ZingTruyen.Asia

Tiểu Lão Bản

069 | Phiên ngoại 4 (Vạn Bác & Lâm Tử Dục)

phinguyetlau

Tiểu Lão Bản

069 | Phiên ngoại 4 (Vạn Bác & Lâm Tử Dục)

Vạn Bác khi bé rất đáng yêu, mũm mĩm ú nu, như cái bánh bao ấy, thuộc loại người gặp người thích.

Bất quá thời thơ ấu của cậu có một ký ức màu đen, ở khi cậu còn nhỏ, tận mắt thấy quá trình mẹ mình tự sát —— mẹ cậu, nhảy xuống từ mái nhà, chết.

Lúc đó Vạn Bác vẻn vẹn chỉ có bốn năm tuổi, cậu bị dọa khóc không dứt, mãi đến tận một thời gian dài về sau, mỗi tối chỉ cần tắt đèn, cậu vẫn sẽ nhớ tới hình ảnh ấy, rồi bắt đầu oa oa khóc lớn.

Bất quá cũng may tuổi nhỏ, dần lớn lên, hình ảnh ấy bị cậu giấu vào góc tối dưới đáy lòng, không còn lộ ra nữa.

Nhưng từ đấy về sau, Vạn Bác rất phiền khi nghe tía mình dạy bảo.

Mãi đến tận năm mười hai tuổi, Vạn Bác vẫn không hiểu chuyện, tính cách trung nhị, mỗi ngày ở nhà, sẽ tạo ra một trận 'Thế Chiến' với tía cậu Vạn Thế Tam, nguyên nhân là vì, người tía vừa làm cha vừa làm mẹ này suốt ngày vì mấy chuyện cỏn con lải nhải không thôi ——

Vạn Bác thấy phiền.

Không muốn để ý tới Vạn Thế Tam, không muốn nói chuyện với ông, mỗi ngày ở nhà xệ mặt, ngoại trừ xin tiền và ăn cơm, cậu hầu như không xuất hiện trước mặt Vạn Thế Tam.

Vạn Thế Tam từng thử rất nhiều cách, nhưng chưa bao giờ làm dịu được mối quan hệ cha con cứng ngắc này, ông có thẹn với con trai độc nhất, năm đó khi vợ phát bệnh ông bận chuyện làm ăn, không thể quản xuể, nên mới để bi kịch ấy xảy ra.

Những năm gần đây, vừa làm cha vừa làm mẹ, ông cẩn thận từng li từng tí, ông sợ mình sẽ giẫm vào vết xe đổ đó... Là người đều sẽ sợ, Vạn Thế Tam đã mất vợ, ông không hy vọng lại mất con, cho dù thằng bé vì thế mà oán ông bất mãn với ông, nhưng Vạn Thế Tam chưa bao giờ thay đổi.

May mà, Vạn Bác tuy hơi lì, tính cách thiên hướng trung nhị, nhưng đầu óc lại thông minh, thành tích học tập cũng tốt, điểm này, là điểm duy nhất khiến Vạn Thế Tam bớt lo.

Đối với Vạn Bác, việc học không cần phí sức, thế nên khi lên cấp hai, bị phân vào lớp chuyên, cũng là đương nhiên.

Vào lớp, chỉ toàn tiếng nhao nhao ầm ĩ, Vạn Bác thầm khinh thường hừ hừ, nhìn người tía ngồi trước mặt mình, liếc trắng, thấy buồn chán quá mức, cậu trực tiếp nằm sấp xuống bàn.

Mơ hồ, cậu nghe được tía mình thở dài mở miệng nói muốn hòa thuận với cậu, Vạn Bác cọ một cái ngẩng lên, tỉnh ngủ.

Cậu muốn nói, được thôi tía, chỉ cần tía không lải nhải, quản tùm lum chuyện nữa, vậy tía muốn gì cũng được.

—— bất quá, chuyện này là không thể nào.

Quay đầu nhìn đầu sỏ dẫn đến tía mình lải nhải nhiều như vậy, Vạn Bác kéo khóe miệng, khẽ hừ một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Vạn Bác gặp Đường Học Cẩn.

Đương nhiên, cậu không biết, người bạn học lúc này cậu khinh thường, sau này tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào với cậu, cậu cũng sẽ quý trọng người bạn này bao nhiêu.

Vạn Bác nằm trong phòng ngủ, hai tay gối sau ót, mở to mắt đờ đẫn nhìn trần nhà —— cậu lại nhớ tới chuyện đi bán lắc tay và mở tiệm cơm thời cấp hai với Đường Học Cẩn.

Khi điền nguyện vọng thi đại học, Vạn Bác không giống Đường Học Cẩn, điền đại học thành phố G, mà là tới kinh thành, học đại học Bắc Kinh, tuy rằng lấy thành tích của Đường Học Cẩn hoàn toàn có thể học bất cứ trường nào mình muốn, nhưng vì người nhà đều ở thành phố G, nên cậu ta không chọn đại học Bắc Kinh.

Mà Tô Lễ Hàng tốt nghiệp cấp ba xong đã ra nước ngoài du học.

