ZingTruyen.Info

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt [Xk,dị giới]

Q.3 - Chương 41: Chương 30: Thiên Diệp qua lôi kiếp

tu-la-ra

"Oanh -- "

Lôi kiếp đánh xuống từ vân kiếp, để người ta cảm nhận được lực lượng hủy thiên diệt địa ẩn chứa bên trong. Thanh Loan ngẩng đầu thét dài một tiếng, sau đó phi thân nghênh đón.

"Chiêm chiếp --" Thanh Loan bị lôi kiếp đánh trúng, trực tiếp rơi xuống từ không trung, toàn thân còn chớp động tia chớp thật nhỏ, phát ra thanh âm xích xích xích, từ rất xa có thể ngửi được mùi thịt nướng khét.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo mọi người đi qua nhìn, bằng vào liên hệ khế ước, nàng biết Thanh Loan đã qua được lôi kiếp lần này, có thể biến hóa .

"Đây là muốn mời chúng ta ăn thịt nướng đúng không ?" Tiểu Cửu ngửi mùi thịt trong không trung, trêu chọc, "Không biết vị ra sao, có ngon như chủ nhân làm hay không."

Thanh Loan quỳ rạp trên mặt đất cho Tiểu Cửu cái nhìn xem thường, sau đó được một đạo bạch quang vây quanh, làm người ta thấy không rõ bộ dáng của nó. Đến khi bạch quang biến mất, Thanh Loan lại là một thân lông chim màu xanh, so với trước kia càng thêm ngăn nắp hoa lệ, linh vũ trên đầu cũng dài ra.

"Thần kỳ như vậy? !"

Mọi người kinh ngạc nhìn Thanh Loan, đây là Thanh Loan vừa mới chật vật không thôi sao ?

Thanh Loan biến hóa nhanh chóng, biến thành một nữ tử mặc váy dài lục sắc, khuôn mặt khéo léo tinh xảo, tóc dài đến thắt lưng, bộ dáng có chút mảnh mai, khiến người ta rất khó tưởng tượng nàng là một con thú biến hóa.

"Thanh Loan tỷ tỷ." Tiểu Hỏa chạy tới chỗ Thanh Loan. Từ khi nàng bắt đầu có ý thức đã ở cùng Thanh Loan, đối với Thanh Loan, nàng có cảm tình đặc biệt.

"Chủ nhân." Thanh Loan đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, cười nói, "Ta thành công!"

Độc Cô Thiên Diệp ôm Thanh Loan, nói: "Ngươi rất tuyệt!"

"Không có chủ nhân giúp, ta đã ở chết dưới độ kiếp." Thanh Loan cảm kích nói. Huyễn thú huyết mạch càng thấp, uy lực lôi kiếp biến hóa lại càng lớn, nếu không có đan dược Độc Cô Thiên Diệp cho, chẳng những nàng không thể biến hóa thành công, ngay cả mệnh cũng không bảo đảm.

" Bạch quang vừa nãy là gì? Thật thần kỳ !" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đó là quy tắc thiên địa ban cho người thành công trải qua lôi kiếp." Lam Mân giải thích nói.

Có thể thành công trải qua lôi kiếp, đều là kẻ hoàn thành khảo nghiệm của thiên địa, đối với huyễn thú như vậy, sẽ có ban ân thứ nhất, nháy mắt khôi phục thân thể, củng cố thực lực, còn có lĩnh hội với quy tắc thiên địa, đều giúp bọn họ sau này tu luyện càng thêm dễ dàng.

"Chủ nhân, kế tiếp đến ta đi." Hắc Phong nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, cho nó một ít đan dược, sau đó mang theo chúng thú trở lại chỗ đứng lúc trước.

Hắc Phong đợi Độc Cô Thiên Diệp đi xa rồi, giống Thanh Loan bắt đầu ngưng tụ huyễn lực, dẫn động lôi kiếp. Rất nhanh, vân kiếp lại ngưng tụ.

Lôi kiếp của Hắc Phong còn muốn lợi hại hơn Thanh Loan một chút, nhưng có đan dược của Độc Cô Thiên Diệp, hắn vẫn là thuận lợi vượt qua, biến thành một nam tử mặc hắc y tuấn mỹ.

