ZingTruyen.Info

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt [Xk,dị giới]

Q.6 - Chương 24 +25 : Dung Hợp Lĩnh Vực+Tin Tức Của Kim Linh Châu

tu-la-ra


  Băng Tinh thẳng tắp rơi xuống, một màn này làm cho những người khác không kịp hồi phục tinh thần. Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, ngồi xổm xuống thu Băng Tinh vào trong Luyện Yêu Hồ.

Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Nó cũng thật đủ không hay ho !"

Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu một cái, đi đến bên người tiểu Đậu tử, hỏi Niên Hoa: "Tình huống của hắn thế nào?"

"Bụng không có việc gì, hàn khí trong thân thể đã tiết ra ngoài, tin tưởng không lâu sẽ tốt lên. Chờ hàn khí trong thân thể hắn tiết ra hết, hắn hẳn là sẽ bắt đầu lớn lên như bình thường." Niên Hoa nói, "Mấy năm nay thân thể hắn không lớn, là vì vậy sao?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Băng Tinh nói, trước kia nó là sống trong băng tuyền, sau đó vẫn sống nhờ trong thân thể tiểu Đậu tử, hấp thu sinh mệnh hắn để trưởng thành, hàn khí phóng xuất ra làm thân thể cho tiểu Đậu tử không thể sinh trưởng bình thường, vẫn dừng lại ở giai đoạn lúc đó."

"Thì ra là thế." Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Thất Nguyệt nói: "Năm Tiểu Đậu tử mười hai tuổi đúng là rơi vào trong băng tuyền. Lúc ấy ta dẫn hắn đi băng tuyền chơi, hắn không cẩn thận rơi vào. Ta đã đi xuống cứu hắn lên rất nhanh, nhưng hắn vẫn là bị đông lạnh mê man, sau lại thân thể mà bắt đầu ngừng lớn. Ta vẫn tưởng hắn bị thương, hóa ra là do thứ này tiến vào thân thể hắn."

Một lát sau, tiểu Đậu tử sâu kín tỉnh lại, mở mắt thì nhìn thấy mình bị một đám người vây quanh. Còn chưa nói, thì cảm thấy bụng đau đớn một trận.

"Tiểu Đậu tử, cảm giác ngươi thế nào?" Niên Hoa hỏi.

"Đau." Tiểu Đậu tử tái nhợt nghiêm mặt nói.

"Biết đau thì không thành vấn đề." Niên Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói.

Tiểu Đậu tử nhờ Niên Hoa nhắc tới như vậy, mới nhớ tới vừa nãy mình nói gì, kích động nói: "Ta có thể cảm thấy đau ! Ta có thể cảm thấy đau ! Cơ thể của ta có tri giác !"

Bởi vì thân thể bị Băng Tinh đông lạnh, hắn vẫn không thấy đau đớn, chỉ có thể khống chế mà thôi, giờ Băng Tinh ra ngoài, tự nhiên hắn cũng khôi phục tri giác.

"Ha ha ha, tiểu Đậu tử khỏe rồi, sau này có thể lớn lên bình thường, qua vài năm là có thể thành người lớn!" Mọi người đều vui vẻ vì tiểu Đậu tử , "Nữ chủ nhân thật lợi hại, lập tức thu phục hắn!"

"Cảm ơn nữ chủ nhân!" Tiểu Đậu tử cảm kích nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nếu không nhờ nàng, cả đời hắn chỉ có thể như thế này.

"Có thể trị cho ngươi, ta cũng rất vui vẻ." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

Tử Tiêu đi xuống từ chỗ ngồi, kéo tay Độc Cô Thiên Diệp qua, nói: "Được rồi, tiểu Diệp nhi cũng mệt mỏi. Niên Hoa ngươi phụ trách chữa khỏi thương tích cho tiểu Đậu tử, những người khác đều lui đi." Nói xong kéo Độc Cô Thiên Diệp đi về.

Lúc đi ngang qua hoa viên, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy lương đình trên hồ, kéo Tử Tiêu đi vào trong đó ngồi xuống, tựa vào lan can lương đình, kinh ngạc phát hiện trong nước cư nhiên có cá.

"Nhưng thật ra không chú ý ngươi nơi này còn có cá!" Độc Cô Thiên Diệp lấy một ít thức ăn ra ném vào trong nước, các bên trong ngư chen chúc đi lên, "Nhớ rõ khi đó chúng ta ở gặp nhau ở đế quốc Thương Khung, cũng là tiểu đình bên hồ, chàng giả bộ ra dáng thần điện thánh tử nữa."

Nhớ đến tình cảnh lúc đó, Tử Tiêu cũng cười , nói: "Lúc ấy nàng còn hố ta và Thương Cách rất nhiều kim tệ! Nói là trong lúc vô ý có được rượu ngon, thật là do đại quản gia Đô Đô của nàng ủ."

"Hắc hắc, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, lúc ấy ta cũng không có bức các ngươi mà! Hơn nữa Đô Đô nhà của ta nhưỡng rượu uống rất ngon, bằng không các ngươi cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ra máu đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp cười đến vô lương, không có một chút ngượng ngùng nào.

"Nhưng nàng cũng không nên chào giá cao như vậy chứ? !" Tử Tiêu oán giận nói.

"Ta thiếu tiền!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Haizzz, cũng không biết bọn đại ca ở đại lục Huyền Nguyệt thế nào ? Hắn, Thương Lan, Hạ Nham, Long Tường, bọn họ là bằng hữu đầu tiên ta quen biết khi ở đại lục Huyền Nguyệt, nhất là dáng vẻ ham ăn của đại ca, giờ nghĩ đến thì cảm thấy buồn cười. Ta chỉ là mời hắn ăn thịt nướng ở sơn mạch Miễn Miễn, lập tức kiếm được một người ca ca. Hắn chỉ ăn thịt nướng của ta, sau đó mọi người sóng vai chiến đấu một hồi, thì nhận ta làm muội muội, còn cho ta lệnh bài Công hội Lính đánh thuê của hắn."

Độc Cô Thiên Diệp lấy lệnh bài lúc trước Đan Kinh Thiên cho nàng ra, hoài niệm: " Chàng biết không, lệnh bài này có thể điều động một nửa lực lượng của Công hội Lính đánh thuê, hắn cứ không hề phòng bị cho ta như vậy. Còn cho người Công hội Lính đánh thuê thành Kỳ Phong chăm sóc ta."

"Tên kia quả thật có vẻ ngốc, nhưng là người vẫn là không tệ." Ấn tượng của Tử Tiêu với Đan Kinh Thiên không tệ.

"Đúng vậy, không biết giờ bọn họ thế nào? Cũng không biết Tạ gia gia có còn còn dáng vẻ hồi trước không. Hiệu trưởng trở lại, Tạ bà bà hẳn là không cần phí nhiều tinh lực như vậy trong trường học, bà ấy cũng không cần giả bộ cũ kỹ trước mặt đệ tử." Độc Cô Thiên Diệp ghé vào lan can, nhìn con cá trang ăn bên dưới, hoài niệm những ngày vừa mới đi đến thế giới này.

Còn nhớ rõ khi đó, nàng bị phản bội, chết đi, xuyên qua đến nơi đây, tuy không có nói với người khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đoạn thời gian kia là những ngày khó khan nhất cuộc đời, nghĩ rằng cả đời cũng sẽ không nhớ đoạn thời gian đó, không nghĩ tới bây giờ cư nhiên có thể hoài niệm.

Cuộc đời thật ra vốn là như thế, khi ngươi tuyệt vọng thống khổ có thể nghĩ mình không bao giờ nữa sẽ nhớ lại, sau khi đi qua cũng chỉ là một bộ phận trong cuộc đời mình. Ở một năm một thắng một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ mặt mang mỉm cười nhớ lại, sau đó nói một câu: hóa ra mình cũng có thể kiên cường như thế!

Tử Tiêu đi đến ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, tựa vào lan can, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng và Bách Lý Như Yên là bằng hữu?"

"Chúng ta là đồng bọn có thể phó thác sau lưng cho đối phương!" Nói đến Bách Lý Như Yên, hai mắt hơi mỏi mệt của Độc Cô Thiên Diệp lập tức tỉnh táo.

"Nàng có thể nói cho ta nghe chuyện trước kia của nàng không?" Tử Tiêu hỏi.

"Trước kia? Kiếp trước hả?" Độc Cô Thiên Diệp quay sang, đặt mặt trên mu bàn tay, nói, "Kiếp trước ta và Như Yên là đồng đội, người khác thổi phồng, cho chúng ta một danh hiệu hắc ám song tuyệt."

"Sao các nàng lại đến nơi đây ?" Tử Tiêu hỏi.

Kiếp trước các nàng hẳn là cũng là người phong hoa tuyệt đại, sao có thể đến nơi này?

Nhớ tới chuyện kiếp trước, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp vẫn còn phẫn hận, nói: "Bằng hữu ba mẹ ta, vì cứu họ mà chết, vì thế ba mẹ ta thu dưỡng nữ nhi bọn họ. Sau đó..."

Độc Cô Thiên Diệp nói này cuộc sống kiếp trước của mình, có lẽ là lúc trước mình cũng không thương hắn, hoặc là Tử Tiêu làm nàng cảm nhận được ấm áp, nói đến lúc bị bạn trai phản bội, lòng của nàng cũng không còn đau nữa.

"... Cho nên người ta muốn xin lỗi nhất là Như Yên, nếu không phải vì ta, nàng ấy cũng sẽ không chết, còn xuyên qua đến chỗ hắc ám như địa ngục Vô Gian." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cũng không biết giờ nàng ấy sống ở đó thế nào."

Tử Tiêu nghe Độc Cô Thiên Diệp giảng thuật xong mới hiểu vì sao lúc trước nàng có tâm lý mâu thuẫn với tình cảm, may mà lúc trước da mặt mình dủ dày, bằng không cũng không thể tiến vào lòng của nàng.

"Bách Lý Như Yên trở về nơi này vốn là ý trời, tựa như nàng trở về vậy." Tử Tiêu nói.

"Ta suy nghĩ Như Yên có phải là Hà Hi chàng nói không." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đáng tiếc giờ nhìn không ra."

"Chờ nàng hồi phục trí nhớ và thực lực thì sẽ biết." Tử Tiêu nói, "Thời gian sau này nàng đi bế quan trước, ta phái người đi tìm hai viên Linh Châu còn lại."

"Hắc ám Linh Châu hẳn là ở địa ngục Vô Gian của ta." Giọng của Mộng Thiên Quân truyền từ bên ngoài vào.

Bọn Độc Cô Thiên Diệp nhìn theo giọng nói, nhìn thấy Mộng Thiên Quân đang nằm trên một thân cây bên bờ. Thấy hai người nhìn hắn, thì phi thân đi tới tiểu đình.

"Ta vốn ngủ trên đó, vô tình nghe thấy các ngươi nói chuyện." Mộng Thiên Quân nói, "Không nghĩ tới ngươi và muội muội ta có cảm tình sâu nặng như vậy, khó trách nàng lúc nào cũng nhớ ngươi, ca ca như ta cũng không biết quăng tới góc xó nào."

"Thiếu khóc." Tử Tiêu nhìn Mộng Thiên Quân nói.

"Ta đâu có!" Mộng Thiên Quân kêu to, nói, "Ta chỉ cảm thán thôi."

"Hừ!" Tử Tiêu rõ ràng không tin lời hắn.

Mộng Thiên Quân cũng không để ý tới thái độ Tử Tiêu, nói: "Ta đang định lát nữa đi tìm các ngươi, không tới các ngươi đã tới trước rồi."

"Có chuyện gì hả?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Cũng không có gì. Chỉ là nói cho các ngươi, ta phải đi về. Mấy lão già kia lại không an phận, phỏng chừng Đinh Đông và muội muội ta xử lý không tốt, ta phải đi về xem." Mộng Thiên Quân nói, "Các ngươi biết mà, đám lão già kia vẫn cho rằng ta lựa chuyện, gặp được ngày nào đó tâm trạng ta không tốt, xử lý toàn bộ, thật là! Thử thách kiên nhẫn của ta !"

"Ngươi có kiên nhẫn với bọn họ hả ? Ngươi lười thì có? ! Ngươi mặc kệ bọn họ!" Tử Tiêu không lưu tình chút nào chọc thủng lời Mộng Thiên Quân.

"Ai nha, chuyện này ngươi biết là được, đừng có nói ra chứ Ảnh hưởng hình tượng của ta ở trong lòng Thiên Diệp!" Mộng Thiên Quân bất mãn trừng Tử Tiêu một cái, sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Hắc ám Linh Châu luôn luôn ở địa ngục Vô Gian, từng gây ra động tĩnh không nhỏ, chẳng qua bây giờ không biết đã chạy đi đâu. Lần này ta về cũng sẽ tìm hiểu một chút tin tức cho ngươi."

"Được, cảm ơn ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp cảm tạ.

"Dù thế nào ta cũng là ngươi sáng tạo ra mà, giờ làm chút chuyện cho ngươi là phải !" Mộng Thiên Quân nói.

Độc Cô Thiên Diệp lấy ba ly rượu một vò rượu ra, rót đầy, bưng lên một ly rượu nói: "Ngươi đã phải rời khỏi, ly rượu này kính ngươi!"

