ZingTruyen.Com

Toi La De Vuong

****

Roan vội vàng chuẩn bị rời đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta chỉ đơn giản là đi thẳng đến Vương quốc Pershion.
Đầu tiên, cậu phải quay trở lại lãnh thổ Tale cùng với Quân đoàn Tale mới được sinh ra.

  - Mình ở chuẩn bị tất cả mọi thứ ở nơi đó.

Sẽ thật rắc rối nếu Hoàng tử thứ hai Tommy Rinse hoặc Hoàng tử thứ ba Kallum Rinse phe phái nghi ngờ về hành động của cậu ta.
Do đó, từng hành động của cậu đều rất cẩn thận.
Sau đó.

  - Thưa lãnh chúa, ngài có khách.

Đó là giọng nói của Onil, người đang quản lí căn biệt thự tạm thời của Roan ở thủ đô Miller. Mĩm cuời vui vẻ, ông ấy tiếp tục nói.

  - Đó là công chúa Aily.

Tách.

Đôi tay đang di chuyển bận rộn để dọn dẹp văn phòng, đột ngột dừng lại.
Phủi sạch bụi trên quần áo, Roan đi về phía cửa.

  - Cô ấy ở đâu ?
  - Ngài ấy đang ở khu vườn sau biệt thự.
  - Tại sao không hướng dẫn cô ấy vào phòng tiếp khách.
  - Đó là một nơi chưa được dọn sạch sẽ nên nó có quá nhiều bụi bặm.

Roan gật đầu chậm rãi trước những lời nói của Onil.
Chân cậu cứ đi càng nhanh hơn.
Onil liếc nhìn cảnh đó, sau đó lùi lại và cúi đầu xuống.
Không để ý đến ông ta, Roan vội vã đi về phía khu vườn.

  - A....

Một tiếng kêu lặng lẽ tự nhiên phát ra.
Dưới bóng mát của tán cây nằm ở một bên của khu vườn.
Công chúa Aily Rinse đứng ở dưới nó.
Cô ấy, trong một chiếc váy đơn giản, trông rất duyên dáng và thoải mái đến nỗi thời gian xung quanh cô ấy dường như chậm lại.

  - Thưa công chúa.
  - À. Nam tước Tale.

Họ khẽ cuối đầu xuống khi ánh mắt của hai người chạm nhau.
Roan với một biểu cảm ngại ngùng, ngập ngừng hỏi.

  - Điều gì mang công chúa đến nơi này ?

Aily nở một nụ cười tươi khi nghe những lời đó và trả lời.

  - Tôi nghe nói rằng ngài sẽ sớm rời đi. Vì vậy, tôi đã đến để nói lời tạm biệt.
  - A .... cám ơn ngài rất nhiều.

Roan vô tình phát ra  một lời than thở.

  - Rời đi……

Cậu chỉ đơn giản là bận rộn đến nỗi không có thời gian suy nghĩ như vậy.
Không, thay vì rời đi, cậu đã nghĩ về nó như là "sự trở về lãnh địa Tale"
Nhưng.

  - Rời đi là đúng. Nhưng trong tình huống này.....

Rời đi và trở về.
Trạng thái của hai từ đã là khác nhau.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Aily.
Ánh sáng của những cảm xúc không thể giải thích được gặp nhau và chảy qua đôi mắt của họ.

  - A.....

Aily rụt rè mỉm cười và hơi cúi đầu xuống.

  - Tôi cầu nguyện rằng chỉ những điều tốt đẹp sẽ đến với ngài kể từ bây giờ.

Roan gật đầu và trả lời lại.

  - Thần cũng cầu chúc cho công chúa luôn được hạnh phúc.

Nghe những lời đó, Aily cười khúc khích và che giấu đôi môi nhỏ màu đỏ của mình bằng tay phải.

  - Nó như thế giống như chúng ta đang nói lời tạm biệt cuối cùng vậy.
  - Là vậy sao ?

Roan mỉm cười và vui vẻ hỏi lại.
Sau đó, cậu ấy hơi do dự một chút rồi cẩn thận nói.

  - Thần chắc chắn sẽ đến thăm công chúa một lần khi quay trở lại Miller.
  - Vâng. Tôi sẽ chờ đến ngày đó.

