ZingTruyen.Info

(Tiện Vong) Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương 18

Si_Nhi

Giang Yếm Ly sức của một nữ tử chẳng thể đấu lại một nam nhân... hắn ta giằng co mà lấy đi cái kia con dao.... thô bạo mà xô ngã cô.. ném con dao qua một bên mà lôi Lam Vong Cơ quăng lên giường...

Lam Vong Cơ một năm qua bị nhốt bị đánh đập... ăn uống cũng chẳng được tử tế... cơ thể đã là suy nhược... chẳng đủ sức để mà phản kháng... Giang Yếm Ly vẫn là không chịu thua... liều mạng mà nhặt lên kia con dao lao về phía tên kia... cô dùng hết sức mà đâm vào tay hắn... ăn đau hắn tức giận mà bóp lấy cổ cô... Giang Ánh Lan đã đi ra ngoài cho người khóa lại cửa chẳng biết tình hình bên trong...

Lam Vong Cơ nhặt lên con dao cô đánh rơi mà hướng tên kia đi tới... Tên kia nam nhân nhận ra được động tĩnh... buông lỏng ra Giang Yếm Ly... không chút thương tiếc mà bóp lấy cánh tay đang cầm con dao của y....  Giang Yếm Ly cố bình ổn lại hơi thở.... mắt thấy hắn đối với Lam Vong Cơ giở trò cô muốn kéo lấy hắn...

Trên tay hắn vẫn đang cầm kia con dao... thấy cô tiến đến cũng chẳng quan tâm... hắn lần mò mà xé đi trung y còn xót lại trên người Lam Vong Cơ... Lam Vong Cơ cảm thấy nhục nhã... đường đường là một nam tử... nhưng lại yếu ớt hơn cả nữ nhân...

Giang Yếm Ly đau lòng mà nhìn y... cô chẳng màn bất cứ cái gì... lao đến lôi kéo tên kia... cả hai giằng co... hắn trên tay vẫn còn thủ kia con dao... lại không biết như thế nào con dao kia lại vô tình cắm vào người Giang Yếm Ly... Lam Vong Cơ như chết lặng...

--Sư tỷ...

Tên kia tay đầy máu tươi bắt đầu luống cuống... muốn bỏ chạy... cửa bên ngoài đã khóa... Giang Ánh Lan nghe được hỗn loạn cũng cho người mở cửa....

Giang Yếm Ly thoi thóp nằm trên tay Lam Vong Cơ...

-- Vong... Cơ... xin... lỗi... không... khụ...khụ

-- Sư tỷ... đừng nói nữa... làm ơn... làm ơn cứu tỷ ấy... xin cô... cứu tỷ ấy...

Giang Ánh Lan nhìn này một màn cũng hoảng loạn... vội cho người đi tìm đại phu....

-- Vong Cơ... đừng... khóc... ta... ta...

Giang Yếm Ly chẳng thể nói được nữa... cô buông lỏng tay mình... cứ thế mà khép lại hai mắt...

-- Sư tỷ.... không được ngủ... không được ngủ... làm ơn tỉnh lại... làm ơn đi...

Lam Vong Cơ hoảng loạn mà gào lên... y đặt Giang Yếm Ly nằm xuống... bước tới bên cạnh tên kia nam nhân... điên cuồng mà muốn đánh hắn...

-- Ngươi giết sư tỷ... trả sư tỷ cho ta... các ngươi sẽ phải trả giá...


Nhưng chẳng có ai thương tiếc cô... ngoại trừ y... cô ở cái này Giang gia chẳng hề có địa vị... cùng một mẹ sinh ra nhưng chưa từng cảm nhận được tình thương... tên kia nhìn đến Giang Ánh Lan im lặng cũng chẳng đối mình nói gì... lại chẳng hề sợ hãi mà xô ngã Lam Vong Cơ...

-- Là tại ngươi hại cô ta... nếu không vì ngươi cô ta sẽ không chết... là ngươi giết cô ta... chính ngươi hại cô ta bỏ mạng...

-- Không... không phải ta... không phải...

Tên kia nở nụ cười mang rợ thẳng tay mà đánh Lam Vong Cơ... Lam Vong Cơ triệt để điên loạn...

-- Ngụy Anh... ta không có... ta không làm... ta không giết sư tỷ... Ngụy Anh...

Lam Vong Cơ hoảng loạn mà gọi lên cái kia tên... tên kia nam nhân càng được nước lấn tới...

-- Đúng vậy... Ngụy Anh sẽ hận ngươi... hắn sẽ hận ngươi giết đi vị tỷ tỷ mà hắn yêu thương nhất... hahaa..hhhahas

-- Không phải... Ngụy Anh ngươi tin ta... ta không có...

Lam Vong Cơ điên loạn mà nhìn gương mặt người kia... y giờ chẳng biết cái gì thật cái gì giả... hắn chính là Ngụy Anh.... như là bắt được đề tài tên kia càng tàn nhẫn... hắn buông lời chỉ trích.. đánh đập đến tàn nhẫn... Lam Vong Cơ chẳng chịu nổi cái này đã kích... ngất đi....

Từ hôm đó Lam Vong Cơ đã chẳng còn tỉnh táo... tang lễ của Giang Yếm Ly cũng chỉ qua loa lấy lệ... Giang Ánh Lan biết y bị khủng hoảng cũng ngày đêm mượn cái này cơ hội mà đổ lỗi cho y giết chết Giang Yếm Ly... lại vẫn cứ để tên kia đánh đập hành hạ...

-- Đừng đánh... Ngụy Anh... ta đau...


-- Ta không phải Ngụy Anh của ngươi... hahaahhha...

Bọn họ ngày ngày đem kia chuyện ra tra tấn... Lam Vong Cơ hiện tại ý thức đã chẳng còn... chỉ biết là mình giết sư tỷ.. Ngụy Anh hận mình... Ngụy Anh chán ghét mình... ngày ngày chịu đựng Ngụy Anh đánh đập...

Cho đến một ngày...Ngụy Vô Tiện báo tin sau một tháng nữa sẽ trở về... Giang Ánh Lan cho người đem Lam Vong Cơ đi vứt đến Thanh Hà... hai năm sáu tháng.... chiến tranh cũng kết thúc... Ngụy Vô Tiện vui vẻ mà lên đường trở về Vân Mộng... Tây Vực xa xôi cách trở muốn trở về cũng phải hai tháng mới đến nơi...

Ngụy Vô Tiện về lại kinh thành xin từ chức... hắn trả lại lệnh bài cùng Ôn Ninh trở về Vân Mộng.... về đến Vân Mộng hắn lại nghe người đời truyền tai nhau nhạo báng Lam Vong Cơ  không một lời nào tử tế... hắn như chết lặng... họ nói Lam Vong Cơ lăng loàn theo nữ nhân khác... Ngụy Vô Tiện lại chẳng hề tin... nhưng là mấy tháng trước hắn không hề nhận được hồi âm của y... trong lòng hắn chính là sợ hãi...


Càng về đến gần Liên Hoa Ổ lời đồn càng thêm ác liệt... lại chẳng biết khi nào đồn đến hắn cùng Giang Ánh Lan có hài tử... Ngụy Vô Tiện điên tiết mà nhanh chóng trở về Giang gia...


Giang Ánh Lan một bên cầm lấy tay Ngụy An... đứng ở cửa đợi Ngụy Vô Tiện... hắn nhìn đến kia trứa trẻ mới gần hai tuổi...lại giống hắn như vậy... hắn quả thật không hiểu chuyện gì xảy ra...


-- Tiện ca ca.. huunh về rồi... huynh xem con của chúng ta...


--Hoang đường... ta khi nào có con cùng người... Lam Trạm đâu... Lam Trạm ở đâu....


-- Huynh còn thương tiếc hắn làm gì... hắn mang theo thủ vệ của huynh cùng nhân tình trốn đi từ lâu rồi...


-- Nói láo... Lam Trạm không phải người như vậy...


-- Hừ... chúng ta đã có hài tử.... huynh phải chịu trách nhiệm với muội...


-- Hoang đường... ta chưa từng chạm vào ngươi... Ôn Ninh... tìm Lam Trạm cho ta...


-- Huynh nói vậy là có ý gì... đêm hôm đó...


-- Đêm hôm đó ta và ngươi căn bản chưa làm gì cả... ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò... ta không vạch trần ngươi vì nể tình ngươi là muội muội cùng ta lớn lên... ngươi đừng có mà vọng tưởng...

-- Tướng quân... Giang tỷ... tỷ ấy...


-- Chuyện gì... sư tỷ làm sao...???


-- Chính là người huynh yêu giết chết tỷ ấy... hắn ta bị tỷ tỷ phát hiện ngoại tình... cho nên giết người diệt khẩu...


-- Không thể nào... ngươi nói huơu nói vượn... Ôn Ninh tìm Lam Trạm... ta không tin... y không phải loại người đó... nói mau ngươi đã làm gì Lam Trạm...


-- Ngụy công tử... họ chỉ là giả vờ yêu thương nhị công tử... từ lúc ngươi rời đi... công tử đã phải chịu đựng rất nhiều đã kích

Giang Ánh Lan nhìn đến người vừa xuất hiện nội tâm lộp bộp rơi...

Cảnh Nghi một thân đầy vết thương đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện... hắn nói xong với Ngụy Vô Tiện cũng đã gục ngã

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info