"A, không nghĩ tới ngươi bình thường nhìn đen tuyền ngốc nghếch, bộ dáng biến hóa còn không tệ, chỉ là kém xa ta." Tiểu Cửu nhìn thấy bộ dáng Hắc Phong, mở miệng nói.

"Tiểu Đỉnh nói đúng, ngươi chính là một con hồ ly hư." Hắc Phong đáp lễ nói.

"Chủ nhân chủ nhân, tới ta, tới ta." Tiểu Ngân nhìn thấy mọi người đều biến hóa thành công, vội vàng nói.

"Thật nôn nóng !" Tiểu Hỏa chọc đầu Tiểu Ngân, nói.

Đương nhiên Tiểu Ngân nóng nảy, nó và Tiểu Hỏa gặp Độc Cô Thiên Diệp cùng một ngày, bây giờ Tiểu Hỏa đã biến hóa lâu như vậy, nó còn không được, thật vất vả đến siêu thần thú, lại có đan dược Độc Cô Thiên Diệp hộ tống, sao nó có thể không vội vàng!

Độc Cô Thiên Diệp đưa đan dược cho tiểu ngân, nhưng không rời khỏi.

"Chủ nhân ?"

"Các ngươi qua bên kia đi, ta muốn cùng Tiểu Ngân độ kiếp."

Cái gì ?!

"Chủ nhân, chuyện này không thể được. Lôi kiếp kia ngài cũng thấy đấy, uy lực lớn như vậy, nếu ngài dùng thân thể đi tiếp, sẽ chết đó." Tiểu Cửu nói.

Huyễn thú khác cũng không đồng ý, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không đi chúng nó cũng không đi.

"Chủ nhân, có phải ngay từ đầu ngài đã tính như thế này hay không?" Lam Mân nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Phải." Độc Cô Thiên Diệp thừa nhận, "Huyễn lực của ta vì Cầu Cầu mà đột nhiên tăng vọt, đến giờ vẫn không ổn định, có đôi khi huyễn lực không thể khống chế được. Vốn có thể đi lịch lãm một phen chậm rãi củng cố, nhưng là tình huống hiện tại như vậy, ta phải tìm một biện pháp cấp tốc. Lôi liếp là biện pháp thích hợp nhất lúc này."

"Nhưng..."

"Yên tâm đi, cho dù vì các ngươi, ta cũng sẽ không để mình thất bại ." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Bây giờ, các ngươi lui ra sau đi."

"Vậy được rồi." Lam Mân nói, mang theo chúng thú lui xuống.

"Tiểu Ngân, chúng ta có quan hệ khế ước, cho nên ta ở đây, sẽ không gia tăng khó khăn của lôi kiếp." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Bắt đầu đi."

Tiểu Ngân còn muốn khuyên nữa Độc Cô Thiên Diệp, nhưng thấy bộ dáng nàng dứt khoát kiên quyết, ở trong lòng thở dài, bắt đầu điều động huyễn lực, dẫn động lôi kiếp.

"Ngao ô -- "

Độc Cô Thiên Diệp cũng không ở bên người Tiểu Ngân, mà là đứng ở chỗ xa hơn nó một chút, ngẩng đầu nhìn kiếp vân trên trời càng ngày càng dầy, sắc trời càng ngày càng tối.

"Thiên Diệp !"

"Đây là có chuyện gì ?"

Mạc Chấn Đình và huynh đệ Mạc gia đi đến bọn bên người Tiểu Cửu, phát hiện Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên ở trong phạm vi lôi kiếp, sợ tới mức kêu to. Thân thể con người không so với huyễn thú, lôi kiếp đánh lên, còn không trực tiếp hồn bay phách tán sao ? !

Bởi vì lo lắng tình huống biến hóa của bọn Tiểu Ngân, bọn họ mới tới đây, nhưng không theo nổi tốc độ của Lam Mân, nên hiện tại mới đến. Nhưng một màn trước mắt khiến đám người bọn họ trực tiếp bị dọa mất mật.

"Thiên Diệp, quay lại !" Mạc lão tam vội vàng hô, chuẩn bị phi thân đi kéo nàng trở về, lại bị Mạc lão nhị bắt lại.

"Ngươi bắt ta làm gì. Mau buông ra, ta muốn đưa Thiên Diệp trở về." Mạc lão tam trừng mắt nhìn Mạc lão nhị hô.

"Không còn kịp rồi." Mạc lão nhị nói.

"Bây giờ còn chưa bắt đầu ma2."