Mộng Thiên Quân và Tử Tiêu cũng bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"Được rồi, lời cáo biệt cũng nói, rượu ly biệt cũng uống, ta cũng nên đi. Ta không thể làm hộ vệ của ngươi, ngươi nhớ cẩn thận." Mộng Thiên Quân nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, đi hai bước lại trở về, lấy ra một mảnh ngọc thạch màu đen mượt mà, nói: "Cái này giống với cái của sư huynh ngươi, muốn đi địa ngục Vô Gian kêu gọi nó là được."

Tử Tiêu nhìn thấy ngọc thạch Mộng Thiên Quân lấy ra, ánh mắt lóe lóe, cái gì cũng không nói. Độc Cô Thiên Diệp cầm ngọc thạch, nói: " Được. Ta nhất định sẽ đi địa ngục Vô Gian."

Mộng Thiên Quân thấy nàng chịu cầm ngọc thạch, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật dài, nói: "Được rồi, lần này ta thật sự đi nhé! Các ngươi đừng nhớ ta nha!" Nói xong hắn đứng dậy bay đến giữa không trung, liếc mắt nhìn phía dưới một cái, sau đó thân hình chợt lóe, biến mất.

Ta tìm được nàng, lại bỏ lỡ thời gian chính xác. Nàng đã không cao không thể chạm như trước, nhưng lòng đã có người khác. Ta muốn nói với nàng lòng ta như trước, nhưng ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có, bởi vì ta sợ nếu như vậy thì ngay cả cơ hội ở bên cạnh nàng cũng không có .

Tử Tiêu nhìn ngọc thạch màu đen trong tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng phải bảo vệ mảnh ngọc thạch này cho tốt, không thể làm vỡ."

Thấy biểu tình Tử Tiêu trịnh trọng, Độc Cô Thiên Diệp biết ngọc thạch này bất phàm, thu nó vào Luyện Yêu Hồ, trịnh trọng gật gật đầu. Nàng ngẩng đầu nhìn nơi Mộng Thiên Quân biến mất, đôi mắt hơi buông.

Có một số việc, không phải không biết, chỉ là làm bộ như không biết, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Những ngày sau Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu bế quan, nghĩ làm thế nào mới có thể mấy dung hợp lĩnh vực vào nhau. Nhưng trước khi bế quan nàng kêu Đản Đản lên.

"Chuyện gì?" Đản Đản xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, hỏi.

  "Đản Đản, thực lực của ta tăng lên hai cấp, vì sao Hiên Viên kiếm còn chưa giải phong? Ta rõ ràng cảm thấy phong ấn đã buông lỏng." Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Đản Đản ngáp một cái, nói: "Ngươi không nói ta cũng quên nhắc ngươi, Hiên Viên kiếm kia phải chời Kim Linh Châu nhận chủ mới có thể giải phong."

"Vì sao? Lúc trước giải phong đâu có cần thứ khác đâu ?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu.

"Bởi vì Hiên Viên kiếm đứng đầu thập đại thần khí, kim chi đế vương, không có Kim Linh Châu, phong ấn của nó là không giải trừ được." Đản Đản nói, " Nhưng nếu ngươi tìm kiếm Kim Linh Châu cũng có thể tìm theo hướng này."

"Phương diện luyện khí sư hả?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Đản Đản gật gật đầu, sau đó tiến vào bụng Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nghĩ ra sau đó nên làm thế nào, nó lại xông ra, nói: "Nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của ngươi, ngươi muốn dung hợp lĩnh vực cũng không thể nghĩ ra phương pháp. Ngũ hành linh lực gắn bó tương khắc, ngươi suy nghĩ đi. Còn có thể vận dụng ngũ hành Linh Châu, thật là, thiệt nhiều thứ bị ngươi lãng phí !" Nói xong lại quay về ngủ.

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói Đản Đản, suy tư: "Ngũ hành linh lực, gắn bó tương khắc... Kim khắc mộc, thổ sinh mộc, thổ sinh mộc..." Đột nhiên hai mắt tỏa sáng, loá ra ánh sáng chói mắt, kích động nói: "Thổ sinh mộc, vậy thử dùng mộc lĩnh vực và thổ lĩnh vực trước!"

Nói xong nàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt liên hệ các lĩnh vực.

Khi Tử Tiêu đi vào, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đã bắt đầu, lui ra ngoài nói với người bên ngoài: "Canh giữ nơi này, ai cũng không thể vào."

Thị vệ đã thấy gặp Độc Cô Thiên Diệp chữa thương cho tiểu Đậu tử, càng thêm tôn kính nàng, biết nàng bế quan, đều cam đoan nói: "Thuộc hạ hiểu!"

Những ngày sau nếu Tử Tiêu không có chuyện cần xử lý sẽ ở trong phòng, im lặng nằm trên ghế quý phi chợp mắt hoặc là người trên nhìn giường.

Độc Cô Thiên Diệp không biết mình ngây người trong lĩnh vực bao lâu, ngay từ đầu nàng cảm nhận lĩnh vực thổ thuộc tính, sau đó còn cần lĩnh vực mộc thuộc tính, nghĩ làm thế nào có thể dung hợp hai lĩnh vực. Ngay khi nàng cảm thấy mình sắp suy nhược thần kinh, cuối cùng nàng tìm được liên hệ giữa hai lĩnh vực, triển khai lĩnh vực, biến mất trong phòng.

Tử Tiêu đang đọc sách trên ghế quý phi, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp biến mất, biết nàng tìm được phương pháp rồi, chuẩn bị dung hợp lĩnh vực. Hắn biết, chờ nàng đi ra, lại sẽ là một tiến bộ lớn !

Độc Cô Thiên Diệp đứng trong lĩnh vực thổ thuộc tính, nhắm mắt cảm nhận toàn bộ lĩnh vực, sau đó Mộc Linh Châu đi ra từ trong thân thể nàng, bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu lục, ánh sáng đi qua nơi nào, trên đất nâu mọc ra thảm thực vật màu lục, tiếp theo thảm thực vật bắt đầu lớn lên, toàn bộ đất đai đều là dây leo rậm rạp, còn có cao lớn cây cối. Suy nghĩ nàng vừa động, dây leo bay múa đầy trời, lá cây trên cây đều biến thành vũ khí sắc biến, dày đặc như mưa rào.

Nhìn thấy hiệu quả như vậy, Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười. Cuối cùng nàng thành công bước đầu tiên, dung hợp lĩnh vực mộc thuộc tính và lĩnh vực thổ thuộc tính vào nhau!

"Thành công bước đầu tiên, sau đó sẽ dễ dàng hơn!" Độc Cô Thiên Diệp lẩm bẩm.

