ZingTruyen.Com

tk | tình đầu là tình tuyệt vời

ba mươi - tai nạn trong quá khứ

motmetsauhai

Jungkook về đến nhà, nhìn thấy cửa không khoá, anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà tự nhiên đẩy cửa bước vào trong.

Anh đặt balo lên ghế, ánh mắt vô tình lia trúng thân ảnh to lớn đang ngồi co rúm thành một nắm đằng sau sofa.

"Kim Taehyung?"

Thấy người kia không động đậy, Jungkook đánh liều tiền đến gần hơn.

"Gì đây? Cậu sao vậy Taehyung?"

Taehyung ngước lên nhìn người trước mặt, hình ảnh Jungkook trong mắt đôi mắt ngập nước của cậu lúc này chỉ là một cái bóng mờ mịt không rõ mặt mũi. Không những vậy anh còn đang mặc áo sơ mi đen, những kí ức không hay năm đó lũ lượt ùa về làm đầu óc Taehyung choáng váng. Cậu điên cuồng dùng khuỷu tay huých vào ngực đối phương, tuy lực không quá mạnh nhưng cũng đủ làm Jungkook đau điếng mà ngã nhào ra sau.

"A...đau mà-"

"Anh-anh đừng đến gần tôi. T-tôi sẽ không để yên đâu!"

Jungkook nhăn nhó ôm ngực, rất nhanh liền ý thức được Taehyung đang có vấn đề. Anh mặc kệ cơn đau âm ỉ nơi ngực trái, kiên quyết tiến đến vung tay đấm mạnh vào mặt Taehyung, trong lòng mong rằng cậu sẽ vì bị đau mà trở nên tỉnh táo.

Quả thật, cách này thành công trì hoãn lại tất thảy mọi hành động của Taehyung. Cậu đưa tay miết nhẹ vào vết thương nhỏ trên mặt, sau đó cau mày ngước lên nhìn anh.

Giây tiếp theo, Taehyung hốt hoảng đứng bật dậy, ấn Jungkook ngồi xuống ghế sofa, phần mình thì chạy đi tìm hộp y tế. Bộ dạng hớt hải trái ngược hoàn toàn so với thanh niên liên tục đánh anh ban nãy.

Chừng hai phút sau, Taehyung quay lại với khuôn mặt nước mắt nước mũi đầm đìa, môi trề xuống dài như cả mét, ắt hẳn đang cảm thấy rất hối lỗi.

"Bé ơi, bé vạch áo ra để em bôi thuốc cho nhé!"

Jungkook kéo áo xuống quá vai, để lộ ra phần thịt trắng nõn nay đã bầm tím vì những cú huých vô tình của người kia. Mắt anh vì đau mà nhắm chặt, tuy vậy Jungkook vẫn cảm thấy rất rõ ràng rằng tay Taehyung đang run lên không ngừng. Jungkook miễn cưỡng lên tiếng trấn an.

"Tôi không sao đâu mà, cậu không cần phải trưng ra bộ mặt đấy"

Nói đến đây, Taehyung đã không ngăn được mình mà bật ra mấy tiếng nấc nho nhỏ. Cậu nhanh tay bôi nốt thuốc, gỡ miếng dán giảm đau đặt lên chỗ bị sưng của anh, xong xuôi còn không quên kéo áo anh lên, sau đó mới nhào vào lòng anh nức nở.

"Hức...bé ơi, em không cố ý làm bé bị thương đâu! Em thật sự không cố ý mà!"

Jungkook vòng tay ra sau xoa lưng cho cậu, giả vờ không chú ý đến việc người lớn trong lòng đang không ngừng lau nước mũi vào áo anh.

"Không sao! Ngược lại tôi cũng đánh cậu còn gì? Như vậy chẳng phải huề nhau rồi hả?"

Nước mắt Taehyung vẫn rơi, miệng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu xin lỗi trong suốt nửa tiếng trời, Jungkook bên cạnh cũng rất kiên nhẫn đáp lại một câu tôi không sao.

Cứ tưởng sau khi Taehyung khóc xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nào ngờ chỉ khi vừa nín, Taehyung đã không nói lời nào mà phi thẳng lên phòng khoá trái cửa, Jungkook có gọi thế nào cũng không ra.

"Taehyung mở cửa cho tôi đi mà!"

"Bé sang bên cạnh có phòng dành cho khách, bên đó cũng có máy sưởi đấy! Đêm nay bé ngủ bên đó nha! Em không mở cửa đâu! Jungkookie nhớ phải đắp chăn kín và bật máy sưởi, nếu không sẽ bị lạnh"

Jungkook bất lực dựa trán vào cửa.

"Tôi đã nói là tôi không để bụng mấy chuyện đó đâu mà, Taehyung mở cửa cho tôi đi!"

"Không ạ! Ngày mai ngày kia ngày mốt cũng không luôn! Em phải tự kiểm điểm bản thân, không ôm bé trong một tuần!"

Jungkook tức giận lẩm bẩm.

"Cậu phạt cậu hay phạt tôi mà quái ác quá vậy?"

"Không mở cửa là tôi về đó nha!"

"..."

"Kim Taehyung!"

"..."

"Taehyungie"

"..."

"Taehyung đâu ra mở cửa cho bé đi!"

Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Jungkook quay người bỏ đi.

"Bé!"

"Biết ngay mà!"

Jungkook nở nụ cười đắc ý, biết trước rằng Taehyung sẽ không bỏ mặc mình.

"Gì?"

"Bé...vào đây với em!"

Jungkook chạy đến, một đà liền đu hẳn lên người Taehyung làm cậu suýt mất thăng bằng ngã ra sau. Taehyung đưa hai tay lên đỡ mông Jungkook rồi dùng chân đóng cửa phòng lại.

Sau khi cả hai đã yên vị trên giường, Jungkook cẩn thận quan sát thái độ của Taehyung. Xác nhận được Taehyung đang thoải mái tận hưởng, Jungkook mới dè chừng tra hỏi.

"Ban nãy...Taehyungie tại sao lại như vậy?"

Tay Taehyung đang nghịch tóc Jungkook khựng lại. Cậu thu tay về, chưa vội trả lời câu hỏi của anh.

"Bé có chắc muốn nghe hết mọi chuyện không?"

Jungkook gật đầu chắc nịch. Taehyung nói thêm.

"Chuyện này không phải ai muốn biết liền có thể biết đâu! Bé biết rồi thì phải chịu trách nhiệm với em!"

Lần này, Jungkook chần chừ nửa muốn gật đầu, nửa lại không. Taehyung thích thú bật cười.

"Xinh phản ứng đáng yêu quá cơ! Em đùa bé thôi, em chắc chắn sẽ tỏ tình bé thật là lãng mạn chứ không phải như thế này đâu!"

Jungkook nhíu mày không vui.

Taehyung...hơi rén.

"Kể đi đừng có vòng vo!"

Taehyung cầm tay anh, vừa vuốt ve vừa bắt đầu câu chuyện của chính mình vào bốn năm trước.

"Từ khi còn bé, em đã rất thích đi xe buýt, bé biết tại sao không?"

Jungkook lắc đầu.

"Em là người hướng ngoại, em thích cảm giác được trải nghiệm, được tự do tận hưởng mọi thứ hơn việc phải ru rú ngồi trong xe ô tô làm công tử bột..."

Đoạn, Taehyung nói tiếp.

"Cách đây bốn năm, có một sự việc kinh khủng đã xảy ra, làm đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của em. Hôm đó...em bắt xe buýt để đến trường như mọi lần. Xe buýt hôm ấy rất đông, già trẻ lớn bé gì đều có đủ..."

"...thân là thiếu niên, em tự nguyện nhường chỗ cho một chị có bụng bầu vượt mặt, đứng lên rồi bám vào tay cầm được gắn trên nóc xe. Bên cạnh có một cậu bạn khác ngang tuổi em, và một chú trung niên mặc đồ đen từ trên xuống dưới cực kì kín đáo"

Jungkook tròn mắt lắng nghe Taehyung kể, điệu bộ rất giống như đã bị cuốn hút vào mạch truyện của Taehyung.

"...đi được nửa quãng đường, người trung niên bên cạnh em cố ý có những hành động không đứng đắn với em. Ban đầu em nghĩ là do chú vô tình chạm phải, nhưng dần dà suy nghĩ ấy không còn nữa, mà thay vào đó em biết rằng mình đang bị quấy rối...Jungkookie biết đấy, khi đó em mới chỉ mười lăm thôi, lấy đâu ra đủ cam đảm để thông báo với mọi người chuyện đó? Em cắn răng chịu đựng, nhưng hành động của người ấy càng ngày càng quá đáng. Nhịp thở của em dần trở nên khó khăn, cuối cùng em quyết định xin chú soát vé cho mình xuống xe"

"Mặc kệ lời khuyên răn từ mọi người rằng lúc ấy đang ở giữa đường, rất nguy hiểm để xuống, em vẫn một mực đòi dừng xe cho bằng được, thậm chí còn làm ầm lên khiến nhiều người tỏ thái độ rất khó chịu, khiến cho bác tài xế phân vân, rồi đồng ý với yêu cầu của em"

"Xe buýt được dừng ở giữa đường, em chẳng nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhắm mắt rồi lao nhanh sang vỉa hè gần đó..."

"...kết quả là một chiếc bán tải đi cùng chiều với xe buýt nhất thời chưa kiểm soát được mà đâm trúng phải em..."

hiong

ý là có ai nhận ra ngoài quá khứ của kth được tiết lộ thì tớ còn hé mở 1 hint khác không ạ🥲

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com