ZingTruyen.Info

Tội Đồ Của Quỷ.

Đơn Thuần

HcLuPhong

Trịnh Hi đập mạnh nắm đấm xuống bàn, lòng căm phẫn: - Hỗn xược! bản tôn không phải người mà ngươi có thể nói chuyện ương ngạnh như vậy, người đâu, lôi hắn xuống.

Từ ngày đứa bé ấy ra đời, chưa một giây phút nào, người trong phủ họ Âm cảm nhận được sự thanh tịnh trật tự như trước kia nữa. Ngày qua tháng tới, đúng thật phải rất yên bình. Phải kể từ khi Lục Tử Thiên gả về đây. Cổng phủ trước giờ luôn đóng kín nghiêm ngặt, giờ đây treo hoa ăn cưới, người người tấp nập, không kể quỷ, thần, ma,... tất cả đều tụ họp ăn hỉ. Giờ lành đối với Âm Hạnh(1) rất quan trong, bất luận bận ra sao, phải chọn được giờ lành mà hành lễ, mở cổng phủ. Đứng trên ngai vị tân nương- nàng nhìn thấy rất nhiều những vị có chức vị cao xuất hiện, kể cả người thương gia kia cũng vậy, qua tấm vải đỏ phủ trước mặt, nàng vẫn có thể cảm nhận mờ ảo những thứ xung quanh. Tử Thiên cảm nhận được xa xa ở cửa có một người tựa như Âm Hạnh bước vào, nàng quỳ xuống định đáp lễ thì người kia mở miệng:- Không cần hành lễ, ta là Âm Thạc. Nàng định vén vải lên nhìn thì đọt nhiên dừng lại, dù sao thì tân nương chỉ có thể vén lụa hoặc để cho phu quân của mình vén lên, đằng này trước mặt đâu phải phu thê gì, sao có thể tùy tiện phá vỡ quy tắc ngay khi chưa bước lên kiệu.

- Thúc thúc có gì căn dặn?- Tử Thiên cúi thấp đầu nhẹ nhàng hỏi. Âm Thạc không quan tâm, bình tĩnh ngồi xuống cạnh nàng, hắn đưa tay hạ xuống ống tay áo đỏ tươi, đưa giọng mở lời: - Chắc vị cô nương đây cũng nhớ ngày hôm đó, ngày mà Trịnh Hi vòi cưới Tử Thiên cô nương đây, dè là lúc đó còn nhỏ quá, chưa có địa vị trong lời nói phải để tại hạ lên tiếng giúp, không biết cô nương còn nhớ không?- Tử Thiên gật đầu. – Vậy thì tốt quá, chắc hẳn nếu lúc đó không có tại hạ, e rằng cô nương cũng không thể ngồi lên vị trí này đâu. – Âm Thạc cười lớn.

- Thúc nói vậy là có ý gì? Ta sắp lên ngôi Hoàng Hậu, thúc không sợ nói những lời này ra sẽ bị chém đầu sao?- Tử Thiên giật mình, theo bản năng lùi về phía sau. – Ta cũng không phải có ý gì, chỉ mong "Hoàng Hậu" có thể giúp tại hạ một nguyện vọng coi như bù lại ngày hôm kia.- Hắn cười đểu.

Âm Thạc là em trai ruột bé bỏng của Âm Hạnh, một nhân tài hiếm có trong thời, danh thư, sách lược, hắn đều nắm được trong lòng bàn tay. Nhưng không thoát tính khí thất thường, ăn chơi, cờ bạc, tất nhiên cũng không đến nỗi nợ nần chất núi. Và nơi thường xuyên lui tới là chợ đêm... Nếu tìm hắn chỉ cần hỏi từ khóa " Mãnh thú ở đâu?" thì chắc chắn sẽ tìm ra ở góc xó nào đó. Mặc dù khoác lên người hình ảnh không đẹp lắm nhưng ông trời lại ban cho hắn được bộ não tinh tường. Ai ngờ được sơ hở vô lý nào đó có lời đồn đại mẹ hắn là người không trong sạch, điều đó đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của mọi người về địa vị của hắn. Âm Thạc thay vì lo lắng, một cái liếc mắt hắn còn chẳng thèm. Mặc dù trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy, nhưng cả địa vị, tiền bạc, quân sự, đó là thứ mà đáng bỏ lơ nhất trong đời Âm Thạc, xui rằng tâm cảnh chưa ra sao, mẹ hắn lại qua đời, nghe nói là đột quỵ vì quá suy lực. Sau đám tang, người này truyền tai người nọ, mẹ chết con không khóc, vì đó mà sự ghẻ lạnh đối với đứa nhóc ngày ấy là một cực hình, may mà Âm Hạnh vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc đứa em của mình.

- Ta đã nghe Trịnh Hi kể qua về thúc, ta nghĩ thúc rất tốt với anh ấy, nên ước nguyện của thúc còn có thể ngoài gì khác chúc phúc cho chàng.- Tử Thiên nở nụ cười tươi rói, Âm Thạc nhếch mép lắc đầu khinh bỉ, hắn thuận tay bịt miệng Tử Thiên cách một tấm lụa đen, từ bề mặt của tấm lụa ấy đột nhiên trồi ra những thứ nhúc nhích, phúng phính màu tím, trên thân còn mang theo từng mảng trắng vàng không rõ đã được lấy ra từ nơi nào, thân hình chúng như con tằm, mỗi con, mỗi con từ chiếc khăn mà chui ra, thoáng cái đã phủ đầy mặt Tử Thiên. Nàng hoảng sợ không dám cử động, ý như muốn đẩy Âm Thạc ra nhưng kỳ thực không động được. Âm Thạc nhìn mặt nàng bình tĩnh: - Sao? Trịnh Hi của cô đâu? Ồ, sắp cưới rồi cũng nên nhận lễ chúc phúc nhỉ? ...Này, đừng có mà ghét nó, "quà" ta tặng rất hiếm đấy, dễ đâu kiếm được trùng có tác dụng ăn hồn, còn bao nhiêu canh? Cũng sớm thôi, mày sẽ phục vụ tao giết thằng nhóc đó, trách nhiệm cao đấy, lo mà hoàn thành tốt, làm tốt ta sẽ ban thưởng.- Âm Thạc vừa nói vừa vuốt ve xương quai xanh của Tử Thiên từ đó mà cứ động tay đưa dần về phía dưới.

Dục vọng là thứ mà con người hay Thần cũng không lường trước được. Đúng vậy, mỗi linh hồn sẽ phải mang những oán niệm mà chính bản thân không biết, vì vậy không ý thức mà hành động theo trái tim, nó độc quyền của thân xác ấy nên những cảm xúc khó hiểu lẫn trộn những điều căm phẫn, bẩn thỉu luôn tìm cách "ký sinh" trên cơ thể ấy .

(1) Âm Hạnh là cha của Trịnh Hi, anh của Âm Thạc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info