ZingTruyen.Info

THƯỢNG VỊ [giới giải trí] - Đam mỹ - La Bặc Thỏ Tử

Chương 97: Chính văn kết thúc (4)

usernameMotor85

Hello mọi người, Chúc mừng năm mới! Chúc các bạn 1 năm mới vạn sự như ý cầu được ước thấy.🥰 Mở bát cho năm 2023 là một chương siêu siêu dài cũng siêu cảm động, hy vọng mn đọc truyện vui vẻ. À tui quá shock vì từ 30 Tết lượt vote và bình luận tăng vọt khủng khiếp quá. Chắc có lẽ được nghỉ xả hơi nên các bác toàn cày truyện vào rạng sáng thì phải, rất nhiều cmt được post vào 3 4 giờ sáng. 🤣 Kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi, mn điều chỉnh chế độ và học tập, làm việc thật tốt nha! 🍀

------------------------

Chương 97:

@Vương Phao Phao: Tui nghiêm túc dùng suy luận logic có thể lên hotsearch của mình sắp xếp lại một chút, cảm thấy có khả năng là như này không ta.

@Vương Phao Phao: Ông, P đồ, ngay khi Cực Hạn kết thúc, trước và sau khi E-WIN debut, đã thành công được một bát tào phớ + công ty giải trí đào ra với mức lương cao. Ông bây giờ, rất có thể đang sửa ảnh chuyên nghiệp cho E-WIN, bởi vì đã thành công thâm nhập vào nội bộ cho nên có thể thoải mái cọ mặt lấy vé.

@Vương Phao Phao: Cho nên ông mới chỉ sửa ảnh cho mỗi Giang Trạm, không nhận đơn ảnh của nhà khác.

@Vương Phao Phao: Có phải không! ? Ông nói xem có phải hay không! ?

@Vương Phao Phao: Ông đáp đi chứ! ! Cái thằng nhóc chết tiệt nhà ông! Ông trả lời tui đi! ! !

@Vương Phao Phao: Tui nói cho ông biết lần này ông đừng hòng giả chết với tui! Nếu ông dám giả chết! Tôi lập tức đem bộ vé tuần diễn đầu tiên này treo lên Cá Mặn đấu giá!

@P đồ: Bán xong nhớ chia tôi tiền.

@Vương Phao Phao: ? ? ?

@P đồ: Xem concert vui vẻ nhé, tôi đi làm việc.

@Vương Phao Phao: P thần của tui! Một vấn đề cuối cùng!

@P đồ: ?

@Vương Phao Phao: Ông được thấy Tuyệt Mỹ cùng khung phiên bản 5D chưa? Sau khi Cực Hạn chấm dứt ấy.

@P đồ: Bán vé đi.

@Vương Phao Phao: Đã thu hồi một tin nhắn.

@Vương Phao Phao: Ông bận đi, (đáng yêu)(đáng yêu)(đáng yêu) tui đi mua vé máy bay thu thập hành lý đơi~

Vương Phao Phao biết nghe lời không quấn lấy hỏi P thần nhà cô sao có thể lấy được trọn bộ vé tuần diễn nữa.

Nửa giang sơn có thể ăn tào phớ chung với Bách Thiên Hành nữa cơ mà, có gì mà không giải quyết được chứ.

Vương Phao Phao vui vẻ hí hửng mua vé máy bay đặt khách sạn xong, còn cố ý lập một tài khoản phụ mới toanh, cập nhật Weibo trên quảng trường siêu thoại của Giang Trạm.

Cô nàng may mắn 123: [ảnh] Đàn anh, em tới đơi~

Nội dung ảnh: Vé vào cửa tuần diễn concert đầu tiên "Ele+F" xòe thành hình quạt.

Bình luận:

[ Ông đây cướp được một buổi đã tốn sức lắm rồi, nhà ngươi lại có vé của 14 buổi! ? ]

[ CMN tôi không mù chứ, 14 buổi tất cả đều là VIP hàng đầu? ]

[ Cậu có người trong nội bộ đúng không? ]

[ Chủ nhà là hoàng ngưu? ! Có thể inbox không? ]

[ Đã nhìn ra, là đại gia. ]

[ (quỳ)(quỳ)(quỳ) Hâm mộ. ]

[ Đã follow, ngồi hóng video hiện trường ở hàng đầu tiên. ]

. . .

Tài khoản phụ của Vương Phao Phao cũng xuất sắc y như tài khoản chính của cô nàng, một bài Weibo hút vô số fans, tất cả đều là fans follow cô chờ cô up video hiện trường trực tiếp.

Fan nhóm E-WIN, các nhà fan only rối rít để lại comment và inbox cho cô, hy vọng cô quay video, chụp ảnh, có người không thiếu tiền còn trực tiếp ra giá bảo cô chụp hộ.

Một fan già đời khoác áo nick phụ như Vương Phao Phao rất hiểu quy củ mà bày tỏ rõ ràng fan tịch của mình trên nick phụ: Fan học muội nhà đàn anh kiêm fan E-WIN. Sẽ cố gắng hết sức chụp thật nhiều ảnh.

Lúc lên máy bay gấp rút tới buổi concert đầu tiên, Vương Phao Phao còn đặc biệt dùng tài khoản phụ đăng một tấm ảnh sân bay: Xuất phát thui.

Vừa hạ cánh xuống thành phố S là mở định vị liền.

Dừng lại ở khách sạn cách địa điểm tổ chức concert gần nhất: Đến rồi nè~ Vui vẻ vui vẻ chờ ngày mai~

Bình luận:

[ Thật sự hâm mộ, chủ nhà nhất định phải chụp góc độ hàng đầu tiên chia sẻ với chúng tôi nha. ]

[ Tra thử bảng vị trí rồi đây, chủ nhà chẳng những ngồi hàng đầu, còn đối diện chính giữa sân khấu, góc độ này mà chụp chắc chắn sướng chết đi được. ]

[ Chủ nhà! Chủ nhà là người tốt! Cầu ảnh, cầu video! ]

. . .

Vương Phao Phao ngồi trong phòng khách sạn lướt bình luận, vừa lướt vừa hớn hở, cảm giác chính mình vui vẻ còn có thể chung vui với một nhóm người này thực sự thích quá đi.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy buồn vui lẫn lộn, đó là cô phát hiện trong loạt fans follow mình, có rất nhiều fan Tuyệt Mỹ.

Nhà Tuyệt Mỹ không một tiếng động ngồi thủ sẵn ở chỗ cô, không hề để lại bình luận hay gì khác, nhưng cùng cắn Tuyệt Mỹ với nhau sao Vương Phao Phao có thể không hiểu cho được: Có thể những người follow tài khoản phụ này của cô giờ đang ngồi hóng hiện trường xem từ hàng ghế đầu concert, xem "Cô nàng may mắn 123" này có thể ở khu VIP chụp được Bách Thiên Hành hay không, để cho các cô nàng Tuyệt Mỹ đã lâu không hưởng qua vị ngọt được cắn một ngụm.

Vương Phao Phao: Tôi hiểu! Các cô không cần bình luận, không cần nói gì cả, tôi sẽ liệu mà làm! Tôi hiểu các chị em cả mà!

Buổi tối trước ngày diễn ra concert, Vương Phao Phao tắm rửa, đắp mặt nạ, chọn quần áo, chỉnh lý túi, chuẩn bị lấy trạng thái tốt nhất đi đến hàng đầu khu VIP "chiêm ngưỡng" đàn anh.

Cô còn đặc biệt chọt P đồ trên Q: Ăn mặc thế nào mới có thể khiến cho đàn anh liếc mắt nhìn tui ở hàng đầu một cái? Tóc dài thanh tân? Tóc xoăn ngự tỷ? Hay là bím tóc hai bên tiểu khả ái?

@Vương Phao Phao: Chọn giúp tui màu son?

@Vương Phao Phao: Đến lúc đó tui dán "E-WIN" lên mặt, hay là trực tiếp dán trái tim tình iu thì đẹp hơn?

@P đồ: . . .

@Vương Phao Phao: À, thôi, hỏi ông cũng vô ích. Tui mang hết đi, ngày mai vào sân hỏi chị em ngồi cạnh tôi thử xem.

Vương Phao Phao đơn thuần hưng phấn quá độ, cũng không thèm để ý P đồ trả lời cái gì, mình nói xong liền để điện thoại xuống tiếp tục sắp xếp.

Một lát sau, màn hình sáng lên.

@P đồ: Mang khăn giấy + viên ngậm ngọt giọng.

@Vương Phao Phao: Cắt~ tui dù gì cũng từng đu Cực Hạn, ai trong nhóm E-WIN tui cũng từng chụp qua rồi ok, làm sao có thể ngồi hàng đầu tiên xem buổi concert liền gào khản cổ chớ.

@Vương Phao Phao: Biết rồi biết rồi, tui mang, được chưa ba.

Mình không dùng đến, còn có thể cho chị em bên cạnh dùng.

Buổi chiều ngày hôm sau, Vương Phao Phao thu thập xong xuôi, đến sân vận động xếp hàng chờ vào sân.

Cô nàng may mắn 123: Tới sớm, chuẩn bị vào sân nè ~ Khu trong có lối vào cho VIP, rất nhanh thôi là có thể vào rồi~

Buổi concert thứ nhất trong tuần diễn đầu tiên của E-WIN được tổ chức ở sân vận động, sân rất lớn, lượt người xem buổi diễn đầu cũng đạt tới hai mươi nghìn người.

Bởi vì nhiều người nên bắt đầu từ buổi trưa, phụ cận sân vận động đã bước vào sự quản chế giao thông chặt chẽ, bên ngoài sân vận động, tường hoa xếp hết hàng này đến hàng khác, gian hàng phụ trách tiếp ứng tại hiện trường ngăn nắp trật tự, rành mạch đâu ra đấy.

Vương Phao Phao tới sớm, đi dạo tất cả một lượt, chụp rất nhiều ảnh, còn lãnh đồ tiếp ứng miễn phí luôn rồi.

Chị gái phụ trách tiếp ứng tại hiện trường nói cho cô biết: E-WIN đã tới từ sáng và diễn tập thêm một lần.

Vương Phao Phao: Vui đến mức nổi bọt (Phao Phao)!

Chờ khi vào sân, ngồi vào hàng đầu tiên tôn quý xa hoa khiến cho vô số cô nàng theo đuổi thần tượng hâm mộ: Phao của ngày hôm nay chính là Phao Vương giả!

Kiểm tra lại hết một lượt điện thoại di động, máy ảnh, sạc pin, lấy gương ra soi, dặm dặm lớp trang điểm, hít thở thật sâu - A a a a a a, vui quá đi mất!

Hàng sau vừa khéo có mấy cô gái trên mặt dán biểu tượng nhóm E-WIN, trên cổ tay đeo vòng tay tiếp ứng màu vàng, vừa đối mặt một cái đã lập tức nhận thân: Cậu cũng là học muội à, tui cũng vậy tui cũng vậy!

Trò chuyện rồi Vương Phao Phao mới biết vé sân trong khu VIP không phải khó kiếm bình thường đâu, là cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó kiếm, trong số các cô gái sau lưng cô, có người đập tiền mua vé giá cao chỗ hoàng ngưu, có người là may mắn trong hoạt động rút thăm của bên nhãn hàng rút được vé sân trong.

Mấy cô gái: Cậu thì sao?

Vương Phao Phao mặt đầy chính nghĩa: Anh tui kiếm cho tui.

Các cô gái: Ước!

Vào sân sớm, liền ngồi đợi, từ không có bao nhiêu người cho đến khi một lượng lớn người vào sân, từ lúc trong sân rộng rãi thoáng đãng không có động tĩnh gì cho đến khi ầm ầm toàn người là người.

Chưa đến 6 giờ, các fandom bắt đầu bật đèn tiếp ứng hô khẩu hiệu, ngắm từ dưới sân khấu về đằng sau lưng là từng bóng từng bóng người cùng với màu sắc tiếp ứng, khắp nơi đều là biển đèn.

Vương Phao Phao thấy nhiệt huyết sôi trào, nhớ tới ngày trước mình đu concert cũng là đu như vậy, vác bảng tiếp ứng to đùng, chỉ hận mình không có ba đầu sáu tay.

Quay đầu nhìn lại, hàng đầu tiên VIP còn chưa ngồi đầy, rất nhiều vị trí vẫn còn trống, cô ngồi ở vị trí cực tốt này cảm giác không được quen cho lắm, cứ có kiểu "phận con sen mệnh công chúa" như đứng đống lửa như ngồi đống than: Tới đi, người đâu rồi, bên cạnh không có chị em nào là sao!

Mấy cô gái hàng sau ríu ra ríu rít:

"Nhiều chỗ trống thế này, là vé nội bộ tặng người ta ấy nhỉ."

"Chắc chắn rồi, thân thích với quản lý cao tầng, hoặc là người nhà bạn bè của thành viên trong nhóm."

"Có người nổi tiếng không?"

"Nhất định là có."

"Thực tập sinh cùng thời Cực Hạn?"

"Uâyyy, thế thì tuyệt quá trời!"

. . .

Đột nhiên thanh âm đè thấp lại.

Vương Phao Phao bên cạnh không có ai vểnh thẳng tai.

Một cô gái: "Bách. . . tới chứ?"

Mấy cô gái kích động hưng phấn giậm chân bình bịch, giậm được hai cái rồi khôi phục lý trí: "Chắc. . không thể nào đâu."

"Đúng thế, sau Cực Hạn không còn cùng khung nữa, ngay cả hoạt động chung cũng không có."

"Trời ơi, CP bản Cực Hạn limited, chỉ giới hạn trong Cực Hạn, Cực Hạn kết thúc rồi thì CP cũng kết thúc luôn."

Đột nhiên bị ngược - Vương Phao Phao: ". . ."

Tới gần 6 giờ 30, hàng đầu tiên rốt cuộc cũng lục tục ngồi gần đầy.

Vương Phao Phao mắt sắc, nhận ra Dương tổng của Giải trí Dương Phàm, dường như Dương tổng đang chờ ai đó, sau khi ngồi xuống thì nghển cổ nhìn về một hướng, Vương Phao Phao nhìn theo, tầm mắt rơi vào một bóng dáng nào đó, dòm kỹ một cái: ! ! !

Người nọ băng qua hàng đầu, đến gần, Dương tổng đặc biệt đứng lên trò chuyện đôi câu, Dương tổng ngồi xuống, bóng dáng kia tiếp tục đi về phía bên này.

