ZingTruyen.Info

Tiem Hoanh Thanh So 444 Cuu Tieu

Chương 53: Kết quả cuối cùng

Cảnh Thù bấm ngón tay tính toán, nói với Lý Bân: "Em trai ngươi dương thọ đã hết, có điều kiếp trước tích được nhiều công đức, kiếp sau có thể đầu thai vào chỗ tốt. Muốn để cậu ta sống lại, gọi hồn phách trở về thì phải dùng một pháp thuật hùng mạnh đưa linh hồn phù hợp trở về cơ thể. Tuy rằng có thể sống lại nhưng phương pháp này có thể làm linh hồn bị chấn thương. Với kiếp này thì không có ảnh hưởng gì, nhưng sau khi chết, hồn phách rời khỏi cơ thể sẽ tự tan thành mây khói, không còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa. Khoan nói đến việc ngươi không có quyền quyết định thay hắn, cho dù hắn có đồng ý đi chăng nữa, ngươi cũng nhẫn tâm để hắn đổi vài chục năm lấy kết quả hồn phi phách tán sao?"

Lý Bân trầm mặc. Cậu ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của em trai, lại nhìn mẹ già đang ở bên giường. Từ lúc cậu ta vô tri vô giác trở thành vong hồn, thời gian trôi cũng nhanh hơn. Cậu ta không đủ can đảm đi gặp mẹ mình. Khuôn mặt dịu dàng trong trí nhớ giờ đã đầy nếp nhăn, mái tóc dài đen bóng đã thành tóc muối tiêu. Mẹ còn ra hơn cả những người bằng tuổi! Trong lòng Lý Bân cực kỳ khổ sợ, thậm chí cậu ta bắt đầu hối hận năm đó mình đã nhất thời xúc động tự sát. Rõ ràng là vẫn có rất nhiều cách khác. Vậy mà cậu ta lại chọn cách độc ác nhất đối với chính mình và cả người thân mình!

Một lát sau, cậu ta đã có quyết định: "Nếu như cưỡng chế linh hồn về lại cơ thể thì có thể sống thêm bao lâu?"

"Chỉ cần cơ thể này không gặp tai nạn gì thì có thể sống đến già."

"Vậy được rồi. Xin hãy đem linh hồn của tôi nhập vào cơ thể của em tôi đi, để tôi sống lại. Để nhập hồn được thì hồn phách cũng cần có mối liên hệ với nhau đúng không?" Lý Bân không đành lòng, cũng không có quyền quyết định số phận của em trai. Đây là cách tốt nhất rồi. Có thể sống lại lần nữa, không phải là chuyện rất tốt sao?

Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà xen lời: "Cho dù chú sống lại cũng chỉ được mấy chục năm ít ỏi, về phần cha mẹ chú, hai người họ đã già, chú còn có thể bầu bạn với họ bao nhiêu năm nữa chứ? Hồn phách tiến vào luân hồi, chỉ cần rửa sạch tội nghiệt thì chú vẫn có thể đi đầu thai lần nữa mà."

Lý Bân cười nhẹ: "Có thể sống một đời không tiếc nuối, so ra còn tốt hơn ngây ngây ngốc ngốc trong vòng luân hồi."

Hôm sau, mãi đến khi ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng bên, mẹ Lý Bân mới chậm rãi mở mắt. Thấy trời đã sáng hẳn, bà sửng sốt: Sao lại có thể ngủ say vậy nhỉ? Người già đi rồi nên thể lực cũng càng ngày càng kém. Bà thuận tay đắp chăn cho con trai, vậy mà thấy con trai đã hôn mê suốt một tháng trời đã tỉnh lại, còn mỉm cười với mình.

"Con ơi, con tỉnh rồi, cuối cùng con tỉnh rồi! Mẹ biết con sẽ không nỡ bỏ lại cha mẹ mà!" Người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt con trai, rồi mới nhớ đến việc phải gọi bác sĩ đến kiểm tra nên vội vàng ấn chuông. Thiếu niên nằm trên giường bệnh vẫn còn suy yếu, nước mắt từ từ chảy ra...

Nhân gian, có rất nhiều nỗi khổ khi ly biệt nhưng cũng có rất nhiều những thứ quyến luyến, không thể buông bỏ. Dù là tình yêu hay tình thân thì khi có được nhất định phải quý trọng, đừng để đến lúc mất đi rồi mới hoài niệm trong đau khổ.

Còn vụ Lâm Hải, cậu ta đã chết từ lâu rồi, thân thể cũng bắt đầu có dấu hiệu phân hủy. Không còn cách nào khác, Trình Tiểu Hoa chỉ đành ngụy trang thành cậu ta ngã từ trên tầng xuống mà chết, có dùng một chút thuật che mắt. Nếu không, với cái mức độ phân hủy đó thì làm sao có thể giống một người vừa mới chết được. Về phía Ngô Mẫn Nhi, sau khi tỉnh lại thì hóa điên, gặp ai cũng gọi con trai, lúc khóc lúc cười. Người ta tưởng rằng cô ta không chịu nổi nỗi đau mất con mà hóa điên.

