ZingTruyen.Info

[Hoàn Thành/Edit] Tiệm hoành thánh số 444 - Cửu Tiêu

Chương 103

Dramione2525

Chương 103: Giày múa màu đỏ 2

Thấy chồng không tin lời mình, người phụ nữ gọi con gái vào trong phòng, chỉ vào đôi giày đỏ, nói: "Khả Khả, hôm qua lúc chúng ta sắp xếp lại quần áo, con nhìn thấy mẹ đã cất đôi giày này vào trong tủ rồi đúng không? Sáng nay, không hiểu sao nó lại xuất hiện bên gối đầu của mẹ, con nói xem có phải rất kì lạ không?"

Con gái nghe xong lời của cô, trong lòng cũng không thoải mái: "Kì lạ thì vứt đi thôi ạ! Đồ hồi con còn nhỏ thì giữ lại làm gì ạ?"

Nói xong thì tiện tay cầm đôi giày lên vứt ra ngoài cửa sổ.

"Ôi! Đừng..." Người phụ nữ muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi, đôi giày màu đỏ đã biến mất ngoài cửa sổ. Người phụ nữ thở dài, trong mắt có chút không nỡ: "Đó là đôi giày múa con thích nhất, cũng là quà sinh nhật mẹ tặng cho con, hồi còn nhỏ, lúc tập múa con còn không nỡ đi, lúc biểu diễn mới đi hai lần, sau đó thì luôn giữ cho mới. Mẹ còn muốn giữ lại làm kỷ niệm đấy."

Cô con gái ôm lấy vai mẹ, cười ngọt ngào: "Mẹ cũng đã nói là chuyện hồi nhỏ. Giờ con lớn rồi, cũng không dùng được đâu ạ. Giữ lại cũng tốn chỗ, huống hồ mẹ còn cảm thấy nói quỷ dị nữa. Thôi mẹ ơi, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa ạ."

Cô con gái an ủi mẹ xong thì đứng dậy chuẩn bị về phòng mình.

Người phụ nữ hỏi: "Hôm nay con muốn ra ngoài hả? Bình thường ở trường học hành vất vả như vậy, giờ được nghỉ thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi, ở nhà chơi vứi mẹ."

"Mẹ ơi, con đã hẹn với mấy người bạn học là hôm nay sẽ đi leo núi rồi, tối nay tụi con sẽ ngủ ở ngoài, không về đâu ạ..."

Còn chưa nói hết câu thì cô con gái đã đi khỏi.

Người phụ nữ tên là Lâm Mai, năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi. Bởi vì thu nhập của chồng khá tốt, hơn nữa hai người họ chú trọng việc giáo dục con cái hơn nên sau khi sinh con, Lâm Mai ở nhà làm nội trợ.

Trong mắt nhiều người đàn ông, ở nhà làm nội trợ giống như chẳng làm việc gì cả. Nhưng thật ra thì mỗi ngày, Lâm Mai đều rất bận rộn. Lúc con còn nhỏ lúc nào cũng phải để mắt đến nó. Lúc lớn hơn một chút, ngoại trừ những việc trong nhà, còn phải đưa con đi học trên trường, sau đó cùng nó học đủ các lớp bồi dưỡng. Mặc dù rất là mệt nhưng chỉ cần mỗi ngày đều thấy con mình ngày càng ưu tú hơn thì trong lòng người làm mẹ rất vui vẻ, có cảm giác thành tựu.

Những năm gần đây, điều kiện tốt hơn rất nhiều. Gia đình họ thuê được giúp việc theo giờ, cô con gái Phương Khả Khả đã học đại học, ở kí túc xá của trường, cuối tuần mới về nhà, cuộc sống của Lâm Mai theo đó trở nên rảnh rỗi hơn. Bởi vì có chuyện sắp xảy ra, ban ngày Lâm Mai ở nhà một mình luôn cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo. Không hiểu sao nhưng cô có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn trộm mình, làm cho cô đứng ngồi không yên.

Không ở trong nhà nổi nữa, Lâm Mai xách túi vội vàng rời khỏi nhà, hẹn bạn đi uống trà, rồi kể luôn chuyện khiến mình sốt ruột.

Người bạn mà cô hẹn chính là bạn thân nhiều năm, sau khi nghe xong lời của cô thì nói: "Chi bằng cậu đi tìm một thầy pháp xem sao."

Trong tiệm hoành thánh số 444-1.

Hôm nay Sơn Miêu rất vui vẻ, bởi vì Manh Manh đến tiệm hoành thánh. Lúc trước, sau khi kết thúc chuyện linh dị ở sơn trang nhà họ Vương và chuyện của Liễu Tinh Vân thì cô Vương và Trình Tiểu Hoa trở thành bạn bè.

Mà thành phố Vọng Giang là quê mẹ của cô Vương, cách thành phố Yến Vân không xa, hàng tháng bà Vương đều trở về một lần. Giờ đang là lúc nghỉ hè, cô Vương đưa Vương Manh Manh về thành phố Vọng Giang chơi một thời gian. Đúng lúc không có chuyện gì, nhàn rỗi, nên cô Vương đưa Vương Manh Manh đến tiệm hoành thánh ăn thử hoành thánh. Cô Vương đã nghe Sơn Miêu nói hoành thánh trong tiệm của họ ở đây cũng khá nổi tiếng, nên mới muốn đến ăn thử.

Lúc nãy là hơn một giờ chiều, đã qua giờ đông khách nhất, trong tiệm chỉ có ba, bốn vị khách. Trình Tiểu Hoa mời bà Vương và Vương Manh Manh ngồi xuống, cười hỏi: "Hai người muốn ăn loại nhân gì? Trong tiệm của chúng cháu nhân được ưa thích nhất là nhân thịt heo đấy."

Trong tiệm hoành thánh của bọn họ, khẩu vị của khách phân hóa rất lớn. Lúc giữa trưa, buổi tối, là thời điểm người thường đến ăn thì loại nhân hoành thánh được ưa thích nhất là nhân thịt heo. Chủ yếu là vì nhân thịt này là loại mà Địa phủ Tư cung cấp, heo được nuôi thả, cho ăn thức ăn từ tự nhiên, không có mùi hôi, chỉ có mùi thơm mà thôi. Còn ban đêm, lúc quỷ sai đến ăn thì nhân thịt heo lại bị ghét bỏ. Món yêu thích nhất là cơm, mì. Cho dù có thích ăn hoành thánh thì cũng sẽ chọn những loại nhân khác. Cũng đúng thôi, trước kia mỗi ngày đều ăn hoành thánh nhân thịt heo, ăn đến mức muốn nôn, giờ được lựa chọn nhiều món hơn thì dại gì không chọn chứ.

Cô Vương nghe Trình Tiểu Hoa giới thiệu xong thì nói: "Vậy cho cô hai bát hoành thánh nhân thịt heo đi."

Vì là lần đầu tiên cô Vương đến, Trình Tiểu Hoa không muốn để mặc cô ấy nên đuổi Sơn Miêu đi nấu hoành thánh, còn mình thì ngồi lại nói chuyện với cô Vương.

"Manh Manh thi cuối kì có tốt không nào?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt cô Vương có chút không tốt, lườm Vương Manh Manh một cái, nói với Trình Tiểu Hoa: "Con nhóc này cả ngày ham chơi, chỉ xếp thứ mười ba trong lớp."

Trình Tiểu Hoa xoa đầu Vương Manh Manh, cười nói: "Mười ba cũng được rồi. Em ấy vẫn còn nhỏ, cô đừng tạo áp lực quá."

Cô Vương hừ một tiếng: "Trường học của nó là trường tư, một lớp chỉ có mười lăm người thôi đấy!"

Tổng cổng mười lăm người, xếp thứ mười ba, nói cách khác là xếp thứ ba từ dưới lên... Thành tích như này đúng thật là không tốt rồi.

Cô Vương quở trách: "Manh Manh ơi, học phí hàng năm của con là mấy vạn tệ đấy, hơn nữa còn phải học thêm, một năm cũng tốn hơn mười vạn tệ. Có tốn kém mấy, cha với mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần con học tốt là được. Nhưng con thì hay rồi, thành tích trong trường thật không dám nhìn thẳng. Vũ đạo, vẽ tranh, đàn violon, tiếng Anh, con đều không muốn học. Học vũ đạo thì con kêu vất vả, vẽ tranh thì nhàm chán, đàn violon thì không có hứng thú, tiếng Anh thì than khó con nói xem, con gái nhà người ta sau này đều đa tài đa nghệ, cái gì con cũng không muốn học, tương lai lấy gì so sánh với người ta đây?"

Vương Manh Manh trợn mắt: "Con mới không thèm so với người ta!"

Trình Tiểu Hoa nghe thấy Vương Manh Manh phải học nhiều như vậy, hơi có chút giật mình: "Em ấy bé như vậy, cô muốn em ý học nhiều như thế, không khỏi rất vất vả đi?"

Cô Vương nói: "Không vất vả sao được? Xã hội giờ cạnh tranh lớn như vậy, lúc nhỏ không cố gắng nỗ lực, đợi đến khi trưởng thành thì nỗ lực cũng không còn kịp nữa rồi."

Đối với vấn đề giáo dục con trẻ, Trình Tiểu Hoa không có nhiều kinh nghiệm nên không dễ xen vào. Lại thấy Vương Manh Manh đang cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp nên nói: "Manh Manh ơi, em có muốn xem tivi không? Điều khiển từ xa ở bên kia, em muốn xem gì thì cứ bật lên xem nhé."

Vương Manh Manh đang muốn đi lấy điều khiển ti vi thì lại nghe thấy mẹ mình nói: "Nó cả ngày chỉ biết xem hoạt hình, não sắp đặc quánh lại rồi."

Trình Tiểu Hoa cười: "Có ai lại nói con gái mình như vậy đâu chứ? Người không biết sẽ tưởng cô là mẹ kế đấy!"

Rốt cuộc Vương Manh Manh không dám đi lấy điều khiển nữa, nhưng cũng không muốn ở lại để nghe mẹ giáo huấn nên trượt xuống khỏi ghế tựa, chạy đến sau bếp tìm Sơn Miêu.

Do đang ở trong tiệm của Trình Tiểu Hoa nên cô Vương không quản Vương Manh Manh lắm. Cô ấy vừa đánh giá cửa tiệm vừa nói: "Cửa tiệm này rất nhẹ nhàng, khoan khoái, nhưng mở cửa tiệm kiểu này chắc là rất vất vả đúng không?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Cháu cũng quen rồi, nên thấy cũng tốt cô ạ."

Cô Vương có chút không hiểu, hỏi: "Tiểu Hoa này, cháu có khả năng thông hai giới âm dương, đi xem phong thủy, tính hạn cho người ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Sao lại làm cái này cho mệt ra?"

Trước đo cô Vương cũng đã giới thiệu mấy mối làm ăn cho Trình Tiểu Hoa. Nhưng lúc đó vừa đúng lúc Trình Tiểu Hoa cũng phải làm nhiệm vụ, không thể đi được nên từ chối. Cô Vương còn nghĩ rằng cô không thích làm mấy việc đó.

Trình Tiểu Hoa nghe thế chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Cháu, cháu thích bán hoành thánh."

Ôi, rõ ràng có thể dựa vào việc bắt ma để làm giàu, nhưng Trình Tiểu Hoa lại bị ép buộc phải bán hoành thánh ở tiệm này. Ngẫm lại đúng là có chút không cam tâm mà.

Sau bếp, Sơn Miêu thấy Vương Manh Manh đến, vội hỏi: "Ai da, Manh Manh, em đói bụng rồi hả, chờ lâu quá sao? Hoành thánh xong ngay đây."

Vương Manh Manh thấy Sơn Miêu cầm muôi khuấy mấy cái trong nồi, rất có dáng vẻ đầu bếp chuyên nghiệp, nói: "Anh Miêu, anh thật giỏi, còn biết nấu ăn nữa. Nấu ăn nhìn có vẻ rất hay, có thể để em thử chút không?"

Sơn Miêu nói: "Khó lắm, em vẫn còn bé. Đứng không đến bệ bếp đâu."

Vương Manh Manh bĩu môi, vẻ mặt mất hứng: "Anh Miêu, anh chê em thấp sao?"

Sơn Miêu quay đầu, yêu chiều vuốt mũi cô bé, nói: "Sao lại chê em chứ? Chờ đến lúc em lớn, anh sẽ dạy cho em sau. Manh Manh, em đứng xa một chút, nước trong nồi rất nóng, nếu bị bắn lên người sẽ bị bỏng, nổi bọng nước đấy! Nếu không em cứ ra đằng trước ngồi chờ đi, sắp xong rồi, anh sẽ ngay lập tức bưng ra cho em ăn."

Vương Manh Manh càng bĩu môi hơn, tức giận nói: "Em mới không thèm ra đằng trước ngồi đâu! Tránh cho mẹ em thấy em là quở trách em!"

"Sao thế?"

Vương Manh Manh bắt chước dáng vẻ người lớn, thở dài nói: "Mẹ em lúc nào cũng chỉ biết bắt ép học cái này học cái kia, em chán lắm luôn. Kì thi lần này lại thi không tốt, mẹ gặp ai cũng kể, mỗi lần đều cường điệu việc em xếp thứ mười ba của lớp, nói cứ như em thi chỉ được mười ba điểm không bằng ấy."

Vương Manh Manh tầm tuổi nhơ nhỡ, có nhiều chuyện chỗ hiểu chỗ không, ý muốn tự lập cũng lớn hơn, cũng thích phản kháng lại sự quản thúc của cha mẹ.

Sơn Miêu an ủi nói: "Mẹ mình mà, nói vài câu cũng được thôi. Không sao đâu!"

Nếu như là người khác bắt nạt Vương Manh Manh, khẳng định Sơn Miêu sẽ xông lên liều mạng với người đó. Nhưng mà đối phương là mẹ Manh Manh thì lại khác, nhất là tuy rằng Sơn Miêu không hiểu sao mẹ cô bé lại muốn ép cô bé học nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy là vì muốn tốt cho cô bé.

Vương Manh Manh nói: "Mẹ có thể bắt nạt con mình được không?"

Sơn Miêu lắc đầu.

Vương Manh Manh còn nói: "Mặc dù em chỉ là trẻ con, nhưng không thể mặc người chém giết. Em quyết định rồi, em phải bỏ nhà ra đi để cho mẹ em tỉnh ngộ, thấy được mình quá đáng đáng mức nào, cũng hiểu rõ mất đi em là tổn thất lớn nhường nào!"

Sơn Miêu cả kinh: "Cái gì, em muốn bỏ nhà ra đi?"

Vương Manh Manh vội "suỵt" môt tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ với Sơn Miêu: "Anh Miêu, anh nói nhỏ chút đừng để mẹ em nghe thấy!"

Sơn Miêu cũng nhỏ giọng nói: "Manh Manh, em đừng manh động!"

Vương Manh Manh chớp đôi mắt to tròn, bày ra vẻ mặt đáng thương, vô tội: "Anh Miêu, anh sẽ bán đứng em à? Em xem anh là người nhà nên mới nói cho anh biết đấy!"

Sơn Miêu vội cam đoan: "Đương nhiên là anh không!"

Vương Manh Manh cười, trên khuôn mặt tròn tròn xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu: "Anh Miêu, anh nhất định sẽ giúp em đúng không nào?"

Sơn Miêu gật đầu: "Sẽ"

Vương Manh Manh cười càng ngọt hơn: "Tốt lắm! Mười giờ tối nay, anh lặng lẽ đến nhà bà ngoại đón em nhé, nhà bà ngoại em là phòng 101, tầng 1, ở Hoa Viên Kim Sắc, căn phòng đầu tiên luôn ấy. Anh đừng đi cửa chính, cứ ở cửa sổ chờ em."

Sơn Miêu: "Như vậy không hay đâu? Mẹ em sẽ nghĩ là anh lừa em trốn đi đấy."

Vương Manh Manh: "Nếu anh không giúp, em tự mình đi đấy. Anh Miêu, bên ngoài nhiều người xấu lắm, nhất định anh cũng sợ em bị người xấu lừa đúng không?"

