ZingTruyen.Com

Tien Vong Khong Roi Khong Bo

-- Lam Trạm... ngươi thương vẫn chưa tốt... chúng ta ít hôm nữa hãy lên Loạn Táng Cương

-- Ta không sao... có thể đi

-- Không được... đi đi... chúng ta đi dạo đường phố Di Lăng một lát... tiện hỏi thăm tin tức...

-- Ân...

Hai người cùng nhau rời khỏi khách điếm... Ngụy Vô Tiện dựa theo kí ức kiếp trước mà đem Lam Vong Cơ loạn chơi....

Hắn lung tung mua loạn đủ thứ đồ vật...  hai người ung dung li khai dòng người đông đúc rất nhanh liên biến mất....

Bóng dáng nữ tử ngó nghiên tìm kiếm hai người... cô ta còn đang suy nghĩ đã nghe ngữ khí lạnh lẽo vang lên.. kiếm đặt trên cổ...

-- Nói... ngươi là ai... theo chúng ta có cái gì mục đích...

Tô Nhiên nội tâm lộp độp rơi... rất nhanh cô ta lấy lại bình tĩnh của mình...

-- Công tử... ngươi đừng hiểu lầm a... ta... ta nào đi theo các ngươi...

-- Chúng ta không ngốc... một lần có thể là vô tình... nhưng hai lần tất nhiên là cố ý... ngươi nếu không nói... đừng trách ta...

Ngụy Vô Tiện không chút khách khí mà huy động mũi kiếm dí sát vào cổ Tô Nhiên... cô ta trong lòng sợ hãi cùng bất an... đùa chứ... nếu mà làm hắn không vui mũi kiếm chắc chắn rơi trên cổ...

-- Công... công tử... ta chỉ là một nữ tử như thế nào có thể làm gì các ngươi... ta... ta chỉ là mến mộ A Lam công tử nên mới đi theo...

-- A Lam nhà ta.. há để ngươi theo đuôi... nói mau.... ai sai ngươi theo dõi chúng ta...

-- Công tử... ta nói là thật... ngươi tin ta a... ta chỉ là muốn kết thân cùng A Lam công tử...

-- A Lam nhà ta đã có đạo lữ...

-- Công tử... ngươi đừng đùa a... ta không thấy nương tử của y a... chỉ là đi cùng ngươi...

-- Ngươi cũng biết y đi cùng ta... vậy thì ngươi tự hiểu đạo lữ của y là ai đi...

Tô Nhiên không nghĩ tới bọn họ vậy mà thật sự là đạo lữ... cô vốn không tin cái tình yêu đoạn tụ lung tung rối loạn này đó... hơn nữa Lam gia vậy mà lại chấp nhận sao...

--Công tử... ngươi đừng đùa... các ngươi hai cái nam tử... như thế nào có thể...

-- Tại sao không thể... khuyên ngươi tránh xa A Lam nhà ta... đừng để ta lần nữa nhìn thấy ngươi....

Cô ta nghe Ngụy Vô Tiện uy hiếp lại không chút khiếp sợ...

--Hừ... Ngươi muốn làm gì ta... ngươi cũng không thể cho y sinh nhi tử.... ngươi không cảm thấy ghê tởm sao... y một người thanh tao như vậy như thế nào lại cần ngươi...

--Thỉnh nói cẩn thận...

Lam Vong Cơ từ phía sau vách đi ra ngữ khí lạnh lẽo... y vốn là muốn cùng Ngụy Vô Tiện chất vấn cô ta.. nhưng hắn không cho... nghe đến cô ta buông ra lời nhục mạ mới tức giận đi ra

-- Lam công tử... ta... ta không phải... ngươi nghe ta nói... ta không phải nhục ngươi..

-- Cô nương... ta là người có gia thất... cám ơn ngươi mến mộ... nhưng thứ lỗi... đạo lữ của ta không phải để cho cô nương nhục mạ... thỉnh rời đi...

-- Ta... ta... quả thật thích ngươi...

-- Cô nương... không tiễn...

Lam Vong Cơ không thèm để ý đến lời cô nói... ghê tởm tình cảm của y với Ngụy Anh... lại nói yêu thích y... có bao nhiêu nực cười...

Ngụy Vô Tiện thu kiếm vào vỏ quay đầu theo hướng Lam Vong Cơ rời đi... trước khi đi hắn còn để lại một câu

-- Đừng để ta gặp lại ngươi

Cô ta nhìn hai người bước đi trong lòng ôm một cỗ hận ý... ta còn thua một nam tử như hắn sao... vậy đừng trách ta...

Cô ta tức tối trong lòng... giậm chân quay về Mạt Lăng Tô Thị.... nhưng cô ta không biết... lần này người bị theo dõi lại là cô ta...

Hai người nhìn đến Mạt Lăng Tô Thị trong lòng không khỏi thắc mắc cái này là tông chủ là vị nào danh sĩ..... hai người âm thầm thuê khách điếm gần đó để cùng nhau theo dõi... đồng thời cấp truyền tin cho Lam Hi Thần hỏi qua về Mạt Lăng Tô Thị...

Nhận được hồi đáp Lam Vong Cơ không khỏi kinh ngạc.... Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y như vậy trong lòng hắn cũng sốt sắn...

-- Sao vậy...???

-- Ngụy Anh... ngươi có không nhớ một người tên Tô Thiệp...

-- Không nhớ... hắn thế nào...

-- Hắn chính là môn sinh khác họ của Lam gia... sau khi bị vây ở Huyền Vũ động trở ra... ta đã trục xuất hắn khỏi Lam gia...

-- Tại sao... hắn năm đó cũng có ở Huyền Vũ động sao... ta không nhớ rõ...

-- Là người muốn đẩy Miên Miên cô nương lấy máu dụ yêu thú... còn có bắn mũi tên vào ngươi...

Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ ra... hắn trong lòng một lời khó nói hết...

--Nguyên lai là hắn... nếu lúc đó hắn không bắn mũi tên kia... ta và ngươi đã không phải thê thảm như vậy bị nhốt.....

-- Ngươi còn nhớ tên giao đấu cùng ta ở Mạc gia không...???

-- Ý ngươi là người đó là Tô Thiệp...

-- Ân...

-- Hắn cớ gì phải đối phó Lam gia... chẳng lẽ bị đuổi đi sinh hận ý... vậy tại sao còn sử dụng kiếm pháp Lam gia... quả thật là không biết nhục nhã...

-- Ngụy Anh... không thể thị phi sau lưng người...

-- Hảo hảo... ngươi đúng thật là... bây giờ ngươi muốn thế nào...

-- Tiếp tục ở đây theo dõi hắn... hắn vẫn còn một người nữa

-- Đúng vậy... tên còn lại tu vi chả có gì... nhưng mà hắn ta lại có Âm Hổ Phù... cũng không biết là kẻ nào...

-- Mạc Huyền Vũ...

-- Ngươi nghi ngờ hắn...

--Ân.... cô nương kia là người của Mạt Lăng chỉ sợ chúng ta thân phận đã bại lộ...

-- Hừ... đúng thật là.... không thể nào bình yên...

-- Ngụy Anh...

-- Lam Trạm... chúng ta lần này phải cùng nhau...

-- Ân...cùng nhau...

Hắn nhìn y mà mỉm cười... lần này hắn sẽ không một mình... hắn cũng sẽ không để y một mình nữa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com