ZingTruyen.Asia

Tkah Fanfiction Tinh Ki


"Năm năm tháng tháng, hoa như cũ
Hoa có cười chê người đổi lòng?
Nói cái gì hẹn biển thề non
Theo năm tháng đã tan thành bọt nước."

---------------------------------------------------------

200 năm trước,
Tây quốc...

Tây thành rộng lớn, hoa lệ, tường dát vàng sàn dát ngọc, bài trí những thứ đồ xa xỉ lấp lánh tinh khôi. Song lại cô đơn đến khôn cùng.
Hắn một mình tại thư phòng, ung dung tiếu sái, bạch y phấp phới, tiếu dung lãnh đạm, cặp mắt hồ vàng sâu thẳm. Trông hắn không có vẻ gì là đau buồn tuyệt vọng sau cái mất tích của Huyên cơ Công chúa.

Mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy những thứ bề ngoài, chẳng thể soi mói vào tận sâu trong tâm can thần thần bí bí của hắn, ấy thế mà dám nha hoàn trong thành vẫn muốn đoán già đoán non.
Thời gian dài dằng dẵng, nhưng vẫn không thể nói hết được.
Đó là bởi những năm gần đây, trong Tây thành đã xảy ra ba chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất là về Huyên cơ Công chúa. Sự việc không rõ đầu đuôi ra sao, chỉ biết rằng sau khi hợp nhất mười hai vùng đất, đánh bại thập nhị yêu thú, lập ra Tây quốc. Không được bao lâu thì xảy ra một biến sự vô cùng nghiêm trọng, nghe đồ là ở một hòn đảo nhỏ cách đó hai trăm dặm về phía Nam. Lãnh chúa và Huyên cơ Điện hạ thân chinh tới đảo, sau khi trở về thì chỉ còn lại một người, là Lãnh chúa. Không ai dám hỏi, đến khi lão A hồ_thuộc hạ thân cận nhất với Lãnh chúa và Điện hạ lên tiếng hỏi về Huyên cơ.
Lãnh chúa không nói là điều hiển nhiên, song lại đùng đùng sát khí sai người nhốt lão vào lồng Cửu khúc. Từ đó không ai dám nói tiếng nào về Huyên cơ nữa, song vẫn không tránh khỏi lời đồn đoán sau lưng.

Chuyện thứ hai về việc vô cùng quan trọng, lập Hậu. Theo truyền thống từ xưa cổ đã trở thành một tín ngưỡng, việc lập Hậu chính là quốc gia đại sự, liên quan tới cả về chính trị lẫn ngai vàng. Nghe danh Lãnh chúa Tây quốc anh tuấn khôi ngô, tài cao ngất trời, nếu nói hàng ngàn các vương hầu quý tộc, cho tới Công chúa, Quận chúa của các Cường quốc khác nhau cùng tới ngỏ lời Hỷ sự, cũng không phải là phóng đại. Nhưng cái đáng nói ở đây là Lãnh chúa không những phớt lờ việc lập Hậu, còn chém đầu tất cả các quần thần nhắc tới khuyên răn. Việc này đương nhiên làm bẽ mặt các Cường quốc vương giả kia, liền bắt tay hợp tác đem quân xâm lược Tây quốc. Không rõ thực hư ra sao, chỉ biết sau lần hỗn độn đó, các Cường quốc kia bị sát nhập vào Tây quốc, triều đại đổ nát, những vương giả bị triệt tiêu.
Sau chuyện này, nhắc đến Lãnh chúa Tây quốc là ai cũng sợ run cầm cập, không dám phản kháng nữa. Việc Lập hậu từ đó cũng đi vào dĩ vãng, song vẫn không ít người thắc mắc, lời ra tiếng vào lại nổi lên, trong số đó chia ra làm hai phe.
Phe thứ nhất đồ rằng Lãnh chúa Tây quốc chỉ là kẻ đoạn tụ, sợ dính tai tiếng lên không lập Nam hậu, cũng không lập Nữ hậu.
Phe thứ hai đồ rằng Lãnh chúa đã có một ý trung nhân khác, nhưng vì cơ sự nào đó mà không thể tác thành. Mới âm thầm đau khổ. Và cố nhiên Huyên cơ Công chúa chưa rõ tung tích kia là nghi can số một. Song vẫn không ai biết thực hư.
Lão A hồ thì tuyệt nhiên cho rằng chỉ Huyên cơ Công chúa mới xứng với Chủ nhân lão ta, hết mình ủng hộ phe thứ hai. Sau khi nghe được lời đồn này, Lãnh chúa lại giam lão ta vào lồng Cửu khúc.

