ZingTruyen.Com

Tien Vong Khong Roi Khong Bo

-- Tông...Tông chủ....

-- Chuyện gì....???

-- Lam Tông chủ cầu kiến... đang ở khách phòng chờ ngài

Quái.... Lam gia với Giang gia trước giờ không thân đến tìm ta làm gì...

-- Đã biết.... ngươi lui đi

Giang Trừng đi về phía khách phòng đã thấy Lam Hi Thần cùng một vị nữ tử che mặt đang ngồi ở đó...hắn cảm thấy người nữ tử này rất quen thuộc... nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi Lam Hi Thần trước

-- Lam tông chủ... không biết tìm ta có việc gì...???

-- Có người muốn gặp ngươi...hai người cứ nói chuyện ta không quấy rầy... ta có thể tham quan Liên Hoa Ổ không...???

--Có thể... ta sẽ phân phó người mang ngươi đi

-- Đa tạ

Sau khi phân phó xong xui hắn quay lại khách phòng... vị nữ tử kia tháo xuống khăn che mặt... hắn hóa đá... nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống

-- A tỷ.... tỷ còn sống... mấy tháng qua tỷ ở đâu... ta cho người tìm đều tìm không được... tên đó...

-- A Trừng... không phải A Tiện... A Tiện sẽ không làm hại ta

--Nhưng hôm đó Kim Quang Thiện truyền tin là tên đó bắt đi A tỷ

-- Không phải như vậy... A Trừng... A Tiện đối với chúng ta như thế nào đệ là người hiểu rõ nhất... A Tiện sẽ không hại chúng ta...

-- Vậy thì mấy tháng nay tỷ đã ở đâu...???

-- Hôm đó Kim Quang Thiện cho người truyền tin cho ta A Tiện ở Bất Dạ Thiên... ta vốn muốn đi tìm nó... không ngờ gặp được Lam nhị công tử...là y nói với ta mọi chuyện không đơn giản... có người muốn hại A Tiện... khuyên ta mang theo A Lăng đi Loạn Táng Cương... trong đêm đó ta đã âm thầm trốn đi... thật không ngờ lão già đó lại tiếp tục truyền tin hại A Tiện

--Lam nhị công tử... A Tỷ... tỷ có biết... Ngụy Vô Tiện chết đi còn kéo theo Lam Vong Cơ.... ta thật không thể tin... y vậy mà yêu hắn

--Ta biết... là chúng ta nợ Lam gia

--Tỷ... tỷ mang A Lăng về đây ở với ta... ta bảo vệ hai người

-- Không được... ta hiện tại rất bình an...Lão già kia đang truy tìm ta... ta không thể xuất hiện được... A Trừng đệ phải nhớ không phải A Tiện sai... tất cả là do lão già kia dựng lên... chúng ta phải tìm chứng cứ rửa oan cho A Tiện

-- Là ta sai... là ta không tin tưởng hắn...là lỗi của ta...

--Không trách ngươi... ta phải rời đi... không thể ở lâu... Lam tông chủ vẫn đang điều tra... đệ đừng xúc động mà làm lở mọi việc

-- Đệ biết... xin lỗi A tỷ

--Người đệ cần xin lỗi không phải ta... nhưng cũng không còn cơ hội để nói nữa... chỉ hi vọng nó và Lam nhị công tử được hạnh phúc làm uyên ương cùng nhau

--A tỷ... hôm đó đệ có nghe được đoạn đối thoại... tỷ muốn nghe hay không...???

--Ân... chuyện gì...???

Giang Vãn Ngâm như lâm vào trầm tư một lúc sau mới đem mọi chuyện nói lại với Giang Yếm Ly

--Tỷ... vì cái gì Lam Vong Cơ như vậy một người tốt... hắn lại không chấp nhận y... đến lúc không còn cơ hội mới nói ra tâm của mình...

--A Trừng... ta nghĩ A Tiện là không muốn liên lụy y... chỉ là... số phận không do mình định đoạt... sống không thể ở bên nhau... hi vọng bên kia thế giới họ có thể hạnh phúc... ta phải về rồi... đệ phải tự chăm sóc tốt cho mình... không được làm việc lỗ mãng

-- Đệ biết.... đệ đưa tỷ đi

--Không... Lam tông chủ đưa ta đi. Đệ không nên... nếu ta bị phát hiện sẽ không hay

--Nhưng mà...

--Nghe tỷ... đợi mọi chuyện giải quyết ta sẽ trở về

--Vâng...!!!

Hai tỷ đệ tạm biệt nhau rồi Giang Yếm Ly cũng theo chân Lam Hi Thần rời đi

_________________________________________

Trở lại nơi tiên phủ

Cốc...cốc...cốc

--A Trạm... ta vào được không...???

--Ân... mời vào

Xuất hiện trước mặt y là một người phụ nữ thập phần xinh đẹp... vốn đã nghe qua Ngụy Vô Tiện nói về sư tổ của mình nên cũng không khó để y đoán được bà là ai... y vội rời khỏi giường thi lễ

--Lam Trạm ra mắt Bão Sơn tiền bối

--Không cần... vết thương con chưa khỏi nên nghỉ ngơi

--Con không sao... đã tốt rất nhiều

--A Trạm... con có nhớ được gì về gia đình hay không...???

--Dạ... không... con...không nhớ được

--Không sao... A Nguyệt nói với ta đây chỉ là tạm thời.... con không cần lo lắng... hãy yên tâm dưỡng thương...

-- Đa tạ tiền bối

--Lam Trạm ta về rồi

Hai người đang nói chuyện thì đã nghe tiếng của Ngụy Vô Tiện mà không thấy người... hắn vô cùng vui vẻ mà bước vô phòng y... thoáng thấy sư tổ của mình ngồi đó mới vội vàng thu liễm

-- Sư tổ... người đến thăm Lam Trạm sao...???

--Ta đến xem chút thôi... A Anh đi đâu về đó....???

Hắn gãi đầu cười hì hì mà đáp

-- Con ra sau núi... muốn bắt gà rừng nấu ít canh cho Lam Trạm

--Ngụy công tử không cần phiền như vậy...

--Hầy... như thế nào là phiền... ngươi cứ kệ ta

--A Trạm... con cứ kệ nó... tính nó luôn là như vậy... mấy tháng con hôn mê luôn là nó săn sóc con...

-- Đa tạ Ngụy công tử

Một tiếng Ngụy công tử hai tiếng cũng Ngụy công tử... nội tâm hắn dần dần chìm xuống... trên miệng thì vẫn treo nụ cười

--Không còn sớm... ta đi trước... hai đưa nói chuyện đi

Sau khi bà rời đi hắn mới xách trong lòng ngực ra hai con thỏ đưa cho y

--Thế nào... thích không...???

Y đưa tay tiếp lấy hai con thỏ mắt mang ý cười... đã rất lâu hắn không nhìn thấy biểu cảm này của y... thoáng kia phiền muộn của hắn cũng vơi đi không ít

--Ngươi... muốn nuôi hay không...???

--Ân... có thể sao....???

-- Đương nhiên là được.... phía sau tiểu viện có đám cỏ xanh mướt... có thể nuôi ở đó...

-- Đa tạ

--Ngươi không cần phải nói với ta lời này... cũng đến giờ thay thuốc rồi... ngươi thoát y phục ta giúp ngươi

---Cái gì....????

-- Bôi thuốc a... vết thương sau lưng ngươi vẫn chưa khỏi... sư nương có nói phải vài tháng nữa mới khỏi được

--Ta... ta tự bôi

Nghe tới hắn nói phải thoát y phục trong lòng y tự dâng lên một tia xấu hổ

--Ta nói... Lam nhị công tử... con mắt ngươi ở phía sau sao...???

---Ta....

Mắt thấy vành tai y đỏ thẫm hắn cũng đã đoán được lí do y do dự... hắn cảm thấy y thật đáng yêu

-- Được rồi... ngươi xấu hổ cái gì.... mấy tháng qua vẫn là ta cho ngươi thay dược.... đều là nam nhân... ngươi việc gì phải xấu hổ...

-- Ta... Đa tạ

--Không cần

Mở miệng là cứ đa tạ... hắn không quen nhìn y như thế này...

--Ngươi... tức giận sao... xin lỗi

Càng nói càng giận... đúng là hết cách

-- Từ giờ không cần nói những từ đó với ta... muốn đa tạ cũng là ta... muốn xin lỗi cũng phải là ta... ngươi không được nói

--Tại sao...???

--Không tại sao cả...sau này ngươi sẽ hiểu... mau thay dược rồi nghỉ ngơi

Thấy hắn không trả lời y cũng không giám hỏi nữa chỉ nhẹ gật đầu phối hợp với hắn để hắn thay dược
Thấy hắn vẫn không vui... y chỉ biết nói muốn nghỉ ngơi... không giám làm phiền đến hắn
Hắn cũng chỉ để lại cho y hai tiếng ngủ ngon rồi cũng rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com