Aily ngay lập tức trả lời nhưng rồi mặt cô ấy nhanh chóng đỏ lên với một ánh mắt hơi lúng túng.

  - Ý của công chúa là gì khi nói tôi sẽ chờ ?

Trái tim của cô ấy đập mạnh.
Roan, khi cậu nhìn cô ấy, vô thức nở một nụ cười rạng rỡ.
Sự can đảm xuất hiện trong trái tim cậu ấy.

  - Và nếu công chúa thấy ổn thì xin hãy đến viếng thăm nam tước Ta ....

Khi cậu nói đến đó.

  - Thưa lãnh chúa.

Cậu ấy nghe thấy một giọng nói đầy tự tin. Đó là một giọng nói quen thuộc. Không ai khác là Clay.
(MÁ thằng phá đám)

  - Hừm.

Roan không thể nói xong, anh quay đầu lại nhìn Clay.
Đầu tiên Clay chào Aily và sau đó nhìn Roan.

  - Sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Đó là một báo cáo rằng các công tác chuẩn bị hướng tới Tale Barony đã kết thúc.

  - Okey. Tôi hiểu rồi.

Roan khẽ gật đầu.
Clay nhìn qua lại giữa Roan và Aily một lúc, rồi đi ra khỏi vườn sau khi gữi lời chào một cách trân trọng.

  - Người đó có phải là Clay không ?

Aily hỏi một cách thận trọng. Ở thủ đô Miller, các thuộc hạ của Roan cũng nổi tiếng nhiều như Roan vậy.
Đặc biệt là trợ lý Austin và Harrison của cậu ấy, Brian, người là kiếm sĩ vương quốc mà là người nhận được nhiều kỳ vọng. Và Clay, người tham gia hơi muộn nhưng đã lập những kế hoạch xuất sắc cùng những kế hoạch độc đáo. Tất cả họ đều nổi tiếng.
Roan nhìn về hướng Clay biến mất và gật đầu.

  - Vâng. Là anh ta.

Nghe những lời đó, Aily hơi dao động với ánh mắt ngập ngừng rồi cẩn thận nói khẽ.

  - Mặc dù đúng là anh ấy là một người có tài năng xuất sắc.... nhưng xin đừng trao cho anh ta tất cả sự tin tưởng của ngài nam tước.
  - Ý của công chúa là....?

Khi Roan ngập ngừng trong lời nói, Aily nở một nụ cười cay đắng.

  - Đối với tôi, trái tim của Clay không thể được nhìn thấy. Tôi không thể nói nó ở bên trong là đen hay trắng. Trong trường hợp nó là....

Biểu cảm của cô ấy hơi căng thẳng.

  - Lần đầu tiên.
  - Hmm.

Roan than lên một tiếng.
Cậu ít nhiều có thể cảm nhận những gì Aily đang cố nói.

- Đừng tin tưởng anh ta quá nhiều...

Roan chậm rãi gật đầu.

  - Những lời của công chúa, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.

Aily lặng lẽ cúi đầu xuống.

  - Clay. Một người có trái tim không thể nhìn thấy được...

Đôi mắt cô nhìn mọi người là không bao giờ sai.
Đó không phải là một loại bản năng.

  - Nó là lần đầu tiên mình trải nghiệm điều này kể từ khi mình có được sức mạnh này.

Trái tim cô cảm thấy nặng trĩu.
Aily cầm hai bàn tay nhỏ bé của mình và hít sâu.

  - Đây là điều cần thiết phải được theo dõi. Một số loại vấn đề có thể xảy ra với ngài nam tước Tale.

Một suy nghĩ điềm báo tràn ngập trong đầu cô.
Trái tim cô cảm thấy nặng nề hơn.
Sau đó.

  - Cảm ơn công chúa đã lo lắng cho thần.

Cô nghe thấy giọng của Roan.
Đột nhiên, những cảm giác ngột ngạt tràn ngập đầu và trái tim cô biến mất như thể đó là một trò đùa.

  - Haizz.

