ZingTruyen.Info

Tiểu Lão Bản

067 | Phiên ngoại 2 (Đường & Lục)

phinguyetlau

Tiểu Lão Bản

067 | Phiên ngoại 2 (Đường & Lục)

Năm 1997, mùng sáu tháng hai, ngày ba mươi Tết.

Đường Học Cẩn trước đó đã đồng ý với Lục Quân Thần sẽ tới nhà anh ăn Tết, nhưng tới ngày này rồi, cậu lại bắt đầu có ý lui.

Ngồi trên ghế phó, Đường Học Cẩn khẩn trương vặn vẹo hai bàn tay nắm lấy nhau, lông mày nhíu chặt, cậu nghiêng đầu nhìn Lục Quân Thần, hỏi: "Em như vậy được chứ? Có đơn giản quá không?"

Đại khái là nhìn ra sự khẩn trương của cậu bé, Lục Quân Thần chìa tay ra sờ đầu Đường Học Cẩn, khẽ cười nói: "Sao không được hả? Bảo bối Tiểu Cẩn của anh mặc gì cũng đẹp cả."

Trừng Lục Quân Thần một cái, "Em hỏi đàng hoàng đấy."

Lục Quân Thần cười, "Biết biết, không sao đâu, cha mẹ anh rất thích em, vậy nên đừng khẩn trương, có tệ hơn nữa, cũng có anh ở đây mà."

"Tới, hít sâu, rồi thở ra, đừng nghĩ về nó nữa." Lục Quân Thần vừa lái xe vừa cười, vẻ mặt khẩn trương của cậu bé nhà anh, thật gợi – cảm mà.

Quay đầu đi, Đường Học Cẩn cảm thấy Lục Quân Thần không thế nào đáng tin.

Chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bất quá là hơn tám giờ sáng, thái dương vừa lên chưa bao lâu, ánh nắng ngày đông chiếu vào người, ấm áp vô cùng.

Đường Học Cẩn nhìn đến xuất thần, tâm tư không biết đã chạy đi đâu.

Lục Quân Thần nhìn cái ót của cậu bé, khóe miệng giơ lên, ánh mắt ôn nhu.

Từ thành phố G đến Cảng Thành, Lục Quân Thần lái hai giờ xe, khi xe dừng lại trước cửa một tòa biệt thự, thời gian đã nhảy tới mười giờ.

Lục Quân Thần nắm tay Đường Học Cẩn, nghiêng đầu, ôn nhu nói: "Đừng sợ, cha mẹ anh rất hiền." Biết cậu bé vẫn còn khẩn trương, Lục Quân Thần lại cho cậu thêm một viên thuốc an thần, "Lát nữa nhà bác Tô cũng sẽ tới đấy."

Người của Tô gia cuối cùng đã như nguyện ở trước khi năm mới đến được Đường Học Cẩn tha thứ, cả gia đình ở không lâu trước vừa vui vẻ ăn cơm với nhau, khi cụ Tô và Tô Mặc Thành ăn được bữa cơm do Đường Học Cẩn tự tay làm, mũi chua xót, cả hai người đều kiềm không được rơi nước mắt.

Cụ Tô không dằn được lẩm bẩm: Cháu ngoan, xin lỗi, cháu ngoan, xin lỗi...

Cái vẻ ấy, khiến Đường Học Cẩn không khỏi động dung.

Khúc mắc cởi ra rồi, cậu phát hiện, người của Tô gia xác thực rất tốt với cậu, cậu có thể cảm nhận được, bọn họ đối với cậu có yêu, nhung nhớ và... bồi thường.

Cho nên lúc này, nghe Lục Quân Thần nói cha mẹ và ông nội cũng sẽ tới, rất thần kỳ, Đường Học Cẩn có cảm giác thở ra một hơi, có lẽ nó đại khái là cảm giác có người nhà làm chỗ dựa? Có thể ưỡn thẳng ngực...

Thấy cậu bé đã thả lỏng, Lục Quân Thần cười cười, rồi nhấn chuông cửa chính.

Đại khái chờ một hồi.