Vì vậy, chọn đại học Bắc Kinh, chỉ có một mình Vạn Bác.

Một mình trôi giạt ở kinh thành một năm, Vạn Bác rất nhớ Đường Học Cẩn.

Chép miệng, cậu xoay người ngồi dậy, vén chân, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, nhìn chằm chằm cậu bạn cùng phòng mới đang bê một đống đồ tới chỗ cái giường vốn dĩ bị bỏ trống.

—— kỳ thực, cậu chỉ là đờ đẫn mà thôi.

Cậu bạn cùng phòng mới là một cậu bé tướng mạo thanh tú, người phương Nam, khẩu âm mang theo sự mềm mại người phương Nam mới có, cậu ta nhỏ hơn Vạn Bác một năm, vốn không nên ở đây, lại vì nhập học trễ, ký túc xá đã chia xong, trường học đành phải xếp cậu ta ở chung với năm thứ hai.

Cậu bạn cùng phòng mới hẳn là bị Vạn Bác nhìn khó chịu, cậu ta xoay người, vẻ mặt hơi sợ hãi, đại khái là tuýp người sợ người lạ, "Gì kia... Cậu làm gì nhìn chằm chằm tôi vậy, sau lưng tôi... có gì à?"

Giọng nói của cậu ta mang theo khẩu âm phương Nam, khiến Vạn Bác rất hoài niệm.

Vạn Bác nghe câu hỏi này, hồi hồn, phát hiện chỗ mình đờ đẫn vừa vặn là chỗ người ta đứng, cộc lốc cười một tiếng, cậu duỗi tay sờ đầu, "Không có gì, tôi đang đờ đẫn mà thôi, đúng rồi, cậu tên gì, học ngành nào?"

Vạn Bác nhảy xuống giường, tới trước mặt cậu bạn cùng phòng mới, chiều cao của cậu ta lùn hơn Vạn Bác một cái đầu... Tầm chừng 1m73 hay 74 gì đó, tuyệt đối không vượt trước 1m75.

Cậu bạn cùng phòng mới lui về sau, ngẩng đầu, nhìn Vạn Bác, mím môi đáp, "Tên tôi là Tử Dục, Lâm Tử Dục, ngành máy tính."

Vạn Bác nhìn bề ngoài của cậu ta, lại cúi đầu nhìn mình, nghi hoặc hỏi: "Ê, cậu có phải sợ tôi không?"

Cậu ta lắp bắp, nháy mắt, "Không... không có."

"..." Ha hả, lời này ai tin.

Ánh mắt Vạn Bác lấp lánh nhìn Lâm Tử Dục, cười híp mắt dí cái mặt to đùng của mình lại gần đối phương, rồi than thở nói: "Ây da, da cậu mềm quá."

Lâm Tử Dục lập tức nhảy tọt ra sau, chân giẫm phải mớ đồ mình để trên đất, bị trượt, cả người ngã ngửa. Vạn Bác duỗi tay ra, thoáng cái bắt được, cúi đầu nhìn vòng eo mình đang ôm, "Hể, thon nhỉ."

Lâm Tử Dục hồi hồn, đẩy Vạn Bác ra, đứng dậy cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, vành tai để lộ, đã đỏ ửng cả lên.

Vạn Bác liếc một cái, cuối cùng thu hồi sự vui đùa, đàng hoàng giới thiệu với Lâm Tử Dục.

"Nè, tên tôi là Vạn Bác, lớn hơn cậu một năm, nhớ phải gọi tôi là đàn anh đấy."

—— chậc, không thể không nói, Vạn Bác mười tám tuổi, đã mọc ra một kỹ năng mới, một thú vui xấu.

Lâm Tử Dục là tuýp người tính tình dịu ngoan an tĩnh, bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ, khung xương không lớn, thế nên thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật khá nhiều, hơn nữa cậu còn gầy teo, khiến Vạn Bác nhớ tới Đường Học Cẩn thời cấp hai.

Sờ cằm, Vạn Bác tỏ vẻ, cậu muốn nuôi mập cậu bạn cùng phòng mới này.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng xưa nay Vạn Bác không thích suy nghĩ nhiều, năm đó cậu không phải là có thiện cảm với Đường Học Cẩn, dẫn đến bọn họ làm bạn nhiều năm như vậy ư, mà giờ, sau sáu bảy năm, cảm giác này lại xuất hiện, Vạn Bác tỏ vẻ, cậu nhất định sẽ chăm sóc tốt người bạn mới này.

...

Đối với Lâm Tử Dục, cuộc sống sau khai giảng quả thật là tai nạn.

Đàn anh cùng phòng quá nhiệt tình, làm cậu đỡ không nổi, cứ bị quấn như vậy, gọi Lâm Tử Dục khá khó chịu.

Trải qua hơn một tháng ở chung, Lâm Tử Dục đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Vạn Bác, nhân duyên tốt, tính tình tốt, lớn lên đẹp, người cũng ôn nhu.

Lâm Tử Dục nhìn Vạn Bác đúng giờ xuất hiện bên cạnh mình, thở dài, "Đàn anh à, sao anh lại ở đây?"