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm đẩy qua đôi môi đỏ nhỏ của cô và bay ra ngoài.
Có một sức mạnh kỳ lạ trong giọng nói của Roan.
Nó là loại làm cho trái tim mọi người cảm thấy thoải mái và khiến cho họ hạnh phúc.
Tất nhiên Aily chưa biết điều đó, nhưng nó là điều chỉ áp dụng với cô ấy.
Được một lúc, Roan và Aily nhìn chằm chằm vào nhau mà không nói lời nào.
Không, không cần phải nói ra.
Hai cảm xúc của hai người được truyền cho nhau như thể chúng đã được hấp thụ.
Cứ như thế, Roan và Aily hứa với nhau và chia tay.
Roan chuẩn bị tỉ mỉ thêm một ngày nữa, và tiến về phía lãnh địa Tale ngay khi bầu trời vừa hừng sáng.
Simon và các quý tộc đi theo anh ta đến biệt thự để tiễn cậu ấy.
Nhưng điều khiến Roan hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác là những cư dân lâu đài, những người đang xếp hàng dọc theo con đường ra tới ngoài cổng.
Họ, những người đối với Roan, người đã chăm sóc họ suốt thời gian ở lại thủ đô không giống như các quý tộc khác, thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng.
Cho đến khi Roan và những người lính quân đoàn Tale không thể được nhìn thấy, những người dân của lâu đài vẫn vỗ tay và cổ vũ họ.
Từ phía bắc nơi mà họ rời đi, một cơn gió lạnh thổi qua.
Một cơn gió bắc lạnh buốt.
Thời tiết bây giờ đã bước vào mùa đông.

****

Ở giữa những ngọn núi mà ánh sáng của mặt trăng cũng như các vì sao không thể chạm tới.

Pdduk!

Một con chim nhỏ bằng cách nào đó bay xung quanh giữa những cái cây.
Một lát sau.

Kiggs!

Con chim nhỏ đậu xuống cái cây vừa mới bắt đầu mọc và kêu lên một tiếng.
Một không gian đen ngòm, nơi thậm chí không thể thấy có một sự hiện diện.
Đúng lúc đó, một ngọn đuốc nhỏ xuất hiện và đẩy bóng tối của không gian sang một bên.

  - Một con chim nhắn tin vào thời điểm này.

Tin nhắn bằng chim có nghĩa là con chim đó được dùng như một kí hiệu để thay thế cho từ ngữ hoặc các nội dung.
Là một loài chim cực kỳ đặc biệt, hầu hết mọi người khó có thể nhìn thấy hoặc sử dụng nó mà không xin phép.
Một người đàn ông trông thô kệch và hoang dã sớm xuất hiện bên dưới ngọn đuốc.
Đưa tay phải về phía con chim, anh lẩm bẩm những từ khó hiểu.

Kiig! Kig! Kigigigik!.

Sau đó, con chim nhỏ đi lên trên lòng bàn tay người đàn ông và, như thể nó đang kể một câu chuyện, ríu rít không ngừng nghỉ.
Tiếng kêu của con chim phá tan sự im lặng giữa núi.

  - Hừm..

Người đàn ông khẽ rên lên.
Câu chuyện mà chú chim nhắn tin chuyển qua thật đáng ngạc nhiên.

  - Không cần thiết phải che giấu nữa sao?

Ông ấy nhăn mày và suy nghĩ một lúc, rồi khẽ lắc đầu.

Kig!

Con chim nhỏ để lại một tiếng kêu ngắn và bay ngày càng cao vào bầu trời đêm.
Người đàn ông lặng lẽ thì thầm khi anh ta nhìn theo cảnh tượng đó.

  - Có vẻ như cậu ấy đã gửi những chú chim đến tất cả những nơi có thể tiếp cận được.
 
Có lẽ đến bây giờ, những chú chim đáng lẽ đã đến với bạn bè, đồng loại và những người anh em đang sống và ẩn náu ở những nơi sâu thẳm trên khắp thế giới.
Nhưng  ngay cả như vậy, con số sẽ không thật sự được nhiều.
Người đàn ông lắc và tắt đèn, rồi thì thầm với giọng nói khẽ.

  - Lãnh địa Tale..... Mình có nên thử đến đó một lần không?

Giọng ông ta ngập ngừng.
Nó chỉ đơn giản là hơi khó để đưa ra một quyết định.

  - Tốt thôi, mình vẫn còn nhiều thời gian.

Theo như câu chuyện chú chim đã nhắn tin, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Người đàn ông từ từ hoà cơ thể của mình vào bóng tối.
Sự im lặng một lần nữa phủ kín ngọn núi.

