ZingTruyen.Info

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt [Xk,dị giới]

Q.6 - Chương 48:Huyền Nữ

tu-la-ra

  Đi vào địa phương mình đã từng sống thời gian rất dài, nhìn thấy bộ dáng hoang vu suy sút bây giờ, vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp có chút hoảng hốt. Nghe được tiếng quát to của Giản Ước Chi, mới phát hiện có người ở phụ cận.

"Ai ở đó?" Giản Ước Chi lại nói một câu, đồng thời chạy về phía đó.

Một nữ tử thanh tú mặc váy dài màu lam chui ra từ phía sau của đống đổ nát trước mặt, cảnh giác nhìn Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi.

"Ngươi là ai? Làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn nữ tử, hỏi.

Nữ tử kia nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ta là Huyền Nữ. Bồ gia gia bảo ta tới nơi này chờ người."

"Bồ gia gia là ai?" Giản Ước Chi nhìn Huyền Nữ không giống như là người xấu, thái độ tốt hơn một chút.

"Bồ gia gia là thủ vệ giả mặt biên, gia gia để ta tới nơi này chờ khế ước giả của viễn cổ thần thú." Huyền Nữ đáp, "Trên người các ngươi có hương vị của thần thú, các ngươi hẳn là người ta muốn chờ!"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn khuôn mặt thanh tú của Huyền Nữ, hỏi: "Bồ gia gia, là Bồ Lâm Phiên Lang Giới sao?"

Huyền Nữ gật gật đầu, hỏi: "Ngươi biết Bồ gia gia à! Các ngươi là khế ước giả của thần thú sao?"

"Đương nhiên là ta biết." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu nói.

Thủ vệ giả mặt biên là một đám người tốt có thiên phú cực cao mà nàng đặc biệt sáng tạo ra vì để bảo vệ từng mặt biên yên ổn, giao cho bọn họ phương pháp tu luyện, chờ đến lúc thực lực của bọn họ đạt tới yêu cầu thì phái bọn họ đi tới các mặt biên. Bồ Lâm là người thông minh nhất trong mọi người, cho nên Độc Cô Thiên Diệp có chút ấn tượng với hắn.

"Huyền Vũ nói nó có thể ngửi được hơi thở của thần thú khác trên người các ngươi." Huyền Nữ nói, "Chắc là cả hai người các ngươi rồi, Bồ gia gia nói nếu chờ được các ngươi đến, để cho ta đi theo các ngươi."

"Vì sao?" Giản Ước Chi hỏi.

"Bồ gia gia nói Huyền Vũ có trách nhiệm của nó, nó phải bảo vệ sự yên bình cho thế giới này. Gia gia suy tính sẽ có một trận đại chiến, để cho ta tới tìm khế ước giả của thần thú khác rồi đi cùng nhau." Huyền Nữ giải thích.

"Ngươi đến nơi đây cũng là Bồ Lâm tính toán cho ngươi đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Huyền Nữ gật gật đầu, đột nhiên quát to một tiếng: "A... ta nhớ ra rồi, Bồ gia gia nói nếu có khế ước giả thần thú là nữ liền liên hệ cho hắn, ta quên mất."

Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới tính tình của Huyền Vũ tuy chậm rì rì nhưng lại ổn trọng kia, lại nhìn Huyền Nữ trước mắt có chút sôi nổi khinh suất, không biết nàng làm thế nào nhận được sự chấp thuận của Huyền Vũ.

Huyền Nữ lấy ra một cái hộp rồi mở ra, bên trong là một ngọc thạch màu trắng ngà. Nàng lấy tảng đá ra, truyền linh lực vào bên trong, ngọc thạch phát ra một đạo bạch quang, hình thành một bóng người trong không trung.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng tiên phong đạo cốt, cười nói: "Bồ Lâm, đã lâu không gặp!"

Bồ Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp có chút kích động nói: "Chủ, ngài đã trở lại!"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Mới khôi phục trí nhớ không lâu."

"Ta tính được người đã trở lại, nhưng lại tính không ra người có thể tới nơi này hay không. Để cho Huyền Nữ tới nơi này cũng là để tìm vận may, không nghĩ tới người thật sự ở đây!" Bồ Lâm nói, "Chủ, chúng ta đã chờ người thật lâu."

"Ta hiểu. Ngươi đi triệu tập thủ vệ giả mặt biên khác đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Dạ." Bồ Lâm hồi đáp, sau đó liếc mắt nhìn Huyền Nữ một cái, nói: "Huyền Nữ là khế ước giả của thần thú Huyền Vũ, còn xin chủ để cho nàng đi theo bên cạnh."

"Hì hì ——" Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: "Ngươi muốn để ta chiếu cố nàng thay ngươi thôi! Bồ Lâm, ngươi vẫn thích nói quanh co như vậy."

"Ha ha, Huyền Nữ là con cháu của cố nhân, cho nên..." Bồ Lâm không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp thoáng cái liền đoán được, ngượng ngùng cười cười.

"Ta sẽ. Ngươi đi triệu tập những người khác trước đi, có lẽ rất nhanh sẽ..." Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lời nói có chút thương cảm không thuộc về nàng.

"Dạ."

Thân ảnh Bồ Lâm tan biến, Huyền Nữ kinh ngạc nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Hình như nàng vừa mới nghe được Bồ gia gia kêu nàng là chủ?

Giản Ước Chi cũng có chút giật mình. Thủ vệ giả mặt biên hắn biết đến, hắn cũng đã gọi nàng là chủ nhân, vậy thân phận của nàng không phải là...

Độc Cô Thiên Diệp nhìn liếc mắt hai người một cái, nói: "Chúng ta đi cứu người trước đi." Nói xong dẫn đầu bay về phía địa phương phong ấn Kỳ Lân.

Giản Ước Chi và Huyền Nữ bay theo nàng, ba người bay một lát, cuối cùng đứng trên cành cây của một gốc cây chết héo.

  "Phía trước chính là địa phương bị phong ấn." Độc Cô Thiên Diệp nói với hai người, "Tuy Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn do ta sáng tạo ra, nhưng đã thoát khỏi khống chế nhiều năm như vậy, mà thực lực của ta còn chưa đủ mạnh, cho nên lát nữa sẽ xảy ra cái gì thì ta cũng không biết, có lẽ không chiếu cố các ngươi được, tự các ngươi phải chú ý an toàn."

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không kéo chân ngươi đâu!" Huyền Nữ nói.

Giản Ước Chi cũng gật đầu bày tỏ thái độ.

"Chúng ta đi qua thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sau đó bay vào không trung, đứng phía trên địa phương bị phong ấn.

Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn ở giữa địa phương bị phong ấn, hợp lực phát ra lực lượng để phong ấn, phong ấn sinh vật trong phạm vi trăm vạn dặm, còn phát ra một đạo kết giới ngăn cách. Chúng nó là do nàng kết hợp thiên địa ngũ hành sáng tạo ra, cho nên muốn cởi bỏ chúng nó nhất định cũng phải có ngũ hành chi lực.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn, hai tay kết quyết, Ngũ Hành Linh Châu bay ra từ trong cơ thể nàng, bay đến phía trên kết giới, Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn. Cuối cùng là một viên Linh Châu va chạm vào, kết giới phát ra chấn động kịch liệt.

"Các ngươi lui ra phía sau!" Độc Cô Thiên Diệp hét lớn một tiếng về phía Giản Ước Chi và Huyền Nữ, hai người nhanh chóng thối lui, nàng trở mình một vòng ở trong không trung, liên tục đánh ra năm đạo linh lực về phía kết giới, ngũ hành linh lực tương ứng với Ngũ Hành Linh Châu, cấp tốc quay vòng ở phía trên Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn, phác họa ra một trận văn, chờ đến lúc phác họa xong vòng bên ngoài, trận văn phát ra quang mang ngũ sắc, thẳng hướng lên trời. Bên ngoài kết giới lộ ra một con đường nhỏ cỡ một người qua được.

"Đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó dẫn đầu chui vào.

Giản Ước Chi và Huyền Nữ vừa bay qua, con đường nhỏ đó liền khép kín lại. Độc Cô Thiên Diệp đi vào liền đứng ở cửa động, hai người vừa tiến vào, nàng liền triệu hồi Ngũ Hành Linh Châu trở lại, sau đó mới có thời gian đánh giá tình cảnh bên trong kết giới thật kỹ.

Phần còn lại của chân tay đã bị cụt, còn có động tác đang dừng lại, dày đặc đều là những người và Linh Thú tham gia chiến tranh lúc ấy, toàn bộ đều bị một tầng băng thật dày bao vây lấy.

Bởi vì có phong ấn, lọt vào trong tầm mắt bọn họ tất cả đều là cảnh tượng chiến tranh lúc đó, thậm chí máu tươi vẫn chưa đông lại, vương vãi trên mặt trên người, bọn họ. Trên mặt những người đó tất cả đều là vẻ mặt thống khổ, động tác Linh Thú ngửa mặt lên trời rít gào, mỗi một cái đều là hình ảnh nguyên trạng chiến tranh tàn khốc lúc ấy.

"Ưm... quả thực chính là địa ngục nhân gian! Thật dọa người!" Huyền Nữ che ngực, cẩn thận đi tới, tránh không đụng chạm đến những người và Linh Thú bị phong ấn này.

Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi đi về phía trước, ghi nhớ bộ dáng của mọi người trong đầu. Lúc nàng nhìn thấy tiểu hài tử vừa mới sinh ra trên lưng một Linh Thú và một người phụ nữ nằm ở một bên bị chặt đứt ngang eo cả người máu chảy đầm đìa, phẫn nộ trong lòng nàng hoàn toàn bạo phát!

Người phụ nữ có thai này hẳn là lúc đang chiến đấu thì sinh nở, sau đó muốn để Linh Thú đưa tiểu hài tử ra khỏi chiến trường, ánh mắt nàng nhìn tiểu hài tử lộ ra sự yêu thương và không bỏ được. Không nghĩ tới sinh mạng còn chưa kết thúc, biệt ly đã trình diễn.

"Ngu Hành..." Độc Cô Thiên Diệp nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lúc mở ra thì trong mắt đã là lửa giận không áp chế được.

"Thiên Diệp, hiện tại chúng ta làm thế nào?" Giản Ước Chi thấy vẻ mặt của Độc Cô Thiên Diệp không được tốt lắm, đi vào bên cạnh nàng, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn trên đỉnh đầu, nói: "Thu hồi Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn, phong ấn tự động sẽ biến mất. Tuy thời gian qua lâu như vậy, nhưng vì phong ấn, chỉ cần những người còn sống vẫn chưa chết đi. Chỉ là những thương tổn tai nạn của bọn họ rất nhiều, cần cứu trị. Đến lúc đó hai người các ngươi phối hợp với bọn Đô Đô cùng nhau trị thương cho bọn họ."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền bay về phía Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn. Huyền Nữ đi tới bên cạnh Giản Ước Chi, hỏi: "Đô Đô là ai?"

Giản Ước Chi nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết. Hai người đành phải ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp thu phục Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn.

Hình như cảm giác được có người tới gần, hai ấn phát ra một đạo sóng gợn, sóng gợn khuếch tán ra, bức lui Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp quay vài vòng về phía sau, sau đó dừng lại, hai tay kết ấn, ngũ thải linh lực khuếch tán ra từ trong tay nàng, từ từ dệt thành một tấm lưới khổng lồ ở trước mặt nàng.

"Thiên La Địa Võng, đi!" Độc Cô Thiên Diệp hét lớn một tiếng, Thiên La Địa Võng liền bay về phía Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn, bao vây hai ấn vào giữa.

Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn cảm giác được nguy hiểm, cả hai phát ra bạch quang, ngăn Thiên La Địa Võng ở bên ngoài, không để cho nó vây khốn chúng nó. Sức mạnh của Độc Cô Thiên Diệp còn chưa khôi phục, mà Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn lại là thần khí nàng sáng tạo ra gần với Thập đại thần khí, lúc này Thiên La Địa Võng đang ở tình thế xấu. Mắt thấy Thiên La Địa Võng sắp bị đánh tan, Độc Cô Thiên Diệp tiến lên, cắn đứt ngón giữa tay phải của mình, dùng máu tươi nhanh chóng vẽ một trận pháp trong không trung, sau khi hoàn thành đánh vào phía trên Thiên La Địa Võng.

Giống như đèn sắp khô cạn dầu đột nhiên được thêm đầy dầu, Thiên La Địa Võng trở nên càng lợi hại hơn, làm tiêu tan lực lượng của Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn, một chút một chút chạm đến hai ấn, cuối cùng hoàn toàn vây khốn chúng nó.

Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn bị bắt, toàn bộ kết giới bắt đầu chấn động kịch liệt, Giản Ước Chi và Huyền Nữ đứng trên mặt đất đều cảm giác được mặt đất lắc lư. Độc Cô Thiên Diệp lại phát ra ngũ thải linh lực, bao vây hai ấn đang không ngừng phản kháng trong Thiên La Địa Võng lại. Sau đó thu lại, hai ấn đã bị Thiên La Địa Võng đưa tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.

"Thần phục hay tiêu diệt?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn hai ấn, hỏi.

Hình như hai ấn không tin Độc Cô Thiên Diệp có thể tiêu diệt chúng nó, dường như là chế nhạo, quay hai vòng trong Thiên La Địa Võng. Chúng nó chính là thần khí Sáng Thế Thần sáng tạo ra, há là người bình thường có thể tiêu hủy? !

Độc Cô Thiên Diệp hiểu được ý tứ của chúng nó, gọi Viêm ra, để nó tới gần hai ấn, nói: "Ta không thể tiêu diệt các ngươi, vậy nó thì sao?"

Nhiệt độ nóng rực hơ hai ấn, làm cho bọn họ cảm giác được nguy hiểm. Bóng dáng xoay tròn ngừng lại, hai ấn ở cùng một chỗ dựa sát vào nhau. Lúc này kết giới run run cũng ngừng lại.

Độc Cô Thiên Diệp dâng lên một đoàn phượng hoàng kim hỏa trong tay mình, ngắm nghía, nói: "Ta nhìn trên phân lượng các ngươi là thứ ta sáng tạo ra kiếp trước nên mới cho các ngươi cơ hội lựa chọn, nếu các ngươi không muốn thần phục..."

Viêm phụ họa theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, càng tới gần hai ấn, bọn họ sợ tới mức nhanh chóng di động cao thấp, đồng ý thần phục. Để chúng nó ở lại chỗ này trăm vạn năm, chúng nó ở lại cũng đủ rồi!

Độc Cô Thiên Diệp vừa lòng vì chúng nó thức thời, chuẩn bị thu chúng nó, đột nhiên thần thức vừa động, Giáng Vực liền xuất hiện trước mặt mọi người.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info