"Kiếp vân đã hình thành xong, bây giờ ngươi đi qua đó, sẽ bị nhận định là ngoại lực, gia tăng uy lực của lôi kiếp." Mạc lão tứ cũng giữ chặt Mạc lão tam, không cho hắn đi qua.

"Vậy Thiên Diệp ở đó không phải càng nguy hiểm?"

"Nàng và Tiểu Ngân có quan hệ khế ước, cho nên sẽ không gia tăng uy lực lôi kiếp. Nhưng là sẽ bị đánh cùng." Mạc Chấn Đình nói.

"Đi cũng không phải, không đi cũng không phải ! Vậy phải làm sao bây giờ?" Mạc lão tam khó thở.

"Chờ."

Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn Mạc Chấn Đình, cũng nghe thấy họ kêu nàng trở về, nhưng nàng không đáp lại bọn họ. Đây là nàng việc duy nhất có thể khiến củng cố thực lực rất nhanh, nàng không thể buông tha.

"Chủ nhân, ngài nên trở về đi." Tiểu Ngân khuyên nhủ một lần cuối cùng.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, đột nhiên híp mắt, nói: "Muốn đến, chuẩn bị đi."

Bây giờ Tiểu Ngân cũng không thể qua loa, tập trung toàn bộ tinh lực lại. Kiếp vân càng ngày càng dầy, một tiếng nổ vang lên, lôi kiếp thứ nhất đánh xuống. Khác với bọn Thanh Loan độ kiếp là, lôi kiếp đánh xuống là hai đạo, một thô một mảnh, thô bạo trực tiếp đánh lên người Tiểu Ngân, cái mảnh đánh xuống Độc Cô Thiên Diệp.

"Tê -- "

Ngay từ đầu Độc Cô Thiên Diệp đã ngưng ra huyễn lực chống cự lôi kiếp, nhưng hình như kiếp lôi rất có kỹ xảo, trực tiếp đánh ra một lỗ nhỏ, sau đó đánh vào trên người Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp thở một hơi, toàn thân đều là cảm giác tê tê, có chút không cảm thấy thân thể tồn tại .

"Chủ nhân !"

"Tỷ tỷ !"

"Thiên Diệp !"

Độc Cô Thiên Diệp đón lôi kiếp này, tuy rằng có vẻ nhỏ, nhưng là vẫn khiến người chờ bên cạnh sợ không nhẹ.

Có lẽ là vì Độc Cô Thiên Diệp chia sẻ cho Tiểu Ngân một ít, tình huống Tiểu Ngân tốt hơn bọn Thanh Loan nhiều. Lôi kiếp thứ nhất qua đi, nó cũng không bị thương quá nặng.

Lôi kiếp thứ hai đánh xuống rất nhanh, lần này Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp bị đánh quỳ một gối xuống, hai tay không nhịn được run run. Thừa dịp mình còn có thể động, nàng nhanh chóng lấy ra một viên đan dược ngậm trong miệng.

Lôi kiếp thứ ba, Độc Cô Thiên Diệp tiếp được, cảm thấy một cỗ tinh ngọt, nàng không thể há mồm, chỉ đành nuốt xuống. Sau đó nuốt một viên đan dược khôi phục thể lực.

Trước khi lôi kiếp thứ tư đánh xuống, Độc Cô Thiên Diệp vận khởi vô tướng thần công thật lâu không luyện tập, khí thể vận chuyển toàn thân, nàng cảm thấy thân thể chậm rãi khôi phục lại.

Tia thứ năm, ta thứ sáu, tia thứ bảy, tia thứ tám, chúng nhóm một tia lại một tia cùng Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Ngân trải qua lôi kiếp, mỗi một tia đánh xuống, trái tim liền đau một chút.

"Còn một ta cuối cùng." Mạc lão tam thì thào nói.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy trừ đầu óc tự hỏi, cái khác cũng không còn là của mình. Toàn thân bị kiếp lôi nướng lên, nàng có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm. Có mấy chỗ thịt đều bị kiếp lôi đánh rách, có thể nhìn thấy xương cốt kim sắc bên trong.

"Cái cuối cùng..."

Độc Cô Thiên Diệp nằm trên đất, nhìn kiếp vân đang quay cuồng trên trời, trong mắt có tia sáng đập nồi dìm thuyền. Luc1 trước nàng còn dùng huyễn lực và vô tướng thần công ngăn cản, bây giờ nàng trực tiếp bỏ qua tất cả, ăn luôn một viên đan dược cuối cùng, quyết tuyệt chờ đợi tia lôi kiếp cuối cùng.

"Oanh -- "

Tia sét cuối cùng đánh xuống, làm bụi đất chung quanh bay lên, khiến người ta không thể nhìn thấy tình huống bên trong.

"Chủ nhân."

"Thiên Diệp."

Nhìn thấy kiếp vân chậm rãi tán đi, mọi người bay qua, thấy được Tiểu Ngân bị bạch quang vây quanh và Độc Cô Thiên Diệp bên cạnh.

"Chủ nhân."

Trong nháy mắt, bọn Tiểu Hỏa đều không thấy hơi thở Độc Cô Thiên Diệp, nhưng rất nhanh một cỗ sinh mệnh lực tràn đầy bộc phát ra từ người nàng. Còn có uy áp cường đại của nàng. Uy áp kia khiến bọn Mạc Chấn Đình đều có chút khó chịu. Mọi người thấy bị Độc Cô Thiên Diệp đốt trọi thịt, cảm thán dũng khí của nàng, cũng tức giận vì hành vi của nàng.

"Tốt lắm, cho nàng ăn dược chữa thương trước." Mạc Chấn Đình nói. Giống một cục than như vậy, sao lại là bảo bối ngoại tôn nữ của hắn chứ!

Mạc Trì nhanh chóng lấy ra đan dược đút cho Độc Cô Thiên Diệp, đan dược này là lần trước nàng luyện chế cho Hữu Vô, bên trong có Thiên hoa, có thể tái tạo da thịt, vừa vặn phù hợp tình huống hiện tại của Độc Cô Thiên Diệp.

Bên này Tiểu Ngân cũng biến hóa thành công, sau khi bạch quang tán đi xuất hiện một vị nam tử mặc ngân y, khác với Hắc Phong lạnh lùng, Tiểu Cửu tà mị, Tiểu Ngân nhìn qua là loại sáng lạn như ánh mặt trời, có chut1 cảm giác của đệ đệ nhà bên.

"Ngươi là sói mà, sao bộ dáng biến hóa một chút cũng không hung ác? !" Tiểu Cửu nghi hoặc nói.

"Sao ngươi không lo lắng cho chủ nhân?" Hắc Phong một bên nói.

Mỗi lần Tiểu Cửu đều nhìn bộ dáng biến hóa của người khác, sau đó bình luận, lúc này Độc Cô Thiên Diệp hôn mê bất tỉnh, hắn còn đi quan tâm bộ dáng của Tiểu Ngân!

Tiểu Cửu nhìn Hắc Phong, nói: "Ngươi cảm thấy chủ nhân của ta yêu nghiệt như vậy, còn cần lo lắng sao ? Chỉ cần nàng một hơi, chắc chắn không có việc gì."

Nói xong, Tiểu Cửu còn dùng vẻ mặt ngươi thật ngốc nhìn Hắc Phong. Hắc Phong nghe xong lời nói của Tiểu Cửu, cảm thấy rất có đạo lý, nhưng chủ nhân như vậy thì không cần lo lắng sao? Giống như cũng không đúng. Vì thế Hắc Phong bắt đầu rối rắm có cần lo lắng Độc Cô Thiên Diệp hay không. Được rồi, Hắc Phong thành công bị Tiểu Cửu lừa dối.

"Mang Thiên Diệp về trước đi." Mạc Trì nói.

___

Khăng khít địa ngục.

Không có khung cảnh non xanh nước biếc, trên núi đều là đất trụi lủi, một ít cỏ vừa mọc ra đã bị người ăn luôn, có đôi khi vì một cọng cỏ nhỏ, có thể dẫn phát một hồi chiến đấu quy mô lớn ở đây.

Giáng Vực xuyên qua một ngọn núi, đến đến một hồ nước duy nhất ở đây, nhìn sững sờ một tảng đá màu trắng bên cạnh hồ nước.

"Đã trở lại." Tảng đá bỗng nhiên biến đổi, tóc đen hắc y, bộ dáng giống Giáng Vực như đúc, nhưng Giáng Vực nhìn là bộ dáng phong lưu, còn Giáng Ngục thì như sứ giả câu hồn của địa ngục, cả người tràn ngập hơi thở tử vong.