Mở cửa là bà Lục, bà bảo dưỡng rất tốt, bốn mươi tuổi lại thoạt nhìn như chỉ ba mươi, bà trước nhìn thấy con trai khôi ngô của mình, đôi mắt cười híp lại, rồi khi lia tới chỗ Đường Học Cẩn, càng là sáng hơn.

Đường Học Cẩn bị ánh mắt nhiệt tình của bà Lục giật thót tim, hoàn hồn xong cậu kéo khóe miệng, vẽ ra một nụ cười, lễ phép chào một câu.

"Ừm, ngoan lắm." Bà Lục cười, híp đôi mắt xinh đẹp, khóe mắt để lộ một ít nếp nhăn, vừa nhìn đã biết, bà Lục là người rất thích cười.

Biết tính tình mẹ mình, Lục Quân Thần cướp trước khi bà Lục mở miệng giới thiệu: "Mẹ, đây là Tiểu Cẩn, bảo bối của con."

Liếc Lục Quân Thần một cái, bà Lục bảo: "Biết, bảo bối của con." Nói xong duỗi tay kéo lấy Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Tiểu Cẩn phải không, dì là mẹ của Quân Thần, chuyện hai đứa dì và cha nó đều biết cả rồi, không ai phản đối đâu, nên con đừng sợ."

Lục Quân Thần âm thầm kéo cậu bé về bên mình, nói với bà Lục: "Mẹ, trước cho bọn con vào đã, đứng ở cửa, người khác thấy, còn tưởng gì đâu."

"A, quên mất." Bà Lục vỗ đầu mình, vẫy Đường Học Cẩn lại, Đường Học Cẩn nhìn Lục Quân Thần, thấy anh nở nụ cười với mình, mới tới chỗ bà Lục, nghe bà nói: "Tới đây, Tiểu Cẩn vào đi, lát nữa dì cho con xem hình chụp lúc bé của Quân Thần, nó lúc bé dễ thương lắm, nhìn cứ ngu ngơ, lần nào cũng bị Tư Vân chọc khóc, đâu như anh nó, hoàn toàn là mặt than..."

Lục Quân Thần thấy cậu bé không biết từ lúc nào đã hoàn toàn thả lỏng khi chăm chú nghe người mẹ ôn hoà kể ra chuyện xấu hổ lúc bé của mình, ôn nhu cười.

Bọn họ trực tiếp vào phòng khách, Lục Quân Thần để quà lên bàn trà, nói với người đàn ông ngồi trên sô pha rằng: "Cha, con dẫn Tiểu Cẩn tới, đây là quà Tiểu Cẩn chuẩn bị."

Lục Khải Nguyên cười, để tờ báo xuống, nói: "Về là được rồi, mang quà cáp làm gì."

"Tiểu Cẩn nói lần đầu tiên tới, phải mang chút gì đó." Nói xong, ánh mắt Lục Quân Thần đặt lên người Đường Học Cẩn, vẻ mặt ôn nhu, "Tiểu Cẩn, đây là cha anh."

Đường Học Cẩn nghe được lời này, đứng dậy chào ông, đôi mắt trong suốt, không nịnh nọt không hèn mọn.

Lục Khải Nguyên hiển nhiên rất thoả mãn với Đường Học Cẩn, từ lúc đầu nghe Lục Quân Thần kể về Đường Học Cẩn, ông đã thích cậu bé này, giờ nhìn thấy người thật, càng khiến ông thỏa mãn hơn.

Cả đời buôn bán, Lục Khải Nguyên nhìn người rất chuẩn, ánh mắt Đường Học Cẩn sáng sủa trong suốt lại ẩn chứa kiên trì và quật cường, là một người đơn giản lại không mất cá tính, người như vậy dễ làm người ta thích.

Thầm cho cậu bé này một ngón tay cái, Lục Khải Nguyên cảm thấy, con trai ông đã tìm được đúng bạn đời.

Cười quắc Đường Học Cẩn lại, Lục Khải Nguyên hỏi: "Biết chơi cờ chứ?"

