ZingTruyen.Com

Tiểu Lão Bản

021 | Kiếm tiền khó lắm

phinguyetlau

Tiểu Lão Bản

021 | Kiếm tiền khó lắm

Mấy ngày kế tiếp, Đường Học Cẩn rất bận, thời gian của cậu hầu như trực tiếp bị chia làm hai, ban ngày ngoại trừ lên lớp mặt khác sau khi tan học cậu hầu như đều nhanh chóng làm xong bài tập rồi vùi đầu vào quá trình làm lắc tay, mà đến tối, cũng hệt vậy, phân nửa cống hiến cho sách vở, phân nửa cống hiến cho lắc tay.

Đương nhiên, Vạn Bác cũng không khác.

Khi lắc tay không còn thu hút trong trường nữa, Vạn Bác lần đầu tiên cảm giác được, mùi vị của sự thất bại.

Mệt đến miệng khô lưỡi khô đầu còn đội ánh nắng chói chang vẫn kiên trì không ngừng Vạn Bác quả thật cảm thấy mình trước đây đích xác là rất hạnh phúc.

—— cậu chưa từng nghĩ, thì ra kiếm tiền khó vậy, thành tích lúc trước hoàn toàn mê mắt cậu, khiến cậu xuất hiện ý nghĩ 'Thì ra tiền cũng không khó kiếm', nhưng trải qua lần này, cậu chân chính, khắc sâu cực kỳ mà nhớ lấy một điều, kiếm tiền khó lắm.

Lại một ngày mệt mỏi, tối đến, Vạn Bác kéo ghế ngồi trước mặt Đường Học Cẩn, nhìn bàn tay Đường Học Cẩn thoăn thoắt bện lắc.

Cậu biết, loại lắc này nếu muốn đẹp, rất phí tinh lực, cậu từng bện thử một lần, kết quả chưa bện được bao lâu, đã thấy ngón tay đau muốn chết, thế là bỏ cuộc.

Nhìn gần trăm cái lắc trên bàn, Vạn Bác lại nhìn ngón tay Đường Học Cẩn, đáy mắt lóe lên sự kính nể và đau lòng, cậu biết, giờ này khắc này, thiếu niên ngồi trước mặt mình, ngón tay nhất định đau lắm... Không, có lẽ đã không còn cảm giác.

Nhìn đối phương bện xong cái lắc trên tay, Vạn Bác duỗi tay cản lại Đường Học Cẩn định cầm tài liệu bện tiếp, nhíu mày nói: "Nghỉ ngơi tí đi, dù sao cũng không biết chủ tiệm ấy có thể bán được không? Mà còn chỗ tôi gần đây cũng không bán được gì, cậu căn bản không cần làm nhiều như vậy."

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn dừng lại, sau đó dùng lực vẫy mấy ngón tay vì chợt dừng mà cứng ngắc lại.

Thần kinh đau đớn vốn đã chết lặng như đột nhiên khôi phục, khiến mười ngón tay vốn không thấy khó chịu gì của Đường Học Cẩn bỗng nhiên đau như bị kim đâm, gân xanh thình thịch nhảy tung tăng.

"Biết rồi." Hai tay Đường Học Cẩn nắm lấy nhau, xoa bóp, đại khái là vì hai ngày này bện nhiều quá, giờ này khắc này, cậu chỉ cảm thấy ngón tay đã hoàn toàn không thuộc về mình.

Vạn Bác nhìn chằm chằm tay Đường Học Cẩn, sau đó thở dài vươn tay cầm lấy nó, rồi bắt đầu xoa bóp, rủ đầu xuống, cậu vừa ấn vừa vờ lơ đãng mở miệng: "Đường Học Cẩn, cậu trước đây thật sự sống trong gia đình như vậy à? Nhưng cậu không phải đã nói mình không có cha mẹ ư?"

"Ừ?" Ngón tay bị ấn rất thoải mái, Đường Học Cẩn cũng không giật về, mà còn trong mắt cậu, Vạn Bác chỉ là một thằng nhóc nắm tay phụ huynh (...) xoa bóp cho phụ huynh mà thôi, không thấy có gì không thích hợp.

"A, chẳng phải là không có cha mẹ sao." Giọng Đường Học Cẩn lấp đầy rét lạnh, "Bọn họ không phải cha mẹ ruột của tôi, tôi chỉ là con nuôi thôi, mà bọn họ sở dĩ nuôi tôi, nghĩ cũng là có nguyên nhân gì đi, nếu không bọn họ cũng sẽ không đối đãi với tôi một cách đương nhiên như vậy."