Giáng Vực gật gật đầu, lại không nói lời nào.

"Đệ không bình thường." Giáng Ngục nói.

"Đệ..."

Giáng Vực muốn nói cái gì, lại đột nhiên ngừng lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Sao vậy?" Giáng Ngục thấy Giáng Vực không bình thường, hỏi.

"Nàng đã xảy ra chuyện."

"Ai ?"

Giáng Vực lại không thèm nhắc lại, hết sức chăm chú cảm thụ khế ước liên hệ cùng Độc Cô Thiên Diệp. Hắn có thể cảm thấy nàng rất thống khổ, hình như bị thương, hơn nữa có một nháy mắt khế ước bị gián đoạn !

Giáng Ngục vừa mới tỉnh lại từ ngủ say, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Nhìn thấy Giáng Vực thành dạng này, đột nhiên hắn cảm thấy không thích hợp, cẩn thận cảm thụ một chút, bỗng nhiên hắn nổi trận lôi đình, quát lớn nói: "Đệ dám khế ước cùng nhân loại ?!"

"Ca ca, nàng đã xảy ra chuyện." Giáng Vực không để ý tới lửa giận của Giáng Ngục, nói với Giáng Ngục, "Không được, đệ trở lại xem."

"Đồ vô dụng !" Giáng Ngục muốn đánh hắn, tay dừng lại giữa không trung, nghiêm mặt hỏi, "Vì sao đệ khế ước với người khác?"

Giáng Vực đưa tin tức trong não mình vào trong đầu Giáng Ngục, nói: "Tự huynh xem đi. Dù sao huynh luôn ngủ. Đệ đi đây!"

Giáng Vực vội vã rời khỏi, Giáng Ngục nhìn bóng dáng hắn, hai mắt nhíu lại, nhìn kỹ một chút trí nhớ Giáng Vực để lại.

"Hỗn độn thiên châu?" Nhìn thấy Đản Đản, Giáng Ngục nói, "Không nghĩ tới ngươi lại hiện thế. Thế giới này nhất định không bình yên... Nhưng không nghĩ tới ngốc tử này cư nhiên bị cuốn vào bên trong. Cũng được, cuộc sống giằng co như vậy mấy trăm vạn năm, liền cho ngươi đi một chút."

Giáng Ngục lại hóa thành huyễn thạch, lâm vào ngủ say.

___

Một nơi khác, Lam Mân hóa thành hình thú, mang theo mọi người nhanh chóng về Bồ thành. Vừa về thì thấy Mạc Tử Khanh và Mạc Phong đi ra từ trong phòng, nhìn thấy bọn họ trở về, còn ôm một cục than.

"Chuyện gì xảy ra vậy ?" Mạc Tử Khanh hỏi.

"Lát nữa lại nói cho các ngươi, giờ đưa Thiên Diệp vào phòng trước."

Độc Cô Thiên Diệp được an trí trong một gian trong phòng, để lại bọn Thanh Loan vài cái thú giống cái chà lau thân thể thay quần áo cho nàng, những người khác đều đi ra ngoài. Bọn Mạc Chấn Đình thuận tiện nói cho Mạc Tử Khanh và Mạc Phong chuyện Độc Cô Thiên Diệp cùng Tiểu Ngân độ kiếp.

"Lá gan của nàng cũng quá lớn !" Mạc Tử Khanh nghe xong, kinh hô!

"Lá gan của nàng luôn luôn rất lớn, cũng không phải ngươi không biết." Mạc Phong không thể nói gì với hành vi của Độc Cô Thiên Diệp, dù sao sau khi đi theo nàng, hắn đã luyện được một trái tim kim cương bất hoại, dù ngươi phát sinh chuyện gì, hắn đều có thể tiếp nhận rất nhanh.

Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường, tùy ý cho Thanh Loan chà lau thân thể, ép buộc nàng kêu khổ không ngừng. Nhưng không có cách nào, dù nàng đã muốn tỉnh lại, nhưng ngay cả trợn mắt cũng không thể, thân thể cũng không thể chi phối. Nàng nhịn không được nghĩ, vì sao huyễn thú trải qua lôi kiếp có thể lập tức khỏe mạnh, nàng lại không thể ? Tốt xấu gì nàng cũng là trải qua một lần từ đầu tới đuôi mà ? !

Độc Cô Thiên Diệp nằm ba ngày trên giường. Trong ba ngày này, nàng từ không thể khống chế thân thể đến chậm rãi thích ứng, nàng có cảm giác mình lại lần nữa sống lại. Thừa dịp ba ngày này, Độc Cô Thiên Diệp tiêu hóa tin tức sau khi Phục Hy Cầm giải phong mang đến.

Sauk hi Phục Hy Cầm giải phong mang đến là phương pháp tu luyện âm công, còn có mấy bản nhạc. Đối với nàng vốn có am hiểu âm nhạc, chuyện này có vẻ thoải mái, chỉ cần học được phải liên hệ cùng một chỗ âm nhạc và công pháp thế nào là được rồi. Nhìn mấy bản nhạc này, Độc Cô Thiên Diệp muốn thử một chút, nhưng vì thân thể không cho phép!

Mà bọn Mạc Chấn Đình trong ba ngày này giải quyết tất cả chuyện ở Bồ thành, sinh ý Bồ thành đều giao cho người trở về từ nơi khác để ý. Đợi Độc Cô Thiên Diệp khỏe lại lập tức chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi, Độc Cô Thiên Diệp đi một chuyến đến Học viện Đế Quốc, dưới sự chứng kiến của học viên, Tạ Phàm tự mình giao giấy chứng nhận tốt nghiệp cho nàng, chỉ có người chính thức tốt nghiệp rời khỏi học viện vẫn như cũ được học viện bảo hộ, cũng tuyên truyền chuyện của nàng một chút, hô hào mọi người phải học tập nàng. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại trở về ký túc xá một chuyến, biết Độc Cô Thiên Diệp phải rời khỏi, mọi người quen biết đến trong viện nàng cáo biệt, trong viện nho nhỏ đứng đầy người.

Mọi người nhớ tới thiệt nhiều người còn chưa thấy Độc Cô Thiên Diệp mặc nữ trang, vì thế yêu cầu nàng thay nữ trang. Nghĩ ly biệt sắp tới, Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, trở về phòng mình thay quần áo.

"Không biết lão đại mặc nữ trang là bộ dáng gì nữa ."

"Thật chờ mong !"

"Ngươi thấy bộ dáng nam trang của nàng đã tuấn mỹ như vậy, thay nữ trang nhất định rất được !"

"Ta còn quen bộ dáng lão đại cầm roi thúc giục chúng ta, đổi thành nữ trang, ta sợ ta không tiếp thụ được tương phản này."

Độc Cô Thiên Diệp trở lại đổi trang phục, mọi người ở bên ngoài nghị luận, có tò mò nàng mặc nữ trang là bộ dáng gì, có người tỏ vẻ mình duy trì nam trang bộ dáng của nàng, cảm thấy thực bá khí.

"Kẽo kẹt -- "

Ngay khi mọi người thảo luận khí thế ngất trời, cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp mở ra. Mọi người đều nhìn qua, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp một thân màu trắng váy dài đi ra. Khuôn mặt tinh xảo không thể soi mói, vấn một kiểu tóc đang lưu hành, tóc hai bên rơi trước gò má, phụ trợ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh đẹp, một bộ váy màu trắng, nháy mắt giây sát mọi người ở đây.

"Dựa vào, huynh đệ, sao người càng kinh diễm hơn lần trước?" Đan Kinh Thiên phục hồi tinh thần đầu tiên, một câu thô khẩu kéo mọi người về .

"Trời, đây là lão đại ? !"

"Oa ngô, về sau lão đại là nữ thần của ta!"

"Ô ô, lão đại như vậy, làm cho chúng ta sống thế nào đây !"

"Chúng ta đi cầu lão đại bao dưỡng đi? !"

"Lão đại thực lực cường, có thể luyện đan, có thể luyện khí, còn là đế vương thuần thú sư, trời ơi , thượng đế sáng tạo nàng thế nào vậy ?"

"Khụ khụ, vậy, nếu không ta đi đổi lại ?" Độc Cô Thiên Diệp thấy mọi người phản ứng quá lớn, có chút dọa đến nàng .

"Không được !" Mọi người trăm miệng một lời nói, bọn Tôn Khuê thậm chí chạy chặn trước cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp.

"Huynh đệ, ngươi đi rồi ta không được ăn đồ ăn ngươi làm, cho nên, ngươi biết ." Đan Kinh Thiên nói.

