ZingTruyen.Asia

(Tiện Vong) Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương 20

Si_Nhi

Ngụy Vô Tiện đợi cho Cảnh Nghi dưỡng thương ổn định... hắn cùng Cảnh Nghi... Ôn Ninh... và Ngụy An sắp xếp chuẩn bị lên đường tìm Lam Vong Cơ...

-- Đứng lại... huynh muốn đi đâu...???

-- Ta đi đâu quan ngươi chuyện gì...???

-- A Anh... ngươi không được đi...

--Giang Phong Miên...  Ngụy Anh ta cả đời này sai lầm nhất là tin tưởng các ngươi... nếu Lam Trạm mà có chuyện gì... Ngụy Anh ta thề tự tay ta sẽ đem mạng các ngươi ra đền cho y....

Ngụy Vô Tiện ngữ khí lạnh lẽo... lại gọi thẳng tên của Giang Phong Miên khiến lão ta nhất thời sững sờ... nhưng cũng rất nhanh lão ta liền lật mặt...

-- Ngươi làm gì được ta... tướng quân đương triều... ngươi chẳng qua lúc trước là tướng quân đương triều ta mới nể mặt ngươi... bây giờ ngươi xem ngươi có gì... ở đây ta chính là chủ...người đâu bắt hết bọn chúng lại cho ta....

-- Hahahhaha.... ta đúng là có mắt như mù... dựa vào các ngươi cũng muốn bắt ta.... A Ninh...

Ngụy Vô Tiện cười lớn tự giễu cợt chính mình.... hàng trăm hậu vệ của Giang Phong Miên bao vây lấy bốn người...  Ngụy Vô Tiện tâm chợt lạnh...

-- Cảnh Nghi... bảo vệ An nhi...

Ngụy Vô Tiện giao Ngụy An cho Cảnh Nghi hắn cùng Ôn Ninh cùng nhau giao chiến... hai người đều ở hai bên hộ bệ cho Ngụy An cùng Cảnh Nghi... địch trăm người ta chỉ hai ngươi chính là khó thoát....

Ngụy Vô Tiện cho dù võ công cao cường... nhưng là hắn còn có người cần bảo vệ... không thể toàn lực giết địch... phút chốc cả hai đều rơi vào thế yếu...

--Hahahhha... nếu như ngươi chịu giao ra bản đồ kho báu của Ngụy gia ta sẽ tha cho ngươi một mạng....

-- Nằm mơ... hóa ra các ngươi nuôi nấng ta cũng chỉ vì cái kia gia sản...

-- Nếu không ngươi nghĩ là vì cái gì... hahhahaha...

-- Bỉ ổi...

-- Ta bỉ ổi... hahahhahha...ngươi có muốn biết cha mẹ ngươi như thế nào bị hại....hahhahaa... bắt bọn chúng giam lại...

Giang Phong Miên ánh mắt sắc bén mà xoay người muốn rời đi... đúng lúc này lại có một tốp người xuất hiện....

Tầm hai mươi người nhanh gọn lẹ  mà xử lí đi đám kia đám hậu vệ của Giang Phong Miên...

-- Tướng quân... thứ lỗi chúng ta đến trễ...

-- Các ngươi làm sao lại xuất hiện nơi này...???

Ngụy Vô Tiện nhìn kia những hậu vệ đã từng đồng cam cộng khổ cùng mình... nội tâm cảm thấy an ủi... ít nhất họ chưa từng bỏ rơi hắn... cho dù hiện tại hắn đã không còn là tướng quân đương triều...

-- Người như thế nào lại vứt bỏ chúng thần... sống là người của tướng quân... chết cũng muốn vì người hộ giá....

-- Đa tạ.. đa tạ các ngươi... Ngụy Anh ta cả đời không quên ân tình này...

-- Tướng quân... người vì chúng tôi làm nhiều việc như vậy... chúng tôi mang ơn trả còn không hết... như thế nào để người tạ ơn...

-- Các ngươi... ta đã không còn là tướng quân.. ta chỉ là một người bình thường...

-- Người vẫn mãi là tướng quân trong lòng chúng tôi...

Giang Phong Miên bị này một màn làm cho chấn kinh... hắn không nghĩ Ngụy Vô Tiện lại có hậu vệ trung thành đến vậy... cảm thấy không ai để ý đến mình muốn xoay người bỏ trốn... Ngụy Vô Tiện nhanh như cắt mà đặt kiếm lên cổ hắn....