Cậu trước đã kể ra thân thế của mình, lúc này cũng không cần nhăn nhó che giấu với Vạn Bác, Đường Học Cẩn ngay trong ánh mắt không hiểu gì cả của Vạn Bác, chậm rãi kể lại thời thơ ấu của mình.

Đại bộ phận đều bị cậu lời ít mà ý nhiều lược qua, nhưng cho dù là vậy, Vạn Bác vẫn nghe mà tức đến cả người phát run, nếu không phải vì tay còn đang giúp Đường Học Cẩn xoa bóp, Vạn Bác phỏng chừng đã siết chặt nó tìm chỗ nào đó cứng rắn phát tiết một phen.

—— cậu xưa nay không biết, Đường Học Cẩn dị thường ưu tú trong mắt mình, từ nhỏ đến lớn, sống gian khổ đến thế.

"Đường Học Cẩn, không sao rồi, sau này có việc gì cứ tới tìm tôi, tôi đứng về phía cậu!"

Vạn Bác vỗ ngực mình, ba ba ba rung động, nhìn Đường Học Cẩn nói cực kỳ kiên định.

Nhìn Vạn Bác trước mặt mình như thằng ngốc to xác, đáy mắt Đường Học Cẩn chậm rãi dâng lên ấm áp, cậu kéo khóe miệng, cười cười.

Làn điệu chậm rãi của Đường Học Cẩn nói: "Cảm ơn cậu, bất quá, bọn họ không thể làm phiền tôi nữa rồi, tôi cũng quyết không để bọn họ làm phiền mình, tôi đã không phải thằng ngốc ngày trước chỉ cần cho tôi một nụ cười đã có thể vui vẻ một hai ngày."

Vạn Bác gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy thì tốt, dù sao nếu bọn họ khi dễ cậu, cứ tới tìm tôi, tôi cái khác không có, sức lực trái lại nhiều."

Nhìn cái vẻ đứng đắn nghiêm túc của thiếu niên, Đường Học Cẩn phốc xuy một tiếng bật cười, "Rồi, tôi biết. Còn có, cậu ráng động não tí đi, đừng luôn nghĩ mấy cái chuyện không bạo lực không hợp tác ấy nữa."

Gãi đầu mình, Vạn Bác cộc lốc cười, "Một thân sức của tôi không chỗ để dùng, động não cái gì, không phù hợp với tôi."

Đường Học Cẩn liếc Vạn Bác, "Cậu không động não sau này đầu xơ cứng thì làm sao đây?"

Đường Học Cẩn khó được hoạt bát thốt ra lời rất làm khó Vạn Bác như vậy, Vạn Bác nghiêng đầu, nghĩ nửa ngày, cuối cùng cãi chày nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Được rồi, ra vẻ cũng đúng."

Đường Học Cẩn: "..."

Lắc đầu, Đường Học Cẩn cảm thấy mình hình như không nên ôm hy vọng quá lớn với cậu nhóc ngu ngốc trước mặt?

...

Nhoáng một cái, đã tới thứ bảy.

Ngày này, thời tiết âm u, ánh mặt trời bị những tầng mây dày che khuất, khiến tia nắng rát cháy ấy không thể chiếu trực tiếp xuống đất, thỉnh thoảng có gió thổi qua, rất mát mẻ.

Đội thời tiết như vậy, Vạn Bác và Đường Học Cẩn đúng giờ tới tiệm quần áo trên trấn của Tư Vân, khi bọn họ tới, Tư Vân đã ngồi chờ bên trong.

Hôm nay Lục Quân Thần vẫn theo Tư Vân tới đây, trên thực tế, anh thấy khá hứng thú với lời đề nghị của Đường Học Cẩn, "Tiểu Cẩn, Vạn Bác hai em tới rồi?" Lục Quân Thần trước mở miệng, giọng ôn hòa chào hỏi.

Xa cách cười nhìn đối phương, Đường Học Cẩn lễ phép nói: "Chào, anh Lục."

Tư Vân nghe thấy xưng hô xa cách này, vui sướng khi người gặp họa bật cười, anh vỗ vai em họ nhà mình, cho Lục Quân Thần một ánh mắt lấp đầy chế nhạo, rồi nâng mắt nhìn hai thiếu niên đứng cách đó không xa, vẫy tay, "Tới đây ngồi đi."

Cũng không nhăn nhó, Đường Học Cẩn trực tiếp kéo Vạn Bác vừa thấy Tư Vân và Lục Quân Thần có chút câu nệ tới, đặt mông ngồi xuống cái ghế đã chuẩn bị cho bọn họ.

Tiệm quần áo ở khi bọn họ vào đã treo biển tạm dừng kinh doanh, sau đó đóng cửa lại, bên trong chỉ còn thừa bốn người là: Tư Vân, Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn và Vạn Bác.

...

seߣ0

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com