****

Trong lãnh địa nam tước Tale, vẫn không có một cái lâu đài lãnh chúa hay bất kỳ lâu đài tương tự như thế.
Mặc dù làng Mediasis, vốn là trung tâm hành chính và chính trị có quy mô lớn đáng kể, nhưng nó chỉ có một bức tường tạm thời được xây dựng với những cái cây xếp chồng lên nhau thay vì một bức tường vững chắc.

  - Một khi lãnh chúa quay lại, chúng ta nên xây dựng một lâu đài và các bức tường trước tiên.

Đội trưởng Semi, người đang điều hành toàn bộ lãnh thổ Tale, khi nhìn Roan rời khỏi để đến thủ đô Miller. Đã lắc đầu ngao ngán khi nhìn vào những bức tường thành.

  - Chúng ta cũng nên xây dựng pháo đài tại các điểm chiến lược.
  -  Và sửa chữa những con đường.
  - Cơ sở huấn luyện cũng nên được mở rộng.

Các đội trưởng và chỉ huy mười người đều than thở giống như nhau.

  - Nghĩ xa hơn một chút, khi cơ sở huấn luyện được mở rộng hơn nột chút thì kết quả sẽ rất tuyệt vời.
  - Anh nói đúng. Tất cả bọn họ sau đó đều trở nên cứng cáp hơn.

Tất cả các đội trưởng và chỉ huy mười người đều khen ngợi và nhìn vào một người.

  - Tất cả là đều nhờ những tân binh, họ đã luyện tập chăm chỉ.

Trên thực tế, chàng trai trẻ mỉm cười và khiêm tốn là Glenn.
Trong vài tháng qua, anh ta, người được chỉ định làm giám sát viên của sân tập, đã dành tất cả để đào tạo những người lính mới.
Nhờ đó, những người lính mới trước đây, những người mới bước vào như một đám lộn xộn, giờ đã trở nên thành thục hơn.
Kết quả là, đội quân Amaranth còn lại trong Làng Mediasis đã có thể đạt được kết quả lớn cả về số lượng và chất lượng.

  - Khi lãnh chúa nhìn thấy điều này, ngài ấy sẽ rất ngạc nhiên, phải không?

Vô số các đội trưởng gật đầu trước những lời của Semi.
Họ quay lại nhìn về phía con đường dài và thẳng trải dài trong làng.
Trên đường phố, những người lính tráng lệ đã lần lượt xuất hiện.
Và đằng sau những người lính, người dân của Làng Mediasis và những ngôi làng gần đó đã xuất hiện và chờ đợi Roan.
Đó là một đám đông thật sự đáng kinh ngạc.

  - Cũng đã đến giờ lãnh chúa của chúng ta đến n.....

Semi nhìn về phía tây lối vào làng và ngoáy mũi.
Tại thời điểm đó.

Deng. Deng. Deng.

Tiếng chuông của tháp đồng hồ vang lên.
Cuối cùng, Roan và Đội quân Amaranth đã xuất hiện ở cuối cánh đồng phía tây.
Đột nhiên, một sức nóng kỳ lạ bao quanh toàn bộ ngôi làng.
Trái tim của họ nóng lên như một khối nham thạch.
Nó giống như một nguồn năng lượng khổng lồ đang ngưng tụ và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đội quân Amaranth bao gồm Semi cũng như dân làng bình thường đều cảm thấy nóng bức và nhìn lối vào phía tây.
Và cuối cùng.

Phất! Phất!

<Quân đoàn Tale>

Người đi đầu cầm lá cờ tiến vào trong làng.

< Đội quân Amaranth>
<Roan Tale>

Và sau đó, những lá cờ quân đội và cờ chỉ huy tỏa sáng rực rỡ.
Ngay sau đó.
Người mà họ đã chờ đợi rất nhiều cuối cùng cũng xuất hiện.
Roan Tale.
Cưỡi trên một con ngựa chiến mạnh mẽ, cậu ta xuất hiện với dáng vẻ của vương giả.
Ngay lập tức.

  - Waaaaaah!
  - Roan Tale! Roan Tale!
  - Quân đoàn Tale! Quân đoàn Tale!

Tiếng hoan hô tuôn ra.
Hơi nóng được giữ trong ngực họ bùng nổ cùng một lúc.
Nó ở mức độ mà cơ thể của họ cảm thấy loạng choạng vì mất đi một nguồn năng lượng.
Roan cười rạng rỡ và giơ tay phải lên.

  - Tôi đã trở về đây.

Một cảm giác phấn khởi của niềm tự hào và khát khao ùa vào.
Điều đó cũng tương tự đối với những người lính của đội quân Amaranth, những người đi theo Roan đã trở về từ thủ đô Miller.

  - Mọi người có khỏe không
  - Tôi đã trở lại!
  - Anh có nghe tin gì về chúng tôi chưa ?

Về phía những người lính đang xếp hàng hai bên đường, họ la hét và vẫy tay.
Trên khuôn mặt của họ là lộ rõ ràng vẻ mặt của niềm vui bất tận.
Trong khi đó, những người lính trở thành một phần của Quân đoàn Tale sau cuộc trân áp nổi loạn, đã ngạc nhiên bằng những khuôn mặt ngơ ngác trước sự chào đón bất ngờ.

  - Điều này là...
  - Một đám đông thật tuyệt vời.
  - Tôi chưa bao giờ thấy những dân thường lại yêu quý một quý tộc như vậy.

Đó là một cái gì đó khó tưởng tượng ở những lãnh thổ khác.
Cảm thấy một niềm tự hào xuất hiện mà không có lý do, họ đã ngẩng đầu lên vì điều đó so với lúc cúi mặt khi bước vào.

  - Tôi không còn là tên phản loạn. Tôi mãi mãi thuộc về quân đoàn Tale.
  - Tôi sẽ chết ở cuối đời tại nơi đây.

Sự can đảm trong trái tim họ tăng vọt.
Đôi vai của họ tự bung ra và sức mạnh được dồn vào bước chân của họ.
Chầm chậm nhưng thực sự tự tin, cuộc chào đón cứ thế tiếp tục.

  - Glenn đã làm rất tốt.

Roan nhìn những người lính tạo thành những hàng dài ở hai bên đường và mỉm cười yếu ớt.
Hàng lối cũng như dáng đứng của họ thẳng tắp và ánh sáng trong mắt họ là mạnh mẽ.
Mặc dù có lẽ có những chỗ còn thiếu so với đội quân Amaranth đã thành lập, chỉ cần huấn luyện họ thêm một chút, bọn họ sẽ có thể trở thành những người lính bình thường mạnh nhất ở các vùng đất xung quanh.

  - Thưa lãnh chúa.

Khi cậu đến cuối con đường, các đội trưởng, bao gồm cả Semi, cũng như các chỉ huy mười người xếp hàng ngay ngắn và chào.
Roan xuống ngựa và đi về phía Semi.

  - Tất cả các anh đã hoàn thành xuất sắc công việc đã được giao.
  - Chúng tôi chỉ đơn giản là làm tốt nhất có thể.

Semi đại diện họ và trả lời.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt Roan và nói.

  - Chúng tôi đã được nghe qua bởi các nhân viên của Agens. Chúng tôi thật lòng chúc mừng ngài.
  - Chúc mừng ngài!

Những người lính khác nhanh chóng hét to lên hết mức có thể.
Roan cười tươi và gật đầu.

  - Bởi vì có các anh ở tại đây. Tôi mới có thể làm những việc đó một cách dễ dàng. Tất cả đã làm việc rất tốt.

Nghe những lời đó, Semi và vô số đội trưởng đã thể hiện rất nhiều biểu cảm xúc động.
Một sự công nhận.
Họ đã nhận được sự công nhận từ Roan.
Mặc dù đánh giá công trạng và khen thưởng là tốt, nhưng không có gì tốt hơn là được công nhận khả năng và sự chăm của họ bởi lãnh chúa của bọn họ.

  - Waaaah!
  - Chào mừng ngài trở về!
  - Roan Tale! Roan Tale!

Nghe những tiếng reo hò vẫn không ngừng tuôn ra, Roan khẽ nhắm mắt lại.
Một cảm giác dịu dàng bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.
Một cảm giác quen thuộc và thích thú.
Mắt vẫn nhắm nghiền, cậu khẽ thì thầm.

- Vâng. Đây đúng là nhà của mình.

****HẾT****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com