Lời nói của Đan Kinh Thiên lập tức chuyển dời lực chú ý của mọi người từ bề ngoài Độc Cô Thiên Diệp đến mỹ thực, khiến người ta cảm thán hắn dưới tình huống như vậy còn nhớ thương thức ăn , quả nhiên tên ăn hóa không phải giả .

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì lắc đầu, đối với đại ca như vậy, nàng tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, nhưng rất ấm áp. Kêu những người biết nấu ăn cùng nhau làm một chút cơm cho mọi người. Nghĩ đến Độc Cô Thiên Diệp phải rời khỏi, có người thậm chí rớt nước mắt.

"Khóc cái gì? !" Độc Cô Thiên Diệp bưng rượu nói với mọi người, "Nghe nói thời gian ở vị diện trên trôi qua rất chậm, tin tưởng không bao lâu mọi người có thể gặp mặt. Các ngươi tu luyện thật tốt, ta ở trên đó chờ các ngươi! Đến, uống!"

"Uống !"

Bữa cơm này Độc Cô Thiên Diệp ăn tận chiều, sau khi ăn xong mọi người rời khỏi, nói đúng ra là không nhẫn tâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi. Độc Cô Thiên Diệp và người của tiểu đội Lôi Đình ôm nhau, nói: "Ta tin tưởng các ngươi sẽ không để ta chờ lâu. Tiểu đội Lôi Đình vẫn phải tiếp tục, chờ lúc ta gặp các ngươi, tiểu đội Lôi Đình lại tiếp tục!"

"Lão đại, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ phấn khởi tiến lên !" Tôn Khuê nói.

"Lão đại, ta sẽ tu luyện thật tốt." Lôi Tiểu Hổ nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, vỗ đầu Lôi Tiểu Hổ nói: "Ta tin tưởng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng ! Đúng rồi, đây phòng ở tại đế đô của chúng ta, sau này ngươi và mẫu thân ngươi cứ ở đó đi."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lấy ra một bộ chìa khóa giao cho Trần Di Nhiên. Trần Di Nhiên nhận chìa khóa, cầm tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Phải chú ý an toàn."

"Ta sẽ." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.

Sau khi cáo biệt mọi người, Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Tử Khanh, Mạc Phong cùng nhau về, lúc đi được nửa đường Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên ngừng lại.

"Sao vậy?" Mạc Tử Khanh nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Có người đến đây."

Mạc Tử Khanh còn muốn hỏi là ai, thì nhìn thấy Giáng Vực bay xuống từ không trung.

"Sao ngươi lại tới đây ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy sau khi tới Giáng Vực không nói lời nào, chỉ nhìn nàng vài lần, mở miệng hỏi nói.

Giáng Vực hừ hừ hai tiếng, nói: "Ta cảm thấy ngươi xảy ra chuyện, đến xem."

Tựa hồ cảm thấy nói kiểu này không giống phong cách của mình, lại bổ sung thêm: "Dù sao ta và ngươi có khế ước, ngươi luôn xảy ra chuyện như vậy, ta cũng chịu ảnh hưởng."

"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói, "Cho nên ?"

"Cho nên ta vẫn thấy đi theo ngươi có vẻ tốt, nếu có chuyện gì, ta có thể giải quyết một chút. Vì mạng nhỏ của ta, ta không thể cách ngươi quá xa." Giáng Vực nói xong, cũng không cho Độc Cô Thiên Diệp thời gian trả lời, lắc mình vào khô lâu nhĩ đinh.

"Tỷ, đây là ?" Mạc Phong tò mò hỏi.

"Không có gì, đi thôi, bọn ngoại công hẳn là chờ sốt ruột." Độc Cô Thiên Diệp nói, khẽ sờ sờ khô lâu nhĩ đinh.

Nàng không nghĩ tới Giáng Vực sẽ đi rồi quay lại, nàng thật sự tính cho hắn tự do. Nhưng vừa nãy lo lắng trong mắt hắn, lúc nhìn thấy nàng còn tốt, thoải mái trong mắt, đều khiến nàng rất ngoài ý muốn. Nàng biết hắn không cam lòng bị khế ước, không nghĩ tới hắn lại vì lo lắng nàng mà quay lại.

"Được." Mạc Phong không hỏi nữa, ba người về chỗ ở hiện tại của Mạc gia rất nhanh.