Sơn Miêu bỗng nhiên nhớ đến, gần đây trên Nhân gian lưu hành một từ gọi là "Sáo lộ"*. Cậu cảm thấy vào khoảnh khắc này, cậu đã chui vào trong sáo lộ của Vương Manh Manh. Nhưng đối diện với đôi mắt to, đầy vẻ khẩn cầu của Vương Manh Manh, ngoài đồng ý, Sơn Miêu không còn cách nào khác cả.

*Sáo lộ: Cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng Trung Quốc vào năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.

Lúc cô Vương ăn hoành thánh nhân thịt heo, hai mắt sáng lên, liên tục khen ngợi: "Rất ngon! Ngon quá! So với hoành thánh cô từng ăn thì ngon hơn nhiều. Hình như nấu hơi lâu, nên vỏ hơi nát. Sơn Miêu này, cháu vẫn phải theo học Tiểu Hoa nhiều hơn để nâng cao tay nghề nhé."

Trình Tiểu Hoa thấy lạ, nhìn Sơn Miêu, nghĩ rằng: Sơn Miêu đã nấu hoành thánh hơn nửa năm, tay nghề nấu hoành thánh đã bằng mình từ lâu. Sao nay lại quên mất tiêu chuẩn? Chẳng lẽ là vừa rồi ở trong bếp chơi đùa với Manh Manh, nên quên? Ôi, rốt cuộc là vẫn còn tính trẻ con, không trách được!

Sơn Miêu cũng không tiện nói là vì cùng thương lượng mưu kế với Vương Manh Manh cho nên hoành thánh mới bị nấu quá lửa. Cậu nhìn Vương Manh Manh, chỉ có thể ra vẻ thành thật gật đầu: "Vâng. Cháu sẽ nỗ lực học tập hơn nữa."

Lúc này, con mèo trước nay không có tâm sự gì như Sơn Miêu lại thấy tâm tình rất trầm trọng. Cậu cảm thấy chuyện mình sắp làm rất có lỗi với cô Vương.

Ăn xong hoành thánh, cô Vương ngồi nói chuyện với Trình Tiểu Hoa một lát rồi dắt Vương Manh Manh đi về. Trước khi về, Vương Manh Manh còn không quên vụng trộm liếc Sơn Miêu một cái, ngón tay ra hiệu "mười" nhắc nhở cậu chuyện phải làm lúc mười giờ đêm nay.

Ngày hôm nay, Sơn Miêu có tâm sự nên làm việc cũng chậm hơn mọi ngày. Lúc dọn dẹp cũng không cẩn thận, nên còn vẩy bẩn lên cả chân Cảnh Thù.

Sơn Miêu thấy sắc mặt Cảnh Thù không tốt, muốn lau sạch thì bị Cảnh Thù phất tay: "Bỏ cái tay mèo của ngươi ra, miễn cho càng lau càng bẩn."

Sơn Miêu: "Hay tôi múc một chậu nước cho ngài rửa chân?"

Cảnh Thù nguýt một cái: "Bản quân cũng không dám sai ngươi, tránh cho Hoa Hoa thấy, lại chỉ trích ta quan liêu."

Hắn cúi đầu nhìn vết bẩn trên chân mình, bàn tay phất nhẹ một cái, một luồng gió mát không tiếng động làm sạch chân hắn.

Mà sau đó, hắn xoay người đi về sau quầy thu ngân, chuẩn bị lên mạng chơi điện tử. Lúc này không có khách, nhàn rỗi khó có được, nên có chút ngứa tay. Lại thấy Sơn Miêu cầm chổi lau đi theo, Cảnh Thù cau mày kiếm: "Sao?"

Sơn Miêu do dự một lát, mới dè dặt cẩn trọng hỏi: "Điện hạ, tôi muốn thỉnh giáo một chút. Nếu như nhất định phải đắc tội với một trong hai người là bạn gái và mẹ vợ tương lai thì ngài chọn đắc tội với ai?"

Cảnh Thù: "Sao ta phải chọn? Ta không có mẹ vợ tương lai."

"Nếu, tôi là nói nếu có thì ngài chọn như thế nào?"

Cảnh Thù ngẩn ra, đột nhiên cười ra tiếng: "Ta nói gần đây ngươi lại xem phim tình cảm nào à, chịu kích thích sao? Sơn Miêu, bản quân nói này, những tình tiết trong phim đều là viết ra, chỉ để giải trí, tiêu tốn thời gian thôi. Ngươi tưởng thật thì khờ quá."

Sơn Miêu cũng bày ra vẻ nghiêm trang, nói: "Trong số những người đàn ông trong cửa hàng chúng ta, chỉ có ngài là đã thật sự yêu đương. Nên tôi muốn hỏi xem ngài sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Đương nhiên ta chọn..." Cảnh Thù vừa muốn nói ra khỏi miệng thì trong đầu bỗng "nảy số", thầm suy tư: Con mèo ngốc này sao có thể hỏi một vấn đề hóc búa như thế? Chẳng lẽ là Hoa Hoa để cho nó hỏi, để kiểm tra tâm ý của ta? Nhưng như thế lại càng thấy có cảm giác kì quái?

Vì thế, Cảnh Thù ngay lập tức bỏ cái thái độ vừa nãy, thận trọng mà khẳng định nói: "Nhất định là phải quan tâm đến cảm xúc của bạn gái trước rồi! Ngươi nghĩ mà xem, nếu như đắc tội với bạn gái, cô ấy tức giận rồi thì ngươi làm gì còn mẹ vợ nữa? Mặt khác, nếu như dỗ dành bạn gái tốt rồi thì sau đó có thể cùng bạn gái đi dỗ mẹ vợ, như vậy là một mũi tên trúng hai con chim rồi!"

Sơn Miêu lại hỏi: "Nếu như chị Tiểu Hoa muốn ngài buông bỏ mọi thứ, cùng chị ấy trốn đi, ngài sẽ làm như thế nào?"

Cảnh Thù vỗ xuống bàn thu ngân: "Tất nhiên là cầu còn không được!"

Nếu như không phải bị ràng buộc với hệ thống Địa phủ Tư, hắn lại tạm thời không có cách giải trừ cho cô, đành ở lại đây, còn có thêm hai tên hầu không thể vứt nữa. Có thể bỏ trốn với Hoa Hoa, tự do tự tại đi chu du khắp ba giới, đối với Cảnh Thù mà nói đúng là cầu còn không được. Bởi thế nên khi trả lời vấn đề này, hắn không lo lắng gì nhiều.

Những nghi ngại trong lòng Sơn Miêu cũng bởi vì lời nói của Cảnh Thù mà bừng sáng, trên mặt cũng cười xán lạn: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài, điện hạ! Điện hạ, thực ra ngài thật sự là một người tốt!"

Dứt lòi, Sơn Miêu lại tiếp tục lau sàn, lần này đã quay trở về trạng thái bình thường.

Vẻ mặt Cảnh Thù mờ mịt: "Nó hiểu gì rồi?"

Đúng mười giờ tối, Sơn Miêu đúng hẹn xuất hiện ở cửa sổ phòng Manh Manh trong Hoa Viên Kim Sắc.

Nhà ông bà ngoại Vương Manh Manh, do tuổi ông ngoại đã lớn, không muốn leo cầu thang lại cảm thấy thang máy không an toàn nên mua phòng ở tầng một. Lại thêm đây là khu dân cư xa hoa, quản lý nghiêm cẩn, độ an toàn cao nên những hộ gia đình ở tầng một cũng không lắp khung bảo vệ.

Sơn Miêu đứng ở ngoài cửa sổ phòng Vương Manh Manh nhìn vào trong, nhưng chỉ thấy một mảnh tối đen, giống như người bên trong đang ngủ. Cậu xoay mặt sang nhìn phòng khách, chẳng những còn sáng đèn mà còn có thể nghe thấy tiếng ti vi truyền đến.

Sơn Miêu gõ cửa sổ, theo ám hiệu từ trước mà gõ năm cái, ba nhanh, hai chậm.

Rất nhanh sau đó rèm cửa sổ được kéo ra, cửa sổ cũng được mở ra, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của Vương Manh Manh cũng lộ ra, một đôi mắt to tròn sáng long lanh: "Anh Miêu, cuối cùng anh cũng đến rồi! Em biết là anh sẽ tuân thủ lời hứa mà!"

Lúc nói chuyện, Vương Manh Manh còn ôm theo một túi đồ có in hình nhân vật hoạt hình, cùng một cái gối hình động vật.

Sơn Miêu nói: "Hành lý của em đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

Vương Manh Manh nói: "Đương nhiên, em mang theo váy công chúa xinh nhất và giày da màu hồng nhạt. Còn có cái gối này, không có nó thì em không ngủ được!"

Vương Manh Manh thử leo vài lần, nhưng do bên trong khá cao nên không leo ra được. Sơn Miêu chỉ đành nhảy vào, dùng một tay ôm Vương Manh Manh ra ngoài. Chính vào lúc qua bệ cửa sổ, không cẩn thận mà phát ra tiếng "Kẽo kẹt".

Rèm cửa sổ phòng khách bị kéo ra, cô Vương mở cửa ló đầu ra cẩn thận nhìn, không thấy có gì khác thường, tự nhủ nói: "Trong tiểu khu lại có mèo hoang vào sao?"

Lúc này, Sơn Miêu đang cùng với Vương Manh Manh ngồi xổm ở dưới cây tùng, trong lòng cả kinh: "Cô ấy biết mình đến à?"

Đúng lúc này, Vương Manh Manh còn huých cậu: "Anh mau giả tiếng mèo kêu đi! Em xem phim truyền hình, vào lúc bị người nhà phát hiện, đều làm như vậy để thoát đấy!"

Vì thế Sơn Miêu chỉ có thể bóp mũi, giả tiếng mèo kêu: "Mèo, méo, meo!" :v

"Đúng là mèo hoang, mai phải đi tìm quản lý trách cứ mới được." Cô Vương đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa xuống.

Vương Manh Manh thấy không bị phát hiện, vui vẻ khen ngợi Sơn Miêu: "Anh Miêu, anh giả tiếng mèo kêu giỏi thật đấy, nghe cứ như mèo thật!"

"Ha ha..."

"Anh Miêu, khu này quản lý rất nghiêm, ban đêm còn có các chú bảo an đi tuần tra. Chúng ta phải cẩn thận chút, nhất định không được bị họ phát hiện ra!"

Một tay Sơn Miêu cần gối đầu, túi hành lý, tay kia thì nắm chặt tay Vương Manh Manh, đi đến chỗ bên ngoài khu chung cư. Vì tránh gặp phải bảo an đi tuần tra, Vương Manh Manh cố ý dẫn Sơn Miêu đi theo đường nhỏ dưới hàng cây tùng.

Đi một lúc, bỗng nhiên giẫm phải cái gì. Vương Manh Manh cúi đầu nhìn thì thấy là một đôi giày múa màu đỏ, trên giày còn được trang trí ngọc trai rất đẹp, dưới ánh sáng màu vàng ở tiểu khu, những viên ngọc trai phát ra một thứ ánh sáng nhu hòa.

Vương Manh Manh có học múa, nên tất nhiên nhận ra nó là thứ gì. Không nhịn được mà nhặt lên: "Giày múa này đẹp quá, so với đôi giày đính nơ bướm của em còn đẹp hơn. Em muốn đưa cho mẹ xem, để mẹ em nhìn rồi mua cho em một đôi giống như vậy."

Sơn Miêu nói: "Không phải em nói từ nay về sau không học múa nữa sao? Hơn nữa, đã bỏ nhà ra đi thì còn cần giày múa làm cái gì?"

Vương Manh Manh ôm đôi giày múa, đầu cúi thấp, nhỏ giọng nói: "Em, thật ra cũng không ghét học mua, chỉ là em không thích bị mẹ quản quá nghiêm thôi."

Sơn Miêu xoa đầu Manh Manh nói: "Quản nghiêm cũng chỉ vì hy vọng tương lai em trở nên ưu tú, có thể trở thành một cô công chúa thật sự thôi!"

Vương Manh Manh ngẩng đầu lên, nhìn Sơn Miêu: "Anh Miêu, anh nói xem, em bỏ đi rồi, sau này không về nữa, mẹ em sẽ rất đau lòng đúng không?"

Sơn Miêu nói: "Tất nhiên rồi. Cô cũng chỉ có mỗi một cô con gái cưng là em, cho dù em muốn đồ chơi như thế nào, quần áo đẹp đẽ như thế nào cô đều mua cho em mà. Nhưng mà trên thế giới này, không phải đứa bé nào cũng hạnh phúc như em đâu. Còn có rất nhiều đứa trẻ không có mẹ, cho nên cũng sẽ không có người mua đồ đẹp, đồ chơi đắt tiền cho. Thậm chí, có rất nhiều đứa không có cả cơ hội được đi học."

Vương Manh Manh nói: "Giống như anh Miêu sao? Anh Miêu, có phải anh đang nhớ đến mẹ anh không?"

Sơn Miêu không biết nên trả lời như thế nào.

Mẹ cậu là một con mèo rừng bình thường, tuổi thọ có hạn, lúc cậu còn chưa có linh trí đã chết rồi. Hơn nữa, mèo rừng là một loài động vật sống đơn độc, sau khi trưởng thành sẽ độc lập, tình cảm đối với mẹ rất nhạt. Chẳng phải chỉ sau khi có linh trí, thành yêu tinh, trước đó, cậu với mèo mẹ cũng không có tình cảm sâu nặng gì.

Vương Manh Manh thấy cậu trầm mặc, còn hiểu lầm rằng mình làm Sơn Miêu thương tâm, vội an ủi: "Anh Miêu, em không cố ý làm anh không vui đâu, anh đừng đau lòng, sau này em là người thân của anh, mẹ em cũng chính là mẹ anh!"

Sơn Miêu lập tức vui vẻ gật đầu, cậu biết, đợi Manh Manh lớn lên, hai người kết hôn, mẹ Manh Manh cũng quả thật sẽ là mẹ cậu.

Vương Manh Manh cẩn thận suy xét một lát, nói: "Nếu đi thật, nhất định em sẽ rất nhớ mẹ, mẹ cũng sẽ nhớ em rất nhiều. Nhưng nếu cứ như vậy đi về, mẹ sẽ không nhận ra sai lầm của mình. Cho nên, em quyết định trốn đi một đêm. Chờ đến ngày mai, để mẹ em sốt ruột một đêm rồi mới quay về."

Sơn Miêu tỏ vẻ đồng ý: "Cũng được, anh ở cùng em."

Trẻ con đều không thể thức quá khuya. Vương Manh Manh rất nhanh đã buồn ngủ, dựa vào bên cạnh Sơn Miêu mà ngủ thiếp đi. Trong mơ vẫn còn nói mớ: "Mẹ đừng ép con học nữa..."

Sơn Miêu ôm Manh Manh vào lòng, để cho cô bé dễ ngủ hơn. Lại lấy từ trong hành lý ra một bộ đồ, đắp lên, tránh cho cô bé bị cảm lạnh. Còn mình thì ngồi khoanh chân trên cỏ, nhắm mắt dưỡng thần.

Chờ đến khi Vương Manh Manh tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Trên đường trong khu nhà, người dạy sớm chạy bộ, người dắt chó đi dạo, còn có một nhà ba người vui vẻ đi qua. Xa xa, Vương Manh Manh thấy mẹ, ông ngoại, bà ngoại đang hốt hoảng chạy trên đường, bên cạnh còn có bảo an đang nói gì với họ. Cuối cùng, bảo an đi trước dẫn đường, hình như là đưa bọn họ đi đâu đó.

Sơn Miêu cũng thấy cảnh đó, đoán: "Nhất định là cô không thấy em đâu, nên đến phòng bảo an xem camera giám sát."

Hiện giờ các khu chung cư đều có camera giám sát, nhất là những khu xa hoa, trước cửa mỗi nhà đều có một cãi. Sơn Miêu sống trong xã hội loài người lâu, nên cũng hiểu rõ.

Mấu chốt là nếu cô Vương xem xong mà không thấy có đoạn nào ghi lại hình ảnh bọn họ - vì bọn họ đi theo đường nhỏ, nên tránh được camera – có phải sẽ nghĩ bọn họ bốc hơi mất? Sau đó sẽ liên tưởng đến những chuyện linh dị?

Vương Manh Manh có chút sợ hãi: "Anh Miêu, mẹ em hình như rất lo lắng. Anh đoán xem giờ em trở về mẹ có tức giận không?"

"Cô lo lắng cho em nhiều hơn. Nếu như em không quay về, có lẽ sẽ báo cảnh sát đấy."

Vương Manh Manh vốn chỉ muốn dọa mẹ một chút, không muốn làm lớn chuyện, chẳng may bị truyền ra, lúc đi học lại sẽ bị thầy cô phê bình, bị bạn học cười chê.

"Em đi về đây, anh Miêu cứ trốn trong này nhé, chờ lát nữa thì anh hẵng về."

Vương Manh Manh nói xong thì vẫy tay chào Sơn Miêu, ôm gối đầu, kéo hành lý chạy xa. Không lâu sau thì chạm mặt với nhóm người cô Vương đang đi tìm đường.

Cô Vương ôm chặt Vương Manh Manh, mặc dù có chút tức giận nhưng không dám mắng con nữa. Về nhà, Vương Manh Manh vứt đồ vào trong phòng, đi tắm rửa rồi ăn cơm. Đã quên mất đôi giày múa màu đỏ cô bé thuận tay nhặt lên còn đang ở trong túi hành lý.

Lời nói của bạn thân làm cho Lâm Mai như được cảnh tỉnh. Đúng thế, sao cô lại không nghĩ ra, nhưng cần đi đâu tìm người trừ tai họa đây? Nếu tìm người, tất nhiên cứ để người quen giới thiệu mới được.

Bạn thân giới thiệu cho cô một bà đồng, nghe nói nổi danh trong toàn tỉnh. Tìm bà ấy đều phải có người quen giới thiệu mới được. Nơi bà đồng ở cũng giống như những người trong thành phố khác, là ở một khu chung cư bình thường.

Lâm Mai theo địa chỉ, tìm được chỗ, thấy cửa khép hờ, gõ cửa hai lần mà không thấy người trả lời, cửa cũng tự động mở ra.

Vào trong phòng thì thấy quá âm u. Nhìn đi nhìn lại, không biết có phải là vì đặc thù nghề nghiệp không mà trong phòng được trang trí giống như phật đường ở cổ đại. Ở phòng khách còn có mấy bức tượng thần không rõ tên. Bởi vì rèm cửa sổ được thả xuống, nên trong phòng rất âm u, dù đang là giữa trưa.

Lâm Mai cảm thấy kì quái, tuy rằng bạn thân nói tính cách của bà đồng rất cổ quái, sở thích cũng cổ quái, nhưng đã hẹn trước, sao giờ lại không thấy người đâu?

"Xin chào, xin hỏi có ai ở nhà không? Có ai không?"

Lâm Mai gọi hai câu, nghĩ bụng không có người trả lời thì đi về trước. Chính vào lúc xoay người muốn đi về thì nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên sàn phát ra từng tiếng "cộp cộp"

Lâm Mai cả kinh, quay đầu thì thấy một người đang đi đến trước cửa sổ phòng khách, kéo rèm cửa lên, làm cho trong phòng sáng sủa hơn, Lâm Mai cũng thấy rõ người trước mặt.

Tầm hai mươi tuổi, nhìn khá giống sinh viên đại học. Trên người mặc một bộ váy chiffon, mái tóc dài ngang thắt lưng vừa đen vừa thẳng, ngũ quan thanh tú, làn da trắng mịn như đồ sứ, nụ cười rất đẹp, nhìn không hề giống bà đồng.

Lâm Mai tiến lên hỏi: "Xin hỏi là thầy Vương sao?"

Cô gái xinh đẹp chớp mắt cười: "Sư phụ có việc ra ngoài rồi."

Thầy? Đây là đồ đệ của thầy Vương sao?

"Tôi có hẹn với thầy ấy, sao lại đi đâu mất?"

"Bởi vì sư phụ có việc gấp."

"Lúc nào thì thầy về? Chuyện của tôi cũng rất gấp?"

"Có lẽ là mười ngày nửa tháng đấy, cũng có thể dài hơn. Nhưng sư phụ có nói, chuyện của cô cháu có thể giải quyết được."

"Vậy..." Lâm Mai nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của cô gái mà thấy do dự.

Đối phương vẫn đang cười, ánh mắt như lơ đãng nhìn lướt qua người Lâm Mai, trong nháy mắt, Lâm Mai có cảm giác như bị nhìn thấu hết thảy những gì riêng tư, trong lòng cũng cả kinh. Vì sao cô gái trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh nhìn thấu mọi chuyện?

Lúc này lại nghe thiếu nữ nói: "Gần đây có phải cô bị thứ gì ám? Trong nhà chắc hay xuất hiện những chuyện lạ khó giải thích?"

"Làm sao cháu biết được?" Lâm Mai cả kinh, tuy rằng trước khi đến, cô có gọi điện hẹn trước nhưng cũng không có nói kĩ. Thiếu nữ này chỉ nhìn qua mà đoán được, đúng là có chút bản lĩnh.

Đối phương chỉ cười nhưng không nói gì cả.

Lâm Mai nói: "Trong nhà cô có chút chuyện lạ, nên muốn nhờ thầy đi xem gúp. Nếu thầy đã dặn dò tiểu sư phụ, thì có thể phiền cháu tới xem được không? Bao nhiêu tiền cũng được."

Thiếu nữ nói: "Không cần gọi cháu là tiểu sư phụ đâu, nghe như người xuất gia. Cháu tên là Trình Tiểu Hoa."

Trình Tiểu Hoa đi ra khỏi gian phòng cổ quái này, lúc đi đến cửa thì khóa cửa lại. Lâm Mai không thể tưởng tượng được, người sư phụ có việc rời đi mà Trình Tiểu Hoa nói, giờ đang nằm ngủ say trên giường trong phòng ngủ, không hề hay biết một mối làm ăn đã bị người cướp mất.

Đương nhiên Trình Tiểu Hoa không làm đồ đệ cho người khác, cũng không có rảnh mà xen vào chuyện của người khác. Cho nên, xuất hiện trước mặt Lâm Mai chỉ vì làm nhiệm vụ thôi. Cách phát nhiệm vụ của Địa phủ Tư thật sự rất khó đoán. Trước đó là độ khó ba, bốn sao, lần này thì hay rồi, một nhiệm vụ một sao.

Nhiệm vụ này có cái gì khó thì đó chính là làm sao để tiếp cận được với Lâm Mai, nếu tùy tiện chạy đến nói, có lẽ người ta sẽ không tin. May mà lúc Trình Tiểu Hoa theo dõi Lâm Mai thì nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Mai và bạn thân nên biết cô ấy đi tìm bà đồng.

Bà đồng kia có bản lĩnh hay không cũng không liên quan đến Trình Tiểu Hoa, cô ẩn thân đi vào, sau đó dùng linh lực làm đối phương ngủ say, rồi giả mạo làm đồ đệ, lại được Lâm Mai mời đi, hết thảy đều rất thuận lợi.

Đến trong nhà Lâm Mai, Trình Tiểu Hoa bắt đầu đi kiểm tra một phòng. Nhà họ có bốn phòng, ba phòng ngủ, một phòng sách. Các phòng đều có cửa sổ lớn, ánh sáng theo cửa sổ vào trong phòng, rất sạch sẽ, không hề phát hiện ra có gì không ổn. Nhưng trên người Lâm Mai có một chút âm khí, so với lúc ở rạp chiếu phim đã phai nhạt rất nhiều.

Sau khi dạo một vòng thì trở lại phòng khách, ánh mắt Trình Tiểu Hoa dừng ở trên tường sau sô pha, trên đó treo một khung ảnh lớn, có tổng cộng mười bức ảnh. Ảnh chụp cuộc sống của ba người trong nhà. Ngoài cùng bên trái chắc là đã được chụp rất lâu, trên ảnh, đứa bé vẫn còn nhỏ, vợ chồng hai người cũng còn trẻ. Sau đó, đứa con dần lớn lên, trên mặt hai vợ chồng cũng dần xuất hiện nếp nhăn.

Lâm Mai bưng hai tách trà đi tới, thấy Trình Tiểu Hoa đang nhìn ảnh thì nói: "Đây là ảnh chụp hồi trước, gần nhất cũng là ba năm trước. Sau khi trang trí phòng thì chọn mấy tấm mang đi rửa. Những ảnh chụp treo tường này, trước đó cũng từng xuất hiện chuyện dị thường?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Chuyện dị thường gì?"

Lâm Mai vẫn còn sợ hãi kể lại: "Có lẽ là hơn một tháng trước. Lúc đó, chồng cô đi công tác nước ngoài, con gái cô ở nội trú, không về. Trong nhà chỉ có mỗi mình cô, cô nhớ rất rõ. Đầu buổi tôi, cô thấy nhàm chán nên xem ti vi. Lúc chuẩn bị đi ngủ, quay đầu nhìn ảnh trên tường, trong ảnh đều chụp lại những khoảng thời gian tốt đẹp. Đôi lúc cô cũng xem ảnh, nhớ lại trước kia, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lúc đó cũng vậy, nhìn một lát thì cô đi vào phòng ngủ. Lúc nửa đêm, không hiểu sao bị kinh hãi nên tỉnh dậy. Sau đó thì không ngủ lại được. Cô đi ra ngoài uống nước, lúc nhìn thấy qua thì thấy mấy ảnh đó ở trên ghế sô pha! Cô sợ đến mức không cầm nổi cốc, rơi vỡ trên mặt đất. Đêm đó, cô bị dọa sợ, bật hết đèn trong phòng, cứ ngồi mãi cho đến lúc trời sáng. Hôm sau cô phải đi đến nhà bạn thân ở, cho đến lúc chồng cô về, cô mới dám về nhà."

Trình Tiểu Hoa lại hỏi: "Chuyện này bắt đầu xuất hiện từ lúc nào?"

Lâm Mai cẩn thận nhớ lại, nói: "Chắc là từ nửa năm trước đi. Lúc đầu cô cũng không để ý bởi vì chỉ là mấy chuyện nhỏ. Ví dụ như dây buộc tóc, mỹ phẩm bị mở nắp. bởi vì chuyện quá nhỏ, hơn nữa tần suất cũng ít, cách mười ngày mới xuất hiện một lần. Trí nhớ của cô vốn không tốt, nên cứ nghĩ là mình quên trước quên sau làm mất. Cho đến một ngày, cô tận mắt thấy người giúp việc theo giờ dùng máy hút bụi hút được dây buộc tóc từ dưới tủ quần áo. Cho dù cô không cẩn thận làm mất thì cũng nên là ở dưới bàn trang điểm chứ? Làm sao có thể ở dưới tủ quần áo cách xa bàn trang điểm được? Cho dù không cẩn thận đá đi thì cũng không đá xa được đến vậy."

---

Cái đoạn từ để chỉ người này em thấy hơi phiền lòng =]] bà Vương thì nói là bà nghe cũng không hợp lý nên em sửa lại là cô, mấy chương trước em cũng đổi lại là cô luôn nè :3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info