ZingTruyen.Com

[Hoàn Thành/Edit] Tiệm hoành thánh số 444 - Cửu Tiêu

Chương 100

Dramione2525

Chương 100: A Phòng

Trước thời nhà Hán, trong dân gian tộc Hồ ly được coi là điềm lành, lúc thịnh vượng nhất thì là một trong bốn điềm lành lớn, được đặt ngang hàng với rồng, kỳ lân và phượng hoàng, những người cung phụng, tin tưởng và ngưỡng mộ nhiều vô kể.

Bởi vì có được sự tin tưởng và ngưỡng mộ ấy, nên linh lực của tộc hồ ly cũng mạnh hơn những chủng tộc khác, cũng rất dễ tu luyện thành người. Nhưng sau những sự kiện bị ẩn nào đó, tộc hồ ly bị gắn cho cái mác tà mị, dâm đãng, sự thịnh vượng dần suy giảm.

Tộc hồ ly dần sa sút, số lượng hồ ly tu luyện đắc đạo ngày càng ít. A Phòng chính là một con hồ ly may mắn nhất trong tộc loại của mình. Sinh ra đã có linh lực, chỉ mất hơn ba mươi năm ngắn ngủi đã mở được linh trí. Tuy không có thành công gì to lớn, nhưng so với những hồ ly trong tộc chỉ sống mười mấy năm rồi tiến vào vòng luân hồi, thì hiển nhiên cô nổi bật hơn.

Hơn ba mươi tuổi, hồ ly nhỏ mới được mở linh trí, chỉ số IQ giống như một đứa trẻ loài người sáu, bảy tuổi, cũng ham chơi và thích nghe truyện cổ tích.

Hồ ly nhỏ thích nhất là được nghe trưởng bối trong tộc kể chuyện về Đại vũ và Đồ Sơn Nữ. Đồ Sơn Nữ là hồ ly chín đuôi đắc đạo trong tộc của bọn họ, có pháp lực cao cường, dung mạo xinh đẹp, ngay cả bậc hiền triết như Đại Vũ cũng quỳ gối dưới váy thạch lựu của Đồ Sơn Nữ. Đồ Sơn Nữ dẫn dắt những người trong tộc giúp đỡ Đại Vũ trị thủy, lấy được ngôi vị hoàng đế. Sau đó còn sinh ra vị hoàng đế khai quốc của nhà Hạ - Đế Khải.

Hồ ly nhỏ cũng ảo tưởng, sau khi mình tu thành hình người thì cũng có một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, sau đó là một mối tình đẹp cùng một hoàng đế chốn nhân danh, chuyện tình của hai người sẽ được lưu danh sử sách. Ảo tưởng càng lúc càng lớn, hồ ly nhỏ càng lúc càng sốt ruột. Vì thế không đợi đến lúc tu thành hình người, hồ ly nhỏ đã lén trưởng bối trốn đi khỏi Hồ ly Cốc.

Nơi con người ở cách rất xa Hồ ly Cốc, hồ ly nhỏ đã đi suốt ba ngày ba đêm, đi đến mức tinh thần, cơ thể đều mệt mỏi, đói meo ruột mới đến được một thôn nhỏ.

Vốn tưởng rằng với bề ngoài đáng yêu thì có thể xin được một chút đồ ăn. Nhưng mà, nó rất đen đủi. Chọn một hộ gia đình, bởi vì những con gà trong nhà nuôi vừa bị dã thú ăn mất nên thấy một con hồ ly hoang xuất hiện thì tức giận vô cùng, cả một nhà lớn bé già trẻ người vác cuốc, gậy gốc muốn đánh nàng.

Hồ ly nhỏ đói đến mức cả người như nhũn ra, tứ chi không còn khả năng chạy thắng được mười chân, cái cuốc kia sắp đập nát đầu nàng. Không có gì bất ngờ xảy ra, như thường diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân... không, là cứu hồ ly.

Người cứu hồ ly nhỏ tên là Tần Hồi, là một sĩ tử. Đúng lúc đi ngang qua nơi này, nhịn không được căm phẫn mà ôm lấy hồ ly nhỏ, trách cứ nói: "Vạn vật đều có linh hồn, hà cớ làm sao các người lại tùy ý đánh giết? Huống chi còn là một con chó nhỏ đáng yêu như vậy?"

Vừa dứt lời thì thấy mu bàn tay hơi nhói đau, là vì con hồ ly nhỏ đang được ôm trong lòng bất mãn vì bị nhận lầm thành chó, ghim trong lòng muốn giáo huấn chàng, còn cực kỳ ngạo mạn ngẩng đầu trừng mắt với Tần Hồi.

Tần Hồi cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn chạm mắt với hồ ly nhỏ, trong lòng bỗng cả kinh. Đôi mắt kia trong suốt như nước suối, sáng ngời như ngôi sao trên trời, đẹp đến mức không gì có thể sánh nổi, giống như tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đều ngưng tụ trong đôi mắt đó.

Tần Hồi đặt hồ ly nhỏ ngồi xuống dưới một gốc hoa đào. Chàng cẩn thận kiểm tra toàn thân hồ ly nhỏ, không thấy có vết thương nào thì mới an tâm. Sau đó, chàng lấy một miếng bánh bao khô cứng từ trong bọc hành lý đưa cho hồ ly nhỏ: "Trước đó nhận nhầm ngươi là cho, là do tại hạ không phải. Bánh bao này coi như là lời xin lỗi của ta."

Hồ ly nhỏ khịt khịt cái mũi dài, ngửi hai cái rồi ghét bỏ ngoảnh mặt đi chỗ khác: Hồ ly chúng ta là động vật ăn thịt, ăn thịt thôi! Thịt! Thứ này chỉ cần ngửi thôi đã biết là ăn không ngon rồi!!!

Tần Hồi cười cười: "Ta là một thư sinh nghèo mà, chỉ có mỗi bánh bao thôi, nếu không ngươi miễn cưỡng thử một chút xem?"

Hồ ly nhỏ rất muốn từ chối, nhưng nơi này cũng chẳng có đồ ăn ngon. Mà nó thì đang đói khát, mệt mỏi, cũng không hề có sức lực để đi săn. Do dự một hồi, cuối cùng hồ ly nhỏ vẫn ăn bánh bao. Tuy rằng mùi vị rất khó ăn, nhưng chung quy lại có đồ ăn trong bụng thì cảm giác đói khát cũng biến mất rất nhiều.

Tần Hồi thấy nó đồng ý ăn, cao hứng cười nói: "Nếu ta có thể đỗ kim bảng thì ngày ngày đều cho ngươi ăn thịt cá!"

Lúc này, ánh mặt trời xán lạn, chàng tươi cười đứng dưới bóng cây hoa đào, cành lá lay động, cánh hoa rơi như mưa.

Sau đó, hồ ly nhỏ cứ đi theo Tần Hồi thôi. Có lẽ là bị dọa sợ, cảm thấy đi theo người này, để chàng làm bảo tiêu cho mình cũng khá tốt.

Hồ ly nhỏ được ăn no, còn thường bắt mấy con thỏ hoang, chim trĩ các loại để phục vụ bao tử của cả hai. Lần đầu tiên thấy hồ ly nhỏ ngậm con mồi tha đến, Tần Hồi đã rất kích động. Chàng cho rằng đây là hồ ly nhỏ đang báo ân. Đâu biết rằng, chỉ là vì hồ ly nhỏ không muốn ăn bánh bao nữa, nên đi săn mồi, ăn không hết mới thuận tay mang đến cho chàng.

Cái tên "A Phòng" cũng là do Tần Hồi đặt. Bởi vì trước đó, Tần Hồi vừa mới đọc xong một cuốn dã sử về nữ A Phòng và Tần Thủy Hoàng, nên vô cùng hâm mộ A Phòng trong cuốn sách đó.

Lúc nghe được cái tên này, trong lòng hồ ly nhỏ chỉ có khinh bỉ: Ta vậy mà phải dùng một cái tên trong truyền thuyết? Cho dù tìm ở trong truyện xưa tích cũ thì tại làm sao ngươi không đặt tên cho ta là Đát Kỷ cơ chứ?

Tần Hồi không phát hiện ra hồ ly nhỏ đang không vui, chàng còn cao hứng nói: "Mọi người đều nói hồ ly tinh sau khi tu luyện thành người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, A Phòng, A Phòng, ngươi phải cố gắng nỗ lực tu luyện, nếu có thể tu luyện thành hình người, ta sẽ cưới ngươi."

A Phòng nghe vậy thì có chút hoảng sở. Người này sao có thể nhận ra là ta đang tu luyện? Còn muốn cưới ta về? Dù ta có tu thành hình người, cũng chỉ có thể hoàng đế nhân gian mới xứng với ta, ngươi là cái thá gì?

Lại nghe Tần Hồi nói tiếp: "Nếu như có thể lấy được A Phòng, chẳng phải ta sẽ hạnh phúc giống như Tần Thủy Hoàng sao. Vừa đúng lúc ta cũng họ Tần, A Phòng ngươi nói xem, có phải kiếp trước ta chính là Tần Thủy Hoàng, còn ngươi chính là cô gái nước Triệu, A Phòng kia?"

A Phòng thông minh như vậy, nhanh chóng hiểu được rằng con hàng này đang ảo tưởng, nhịn không được mà xem thường. Ngươi chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu? Tần Thủy Hoàng? Ta khinh, sao ngươi không nói ngươi là Trụ Vương, còn ta là người phá hủy vương triều của ngươi – Đát Kỷ đi.

Không lâu sau thư sinh nghèo kiết hủ lậu đó đỗ tiến sĩ, còn được phong quan, vận mệnh thay đổi.

Tần Hồi luôn cảm thấy bản thân có thể đỗ cao, ngoại trừ tài năng ra thì may mắn cũng chiếm một phần khá lớn. Tỷ như, mấy ngày trước ngày thi, chàng mơ thấy đề thi. Lúc tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ ràng, dù sao cũng rất nhàn rỗi, nên ngồi làm thử. Không ngờ được lúc thi lại ra trúng đề này.

Lại ví dụ như, bọn họ đỗ tiến sĩ, muốn mưu cầu một chức quan tốt thì phải chuẩn bị rất nhiều, nhờ vả quan hệ khắp nơi. Tần Hồi thì nghèo khó, không có quan hệ, vốn tưởng rằng sẽ bị đuổi đến xó xỉnh nào đấy làm một viên quan nhỏ. Không ngờ sau kì thi đình, bởi vì năng lực vượt xa người bình thường, nhận được vài phần kính trọng của hoàng đế, được ban chức quan Biên Hưu làm việc tại Hàn Lâm viện.

Chức quan này, phẩm cấp không cao, nhưng là một chức quan thanh bạch, lại là người bên cạnh hoàng đế, dễ dàng thăng chức.

Tần Hồi nghĩ tất cả may mắn của mình đều đến từ A Phòng. Vốn trong truyền thuyết dân gian, hồ ly là một linh thú có thể thực hiện tâm nguyện của con người, cho dù là hồ ly bình thường thì cũng có thể đem đến may mắn cho con người.

A Phòng không quan tâm nhiều như vậy, nó chỉ hy vọng lúc Tần Hồi diện thánh thì có thể đưa nó đi cùng, tốt nhất là coi nó như một lễ vật mà dâng lên hoàng đế, như vậy nó có thể hoàn thành nguyện vọng vĩ đại làm bạn bên cạnh quân vương, lưu danh sử sách. Chỉ tiếc là mỗi lần Tần Hồi tiến cung, lúc A Phòng liều mạng ôm chân chàng muốn được đi cùng thì đều bị chàng hiểu lầm thành không nỡ để chàng đi...

A Phòng cũng đâu phải là hồ ly bình thường, Tần Hồi không đưa nó tiến cung, nó tự có cách đi vào hoàng cung. Cuối cùng cũng đợi đến một ngày nó bắt được cơ hội, lặng lẽ chui vào trong bọc sách mà Tần Hồi mang theo vào cung, chờ đến lúc vào hoàng cung lại lẳng lặng trốn đi.

Hồ ly nhỏ ngây thơ cho rằng bản thân mình vừa đẹp vừa đáng yêu, chỉ cần lộ mặt trước mặt hoàng đế, đối phương nhất định sẽ say mê mình, quỳ dưới váy nó xưng thần, à không, là dưới đuôi hồ ly!

Hoàng cung còn rộng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nó, nó tìm suốt một ngày mà vẫn không thể đi đến trước mặt hoàng đế, nhưng lại bị mấy cung nữ thấy.

Một cung nữ nói: "Ôi, con chó này đáng yêu quá đi!"

Hồ ly nhỏ nén giận, vẫy vẫy đuôi, trong lòng đang suy tính xem cung nữ này có phải người hầu hạ bên cạnh hoàng đế hay không? Thấy mình đáng yêu như vậy, có lẽ sẽ hiến cho hoàng đế nhỉ.