Tiếp theo nàng tiếp tục chậm rãi dung hợp hỏa thuộc tính và thủy thuộc tính vào, khi dung hợp hỏa thuộc tính xong, đất nâu biến thành màu lửa đỏ. Sau khi thủy thuộc tính tiến vào, thành một con sông rộng.

Chờ hoàn thành dung hợp lĩnh vực, Độc Cô Thiên Diệp vừa lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, một lĩnh vực hoàn toàn mới như vậy, uy lực nhất định lớn hơn trước!

"Giờ chỉ còn thiếu lĩnh vực hệ kim!" Độc Cô Thiên Diệp nói, nàng rất chờ mong, không biết sau khi dung hợp lĩnh vực hệ kim vào sẽ thế nào !

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi lĩnh vực, người lại xuất hiện trong phòng. Trong phòng không có ai, nàng chuẩn bị đi ra ngoài tìm Tử Tiêu.

"Nữ chủ nhân, ngài xuất quan ?"

Khi đến tới cửa nhìn thấy thị vệ, biết là Tử Tiêu phái tới thủ vệ giúp nàng, Độc Cô Thiên Diệp cười cười với bọn họ, nói: "Vất vả các ngươi! Ta đã xuất quan, các ngươi không cần lại giữ thay ta nữa!"

"Thủ vệ cho ngài là vinh hạnh của chúng ta!" Thị vệ nói.

"Tử Tiêu đâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đang thương nghị với Thất Nguyệt đại nhân và Hắc Tử đại nhân ở chính điện." Thị vệ trả lời.

"Cảm ơn. Các ngươi về đội ngũ các ngươi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong xoay người đi đến chính điện.

Tử Tiêu, Thất Nguyệt Hắc Tử ở chính điện phân tích hành động của Ngu Hành từ khi Độc Cô Thiên Diệp bế quan tới nay, tiểu Đậu tử đứng một bên, nhìn thậy Độc Cô Thiên Diệp tiến vào từ bên ngoài, hắn vui vẻ nghênh đón.

"Nữ chủ nhân, ngài xuất quan hả?" Tiểu Đậu tử kích động nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Khi hắn khỏi thương thì muốn tỏ vẻ cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp, mới biết nàng bế quan, hơn nữa vừa bế là hai năm.

"Ngươi là tiểu Đậu tử?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn người trước mắt rõ ràng trưởng thành không ít, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, ta bắt đầu cao lên !" Tiểu Đậu tử vui vẻ nói.

"Sao ngươi cao nhiều như vậy?"

"Đã hơn hai năm, đương nhiên ta cao không ít !" Tiểu Đậu tử nói.

"À——" Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới lúc trước Mạc Phong cũng vậy, khi hơn mười tuổi thân thể cũng cao có vẻ nhanh.

Tử Tiêu bọn họ dừng nói chuyện, nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Thành công ?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Ngươi thật sự dung hợp lĩnh vực vào nhau ?" Thất Nguyệt tò mò hỏi.

"Ta mang các ngươi đi xem." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó triển khai lĩnh vực, đưa bọn họ đi vào.

Người bình thường chỉ có lĩnh vực một thuộc tính, lĩnh vực nhiều thuộc tính cơ hồ chưa từng thấy qua, dung hợp lĩnh vực vào nhau như nàng càng không có. Bọn Thất Nguyệt nhìn lĩnh vực của Độc Cô Thiên Diệp dung hợp mấy loại thuộc tính, sợ hãi than không thôi.

"Trời ạ, cư nhiên còn có lĩnh vực như vậy! Một chút cũng không kém cái của Tiêu !" Thất Nguyệt nói, "Ta có thể thử một chút không?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu đầu, nói: "Vậy ngươi chú ý !"

Thất Nguyệt bay sang một bên, nói: "Đến đây đi!"

Tử Tiêu và Hắc Tử, tiểu Đậu tử đứng bên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nàng suy nghĩ vừa động, nói: "Chú ý !"

Theo tiếng nói nàng vừa dứt, lĩnh vực vừa nãy còn bình tĩnh lập tức động, dây leo một sợi tiếp một sợi công tới Thất Nguyệt, lá cây sắc bén lại giống như mưa rào dày đặc đánh úp lại hắn. Hắn phi trong không trung tránh né dây công kích phía dưới, nhìn thấy lá cây, vừa tránh né vừa ngưng ra linh lực công tới lá cây, đánh tất cả lá cây rơi xuống. Sau đó lại hóa linh lực thành vũ khí, chém dây leo đuổi theo mình thành mảnh nhỏ. Dây bị chém đứt thì hóa thành linh lực biến mất.

Còn chưa cho Thất Nguyệt thở, một con rồng nước và một con rồng lửa giáp công từ hai bên đến, Thất Nguyệt vừa thấy, nói: "Không phải chứ ?"

Chờ rồng nước và rồng lửa sắp công kích đến trên người hắn, thân hình hắn chợt lóe, né qua, sau đó rơi xuống đất, còn chưa phản ứng lại, hai chân đã lún vào trong đất, dây bốn phía toàn bộ vây quanh hắn, dệt thành một cái lưới lớn, mắt thấy sẽ vây khốn Thất Nguyệt, hắn nhanh chóng đánh một đạo linh lực qua, sau đó lại đánh linh lực xuống đất, mượn lực rút mình từ bùn đất ra.

Biết dưới đất có nguy hiểm, Thất Nguyệt lại nhớ tới không trung, lúc này nước mưa như kim châm trên trời giáng xuống, trước sau có rồng nước rồng lửa, dây leo bay tới trói chặt hai chân hắn, một đóa thực nhân hoa lớn lên ở chính giữa, mắt thấy sẽ ăn Thất Nguyệt vào, hắn nhanh chóng công kích, vừa mới làm thực nhân hoa biến mất, ngẩng đầu, rồng nước và rồng lửa đã dừng không đến một thước trước mặt hắn, mà mưa và lá cây đều ngừng lại xung quanh hắn.

Thất Nguyệt liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nàng vung tay lên, mấy thứ kia biến mất.

"Thất Nguyệt, ngươi không dùng thực lực thật." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Thất Nguyệt trở lại bên người bọn họ: "Ta đặt thực lực ở thần tôn cao nhất, muốn nhìn xem thực lực như vậy ở trong này thế nào, không nghĩ tới hoàn toàn không có đường sống phản kích !"

"À, ta đã đột phá thần cấp, ngươi dùng thực lực thần tôn cao nhất vốn thấp hơn ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Dọa? !

Trừ Tử Tiêu, ba người khác đều có vẻ mặt không thể tin, nàng cư nhiên đột phá thần cấp ? !

"Khụ khụ, tuy rằng ta đè thấp thực lực, nhưng lĩnh vực này của ngươi quả thật lợi hại, người bình thường ở trong này không lực hoàn thủ !" Thất Nguyệt cảm thán.

Độc Cô Thiên Diệp lấy Linh Châu ra, nói: "Đều là bọn nó giúp ta, ta mới có thể thành công dung hợp lĩnh vực. Nếu không có bọn họ, ta cũng không làm được. Ta rất vừa lòng với lĩnh vực bây giờ, đến lúc đó lĩnh ngộ được kim lĩnh vực, dung hợp nó vào, vậy rất tốt !"

"Chờ ngươi có Kim Linh Châu, có thể trực tiếp lĩnh ngộ kim lĩnh vực!" Thất Nguyệt nói.

" Ừ, bước tiếp theo ta tính đi tìm Kim Linh Châu. Hỏa Linh Châu nói, giữa Linh Châu chúng nó có cảm ứng, có thể chỉ dẫn phương hướng tìm kiếm." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó thu hồi lĩnh vực của nàng, mọi người lại về tới chính điện.

" Được." Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu, bọn họ biết giữa Linh Châu thật sự có cảm ứng, tỷ lệ nàng tìm được Kim Linh Châu cao hơn những người khác nhiều.

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên thần niệm vừa động, nói: " Chuyện hôm nay nói tới đây, các ngươi đi về trước."

Thất Nguyệt bọn họ lẫn nhau nhìn thoáng qua, biết Tử Tiêu có chuyện nói cho Độc Cô Thiên Diệp, liền trước ly khai.

"Sao lại cho bọn hắn đi về? Chuyện thương nghị xong chưa?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

" Chưa." Tử Tiêu trả lời nói, sau đó kêu Thứ Hồn ra.

Thứ hồn vừa ra tới, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, lập tức quỳ xuống. Sợ tới mức Độc Cô Thiên Diệp lập tức nhảy lên, kêu lên: "Thứ Hồn, ngươi làm cái gì vậy?"

Ai chẳng biết bộ tộc Kỳ Lân vô cùng cao ngạo, giờ lại quỳ xuống với nàng!

Thứ Hồn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, gằn từng tiếng nói: "Xin ngươi, cứu cứu bộ tộc Kỳ Lân!"  

  Cứu tộc Kỳ Lân?

Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc nhìn Thứ Hồn, trong ấn tượng của nàng, hắn rất cao ngạo, chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ quỳ xuống trước mặt nàng!

"Có chuyện gì ngươi đứng lên rồi nói sau, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nâng Thứ Hồn dậy, nói.

"Ngươi nói hết mọi chuyện cho nàng nghe đi." Tử Tiêu nhìn Thứ Hồn nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Bộ tộc Kỳ Lân xảy ra chuyện gì?"

Thứ hồn nương theo lực tay của Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nói: "Trừ ta, những người khác đều bị phong ấn. Mà ta, vì khế ước với chủ nhân mới may mắn thoát khỏi."

"Bị phong ấn? Kỳ Lân không phải rất cường đại sao, sao có thể bị phong ấn? Tại sao lại bị phong ấn?" Độc Cô Thiên Diệp vẫn cảm thấy kỳ lân là chủng tộc cường đại, sao có thể bị phong ấn toàn tộc?

"Lúc trước Ngu Hành và Dung Tu hai phái đại chiến, tộc nhân của ta cùng một phái với Dung Tu, giúp hắn tấn công Ngu Hành, sau Dung Tu bị đánh bại, Ngu Hành dùng Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn của thần sáng thể để lại phong ấn mọi người, hoặc là dùng trận pháp trấn áp. Tộc nhân còn sống của ta đều bị phong ấn. Đã trăm vạn năm không nhìn thấy ánh mặt trời!"

"Những người khác cũng bị nhốt ở đó?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Thứ Hồn gật đầu, nói: "Trừ ngươi có những thần khí kia, Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn không ai có thể địch lại, lực phong ấn cũng rất mạnh, cho nên toàn bộ bọn họ đều bị phong ấn. Thật ra năm đó Ngu Hành khó có thể chiến thắng, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn chiếm được rất nhiều thần khí thần sáng thế để lại."

Độc Cô Thiên Diệp trầm tư trong chốc lát, nói: "Tiêu, lúc trước Ngu Hành và Dung Tu đại chiến, chàng đứng về bên nào?"

"Ta?" Tử Tiêu nhún nhún vai, nói: "Ta không đứng về bên nào hết, ta ở cửu thiên huyền giới xem bọn hắn chiến đấu. Nếu ta đi, Thứ Hồn cũng sẽ không thể chống lại, sẽ bị phong ấn như tộc nhân của hắn."

"Lúc ấy động tĩnh lớn như vậy, chàng cũng ngồi xem được?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu hỏi.

"Bọn họ không có quan hệ gì với ta, vì sao ta lại không được ngồi?" Tử Tiêu hỏi ngược lại.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình đã làm rất nhiều việc không liên quan tới mình, hiện tại so sánh với Tử Tiêu, nàng cảm thấy chính mình vẫn rất tầm thường ! Xoay người nhìn Thứ Hồn hỏi: "Ngươi muốn ta đi cứu bọn họ, thực lực của ta không cao, không bằng một nữa thực lực của người nơi đó, làm sao ta có thể cứu bọn họ đây?"

"Trừ ngươi ra, không có ai có thể cứu bọn họ." Thứ Hồn nói.

"Vì sao?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu.

"Bởi vì Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn một khi khởi động, sẽ hình thành kết giới ở bên ngoài. Cái kết giới kia ai cũng không thể phá, chỉ có ngũ hành Linh Châu và toàn hệ thuộc tính linh lực mới có thể đi vào." Thứ Hồn giải thích nói.

"Hơn nữa Phiên Thiên Ấn và Phúc Địa Ấn là của nàng, chỉ có nàng mới có thể thu phục chúng nó, giải trừ phong ấn, cứu những người đó ra." Tử Tiêu bổ sung nói: "Tuy rằng Ngu Hành không dám đụng đến ta và Thiên Quân, nhưng không thể không nói, thế lực của hắn rất cường đại, cứu những người đó ra, cũng là trợ lực lớn của nàng sau này!"

"Cần có ngũ hành Linh Châu sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói: "Bây giờ ta còn thiếu Kim Linh Châu, đợi khi tìm được Kim Linh Châu là có thể sao?"

Tử Tiêu và Thứ Hồn đồng thời gật gật đầu.

"Vậy, kết giới đó ở đâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đại chiến lúc đó, diễn ra ở đại lục Đức Hoành."

Đại lục Đức Hoành Độc Cô Thiên Diệp biết, từng là chỗ ở của thần sáng thế, quyền sở hữu lợi trung tâm, lúc trước Ngu Hành và Dung Tu đại chiến chủ chiến. Bởi vì lần đại chiến kia, đại lục Đức Hoành bị hủy một mãnh, không thể cho con người sinh tồn, Ngu Hành không thể sửa lại nơi đó nên mới dời trung tâm khống chế tới đại lục Thiên Linh. Hiện tại nhìn lại, toàn bộ đại lục chỉ còn một mảnh phế tích. Không nghĩ tới lúc trước nhiều người như vậy bị phong ấn ở đó.

"Ta hiểu rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta sẽ cố gắng tìm được Kim Linh Châu thật sớm, cứu tộc nhân của ngươi và những người khác ra."

"Cảm ơn ngươi!" Thứ Hồn nói.

"Tốt lắm, Tiểu Diệp Nhi đã đồng ý với ngươi, ngươi trở về đi, không cần quấy rầy chúng ta." Tử Tiêu nói xong thu hồi Thứ Hồn vào không gian linh thú. Sau đó đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp, một ôm lấy nàng, cằm cọ trên đỉnh đầu nàng, nói: "Muốn chết ta!"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, ôm hắn, nói: "Ta cũng nhớ chàng!"

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, Tử Tiêu buông ra nàng, tay phải nâng cằm nàng lên, hôn thật sâu.

Độc Cô Thiên Diệp ngửa đầu đáp lại hắn, hai người cùng nhau ngọt ngào trầm luân.

Hồi lâu, Tử Tiêu buông Độc Cô Thiên Diệp ra, ôm nàng ngồi xuống vương tọa. Độc Cô Thiên Diệp thưởng thức tay Tử Tiêu, nói: "Trong thời gian ta bế quan có xảy ra chuyện gì hay không?"

Tử Tiêu tùy ý nàng ngoạn tay mình, nói: "Chuyện tốt gì har? Ta nghĩ muốn, ừ, ở chung một chỗ với Niên Hoa và Niên Tuế, đây có tính là chuyện tốt hay không?"

"Ở chung một chỗ với bọn họ?" Độc Cô Thiên Diệp nghiêng thân mình nhìn Tử Tiêu, kinh ngạc nói: "Sao bọn họ lại đi cùng nhau?"

Tử Tiêu nở nụ cười, nói: "Lúc trước sau nàng bế quan, Niên Hoa bắt đầu làm các loại thức ăn, làm cho Niên Tuế ăn. Thủ nghệ của nàng ta nàng cũng biết, ăn vài lần, Niên Tuế liền bắt đầu tìm đủ cớ né tránh nàng. Niên Hoa nổi giận, đúng lúc có một gia tộc quen biết với Niên Hoa tới cầu hôn. Những lần cầu hôn trước kia nàng đều từ chối, lần này đã bị Niên Tuế làm cho tức giận không nhẹ, đồng ý, sau đó còn muốn mau chóng thành hôn. Dùng lời của nàng mà nói chính là đã đợi Niên Tuế nhiều năm như vậy, cũng không cần vì hắn chậm trễ mình."

"Niên Hoa rốt cuộc nghĩ thông suốt!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Làm sao có thể?!" Tử Tiêu nói: "Thất Nguyệt chạy tới hỏi Niên Hoa nghĩ như thế nào, nàng đoán thử xem nàng ta nói như thế nào?"

"Nói như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp tò mò nhìn Tử Tiêu.

Tử Tiêu quay mặt lại, nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Hôn một cái lại nói cho nàng!"

Độc Cô Thiên Diệp ở trên mặt hắn bẹp một ngụm, nói: "Tốt lắm, nói đi!"

Tử Tiêu hôn một cái ở trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn, xấu nói: "Đáp lễ!"

"Hừ, nói nhanh chút!" Độc Cô Thiên Diệp vươn hai tay nắm hai lỗ tai Tử Tiêu, hung tợn nói.

Tử Tiêu kéo hai tay của nàng xuống, nắm trong tay, nói: "Nàng nói: 'Thiên Diệp nói, cho hắn ăn một liều thuốc mạnh, hắn mới có thể tỉnh ngộ. Nếu là như vậy mà hắn vẫn mặc kệ, cũng không cần tiếp tục chờ đợi.' "

"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp bị sặc một chút, nhớ rõ mình hình như là đã nói như vậy. Lúc ấy nàng còn nói Niên Hoa nếu không được thi ăn hắn trước, gạo nấu thành cơm, nhìn hắn còn quỵt nợ như thế nào! Không phải là ngay cả cách này nàng cũng dùng chứ?

"Lúc đầu Niên Tuế cũng không có phản ứng gì, đợi cho tới ngày Niên Hoa thành thân, hắn đột nhiên chạy tới cướp tân nương, lôi kéo Niên Hoa không biết chạy đi đâu. Qua nửa năm hai người mới trở về, mà sau khi quay lại Niên Hoa đã có thai. Niên Tuế cũng không quản ánh mắt của người khác, nhanh chóng cưới Niên Hoa. Ta còn làm người chứng hôn cho bọn họ. Khi Niên Hoa xuất giá thì bọn Thất Nguyệt là nhà mẹ đẻ đưa nàng, hỏi nàng lúc đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, làm cho Niên Tuế thay đổi lớn như vậy. Nàng nói câu 'Thiên Diệp nói gạo nấu thành cơm dùng tốt', không nghĩ tới thật sự không sai!"

Hãn ——

Niên Hoa này, thực là cái gì cũng nói! Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ, thình lình bị Tử Tiêu hôn lên môi.

"Không nghĩ tới nàng còn biết cách dùng gạo sống nấu thành cơm! Nàng cũng dùng cách đó với ta đi, ta nhất định sẽ phụ trách với nàng!" Tử Tiêu buông đôi môi Độc Cô Thiên Diệp ra, dụ hoặc nói.

Mặt Độc Cô Thiên Diệp đỏ lên, nói: "Đó chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi, ai muốn làm như vậy với chàng?!"

"Nhưng ta cảm thấy biện pháp này rất tốt!" Tử Tiêu trượt một đường từ môi Độc Cô Thiên Diệp xuống, hôn xương quai xanh mê người, ở trên cổ lưu luyến vài cái, hôn đến vành tai của nàng.

"Ưm." Độc Cô Thiên Diệp sợ run, miệng nhịn không được phát ra âm thanh ái muội.

Chính là một tiếng kêu đơn giản, lại giống tiến kèn quân, làm cho Tử Tiêu bắt đầu công thành đoạt đất với nàng. Miệng hắn một đường trượt xuống, từ vành tai hôn đến môi phấn bột, sau đó ở xương quai xanh nàng lưu vài dấu đỏ, lại tiếp tục đi xuống, dùng răng nanh xé gấm trước ngực nàng, lại dùng miệng xé quần áo trước ngực nàng, lập tức một mảnh tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt hắn, nhìn vào có thể thấy áo lót màu trắng như ẩn như hiện.

"Tiểu Diệp Nhi, nàng thật đẹp!" Tử Tiêu nói xong, ôn nhu hôn lên, sau đó ngậm da thịt trơn mềm dưới xương quai xanh, dùng sức hút một cái, một đóa hoa mai kiều diễm liền nở rộ ở trên da thịt nàng.

Độc Cô Thiên Diệp ôm đầu Tử Tiêu, ngón tay để ở đâu hắn. Cảm giác này nàng chưa từng trải qua, môi hắn giống như lửa đốt cháy thân thể nàng, làm cho nàng nhịn không được run run, nhịn không được cũng hắn bay lượn.

"Tiểu Diệp Nhi..." Tử Tiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình Độc Cô Thiên Diệp, miệng hô tên của nàng, mị hoặc nói: "Tiểu Diệp Nhi, kêu tên của ta..." Nói xong lại hôn lên vành tai của nàng, hơi thở ấm áp đánh vào bên tai nàng, làm cho nàng có chút ý loạn tình mê.

"Tiêu, Tiêu..." Độc Cô Thiên Diệp thuận theo kêu.

"Thực ngoan!"

Tử Tiêu lại hôn xuống, thời điểm chuẩn bị tiến thêm một bước, một bóng người nho nhỏ từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng hô: "Tiểu cô cô, tiểu cô cô!"  

Ôn nhu bị đánh gãy, Độc Cô Thiên Diệp từ trong mê loạn tỉnh táo lại, nhanh chóng kéo quần áo mình lên, cột chặc gấm trước ngực mình, cọ cọ từ trên người Tử Tiêu đứng lên, mặt đỏ bừng xấu hổ đến. Vừa nãy mình lại phản ứng như vậy, thật sự là dọa người! Nhưng lại bị một tiểu oa nhi gặp được!

Độc Cô Thiên Diệp có chút không được tự nhiên nhìn tiểu oa nhi chạy tới, lập tức nhận ra thân phận của hắn.

"Chủ thượng, nhìn thấy tiểu cô cô của ta không? Thất Nguyệt thúc thúc nói tiểu cô cô và người ở cùng một chỗ." Tiểu oa nhi nhìn Tử Tiêu hỏi, thân thể nho nhỏ đi đường còn có điểm lắc lư, nhìn thấy Tử Tiêu nhu nhu hỏi.

"Đây là con của Niên Hoa?" Ửng hồng Độc Cô Thiên Diệp trên mặt chậm rãi thối lui, nhìn tiểu oa nhi hỏi.

"Niên Hoa là tên của mẫu thân, người là tiểu cô cô sao?" Tiểu oa nhi hỏi.

"Con tên là gì? Tiểu cô cô của con là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Con tên là Niên Tri Tâm, con gọi tiểu cô cô Độc Cô Thiên Diệp, là bạn tốt của mẫu thân con. Bọn họ nói nàng bế quan đi ra, con tò mò chạy đến xem." Tiểu oa nhi trả lời nói: "Người là tiểu cô cô hả?"

Tiểu cô cô là nàng?

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xổm xuống, vuốt đầu Niên Tri Tâm, cười nói: "Ta là tiểu cô cô của con!"

"Thật không? Tiểu cô cô thật xinh đẹp!" Niên Tri Tâm dùng cánh tay nhỏ của mình ôm cánh tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Mẫu thân nói tiểu cô cô rất đẹp, rất đẹp giống Tri Tâm!"

"Niên Tri Tâm, con chạy đi đâu!" Giọng của Niên Tuế từ bên ngoài truyền tới, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dạy chạy đến.

"Đây là Niên Tuế?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn người đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, sợ hãi than nói.

Niên Tuế nhìn thấy Tử Tiêu, hành lễ với hắn, lại gật đầu với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó lại đi tới cạnh Niên Tri Tâm, ôm lấy bé, quánh vài cái trên mông bé, nói: "Bảo con ở chỗ Thất Nguyệt chờ ta, tại sao con lại chạy loạn hả?"

"Cha, bọn họ nói tiểu cô cô xuất quan, con đến tìm tiểu cô cô." Niên Tri Tâm ôm mông ủy khuất nói.

Niên Tuế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình ủy khuất, tâm lập tức liền nhuyễn, nói: "Nhìn thấy tiểu cô cô?"

Tay nhỏ bé của Niên Tri Tâm chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tiểu cô cô thật là đẹp mắt, còn cười với con!"

Độc Cô Thiên Diệp lấy một cái hợp từ không gian giới chỉ ra, đặt lên tay Niên Tri Tâm, nói: "Ta không nghĩ tới vừa xuất quan mình lại trở thành tiểu cô cô, đây là quà gặp mặt cô cô tặng cho con!"

"Cảm ơn tiểu cô cô!" Niên Tri Tâm thu chiếc hộp vài trường mệnh khóa của mình, đó là không gian giới chỉ Niên Hoa cho bé.

"Chủ thượng và tiểu cô cô của con còn có chuyện muốn nói, chúng ta đi về trước được không? Mẫu thân của con còn ở nhà chờ chúng ta đó!" Niên Tuê thương lượng với đứa bé trong lòng mình nói.

Có lẻ là nghĩ tới mẹ mình, Niên Tri Tâm gật đầu, nói: "Được!" Sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Tiểu cô cô, hẹn gặp lại!"

Niên Tuế ôm Niên Tri Tâm đi khỏi, Độc Cô Thiên Diệp mới nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Tử Tiêu, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Đây là hình dáng khi còn trẻ của Niên Tuế sao?"

Tử Tiêu gật đầu, nói: "Niên Hoa còn trẻ như vậy, tự nhiên Niên tuế cũng không muốn mình nhìn giống như một ông lão. Niên Hoa nhiều đan dược như vậy, dùng một chút là trở về hình dáng khi còn trẻ."

"Không nghĩ khi Niên Tuế còn trẻ lại suất tới như vậy!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tử Tiêu đi tới, cánh tay dài duỗi ra, vòng Độc Cô Thiên Diệp lại, nói: "So với ta còn đẹp hơn hả?"

Độc Cô Thiên Diệp tặng hắn một ánh mắt rõ ràng, nói: "Tự kỷ!"

Tử Tiêu ha ha cười ra tiếng, cúi đầu, ở nàng bên tai thổi hơi hỏi: "Chúng ta có tiếp tục hay không?"

Độc Cô Thiên Diệp còn chưa có trả lời, Thất Nguyệt ở bên ngoài ho khan hai tiếng, sau đó đi vào, nhìn thấy hai người ôm cùng một chỗ, nói: "Tại sao các ngươi lại kích thích người cô đơn như ta?"

Vừa mới bị Niên Tri Tâm đánh gãy, trong lòng Tử Tiêu đã mất hứng, nhưng cũng không thể nổi giận với một đứa nhỏ, chỉ có thể yên lặng dập tắt cơn tức. Bây giờ vừa muốn ăn tiểu bạch thỏ của mình, Thất Nguyệt lại đánh gãy, hai cơn tức chồng chất cùng một chỗ, rốt cục bạo phát, hắc nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"

Tử Tiêu có vẻ đáng sợ, nhưng Thất Nguyệt tuyệt không tính toán, cười nói: "Tuy rằng ngươi bất mãn, nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy!"

"Ta thấy ngươi đang nhớ mười tám bàn khổ hình!" Tử Tiêu sâu kín nói.

"Khụ khụ..." Thất Nguyệt vừa nghe mười tám bàn khổ hình, trên mặt thay đổi, nói: "Có tin tức quan trọng lúc nãy không nói với ngươi, ta cố ý đến nói cho ngươi!"

"Ta xem ngươi là cố ý nói cho Niên Tri Tâm!" Tử Tiêu thần sắc không rõ nhìn Thất Nguyệt.

Dọa?! Bị phát hiện!

Trong lòng Thất Nguyệt bắt đầu cảnh báo, nhưng tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.

"Làm sao có thể, tuyệt đối là không cẩn thận bị Niên Tri Tâm nghe được, ta làm sao có thể cố ý nói cho bé biết!" Thất Nguyệt phản bác nói. Ta chỉ là "Không cẩn thận" nói lộ hết mà thôi!

"Vậy ngươi tới làm cái gì? Tốt nhất là cái tin tức kia rất quan trọng, bằng không..." Tử Tiêu càng ngày càng muốn Thất Nguyệt hưởng thụ khổ hình xa cách đã lâu!

"Ta là đến nói tin tức Kim Linh Châu cho các ngươi! Không phải ngươi bảo ta đi tìm sao, buổi sáng hôm nay có tin tức truyền tới,nhưng mà vừa mới nói xong thì ngươi liền đuổi chúng ta ra, aizzz!" Thất Nguyệt một bộ chính là lỗi của ngươi nhìn Tử Tiêu, giống như mình vô tội.

"Có tin tức Kim Linh Châu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Thất Nguyệt gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết tin tức này cũng không tốt, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Kim Linh Châu, thật ra luôn ở trong tay Ngu Hành. Hắn giao nó cho Giản Phong Hành, nhưng hiện tại không biết tung tích." Thất Nguyệt nói.

Ở trong tay Ngu Hành?

Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp khẽ động, hỏi: "Giản Phong Hành là ai?"

"Tông môn Môn chủ Thiên linh giới luyện khí sư, là trợ thủ đắc lực của Ngu Hành." Thất Nguyệt nói, "Nghe nói mấy trăm năm trước, trong Tông môn xuất hiện một người thiên phú dị bẩm, bởi vì bị người đố kỵ, nên bị hảm hại, sau đó hắn chạy thoát ra ngoài, đồng thời mang Kim Linh Châu đi. Vài năm sau, khi Tông môn tìm được hắn, hắn đã là một thi thể, Kim Linh Châu cũng biến mất. Từ nay về sau không có ai gặp qua Kim Linh Châu."

"Nếu thật là bị người kia mang đi, Kim Linh Châu hẳn là sau khi hắn rời khỏi đã tiếp xúc với hắn. Biết thân phận hắn sao? Có bằng hữu nào không tốt?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Người nọ là một đệ tử chi thứ của Giản gia, khi còn nhỏ là một cô nhi, bởi vì luyện khí thiên phú hơn người, hắn mới được lựa chọn vào Tông môn luyện khí sư. Bởi vì bị ngươi đố kỵ, cũng không có bạn tốt." Thất Nguyệt nói xong Diễm Tự Quân quay lại truyền tin tức.

Bởi vì đã tiếp nhận Độc Cô Thiên Diệp, đối nàng trong lòng kính nể, hiểu được là vì Độc Cô Thiên Diệp tìm kiếm Kim Linh Châu, mọi người Diễm Tự Quân hết sức cố gắng, biết tra được tin tức càng nhanh, đối với nàng càng có lợi, cho nên hết thảy những người có liên quan đều bị bọn họ tra rõ. Nhưng người kia chạy đi như thế nào, còn có chuyện sau khi chạy đi lại giống một mảnh sương mù thật dày, làm cho bọn họ không nhìn thấy được rõ ràng.

Độc Cô Thiên Diệp cân nhắc lời Thất Nguyệt nói, trong chốc lát sau ngẩng đầu, nói: "Nếu không tra được tin tức phía sau, liền xuống tay ở Tông môn!"

"Ngươi muốn đi tông môn?" Thất Nguyệt hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Chỉ cần có thể đi vào, có biện pháp tra ra chuyện năm đó hoặc là Kim Linh Châu ở đâu. Có thể là Tông môn đã tim được Kim Linh Châu, nhưng không muốn công bố tin tức. Mọi khả năng, đều chỉ có vào tông môn mới có thể tra được."

"Nhưng Tông môn luyện khí sư ở thiên linh giới, nơi đó là ổ của Ngu Hành, ngươi đi vào đó, cách hắn gần như vậy, rất nguy hiểm!" Thất Nguyệt nói.

"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Một khi đã như vậy, ta đây liền muốn đi đào hang hổ của hắn!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tiêu ——" Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu, nghĩ hắn hẳn là sẽ ngăn Độc Cô Thiên Diệp, không ngờtới hắn hôn một cái trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng muốn đi thì đi đi, ta ở phía sau bảo vệ nàng!"

"Được rồi." Hai người đã nói vậy, Thất Nguyệt cũng chỉ có thể thu lo lắng vào trong bụng, lấy một cái lệnh bài hỏa diễm ra, nói: "Đây là lệnh bài thống trị của Diễm Tự Quân, về sau người có khó khăn cần người giúp, bọn họ điều tra tin tức là hạng nhất, cố gắng có thể sử dụng được. Một hồi ta để Diễm Nhất tiếp xúc với ngươi một chút."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thất Nguyệt, tay nhận lấy quân lệnh, nói: "Ta đã biết. Cảm ơn ngươi."

Thất Nguyệt khoát tay, nói: "Giữa chúng ta còn khách khi làm gì. Nhưng mà trước khi ngươi đi, nên loại bỏ cái đuôi trước đi!"

Cái đuôi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info