ZingTruyen.Com

Tiểu nương tử - Cô vợ trẻ con

chương 6

user41017370

Sau biết bao nhiêu ngày dưỡng bệnh nằm im ở trong phòng thì Tuyết Nguyệt cũng đã khỏi hẳn.

- Thất phu nhân!

- Nha đầu này, phu nhân cái gì, gọi a di. - Bà khẽ trách yêu, nha hoàn phía sau đặt bát thuốc bổ xuống bàn. - Đây là vị thuốc bồi bổ, phục hồi sức khỏe, con uống đi, nhân lúc còn đang nóng.

- Đa tạ a di!

Muốn kế hoạch thực hiện thành công, trước hết phải thăm dò xem cả nhà đối đãi với con nha đầu Di Nhi thế nào đã. Uống bát thuốc bổ xong, Tuyết Nguyệt tiếp lời :

- A di thật có phúc khi có người con hiếu thảo như Thiên tỷ tỷ và Kì ca ca a! Còn con suốt ngày chỉ biết làm cha nương phiền lòng thôi.

Bà mỉm cười :

- Hai đứa nó đều đã yên bề gia thất. Thiên Nhi đã gả đi đã lâu, còn Kì Nhi cũng đãcó thê tử. Ta cũng rất vừa lòng với thê tử của nó, tuy tính tình còn trẻ con nhưng cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Đợi lớn chút nữa rồi sinh con cũng được, không cần vội. Còn con rất giỏi phụ họ trông coi cửa hàng sao mà phiền lòng được.

Hừ, thì ra không ghét mà còn vừa lòng sao? " A di! A di, vừa cho con một gợi ý rồi đấy, con sẽ gọi người bằng nương, chứ không phải là a di nữa. Sẽ sớm thôi!"

- Con cũng thấy Di Nhi muội muội rất đáng yêu, tay nghề nấu ăn rất khá. Chúng con rất hợp ý nhau. - Tuyết Nguyệt hùa theo nịnh nọt.

- Vậy ta sẽ bảo nó thường xuyên sang thăm con!

- Không cần phiền muội ấy đâu ạ, con sẽ sang thăm.

- Thôi được rồi, ta về trước, con cứ nghỉ đi!

Nói rồi bà ra về. Khép chặt cửa phòng lại, tiến đến hộp tủ , Tuyết Nguyệt lấy ra một lọ sứ nhỏ, nở nụ cười thâm hiểm.

***

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, nàng hí hửng vào bếp làm thật nhiều bánh để tặng hắn và tặng cho cha nương nữa.

Hôm nay ngoài cửa hiệu không có công việc, trở về thì không thấy nàng đâu.

- Tiểu Hồng, Di Nhi đâu rồi?

- Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân ở phòng bếp.

Bao nhiêu nha hoàn ở phòng bếp được nàng 'đuổi ' hết ra ngoài. Hắn thấy Bánh Bao Nhỏ của hắn đang mải mê nhào bột, lấm lem hết cả mặt. Khẽ mỉm cười, có lẽ...nàng đã có một vị trí quan trọng trong lòng của hắn rồi.

- Có cần ta giúp một tay không?

Lúc này nàng mới nhìn lên:

- Hì hì, Củ Cải, huynh đến lúc nào vậy, ngồi đó đi, không cần giúp đâu.

Hắn đi đến giành lấy cục bột:

- Để ta, lực tay nàng yếu như vậy biết khi nào mới xong được đây hả?

Cứ thế nhào lên nhào xuống, cuối cùng cũng đến phần nặn bánh. Nàng nghịch ngợm nặn một chiếc bánh dạng dạng giống củ cải, giấu sang một bên. Hắn đưa cho nàng chiếc bánh hình mặt méo xẹo, nói:

- Đây là nàng đó, ha ha.

- Ai cho huynh làm mặt ta xấu xí vậy hả? Cái bánh cũng xấu quá, tránh ra nào, không cho làm nữa.

