ZingTruyen.Com

Tien Vong Khong Roi Khong Bo

-- Tàng Sắc mừng con trở về...

-- Sư... sư tôn....

-- Sư tỷ....

-- A Nguyệt...

-- Sư tỷ... ngươi về rồi... ta rất nhớ ngươi

A Nguyệt ôm chầm lấy Tàng Sắc mà nức nở...

-- Di... bao lớn rồi còn khóc lóc như trẻ con vậy hả...???

-- Sư tỷ... ngươi đúng là vô tình...

--Ha ha... được rồi... chẳng phải ta đã trở về sao... sư tôn... đồ nhi bất hiếu phiền lòng sư tôn

-- Trở về liền hảo....

-- Sư tôn... đa tạ người đã thu lưu gia đình A Anh... còn có giúp con trở về... ân tình này con không biết như thế nào mới trả hết


-- Ta chỉ cầu các con bình an....

Tàng Sắc ôm lấy Bão Sơn Tán Nhân cùng A Nguyệt mà tuôn rơi nước mắt...

-- Sư tỷ... chẳng phải nói không khóc sao...???

-- Được rồi nha đầu... đừng trêu ta...

Bão Sơn Tán Nhân nhìn hai người rồi nở nụ cười.... mãn nguyện mà lịm dần gục xuống trong vòng tay Tàng Sắc Tán Nhân

-- Sư tôn... người sao vậy... sư tôn đừng làm con sợ... A Nguyệt... sư tôn làm sao...???

-- Sư tỷ.... yên tâm... sư tôn chỉ là tiêu hao linh lực quá độ.. nghỉ ngơi là tốt rồi

-- Là ta làm khổ hai người... vừa cưu mang tụi nhỏ còn phải phân tâm vì ta

-- Sư tỷ... đừng nói như vậy... ta dù sao cũng là Linh Y Tán Nhân... cứu chữa trị thương là điều hiển nhiên

-- A Nguyệt... cảm ơn ngươi

_________________________________________

-- Ca ca... ngươi xem phụ thân lại ức hiếp A Cha...

-- Nào có.... A Thảo không được vu khống ta...

-- Người mới vừa muốn bắt thỏ của A Cha nướng ăn còn gì... hứ

-- Ta nào giám a... ta chỉ trêu A Cha con thôi...

-- Vậy còn nói không ức hiếp A Cha... ca ca ngươi nói đúng không...???

-- Ân...

-- Ca ca... ngươi đúng là muộn chết... thêm vài từ không được sao...

-- A Thảo.... không được vô lễ... mau xin lỗi

-- A Cha... con không sao...

-- Ca ca... xin lỗi

-- Không sao... muội vui là được

-- Lam Trạm... ngươi đừng khắt khe như vậy... ???

-- Hửm.... vậy phải làm sao...????

Y đưa đôi mắt đầy nguy hiểm mà nhìn hắn....

-- Hì hì... không sao không sao... ngươi muốn là được...

Aaaaaa... Lam Trạm a... rõ ràng là ngươi ức hiếp ta... vì cái gì tụi nhỏ cứ bảo ta ức hiếp ngươi... oan  quá mà... hic hic

-- A Anh/ A Trạm

Một giọng nói ấm áp vang lên khiến cả gia đình bốn người giật mình...
Cả bốn người cùng quay lại theo hướng tiếng nói cất lên

-- A Nương/ Mẫu thân/ Nội tổ mẫu

Hai đứa nhỏ chạy lại ôm chầm lấy thân ảnh của người phụ nữ đó... Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện thì đứng chôn chân tại chỗ...

-- A Minh... A Thảo... hai đứa nhớ không  ta...???

-- Có... A Thảo nhớ người... ca ca cũng nhớ người

-- Phải không A Minh...??

-- Ân...

-- Còn có A Anh/ A Trạm ta trở về hai đứa không vui sao...???

Hai người lúc này mới hoàn hồn... vội vàng bước đến bên cạnh Tàng Sắc

-- A Trạm thất lễ... mẫu thân trách phạt

-- A Trạm... đây không phải Vân Thâm a.... con việc gì phải thế...

-- Con...

-- A Nương... y thân là chưởng phạt Lam gia... khắc cốt ghi tâm người đừng trách y

-- Hửm... ta nào trách hả... A Trạm ta không trách con..???

-- Ân... tạ ơn mẫu thân

-- A Nương... người khi nào trở về... sư tổ cũng không nói với chúng con...???

-- Sáng nay... sư tổ muốn cho các con bất ngờ thôi

-- Mẫu thân sư tổ cùng sư nương sao không thấy...???

-- A Nguyệt đang chăm sóc cho sư tôn... ta mới từ phòng người ra đây tìm các con

-- A Nương sư tổ không khỏe sao...???

-- Đều do ta... vì ta mà người tiêu hao linh lực quá độ...  còn bị hôn mê

--Mẫu thân... sư tổ có không có nguy hiểm...

-- A Nguyệt nói là không sao.... bất quá ta biết không đơn giản như vậy... cải tử hoàn sinh nào có dễ dàng...

-- A Nương tụi con đi thăm sư tổ được không...???

-- Không cần đâu... người đang hôn mê hai đứa cũng không giúp được gì... để người thoải mái mà tịnh dưỡng

-- Vâng...!!!!

-- Mẫu thân... người cùng Ngụy Anh trò chuyện... con xin phép đi làm cơm

-- Cái gì... A Anh... con bắt A Trạm làm cơm

-- Mẫu thân... là con muốn làm

-- Nội tổ mẫu... A Cha làm cơm rất ngon

--Phải không... kia phụ thân các con thì sao...???

-- Nội tổ mẫu... phụ thân nấu không thể ăn a...

-- A Thảo... con không cần bêu xấu ta... rõ ràng A Cha các con không chê như các con

-- Phụ thân... A Cha là không muốn người buồn thôi... người nấu cay như vậy ai mà ăn nổi... đúng không ca ca

-- Ân... xác thực như vậy

-- Đó... phụ thân thấy chưa.. ca ca chưa bao giờ nói dối nha...

-- Được được... ta nấu khó ăn... A Cha các ngươi là nhất... hừ

--Ngụy Anh...

-- Lam Trạm... ta không sao... hì hì... ta chỉ trêu chúng nó thôi

-- Mẫu thân... con xin phép

-- A Trạm... cần ta giúp không...???

-- Không sao... người nên tâm sự với Ngụy Anh...

Y xoay lưng bước đi để lại không gian cho ba người

--A Anh... con lựa chọn đạo lữ thật tốt..

-- A Nương... nhờ có người... nếu không con cũng không có được y

-- A Anh..khó khăn lắm mới có được.... con phải biết trân trọng có biết không...??

-- A Nương... người không cần lo... y đối với con là mạng sống... con tuyệt đối sẽ không đánh mất y lần nữa

-- Vậy là tốt rồi...

-- Nội tổ mẫu... người thích con thỏ không...???

Hai người đang đối thoại thì tiếng nói trong trẻo của Lam Thảo vang lên

--Ân.. thích... có thỏ sao...????

-- Có a... là A Cha nuôi... A Cha cũng rất thích... bất quá phụ thân suốt ngày đòi nướng a...

-- A Thảo... con lại lôi chuyện của ta ra làm gì hả...??

-- Nội tổ mẫu.. chính là phụ thân luôn ức hiếp A Cha

-- Tiểu nha đầu... con giám vu khống ta

-- Con không có... Nội tổ mẫu... người không tin có thể hỏi ca ca a....

-- A Minh... có thật không...???

-- Ân... đúng vậy ạ...

Tàng Sắc Tán Nhân nhìn hắn rồi nhìn hai đứa nhỏ không khỏi bật cười...

-- Hai đứa các ngươi cũng ức hiếp ta

-- Phụ thân... chúng con nào giám ức hiếp người

-- Tiểu nha đầu... con nhớ lấy... bị A Cha phạt gia quy đừng có tìm ta... hừ

-- Di... không phải đi... còn phạt gia quy

-- A Nương... Lam Trạm lấy gia quy để phạt... bất quá chỉ có A Thảo là bị phạt


-- A Thảo... ngươi... chép gia quy nhiều ít...

-- Nội tổ mẫu hơn 3000 gia quy a...

--Cái gì... lúc trước ta cầu học 2000 là đã đông chết ta rồi...

--Ha ha... A Nương.... con cũng chịu thiệt không ít vì cái gia quy đó.... haiza

-- Bất quá... ta thắc mắc A Anh ngươi như thế nào theo đuổi được A Trạm a...

-- A Nương... người cũng không xem ta là ai... ta cũng là thế gia công tử bảng đệ tứ.. lục nghệ vẹn toàn ai mà không thích ta

-- Cho nên nói A Anh nhà ta được rất nhiều người mến mộ

-- Tất nhiên a....

-- Phải không...???

-- Đương nhiên rồi... người không nghĩ... khoan khoan... giọng nói này là của.... Lam.... Lam Trạm

-- Thế nào...???

-- Lam Trạm... ta đang nói đùa đâu... ngươi đừng sinh khí

-- Ân... không sinh khí...

-- Haa hhaaaaa haa.... A Anh ngươi quá là không có tiền đồ... haaaa haaaaa

-- A Nương... ngươi không nói giúp ta còn trêu ta...

-- Hhaaaaaahhhhaaaa... chuyện gia đình các ngươi ta không biết... hâhahhaaaa

-- A Nương...

-- Mẫu thân... mời người vào trong dùng cơm

-- Ân... dùng cơm.... hahaaahaaaa

Hắn sống không còn gì luyến tiếc.... chỉ cần y sinh khí hắn sẽ bị cấm túc a...






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com