Nhiệm vụ của Trình Tiểu Hoa coi như đã được hoàn thành một cách tốt đẹp.

Sau khi nhận khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ, Trình Tiểu Hoa đắc ý hỏi Cảnh Thù: "Điện hạ, ngài nói xem có phải tôi là người hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất không?"

Cảnh Thù nói: "Ta không rõ. Theo lẽ thường thì những nhân viên cấp A sẽ chỉ làm việc trong tiệm hoành thánh, là nhân viên cấp thấp nhất của Địa phủ Tư, không cần làm nhiệm vụ gì cả. Chỉ có những viên chức cấp T mới được phép nhận nhiệm vụ nhưng cũng chỉ khi nào có thi thăng cấp thì mới được nhận thôi. Loại như Tôn Danh Dương có khi cả trăm năm không nhận được một cái nhiệm vụ nào ấy chứ."

"Lạ thật đấy, cho dù là lỗi hệ thống thì cũng không thể liên tiếp có nhiệm vụ như vậy chứ nhỉ?"

Cảnh Thù nói: "Đợi ta trở về rồi kiểm tra một chút là rõ ngay thôi."

Trình Tiểu Hoa nói: "Khi nào thì ngài phải trở về?"

"Lúc ta bị phạt rời khỏi Minh giới, do quá tức giận nên đã quên hỏi Diêm Vương rồi."

Trình Tiểu Hoa hạn lời, chuyện này mà cũng quên được hả?

"Nếu bản quân muốn trở về thì chỉ cần hỏi một tiếng là được. Chỉ là..." Cảnh Thù tạm dừng, chỉ là đây là muốn hắn chủ động nhận sai chứ gì? Nếu như lúc đó nhận sai thì chắc sẽ không bị phạt như này.

"Giờ ta cảm thấy ở Nhân Gian cũng rất tốt, công việc của Diêm La rất vất vả, sao được thoải mái như này? Còn chuyện của em thì để ta nhắn tin nhờ Quảng Bình kiểm tra chút là được."

Quảng Bình là Diêm La điện thứ mười, trong mười vị Diêm La, là người có tính tình tốt nhất, quen biết cũng rất rộng. Vừa mới gửi tin đi thì đã nhận được tin nhắn trả lời:

[Trình Tiểu Hoa à? Nghe giống tên một cô gái nhỉ... Mau khai thật đi, cậu với cô ấy có quan hệ gì?]

Lần đầu tiên Cảnh Thù cảm thấy Quảng Bình thật nhiều chuyện:

[Nói cậu điều tra hộ thì đi điều tra đi, hỏi linh tinh làm gì!]

[Ấy, sai sai rồi đấy, không phải là cậu yêu thầm Mạnh Bà à? Vì cô ấy nên mới bị phạt. Sao, mới có một chút thời gian mà đã thay lòng đổi dạ hả?]

Trình Tiểu Hoa thấy sắc mặt Cảnh Thù thay đổi, nhịn không được mà liếc qua xem tin nhắn, đến lúc thấy tin cuối cùng của Quảng Bình Diêm La thì thấy trong lòng có một chút mất mát.

"Không phải ngài độc thân tám nghìn năm à? Sao lại có quan hệ với Mạnh Bà thế?"

Cảnh Thù vội đáp: "Em đừng nghe Quảng Bình nói bậy, cậu ta thì biết cái gì. Ta cùng bà già Mạnh Bà kia vô cùng xa lạ luôn đấy."

Tôn Danh Dương vừa mới bước vào tiệm hoành thánh, chỉ nghe được một nửa sau, thuận miệng nói: "Không phải vậy đâu, Mạnh Bà là đóa hoa xinh đẹp nhất ở cầu Nại Hà đấy, đâu có già đâu."

Cảnh Thù trầm mặt: "Không biết gì thì đừng có nói linh tinh!"

Đúng lúc có tin nhắn mới từ Quảng Bình: [Hôm qua Mạnh Bà còn hỏi tôi là cậu đang ở đâu đấy, chắc hẳn là người ta nhớ cậu rồi.]

Trình Tiểu Hoa đọc được tin nhắn này, giở giọng chua loét: "Tôi đã nói rồi, điện hạ ngài quyền cao chức trọng, sao có thể độc thân suốt tám nghìn năm cơ chứ. Hóa ra là ngài thích đóa hoa xinh đẹp nhất ở cầu Nại Hà à."

Dứt lời quay đầu bước đi, Cảnh Thù mặt dày mày dạn đuổi theo: "Hoa Hoa, em nghe ta giải thích đi. Ta và Mạnh Bà không hề có quan hệ gì cả. Ngoài em ra, ta chưa từng thích người con gái nào cả, ta..."

"Không được gọi tôi là Hoa Hoa nữa! Ai biết được là ngài đang gọi con chó ở tiệm bên cạnh hay là đang gọi đóa hoa xinh đẹp nào đấy!" Trình Tiểu Hoa vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, chặn Cảnh Thù bên ngoài.

Ai ngờ cửa vừa mới đóng lại, một nửa thân thế của hắn đã chui vào, dọa Trình Tiểu Hoa phát sợ, cố đẩy hắn ra ngoài, đẩy mãi hắn không ra ngoài mà còn chui cả người vào.

"Em giận à? Em đang ghen sao?"

Trình Tiểu Hoa cười: "Ghen? Chỉ có lúc ăn hoành thánh tôi mới cho dấm chua thôi. Tức giận cái gì chứ."*

*hừm, trong tiếng Trung, giải thích sao nhỉ, hay nói ăn dấm = ghen ấy ạ =]]

Cảnh Thù nói: "Em không tức giận thật à?"

"Sao phải tức giận? Chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, anh thích ai là việc của anh. Không tức, tôi thực sự không hề tức giận!"

"Đồng nghiệp? Mai chính là ngày em cho ta câu trả lời thuyết phục nhất, làm sao còn có thể là đồng nghiệp bình thường được nữa?"

"Vậy ngài sẽ nói với tôi lý do ngài bị phạt đến Nhân gian chứ? Quảng Bình Diêm La nói là có liên quan đến đóa hóa xinh đẹp kia đấy, thật thế hả?"

Cảnh Thù gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu nguầy nguậy, thở dài: "Nguyên nhân cụ thể có chút khó nói. Nhưng ta thật sự không hề có quan hệ tình cảm gì với Mạnh Bà! Tuyệt đối không có!"

Đây là lần đầu tiên Trình Tiểu Hoa yêu đương, cũng giống như những thiếu nữ bình thường khác, cô ôm tình cảm đơn thuần nhất muốn cùng Cảnh Thù vui vẻ sống cùng nhau. Chợt nghe thấy những chuyện kia, mộng tưởng trong lòng Trình Tiểu Hoa chớp mắt sụp đổ.

Thấy bộ dáng nghiêm túc của Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa mềm lòng, hỏi dò: "Cái anh gọi là nguyên nhân khó nói, có liên quan đến cân bằng của hai giới, an nguy của tam giới sao?"

Cảnh Thù sửng sốt, sau đó cảm thấy cứ để Trình Tiểu Hoa hiểu lầm cũng tốt: "Đúng vậy, nó liên quan đến sự cân bằng của hai giới, sự an nguy của tam giới. Cho nên, Hoa Hoa, em phải tin ta!"

Trình Tiểu Hoa vẫn còn hơi ngây thơ, thấy hắn nghiêm túc như vậy nên cũng bán tín bán nghi. Suy nghĩ một hồi, cô lại hỏi: "Điện hạ, tại sao ngài lại thích tôi? Tôi cũng không phải người đẹp xuất chúng gì, cũng không làm chuyện gì khiến ngài cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp mà."

Cảnh Thù nói: "Rõ ràng là em hỏi ta trước, hỏi ta thích em đúng không mà. Ừ thì lúc đó em nói chúng ta không xứng, còn nói rất nhiều lý do. Nhưng sau đó Tôn Danh Dương nói với ta, phụ nữ đều là miệng nói một đằng, tim muốn một nẻo. Em nói như vậy nhất định là vì muốn thu hút sự chú ý của ta. Lúc đầu ta có chút lo lắng. Sau đó thì ta phát hiện ra em cũng rất tốt."

Trình Tiểu Hoa nghe vậy, cảm thấy tức giận: "Sao lại có chân chó của Tôn Danh Dương nữa? Cho nên, thật ra ngài không thích tôi, chỉ là cảm thấy ở Nhân gian quá buồn chán nên mới chọn yêu đương cùng tôi, cho bớt nhàm chán hả?"

"Không phải như vậy. Nhân gian làm sao có thể nhàm chán bằng Minh giới chứ? Lúc ở Minh giới, ta cũng đâu có thích ai, ta..." Hắn muốn giải thích nhưng lại cảm thấy càng giải thích càng thêm sai. Đành nói: "Thích một người đâu cần lý do cơ chứ? Nếu có thể nói được rõ lý do tại sao thích một người thì đó không phải là thích nữa rồi."

Trình Tiểu Hoa cúi đầu im lặng, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cảnh Thù vừa ra khỏi phòng Trình Tiểu Hoa thì sắc mặt đại biến, vô cùng tức giận, lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

Ở Minh giới, trong điện của Diêm La thứ mười.

Quảng Bình Diêm La đang ngồi nghe cấp dưới báo cáo công tác, di động chợt rung, mở ra thì thấy là tin nhắn của Cảnh Thù:

[Họ Quảng kia, tuyệt giao!!!]

Cách màn hình di động mà Quảng Bình vẫn cảm nhận được cơn tức giận của hắn, anh muốn gửi một tin nhắn hỏi lý do mà không ngờ được, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:

[Bạn và người này không phải là bạn bè. Xin hãy kết bạn trước!]

Quảng Bình sửng sốt: Đây là cho mình vào danh sách đen rồi à? Mình đã làm sai gì cơ chứ? ToT

---

Hình như đoạn đầu edit hơi lủng củng =]]

Thấy thương Quảng Bình cưa cưa quá đi :v thứ mê gái bỏ bạn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info