Chuyện lớn thứ ba không gì khác chính là Lãnh chúa. Sau một thời gian, việc Lập hậu cũng chính thức vào quên lãng, song nếu không có Hoàng hậu, Phi tần nào thì không có người kế vị. Không ít người đồ Lãnh chúa sẽ nhận nghĩa tử, song với tính cách của hắn, phương án này tức khắc bị loại bỏ. Lão A hồ già thì vẫn luôn miệng nói Huyên cơ Công chúa sẽ trở lại, rồi sẽ trở thành Hoàng hậu của Tây quốc này. Nhưng vì cái miệng lão lại đến tai Lãnh chúa, lão lại bị giam cầm trong lồng Cửu khúc.
Song cái lạ ở đây là Lãnh chúa của họ sau bao nhiêu năm vẫn mãi là một thiếu niên mười chín, không hề già đi dù một chút.
Nhớ khi xưa hắn từng là sư phụ của Huyên cơ, song vẫn chỉ là một Phàm nhân, theo quá trình sinh - lão - bệnh - tử. Điều này vẫn còn là một bí ẩn kéo dài suốt hai trăm năm nay.
Có điều những năm gần đây hắn thường bế quan trong thư phòng, không rõ nguyên do.

-------------------------------------------------------

Rừng trúc,
Võ quán Phượng hoàng...

Chàng vẫn đứng đó, không nói không rằng. Chỉ tự hỏi mình tại sao chàng luôn tin vào những chuyện tình không có thực. Hóa ra bấy lâu nay người duy nhất chìm vào ảo mộng lại chính là chàng, chỉ một mình chàng thôi.
Hồng miêu này lúc trước đã không bảo vệ tốt cho muội, thì bây giờ làm được gì?
Nhân duyên không thành, giữ lại mộng đẹp chỉ càng thêm nuối tiếc?
Huống hồ, điều quan trọng nhất bây giờ chính là việc khôi phục công lực, dẫu có Hắc Tiểu Hổ giúp sức, nhưng việc luyện thành Hỏa vũ toàn phong là điều không tưởng. Sáu tháng, chàng có sáu tháng để làm việc đó. Nhưng với tiến độ hiện tại, chàng nhiều nhất cũng chỉ có thể đến tầng thứ năm.
Rơi vào tình thế này, quả là lực bất tòng tâm.
Thao thao bất tuyệt một hồi, bỗng nhớ đến đêm trước hắn từng nói vốn không thuộc về trần thế, nhờ "vật đó" mới có thể trở về trong giới hạn. Việc hắn và Lam thố, hắn đã chấp nhận làm kẻ bại trận từ lâu, chấp niệm cũng đã tan biến, trở thành Âm hồn chốn địa phủ, không màng hồng trần lắm thị phi, song không lâu sau, hắn vô tình nhận được lời tiên tri từ "vật đó", mới bất chấp luân hồi, bất chấp quy luật sinh tử Âm Đương, hóa thành vong hồn cạnh Lam thố, nhằm thay đổi số phận đã định đoạt. Việc hắn không được độ siêu, cũng chỉ là nói phàm.

Mười sáu năm về trước, Ma giáo bị đánh bại, nhưng hơn phân nửa còn sống sót. Trong đó có Hắc tâm hổ. Thất hiệp lại ngỡ rằng Hắc Tâm Hổ đã hồn bay phách tán, song thực chất chỉ là giả vờ quy ẩn, nhằm tìm ra "vật đó" chờ ngày tái xuất, xoay chuyển càn khôn.
Cơ sự lại theo lời đồn thổi thiên hạ mà rằng không tà sao có chính, không chính thì tà cũng làm sao xuất hiện?
Mười sáu năm trước,Thất hiệp biến mất, bảy người bảy phương không rủ mà cùng thoái ẩn, Ma giáo đột ngột biến mất. Tất thảy cũng đều có nguyên do.

Chàng hỏi đó là vật gì, hắn chỉ im lặng không hé nửa lời. Chàng cũng không ép, chỉ ngầm suy đoán trong lòng. "Vật đó"? Rốt cục là gì?

Hỏa vũ toàn phong, điều đầu tiên muốn luyện thành, phải có tâm căn không dao.
Đó là ngọn lửa phẫn nộ hung tợn có thể nuốt trọn mọi thứ, cũng có thể là mặt biển tĩnh mịch thăm thẳm không mang gợn sóng. Tâm bất nhập, sẽ trở thành tẩu hỏa nhập ma, muôn đời bị kiếm phổ của chính mình làm tàn phế, vĩnh kết phế nhân. Tâm không chút tập niệm, không chút danh lợi, mới là Hỏa vũ toàn phong chân cửu!
Phụ thân chàng khi xưa từng chẳng màng tới Hỏa vũ toàn phong đệ Nhất, nhưng sau trận đánh với Hắn tâm hổ, không biết vì cơ sự gì mà Thất hiệp đã để mất một "nhi tử vô vàn quan trọng". Phụ thân chàng từ đó rắp tâm luyện thành Hỏa vũ toàn phong đệ Nhất, song cuối cùng, tới khi lâm chung, ông vẫn không thể thực hiện.
Khi xưa chàng đã ngộ ra đạo lý của Trường hồng kiếm pháp, nhưng hận nỗi nay dù biết cũng không thể thực hiện.
Đang xuẩn não, bỗng lóe ra khi xưa chàng từng đọc 'Thất hiệp Đệ Bát truyện'. Nguyên là cuốn sử chép về hành trình đánh bại Ma giáo khi xưa của Phụ thân chàng, Cựu cung chủ Ngọc thềm cung Huyền nữ, Và năm người khác trong cựu Thất hiệp đời thứ tám. Trong đó có chép một chương mà chàng rất hiếu kì,

''Bạch miêu thiếu hiệp hận thay để mất Ma tử vào tay Giáo chủ Ma giáo. Ma giáo lật ngược thế cờ, rắp tâm chiếm lấy báu vật đảo Phượng hoàng, độc nhất vô nhị. Bạch miêu từ đó lạnh lựng càng thêm lạnh lùng, hận Ma giáo không đội trời chung, quyết luyện thành Hỏa vũ toàn phong Đệ nhất thiên hạ! Song tâm mang thù hận, ngặt nỗi lại là điều tối kị của Hỏa vũ, thiên tài cũng không thể luyện nổi. Bạch miêu càng phẫn uất, thì nghe nói tại đảo Phượng hoàng có một dòng sông bán tà bán chính, nhân sinh ngâm mình dưới dòng sông, sẽ hóa thành điều chúng sợ hãi nhất. Ngược lại nếu khi lập giao ước với âm hồn yêu quỷ ẩn nấp trong dòng sông, uống nước sông, sẽ được ban tặng sức mạnh của quỷ. Bạch miêu đương bất chấp chính tà, mê muội theo lời truyền thuyết, song cuối cùng Huyền nữ hết mực cản ngăn mới đành thôi. Thất hiệp từ đây cũng bị sứt mẻ mấy phần."