Vạn Bác cười híp mắt, "Đương nhiên là dẫn cậu đi ăn cơm rồi."

Lâm Tử Dục lắc đầu, "Không cần đâu ạ, em tự đi được."

Vạn Bác tiếp tục cười híp mắt: "Cần chứ cần chứ, cậu xem mình gầy cỡ nào, chậc chậc chậc, phải mập lên tí nữa mới đẹp."

Nói xong, cậu trực tiếp tóm lấy người, ra khỏi sân trường đại học Bắc Kinh, Vạn Bác dẫn Lâm Tử Dục tới 'Giai Viên', mấy năm qua, 'Giai Viên' đã làm rất lớn, thi đại học xong, Đường Học Cẩn biết Vạn Bác tính lên Bắc Kinh, cậu lập tức thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của mình —— mở chi nhánh.

Chi nhánh đầu tiên, Đường Học Cẩn chọn kinh thành cổ xưa.

Chi nhánh này, Đường Học Cẩn giao cho Vạn Bác và Trần Tử Hàn, dưới tình hình chung, nhận nhiệm vụ quản lý là Trần Tử Hàn, mà Vạn Bác, hoàn toàn là trang trí. Bất quá, Đường Học Cẩn chỉ là có ý để cậu theo Trần Tử Hàn học mà thôi, thế nên, chẳng hề hấn gì.

Vào 'Giai Viên', Vạn Bác quen lối chào Trần Tử Hàn, kéo Lâm Tử Dục mấy ngày qua đã thấy nhưng không thể trách không còn kinh ngạc gì nữa tới chỗ cũ.

Một hơi gọi bốn món, Vạn Bác chống tay lên bàn, nhìn Lâm Tử Dục lom lom.

Lâm Tử Dục liếc trắng, sớm đã không còn cái vẻ sợ hãi ban đầu, "Đàn anh, anh đừng nhìn chằm chằm em như vậy, trên mặt em không có hoa."

Vạn Bác lắc đầu, "Sai rồi, trên mặt cậu có hoa."

Nhìn vẻ nghi hoặc của Lâm Tử Dục, Vạn Bác bổ sung: "Khi cậu cười, rất đẹp, người đẹp hơn hoa... Hình như là nói vậy đi."

Lâm Tử Dục: "..."

Âm thầm bất đắc dĩ, Lâm Tử Dục có lúc cảm thấy EQ của Vạn Bác nhất định không cao bằng IQ, ngữ văn cũng hẳn là bị treo giò, thí dụ như vậy dùng trên người một cậu con trai, thấy ổn không vậy?

Nói thật, Lâm Tử Dục là thích Vạn Bác.

Lâm Tử Dục là đồng tính luyến, cậu phát hiện được ở khi học cấp ba, thế nên cậu không thích tiếp xúc với mọi người, thích ở một mình.

Nhưng, sự tham dự của Vạn Bác lại đánh vỡ cuộc sống vốn dĩ bình tĩnh của cậu, cậu nhìn ra được, Vạn Bác không phải đồng tính luyến, cậu ấy thích khác phái, thích con gái, nhưng, mùi vị được quan tâm ấy, khiến cậu dần sinh ra thích.

Lâm Tử Dục có chút sợ, cậu sợ nếu có một ngày, Vạn Bác biết cậu ôm suy nghĩ này với cậu ấy, cậu ấy sẽ đối xử với cậu thế nào.

Thế nên, cậu muốn cách xa Vạn Bác——

Nhưng, khả năng cà sự tồn tại của Vạn Bác quá mạnh, cho dù cậu dùng đủ mọi cách, cũng không thể thoát khỏi nhiệt tình của người này, rõ ràng, chỉ là tình bạn dành cho bạn học mà thôi, lại khiến cậu vô hình lún sâu.

Khóe miệng Lâm Tử Dục kéo ra nụ cười khổ, đáy lòng có chút đau xót, phần thích này, cậu chỉ có thể giấu dưới đáy lòng, nhu nát trong tim, vĩnh viễn không thể lộ ra dưới ánh mặt trời.

Vạn Bác nhìn Lâm Tử Dục đột nhiên im lặng, duỗi tay chọt vào cánh tay trắng nõn của đối phương, "Lâm Tử Dục, Lâm Tử Dục——" Âm điệu kéo dài cất cao giật Lâm Tử Dục ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn Vạn Bác, đôi mắt có chút hơi nước, vẻ mặt mang theo ngỡ ngàng, thoạt nhìn như là một cậu bé lạc đường, khiến người đau lòng, "Ừ?"

Vạn Bác nhìn Lâm Tử Dục, không biết thế nào, trái tim đột nhiên nhói lên.

"Cậu đờ đẫn gì vậy, đồ ăn đã lên rồi kìa."

"À." Lâm Tử Dục gật đầu, cầm đũa, vùi đầu ăn, không ngẩng lên nhìn Vạn Bác nữa, khiến cậu chẳng hiểu gì cả.

—— di, có chuyện gì vậy?

...

S� 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia