ZingTruyen.Info

[Hoàn Thành/Edit] Tiệm hoành thánh số 444 - Cửu Tiêu

Chương 59

Dramione2525

Chương 59:

"Mẹ ơi! Mẹ!" Vương Manh Manh hoảng sợ. Toilet trong khách sạn này là loại dùng có một phía do kính tạo thành, Vương manh Manh có thể nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường ngủ, thậm chí vừa trở mình, nhưng mà mẹ không hề nghe thấy tiếng em gọi. Vương Manh Manh muốn gõ vào tường kính để gọi mẹ, nhưng bồn tắm được dọc theo tường kính, giờ đang xả đầy nước. Em chậm rãi lại gần thì thấy trong bồn tắm có một khối huyết nhục mơ hồ, có tay có chân. Tay chân nho nhỏ đó mở ra, nước vì vậy mà chuyển thành màu đỏ.

Vương Manh Manh bị dọa đến choáng váng, không thể cử động được.

Tay nhỏ ngắn chậm rãi bám vào thành bồn tắm, thứ đó ngẩng đầu cười với Vương Manh Manh: "Ha ha ha". Đó là một khuôn mặt nhiều nếp nhăn của trẻ sơ sinh, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Vương Manh Manh.

"Á" Vương Manh Manh hét to một tiếng, vì sợ hãi mà ngã ngồi trên đất, không ngừng run rẩy. Thứ đó chầm chậm bò ra khỏi bồn tắm, lúc chạm chân xuống sàn thì lại bò về phía Vương Manh Manh, chỗ nó bò qua đều lưu lại một vết máu dài.

Vương Manh Manh cực kỳ sợ hãi, nhớ tới anh Sơn Miêu từng cho em mấy sợi lông mèo, còn dặn dò nếu có gì nguy hiểm thì lấy ra gọi tên, cậu sẽ đến cứu em. Bởi vì lông mèo rất mảnh, dễ bị mất nên Vương Manh Manh đã dính nó vào trên kẹp tóc của mình. May mắn là hôm nay em dùng cái kẹp tóc đó. Vương Manh Manh vội lấy kẹp tóc xuống, gọi to: "Anh Miêu cứu em với! Mau cứu em!"

Lúc Trình Tiểu Hoa trở về khách sạn, thời gian đã không còn sớm nữa. Lúc tắm, cô nghĩ lát nữa sẽ ngủ một giấc thật ngon, hưởng thụ mấy ngày nghỉ, việc tu luyện tạm gác lại đã.

Tắm xong, mặc đồ ngủ vào, lúc cô đi ra thì đã thấy Cảnh Thù không biết đến từ lúc nào, đang nằm trên giường ngủ liên tục chuyển kênh ti vi. Nhìn thấy Trình Tiểu Hoa, hắn không vui nói: "Sao em tắm lâu thế?"

Trình Tiểu Hoa túm chặt áo ngủ trên người: "Sao anh lại vào đây? Lại đi xuyên tường đấy hả?"

Cảnh Thù ném điều khiển ti vi đi: "Hai con hàng kia ngáy to quá làm ta không ngủ được."

"Bao năm qua anh đều tu luyện mà, có ngủ bao giờ đâu?"

"Quá mệt mỏi, nay không muốn tu luyện nữa, ta muốn ngủ cơ. Hoa Hoa, giường này rất rộng, hai người chúng ta ngủ cùng cũng không bị chật đâu."

Trình Tiểu Hoa giật mình hiểu ra: "Lúc đầu em còn thấy lạ là sao lần này anh tốt vậy, còn muốn tiết kiệm tiền khách sạn cho em, hóa ra là anh có mục đích này, đến phòng em đòi ngủ cùng hả?"

Cảnh Thù cười vô sỉ: "Hoa Hoa, em sẽ không từ chối chứ? Chúng ta đã yêu đương một tháng rồi, cũng nên gì gì đó."

Trình Tiểu Hoa bối rối, mặt đỏ rực: "Này, cũng quá nhanh rồi đấy? Người ta, người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu."

"Chuẩn bị cái gì chứ? Việc này còn cần phải chuẩn bị à?" Nói xong Cảnh Thù kéo Trình Tiểu Hoa vào lòng hôn thắm thiết, bàn tay vuốt ve người cô, vừa chạm vào chỗ mẫn cảm, Trình Tiểu Hoa cười khanh khách: "Nhột, nhột quá!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá tung ra, Sơn Miêu kéo theo Tôn Danh Dương đang ngái ngủ phi vào, hét lớn: "Chị Tiểu Hoa ơi, không hay rồi, Manh Manh gặp nguy hiểm!" Sau đó mới nhận ra quần áo của điện hạ và Trình Tiểu Hoa không chỉnh tề, còn đang dùng tư thế kì dị ôm nhau.

"Điện hạ, sao ngài lại ở trong phòng Tiểu Hoa thế?" Tôn Danh Dương hoàn toàn tỉnh ngủ, vội che mặt: "Tôi không thấy gì cả! Không thấy gì hết ớ! Tất cả là do Sơn Miêu!!!"

Trình Tiểu Hoa vội chỉnh lại quần áo, hỏi: "Manh Manh bị sao thế?"

Sơn Miêu không thèm quan tâm vẻ mặt đầy sát khí của Cảnh Thù, sốt ruột nói: "Nhất định là Manh Manh gặp chuyện nguy hiểm gì rồi, lông mèo em ấy cho em có phản ứng, mọi người mau cùng em đi cứu em ấy đi!"

Cảnh Thù hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Có chuyện sao ngươi không đi cứu đây, chạy đến đây làm cái gì?"

Sơn Miêu nói: "Tôi sợ sẽ giống như vụ thụ yêu, mình tôi không ứng phó nổi."

Cảnh Thù: "Ngươi nghĩ là yêu quái nghìn năm dễ gặp thế à?"

Trình Tiểu Hoa lấy áo khoác, vừa đi vừa mặc: "Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi."

---

Vương Manh Manh lui vào một xó trong toilet, khóc thút thít: "Anh Miêu cứu em với, mẹ mau tỉnh đi.... Quái vật đừng đến đây, tao ăn không ngon đâu, hu hu..."

Cái khối đầm đìa máu chảy kia đã bò đến bên chân Vương Manh Manh, cười cười, há mồm muốn cắn Vương Manh Manh. Kỳ lạ là, lúc nó chuẩn bị chạm vào người Vương Manh Manh thì giống như bị đâm, bị đẩy mạnh về sau.

Vương Manh Manh cũng không rõ xảy ra chuyện gì, cúi đầu thì chỉ nhìn thấy trong áo ngủ lộ ra một góc màu đỏ hơi lóe sáng.

Quái vật nhe răng nhếch mép gầm nhẹ một tiếng, không cam lòng lượn qua lượn lại quanh người Manh Manh, nhưng bất kể nó chạm vào Manh Manh từ góc nào, hướng nào thì đều sẽ bị đánh bật ra. Cùng với đó là quần áo Vương Manh Manh sẽ lóe sáng.

Quái vật gãi đầu, đang muốn rút lui, Sơn Miêu bỗng dưng xuất hiện, xuyên tường tiến vào, đạp một phát lên người quái vật. Vương Manh Manh thấy Sơn Miêu đã đến, nhào tới: "Anh Miêu, anh đến rồi, huhu, em sợ lắm..." Cô bé không hề để ý đến việc Sơn Miêu đã vào bằng cách nào.

Trình Tiểu Hoa không thể xuyên tường mà vào, chỉ có thể để Cảnh Thù vào trước, sau đó mở cửa cho cô vào thôi.

Bà Vương bừng tỉnh, sau đó phát hiện ra không biết từ lúc nào mà trong phòng lại có thêm nhiều người thế, may mà quần áo mình vẫn chỉnh tề. Sau khi kinh ngạc thì nhận ra đều là người quen, lại thấy con gái mắt đỏ hoe, ôm chặt tay Sơn Miêu, cả người còn hơi run rẩy.

"Sao lại thế này? Sao mọi người lại ở đây?"

"Mẹ ơi, có yêu quái!" Vương Manh Manh nhào vào lòng mẹ, khóc òa: "Con bị yêu quái nhốt trong toilet, gọi mãi mà mẹ không tỉnh dậy, mẹ không quan tâm con nữa... Huhu..."

Bà Vương nghe vậy bị dọa: "Yêu quái? Sao lại như vậy?"

Sơn Miêu vứt khối thịt chảy máu vừa mới bắt kia cho bà xem, nói: "Không phải yêu quái, là một con quỷ anh. Không quá mạnh, nhưng rất thích đùa dai."

Bà Vương nhìn chăm chăm, cảm thấy da đầu run lên, quay đầu đi chỗ khác: "Thật ghê tởm, sao trong khách sạn này lại có thứ này vậy?"

"Sao thế này?" Liễu Tinh Vân thấy cửa mở nên đi vào. Lúc vô ý nhìn thấy thứ trên tay Sơn Miêu thì cũng bị dọa sợ, quay đi không dám nhìn nữa.

Trình Tiểu Hoa không hiểu, kéo tay áo Cảnh Thù: "Quỷ anh là cái gì thế?" Nếu là người khác hỏi, Cảnh Thù sẽ không thèm bắt vè, nhưng Tiểu Hoa hỏi thì khác.

"Quỷ anh là do thai nhi chưa đủ tháng đã bị mẹ nạo phá mà hình thành. Thai nhi cũng có linh hồn, để được đầu thai làm người đã là một chuyện rất khó khăn, vậy mà lại bị tước đoạt đi quyền được sống, hơn nữa, lúc nạo phá thai sẽ vô cùng đau khổ nên có rất nhiều oán hận, hóa thành quỷ anh. Mấy nơi như khách sạn, tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ sạch sẽ nhưng ai dám chắc khách từng ở đây không ở trong toilet phá thai, lưu lại thứ đồ này. Quỷ anh không có tu vi mạnh, nhiều nhất chỉ cắn người, không làm chuyện ác nào được."

Đối với chuyện về quỷ anh, Sơn Miêu cũng không biết nhiều, nghe Cảnh Thù nói vậy thì lo lắng hỏi: "Manh Manh, em có bị nó cắn không?" Bà Vương cũng lo lắng kiểm tra người con gái.

Manh Manh lắc đầu: "Không ạ. Nó muốn cắn em nhưng lại không dám động vào em."

Nhớ đến chuyện lúc nãy, Vương Manh Manh vội vén áo ngủ lên, lộ ra một góc áo trong: "Này, em vừa thấy chỗ này sáng lên, sao giờ không thấy nữa nhỉ?" Lúc này mọi người mới phát hiện ra bên trong áo ngủ, Vương Manh Manh còn mặc một cái áo yếm rất to so với cô bé, không hề vừa người, đoạn thừa ra phải sơ vin vào trong quần.

Cái này là đồ mà Sơn Miêu đưa cho Vương Manh Manh ngay trước mặt bà Vương, sau đó bị bà Vương vứt đi. Vương Manh Manh lén mẹ nhặt lại. Cô bé hiểu biết nhiều hơn Sơn Miêu, nhận ra cái này dùng để làm gì. Nhưng vẫn còn hồn nhiên, chỉ thấy là đẹp mắt, với vì tấm lòng của anh Miêu nên cất đi, đi nghỉ dưỡng cũng mang theo.

Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù thấy cái áo yếm, sắc mặt trở nên kì dị. Đây không phải đồ của Mạnh Bà à? Sao lại được Vương Manh Manh mặc thế này?

Sươn Miêu gãi đầu, cười ngây ngô: "Anh còn tưởng đã bị cô vứt đi rồi chứ. Đúng rồi, sao em lại mặc trên người thế?"

Trình Tiểu Hoa thật muốn ộc máu mà: "Miêu này, chưa từng thử thì em cũng phải biết chứ?

Tôn Danh Dương nói: "Một con mèo ngu ngốc cả ngày chỉ biết xem thế giới động vật thì làm sao mà biết yếm là cái gì cơ chứ."

Cảnh Thù nói: "Ra vậy. Đây là vật bên người của Mạnh Bà, chắc là cô ta mặc lâu nên nó dính linh lực, tà vật yếu ớt không thể lại gần."

Sơn Miêu nghe vậy, vui vẻ nói: "Manh Manh, sau này em đừng thay, cứ mặc đi, có thể trừ tà đấy!"

Vương Manh Manh gật đầu, liếc trộm mẹ mình.

Bà Vương cũng ngại: Chuyện gì thế này?

Bà có chút phản cảm với Sơn Miêu nhưng vẫn rất giữ thể diện cho Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù, hơn nữa, nghe thấy có tác dụng trừ tà, cũng chẳng thèm quan tâm cái gì khác, chỉ cần con gái không sao thì tốt rồi: "Vậy con cứ mặc nó đi."

Sơn Miêu xách quỷ anh lên, lắc lắc: "Điện hạ, thứ này xử lý sao đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info