về sức khỏe của chính ngài, thưa lãnh chúa.

Daiv cúi đầu chào Roan một lần nữa.
Tạm biệt anh ấy, Roan cùng với Harrison và Brian rời khỏi lãnh địa Tale. Điểm đến của họ là nơi cuối cùng ở phía đông lãnh thổ của bá tước Lancephil.
Ở đó, Charity Trust đang đứng đợi với một lượng ngũ cố khổng lồ.
Vào ngày thứ tư của chuyến hành trình đi bộ, Roan cuối cùng cũng gặp được họ.

  - Cảm ơn ngài rất nhiều vì những gì ngài đã làm.

Clay, trong trang phục sạch sẽ, cúi đầu xuống.
Anh ta, với tư cách là người đứng đầu quản lí đoàn lữ hành, đã không mặc quần áo tồi tàn như Roan, Harrison và Brian.
Roan gật đầu trong khi mỉm cười vui vẻ.

  - Từ bây giờ, hãy hành động khéo léo như người đứng đầu đoàn lữ hành. Vì tôi cũng sẽ hành động như một người khuân vác.

Ai biết được sẽ có một ai đó theo dõi từ một nơi nào đó.
Clay mĩm cười và nói.

  - Vâng. Xin ngài đừng lo lắng.

Nụ cười của anh ta trở nên rộng hơn.

  - Tôi tự tin vào những việc như thế.

Anh ta đã không nói những lời cuối cùng và nuốt chúng vào bụng.
Roan, đã để ý hoặc có lẽ không nghĩ Clay sẽ nghĩ như vậy, hít một hơi sâu.

  - Vậy. Có nên khởi hành chưa? Người đứng đầu đoàn lữ hành, ngài Roy.

Roy có nghĩa là Clay.
Clay gật đầu, rồi lên xe ngựa ở giữa đoàn xe.

  - Hãy khởi hành.

Khi anh ta ra lệnh, đoàn lữ hành bắt đầu xuất phát.

Lộc cộc. Lộc cộc.

Những chiếc xe chở một lượng ngũ cốc đáng kinh ngạc kéo dài vô tận.
Cứ như thế, cuộc hành trình tiếp tục trong hai ngày.
Nhóm lữ hành hiện đã đi qua cổng biên giới vương quốc Rinse và đang băng qua vùng đệm.

  - Kia là cổng biên giới.

Một giọng nói lớn được nghe từ người dẫn đường.
Đột nhiên, một số thương nhân nuốt nước miếng với vẻ mặt lo lắng.
Roan, người đang đi bên cạnh một toa xe, nhìn thấy cảnh tượng đó và mỉm cười yếu ớt.

  - Đừng lo lắng. Vì chúng ta thực sự sẽ đến Vương quốc Istel để mua và bán ngũ cốc.

Tất nhiên, họ cũng có kế hoạch làm những việc khác nữa.

  - Vâng. Thưa lãnh..... À không. Tôi biết rồi. Henry.

Một thương nhân bất cẩn trong lời nói của mình rồi nhanh chóng thay đổi giọng điệu.
Henry là tên mà Roan quyết định sử dụng trong hoạt động này.
Ngay lúc đó, đoàn xe, vốn đang di chuyển không mệt mỏi, cuối cùng cũng dừng lại.
Xe dẫn đầu của đoàn lữ hành đã đến lối vào nơi kiểm tra.
Chẳng mấy chốc, những người lính trông có vẻ khó chịu cầm giáo và tiến đến hai bên.
Họ kiểm tra một cách toàn bộ bên dưới các toa xe, di chuyển và tìm kiếm trong các túi hạt, và trừng mắt.

Pụp.

Trong số đó, có một số người chọc vào những chiếc túi bằng đầu giáo.
Mặc dù các hạt ngũ cốc đổ ra, nhưng không một ai tỏ ra không hài lòng.
Nếu họ không cẩn thận, họ có thể bị xoi mói và bị giữ lại.

  - Không có vấn đề gì với mớ lương thực này.

Những người lính đang kiểm tra các túi hạt hét to.
Sau đó, họ nhanh chóng tiếp cận nơi các hạt ngũ cốc đổ ra, hốt lấy một nắm và bỏ vào túi.

  - Mình nghe nói rằng tình trạng thiếu lương thực là nghiêm trọng, nhưng có vẻ như nó nghiêm trọng hơn mình nghĩ.

Thâm tâm của Roan lắc đầu khi nhìn cảnh tượng đó.
Trong khi đó, đội trưởng canh gác Dose đứng cạnh chiếc xe ngựa của Clay, đang kiểm tra giấy phép của công ty và giấy phép để vượt qua biên giới.

  - Charity Trust?
  - Vâng. Đúng vậy.
  - Ta đã làm việc ở đây cũng đã mười năm và chưa bao giờ nghe tên của nó.

Ánh mắt anh ta nghi ngờ.
Nhưng như thể đó là một câu hỏi mà anh ấy đã dự đoán, Clay bình tĩnh trả lời.

  - Chúng tôi bình thường chỉ buôn bán ở khu vực phía bắc vương quốc Rinse.
  - Và.... ?

Nghe những lời hỏi lại, Clay tỏ vẻ bối rối.

  - Nó hơi khó trả để trả lời, nhưng vì tôi nghe nói rằng việc bán ngũ cốc ở Vương quốc Istel sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn... À..ừm.

Nghe những lời đó, Dose nhăn mày nhưng không làm phiền hay la mắng họ.
Nhưng anh ta liên tục kiểm tra giấy phép và giấy phép thì không thực sự là một thứ gì đó để xem lại nhiều lần đến thế.
Clay nhìn thấy vậy, lấy ra một cái túi nhỏ từ túi áo ngực của anh.

  - Xin hãy quan tâm đến thứ này, đây là thứ chúng tôi tình cờ nhặt được khi trên đường đến đây. Xin ngài hãy tìm lại chủ nhân của nó.
  - Ngươi đã nhặt được nó à ?

Dose khẽ nhìn vào bên trong cái túi nhỏ. Ở trong đó, vàng và bạc được nằm xen kẽ nhau.
Đây là một khoản hối lọ mà Clay đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy thế, Dose cười lộ hết cả hàm răng ra ngoài.

  - Thật tối, ngươi là một người tốt không giống như những tên trẻ tuổi ngày nay. Ta chắc chắn sẽ tìm được chủ nhân của nó.
  - Vâng. Tôi tin tưởng ngài đội trưởng. Và....

Clay liếc mắt sang hai bên, rồi nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.

  - Vì vậy, tôi sẽ để lại một toa xe cho ngài kiểm tra trực tiếp, xin hãy kiểm tra cùng với cấp dưới của ngài.

Trong tình trạng thiếu lương thực khủng khiếp, hàng chục túi ngũ cốc là một khoản hối lộ đáng kinh ngạc.
Bây giờ miệng của Dose cười rộng tới mang tai.

  - Hhm? À...ừm. Thật sự thế này là không tốt....

Clay, với một nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt, lắc đầu.

  - Không, không. Chúng tôi có thể sẽ đi qua cánh cổng nhiều lần này kể từ bây giờ, vì vậy hãy xem như đây là khoản đền bù vì sự rắc rối mà chúng tôi gây ra cho ngài.
  - Chúc may mắn, ngươi thực sự là một người tốt bụng.

Dose năm chặt tay và vỗ vào ngực.

  - Từ giờ đừng lo lắng về việc vượt qua cánh cổng này. Tôi sẽ đặc biệt chăm sóc nó.
  - Ơn Chúa. Cảm ơn ngài rất nhiều.

Clay tiếp tục nịnh nọt và cúi đầu xuống.
Cứ như thế, hai người cứ thế khen ngợi lẫn nhau trong một lúc.
Và trong điều đó tiếp tục, một túi tiền nhỏ lại được chuyển qua một lần nữa.
Với khuôn mặt hoàn toàn bất ngờ, Dose hét to.

  - Dời hết mấy cái hàng rào kia ra. Hãy để cho Charity Trust đi qua.

Ngay khi anh ta nói những lời đó, hàng rào gỗ chặn cổng được dời sang hai bên.
Clay đột ngột thò đầu ra khỏi xe và nháy mắt.

  - Vậy, hẹn gặp lại ngài lần tới.
  - Vâng. Xin hãy cẩn thận và quay lại đây vào lần sau.

Dose cười rạng rỡ khi anh vẫy tay như tiễn một người bạn cũ.
Clay quan sát cảnh tượng đó một lúc lâu, rồi nhanh chóng biến mất trong xe ngựa.

  - Tên khốn bẩn thỉu.

Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vừa nãy giờ đã biến mất không còn một dấu vết. Clay tặc lưỡi với một khuôn mặt méo mó.

  - Cht cht cht.  Một tên khốn không đủ năng lực đang cố lấp đầy dạ dày của mình mặc kệ cho những người dân của hắn đang chết đói chết khát.

Mặc dù Clay có một khát vọng lớn lao và được nổi tiếng trên thế giới, mục tiêu của anh ta cũng là tạo ra một quốc gia giàu có và quyền lực mà bất cứ ai cũng có thể sống tốt ở mức độ cơ bản.
Tất nhiên, đó là một vấn đề mà phương pháp và quá trình của anh ta khác rất nhiều so với Roan.

  - Khi mình đạt đến một vị trí cao hơn, mình sẽ truy lùng những tên khốn đó và cắt đầu của chúng.

Chỉnh sữa, giáo dục lại, khuyên nhủ tất cả là điều không cần thiết.

  - Chúng sẽ trở nên tốt hơn khi được cai trị bằng nắm đấm sắt.

Đó là những suy nghĩ của Clay.
Trong khi đó, Roan, người đang đi bộ cùng với các toa xe, đã băng qua cổng biên giới vương quốc Istel từ lâu.
Mặc dù quân đội vương quốc Istel kiểm tra rất gay gắt. Nhưng không có ai nhận ra cậu.
Ngay cả Roan đã trở nên nổi tiếng với biệt danh Hồn Ma Đỏ. Nhưng số người biết đến mặt của cậu là rất ít.
Hơn nữa, bởi vì tin đồn lan rộng là cậu có tất cả từ tóc, da, mắt đều màu đỏ. Vì thế khó có thể có ai nhận ra Hồn Ma Đỏ đó là Roan.
Tuy nhiên.

  - Hmm. Nó thật kì lạ....

Một thanh niên trông trẻ trung với đôi mắt to đứng giữa cánh cổng lẩm bẩm với giọng nhỏ.
Anh ta đang nhìn theo Roan đang dần dần xa dần.
Một trong những người lính bên cạnh anh vỗ vai anh và hỏi.

  - Cái gì kì lạ cơ ?

Nghe những lời đó, chàng trai có đôi mắt to chỉ vào Roan và trả lời.

  - Ở đằng kia. Anh có thấy những người đứng quanh hắn, trông giống như chúng đang hộ tống hắn ta không ?
  - Cái gì? Hộ tống sao?

Người lính kia nhăn mày và nhìn chằm chằm một lúc lâu tại nơi chàng trai chỉ vào.
Nhưng anh ta sớm lắ  đầu.

- Chà. Tôi không thấy có gì lạ cả.
  - Vậy sao ?

Chàng trai trẻ một lần nữa nhìn theo sau lưng họ. Nhưng đoàn lữ hành đã đi quá xa và không nhìn thấy rõ nữa.
Người lính đang nói chuyện với chàng trai gõ vào đầu chàng trai trẻ.

  - Ôi, Pichio. Thứ đó luôn luôn là vấn đề của anh. Tôi không biết rằng đó là đôi mắt của anh tốt hay là bản năng của anh tốt, nhưng vì thế anh đã nhìn mọi thứ bằng con mắt nghi ngờ.
  - Nhưng nó thực sự trông kì lạ...

Chàng trai trẻ, Pichio, ngập ngừng khi kết thúc câu nói.
Anh ta vẫn đang nhìn theo bằng mắt, nhưng đoàn lữ hành đã không thể nhìn thấy nữa.

  - Mình sẽ kiểm tra lại lần nữa khi họ trở lại đây.

Trong trường hợp anh ấy có thể quên nó, những từ ngữ đã liên tục lập lại trong miệng của chàng trai.

  - Charity Trust, Charity Trust, Charity Trust……

Một ánh sáng nhỏ chiếu vào đôi mắt của anh ta.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info