Một cung nữ khác nói: "Chỉ là một con súc sinh đầy lông lá, đáng yêu cái gì!"

Mặt nhỏ đáng yêu của hồ ly cứng đờ - súc sinh đầy lông lá?

Cung nữ còn nói: "Nhìn có chút quen mắt, ta nhớ là Lệ phi cũng từng nuôi một con chó trắng. Hừ, hôm qua Lệ phi nương nương bất kính với Quý phi nương nương của chúng ta, Quý phi đang tức giận mà không có chỗ giải tỏa. Chi bằng bắt con chó này, nấu một nồi thịt thay nương nương chúng ta ban cho Lệ phi đi."

Hồ ly nhỏ nghe vậy, đâu chịu ngồi lại chờ chết chứ? Vội ba chân bốn cẳng chạy trốn, hai cung nữ kia vội vàng đuổi theo, muốn bắt nó lại. Hồ ly nhỏ bị đuổi vô cùng sốt ruột, không để ý đường, thế mà lại chạy vào nơi ở của Thái giám tổng quản, bị hai thái giám thủ hạ của thái giám tổng quản bắt được.

Thái giám tổng quản là người thân cận bên cạnh hoàng đế, ngay cả chủ tử các cung cũng phải cho gã chút mặt mũi. Ngay lập tức, thái giám tổng quản lạnh mặt khiển trách hai cung nữ một phen. Gã nhận ra đây là một con hồ ly, nhưng cũng biết trong cung không thể có loại hồ ly hoang dã xuất hiện được. Trước giờ gã không thích động vật, tức thời phân phó thủ hạ: "Lôi xuống, đánh chết rồi vứt đi!"

Hồ ly nhỏ bị nhốt vào trong lồng, trốn không được, giãy dụa cũng không xong. Mắt thấy tai họa sắp ập xuống thì Tần Hồi lại xuất hiện như kì tích trước mặt.

Mặt chàng đầy mồ hôi, vẻ mặt sốt ruột chạy tới nói rằng con hồ ly này là của mình, có lẽ vì không muốn rời mình cho nên mới theo đuôi tới, không cẩn thận mà đi lạc. Bởi vậy mà hồ ly nhỏ nhặt về được một mạng, nhưng Tần Hồi thì rất thảm. Bởi vì chàng truy tìm sủng vật, gây nhiễu loạn trong cung nên bị phạt một năm bổng lộc và ba mươi trượng.

Trên đường về, Tần Hồi dựa vào trên thành xe, y phục sau lưng bị máu thấm ướt. Chàng lại còn cười như kẻ ngốc, thảm đến vậy mà một tay vẫn không quên xoa đầu A Phòng, an ủi nói: "A Phòng, đừng sợ, không sao đâu. Chúng ta về nhà thôi!"

A Phòng hừ một tiếng, trong lòng nói: "Ta mới không thèm sợ! Ngươi, cái đồ ngốc này, ngươi,... có đau không?"

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay là chàng hiểu được ánh mắt của A Phòng mà cười nói: "Ta không đau! Hoàng cung rất nguy hiểm, không thể tùy tiện chạy lung tung. Sau này phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể đi theo ta!"

A Phòng vô cùng đồng ý với những lời này: Hoàng cung rất nguy hiểm! Nhân loại rất hung ác!

Hồ ly lại nhìn vết thương trên người Tần Hồi, nghĩ: Người này dù hơi ngốc một chút, nhưng dù sao vẫn là người tốt.

Không biết có phải do A Phòng thật sự có khả năng mang lại may mắn không mà con đường làm quan của Tần Hồi vô cùng thuận buồm xuôi gió. Trải qua hai đời hoàng đế, quan viên trong triều bị thanh tẩy một lượt nhưng Tần Hồi vẫn vô sự. Nếu có gì tiếc nuối thì đại khái là cả đời Tần Hồi không hề cưới vợ sinh con.

A Phòng cũng không hề cảm thấy việc này có gì lạ, người lại còn dần quen với việc sống chung với Tần Hồi.

Nàng quen với việc mỗi ngày trước khi vào triều, Tần Hồi sẽ vỗ nhẹ lên đầu nàng, nói: "A Phòng chờ ta về nhé." Quen thói coi thường quan tâm của Tần Hồi, nhưng trước khi mặt trời lặn thì lại ngồi trước cổng đón chàng về ăn cơm, sau đó phe phẩy cái đuôi, tranh thịt trong bát chàng.

Cuộc sống của nàng trôi qua yên tĩnh mà vui vẻ, thậm chí ý đồ trở thành sủng phi của đế vương cũng dần biến mất. Đương nhiên là bị chuyện trước đó dọa sợ.

Nàng nghĩ, dù sao ở đâu thì cũng vẫn là hưởng phúc mà? Chờ vài năm nữa khi dương thọ của Tần Hồi đã tận, nàng cũng đã tu được thành hình người, thì tiến cung bầu bạn với đế vương cũng chưa muộn.

Suy nghĩ này lúc đầu chỉ là lấy cớ để tự làm mình vui vẻ. Nhưng theo thời gian trôi đi, theo Tần Hồi ngày một già đi, A Phong bắt đầu sợ hãi. Nàng biết ngày Tần Hồi chết càng lúc càng gần, một ngày nào đó, mình không thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vui vẻ mà chàng mang đến nữa. Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhưng chính mình lại chẳng thể làm được gì.

Lúc Tần Hồi tám mươi sáu tuổi, đã già đến mức đi không được. Có một ngày, ánh mặt trời giữa trưa vô cùng ấm áp, chàng để hạ nhân nâng mình đến hoa viên phơi nắng. A Phòng cảm nhận được dương thọ của chàng đã tận, cả một năm nay đều rất yên tĩnh, lúc nào cũng ở cạnh chàng, một bước không rời.

Lúc này, nàng cuộn mình nằm trong lòng chàng, để mặc chàng ôn nhu vuốt ve một hồi, sau đó nhảy xuống, ngồi ở bên cạnh, giương mắt nhìn chàng. Chàng đã rất già rồi, già đến mức không còn sức lực để ôm mình. Nàng thì vẫn như trước kia, nhào vào lòng chàng, tùy ý làm nũng.

Tần Hồi hiểu ý nàng, trong lòng càng bi thương: "A Phòng, nàng chê ta già đi rồi sao?"

A Phòng vươn người đứng lên, đặt hai chân trước trắng muốt lên đầu gối chàng.