Hắn tránh sang một bên chăm chú ngắm nàng làm nốt phần còn lại.

Ngày Trung Thu,... .

Nàng hí hửng đưa Tiểu Hồng giao bánh tận tay cho cha nương rồi mình thì cầm hộp bánh đến tặng hắn.

- Cho huynh?

Hắn mở ra, thấy một 'củ cải' có hình mặt nhăn và dòng chữ " Ta là Kì nhăn nhó!" liền không nhịn được mà bật cười. Kéo nàng vào trong lòng, véo nhẹ chóp mũi:

- Nghịch quá!

- Hì hì! Huynh ăn thử đi.

Hắn cắn một miếng, nhai nhai rồi bỗng nhiên dừng lại:

- Ngon không? - Nàng tò mò hỏi?

- Muốn biết câu nói thật lòng?

- *gật gật*

Hắn cắn một miếng nữa, rồi dùng lưỡi truyền qua miệng nàng:

- Chính mình nếm thử! Haha.

Nàng đáng yêu hắn một cái, dám lừa nàng.

- Ta...có chuyện muốn nói. - Hiếm khi nào mà nàng dùng thái độ e dè này hỏi hắn.

- Sao thế?

- Tối nay...cho ta ra ngoài chơi nhé, đi ngắm đèn lồng, đi giải câu đố. Nha nha nha.

- Được! Nhưng nàng không thưởng gì cho ta sao?

Nàng liền hôn chụt lên má phải của hắn.

- Bên trái nữa!

Định tiếp tục bên trái thì hắn bất ngờ quay sang, môi chạm môi. Chiếm đoạt lấy khoan miệng nhỏ nhắn của nàng.

- Kì c... - Cửa phòng bật mở, Tuyết Nguyệt cứ thế tiến vào.

- Xin lỗi đã làm phiền.

Nàng đẩy hắn ra, gọi ả trở lại.

- Tỷ tỷ đến chơi sao?

- À ờ, phải! Ta định rủ muội đi dạo.

- Xin lỗi tỷ, ta không có hứng. - Nàng từ chối thẳng thừng.

- À, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc, xin phép về trước.

Tuyết Nguyệt hậm hức bỏ về, xéo nát mấy bông hoa ven đường. Nhưng không sao, tối nay chính là thời cơ thích hợp.

***

Trước khi đi, nàng mang theo một túi thật nhiều bánh, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Nàng mang cho ai thế?

- Cho các em nhỏ không có nhà để ở chứ cho ai.

- Bánh Bao Nhỏ của ta thật tốt bụng.

Nàng hất tóc:

- Ta mà lại, hì hì!

Sau khi phát bánh xong, nàng kéo tay hắn chạy hết chỗ nọ tới chỗ kia. Các con đường sáng lên rực rỡ ánh đèn lồng đủ hình dạng. Mùi bánh thơm nức mũi.
Bên bờ sông Vọng Nguyệt đang diễn ra lễ hội câu đố, giải đúng sẽ được một phần thưởng.

Chiếc trâm ngọc xinh xắn đã hấp dẫn ánh nhìn của nàng, hắn tinh ý hỏi:

- Thích sao?

- Ừm!

- Đứng đây đợi ta nhé! - Hắn dặn dò nàng rồi bước xuống thuyền.

Lúc cầm chiếc trâm trở lại, đã không thấy người đâu nữa.

Hắn lo lắng, không biết tiểu nha đầu này lại chạy lung tung chỗ nào rồi. Đang định đi tìm thì... .

- Hù! Ta biết huynh lo lắng cho ta mà, hí hí! - Nàng từ đâu nhảy ra hù hắn.

- Nàng chạy đi đâu nãy giờ vậy hả? Có biết ta lo lắm không? - Hắn nghiêm mặt, nhưng đang chỗ đông người không tiện phạt nàng.

Thấy mặt hắn nhăn nhó, nàng đổi hướng kéo tay hắn đi:

- Nào lại đây, ta tìm ra chỗ này đẹp lắm.

Nàng dẫn hắn sang con đường bên kia sông, chỗ người ta đang thả nến. Những ngọn nến lung linh đặt trong bông hoa xốp nhiều màu sắc trôi dần theo dòng nước, soi sáng cả một vùng.

Nàng thích thú reo lên:

- Oa! Đẹp quá!

Chợt có một tiểu cô nương bé hơn nàng vài tuổi, quần áo lấm lem giật giật áo nàng:

- Tỷ tỷ, tặng tỷ! - Tiểu cô nương đặt chiếc đèn lồng thủ công vào tay nàng.

- Sao lại tặng ta? - Nàng ngạc nhiên hỏi lại!

- Quà của chúng ta tặng tỷ, đa tạ tỷ tặng bánh cho chúng ta.

Hóa ra là vậy, nàng vui vẻ nhận chiếc đèn. Tiểu cô nương trước khi đi còn để lại một câu:

- Tỷ tỷ, lão cha tỷ thật soái nha!

Khụ! Lão cha? Haha, nàng cười lớn, mặt hắn lúc này đã đen hơn phân nửa :

- Củ Cải, huynh là lão cha ta a! Haha! Lão cha a lão cha!

- Nàng còn nói nữa ta sẽ đánh cái mông nhỏ của nàng.

Nàng nhịn cười, nhưng thỉnh thoảng phát ra tiếng hí hí.

Cũng đã muộn, hai người dắc tay nhau ra về. Được một đoạn, cước bộ nàng chậm lại:

- Củ Cải, ta rất mỏi chân a! - Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn.

- Đi được thì về được, ai bảo nàng ham chơi?

- Nhưng người ta mỏi chân không đi nổi nữa!

Hắn thở dài rồi cúi người xuống, nàng cười rồi nhanh chóng trèo lên lưng hắn.

- Lão cha Củ Cải, haha! - Nàng ôm chặt cổ hắn, cười nói.

- Còn nói ta sẽ vứt nàng xuống bụi ngay! - Hắn dọa.

Đêm trung thu trăng sáng, tròn vành vạnh như tấm bánh. Trên đường có hai bóng dáng một lớn một nhỏ trên lưng.

Hắn cảm thấy một tia hạnh phút lan rộng trong lòng, tiểu bảo bối đang trên lưng của hắn.

Nàng vừa đi vừa khe khẽ hát véo von, rồi dụi dụi mắt buồn ngủ ngủ thiếp trên tấm lưng vững chãi ấm áp.

Về đến phòng, hắn đặt nàng xuống, tháo áo ngoài và giày rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng. Tuy nhiên...hình như có điều gì không đúng. Mùi hương trong phòng hôm nay hơi lạ. Tiểu Hồng đổi sao không báo lại với hắn.

Đã khuya không tiện gọi người hầu thức dậynnhưng vì tính cẩn thận nên hắn vẫn lấy ly nước tạt đi rồi mới lên giường ngủ, sớm mai dậy còn bàn việc ở cửa hàng với Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt bên này nằm không nhịn được nụ cười đắc ý. Chỉ cần trở thành nữ nhân của hắn, con nha đầu đáng ghét kia sẽ bị loại bỏ dễ dàng.

Hôm qua đi chơi về khuya nên nàng ngủ mãi gần đến trưa mới dậy, hắn đã dặn Tiểu Hồng để nàng ngủ đừng gọi. Tiểu Hồng đã báo lại việc thử hương mới nhưng hắn bảo dùng loại cũ.

Thư phòng,... .

Tuyết Nguyệt lấy ra trong hộp một khay điểm tâm.

- Kì ca, điểm tâm này là do ta tự làm, huynh ăn một chút.

