ZingTruyen.Info

Tội Đồ Của Quỷ.

Huyết Quỷ Phục.

HcLuPhong


Ta từng phản đối rất mãnh liệt về hôn nhân chính trị, nơi những hạnh phúc giả tạo ra đời dưới sự áp đặt của người khác – được định sẵn. Lúc nhỏ tới giờ chưa một lần nào ta quên được hình bóng của vương gia phủ Âm ghé qua mỉm cười nhẹ với mình, nụ cười ấy lất phất như làn nước nhẹ thoáng qua lòng người, tràn qua rồi để lại nhiều vết hằn sâu trong ký ức không tài nào xóa được.

Ta còn vui chơi đùa giỡn với chàng lúc nhỏ một cách ngây thơ nhưng lại không biết rằng, rằng sau này sẽ có một ngày ta yêu hắn sâu đậm như vậy. Mù quáng tin vào rằng chàng sẽ hạnh phúc nếu ta hồi sinh người ấy, rốt cuộc chàng có thật sự yêu ta hay đươn thuần là chàng lại mang trái tim của mình bất giác trao cho tên súc sinh đó, có duy trì giống nòi được không? Có hạnh phúc khi qua lại với một tên nam nhân bị mù dơ bẩn hay không? Vậy thì quan trọng nhất là chàng có từng đặt ta vào trong tầm mắt của mình hay chưa? Có lẽ là chưa bao giờ.

Chàng biết không, khi nghe được mình phỉa cưới một nam nhân xa lạ không phải chàng, ta khi đó cứ nghĩ mình sẽ chết chứ tuyệt đối không gả cho ai ngoài chàng, kể cả khi hồi sinh thứ nghiệt súc xa lạ này, ta cũng qua loa vấn đề cho qua chuyện, đó chính là ta cứ nghĩ anh em mất nhau chắc cũng đau thương phần nào, nhưng trong khung cảnh chờ đợi người sống lại, thứ giây phút chậm rãi như muốn cho ta nhìn rõ từng khoảnh khắc của sự thật rằng chàng không hề yêu ta, cưới – chỉ là cái cớ khiến ta phục tùng mệnh lệnh hồi sinh vô lý của chàng.

Trái tim ta như vỡ òa trước mặt biển tĩnh lặng bởi cái sự lo lắng qua từng ánh nhìn ấy ấm áp biết bao, ta đã ao ước như thế được phần nào. Đêm hôm ấy cũng chính là cái đêm mà hắn – thứ bẩn thỉu ấy sống lại, ta đã thi triển thuật Hữu Hồn lên người hắn, nơi ta thực hiện đầy mùi tình dược từ hương xuân tỏa ra để gây ảo giác cho nam giới, đơn giản thôi vì ta muốn chàng cũng nhìn ta với ánh mắt ấy, trong thân xác của người khác cũng được, nhưng ai ngờ sau khi thực hiện xong tới khâu thu dọn liền thấy bóng dáng chàng say khướt bước vào trong miệng lẩm nhẩm: - Âm Thạc ... Âm Thạc của ta sẽ sống...ư ư ư em sẽ bên ta trọn đời...hức

Chàng lúc ấy đã vô tình trúng phải tình dược, vô tình nhìn lầm ta thành người mà chàng yêu nhưng ta không hối hận, không phải đêm ấy ta rất mặn nồng sao? Cho dù chàng có kêu lên "Âm Thạc" hay "Quang" bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật đều là nhằm vào người phụ nữ trước mặt chàng...chỉ là sau đêm đó, không có một lần nào chàng chạm tay vào ta cả...nhưng cốt nhục của chúng ta từ đó lại ra đời...

- Ta thực sự không thể nào chờ đợi được nữa, Âm Hạnh à! Ta không ngờ được sau này chàng sẽ đối xử với ta ra sao nhưng xin đừng rời bỏ ta...- Trịnh Hằng khóc nấc lên , nàng quỳ xuống, tay không chịu buông tà áo của Âm Hạnh.

Ánh mắt của Âm Hạnh thêm phần tức giận đá vào bụng của Trịnh Hằng, nàng quằn quại đau đớn nhìn lên chỉ thấy sự thật phũ phàng hơn, Âm Thạc e thẹn bị cánh tay lực lưỡng ôm vòng qua eo, cưỡng ép bản thân thả lỏng. Một chất lỏng ấm chảy ra từ khóe mắt của Trịnh Hằng nhưng nó lại mang một màu hận thù, một màu đỏ tức giận lẫn tiếc nuối. Nàng bất chấp chùi đi "nước mắt" của mình dùng nó viết lên tà áo Âm Hạnh một cách thành thạo nhưng lại nghiêng vẹo theo một cảm xúc nào đó, có lẽ là buồn, rất nhanh cho dù bị đá ra xa nhưng vết chữ đỏ được viết bằng máu vẫn khô đi, trong miệng Trịnh Hằng còn không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó. Nàng đứng lên dõng dạc, lau khô vết máu trên mặt...

Trước sự im lặng không đáng có, nàng cười , nụ cười ban đầu đơn sơ, giản dị nhưng rồi dần lại chuyện sang một giọng cười khác, nó khàn đặc và thê lương, dùng chút ý thức cuối cùng :- Ta sẵn sàng bán linh hồn của một vu nữ này cho quỷ dữ để nó có thể giết các người, trả thù cho tình cảm sâu đậm bị chấm dứt lạnh lùng này...TA NGUYỆN Ý!!!

Chưa dứt câu, từ trong y phục của ả trườn ra những tấm lụa đỏ hoe, sắc hồng của nó không gì khác chính là nhuộm từ sắc huyết trong cơ thể mà ra. Tấm lụa dài và mỏng, hoa văn đính bên trên là những đóa liên làm bằng sắt, trên mặt lụa còn có không biết bao nhiêu kén trùng cổ, để chúng phá kén chui ra e rằng chuyện này thật không phải thời gian để đùa giỡn. Đây chỉ có thể là thuật Huyết Quỷ Phục xuất phát từ dân chuyên thuật vu cổ.

Trịnh Hi hét lên: - Các người mau tránh!- Không khí dường như nhấn chìm trong căng thẳng, chỉ nghe bên tai tiếng khóc của trẻ con, hình như là đồng nữ, tiếng khóc của nó thê lương nhưng lại bị mùi máu tanh át hẳn đi, còn nghe tiếng trào cuộn của nội tạng trong xác của Trịnh Hằng, hòa lẫn đâu đó tiếng vải chen qua từng làn phong hàn đêm tối, tất cả khiến cho ai cũng thấy rợn người...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info