"A Phòng, A Phòng..." Chàng dùng đôi bàn tay tiều tụy như gỗ mục nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu nàng: "A Phòng, ta biết nàng không phải là một con hồ ly bình thường. Nàng xem, ta đã già như vậy rồi mà nàng vẫn còn giống như lúc trước."

Quả thật, hồ ly bình thường không thể sống lâu như vậy được.

A Phòng ngẩng đầu, đôi mắt sáng như đá quý nhìn vào đôi mắt đã vẩn đục của lão nhân, chậm rãi gật đầu.

Tần Hồi nở nụ cười, nếp nhăn trên trán càng sâu hơn, sau đó không nhẹ không nặng vộ đầu A Phòng một cái, giận mắng: "Ta đã nói từ lâu phải chăm chỉ tu luyện, tu luyện thành một mỹ nhân tuyệt thế, rồi ta sẽ cưới nàng về. Ôi, nàng nhất định là lười biếng đúng không? A Phòng..."

Nước mắt tràn ra từ đôi mắt vẩn đục của lão nhân: "A Phòng, kiếp sau nàng có thể đến gặp ta được không?"

Lòng A Phòng giống như bị kim đâm, đôi mắt chua xót khó chịu, lại không thể rơi lấy một giọt lệ nào. Hồ ly không thể rơi lệ, cho dù trong lòng đau đớn đến nhường nào. Nàng rất muốn nói cho chàng biết, nàng không hề lười biếng, vẫn luôn cố gắng tu luyện. Nhưng để hóa thành hình người thì cần tốn rất nhiều thời gian mà tuổi thọ của con người lại quá ngắn ngủi, không thể nào chờ nổi.

"A Phòng, lại đây, để ta ôm nàng một cái nữa."

A Phòng lại nhảy vào trong lòng lão nhân một lần nữa, vì để giảm bớt sức nặng thân thể, nàng còn đem hai chân vịn lên tay vịn ghế.

"A Phòng, nếu kiếp sau nàng có thể nhận ra ta, nhớ phải trở lại bên cạnh ta đấy." Lão nhân nâng đầu hồ ly lên, hôn một cái lên đỉnh đầu nàng: "A Phòng, A Phòng..."

A Phòng không hề nhúc nhích, cứ mặc tiếng gọi của chàng yếu dần, đến lúc thân thể chàng cứng lại...

Ngày đó, ánh nắng ấm áp, hoa đào nở đầy hoa viên, gió nổi lên, hoa rơi lả tả, phủ lên hai người họ, giống như tình cảnh lần đầu gặp gỡ.

A Phòng thở dài, vào trong lòng Trình Tiểu Hoa tạo nên một gợn sóng nhè nhẹ.

Trình Tiểu Hoa nhìn A Phòng, nói: "Thật ra cả kiếp đó, tuy rằng bình thản nhưng rất hạnh phúc."

A Phòng nói: "Rất rất hạnh phúc, nhưng lúc đó cũng không hiểu được. Cho đến lúc mất đi rồi mới biết có bao nhiêu tốt đẹp khó mà có được. Càng ý thức được điều đó, chị càng nhớ chàng, loại tưởng nhớ này cuối cùng lại hóa thành chấp niệm."

Trình Tiểu Hoa nhíu mày: "Sau đó chị đã làm gì?"

A Phòng cúi thấp đầu, trong lòng đầy hối hận.

Sau khi Tần Hồi chết hai trăm thì A Phòng cuối cùng cũng đã tu luyện thành hình người.

Bên bờ cỏ xanh, dáng người nàng yểu điệu, dung nhan tuyệt mỹ. Nàng nhìn mặt nước, rất lâu sau đó mới nói một câu: "Tần Hồi, cuối cùng ta đã hóa thành dáng vẻ chàng hy vọng, nếu chàng có thể nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không?"

Lúc nàng nói đến hai từ "vui vẻ" nước mắt chảy ra. Sau khi Tần Hồi chết, nàng mới hiểu rõ cả đời chàng không lấy vợ là vì chờ đợi mình...

Hồ yêu A Phòng ở Nhân gian tìm kiếm từ năm này qua năm khác, nhưng biển người mênh mông, thời gian đằng đẵng, chỉ dựa vào một yêu tinh nho nhỏ như nàng thì làm sao có thể tìm được chuyển thế của chàng?

Lúc này, Nhân gian đang vào hồi thay đổi triều đại, chiến tranh làm cho số người chết tăng lên nhanh chóng, lượng công việc của Địa phủ Tư cũng vì thế mà tăng theo. Vì thế, Địa phủ Tư bắt đầu thông báo tuyển dụng quỷ sai.

Địa phủ Tư tuyển người, phần lớn là chọn từ những vong hồn, tuy rằng cũng không bài xích gì yêu tinh, nhưng trước nay, yêu tinh luôn là chủng tộc tôn trọng tự do, phần lớn không chấp nhận việc bị quản chế. Hơn nữa làm viên chức của Địa phủ Tư chính là làm đến lúc linh hồn tan biến, luật pháp lại nghiêm minh, nếu vi phạm thì phải chịu hình phạt cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng A Phòng không để ý đến mấy cái này. Nàng chỉ biết rằng, những người trên thế gian này đi chuyển thế đều là do Địa phủ quản lý. Chỉ có đi vào Địa phủ, nàng mới có cơ hội tra xem Tần Hồi chuyển thế đến nơi nào.

Cho dù hai trăm năm đã trôi qua, A Phòng vẫn nhớ câu nói cuối cùng của Tần Hồi: "A Phòng, nếu kiếp sau nàng có thể tìm được ta, nhớ phải đến bên cạnh ta." Lúc đó, nàng không thể nói chuyện, không thể đồng ý với chàng, nhưng trong lòng lại coi đây là ước hẹn kiếp sau của hai người.

Địa phủ Tư so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn. Cấp bậc khắc nghiệt, phân công rõ ràng. Mà sổ sinh tử chỉ có ở điện của Diêm La, chỉ có Diêm La hoặc người được Diêm La phê chuẩn mới có tư cách lật xem. Một quỷ sai mới nhậm chức như A Phòng, căn bản là không thể xem được sổ sinh tử.

Sau này, A Phòng nghe nói trong Thập Điện Diêm La thì Thập điện hạ Quảng Bình có tính tình tốt hơn một chút. Ở Địa phủ Tư, danh tiếng và nhân duyên đều là tốt nhất. Vì thế, A Phòng muốn cầu xin Thập điện hạ, cầu ngài ấy khai ân cho nàng biết Tần Hồi chuyển thế đến đâu. Nhưng mà, nàng quỳ trước cửa điện thứ mười suốt ba nghìn ngày cũng không được gặp mặt Diêm La lấy một lần.

Cuối cùng, một âm binh thủ vệ trước cửa điện Diêm La nói với nàng: "Thập điện hạ sai ta nói với cô, đã làm quỷ sai thì cần phải lo công việc, chớ để tâm những chuyện riêng. Duyên phận giữa cô và người nọ đã sớm cạn, cưỡng cầu cũng không phải chuyện gì tốt. Huống hồ, yêu tinh và người, không thể nào ở bên nhau được!"

A Phòng dập đầu mấy cái, nói: "Cầu xin Thập điện hạ khai ân, A Phòng chỉ muốn nhìn chàng một cái, hoàn thành ước hẹn kiếp trước mà thôi."

Điện Diêm La, cửa chính vẫn đóng chặt, những đinh nhọn trên cửa điện xếp thành từng hàng, lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, vô tình, dù A Phòng có quỳ lạy, khẩn cầu đến mức nào cũng không dao động.

Âm binh tốt bụng khuyên giải, an ủi: "Cô đừng cầu xin nữa. Nghìn vạn năm qua, điện Diêm La không phải là một nơi có tình. Huống chi hôm qua Thập điện hạ đã lên Thiên giới, chưa về đâu."

A Phòng nghe câu trước của hắn trong lòng vô cùng thất vọng, đợi đến khi nghe câu sau thì đã bắt đầu mưu tính.

Tuy rằng điện Diêm La được canh gác nghiêm ngặt, nhưng vẫn sẽ có lỗ hổng. Ví dụ như Mạnh Bà – phụ trách xóa trí nhớ của vong hồn, cách một vài giờ sẽ đến điện Diêm La để báo cáo công tác. Có lúc là tự mình đến, có lúc là sai thuộc hạ đem báo cáo trình lên.

A Phòng nhân lúc Quảng Bình Diêm La không có ở đây, đã cải trang thành thủ hạ của Mạnh Bà, lấy lý do đưa báo cáo mà lẻn vào điện Diêm La, lại dựa vào mị thuật làm cho thủ vệ canh gác phòng hồ sơ lâm vào hôn mê. Cuối cùng thành công tìm thấy quyển sổ của Tần Hồi. Không kịp nghĩ nhiều, nàng ôm chặt quyển sổ vào lòng, trốn khỏi Minh giới. Vì để lừa dối Địa phủ Tư, thậm chí A Phòng còn đổi mặt với một hồ ly khác trong tộc của nàng, thay nàng làm công việc của quỷ sai, tránh cho việc bị tra ra nàng làm việc thiếu trách nhiệm.

Trong cuốn sổ, kiếp này Tần Hồi tên là "Khoa Thác A" là quý tộc bát kỳ. Thiếu niên đắc chí, đến năm hai mươi bảy tuổi đã lập được chiến công hiển hách, chức quan lẫy lừng. Lúc này, hoàng đế nhà Thanh đã an vị ngồi trên long ỷ ở Tử Cấm Thành, hoàng đế nhà Minh đang bị truy bắt, rút về phía Tây Nam. Mà Khoa Thác A làm tướng quân của Đại Thanh quốc, dẫn mấy vạn binh lính đi về phía tây, chuẩn bị tiêu diệt nốt tàn dư nhà Minh.

Vào một ngày nọ, trên đường hàng quên, trời đã khuya lại gặp mưa lớn, Khoa Thác A vội vàng hạ lệnh hạ trại ngay tại chỗ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm. Đúng lúc này, một cô nương đeo giỏ trúc chạy ra từ chân núi cách đó không xa, dáng vẻ giống như vừa hái thuốc ở gần đó. Rõ ràng chỉ mặc một bộ y phục bình thường nhưng dáng nàng chạy trong mưa lại giống như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của toàn quân. Không biết kẻ nào huýt sáo làm cho y nữ kia dừng chân, quan lại nhìn.

Đó là một khuôn mặt tinh tế, ngũ quan không có chỗ chê, còn mang theo vẻ quyến rũ, lúc này lại lộ ra mấy phần sợ hãi làm cho người ta nảy sinh lòng thương tiếc. Nhất là giờ trời đang mưa như trút nước, y phục của nàng lại đơn bạc, bị mưa lớn làm ướt hết cả thân mình. Mái tóc dài ẩm ướt dính lên mặt, có chút chật vật nhưng cũng rất đáng yêu. Y phục ướt đẫm, dính ở trên người, làm toàn bộ dáng người uyển chuyển lộ ra.

Có lẽ là bị kinh hãi, y nữ chỉ nhìn bọn họ một cái rồi xoay người bỏ chạy. Khoa Thác A dùng sức hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, giống như một cơn gió lao vút qua, chặn đường đi của nàng.

Kiếp trước, khi gặp nhau là dưới tàng cây hoa đào bay tán loạn. Mà kiếp này, cũng là dưới trời mưa. Nàng đứng trước ngựa chàng, chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt soi xét của chàng.

Diện mạo của chàng đã thay đổi rất nhiều so với kiếp trước. Không biết có phải do hơi nước trên mặt hay không mà đôi mắt cười ôn hòa kiếp trước nay đã lạnh như băng. Nhưng trong lạnh băng lại có một tia kinh ngạc lướt qua.

Đời này, câu đầu tiên chàng hỏi nàng là: "Cô nương, nàng tên là gì, sao ta lại có cảm giác như đã từng gặp nàng?"

Đôi mắt tuyệt mỹ của A Phòng nhìn chàng chằm chằm, nhẹ nhàng nói một câu: "Tên ta là A Phòng."

"A Phòng ư? Là A Phòng trong truyện A Phòng và Tần Thủy Hoàng sao?" Chàng cười nhẹ, nụ cười tích góp mưa máu nơi chiến trường mà trở nên lạnh lùng: "Thời gian trước bản tướng mới đọc qua câu chuyện này, rất yêu thích."

A Phòng nhìn thấy trong mắt chàng dần có một tia si mê, trong mưa to, gió lớn, khuôn mặt tươi cười của chàng hòa vào khuôn mặt của Tần Hồi trong trí nhớ chàng, có thứ chất lỏng ấm áp từ trong hốc mắt nàng chảy ra. Đã không phân rõ được là nước mưa, hay là nước mắt nữa.

Nàng biết, cho dù luân hồi chuyển thế, cho dù trong trí nhớ của chàng đã không còn con hồ ly nhỏ thì chàng vẫn là chàng, chưa từng thay đổi.

Khoa Thác A thành danh từ thời niên thiếu, mà sau đó luôn sống kiếp rong ruổi trên lưng ngựa, không hề quan tâm đến tình yêu nam nữ. Tuy rằng trong nhà có mấy thị thiếp do trưởng bối ban cho nhưng chàng vẫn không hề cưới chính thất.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy A Phòng, chàng ngay lập tức yêu nàng điên cuồng. Chàng không ghét bỏ thân phận đê tiện của nàng, cũng không quan tâm nàng là người Hán. Thậm chí, chàng còn nói với nàng: "Tuy rằng Mãn Hán không thể thông hôn, nhưng chờ ta lập được đại công diệt được tàn dư Minh triều, ta sẽ xin thánh thượng nâng kỳ cho nàng, cho nàng dùng thân phận cao quý mà gả cho Khoa Thác A ta làm phúc tấn!"

Không ngờ được là chưa chờ bọn họ đến được phía Tây Nam thì trong kinh đã có ý chỉ triệu Khoa Thác A hồi cung, còn phái người tiếp quản quân đội của chàng. Khoa Thác A suy tư mãi, hoàng mệnh khó cãi. Sau khi chuyển giao mấy vạn đại quân thì rời khỏi nơi đây, mang theo A Phong ra roi thúc ngựa về đến kinh thành. Khi về đến nơi thì ngay lập tức bị giam lỏng.

Thời đại này, trong nhân loại có rất nhiều người trừ yêu bắt ma. Cho dù yêu tinh có năng lực hơn phàm nhân thì cũng không dám đi ra ngoài vào ban ngày ban mặt để tránh thu hút phiền toái. A Phòng trơ mắt nhìn Khoa Thác A bị mang đi, cố chờ đến đêm, dùng pháp thuật lẻn vào ngục đang giam giữ chàng,

Khoa Thác A đang dựa vào tường, nhắm mắt suy tư. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, mở mắt ra thì thấy A Phòng đang đứng trước mặt chặt. Cửa ngục vẫn khóa lại, không có ngục tốt mở cửa, sao nàng lại có thể đi vào trong được?

A Phòng cũng không quan tâm, kéo tay chàng nói: "Đi theo ta, ta đưa chàng rời khỏi nơi này."

Khoa Thác A lúc này mới nhận ra A Phòng có thủ đoạn đặc biệt, nhưng không tra hỏi, chàng chỉ đẩy A Phòng ra: "Nàng mau đi đi, đừng để người khác bắt gặp. Ta không thể đi!"

A Phòng kêu lên: "Chàng bị tố cáo thông địch phản quốc, đây là tội chết! Chàng ở lại chính là chờ chết!"

Khoa Thác A trầm mặc, lại cười tự giễu: "Khoa Thác A ta nửa đời trên lưng ngựa, trung thành với Đại Thanh. Thế nhưng giờ họ nói ta thông địch phản quốc? Nực cười, ta đường đường là tướng quân của Đại Thanh, há lại bỏ qua mẫu quốc đi thông đồng với một quốc gia sắp tiêu vong?"

A Phòng nói: "Muốn gán tội cho chàng thì sợ gì không có chuyện? Chàng đã hiểu rõ, tại sao lại không chịu đi cùng ta? Chàng đừng lo lắng, ta là hồ yêu, biết pháp thuật, ta có thể không tốn chút công sức nào mà đưa chàng rời khỏi nơi này. Sau đó, hai chúng ta cao chạy xa bay, cả đời tự do tự tại, không phải tốt hơn sao?"

Khoa Thác A khiếp sợ vì lời nói của A Phòng, nhưng lúc này tình cảm của chàng đã sâu nặng, cho dù biết nàng là yêu tinh thì cũng tình cảm vẫn không giảm đi một phân.

"Ta không thể đi được. A Phòng, ta còn có gia tộc khổng lồ. Nếu ta đi rồi đó chính là chứng thực tội danh của ta, người trong tộc của ta cũng sẽ bị hoạch tội. Thánh thượng là minh quân, có lẽ giờ ngài chưa phát hiện ra nhưng sau đó ngài sẽ hiểu được thôi."

"Nếu như hắn không hiểu ra hoặc là hắn chưa hiểu được, tin lời phỉ báng, giết chàng thì phải làm sao?"

Khoa Thác A trầm mặc, thờ dài: "Vậy cũng là số mệnh của ta..."

Chàng nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của A Phòng, hôn nhẹ: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. A Phòng, nếu thật sự có ngày đó, nàng... Nàng hãy rời khỏi đây, đến nơi thuộc về nàng đi."

Nụ hôn kia rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại làm cho A Phòng bùng nổ, trong đôi mắt đẹp toàn là phẫn nộ: "Khó khăn lắm ta mới tìm được chàng, ta tuyệt đối không để chàng chết như vậy!"

Nàng đã xem qua sổ sinh tử, rõ ràng trên đó ghi Khoa Thác A chết già, sao có thể bị gian thần hại chết? Chẳng lẽ sổ sinh tử cũng bị sai sao? Nhưng bất kể nguyên nhân là gì, Khoa Thác A tuyệt không thể chết.

Một đời trước, tuy rằng bọn họ bên nhau cả đời, nhưng người hồ khác biết, không thể nắm tay nhau, chàng vì nàng mà đợi cả đời. Một đời nàng, nàng muốn cùng chàng bạc đầu giai lão, chẳng sợ chỉ có vài chục năm ngắn ngủi!

A Phòng điều tra được người đã buộc tội Khoa Thác A thông địch. Hắn là một đại thần trong triều, là người phái bảo thủ theo con đường hòa hoãn, còn Khoa Thác A lại ở phái chủ chiến. Hai người bất đồng chính kiến, tranh đấu gay gắt đã gần mười năm. Sau này, đối phương nhân lúc Khoa Thác A dẫn quân xuất chinh thì ngụy tạo chứng cứ, nói Khoa Thác A thông địch phản quốc. Nhưng không lâu sau, sự tình thay đổi đột ngột. Vị đại thần kia bị vây cánh của mình cáo trạng tham ô, chuyện đặt điều về Khoa Thác A cũng bại lộ.

Thanh đế tức giận, đương triều bãi quan, định tội hắn, mà Khoa Thác A cũng được tuyên vô tội, phóng thích. Sau đó, Khoa Thác A hỏi A Phòng, chàng đột nhiên được tha tội, mà phe cánh người hại chàng lại bị cáo trạng, có phải do nàng ra tay không? A Phòng cười không nói, rúc vào lòng Khoa Thác A.

Mà từ đó đến năm năm sau, dưới sự chỉ huy của Khoa Thác A, Minh triều tận diệt. Dựa vào năng lực bản thân, Khoa Thác A nâng kỳ cho A Phòng, cưới nàng làm đích phúc tấn. Sau khi thành hôn, hai người ân ái có thừa. Cho dù là Khoa Thác A về triều báo cáo công tác hay ra ngoài chinh chiến, A Phòng đều đi theo chàng.

Mãi cho đến năm thứ năm, Khoa Thác A đột nhiên nhiễm bệnh, bệnh tình chuyển biến nhanh chóng, chỉ nửa tháng đã qua đời.

A Phòng không kịp trở tay, trong lúc thương tâm bỗng nhiên nhớ tới cuốn sổ sinh tử kia, vội vàng lục ra, nào ngờ ngoài ý muốn. Nàng nhớ rõ lúc trước trên sổ sinh tử ghi rằng: Khoa Thác A thọ bảy lăm tuổi, con đàn cháu đống, đời sau hưng thịnh. Sao giờ lại thành: Năm ba hai tuổi nhiễm bệnh hiểm nghèo mà chết, lúc lâm chung không để lại con cái, hương khói đứt đoạn...

"Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?" A Phòng giống như phát điên, lật sổ sinh tử hết lần này đến lần khác, nhưng nàng có xem bao nhiêu lần thì những dòng chữ kia cũng không thay đổi."

"A Phòng, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Không phải là của ngươi, không thể cưỡng cầu." Một đạo ánh sáng đáp xuống trước mặt A Phòng, biến ảo thành một nam tử mặc bạch y, khuôn mặt thanh tuấn, khí chất ôn hòa, nhưng trong mắt lại ẩn mấy phần lãnh ý.

Trong lòng A Phòng giật mình, theo bản năng lùi về phía sau: "Ngươi là ai?"

Nam tử mặc bạch y cười nhẹ, vươn tay về phía này: "Bản quân tới lấy lại sổ sinh tử từ chỗ ngươi."

A Phòng kinh ngạc, vội vàng bò đến dưới chân hắn, khẩn cầu nói: "Cầu xin Thập điện hạ khai ân, cứu Khoa Thác A. Kiếp này chàng không nên đoản mệnh như vậy!"

Quảng Bình lắc đầu thở dài: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu. A Phòng, ngươi có biết tại sao số mệnh trên sổ sinh tử lại thay đổi không? Đó là do ngươi!"

"Bởi vì ta?"

"Đúng vậy. Vốn dĩ, kiếp này Khoa Thác A một đời trung thần, lương tướng, hai bảy tuổi bị người hãm hại mà phải vào lao ngục. Phe chủ chiến trong triều đình nhà Thanh cũng bởi vì chuyện của hắn mà rơi vào thế hạ phong. Dưới sự kiên trì của phái chủ hòa, chiến sự tạm hoãn, không bao lâu sau, tàn sư minh chiều chấp nhận chiêu hàng. Mà Khoa Thác A ở trong ngục năm năm, có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì. Năm năm sau, có quý nhân đưa tay ra giúp hắn, cứu hắn ra, mà lòng hiếu chiến của hắn cũng vì những năm tháng trong ngục mà tiêu tan hơn phân nữa. Lúc ra khỏi ngục thấy Minh triều đã diệt vong, ngộ ra chiến tranh không phải là cách giải quyết duy nhất. Từ đó về sau chuyên tâm lo việc triều chính, xuôi chèo mát mái, hưởng thụ quan to, lộc lớn, lại có hiền thê, lương tử. Nhưng ngươi tự cho mình là thông minh, can thiệp vào cuộc đời hắn, biến năm năm trong ngục thành năm năm chinh chiến, tạo ra sát nghiệp dư thưa. Đồng thời cũng cải biến vận mệnh của rất nhiều người. Ví dụ như đại thân vu hãm Khoa Thác A kia vì ngươi mà chết sớm. Tướng sĩ trong cuộc Nam chinh cũng hy sinh rất nhiều. Mà Khoa Thác A bỏ lỡ mất quý nhân trong số mệnh của hắn."

A Phòng nghe vậy, trong lòng chấn động, thần sắc cứng ngắc, lúc lâu sau mới hồi thần, thì thào nói: "Ngài là muốn nói, nguyên nhân đều do ta?"

Quảng Bình nói: "Năm năm qua, Khoa Thác A nhiều lần lên chiến trường, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thân thể sớm đã không chịu được, cho nên bệnh đến như núi đổ."

"Thế nhưng, thế nhưng thật sự đều là do ta!" A Phòng chuyển mắt nhìn về phía người yêu đã vĩnh viễn nhắm mắt trên tháp, càng thêm đau lòng: "Hóa ra đều do ta tự cho mình thông minh! Hóa ra cuối cùng đều do ta hại chàng!"

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện càng quan trọng hơn, vội hỏi Quảng Bình: "Thật điện hạ, ngài vừa nói sát nghiệp của Khoa Thác A trong năm năm qua quá nặng, chàng... Chàng sẽ ra sao?"

A Phòng từng làm quỷ sai, nàng biết vong hồn khi xuống Địa phủ sẽ phải trả hết tội nghiệt. Tội nghiệt sâu nặng sẽ phải chịu hình trong luyện ngục, cho dù sau này được đầu thai cũng chỉ có thể bắt đầu từ súc sinh cấp thấp nhất, lại không biết phải trải qua bao nhiêu thế mới có thể đầu thai làm người một lần nữa.

Quảng Bình không nói gì, tay vừa nhấc, sổ sinh tử trên tay A Phòng rơi về trong tay hắn, vật về chủ cũ.

A Phòng bổ nhào xuống dưới chân Quảng Bình, dập đầu xuống đất: "Ty chức biết sai rồi! Biết sai rồi! Không dám lưu lại si tâm! Cầu Thập điện hạ châm chước, giảm tội nghiệt cho Khoa Thác A. Hết thảy đều là lỗi của A Phòng, có trách phạt gì, A Phòng đều cam nguyện thừa nhận!"

Nàng sinh ra vốn tuyệt mỹ, mà lúc này cúi đầu khóc, thân hình run nhè nhẹ, dù là ai thấy dáng vẻ này cũng không nhịn được muốn thương hoa tiếc ngọc.

Đáng tiếc Quảng Bình bất động, trong đôi mắt ôn hòa kia tối đen như mực, giống như ngưng tụ sương giá nghìn vạn năm vô tình. Trong giọng nói càng bình thản, không có cảm xúc: "Bản quân niệm tình ngươi quỳ trước điện của ta ba nghìn ngày nên mới tự mình đến đây. Nếu là Diêm La khác, với tội trạng của ngươi cho dù bị đánh chết thì cũng là tự làm tự chịu. Đi thôi, tự đến Địa phủ Tư lĩnh phạt đi. Khoa Thác A đã chết, chuyện sau đó không liên quan gì đến ngươi, không cần quản nhiều."

A Phòng la lên: "Sao lại không có liên quan gì đến tôi? Kiếp trước chàng chờ ta một đời, kiếp này lại vì ta mà bị thay đổi số mệnh, kiếp sau, kiếp sau nữa có lẽ sẽ vì sai lầm của ta ở kiếp này mà lâm vào cảnh bất hạnh. Điện hạ, ty chức van cầu ngài, ngài khai ân, để ty chức thay chàng chịu phạt được không? Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, hãy để ta chịu thay chàng!"

Quảng Bình trầm mặc, sau đó hỏi: "Đáng giá sao? Yêu tinh các ngươi tu luyện không dễ dàng, vì một phàm nhân mà buông bỏ đạo hạnh, tiến vào luân hồi?"

A Phòng nhếch mép cười, nhàn nhạt nói: "Không có đáng hay không đáng, chỉ có bằng lòng hay không. Thứ ty chức mạo muội, nhất định là điện hạ ngài chưa từng yêu, cho nên mới hỏi như vậy, cho nên ngài mới không biết, tình yêu trừ bỏ có thể làm cho con người ta sung sướng, cũng có thể làm cho con người ta cam nguyện hy sinh."

"Tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn, vì sao phải chấp nhất như vậy?" Quảng Bình vốn định trào phúng cười, nhưng khóe môi lại không nâng lên được.

Trong phút chốc, hắn bỗng nhớ tới rất nhiều năm trước, nữ tử dung nhan thanh lệ, khí chất như lan, nàng dũng cảm giãi bày với hắn tình cảm nghìn năm. Nàng ấy nói rất nhiều, nhưng hắn chỉ nhớ được: "Quảng Bình Điện hạ, tình yêu của ta đối với ngài như nước Vong Xuyên, đời đời kiếp kiếp không bao giờ khô cạn!"

Khi đó, hắn cười, ôn hòa giống như trước đó. Hắn dùng một giọng điệu vừa ôn hòa, vừa vô tình nói: "Nước Vong Xuyên chính là tham, sân, si, hận, yêu, dục, ác, hối tạo thành, cho nên, cái ngươi gọi là yêu, cũng chỉ là lục dục sở hối. Không bằng sớm bỏ chấp niệm, để tránh ảnh hưởng việc tu hành."

Nàng ấy sốt ruột biện giải vài câu với hắn, lại không có cách nào làm tan chảy trái tim lạnh giá như băng của Diêm La. Cuối cùng nàng ấy cười buồn bã, quyết tuyệt nói: "Ta không có cách làm cho ngài yêu ta, vậy hãy để ta vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của ngài đi!"

Nói xong nàng ấy xoay người, dứt khoát nhảy xuống khỏi Vong Sinh Nhai. Dưới Vong Sinh Nhai chính là sông Vong Xuyên. Phàm là những người không đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà thì chỉ có một cách là nhảy xuống sông Vong Xuyên. Hoặc là bị ác quỷ trong sông cắn nuốt, hoặc là bị ảo giác tra tấn đến mất hồn mất vía. Nếu có thể may mắn không tiêu tan hồn phách, có thể ở trong dòng Vong Xuyên chờ đợi cơ hội, chờ đợi người mà họ tâm tâm niệm niệm kia lúc đi qua cầu Nại Hà, nghe được tiếng gọi của họ mà nhận ra nhau.

Đáng tiếc, trong hàng trăm nghìn si hồn oán phách, nhận lấy hết thảy dày vỏ, cũng chỉ đổi lại được là ngươi vất vả chờ đợi, còn lúc ngươi gọi tên người đó, người đó đã quên ngươi từ lâu rồi. Nghìn vạn năm qua, có thể chân chính đợi được không có mấy người.

Mà nàng ấy, nhảy xuống dòng Vong Xuyên là muốn chứng minh tình yêu dành cho hắn sâu nặng nhường nào, cũng giống như đánh bạc. Nếu như một ngày kia, hắn có thể đáp lại một chút tình yêu của nàng, nàng sẽ có thể trùng sinh, nếu không, trọn đời chịu khổ, cho đến khi hồn phách hòa thành một thể với nước Vong Xuyên.

Quảng Bình không ngờ được nàng quyết tuyệt như vậy, muốn cứu nàng nhưng không kịp, chỉ có thể tạo một cơn gió lớn, vốn muốn thổi nàng ra xa, không ngờ lại thổi nàng ấy đến đường luân hồi, còn lọt vào súc sinh đạo.

Nghĩ tới quá khứ, trong lòng Quảng Bình giống như có gợn sóng, không biết là vì nữ tử quyết tuyệt thâm tình năm đó, hay vì hồ ly si tình trước mặt.

Thật lâu sau, có tiếng thở dài hòa vào trong gió, thở dài vì ai, đến tự Quảng Bình cũng không thể phân rõ.

Cuối cùng, Diêm La lãnh khốc nghìn năm đã khai ân. Chẳng những không truy cứu hồ yêu trộm đi sổ sinh tư, còn miễn tội cho hồn phách Khoa Thác A khỏi phải vào Luyện ngục chịu khổ hình.

Ánh trăng thê lương, A Phòng lẳng lặng nhìn hồn phách Khoa Thác A bị quỷ sai đưa về Âm phủ, sau đó giọng nói trầm thấp, thề với trời cao đất rộng, rằng: "Vô luận kiếp sau chàng thành gì, A Phòng ta cùng chàng đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn, không bao giờ có tiếp xúc, không bao giờ gặp lại! Nếu như làm trái lời thề, cam nguyện chịu hỏa nghiệp địa ngục thiêu đốt!"

----

Truyền thuyết về A Phòng và Tần Thủy Hoàng ở dưới cmt ạ J hôm nay iêm buồn, edit cái này càng buồn thêm

Không biết nữ chính trong truyện về Quảng Bình có phải là cái chị gái nhảy xuống Vong Xuyên hụt kia không nữa L tội dễ sợ, nếu thật thì xin ngược chết Quảng Bình đi. Người ôn hòa nhất mới là kẻ vô tình nhất, vẫn là Cảnh Cảnh đáng yêu hơn! Không biết có ai đọc chưa, xì poi cho emmmmm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com