Hắn lịch sự cầm một khối bánh nhỏ đưa lên miệng cắn. Hôm nay Tuyết Nguyệt đặc biệt dậy sớm chuẩn bị, trang điểm thật đẹp.

Ả chắc chắn hắn cả đêm qua hít phấn ả lén bỏ vào trong hương, kết hợp cùng thứ thuốc trộn vào điểm tâm sẽ biến thành xuân dược cực mạnh.

- Huynh ăn nữa đi!

- Ta no rồi, cảm ơn muội.

Ngừng một lát, hắn nói tiếp :

- Kho hàng lần này hơn phân nửa có nguồn nguyên liệu từ Đồng Châu, ở đó thời tiết thích hợp, bông rất phát triển. Khâu phân loại và dệt... .

Hắn còn nói nhiều nhưng Tuyết Nguyệt không hề để ý đến, ả chỉ biết lả lơi chờ thuốc phát huy tác dụng.

- Củ Cải!

Là tiếng của nàng, "Nha đầu chết tiệt, sao lại xuất hiện vào lúc này" Tuyết Nguyệt thầm mắng chửi nàng.

Là do lúc tỉnh dậy nàng thấy chiếc trâm ngọc tối qua nàng thích đặt bên gối, vui mừng chạy đi tìm hắn.
👉 cảnh báo có H

- Nàng hấp tấp cái gì, lại ngã bây giờ! - Hắn nhíu mày nhắc nhở.

Nàng cười hì hì không thèm để ý đến ai chạy lại hôn lên má hắn rồi nói thầm : " Củ Cải đáng yêu! Cây trâm đẹp lắm!" rồi lè lưỡi với Tuyết Nguyệt xong rồi mới chạy đi.

Hắn mỉm cười lắc đầu nhìn theo bóng dáng nàng. Tuyết Nguyệt tức giận nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm khi nàng đến rồi đi ngay.

Bước xuống tiến đến bên cạnh hắn, đặt tay lên bờ vai vững chãi khẽ xoa bóp. Hắn giật mình :

- Muội làm gì vậy?

- Muội muốn giúp huynh xoa bóp thôi mà.

Hắn tránh né:

- Đa tạ, nhưng không cần thiết, ta không mỏi. Muội cứ ngồi đi.

Tuyết Nguyệt cũng buông tay ra về chỗ cũ, chỉ cần thuốc ngấm xem hắn có tránh không hay lại vồ vập lao đến.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi đến gần trưa mà không thấy hắn có biểu hiện lạ. "Sao lại thế này? Thuốc không có tác dụng hay hắn bị..." lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ lung tung. Lần này thất bại, Tuyết Nguyệt về phòng với tâm trạng bức bối.

Đến chiều, ả tức tốc đến hiệu thuốc lần trước... .

- Cô nương này, ta đã buôn bán ở đây bao nhiêu năm, danh tiếng mấy mươi đời, là hiệu lớn nhất kinh thành. Thuốc giả là giả thế nào? - Chủ hiệu thuốc bực bội.

- Nhưng sao không có tác dụng? - Tuyết Nguyệt vặn lại.

- Trừ khi người sử dụng không dùng kết hợp, thiếu một trong hai vị.

Tuyết Nguyệt cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ vấn đề ở chỗ hương trong phòng rồi.

Ông chủ hiệu còn bồi thêm một câu:

- À...thuốc cũng không có công hiệu với nam nhân... đoạn tụ. Phải dùng loại hương khác.

Tuyết Nguyệt loạng choạng muốn ngã, không lẽ suy nghĩ của ả là thật. Trên tay Di Nhi vẫn còn dấu thủ cung sa, hai người quấn quít như vậy nhưng hắn không động đến nàng. Xuân dược nàng hạ cũng không có tác dụng, Lão Thiên a...lẽ nào... .

Nhưng nếu không phải như vậy, trở thành người của hắn trước nha đầu kia, vị trí chính thất...chắc chắn sẽ là của nàng.

Tuyết Nguyệt trở về tiếp tục âm thầm tính kế : "Chu Di Nhi, ta sẽ cho ngươi lần đầu khó quên!"

***

Hắn nhìn nàng cứ ngắm nghía cây trâm hắn tặng, môi mỏng khẽ nở thành nụ cười :

- Thích không?

- Còn phải hỏi, dĩ nhiên là thích rồi, hì hì.

Một ý nghĩ xẹt qua, nàng nở nụ cười tinh quái lại gần hắn. Khóe môi giật giật, không biết lần này nàng lại bày trò gì nữa đây:

- Nàng định làm gì thế?

Nàng không trả lời, chỉ cười bí hiểm rồi trực tiếp nhào tới tiện tay giật dây cột búi tóc của hắn xuống :

- Hì hì, rơi mất rồi, để ta giúp huynh nhé.

Tay nàng bắt đầu cào loạn trên tóc hắn, đan đan quấn quấn rồi cài cây trâm vào.

- Đẹp quá!

Thật là, hắn càng ngày càng dung túng nàng rồi.

- Sắp tới sinh thần của phụ thân, chúng ta tặng lễ vật gì đây? - Nàng vừa chăm chú ngắm hắn vừa hỏi.

Hắn xoa đầu nàng, mỉm cười hài lòng :

- Bánh Bao Nhỏ thật ngoan, việc đó nàng cứ để ta lo! Tỷ tỷ cùng tỷ phu và cả Yên nhi cũng về dự, lúc đó nàng sẽ được gặp họ.

Nàng chun mũi tháo búi tóc ra cho hắn, từng lọn tóc mượt mà chảy xuống làm tăng thêm vẻ tuấn dật:

- Củ Cải, huynh thật đẹp nha! Đẹp hơn ca ca ta nữa !

- Tiểu nha đầu, bây giờ mới nhận ra vẻ đẹp của ta sao? - Hắn nheo mắt hỏi lại.

- Hì hì!

Hắn cúi xuống gặm lấy đôi môi nhỏ của nàng, lưỡi hai người giao nhau quấn quít. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, hắn bế thúc người nàng lên đặt trên giường.

Ngón tay thon dài miết nhẹ bờ môi mọng rồi cúi xuống...

- Ư...ưm... !

Tay hắn từ từ trượt xuống dưới tháo ra quần áo, trên người nàng giờ phút này chỉ còn cái yếm nhỏ. Lúc này, tiểu nha đầu nào đó mới biết xấu hổ rúc vào ngực hắn.

Hắn cười khẽ tháo luôn lớp vải cuối cùng. Qua kẽ tay, nàng nhìn lén cơ thể cường tráng "Chậc chậc, củ cải ra củ cải mà, đẹp quá, thật muốn sờ!"

- Muốn sờ cứ sờ, ta cũng là của nàng!

Quên luôn cả xấu hổ, nàng vươn móng vuốt ra sờ từng chút một, chút một rồi sờ loạn tới lui. Sau đó còn lớn mật cắn lên hạt đậu nhỏ của hắn.

Hắn thở hắt ra một hơi:

- Tiểu yêu tinh này!

Sau đó "tấn công" nàng.

- Ư ...aaaa... - Cảm xúc lạ ập tới đánh úp khắp cơ thể, nàng vặn vẹo rên rỉ nho nhỏ.

Sau một lúc cảm thấy đã đủ để có thể tiến vào, hắn động thân... .

- Hô...

Nàng đau chảy nước mắt, định hét lên môi đã bị chặn. Huhu đau quá, không nghĩ lại đau đến thế này. Hắn vuốt ve nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.

Một lúc sau, đau đớn dần được thay thế bằng khoái cảm.

Dưới màn che, có hai thân ảnh quấn quít lấy nhau.

Bên ngoài, gió thổi lay động những tàng cây.

👉 mưa quá giờ mới up được ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com