Chàng nắm tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào cành trúc bên cạnh. Trên thân cây lập tức lõm xuống.
"Quá yếu ớt."
Chàng lẩm bẩm.
..."Cha à, hãy tha thứ cho Hồng nhi."

Đoạn, chàng quay bước, một mạch chạy đi.

O0O

Hắc Tiểu Hổ ngồi trong khêu phòng, xoay xoay chén trà đã nguội lạnh, liếc mắt đến viên ngọc bên cạnh. Khẽ nhếch mép.
"Ta tránh ngang tránh dọc tránh tới tránh lui. Cuối cùng, ngươi lại là kẻ gây nên thảm kịch này...."
Chén trà rơi xuống đất, vỡ vụn.
"....Hồng miêu.",..."Đừng trách ta.
Ta cũng chỉ muốn giúp nàng có được cái kết, đẹp tựa hoàng hôn nhuốm đỏ."

O0O

Chàng thở dốc, truyền thuyết hai trăm năm về trước, có thật chứ?
"Hỡi Âm hồn ma quỷ phải sống thống khổ suốt hai trăm năm, ta, Trường hồng kiếm chủ của Thất hiệp Đệ Cửu, Hồng miêu, kẻ tới đây với mong muốn lập giao ước với ngươi. Bằng tất cả lòng thành, ta yêu cầu ngươi hiện thân."
Khung cảnh đẹp như mơ bỗng trở nên im lặng, tiếng ì ầm nổi lên cùng những cuộn sóng khổng lồ từ dưới đáy vực. Tiếng nói khàn đục văng vẳng được tạo nên từ chúng, vừa phấn khích vừa tàn bạo,
" Ngươi, một con người hèn nhát với tham vọng mượn sức mạnh của Ma thần?
Không ai cho không kẻ nào bất cứ thứ gì cả, chàng trai. Ta sẽ ban tặng ngươi sức mạnh to lớn không ai đánh bại được. Đổi lại, hãy để linh hồn của ta trú ngụ trong thể xác của ngươi."
Chàng sững lại, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, hét lớn,
"Ý ngươi là gì?"
Tiếng sóng đập vào nhau dữ dội tự một điệu cười ghê rợn,
"Đơn giản quá mà! Chàng trai trẻ, ngươi để ta sống trong linh hồn ngươi, ngươi sẽ sở hữu sức mạnh của ta. Tất nhiên, tính cách của ngươi có thể thay đổi...."
Chàng nắm chặt tay. Tính cách thay đổi? Liệu chàng có còn là chính mình?

Giờ không phải lúc để lưỡng lự!

"Ta chấp nhận!"
Chàng hét lớn.

Cuộn sóng ào ạt càng lúc càng lên cao, một bát nước được đưa tới dưới chân chàng.
"Hãy hòa nó với maú của ngươi. Và uống nó. Uống đi!"
Chàng không ngập ngừng, rút kiếm tre chém vào cổ tay, thứ chất lỏng đỏ tươi chảy xuống nhuốm với bát nước tím ngắt, tạo nên một màu sắc kì dị.

Chàng cầm lấy bát nước bằng bàn tay lành lặn, vững vàng đặt lên khóe miệng, nốc cạn.

Đầu óc chốc lát trở nên mụ mẫm, đôi mắt chàng hoa lên, cảnh vật ngày một mờ nhạt, đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị cắt ra làm trăm khúc, chàng cảm thấy mình rên lên, rồi có một tiếng cười sặc mùi máu tanh, chàng kinh hãi khi phát hiện ra nó được bật ra từ chính chàng. Chàng thấy bản thân dãy dụa đau đớn, một luồng khí lạnh lên lỏi vào từng ngóc ngách trong thân thể, đi kèm với nó, chàng cảm thấy nguồn linh lực dồi dào, sực mùi hắc ám, sức mạnh của quỷ dữ.
Những thứ cuối cùng chàng nhìn thấy là bóng lưng tử y, mái tóc nâu sẫm tung bay, và nụ cười thâm độc của hắn.
" Ngươi đã đi quá xa rồi."

Phải...Chàng đã đi quá xa... :)

Khung cảnh cuối cùng chỉ còn là màu đen thẫm.

O0O

Chàng mệt mỏi nhấc hàng mi mắt mở ra ánh sáng chiếu rọi vào con mắt đen đục.
Tõng! Một giọt nước rơi xuống cái chăn mỏng phủ lên người chàng, bấy giờ mới nhận ra toàn thân mình ướt sũng.
Dội vừa đủ độ nghiêng, lượng nước không quá ít cũng không quá nhiều, lực tát đủ vừa, chỉ cần một xô thôi cũng khiến chàng tỉnh táo :) . Xem ra hắn cũng có chút tay nghề.
" Vậy chắc giờ ngươi không cần phải rửa mặt nữa nhỉ?"
Chàng ngước mắt lên, Vẫn là cách nói mỉa mai của hắn, nhưng giọng điệu và gương mặt lại chẳng lém lỉnh như mọi khi, điều đó cho chàng hiểu, hắn đang nghiêm túc.
"Không cần, ngươi cũng biết cách đội nước vào mặt ta đấy. Theo ta nhớ địa vị khi trước của ngươi đâu cần tra tấn tù nhân?"
Hắn đáp tỉnh bơ,
"Cái này là ta luyện tập riêng cho ngươi. Ai ngờ lại chết trước."
Chàng hướng ánh mắt ra ngoài cửa, mặt trời đã lên cao, buột miệng hỏi,
"Tại sao ngươi biết ta ở đó?"
"Từ chối trả lời."
"Tùy ngươi."
Chàng ngán ngẩm, gượng dậy khỏi cái giường lạnh, thì bỗng bàn tay nắm chặt lấy cánh tay đang bỏ chăn của chàng. Chàng nhướn mày nhìn hắn, hắn đáp lại biểu cảm của chàng bằng giọng nói lạnh lẽo,
"Từ nay, ngươi không cần tập Hỏa vũ toàn phong nữa."
Chàng vẫn nhướn mày,
"Lí do? Chán dạy kẻ bất tài như ta rồi à?"
"Ngu xuẩn!"
Hắn gầm. Hai tay bấu chặt lấy bả vai chàng, bóp chặt đến nỗi y phục nứt toác,

Hắn gào lên!
"Tại sao ngươi không cản nàng lại?
Suốt hai trăm năm, khuyên nhủ chính người ta yêu đến gặp ngươi, một nam nhân khác, răn Lam thố lựa chọn ở bên cạnh ngươi, nhận lời giúp ngươi luyện Trường hồng kiếm pháp, lấy ngọc Tịnh Nguyên, khôi phục cho chính kẻ thù năm xưa không đội trời chung với ta, từ chối kiếp luân hồi cùng sinh mạng mới, đổi lấy kiếp hồng trần ngắn ngủi dưới hình dáng của một Âm hồn và linh hồn không lành lặn, đánh đổi tu vi suốt bao năm tu luyện để có thể thay đổi số mệnh của địch nhân.
Bấy nhiêu việc đó, có gì là ta không làm được? Chỉ để thấy nụ cười hạnh phúc của nàng bên ngươi mà ta đã đánh đổi tất cả những gì còn sót lại, linh hồn, sức mạnh, tu vi, kiếp mệnh,... có gì là ta không thiết?
Ngặt nỗi, tạo hóa trớ trêu, cuối cùng, ta lại để mất tất cả cố gắng chỉ vì một phút nông nổi và ham muốn sức mạnh của ngươi, kẻ ta tin tưởng giao cho cuộc đời nàng. Cuối cùng, chỉ vì ngươi mà Huyên cơ sẽ gánh lấy cái chết một lần nữa!
Đã đến nước này, ta nói cho ngươi biết, cái mạng này của ngươi, cũng chỉ vì ngươi là người Lam thố yêu ở kiếp này. Ngay từ đầu, lời nguyền lên Huyên cơ đã là lời nguyền vĩnh cửu!"
"Ngươi nói đủ chưa?"
Chàng cười nhạt, đưa tay vỗ vỗ lên má hắn,
"Ta cũng từng hành động ngu ngốc như vậy."
Bàn tay chàng đấm mạnh lên má hắn, tay hắn rời khỏi bả vai chàng, toàn thân ảnh mờ nhạt đập mạnh xuống đất. Chàng bước tới, vẫn nụ cười ghê tởm,
"Thật hoài niệm."

Hắc Tiểu Hổ bật dậy, cay đắng,
"Linh hồn ngươi tràn ngập sự vẩn đục, ngươi thật đáng thương. Linh hồn ngươi quá yếu đuối, đã để con Quỷ đó nắm giữ."
Chàng bật cười,
"Ta cũng thấy ngươi đáng thương, hi sinh tất cả chỉ vì một con tiện nhân với linh hồn không lành lặn. Yêu từ kiếp trước tới kiếp này, hết lần này đến lần khác, suốt hai trăm năm qua, ngươi vẫn luôn hi sinh cho nàng ta, yêu nàng ta suốt ba đời.
Nhưng dù là kiếp trước, hay kiếp này,
Huyên cơ ba lần chuyển sinh, người nàng ta hướng đến, vẫn không phải ngươi.
Vậy mà ngươi cũng vẫn một lòng vì nàng ta, hi sinh đến chết, khi chết vẫn vì nàng ta đội mồ sống dậy, tiếp tục hi sinh. Ngươi nghĩ linh hồn ngươi, sau bao lần đó, vẫn không chút tà niệm sao?"
"Câm miệng!"
Hắn lao tới, vung nắm đấm về phía chàng. Chàng giơ tay, hắn khựng lại, nắm đấm của hắn không nhúc nhích dưới tay chàng. Hắn vẫn không chịu thua, tức khắc vung chân đá mạnh vào bụng chàng.
Chàng ói ra máu đen ngòm. Hắn lùi về phía sau, hét lên, mồ hôi lã chã,
"Rời khỏi thân xác của hắn ngay!"
Chàng nhếch môi, cong lên nụ cười hiền hòa mà ghê rợn đến từng đường mép,
" Ngươi nói gì vậy, Hắc Tiểu Hổ? Ta là Hồng miêu, Trường hồng kiếm chủ đây mà?"
Chàng bước tới, nụ cười càng lúc cong lên, mái tóc cam nhuốm màu đen nham nhở,

"Hay là ngươi không tin ta? Vậy để ta chứng minh cho ngươi thấy nhé?"

Chàng giơ tay, chọc xuyên qua ngực hắn, tạo thành một lỗ hổng loang lổ. Chàng rút tay ra, cánh tay bạch y nhuốm hồng huyết đỏ thẫm.
Hắc Tiểu Hổ nhìn chàng căm phẫn, vết thương trên ngực dần lành lại tự không có gì xảy ra.

Chàng nhếch mép,
" Ngươi xem, đó không phải là điều người phàm có thể làm được. Chẳng phải huyết mạch của quỷ đang chảy trong huyết quản ngươi sao?"
Hắn vùng tay, chàng bị đẩy mạnh vào tường tre, tường tre vỡ vụn.
"Ta là Âm nhân, cố nhiên ngươi không thể gây tổn thương cho ta. Ngay từ đầu, ta đã không phải người phàm."
Chàng không phải bị linh hồn ác quỷ chiếm giữ, mà vì mong muốn tái lập Thất hiệp, đã khiến linh hồn chàng hòa làm một với ác quỷ rồi. Đến khi nó thực sư hòa nhập, chàng sẽ trở thành ma thần thực sự.
Hắn thiết nghĩ, chỉ là linh hồn của một yêu thú, tại sao phải chia ra nhiều tới vậy? Họa này, từ hai trăm năm trước, người nên gánh chịu chính là hắn!
Chàng đang dần bị hòa nhập với yêu thú, cũng giống như hắn, và người huynh trưởng của hắn.
Huynh trưởng của hắn vì ước muốn hồi sinh Huyên cơ, mà thức tỉnh con yêu thú bị phong ấn trong chính mình. 
Hắn vì chấp niệm với Huyên cơ mà tự biến mình thành nhi tử phàm tục, quên nàng, trở thành con của Hắc tâm hổ mà không hề hay biết, để rồi lại yêu nàng một lần nữa, cũng chỉ vì cậu bé Hắc Tiểu Hổ hai trăm năm trước, vẫn luôn giữ mỗi tình thầm kín với Huyên cơ Công chúa, bởi hắn biết rằng, nàng mãi mãi hướng về huynh trưởng hắn, ba kiếp ba đời, hắn vẫn luôn yêu nàng hết lần này đến lần khá. Chàng trai Hắc Tiểu Hổ năm đó, đã từng bị dày vò để không sa vào quỷ dữ, đến khi chết rồi, mới thực sự thong dong tiếu sái, không bị cám dỗ hồng trần.
Hắn lấy từ trong tay áo viên ngọc sáng lấp lánh, ánh sáng một bên tinh khiết, lại vẩn đục một bên, bán tà bán chính, chính là thứ làm nên viên ngọc này.

Hai trăm năm trước, cũng vì tạp niệm ảo tưởng của hắn, Huyên cơ phải chết, còn hắn vì giao ước nhận lấy thanh xuân trường cửu, Huyên cơ tách linh hồn tà ác trong hắn bằng thuật Độc tâm, phong ấn linh hồn nó vào chính cơ thể nàng, sức mạnh và thể xác của nó bị giam giữ trong người Lãnh huyết, nàng trước khi tử chiến còn trao tặng cho Lãnh huyết Độc tâm thuật để kiềm giữ sức mạnh ác quỷ không bộc phát.
Máu con quái vật đổ xuống thành sông, một màu đen đúa ghê tởm, máu của nàng cũng vậy, thứ chất lỏng đỏ tươi hòa cùng máu yêu thú, tạo nên màu tím đẫm đỏ xuống thung lũng, trở thành dòng sông Bất lão.
Máu tiên tộc và quỷ tộc hòa làm một, là chuyện ngàn năm hiếm thấy. Ma thần và tiên Ánh trăng cùng mang chấp niệm đổ theo máu, khiến nhân sinh mang tạp niệm rơi xuống hóa thành điều mình sợ hãi nhất, cũng có thể khiến nhân sinh trở thành điều mình mong muốn.
Linh hồn ma thần và tiên Ánh trăng cùng bị phong ấn trong một thể xác, cùng hòa nhập, tương sinh tương khắc, đã khiến một phần linh hồn hòa trộn quỷ tiên khi đó tách ra khỏi linh hồn chính, hòa cùng máu, ngưng tụ thành ngọc, kẻ đời gọi là ngọc Tịnh Nguyên, thứ ngọc mang ánh sáng vừa tinh khiết của Tiên tộc, lại vừa chứa tà quang của Ma thần, hàm chứa sức mạnh vô song.
Hai trăm năm trước, trên bờ Bất lão giang, Lãnh huyết ôm thân xác nàng bỏ đi, để lại hắn với viên ngọc chói lòa.
Hắn lấy viên ngọc, đây là vật duy nhất hắn có được từ nàng?

Hắc Tiểu Hổ nhắm mắt, miệng nấp máy, thứ ánh sáng tà quang tỏa ra từ viên ngọc càng lúc càng lớn, nuốt chửng minh quang. Ngọc Tịnh Nguyên, hàm chứa sức mạnh của Ma thần Âm giới, pháp lực của Tiên Ánh trăng Dao quang sơn, chỉ có kẻ mang một trong hai khí huyết quỷ hoặc tiên mới có thể sử dụng.
Linh hồn hắn mang một phần Ma thần hồn, mới có thể dụng ngọc. Ngọc Tịnh Nguyên được Khí huyết nào dụng, tiệt nhiên ánh sáng của bên đó sẽ lan ra, nhưng lại có thể phong ấn tạm thời Ma hồn trong người chàng. Muốn con quỷ này thực sự tách khỏi thân thể, phải có một trong hai song thuật Độc tâm và Khống tâm.
Hắn rọi ánh sáng kia lên người chàng.  Chàng vùng vẫy như bị xiềng xích,
"Nếu ngươi còn tiếp tục dùng ngọc chế áp ta, nhất định sẽ bị rút kiệt hồn phách, mãi mãi tan biến vào hư không. Ngươi điên rồi!!"
Hắn cười nhẹ,
"Lần đầu tiên ta gặp nàng, hơn hai trăm năm về trước, nàng là người duy nhất chịu cười với một kẻ thất bại luôn bị so sánh với chính anh trai mình như ta. Nụ cười của nàng thật sự đẹp, đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Có lẽ từ đó, ta đã là kẻ điên. Vì yêu mà điên."

Tử y ngày càng mờ nhạt, mỗi lúc một phai, đi cùng nó, tà quang càng lúc càng chiếu rọi.

Cho tới khi mái tóc đỏ rực trở lại. Căn nhà tranh vỡ nát chỉ còn thiếu niên bạch y và viên ngọc chỏng chơ dưới đất vẫn chói lòa.

---------------------------------------
"Trăng rất sáng, sáng cũng vô ích, vô ích vẫn sáng.
Ta yêu nàng, yêu cũng vô ích, vô ích vẫn yêu."

Hắc Tiểu Hổ tuyệt bút.
---------------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------------------------------
------------------------------
o0o

LỜI TÁC GIẢ:
_Ta đã sửa lại một chút chương [NHỊ THẬP NHỊ] để hợp với chương này. Cảm phiền những ai chưa đọc phần sửa đó thì đọc lại a, chỉ ở phần  200 năm trước thôi. :v
_Có thể Chương này đọc hơi khó hiểu nên những ai chưa rõ phần nào thì cứ comment ở phần Bình luận. Ta sẽ trả lời. :)
_Vậy Hổ ca rốt cục là ai? Lãnh huyết là huynh trưởng của Hắc Tiểu Hổ? Tại sao trong người Hắc Tiểu Hổ lại chứa linh hồn Ma thần? Huyên cơ rốt cục chuyển sinh bao nhiêu lần? Và tại sao nàng lại có thể chuyển sinh? Người Hắc Tiểu Hổ yêu sâu đậm lại chính là Huyên cơ, Tiền kiếp của Lam thố? Tại sao Hắc Tiểu Hổ lại tự biến mình thành hài tử, quên hết mọi chuyện, rồi bị cướp mất khỏi Thất hiệp Đệ Bát, trở thành nghĩa tử của Hắc tâm hổ? Ma giáo cướp Hắc Tiểu Hổ nhằm mục đích dùng làm công cụ để sử dụng báu vật Ngọc Tịnh Nguyên, sau khi cướp được từ mười sáu năm về trước? Vậy tại sao dù đã mất Bảo ngọc nhưng Tam đài các vẫn diễn ra?
-Tấy cả đều là bí ẩn chỉ có Au ta biết! :))
_Lần này ta đã đăng sớm hơn dự kiến ban đầu (đêm 30 Tết) vì 1 lí do đặc biệt!!! :)) Muốn Hổ ca chết sớm hơn. :)
_Và ta đã ngồi bấm đến mòn tay hơn 4000 từ, cuối cùng Hổ ca cũng chết!!! Có ai muốn Hổ ca chết như ta hơm? :)












Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia