ZingTruyen.Info

Tình Nghĩa Đồng Đạo (Văn Ruộng, Trọng Sinh, Gia Đấu, Xuyên Không)

39. Sự Lạ trong Lễ Thọ (updated 05/07/2018)

VanVo55

Ông huyện Thanh Nguyên nổi danh là kẻ háo sắc, thê thiếp nàng hầu nhiều không kể xiết, ấy thế mà về mặt con cái lại chẳng mấy hưng thịnh, dưới gối chỉ có ba cô con gái hầu hạ. Gần đây sức khỏe yếu kém, ông đành phải chịu thua số mệnh, nhận con của em trai làm con thừa tự để có người kế thừa hương hỏa, chính đứa con này là người đứng ra làm lễ hạ thọ cho ông.

Có lẽ cậu Tư lần đầu làm thọ yến cho thầy, tâm lý muốn nịnh bợ nên có phần vung tay quá trán. Lễ hạ thọ của ông huyện vì thế xa hoa có thừa, sợ là thượng thọ quan to chốn kinh thành cũng không sao bì kịp. Thọ yến trên dưới tổng cộng có đủ sáu mươi mâm cỗ, không dùng phường bát âm mà mời cả gánh chèo tận Đông Quan về hầu. Mâm trên nào tổ yến, bào ngư; mâm dưới không thịt dê cũng thịt gà, thịt trĩ... khiến các ông to trên lộ trên châu cũng phải một phen há mồm, căng mắt.

Cậu Hai Dương nhìn hết thảy các an bày xa sỉ này rồi thở dài một cái, nhỏ giọng bảo với vợ mình ông huyện đời này đừng mong thoát khỏi cái kiếp Tri huyện Tòng Thất Phẩm.

Vợ ai đó đưa ngón tay chỉ hờ về phía quan hoạn Lương Đăng. "Anh thì biết gì chứ, người ta có ông to chống lưng đấy...!"

Dương chỉ mỉm cười, đầu khẽ lắc.

"Lương Đăng sẽ không ngu ngốc như thế."

"Ơ hay?" mắt gợn lên sự cợt đùa, Vũ vươn tay nhéo nhẹ mũi cậu. "Anh thân với người ta lắm à? Còn làm ra vẻ thâm sâu. Đến khổ...! Đi thôi ông giời con của tôi, lễ rượu bắt đầu rồi kia kìa."

Nói đoạn luồn tay qua eo đỡ cậu bước qua bậu cửa, đầu mãi cúi xuống nhìn chân mà lỡ mất nụ cười bẽn lẽn của gã chồng đương say sắc vợ.

Khi tất cả đều đã an tọa, ông huyện mới từ trong bước ra, quần điều áo tía ngồi rung đùi trên cái sập gụ Mai Điểu Cài Thọ giữa sảnh, để con cháu trong nhà lần lượt bước lên tế đủ ba tuần rượu. Đám con trưởng con thứ sau đó thay nhau đọc văn chúc thọ, tặng lễ rồi theo thứ tự lui xuống. Đến phần lễ rượu của khách khứa, dựa theo vai vế, anh em Nguyễn Hoài phải chờ các quan ông quan lão chúc tụng trước, mãi lâu sau mới đến lượt họ bước lên dâng lễ.

Cậu Cả Phát tặng cho ông huyện tượng phật bằng vàng to bằng cái ấm chè cỡ lớn, sau lưng có khắc một bài thơ chúc thọ với hàm ý vô cùng uyển chuyển. Thấy ông huyện có vẻ đăm chiêu, tưởng ông không hiểu, mợ Ly bèn mỉm cười bước lên giải thích ý thơ cho mọi người cùng thưởng thức, trong suốt quá trình luôn cố tình không để ý đến chồng mình, xung quanh tỏa ra sự ung dung cao quý khiến người ngưỡng vọng. Sự xong, ai nấy đều khen mợ Ly họ Nguyễn Hoài đẹp người hay chữ, quả không ngoa là tài nữ xứ này.

Duy chỉ có cô Ba lúc bấy giờ vẫn đứng sau lưng thầy mình là bập môi cười nghẹn.

"Khéo quá mợ Ly ạ!" dường như kiềm nén không nổi nữa, cô Ba Lý phì cười thành tiếng. "Lúc sáng ta đã sang chúc thọ thầy ta rất sớm, bài thơ mà ta học vị thánh tăng trên núi đọc để tặng thầy không hiểu sao lại giống y hệt bài mợ Ly vừa đọc đấy ạ...! Đố có sai một chữ!"

Không cản kịp con gái, ông huyện đành ái ngại trộm nhìn cái nhíu mày của cậu Phát, vừa cười vừa quát khẽ. "À... nghe qua cũng nào có giống gì đâu. Cái con bé này, mày chớ có nói bậy chọc ghẹo mợ Ly!"

Kẻ tín, người ngờ, ai nấy nhìn nhau mỗi người mỗi suy nghĩ, tuy rằng ông huyện đã khéo léo biến tình huống thành một trò đùa chẳng hơn không kém, việc đối với một số kẻ tinh ý, dĩ nhiên, vẫn có lắm điều chưa thỏa.

Nhìn những gương mặt để lộ nghi hoặc xung quanh mình, gáy Ly đột nhiên lạnh toát, trong lòng nổi dậy cơn giận âm ỉ. Lũ người này là sao vậy? Thị cũng đâu có tuyên cáo bài thơ này là do thị tự làm? Nghĩ ra như thế cũng là họ, bây giờ quay sang cáo buộc thị cũng là họ? Đạo lý gì đây...?!

Đầu ngẩng cao, thị bước lên toan mở miệng nói lý thì bị chồng mình âm thầm níu lại. Trông ra ánh mắt cảnh cáo của Phát, Ly tuy nổi nóng nhưng cũng sực tỉnh. Việc đã đến nước này, thị biết càng thanh minh thì càng nhiễu sự, cãi ra ngô khoai sẽ mang tiếng chanh chua lắm điều, lặng thinh không chấp lại khiến người hoài nghi ngờ vực, dù thắng dù thua cuối cùng cũng mang tiếng xấu vào mình. Ngẫm lại... thị thấy mình thật dại vì đã nóng vội ra mặt chứng tỏ bản thân. Thị toan khiến gã chồng hoa tâm lóa mắt một phen, có ngờ đã tự bốc tro bôi lên mặt.

Xem tuồng no mắt, Vũ thấy cũng đã đến lúc xen vào nên huých nhẹ chồng mình. Dương biết ý bèn gật đầu, mỉm cười tiến lên dâng lễ. Biết ông huyện là người mê thư pháp, Vũ đã chuẩn bị để Dương dâng lên một chữ "thọ" trên tấm vóc đại hồng. Ông này lúc căng vóc ra, trông thấy nét chữ rồng bay phượng múa được tỉ mỉ thêu bằng chỉ xuyến lấp lánh thì vô cùng thích thú, cứ đưa tay lên mân mê mãi không nỡ buông, sau đó còn ngoác miệng cười nói với chồng nàng một hồi.

Không như mợ Ly vừa rồi đã bước lên ngang hàng cùng chồng để diễu giương tài nghệ, mợ Hai này chỉ yên phận nép sau lưng chồng, từ đầu đến cuối đối thoại với ông huyện đều là cậu Hai một mình ứng phó. Ở cái xứ này ai mà không biết cậu Hai nhà Cả Trị một chữ cắn đôi còn chẳng hay, tự dưng lôi đâu ra một bụng lời hay mà phân giải như vầy? Còn không phải là nhờ người vợ con nhà thư hương kia bày cho cách ăn cách nói? Tuy rằng không nổi bật như người chị em bạn dâu đầy tài cán, một người đàn bà dịu dàng ngoan ngoãn đứng sau chồng như thế lại đem đến cho các cụ cảm giác hài hòa vô hạn, thiện cảm vì vậy cũng tăng lên.

Là hài hòa, không phải tan hòa, mợ Hai dù từ đầu đến cuối không hề hé môi kể công, song một cái nhìn lướt qua đường thêu mũi chỉ trên mảnh vóc điều chúc thọ, ai nấy đều vô thức tự hiểu trong lòng. Thêu thùa là việc của đàn bà trong nhà, không phải mợ Hai thêu thì còn ai vào đây nữa? Sự an phận của nàng, có chăng, lại càng làm nổi bật cái nết na khiêm nhường của đàn bà xứ này, khiến không ít người ngấm ngầm tán thưởng.

Thế mới thấy... muốn rực rỡ, không nhất thiết phải lấy lửa đốt mình. Ba chữ hay, chưa chắc đã bằng một chữ khéo.

Trông thấy chồng lại một lần nữa nhìn chằm chằm em dâu, thứ đen đúa trong lòng tài nữ Lưu Ly cứ thế mà lan ra, tỏa rộng...

Phần quà lễ qua đi, ông huyện phấn khởi mời các quan và mấy người trẻ vây ghế lại xem hát ả đào, mãi đến trời nhá nhem mới lại dọn cỗ lên tiếp tục thết yến. Xong xuôi mọi bề, bọn con hầu bèn thi nhau dọn lên nào chè nào rượu để các ông chén tạc chén thù. Rượu vào khiến tâm tình cởi mở, ông giám Lương bắt đầu nhắc lại việc hiến nghệ mừng thọ đã khởi xướng hôm nọ, một hai đòi chủ nhà đưa cho cây đàn nhị, tự mình làm gương kéo tặng một khúc hiếu ca xứ Thanh làm ai nấy nghe đến ngẩn người, đoạn cuối còn khiến kẻ kéo lẫn người nghe lệ nóng tràn mi.

"Không ngờ là ông hoạn ấy chơi đàn giỏi vậy!" Vũ níu áo Dương khẽ xuýt xoa, mũi sụt sịt vì xúc động. "Nghe ông ấy kéo mà em suýt tưởng là anh cơ, não hết cả lòng mề ra rồi đây này...!"

Dương không phản ứng, chỉ nhìn sâu vào bát rượu trước mặt mình, mắt ẩn giấu nỗi buồn xa tắp.

Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc lắng đọng trong khúc hiếu ca Lương Đăng vừa tấu, các quan ông sau đấy lần lượt nào ngâm thơ nào ca hát cảm thán về công ơn cha mẹ, về lẽ sống thói đời, hăng say đến nổi lôi cả vị tài nữ phủ Gia Hưng ra yêu cầu biểu diễn tài nghệ. Lưu Ly lúng túng, từ chối mấy đợt mà chẳng thành, cuối cùng đành ái ngại bước ra cầm lấy đũa và bát bắt đầu gõ nhịp.

"Ngồi lại nhấp chén say
Lắng trong lòng mình những đắng cay
Ngày dài thấm thoắt rơi
Muốn quên đi những phận bèo trôi.

Ngọc ngà cũng mấy phen
Lấm trong bùn hoài cũng thấy quen
Ngồi buồn ngó gót sen
Trách sao cõi đời này đỏ đen.

Chờ người nơi ấy
Về đây mang theo dấu yêu
Chở che cho nhau những đêm lạnh lùng

Chờ người đâu thấy
Người còn hoài xa cách xa
Một mình trong đêm lắng nghe gió than.

Vì lời ai hứa
Một ngày dìu em bước đi...
Tìm về nơi xa phút giây yên bình

Đầu non cuối gió
Người còn là mây viễn du
Để lại đằng sau tiếng ai thở dài..."

Không sáo, không đàn, chỉ có giọng ca mộc mạc cùng nhịp khua bát đũa giản đơn, vậy mà đã thành công khiến cho cả sảnh đường thinh lặng lắng nghe. Tài nữ quả là tài nữ, dù cách hát không hề trau chuốt như các nàng đào nương lành nghề, giai điệu mới mẻ và lời lẽ da diết lại khiến người nghe tâm tư chao đảo, trong khoảnh khắc như bị hút vào nỗi sầu bi ai của thiếu phụ trông nhớ người thương. Ca từ trong khúc hát này rõ ràng vô cùng trùng khớp với thân phận tôi tớ trước đây của vị tài nữ, vì phận hèn mà phải chịu làm lẽ cho người dù tài năng xuât chúng, ai nấy nghĩ qua đều bất giác nảy lên xót xa vô hạn.

"Tiếc thay một đóa quỳnh nở đêm, không kẻ xót thương không người ngắm thưởng..."

Lời này vừa tuôn vào tai, Vũ đã rùng mình quay sang ngó kẻ phát ngôn, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Cái ông Đinh Thắng này... bản thân ông cũng khiếm khuyết, còn đi tiếc thương người khác...? Lẽ nào cũng động lòng rồi...?

Bất giác nhớ đến việc gì đó, nàng quay lại quan sát chồng mình, lại chỉ thấy cậu chống má nhìn thẳng, mày hơi nhiu nhíu.

"Đăm chiêu cái chi đấy?" tưởng cậu cũng bị mê đắm trong ca từ đầy cảm xúc, Vũ ghé tay khẽ hỏi.

"Đang không biết bài hát này và việc mừng thọ có dây mơ rễ má gì với nhau."

"..."

"Rõ ràng ca từ nghe giống như của một ả điếm khóc lóc than thở nhiều hơn."

"..."

Vũ câm nín, lúc bấy giờ mới hiểu ra cớ gì cũng nghe nàng hát, người ta thì đổ thành dòng, còn cậu đến giờ vẫn bình chân như vại. Thì ra vốn là một khối gỗ trơ không sao bén lửa...!

Chưa kịp suy nghĩ sâu, đột nhiên cách nàng không xa có một giọng nữ "à" lên một cái rõ to.

"Nhớ rồi, đúng là giai điệu con Ba thường hát!"

Đám đàn bà bắt đầu lao nhao.

"Ấy, cô Ngà nói là cô Lý nhà cô ấy à? Làm sao như thế được? Giai điệu đặc biệt như thế này, tôi cũng lần đầu tiên mới nghe thấy đấy!"

"Tôi nào có biết cái chi đâu ạ? Thì con Ba nhà tôi ngày nào mà chẳng nghêu ngao mấy cái giai điệu lạ lùng? Bài này chỉ là một trong vô số mà thôi."

"Có khi nào nhầm lẫn không ạ? Tôi thấy mợ Ly xướng xuất thần như thế, hẳn là tự mợ ấy sáng tác ra rồi."

"Cô cứ hỏi con Ba nhà tôi này, chỉ có ca từ không giống thôi, giai điệu thì y hệt đấy. Không tin cô bảo nó hát cô nghe ."

Nói rồi còn sợ đối phương không tin mà đẩy em gái mình ra, cô Ba Lý ban đầu có hơi ngỡ ngàng, nhưng một lúc sau không hiểu nghĩ ra gì đó mà khóe miệng nhếch lên đầy tự tin, phóng về phía Ly một ánh mắt giễu cợt rồi ưỡn ngực xướng khúc.

"Ngồi buồn cắn móng tay

Cắn xong rồi lại tới móng chân

Ngồi buồn cắn hết trơn

Cắn xong rồi răng mình cùi luôn..."

Cả đại sảnh thình lình hóa đá.

Sau đó, là bật ra tràng cười rộn rã, trừ duy nhất một người.

Mợ Ly nhà Cả Trị.

______________________________________________

He, đêm qua để lấy cảm hứng, tui lại lôi đống nhạc anime ra nghe. Hồi đấy hay nghe nhạc trung cổ trang, nhưng từ hồi phát thệ "cá trê chui ống" tẩy chay sản phẩm trung cộng kia thì không nghe nữa, chuyển sang nhạc Nhật. :D

À mà sao gọi là "cá trê chui ống," vì cái đống nhạc Nhật này, nghe cũng y nhạc tàu thôi haha =))))) nhưng chắc tâm lý nghĩ nó được sáng tác bởi người Nhật nên bớt kỳ thị chút. :P

Giới thiệu cho mọi người biết, tốt nhất là download nguyên album OST của anime này về nghe, bảo đảm không thất vọng: Junni Kokki (12 Kingdoms/ Thập Nhị Quốc Ký)

Đây không những là một bộ anime sở hữu nhạc hay tê tái, còn là một series hoạt hình mà - có thể nói là - đã phần nào tạo nên cách tạo dựng nhân vật của tui bây giờ, ảnh hưởng còn sâu sắc hơn cả LoP của ss Du. :)

Và nó cũng là xuyên không. (À há! :D)

Câu chuyện cũng chả có gì mới lạ, ban đầu thậm chí hao hao mấy chuyện xuyên không não tàn trong Fushigi Yuugi, hay Nữ Hoàng Ai Cập, hay Dòng Sông Huyền Bí... đại khái là có con nhỏ học sinh cấp 3 bình thường được một anh siêu cấp đập chai từ thế giới khác chạy tới quỳ lạy, sau đó đưa về thế giới bên kia lăn lộn để tiếp nhận sứ mệnh cao cả lớn lao là làm má thiên hạ. X"D

Ờ... nhưng tui đã sai, sai, sai quá sai sai, sai ơi là sai...............

Nữ chính trong đây không làm má thiên hạ, mà làm trùm Donald Trump, hahaha...! =)))))))))))

Đùa chút, nhưng quả thật nữ xuyên không này khác hoàn toàn với tuýp nữ chính chúng ta thường gặp. Bả bánh bèo thì thôi đi, còn mè nheo, ích kỷ, càm ràm, suốt ngày than thân trách phận nghĩ mình khổ nhất, thậm chí túng quá còn nổi cơn hèn, xấu xa tột đỉnh...

Nhưng ôi thôi, càng xem bạn sẽ càng hiểu vì sao tác giả lại rãnh não đến nổi phải tạo ra một nhân vật chính tào lao như thế...

Chính là để cho sự đổi thay của cô nàng về sau phải khiến người ta rùng mình, cảm động, tung hô. ↖(^▽^)↗

Câu chuyện xuyên không này không có lấy một chút tẹo tèo teo ngôn tình nào trong đây cả, chả có thằng nào yêu con nào đến chết đi sống lại, cũng không có con nào vì thằng nào mà quằn quại mất trí nhớ, hủy diệt cả thế giới... Tồn tại suốt anime có rất nhiều loại tình, nhưng tình yêu lại rất mờ nhạt, thế mà đã thành công lôi con nhỏ cuồng-yêu-đương mê-hường-phấn là tui đây lên bờ xuống ruộng, cùng khóc cùng đau với từng nhân vật nhỏ trong phim.

Ngoài nữ chính ra, trong phim còn có hai nhân vật nữ "gần chính" khác, nhỏ nào nhỏ nấy nhảm shit thôi rồi, đứa thì là công chúa mất nước suốt ngày than oán với ông trời và max ảo tưởng mình xứng đáng có những thứ nữ chính sở hữu, đứa cũng là gái xuyên nhưng theo kiểu nhịn nhục mà chịu khổ hết mấy trăm năm, có tâm lý dựa dẫm và oán hờn tất cả mọi thứ trừ bản thân. Cơ mà... vâng, cơ mà...

Về sau hai bà ý lại hóa rực rỡ. ↖(^ω^)↗

Lúc đó còn nhỏ, mới mười ba mười bốn, lần đầu tiên bị những nhân vật kéo từ cảm giác căm ghét, ghê tởm, đến xót thương, cảm phục... đối với tui là một hồi đột phá cảm xúc, thay đổi hoàn toàn cách xây dựng hình tượng nhân vật trong tui. 12 Kingdoms có thể nói không có một nhân vật nào khiến tui thấy ghét, mỗi một nhân vật dù chính dù phụ đều được khai thác nhuần nhuyễn và sâu sắc đến bất ngờ, khiến cho chúng ta thậm chí thông cảm cho cái sự ác của họ. Tui còn nhớ hoài cái cảnh cô công chúa mất nước ở gần cuối phần 2 của phim cúi đầu vái chào kẻ thù cướp nước và giết mất cha mẹ của mình rồi cười một cách bình yên đến lạ. Nhưng tui lại dễ dàng chấp nhận hình ảnh đó, ngược lại chưa bao giờ tha thứ cho con mẹ Cà Rốt vì đã mặc kệ thù giết con mà tha thứ cho Asisu.

Ngoài nữ chính xuyên không, còn có hai người bạn của cô nàng cũng xuyên, một con thì ảo tưởng mình là "người được chọn," một thằng thì là người nữ chính thích, bánh bèo vô dụng suốt ngày bám theo con ảo tưởng. Nhưng tình thế đẩy đưa, đến cuối cùng tui cũng không ghét được bất cứ người nào, con bé ảo tưởng thì buông bỏ chấp niệm chấp nhận quay về thế giới hiện tại sống một cuộc sống bình dị hạnh phúc thay phần nữ chính, còn tên hám gái kia thì... chết vì nữ chính dù trong lòng vẫn thích bé ảo tưởng kia. Mỗi một số phận trong đây đều muốn mang đến cho chúng ta một triết lý sống riêng biệt, chứ không hề là nhân vật tạo ra để tôn nữ chính hay làm xúc tác ghen tuông tào lao mía lao gì đó...

Ngoài sự phát triển kỳ diệu của nhân vật ra, 12 Kingdoms còn mở ra một thế giới (mà chắc dân ngôn thời nay gọi là tiên hiệp hay huyền huyễn nhì?) vô cùng sống động, có thần tiên, ma quỷ và một hệ thống chính trị đồ sộ có thể sánh ngang bộ máy chính trị Trump đang nắm giữ. :))) Thoạt nhìn vào có lẽ cảm thấy nó vô lý và điên rồ, trong ngẫm kỹ có thể thấy so với thế giới mà chúng ta đang ở chẳng có gì khác biệt. Những bất công xã hội, những trăn trở của vua quan và dân chúng đều rất thật và dễ liên hệ. Nó đánh bay hoàn toàn cái quan niệm phải là người hiền tài mới được làm vua. Hiền thì sao? Tài thì thế nào? Liệu cả hai có đủ để một vị vua dẫn dắt một đất nước đến thịnh vượng no ấm hay không? Những quyết định của nữ chính trong phim không tròn trĩnh, không toàn vẹn, cô cũng gây ra sai lầm, cũng hối hận, cũng rút ra bài học từ nó. Toàn bộ đúng sai trong phim đều mang tính tương đối, nên lại càng thật, thật đến đau, thật đến buốt, thật đến mỗi lần nhớ đến những nhân vật đã khuất người xem không khỏi nhoi nhói trong lòng.

Tính tương đối, chính là cái hay nhất của bộ anime này.

Nói chung nói nhiều cũng thừa, ai rảnh rỗi nên xem để không bỏ lỡ phân nửa cuộc đời. :D

Phim có hơi dông dài, tui khuyến khích chỉ nên xem từ ep 1-13, ep 22-40, tức câu chuyện của nữ chính. Những câu chuyện còn lại cũng cung cấp khá nhiều triết lý song lại hơi loãng và không kịch tính bằng chuyện chính. Một lần nữa, khuyến cáo chính: phim không có yêu đương chi sất! Chính trị và triết lý nhiều, đọc mỏi mắt và hack não, ai tự tin tinh thần thép hãy nhảy nhen. :D

Cố gắng vượt qua 5 ep đầu, đừng thấy nữ chính bánh bèo rồi bỏ, tui biết nó giống như cực hình, nhưng tin tui đi, phải có 5 ep đó về sau mới thấy đáng giá!

(Phần review trên cũng xem như trả lời một câu hỏi thường gặp gần đây: chị ghét xuyên như thế, có truyện xuyên nào chị phá lệ thích không?

Đáp: không phải chỉ đơn giản là thích, mà cực kỳ tâm đắc!)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info