Vương Phao Phao trợn trố con mắt, đột nhên sinh ra một dự cảm, lẳng lặng thu lại ánh nhìn, thầm nhủ trong lòng: Không phải chứ.

Chữ "chứ" vừa tuôn, Tống Hữu vừa khít đặt mông ngồi xuống, ở ngay bên tay phải cô.

Vương Phao Phao: ! ! !

Tống Hữu nhìn cô một cái, ngồi dựa người về phía sau, hướng mắt lên trên sân khấu.

Vương Phao Phao lập tức co rụt lại, nắm tay duỗi vào trong túi xách đào đào đào, đào ra một cuống vé, xác nhận đi xác nhận lại vị trí của mình là đúng: Trời oánh á á! ! Cô vậy mà ngồi cùng anh trai bá tổng á! ! ?

Tôi không xứng có các chị em fans ngồi hàng đầu cùng nhau cắn concert sao!?

Nhưng mà anh trai bá tổng ngoài đời cũng đẹp trai quá--!

Ngồi chung với anh trai bá tổng là gián tiếp ngồi chung một chỗ với Giang Trạm còn gì!

Vương Phao Phao rụt lại, nhắm mắt vùi đầu: Quá đột ngột, con tim hông chịu nỗi.

Hàng đầu VIP là dành cho cô nàng may mắn sao, không, là cho cô nàng hạnh phúc nhất thế giới.

Vương Phao Phao đè lại lồng ngực đầu đầy nghi vấn: Tui xứng sao? Tui không xứng thì phải?

Đột nhiên toàn trường an tĩnh lại, staff nhắc nhở buổi concert này sắp bắt đầu.

Ánh đèn trong sân tối đi, màn hình khổng lồ hai mặt tại hiện trường sáng lên, lóe lên đếm ngược: 5. . .

Toàn trường hô to: "5, 4, 3. . ."

Vương Phao Phao: Có anh trai bá tổng ngồi bên cạnh cũng chẳng buồn quan tâm nữa! Cô gái đu idol, biến thân!

Vương Phao Phao la to theo các cô gái ở toàn trường: "3!"

Tống Hữu bên cạnh sợ hết hồn.

Hai mắt Vương Phao Phao tỏa sáng nhìn sân khấu, tiếp tục hô to: "2--! 1--!"

Ánh đèn vũ mỹ sáng lên, sân khấu nâng lên cao, trong tiếng nhạc đệm, tất cả các thành viên của E-WIN xuất hiện.

Ca khúc đầu tiên: Ca khúc chủ đề của Cực Hạn <Show me>.

Toàn trường: "A a a a!"

Vương Phao Phao: "A a a a a a!"

Nổ tung màng nhĩ - Tống Hữu: ". . ."

Vương Phao Phao đã hoàn toàn quên mất bên cạnh có một anh trai bá tổng đang ngồi, trong mắt trong lòng chỉ có nhóm E-WIN và Giang Trạm gần ngay trước mặt, cô cùng với vô số các bạn nữ đu idol sau lưng thay đổi tâm tình theo sân khấu, cùng nhau hát theo mấy câu điệp khúc.

Trên sân khấu, một khúc <Show me> kết thúc, E-WIN đứng thành một hàng, C vị Giang Trạm dẫn dắt tất cả thành viên nhóm cùng nhau chào hỏi.

Toàn trường cổ vũ, bảng đèn như biển, đầu tiên các fandom hô tên, rất nhanh sau đó liền hợp thành từng tiếng "E-WIN! E-WIN! E-WIN!"

Các thành viên E-WIN đứng trên sân khấu vẫy tay với toàn trường, trên màn hình cực đại -- lướt qua khuôn mặt của từng chàng trai một.

Vương Phao Phao dựa vào ưu thế vị trí và thủ pháp chuyên nghiệp, vững vàng bưng điện thoại di động, quay xong video lập tức chụp ảnh, từng tấm từng tấm một tất cả đều là Giang Trạm, vừa nhanh vừa chuẩn.

Nữ sinh sau lưng có một góc chụp không khác cô là bao, mà hoàn toàn chụp không lại cô, từ phía sau nhìn tốc độ tay cô cũng kinh sợ, thò đầu lên: "Chị em! Tui muốn add Wechat cậu!"

Vương Phao Phao dựa về phía sau, nghe được cô nói gì, vừa chụp vừa nói: "Chờ đến lúc đổi trang phục nhé."

Nữ sinh: "Được!"

Trên sân khấu, tất cả các thành viên đã chào hỏi xong, Giang Trạm giơ micro lên.

Trên hiện trường sân khấu cùng màn hình cực đại đều xuất hiện hình dáng hắn--

Giang Trạm cố ý nhuộm tóc vì sân khấu, không để tóc mái, tóc chải hết lên trên, tạo hình tinh xảo và mặt mày anh tuấn được triển lãm trọn vẹn, môi hồng mắt sáng, mang theo nụ cười.

Toàn trường không có gì khác, chính là hét.

Giang Trạm thoải mái nói: "Nào, trước tiên chúng ta trò chuyện một chút nhé."

Toàn trường: "Được!"

Giang Trạm: "Hôm nay thời tiết hơi lạnh, nhiều người, lúc xếp hàng vào sân sẽ khá là lâu, vất vả cho mọi người rồi. . . "

Toàn trường: "Không vất vả!"

Giang Trạm: "Có lạnh không?"

Toàn trường: "Không lạnh!"

Giang Trạm cười, tất cả thành viên E-WIN đều đang cười.

Giang Trạm: "Cảm ơn mọi người đến xem buổi concert thứ nhất trong tuần diễn đầu tiên của E-WIN. . ."

Từ thị giác sân khấu nhìn ra xa, mấy hướng đối diện tất cả đều là fans và bảng đèn, tình cảnh xúc động lòng người.

Giang Trạm đứng trên sân khấu, có một loại cảm giác được toàn thế giới chú ý, ủng hộ và yêu thích, sự hưng phấn cùng kích động, tất cả những tâm tình đều được phóng đại vô hạn tại mảnh trời hữu hạn này.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng những tâm tình này, cũng bị những tâm tình này huy động trạng thái.

Quá vui vẻ, hưng phấn vô cùng.

Dư quang nhìn tới hàng đầu tiên, cô gái nhỏ tối hôm qua hãy còn hỏi mình buộc kiểu tóc gì, nay đang một mặt giơ điện thoại di động một mặt hưng phấn nhìn trên sân khấu.

Đáy lòng Giang Trạm cười to: Tóc ngắn mà còn hỏi đuôi ngựa, xoăn dài, buộc hay không buộc? Thế mà tin lời nói tùy tiện của Vương Phao Phao bà rồi đó!

Vương Phao Phao dưới đài: Đàn anh của tui ngắm tui ngắm tui ngắm tui!

Vào đúng lúc này, Vương Phao Phao dán mắt vào Giang Trạm hắn mau chóng nhìn lướt qua, bởi vì quá nhanh nên cô cũng không chú ý tới, tiếp tục giơ điện thoại vừa chụp vừa nhìn hiện trường, cuối cùng từng tiếng từng tiếng kinh hô đang bị âm thanh gào thét của toàn trường lấn át đã dời tầm mắt cô về phía bên trái.

Bách Thiên Hành lững thững tới muộn, khiêm tốn vào sân ngồi xuống ngay bên trái cô.

Vương Phao Phao: "! ! !"

Cô đây là ngồi cái vị trí kiểu gì thế! ! !

Trợn mắt, đề khí, cắn răng, toàn thân căng thẳng, run rẩy đến không cách nào hít thở!

Không cách nào hít thở!

Nghiêng đầu nhìn, Bách Thiên Hành Bách bản gốc chẳng những gần trong gang tấc, nhan sắc anh tuấn từng khiến cho vô số fans bò đầu tường kia còn nhìn được rõ rõ ràng ràng.

Vương Phao Phao: "! ! !"

Đầu óc vận động thẳng băng, huyết dịch chảy ngược, mặt đỏ tới mang tai, bưng điện thoại di động cũng lệch cả góc độ.

Cho đến khi, cô tận mắt nhìn Bách Thiên Hành hướng về phía sân khấu cười một cái.

Vương Phao Phao: "! ! !"

Tuyệt Mỹ! Tuyệt Mỹ! Tuyệt Mỹ kìa--!

Vương Phao Phao trực tiếp sôi luôn, thiếu chút nữa từ trạng thái bong bóng bốc hơi thành trạng thái khí.

Đây cũng không phải vấn đề vị trí này cô có xứng được ngồi hay không, mà là vị trí này ngồi chết người, chết người đó!

P! ! ! P ông kiếm đâu ra vé! Ông là bố, bố P!

Vương Phao Phao không biết làm thế nào mà úp sấp xuống, lặng lẽ nằm sấp trên đùi sắp xếp lại nỗi lòng: Phao mày có thể, mày có thể! Cố gắng lên đi!

Lần nữa ngồi dậy, Vương Phao Phao dịch dịch mông, ngồi ngay ngắn, giơ vững điện thoại di động: Từ giờ trở đi, Phao này chính là Nữu Hỗ Lộc · Phao.

Buổi concert đầu tiên của tuần diễn ngày đó kéo dài khoảng hơn ba tiếng đồng hồ, trừ <Show me> ra, sáu bài hát trong EP là đoàn diễn, cộng thêm ba bài hát mới chưa phát hành.

Giai đoạn solo, 11 thành viên từng người lên đài biểu diễn, dưới đài tương tác, toàn trường high banh nóc.

Vương Phao Phao mang theo hơn n cái điện thoại, bài solo nào cũng quay chụp, lúc đến lượt Giang Trạm, chỉ hận mình không có tám cái tay, không thể chụp tất cả các góc độ vào máy.

Khi chụp, khóe mắt còn liếc thấy Bách Thiên Hành giơ điện thoại lên, hướng về phía Giang Trạm chụp mấy tấm.

Nữu Hỗ Lộc · Phao: Ha, anh có bản lĩnh ngồi dưới đài chụp hình, ngon thì lên đài coi.

Nữu Hỗ Lộc · Phao: Không, không thể lên đài, Trạm Trạm nhà chúng ta không thể bị scandal CP hại chết. Đàn anh nhà ta là idol giỏi nhất trong giới! Cần gì CP! Không thèm!

Trên đài, màn biểu diễn solo của Giang Trạm kết thúc, gỡ mic xuống, đứng ngoài sân khấu nhận một chai nước uống, camera hiện trường đi theo hắn, hình ảnh trên màn hình cực đại vẫn luôn là bóng người của hắn, do góc độ mà vừa vặn quay trúng Bách Thiên Hành dưới đài.

Hiện trường điên cuồng hô to.

Phải biết hiện trường công diễn của Cực Hạn cùng lắm chỉ có ngàn người, hiện trường trận chúng kết lớn hơn một chút, hơn một ngàn người một xíu, hô lên một cái cũng tạo ra hiệu quả lật nóc nhà, huống chi là hiện trường concert số người lên đến hai chục ngàn.

Động tĩnh đó hội tụ từ bốn phương tám hướng trong sân dội về phía sân khấu, vang vọng mãi khắp sân vận động, đinh tai nhức óc.

Giang Trạm trở lại giữa sân khấu, bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe được tiếng hô đồng thanh từ một hướng khác dưới đài truyền tới:"Bách Thiên Hành!"

Giang Trạm giơ micro lên, giả bộ nghi hoặc: "Bách Thiên Hành?"

Ba chữ "Bách Thiên Hành" nói ra từ miệng hắn trực tiếp chính là hiện trường Tuyệt Mỹ, toàn trướng cắn trúng rồi, điên cuồng hét to, camera hiện trường đúng lúc lia đến, trên màn hình cực đại xuất hiện Bách Thiên Hành như cười như không ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vì vậy tiếng kêu ngân dài, đất rung núi chuyển.

Nữu Hỗ Lộc · Phao: ! ? Các người không phải fan nhóm, fan only của các nhà sao? Cũng cắn là thế quái nào?

Giang Trạm ở trên đài hắng giọng, khống tràng: "Được rồi."

Fans hiện trường: "Chưa được!"

Mọi người cười to.

Giang Trạm bắt đầu tương tác trực tiếp, nói: "Chưa được? Vậy để các bạn kêu một lúc nữa nhé?"

Hiện trường: "A--!"

Giang Trạm không khỏi phì cười.

Hắn cười thật sự quá đẹp, anh tuấn rạng ngời như ánh dương, mắt sáng răng trắng, một mình đứng trên sân khấu concert với tất cả ánh sáng tập trung hết trên người hắn.

Nửa năm, phong thái sân khấu của hắn vững hơn hồi Cực Hạn, dưới đài nhìn hắn sẽ có thể cảm nhận được hắn đã hết sức quen thuộc với sân khấu, dù là nhất cử nhất động đều nằm trong máy quay, thì trong mắt khán giả cũng có thể cảm nhận được sự thu phóng tự nhiên hết sức toàn diện.

Hắn cười như vậy, con ngươi xán lạn, khóe môi khẽ nhếch, không có cái gì gọi là thẹn thùng, chính là một nụ cười rất trong sáng, nếu như phải nói còn gì khác nữa, nhiều nhất cũng chỉ là có vài phần chịu thua không biết làm sao, nhưng hắn vẫn để kệ cho fans hét, biểu cảm kia giống như đang than thở dung túng nói: Thôi được rồi.

Vương Phao Phao vừa giơ điện thoại di động vừa che miệng, nhìn cái biểu cảm này mà thiếu chút nữa khóc mất: Là idol của tui không sai! Cho dù là fan service, cho dù đây chẳng qua chỉ là quản lý biểu cảm, cũng có thể cho điểm tuyệt đối! Trạm Trạm nhà chúng ta chính là giỏi vậy đó! Quá yêu quá yêu!

Tiếng gào thét ngớt dần, Giang Trạm mới nói: "Trò chuyện chút gì đó đi." Vừa nghĩ vừa nói: "Hôm nay concert, trước khi lên sân khấu Weibo Official có thu thập câu hỏi của các fans, những câu hỏi dành cho tôi tôi đều xem một lượt rồi."

Giang Trạm: "Không có cách nào trả lời từng câu từng câu được, cho nên tôi đành chọn ra mấy câu tôi ấn tượng sâu sắc để trò chuyện chút ha."

Tầm mắt tập trung vào sân khấu, biển đèn dần dần an tĩnh lại.

Giang Trạm: "Nửa năm nay trải qua vô cùng phong phú, vô cùng tốt đẹp."

Giang Trạm: "Ra show tạp kỹ cả nhóm, ra album, ra EP cá nhân, quay phim điện ảnh, phim truyền hình, chụp tạp chí, còn tham gia rất nhiều hoạt động, quen biết được rất nhiều người, tiếp xúc với các mặt khác nhau trong nghề nghiệp này mà từ trước tới giờ tôi chưa từng tiếp xúc.''

Giang Trạm: "Rất vui vẻ."

Giang Trạm: "Hoạt động nhóm rất phong phú, lịch trình cá nhân cũng vậy."

Giang Trạm: "Còn mở cả concert, bắt đầu tuần diễn đầu tiên 'Ele+F'."

Giang Trạm: "Mọi người có biết 'Ele+F', 'F' ở đây nghĩa là gì ko?"

Dưới đài: "Fan!"

Giang Trạm: "Eleven & Fan, nhóm cùng với các fans, cho nên hôm nay không chỉ là các bạn ở dưới đài xem chúng tôi, cũng là chúng tôi nhìn ngắm các bạn từ trên đài."

Fans lộ vẻ xúc động, hò hét cổ vũ.

Giang Trạm suy nghĩ một chút: "Ừm. . . Còn có. . ."

Giang Trạm: "Ừ, phát sóng trực tiếp."

Không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới dưới đài tất cả đều là tiếng oán than-- Anh còn biết? Anh còn biết cơ đấy? ! Tất cả các thành viên E-WIN chỉ mình anh không phát sóng trực tiếp, kiểu gì cũng không phát, chết cũng không phát!

Giang Trạm: "Tôi không phát thật, nhưng lúc những người khác trong nhóm phát tôi đều có lộ mặt mà."

Vương Phao Phao ngồi ở hàng đầu tiên cất giọng bật thốt ra: "Thế mà cũng tính?" Vội bụm miệng lại.

Tống Hữu phụt một tiếng, Bách Thiên Hành cười khẽ.

Giang Trạm quét mắt nhìn hàng đầu tiên, hỏi hiện trường: "Không tính sao?"

Fans: "Không tính!"

Giang Trạm thoải mái nói: "Được, vậy lần sau tôi sẽ phát nhé."

Nhà Trạng Nguyên: "! ! !" Nhìn mà xem, nhà khác các cậu cũng nhìn xem, đây là đàn anh nhà tụi tui! Cưng chiều fans biết bao nhiêu các cậu cứ thể nghiệm một chút!

Giang Trạm: "Ngoài ra, vẫn luôn học đánh trống, nhạc cụ cũng có học chút ít, Trình Thần, Tùng Vũ các cậu ấy đều dạy tôi."

Giang Trạm: "Game. . . game thì thôi đi, không có thời gian, bây giờ cùng lắm là chơi rubik, máy game cầm tay gì đó thôi." Nói xong liền vội bồi thêm một câu: "Là máy chơi game tự tôi mua."

"Bao ship không? !"

Toàn trường phá ra cười lớn.

Vương Phao Phao đã hoàn toàn không Nữu Hỗ Lộc nổi nữa rồi, điên cuồng dùng ánh mắt ngắm bên tay trái, con tim rục rịch muốn cắn đường, điên cuồng giãy giụa: Không được rồi, không nhịn được nữa, phải cắn thôi, thật sự phải cắn thôi!

Lại nghe được Bách Thiên Hành ở bên cạnh nhàn nhạt tuôn một câu: "Bao luôn."

! ! !

Vương Phao Phao lần nữa khom người vùi đầu ôm chân, lại ngẩng đầu, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng: Là bọn họ ép tui cắn! Vị trí P cho, bát Giang Trạm bưng, đường Bách Thiên Hành đút! Là bọn họ ép tui!

Trên đài, Giang Trạm lặng lẽ chờ hiện trường, sau khi an tĩnh mới tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt thả lỏng, giọng nói ôn hòa, fans ở hiện trường nghe được thật giống như một anh trai dịu dàng nhà bên đang nói chuyện phiếm với các cô.

Bởi vì thời gian có hạn, chuyện nói được cũng không nhiều, nhưng nội dung truyền đạt rất phong phú, fans ở hiện trường cũng đều cảm nhận được Giang Trạm không cố ý giữ lại điều gì, là thật sự mở rộng cánh cửa lòng để nói --

Nửa năm trôi qua hắn hoạt động nhiều, nhật trình nhiều, bề bộn công việc nhưng rất là vui vẻ, hoạt động nhóm lúc sau vẫn sẽ giữ vững, sau tuần diễn đầu tiên, năm sau sẽ xem xét tình hình để mở tiếp concert.

So với đóng phim thì hắn thích sân khấu hơn, từ chối rất nhiều phim ảnh, không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì sẽ có người càng chuyện nghiệp hơn phù hợp hơn so với hắn.

Hắn học rất nhiều nhạc cụ, cũng bắt đầu học nhạc lý, bài chuyên ngành đại học đã bỏ xó nhiều năm quá rồi, có rảnh rỗi cũng bắt đầu thu xếp lại, có cơ hội vẫn muốn tiếp tục đọc sách, sau này xem tình hình điều chỉnh.

Không có nhiều tương tác giữa trên đài và dưới đài cho lắm, cũng không high, hắn đứng một mình trên sân khấu nói chuyện.

Hắn nói, dưới đài nghe. Như là bạn bè đối xử với bạn bè vậy.

Giang Trạm còn nhắc tới mô hình, nói: "Cái này tôi thích nhất đó, có thể bởi vì tôi không nhắc tới nên mọi người vẫn không ai biết."

Giang Trạm: "Tôi có một mô hình hàng không mẫu hạm, đã ráp hơn nửa năm rồi vẫn chưa ráp xong, bởi vì không có thời gian."

Bách Thiên Hành lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.

"Hy vọng qua một thời gian nữa có thể ráp hoàn thành," Giang Trạm cười: "Ráp lâu quá sắp hết kiên nhẫn đến nơi. Muốn mua cái mới luôn rồi."

Dưới đài: "Mua! Tôi không có tiền sao?"

Bốn phía nổi lên tiếng cười vang dội, Giang Trạm không khỏi bật cười.

Vương Phao Phao cắn đầu ngón tay: Khoái cái fandom này quá trời! Biết đón miếng đến mức độ đó luôn!

Giang Trạm: "Được được được, các bạn có tiền."

"Cuối cùng--" Giang Trạm nhìn chăm chú toàn trường, nghiêm túc nói: "Nửa năm này của E-WIN, cảm ơn mọi người."

Nói đoạn cúi người gửi lời cảm ơn.

Giai đoạn solo kết thúc, nhạc đệm hiện trường vui sướng vang lên, toàn trường cổ vũ "Giang Trạm Giang Trạm", Giang Trạm lần nữa đeo lên earphones, tất cả thành viên E-WIN lên đài.

Kim Lục Tiêu: "<Living> dành tặng mọi người!"

Danh khúc công diễn của Cực Hạn, toàn trường high hết sức.

Vương Phao Phao đã hoàn toàn không để ý đến bá tổng bên trái Tuyệt Mỹ bên phải nữa rồi, ngâm nga theo giai điện <Living>, hét lên cổ vũ, hô "Giang Trạm" hô "E-WIN", giọng nói sắp vỡ luôn.

Bởi vì bên cạnh không có chị em hô cùng mà hận không thể đi túm cánh tay của hai người đàn ông bên cạnh: Các anh phải hô theo đi chứ! Không hô không gọi cứ yên lặng xem concert thì ra cái gì! Không thể cống hiến vé xịn như vậy cho chị em fans rồi tự mình ngồi ra đằng sau sao? !

Aoaoaoaoa (gào khóc)! ! Trạm Trạm! Trạm Trạm! Trạm Trạm!

Vương Phao Phao ở hàng đầu tiên bắt đầu điên cuồng, khôi phục lại bản thể fans của mình, quyết định không thể lãng phí vé xịn như vậy.

Bắt đầu nhảy múa thôi Phao Phao! Nhảy nào!

Tống Hữu nghiêng đầu nhìn cô mấy cái, Bách Thiên Hành hết sức ổn định.

Đợi đến lần thứ n mắt đối mắt, Vương Phao Phao trực tiếp quay đầu nhìn bên phải: "Vẫy cái tay anh đi, triển đi nào anh trai! Trên đài là em trai anh đó!"

Tống Hữu: "? ?"

Vương Phao Phao giơ bảng đèn nhỏ trong tay lên dùng sức khua: "Giống như tôi này!"

Tống Hữu: "? ?"

Vương Phao Phao: "Không phải xấu hổ, phóng thích bản thân anh đi!"

Tống Hữu: ". . ."

Bách Thiên Hành ở bên kia cười run cả người.

Vương Phao Phao cảm giác được, lập tức nghiêng đầu, giờ khắc linh hồn đang kích động, đã không còn để ý tới gì khác nữa: "Nam thần! Anh cũng triển đi chứ!"

Nói xong mặc kệ hai bên trái phải luôn, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm sân khấu, hát theo nhịp điệu của ca khúc <Living>.

Đây là idol cô thích bằng cả tấm lòng, là nhóm nhạc nam cô dụng tâm theo đuổi.

E-WIN, Trạm Trạm, các chàng trai, gét gô--!

Đêm hôm đó, Vương Phao Phao trở về khách sạn, tinh thần phấn chấn sửa sang lại tư liệu thực tế mình chụp được, dùng tài khoản phụ đăng không ít lên Weibo.

Bởi vì bản thân ở ngay hiện trường nên hotsearch liên quan đến concert E-WIN cô xem xong thấy rất bình tĩnh.

Concert E-WIN rất hay? Đúng vậy.

Bách Thiên Hành đến hiện trường xem trọn vẹn buổi diễn? Chuẩn đó.

Đoàn hồn xuất sắc? Ừ nha.

Toàn trường cắn Tuyệt Mỹ? Không sai đâu ạ.

Dẫu sao Vương Phao Phao cô chính là người ngồi ở giữa Bách Thiên Hành và anh trai bá tổng Cô nàng may mắn Lucky girl!

Vương Phao Phao trước khi đi ngủ đăng mọt bài Weibo cuối cùng, là ảnh túi quà cảm ơn tuần diễn đầu tiên của E-WIN mà người chịu trách nhiệm tổ chức chính phân phát lúc vào sân.

Trong túi lễ vật có ảnh ký tên bản in ảnh chụp chung nhóm ảnh cá nhân, sổ nhỏ trang bìa nhóm, miếng dán giữ nhiệt, mỹ phẩm nước hoa của đại ngôn nào đó, kem dưỡng da tay.

Vương Phao Phao bày từng món một đâu ra đấy, ảnh xếp hình quạt, chụp lại đăng lên Weibo.

Đăng xong tiếp tục nhắn lại cho P đồ trên Q: Cám ơn bảo tọa tôn quý vô địch ở sân trong của bố P, concert hôm nay xem vui cực kỳ, Tuyệt Mỹ cũng cắn đến mức đặc biệt kích động.

@Vương Phao Phao: Tiện nói luôn, Bách Thiên Hành chính là thích Trạm Trạm của chúng ta! Xét thấy bản thân anh ta đẹp trai đến mức thiên lý khó dung, tui đành tạm thời đồng ý đem vị đầu tường một thời này đặt chung một chỗ với gay Harvard Yale Cambridge của Trạm Trạm nhà ta vậy.

@Vương Phao Phao: Cuối cùng khấu đậu cảm tạ P thần đã cho tui vé đỉnh như vậy. Muah muah cái nà!

Thứ bảy tuần đó, Vương Phao Phao phi tới buổi concert thứ hai.

Có trải nghiệm từ buổi đầu tiên, lần này cô vừa mới ngồi xuống đã tẩy não bản thân: Nói không chừng vẫn là trái bá phải mỹ thì sao? Nhỡ đâu? Có thể chứ? Có thể chính là vậy ha?

Đáng tiếc--

Anh trai bá tổng không tới.

Bách Thiên Hành ngồi bên cạnh như cũ.

Vương Phao Phao: Phao của hôm nay, vẫn là Phao Vương giả!

Buổi concert này cô trầm tĩnh hơn nhiều lắm, nên kêu thì kêu nên cổ vũ thì cổ vũ, thiết bị điện tử toàn bộ quá trình đều được bưng vững vàng, lúc hô phát sặc cả họng ho khan lần mò tìm khăn giấy, sợ gián đoạn ghi hình còn bình tĩnh nhờ Bách Thiên Hành bên cạnh bưng hộ điện thoại một lúc.

Lúc cầm điện thoại về, Vương Phao Phao tính toán lấy hết can đảm để bắt chuyện, tự nhận trầm ổn hào phóng, thực ra giọng nói bị mất tiếng, Bách Thiên Hành bảo cô lặp lại hai lần mới nghe rõ nói gì.

Vương Phao Phao: "Thầy Bách, buổi diễn tiếp theo anh vẫn đến chứ?"

Bách Thiên Hành nhìn người quản lý nghiệp vụ đơn ảnh ở trên Q có tiếng nói vô cùng này: "Ừ, đến."

Vương Phao Phao: ! ! !

Buổi thứ ba, buổi thứ tư, buổi thứ năm, buổi thứ sáu. . .

Vương Phao Phao sắp xếp thời gian liều cái mạng già mà đu concert khắp cả nước.

Hai buổi tổ chức cùng một thành phố, cô không bỏ lỡ một buổi nào mà vẫn đến xem như thường.

Mỗi lần xem, bên cạnh cô vĩnh viễn đều là Bách Thiên Hành.

Thật ra thì trước đó từ sớm, vào buổi concert thứ tư, trên bảng hotsearch đã treo hotsearch #Bách Thiên Hành đu concert E-WIN# rồi, trên Weibo bởi vậy mà tranh luận ầm ĩ dữ dội, đều nói Bách Thiên Hành đang đu concert ư? Đây rõ ràng là theo đuổi Giang Trạm!

Vương Phao Phao nếu không có ở hiện trường, không phải mỗi một buổi đều ngồi cạnh Bách Thiên Hành thì đã sớm cắn rồ người rồi.

Nhưng mà sau từng buổi từng buổi concert một, từng lần từng lần ngồi bên cạnh, cô càng lúc càng có thể cảm nhận được rõ ràng cái sự chuyên tâm khi Bách Thiên Hành xem sân khấu say sưa.

Đó không phải là fan-service, không phải mập mập mờ mờ cho fans bắt bóng bắt gió, cũng không phải hai người quan hệ bình thường bị fan CP kéo ra gượng ép yy, mà là -- Tình yêu. Chân chính.

Quá rõ ràng.

Khi Vương Phao Phao ý thức được, từ đáy lòng cảm thụ được, đụng đến chân tướng, phản ứng đầu tiên ngược lại không phải là thét chói tai kích động với tư cách thân là một fan CP cắn được CP real, mà là một loại chua xót từ ngực lan tràn khắp toàn thân.

Nếu như là sự thật, vậy 2516 ngày chính là thật, nhẫn ngón út là thật, tình yêu không nói ra lời là thật, khi chuyện trong nhà Giang Trạm bị phơi bày, cái ôm dưới tòa cao ốc Tứ Phương là thật, VCR là thật, ôm nhau ở sân khấu chung kết là thật.

Đều là thật, vậy Bách Thiên Hành-- hẳn cũng đã phải trải qua rất nhiều thời điểm chật vật.

Bởi vì là sự thật, cho nên mới không thể có sân khấu chung công khai, không thể có hoạt động, thông cáo, tài nguyên phim ảnh chung.

Khó trách sau lần công diễn đầu tiên ở Cực Hạn, không còn một lần cùng chung sân khấu nào nữa.

Về phần concert, cũng chỉ có thể nhìn từ dưới đài .

Vương Phao Phao: Ngược chết tôi.

Bị ngược xong, quyết định, khỏi Harvard Yale Cambridge gì đó nữa, vẫn là Bách Thiên Hành thôi.

Khi concert lưu động sắp kết thúc, Vương Phao Phao có một loại ảo giác: Cô với Bách Thiên Hành đã thân quen thật rồi.

Hai người gặp nhau ở hàng đầu tiên đã có thể chào hỏi đối phương.

Vương Phao Phao hỏi với giọng điệu tán gẫu: Gần đây có phải rất rảnh không?

Bách Thiên Hành nói y đang trong kỳ nghỉ.

Vương Phao Phao: "Sắp vào đoàn rồi sao?"

Bách Thiên Hành: "Ừ."

Buổi concert cuối cùng, trước khi bắt đầu, Vương Phao Phao rốt cuộc cũng bình tĩnh mà nhắc đến một người với Bách Thiên Hành: P đồ.

Bách Thiên Hành nhìn cô một cái, Vương Phao Phao cho rằng y không nhớ, vội vàng nói: "Tào phớ đó, anh còn nhớ không, các anh từng cùng ăn tào phớ."

Bách Thiên Hành: "Ừ." Dừng lại một chút, "Các cô rất thân."

Vương Phao Phao không để ý đây là một câu với giọng khẳng định hay là nghi vấn, tự nói: "Đúng vậy, tôi với cậu ấy quen biết nhiều năm lắm rồi, là bạn rất tốt."

Bản tính lải nhải ríu rít của Vương Phao Phao bại lộ, cũng là sợ mới trò chuyện được mấy câu với nam thần trước mặt đã nhạt nhẽo nên tiếp tục nói: "P thật sự siêu lợi hại."

Không nhịn được mà tâng bốc: "PS cũng là lâm thời học thôi, học hơn một tháng đã quen tay rồi, sửa vừa nhanh vừa đẹp."

Vương Phao Phao: "Tôi rất có duyên với cậu ấy, thời điểm quen biết vừa đúng lúc hai đứa chúng tôi đều cực kỳ thiếu tiền, mọi người đều thiếu tiền mà, vừa vặn hai đứa ăn ý với nhau, kiếm tiền thôi. Sau đó tôi liền nghĩ biện pháp tìm xem fansite nào bằng lòng tiêu tiền sửa ảnh không, tôi chào hàng, cậu ấy sửa ảnh, tiền chia nhau."

"Cũng trùng hợp lắm nhé, sửa ảnh anh mà sửa ra ảnh cấp thần thoát vòng luôn, không cần tôi kiếm việc tự họ đã tới tìm. Công ty anh còn tìm cậu ấy sửa rất nhiều ảnh thương vụ, ra giá hào phóng khiếp, bọn tôi còn lén giỡn với nhau rằng một mình Bách Thiên Hành nuôi hai chúng ta."

"Sau đó thấy các anh cùng ăn tào phớ, tôi thật sự quá mức vui mừng biết không."

"Chính là cái loại vui mừng mà khi xưa sửa ảnh không ai biết đến, bây giờ rốt cuộc đã được người ta công nhận."

Vương Phao Phao nói chuyện, nhìn về phía sân khấu, xúc động thở dài rồi nói: "Mặc dù không phải là nghề ngỗng công việc gì đặc biệt vẻ vang, cũng không tỏa sáng như đàn anh của tôi trên sân khấu kia, nhưng P thần ở trong lòng tôi chắc chắn là chàng trai cừ vô cùng. Tính tình tốt, dễ giao lưu, hiệu suất cao, biết cách trò chuyện còn biết cách pha trò."

"Nếu như có cơ hội, ừm, chờ đến lúc cậu ấy không bận rộn như giờ nữa, tôi cũng muốn thử gặp cậu ấy, mời cậu ấy ăn tào phớ."

Cô nàng tóc ngắn trò chuyện, tựa như nói cho thỏa thuê hết ý, máy hát không đóng lại được, ba la ba la nói rất nhiều.

Bách Thiên Hành bên cạnh lẳng lặng nghe, trong ánh mắt lay động nét dịu dàng yên ả.

Rất là vui, từ trong miệng người khác nghe được những việc ấy, khiến cho y khẳng định được những năm tháng y rời khỏi, cuộc sống của Giang Trạm vẫn có thứ liên quan đến y.

Cũng vui mừng ngoài dự liệu, trong khoảng thời gian đối với Giang Trạm mà nói phải cắn răng kiên trì ấy, hắn có những cô gái trẻ trong giới fans giống như Vương Phao Phao bầu bạn.

Hôm đó concert kết thúc, Bách Thiên Hành đưa khăn giấy cho Vương Phao Phao đang khóc rối tinh rối mù, nhắc nhở cô: "Đừng quên túi quà tặng nhé."

Vương Phao Phao đeo balo của mình, xách túi quà tặng, vừa xì mũi vừa ngăn nước mắt lại: "Ừa, tôi cầm rồi."

Bách Thiên Hành gật gật đầu: "Tạm biệt."

Vương Phao Phao: "Huhuhuhuhu, tạm biệt, nam thần, E-WIN mở tiếp concert anh vẫn đến nữa chứ, không biết đến lúc đó tôi còn có thể sở hữu vé hàng đầu tiên nữa không, huhuhuhu."

Bách Thiên Hành dở khóc dở cười: "Sẽ có."

Vương Phao Phao lòng nói làm sao có thể, bạn gei của tôi là P đồ chứ không phải Giang Trạm.

Đêm đó về đến nơi, Vương Phao Phao sửa sang lại ảnh và video của buổi concert cuối cùng, chọn một ít đăng lên Weibo bằng tài khoản phụ.

Khi đăng ảnh sân khấu solo của Giang Trạm, cô nhìn chăm chú một hồi rồi lặng lẽ nghĩ: Tốt thật đấy, đều là sự thật, tất cả đều là thật, Giang Trạm không phải một mình, anh ấy có Bách Thiên Hành.

Vương Phao Phao cuối cùng mới lục ra túi quà cảm ơn, buổi concert nào cô cũng đu, quá nhiều lần nhận được túi quà rồi, trong các túi quà cơ bản giống nhau không có nhiều sự khác biệt, cô sờ cách mặt túi cũng có thể biết được bên trong có cái gì.

Túi quà tặng cuối cùng vẫn phải chụp đăng lên Weibo mới được, cũng có thể coi đây là lần cập nhật Weibo cuối cùng của Cô nàng may mắn 123.

Lấy quà nhỏ ra bày biện lên bàn xong xuôi, xòe ảnh ký tên thành hình quạt, hử?

Vương Phao Phao rút ra tấm ảnh ký tên cá nhân của Giang Trạm trong số đó ra, phân biệt kỹ càng tỉ mỉ rất nhiều lần, rốt cuộc chắc chắn chữ ký ở góc trái dưới không phải là bản in, là chữ ký được ký bằng bút.

! ! !

Ký? Ký! ?

Phao đây lại phải làm Lucky girl Phao Vương nữa ư! ?

Vương Phao Phao rất sợ mình mắt lòa nhìn lộn, còn dùng móng tay gảy hai cái ở chữ ký, trăm phần trăm xác nhận là chữ ký bằng bút viết thật xong vội vàng thu tay lại-- Mẹ ơi! Là chữ ký thật!

Quá may mắn quá hạnh phúc rồi đó! !

Vương Phao Phao nâng ảnh ký tên xoay mấy vòng tại chỗ.

Đang nghĩ bài đăng cuối cùng lên Weibo này không thể đăng tùy tiện được, bỗng dưng, lật ảnh ký tên trong tay một cái, cô nhìn thấy một hàng chữ ở mặt trái:

Quen biết năm năm, cảm ơn vì đã chăm sóc. P đồ.

Là nét chữ hoàn toàn giống với chữ ký của Giang Trạm.

Giang Trạm. P đồ. P đồ. Giang Trạm.

Vương Phao Phao ngơ ngác đứng tại chỗ, đần rồi.

Ba giây sau, cô co giò chạy như bay về trước máy tính, mở Q ra, mở ghi chép chat chit với P đồ, lội lại từng trang từng trang, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển theo, nhớ lại tất cả những mốc thời gian mấu chốt, nhất là khoảng thời gian dài P đồ không online.

Những chi tiết trước kia không lưu tâm dồn dập khớp lại với nhau--

Thời gian P đồ về nước và thời gian Giang Trạm về nước giống nhau.

P đồ nói gần đây có việc bận phải làm, Cực Hạn đúng lúc phát sóng.

P đồ tạo fansite sửa ảnh cho Giang Trạm, thời gian luôn luôn vào buổi tối, chưa bao giờ là ban ngày.

Chỉ cần là Giang Trạm công diễn, P đồ nhất định không online.

Một ngày quan trọng như chung kết của Giang Trạm, một núi ảnh chờ sửa, P đồ vẫn không online.

E-WIN thành đoàn, Giang Trạm bận bịu, P đồ không online, Giang Trạm rảnh, P đồ online.

Còn có vị trí tốt nhất ở hàng đầu tiên của concert, có thể lần nào cũng vừa khéo ngồi ở chỗ bên cạnh Bách Thiên Hành. . .

Nào có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Đó là bởi, Giang Trạm chính là P đồ chứ còn gì!

Vương Phao Phao càng lội lại ghi chép chat chit càng có thể xác nhận, càng là xác nhận thì càng tim đập tay run.

Trong đầu cô rối thành một cục, lúc thì nhớ tới Giang Trạm nhảy múa vui vẻ trên sân khấu, lúc thì là mấy năm trước hai người cách internet khịa nhau thiếu tiền thiếu đến mức phát điên. Còn cả hồi Cực Hạn, Giang Trạm đứng trên sân khấu đỏ vành mắt nhìn VCR nhà người ta; Hơn một năm gần hai năm trước, vào một đêm P đồ đột nhiên nói cho cô biết, người thân nhất của cậu ấy mấy ngày trước đã qua đời. . .

Giang Trạm là P đồ đã từng ở bên cô cùng nhau thiếu tiền thiếu đến phát điên, không thở được vẫn phải cố gắng mà sinh tồn.

P đồ là Giang Trạm nhảy múa thật vui vẻ trên sân khấu, dựa vào thực lực giành được hạng nhất, debut C vị.

CMN, CMN! ! !
Vương Phao Phao cảm thấy mình điên rồi, nếu không phải bị điên, làm sao lại một hồi thì khóc một hồi lại cười, cười điên dại xong không thở được còn bạt mạng mà chảy nước mắt.

Cô gục xuống bàn, úp sấp trong cánh tay, vừa cười vừa khóc một lúc lâu mới ngừng nước mắt, khống chế biểu cảm, hung hăng lấy tay lau mặt hai cái, tay đặt trên bàn phím.

Cô nghiêm túc chọt P đồ.

@Vương Phao Phao: Thông qua quan sát 14 buổi concert vừa rồi ở khoảng cách gần, người nhà là Phao đây đã nghiêm túc khảo sát thay ông rồi, Bách Thiên Hành người này cũng được.

@Vương Phao Phao: Rất chững chạc, ngồi yên, xem sân khấu cũng nghiêm túc lắm, mấu chốt là lúc nhìn ông cực kỳ chuyên chú thâm tình.

@Vương Phao Phao: 14 buổi concert không lỡ buổi nào tất cả đều theo chân, mặc kệ hotsearch soi tính hướng có gió tanh mưa máu đến thế nào, từ đầu đến cuối sừng sững bất động ngồi vững ở hàng đầu tiên xem trọn vẹn toàn bộ quá trình concert, tôi thiết nghĩ đây chỉ có thể là chân ái.

@Vương Phao Phao: Hay là ông cân nhắc một chút?

@Vương Phao Phao: Đừng lo, không ai quy định idol dưới sân khấu bên ngoài tầm mắt của công chúng không thể yêu đương, đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi đầu không yêu thì vứt.

@Vương Phao Phao: Hơn nữa Bách Thiên Hành có tiền lắm. Khỏi nói máy game cầm tay, máy bay cũng có thể mua bao ship.

@P đồ: ? ? ?

@P đồ: Nhất thời tôi cũng không biết đáp lại bà cái gì.

@Vương Phao Phao: Khỏi đáp, thật đó, nghỉ ngơi đàng hoàng, thừa dịp concert kết thúc, tận dụng cho tốt kỳ nghỉ phép mà nuôi dưỡng một chút tình cảm với Tiểu Bách đi.

@P đồ: Tiểu Bách? Không phải gay Harvard Yale Cambridge nữa?

@Vương Phao Phao: ! ! ! Không phải! Không hề! Ông chớ có nói bậy! Harvard Yale Cambridge gì chứ, trong mắt tui chỉ có một thân double-non học viện Điện ảnh thôi! !

Đêm hôm đó, Cô nàng may mắn 123 update xong một bài Weibo cuối cùng, nói lời chào tạm biệt với các fans follow mình.

Cô nàng may mắn 123: Đúng là thật sự may mắn. Tạm biệt.

Hơn hai giờ sáng, tài khoản chính của Vương Phao Phao update Weibo.

Ảnh: Ảnh đơn của Giang Trạm trên sân khấu buổi concert cuối cùng.

Vương Phao Phao: Một đường đồng hành, tiền độ tựa gấm.

Hết chương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info