Đường Học Cẩn gãi đầu, cười cười, "Biết một ít về cờ vây và cờ vua ạ."

"Vậy đánh một ván với chú." Lục Khải Nguyên nhờ bà Lục đi chuẩn bị bàn cờ, lại ngồi tán gẫu với Đường Học Cẩn, đại đa số là hỏi về học tập về cuộc sống, cũng gián tiếp nhắc tới việc buôn bán của 'Giai Viên' và khởi đầu của cậu bé, những bản thiết kế lắc tay.

Đường Học Cẩn trả lời đầy đủ, có căn cứ, trật tự rõ ràng.

Khi đã nói hết, bà Lục cũng chuẩn bị xong bàn cờ.

Đường Học Cẩn thấy là cờ vây, ngẩng đầu nhìn Lục Khải Nguyên, cậu vốn cho rằng, sẽ là cờ vua, vì người bình thường theo thói quen sẽ đánh cờ vua mà không phải cờ vây.

Lục Khải Nguyên thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Học Cẩn, cầm ly uống một hơi, rồi cười nói: "Ha ha, toàn đánh cờ vua, khó được tìm thấy một người biết chơi cờ vây, cuối cùng cũng có thể giải nghiện rồi."

Lục Quân Thần ngồi cạnh cậu bé nhà mình, nhìn vẻ mặt hứng thú bừng bừng của cha, ghé vào tai Đường Học Cẩn, nhỏ giọng nói: "Trình độ của cha anh tệ lắm, xem như là chơi với ông ấy đi."

Lục Khải Nguyên nhìn con trai mình, lắc đầu, lẽ nào đây là có bà xã đã quên cha?

Đường Học Cẩn đánh ba bốn ván với Lục Khải Nguyên, khi thấy cái đồng hồ treo trong phòng khách đã chỉ về phía mười một giờ, cậu bèn nói với Lục Khải Nguyên tính chơi tiếp rằng: "Chú ơi, trước đánh tới đây thôi, cháu vào bếp giúp dì đã."

Vì là Tết âm lịch, người làm trong biệt thự đã nghỉ cả, bận rộn trong bếp chỉ có một mình bà Lục, sợ bà không kham xuể, thế nên Đường Học Cẩn mới nói vậy.

Lục Khải Nguyên tuy rằng chưa đã nghiện, nhưng ông không chỉ một lần nghe con trai mình khen trù nghệ của cậu bé, dẫn đến bản thân cũng có chút thòm thèm, đồng thời không nỡ để vợ một mình nấu nhiều món vậy, ông liền gật đầu, thả Đường Học Cẩn đi.

Ngồi trên sô pha, Lục Khải Nguyên nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, lại quay đầu nhìn Lục Quân Thần, "Đứa bé này không tồi, con đừng phụ nó nhé, tuổi nó nhỏ hơn con, con phải nhớ nhường nó chiều nó, bằng không sau này nó bị người khác bắt cóc, con muốn khóc cũng không kịp đâu."

Lục Quân Thần quay đầu nhìn Lục Khải Nguyên, nghiêm túc nói: "Cha, đời này con chỉ cần em ấy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xin lỗi em ấy, tự nhiên cũng không để em ấy bị bắt cóc, chúng con sẽ ở bên nhau cả đời, chờ đến khi em ấy tốt nghiệp đại học rồi, con sẽ dẫn em ấy ra nước ngoài kết hôn, cha yên tâm, bằng không cho dù con có thể tha cho mình, gia đình bác Tô cũng sẽ không tha cho con."

Lục Khải Nguyên gật đầu, "Con biết thì tốt."

Rồi, ông nói thêm: "Dì Tô của con đã tìm đứa bé này mười sáu năm, vất vả lắm mới tìm được lại phát hiện đã bị con bắt cóc, dì ấy đồng ý chuyện của các con à?"

Con đường đồng tính không dễ đi, thế nên sự ủng hộ của cha mẹ rất quan trọng, nếu người của Tô gia không đồng ý, vậy Lục Khải Nguyên không ngại kéo cái mặt già của mình, tới nói chuyện với người ta, nói chung là lấy hạnh phúc của con cái làm chủ, lại nói ông cũng rất thích Đường Học Cẩn.

Lục Quân Thần lắc đầu, "Bọn họ không đồng ý cũng không phản đối, đại khái vì Tiểu Cẩn vừa chịu nhận bọn họ, bọn họ sợ một khi phản đối, sẽ làm Tiểu Cẩn bất mãn, nhưng con sẽ cố gắng có được sự thừa nhận của bọn họ, con biết được thừa nhận và chúc phúc, quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

"Con nghĩ không sai, lát nữa bọn họ tới, con nhớ cố gắng đấy, nếu không được, còn có chúng ta đây." Lục Khải Nguyên cười, vỗ vai Lục Quân Thần, nhìn con trai mình sớm đã lớn thành một người đàn ông có đảm đương, đáy mắt ông lóe lên ý cười thỏa mãn.

Tuy rằng ban đầu, ông từng phản đối, nhưng những năm gần đây va vấp với đời, ông gặp được nghìn nghìn vạn vạn người, trong đó không thiếu có đồng tính, biết đường con của bọn họ nhấp nhô hơn những cặp bình thường, nên ông thấu hiểu.

Huống hồ, con ông không vì tính hướng mà thất bại hơn người khác, trái lại so với bọn họ, càng là thành công.

Trong phòng khách, hai cha con trò chuyện vui vẻ.

Trong căn bếp bên kia, Đường Học Cẩn và bà Lục cũng rất hòa hợp.

Đường Học Cẩn vừa vào bếp đã nhận hết mọi việc, bà Lục thành người đứng bên cạnh giúp đỡ, bà cũng vui vẻ thanh nhàn, đặc biệt là sau khi nghe chị em tốt của mình khen tặng trù nghệ của cậu bé.

Đường Học Cẩn cẩn thận hỏi bà Lục những món bọn họ không thích ăn, rồi vùi đầu chuẩn bị bữa trưa. Bà Lục nhìn Đường Học Cẩn đứng bên mình, càng nhìn càng thoả mãn, đôi mắt đã sắp cười híp lại.

—— ôi, con của bà quả thật có ánh mắt mà.

Đường Học Cẩn cảm nhận được tầm mắt quan sát của bà Lục, lỗ tai hơi đỏ lên, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt ấy không có bất cứ ác ý gì, nó mang theo thiện ý, mà còn rất ôn hòa và từ ái.

Bữa trưa này, Đường Học Cẩn và bà Lục mất hơn một giờ mới làm xong các món, tổng cộng mười một món mặn và canh, bày đầy cả bàn.

Khi bày chén đũa, bà Lục thấy một vết ứ đỏ sau tai Đường Học Cẩn để lộ khi thoáng nghiêng đầu, bà híp mắt lại, rồi nhìn thân thể của cậu bé, ánh mắt trách cứ bắn về phía Lục Quân Thần đang phụ một tay bên cạnh.

Lục Quân Thần ngẩng đầu, nhìn bà Lục.

Bà Lục trừng Lục Quân Thần, nói: "Con đó nên tiết chế chút, Tiểu Cẩn mới mười bảy tuổi, giờ là lúc đang phát triển, con xem thằng bé gầy cỡ nào, con cũng có thể nhẫn tâm gặm à."

"..."

Đường Học Cẩn nghe được lời này của bà Lục, có chút bỡ ngỡ ngẩng đầu nhìn Lục Quân Thần, chớp mắt, sau khi hiểu được, mặt cậu lập tức đỏ lên.

Lục Quân Thần thấy cậu bé nhà mình xấu hổ, khóe miệng bật cười, nói với bà Lục: "Tuân lệnh, sau này con nhất định sẽ nuôi mập Tiểu Cẩn rồi mới gặm."

Nghe được lời này, đầu Đường Học Cẩn càng muốn chôn xuống đất... Ôi trời ạ, mấy lời này là có thể nói oang oang ra à——

Khi Lục Khải Nguyên ho một tiếng, chủ đề quỷ dị này mới chấm dứt.

...

���D�18

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info