--Các ngươi giúp ta bắt hết những người còn lại đi...

Những người hộ vệ kia nhanh chóng phục tùng mệnh lệnh... bắt lấy Giang Ánh Lan... Ngu Tử Diên và một số tên hộ vệ còn lại...

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười chua chát mà nhìn ba người đang bị trói ở trước mặt mình...

-- Ta đúng là một đứa ngu ngốc... bị các ngươi lừa lâu đến vậy... nói mau... các ngươi đem Lam Trạm đi đâu...

-- Phi... nằm mơ ta cũng không nói cho ngươi...

Ngu Tử Diên không hề lo sợ mà nhổ ra một ngụm nước bọt đối đáp với Ngụy Vô Tiện...

-- Ngu Tử Diên.... ngươi nghĩ ta sẽ không làm gì ngươi sao.... các ngươi cũng quá tự tin rồi...

Ngụy Vô Tiện đôi mắt hằn tơ máu mà bóp lấy cổ của Ngu Tử Diên... nhìn đến Ngu Tử Diên bị đối xử như vậy Giang Phong Miên tức giận lên tiếng...

-- Ngụy Anh... ngươi dù sao cũng là chúng ta nuôi lớn... ngươi giám ra tay... đúng là đồ ăn cháo đá bát...


--Hahahaha... công ơn dưỡng dục... ta phải cảm ơn các ngươi sao... các ngươi nói xem... thê tử của ta đâu... các ngươi đối với y làm những gì... ta không thể trả lại cho các ngươi sao...???

-- Đó là hắn đáng đời... nếu hắn không bước chân về đây hắn căn bản sẽ không gặp những chuyện này... nếu trách hãy trách ngươi đã đem hắn về đây....

Ngu Tử Diên vẫn là một bộ chán sống mà đối chọi cùng Ngụy Vô Tiện...


-- Giang Ánh Lan... ngươi nói ta biết Lam Trạm ở đâu... nếu không ta sẽ để chính tay ngươi giết chết họ...

-- Tiện ca ca... huynh một chút cũng không có tình cảm với ta sao...???


-- Loại người ác độc như ngươi có gì để ta phải để trong lòng....


-- Ta có chết cũng không nói cho huynh biết..... ta xem xem huynh làm như thế nào tìm ra hắn... hahahha... thứ ta không có được... sẽ chẳng ai có được...

Chát... chát...


-- Ta thật là nhìn lầm ngươi...


Ngụy Vô Tiện không chút lưu tình mà cho cô ta hai cái tát... khóe miệng cũng bật máu...

-- Hahahaha... cho dù huynh có tìm được hắn... chưa chắc hắn đã chịu đi theo huynh...

--Có ý gì...


-- Huynh nghĩ xem... ngày ngày hắn ta bị người trong lòng đánh đập sẽ là cái gì tư vị... hhahahahha

-- Đó không phải ta... Lam Trạm biết điều đó...

-- Nhưng là hắn mang khuôn mặt của huynh... hahhaha... huynh nghĩ tên ngốc kia sẽ như thế nào...???


-- Câm miệng... Lam Trạm ở đâu...


Ngụy Vô Tiện điên tiết mà bóp lấy cổ cô ta...


--Ngươi buông ra Lan nhi.... y đang ở Thanh Hà...

Một người thanh niên lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện..... Ngụy Vô Tiện nheo mắt chưa từng thấy qua người này...


-- Trần Thiên ngươi.... ngươi chưa chết...


Giang Ánh Lan nhìn thấy người xuất hiện trong lòng kinh hãi....


-- Đúng vậy... thất vọng sao... Lan nhi....

Trần Thiên nở nụ cười đầy bi thương cùng hận ý... Ngụy Vô Tiện không biết hắn là ai... nhưng hắn cảm thấy tên kia chắc chắn biết cái gì đó...

-- Ngươi biết Lam Trạm ở đâu...???


-- Y đang ở Thanh Hà... ngươi nên nhanh chân đi tìm... nếu không chỉ sợ...


Trần Thiên nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại... Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy bất an

-- Ngươi có ý gì...


-- Đi đi... Thanh Hà... ta không cần nhiều... giao Lan nhi lại cho ta... ta sẽ cho ngươi biết toàn bộ sự thật


Giang Ánh Lan cả người run đến lợi hại... cô ta không nghĩ rằng Trần Thiên còn sống... nhưng hiện tại hắn chính là bình an dùng ánh mắt đầy hận ý mà nhìn cô ta

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia