ZingTruyen.Info

(Tiện Vong) Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương 33

Si_Nhi

Ngụy Vô Tiện sau khi Ngụy An rời đi thì cũng đi lấy về một chậu nhỏ nước ấm cho Lam Vong Cơ rửa mặt... đợi Lam Vong Cơ thức giấc điểm tâm cũng đã được hắn dọn ra....


Lam Vong Cơ cả người đau đến lợi hại... ánh mắt oán trách mà nhìn Ngụy Vô Tiện... hắn chỉ cười hì hì lấy lòng y...

-- Lam Trạm... như thế nào nhìn ta a...đến ta xoa eo giúp ngươi nha... hì hì...

Lam Vong Cơ thật lâu không nhìn thấy hắn vui như thế... lại nghĩ đến khoảng thời gian này hắn quả thật cũng rất khó khăn... thu lại tầm mắt mà để hắn ôm lấy mình...

-- Ngụy Anh...


-- Ta ở... nhanh dụng điểm tâm chúng ta đi gặp An Nhi a...


Lam Vong Cơ lúc này mới nhớ đến nhi tử nhà mình... liền tránh ra tay của hắn muốn xuống giường... chưa kịp đi đã phải chịu đau mà khụy xuống... Ngụy Vô Tiện nhanh tay ôm lấy y vào lòng mình....


--Xin lỗi... làm đau ngươi...


-- Không sao... ta muốn gặp An Nhi...

Lam Vong Cơ ăn đau cũng mặc kệ hắn ôm... y hiện tại rất muốn gặp bảo bối nhà mình... Ngụy Vô Tiện lại nhanh nhẹn ôm y lên... Lam Vong Cơ nhất thời hoảng hốt...

-- Ngụy Anh... thả ta xuống...


-- Di... phu nhân ta hôm nay xấu hổ lạp... như thế nào lúc trước theo ta làm xấu không xấu hổ a...

Lam Vong Cơ nghe hắn nhắc lại chuyện vừa qua cùng hắn nháo làm nũng các kiểu càng thêm xấu hổ.... từ tai tới cổ đều đỏ đến lợi hại... Ngụy Vô Tiện tâm tình vui như xuân phong nở rộ... khẽ mỉm cười mà ôm y đến bàn điểm tâm...


-- Không trêu ngươi... đung điểm tâm ta cùng ngươi đi gặp An Nhi...

-- Ân...


Lam Vong Cơ được hắn buông ra thật nhỏ thật nhỏ đáp cho hắn một cái tự... cúi đầu dụng điểm tâm không nhìn xem hắn... Ngụy Vô Tiện đã lâu không được nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của y... nhất thời cười quên cả trời đất.....

-- Lam Trạm... phu nhân ngươi như thế nào như vậy đáng yêu a...

Lam Vong Cơ nghe hắn gọi mình phu nhân lại càng thêm xấu hổ... lại thấy hắn cười đến ngã trái ngã phải bất đắc dĩ lên tiếng...

-- Ngụy Anh... đừng nháo...


-- Hảo hảo... không nháo... phu nhân ăn lạp... hì hì...


Lam Vong Cơ đúng là bó tay với hắn... cúi đầu không thèm nói... yên lặng dùng hết bữa cơm... Ngụy Vô Tiện nhanh chóng thu dọn chén dĩa lại muốn ôm y lên... Lam Vong Cơ nhanh chóng ngăn lại...

--Ngụy Anh... làm gì...???


Ngụy Vô Tiện tự nhiên mà trả lời...


-- Ôm ngươi a... đi tìm An Nhi...


-- Ta có thể đi.....

Lam Vong Cơ vành tai thoáng chốc lại đỏ... Ngụy Vô Tiện khẽ nín cười... vẫn là tự nhiên nói tiếp...

-- Lam Trạm... ngươi xấu hổ cái gì nha... ta ôm ngươi An Nhi thấy cũng không ít đi... hiện tại như thế nào xấu hổ a...


Lam Vong Cơ nghi hoặc mà nhìn hắn... hắn chính là không nói sai... những lúc Lam Vong Cơ bị ngất hắn đều ôm Lam Vong Cơ trước mặt Ngụy An... cũng chẳng phải chuyện lạ...



--Ta có thể đi...



Lam Vong Cơ hiện tại đã là xấu hổ đến cực điểm.... Ngụy Vô Tiện cười càng thêm lợi hại... cũng không cho y phản kháng... nhanh tay mà ôm người đứng lên...


-- Ngụy Anh... buông ra...



-- Không buông a... phu nhân của ta ta có quyền ôm a...


-- Ai là phu nhân của ngươi...



Lam Vong Cơ bị cái này câu phu nhân làm cho càng thêm xấu hổ... phải nói khoảng thời gian này toàn phủ đều gọi y là phu nhân... Ngụy An còn gọi y mẫu thân đâu... khi đó thần trí không rõ không chấp nhất... nhưng là hiện tại thì khác a...


-- Ai sinh ra An Nhi người đó là phu nhân lạp... hì hì....


Lam Vong Cơ chính là miệng không bằng hắn... dạy dũa không được cũng đành ngoan ngoãn để hắn ôm đi... lại gặp mọi người ánh mắt đều dồn lên người mình... quyết tâm không nhìn chôn luôn đầu vô ngực hắn... Ngụy Vô Tiện nhìn y như vậy càng thích ý... lại đối với mọi người lên giọng nhắc nhở...


--Các ngươi hôm nay như thế nào như vậy nhìn phu nhân của ta a... lo làm việc đi...


Mọi người hôm nay thấy hắn đặc biệt vui vẻ lại cảm thấy lạ... lại nhìn đến Lam Vong Cơ cũng lạ mà không biết là chỗ nào lạ... cuối cùng vẫn là có người nhịn không được lên tiếng hỏi...


--Công tử... chính là có chuyện vui sao...???


-- Ân... vui lạp... ta còn muốn mở tiệc đâu.... các ngươi đi làm việc đi... biệt nhìn a...



Ngụy Vô Tiện cười tươi mà đùa với mọi người... rồi lại nhìn y càng lúc càng rúc mặt vào ngực mình liền xua tay bảo mọi người đi làm việc... mọi người nghe lời hắn liền tản ra... nhưng bụng vẫn là mang nghi vấn...


Ngụy Vô Tiện nhanh chân mà ôm Lam Vong Cơ đi về phòng Ngụy An... cậu bé đang ở tập viết tên của mình... nghe được tiếng mở cửa liền đứng lên...


-- An Nhi... ta đem mẫu thân đến cho con đây...???


-- Ngụy Anh... không được gọi...


Lam Vong Cơ quả thật chịu không được cái này xưng hô... mà Ngụy An nhìn y đến tâm rất vui mừng nhưng là không có cười quá... Ngụy Vô Tiện bỏ qua ánh mắt đe dọa của Lam Vong Cơ mà thả y xuống ghế cười tươi như hoa... Ngụy An liền đi đến bên hai người nhẹ giọng gọi...


-- Phụ thân... mẫu thân...


-- An Nhi...



Lam Vong Cơ nghe hai tiếng mẫu thân xấu hổ không nói nên lời... dù sao y cũng biết Ngụy An gọi mình đã là thói quen... nhưng hiện tại y chính là không thói quen a... bỏ qua cái kia xấu hổ sự tình liền gọi lên Ngụy An mà vươn tay ôm lấy cậu nhóc...


-- An Nhi... xin lỗi... ta không tốt để con chịu khổ.....


-- Mẫu thân... người rất tốt... An Nhi không chịu khổ...



Lam Vong Cơ không nhịn được mà rơi nước mắt... sinh ra chỉ có một tháng phải lìa xa nhi tử của mình... đến lúc gặp lại thì lại điên khùng không nhận thức được... Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy liền vòng tay ôm lấy hai người..  Ngụy An thì vươn đôi tay nhỏ mà lau nước mắt cho y...


--Lam Trạm... đã qua rồi... từ giờ chúng ta sẽ thật hạnh phúc... không bao giờ rời xa nữa...



-- Ân... không xa nữa...


Một nhà ba người ôm lấy nhau trong sự bình yên... cuối cùng họ cũng có thể chân chính mà ở bên cạnh nhau... cuối cùng cuộc sống cũng trở về quỷ đạo vốn có...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info