Khi Độc Cô Thiên Diệp trở về, bọn Mạc Chấn Đình đã xử lý xong hết thảy, chuẩn bị xuất phát. Nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp trở về, nói: "Thiên Diệp mang theo bọn họ, sau đó chúng ta rời khỏi."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, đi vào các phòng, thu những người còn đang hôn mê vào trong Luyện Yêu Hồ, cũng dặn Đô Đô mở cho bọn họ một không gian thời gian trôi qua thực thong thả. Sauk hi đưa tất cả mọi người đưa vào Luyện Yêu Hồ, Độc Cô Thiên Diệp trở lại đại sảnh. Khi đó phát hiện Khung Cách, Hữu Vô, Tạ Bình và Tạ Phàm đều ở đó.

"Xong rồi ?" Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trở ra, Mạc Trì hỏi.

"Dạ. Bây giờ có thể đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chúng ta xuất phát thôi." Hữu Vô nói xong thì đứng lên từ ghế.

"Hữu Vô gia gia cũng đi sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Bọn họ là đến tiễn chúng ta." Mạc Chấn Đình nói, "Chúng ta đi thôi."

Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra, chở mọi người bay đi sơn mạch Miễn Miễn. Bởi vì tình huống nguy cấp, mọi người đi suốt đêm, hai ngày sau, mọi người đã tới trung tâm sơn mạch Miễn Miễn.

Trung tâm sơn mạch Miễn Miễn là thông đạo giữa Huyền Nguyệt đại lục và đại lục khác, có thủ vệ canh gác. Thủ vệ không màng thế sự, chức trách duy nhất là bảo vệ thông đạo.

Độc Cô Thiên Diệp thu những người khác vào Luyện Yêu Hồ, nghe nói trong thông đạo không an toàn, bây giờ thực lực nàng mạnh nhất, miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, người càng nhiều, càng nguy hiểm.

Độc Cô Thiên Diệp đi đến trước một gian nhà cỏ tranh, nhìn thấy một lão giả đang ngồi.

"Đi nơi nào." Lão giả không mở mắt, hỏi.

"Đại lục Không Linh." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

"Tất cả đều đi?"

"Chỉ một mình ta."

Lão giả mở to mắt, nhìn hai mắt Độc Cô Thiên Diệp, rồi lại nhắm lại.

"Tuổi còn trẻ, có thực lực, nói vậy có kỳ ngộ khác người. Huyễn tôn đỉnh phong, miễn cưỡng thông qua." Lão giả nói, "Thông đạo không gian không cho phép mang theo không gian, nhẫn không gian của ngươi sẽ bị dập nát trong thông đạo. Đi không gian khác, địa điểm truyền tống tùy cơ. Ngươi đi vị diện khác..."

Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận nghe lão giả nói, ghi nhớ chuyện hắn nói phải chú ý . Không nghĩ tới lão nhân này thoạt nhìn rất giỏi giang, nói chuyện lại giống một lão thái bà. Nói liên miên cằn nhằn nửa giờ, mới kết ấn bằng hai tay, một cánh cửa bằng nước xuất hiện ở sơn mạch Miễn Miễn.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thủ pháp kết ấn của lão giả, cư nhiên là kết ấn viễn cổ.

"Đi đi." Lão giả nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp xoay người cáo biệt cùng bọn Khung Cách. Vừa nãy Hữu Vô chết sống muốn cùng đi với Độc Cô Thiên Diệp, Mạc Chấn Đình không lay chuyển được, để Độc Cô Thiên Diệp thu hắn vào Luyện Yêu Hồ . Cho nên giờ chỉ có Khung Cách, hai huynh muội Tạ Bình - Tạ Phàm.

"Đi thôi, đứa nhỏ." Khung Cách nói.

"Làm việc phải chú ý an toàn." Tạ Phàm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dặn dò nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào cánh cửa bằng nước, nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.

"Ai nha, chúng ta chậm một bước." Thanh âm Thất Nguyệt đột nhiên vang lên, bọn Khung Cách nhìn lại, phát hiện Tử Tiêu, Hắc Tử, Thất Nguyệt đã ở nơi này rồi.

"Vậy phải làm sao bây giờ ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ, đuổi theo !" Tử Tiêu nói, lôi hai người nhảy vào cánh cửa bằng nước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info