ZingTruyen.Info

(Tiện Vong) Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương 6

Si_Nhi

Lam Vong Cơ sáng hôm sau mới mơ màng mở mắt... xung quanh là căn phòng rất lạ... nhìn quanh lại chẳng có ai... Lam Vong Cơ nhất thời hoảng sợ... y bước vội xuống giường muốn nhanh chóng tìm hiểu xem đây là nơi nào....

Còn đang hoảng loạn lại nghe được tiếng bước chân đang hướng phòng mình đi đến... vớ đại bình hoa bên cạnh đứng nép một bên cánh cửa...

Ngụy Vô Tiện vừa mở cửa đã cảm nhận được một luồng sát khí... nhanh tay chụp lấy bình hoa kia... Lam Vong Cơ nhất thời ngây người... bình hoa còn trong tay y cũng buông lỏng... Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt mà chụp lấy tránh rơi xuống sàn nhà...

-- Ngụy... Ngụy Anh...

Lam Vong Cơ nhào lên mà ôm lấy hắn... nước mắt lăn dài trên má... hắn ôn nhu mà ôm lấy y...

-- Đừng sợ... ta ở...

Lam Vong Cơ trấn định lại tâm tình... hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt kia... ôn nhu mà đặt lên trán y một nụ hôn.....

-- Ngụy Anh... đây là đâu...???

-- Một địa phận thuộc Cô Tô... ta cũng không rõ lắm...

-- Ngươi mang ta rời đi sao...???

-- Ân... ngươi là cái ngốc tử... như thế nào không nói với ta... lại âm thầm chịu đựng như vậy... nếu không có Cảnh Nghi ngươi định chôn thân ở đó hay sao...???

-- Cảnh Nghi.... đệ ấy tìm ngươi sao...??

-- Cũng đúng mà cũng không đúng... ta vốn là lo cho ngươi... để A Ninh đi điều tra... đêm đó ta đi đến Vân Thâm tìm ngươi vô tình gặp được Cảnh Nghi đi tìm ta...

-- Cho nên ngươi đưa ta đi...

-- Ân... chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đó...

-- Cũng không... thúc phụ...

Lam Vong Cơ còn chưa nói xong đã bị Ngụy Vô Tiện đánh gãy... hắn nghe nhắc đến Lam Khải Nhân liền sinh khí

-- Biệt nhắc đến người đó... đánh ngươi ra cái này nông nổi... xứng là thúc phụ sao...???

-- Người cũng là vì muốn tốt cho ta...

-- Lam Trạm... theo ta về Vân Mộng được không...???

Lam Vong Cơ nhìn hắn... ánh mắt hắn hiện lên một tia chờ mong... Lam Vong Cơ ngay từ phút ban đầu đã là muốn cả đời cùng hắn cùng một chỗ... như thế nào không muốn đâu...

-- Ân.. theo ngươi... nhưng là thúc phụ người có không làm khó ngươi....


-- Không có...


-- Thật sao...???


-- Ân... ta đem ngươi đi người không biết...


-- Cái gì...???


Lam Vong Cơ nhất thời chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của hắn... y không nghĩ là hắn tự đem mình rời đi...

--Lam Trạm... là ta lén đem ngươi đi... ngươi nghĩ thúc phụ ngươi sẽ tha cho ngươi sao... ông ấy đang cho người tìm ngươi cùng Cảnh Nghi...


-- Cảnh Nghi... đệ ấy cũng theo tới sao...???


-- Ân... đệ ấy xin ta cho theo cùng ngươi... với cả đó cũng là ý của huynh trưởng ngươi...


-- Huynh trưởng... huynh ấy thả ta đi... thúc phụ biết được huynh ấy phải làm sao....???

-- Không sao... là ý của huynh ấy... nhưng ta đưa ngươi đi huynh ấy không biết... sẽ không có việc gì với huynh ấy... ngươi đừng lo...

-- Ngụy Anh... ta...


-- Biệt... không được đổi ý... ngươi đã đồng ý theo ta... ngươi sức khỏe còn chưa hồi phục... biệt suy nghĩ lung tung... ta đi lấy ít điểm tâm cho ngươi...

-- Ân...


-- Công tử... thuốc sắc xong rồi...


Cảnh Nghi đem lên chén dược đứng trước cửa phòng mà gọi Ngụy Vô Tiện...


-- Vào đi...


-- Cảnh Nghi....


-- Nhị công tử.. ngươi tỉnh rồi... thật may quá...

Lam Vong Cơ nhìn đến Cảnh Nghi mà cảm thấy buồn cười... nếu không nghe giọng nói sợ là nhất thời nhận không ra...


--Cảnh Nghi... ngươi làm gì mặt ngươi thành thế kia...


-- Hì hì... công tử ta hóa trang... như thế nào ngươi liền nhận ra dễ như vậy a...


-- Cũng không... ta chỉ nhận ra giọng nói của ngươi...

-- Hì hì... vậy là được rồi... ta còn sợ dễ nhận biết đâu...


-- Cảnh Nghi... ngươi mang lên giúp ta ít điểm tâm cho Lam Trạm đi....

-- Vâng...!!!


-- Ngụy Anh... thúc phụ tìm đến phải làm thế nào... hay là ta...

--Không được... nếu ngươi quay lại ông ấy sẽ không tha cho ngươi...

-- Nhưng là...


-- Không nhưng là gì hết... ta sẽ bảo vệ ngươi.... một tướng quân như ta không thể bảo vệ người mình yêu... làm sao bảo vệ được thôn dân bá tánh... Lam Trạm... tin ta được không...???


-- Ân...tin ngươi...


Ngụy Vô Tiện ánh mắt ôn nhu cùng hạnh phúc mà nhìn y... từ giây phút đầu gặp y hắn đã tự hứa với lòng hắn sẽ bảo vệ y cả đời này..  sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương y....

Màn đêm buông xuống bốn người chuẩn bị tiếp tục lên đường thì lại gặp phải Lam Khải Nhân đem người ập đến... Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng náo loạn dưới sảnh khẽ nhíu mày... Lam Vong Cơ sợ đến mức run rẩy... Cảnh Nghi cũng không khá hơn là bao...


-- Các ngươi ở đây... ta xuống dưới đối phó...


-- Ngụy Anh...



--Lam Trạm... ta phải đưa ngươi đi... yên tâm sẽ không có việc gì... ở yên ở đây đợi ta... A Ninh ngươi ở đây bảo vệ họ...


--Vâng... tướng quân yên tâm...

Ngụy Vô Tiện hôn nhẹ lên trán Lam Vong Cơ... xoay người ly khai ra khỏi khách phòng... nhìn xuống dưới sảnh chỉ thấy một người đã ở lứa tuổi trung niên đang mang vẻ mặt tràn đầy giận dữ... theo sau là hộ vệ của ông ta...


Ngụy Vô Tiện gặp nguy không loạn... thập phần bình tĩnh mà xuống dưới sảnh...

-- Tiên Sinh... không biết ngài đến đây có việc gì ạ... nơi này chủ nhân của ta đã bao trọn... không tiện để người khác tiến vào...

-- Hừ... ta đến đây tìm người...


Lam Khải Nhân đánh giá Ngụy Vô Tiện là người không đơn giản... cũng không thèm để ý đến hắn vào luôn vấn đề chính...

-- Không biết người muốn tìm ai ạ...???


Lam Khải Nhân đem ra bức họa của Lam Vong Cơ cùng Cảnh Nghi cho Ngụy Vô Tiện... Ngụy Vô Tiện nội tâm giận dữ nhưng vẫn là giữ vẫn bình thản trên khuôn mặt...

-- Tiên sinh... hai người này ta không quen... như thế nào đến đây tìm người...


--Phiền công tử cho lão phu xét phòng...


-- Tiên sinh... nhìn người chính là người có học thức... như thế nào lại muốn xét phòng người khác...


-- Có người nói với ta nhìn thấy ngươi có ôm một người giống với ta cháu trai đi vào trong này... nếu không có nó ở đây vì gì không giám để ta xét...


-- Tiên sinh... thứ lỗi ông chủ ta đang nghỉ ngơi không thể bị quấy rầy...

-- Ta không cần biết... Các ngươi đi tìm cho ta...

-- Các ngươi dám...


Ngụy Vô Tiện nhìn đến đám người kia muốn xông lên lầu tức giận mà quát lên...

-- Tiên sinh... vãn bối nể mặt gọi người một tiếng tiên sinh... xin người giữ lại thể diện của mình... đường đường là người có học thức... như thế nào lại hành xử thua cả những người không có học thức như thế...



-- Ngươi chớ lắm mồm... các ngươi lên tìm cho ta... để ta tìm được xem xem ngươi như thế nào nói với ta...


Lam Khải Nhân không bận tâm đến lời nói của Ngụy Vô Tiện ông ta chỉ muốn tìm được Lam Vong Cơ.... Ngụy Vô Tiện hiện tại không thể để lộ thân phận nơi đất khách... lại hậu vệ của Lam Khải Nhân quá đông... nhất thời không thể nào ngăn cản... đành phải bỏ mặc Lam Khải Nhân dưới sảnh mà đi vội lên lầu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info