ZingTruyen.Info

THƯỢNG VỊ [giới giải trí] - Đam mỹ - La Bặc Thỏ Tử

Chương 4: Bách Thiên Hành

usernameMotor85

Phỏng vấn bắt đầu từ lúc 8 giờ sáng, bốn vị phụ trách phỏng vấn giành giật từng giây từng phút chọn lọc ra các thực tập sinh cuối cùng có khả năng tham gia chương trình.

Nói thật, không có gì mới mẻ, chọn đến đầu váng mắt hoa.

Trong số này phần lớn đều là người công ty giải trí đưa tới, hiện giờ công ty giải trí lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều như vậy, không ít thực tập sinh huấn luyện hát nhảy cả một năm hai năm rồi, bất kể từ phong cách biểu diễn, vũ đạo hay ca hát đều không chênh lệch nhau quá lớn.

Những gương mặt đó vụt qua trước mắt, không lưu lại cho người ta bất kỳ ấn tượng gì, đến cuối cùng thì nhóm thanh niên dường như đều có chung một gương mặt.

Ngẫu nhiên cũng có mấy người khuôn mặt không quá phổ thông, người phụ trách phỏng vấn mới lên được chút tinh thần.

Nhưng mọi người cơ bản đều trang điểm, có người trang điểm quá đậm, người phỏng vấn lúc chấm điểm thì thầm trao đổi, người này rốt cuộc là ảnh hưởng từ khí chất hay là do trang điểm đây.

Mãi cho đến khi bọn họ chờ được số 165 đến, Giang Trạm.

Thời điểm xem tư liệu, mấy người phỏng vấn đều thấy được ghi chú.

Há, là người Tề sản xuất lựa chọn lại đây, lại nhìn ảnh chụp, Yo, cậu thanh niên trên ảnh thẻ này chụp rất có sức sống nha.

Thừa dịp người còn chưa tiến vào, mấy người phỏng vấn tranh thủ nghỉ ngơi một lát, thuận tiện hàn huyên tán gẫu.

"Tề sản xuất mấy hôm trước không phải còn ở tầng dưới hú hét, nói chương trình này toang rồi sao."

"Đó là mấy ngày trước, cậu không thấy hôm nay "mào gà" của ổng nhuộm đỏ luôn rồi à."

"Yo, xem ra có triển vọng đấy."

"Số 165 này lai lịch thế nào?"

"Không biết, sáng nay hỏi ổng, nói là người của giảng viên học viện nghệ thuật đề cử, người mới 100%."

"25 rồi à."

"Ừ, 25 debut, đúng là hơi lớn."

"Ấy, người tới rồi."

Phòng phỏng vấn rất rộng, bởi vì công khai tuyển chọn chính thức, có chụp ảnh có quay phim còn có hệ thống ánh sáng.

Mấy lão sư phỏng vấn ngồi ngay chỗ đằng sau một cái bàn dài đặt sau thiết bị chiếu sáng, tiêu điểm của ánh sáng chính là vị trí đứng cố định của thí sinh.

Lại bởi vì vị trí đặt thiết bị chiếu sáng ảnh hưởng nên mấy vị lão sư phỏng vấn không nhìn tới cửa được, chỉ khi thí sinh phỏng vấn bước ra ánh sáng bọn họ mới có thể thấy rõ.

Giang Trạm cũng như vậy, khi vừa vào cửa không ai nhìn hắn, bước đến nơi sáng nhất trong toàn bộ căn phòng, tầm mắt mọi người mới tập trung lên người hắn.

Giang Trạm nhất thời không thích ứng được ánh sáng, híp híp mắt, mũ cũng chưa cởi.

Nghe được có người nhắc nhở một tiếng "Mũ", hắn mới tháo xuống.

Sau đó --

Từ ánh sáng đến quay phim, chụp ảnh đến phỏng vấn, tất cả mọi người toàn bộ vực dậy tinh thần.

Tách tách tách tiếng chụp ảnh chưa từng dừng lại, người quay phim trực tiếp mang thiết bị đến gần, vừa đến đã là một màn ảnh đặc tả quá ư mất máu, bộ phận phỏng vấn cúi đầu, liếc nhìn sơ yếu lý lịch lần nữa.

Giang Trạm lần đầu tiên tham gia loại phỏng vấn như vậy, cho rằng tất cả các thí sinh đều được đãi ngộ thế này, không nghĩ nhiều.

Hắn đứng dưới ánh đèn vài giây, thấy không có ai nói chuyện, hắn quyết định trước tiên tự giới thiệu một cách ngắn gọn, rồi hát chay bài mình đã chuẩn bị từ trước, nhưng bỗng nhiên khựng lại --

Không đúng, không có micro.

Hắn nhìn về phía những người phỏng vấn đang ngồi trước mặt hắn không xa.

Không có micro thì cứ trực tiếp nói sao?

Nhưng trước đó Tề Manh đã dạy hắn, phỏng vấn là phải có micro mà, cầm micro rồi mới nói chuyện.

Cho nên . . . . .

Bây giờ . . . . . .

Ừ hử?

Giang Trạm nhìn quét trước mặt, không nói chuyện, hơi nhướng đầu mày tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn nhìn người phỏng vấn, lại nhìn ống kính đang ghé vào trước mặt mình.

Hắn không hề nhận ra, đó là một thiết bị chuyên nghiệp, hình ảnh quay được không chỉ có người mang thiết mới bị nhìn được, mà còn có thể nhìn thấy bởi màn hình CCTV kết nối với thiết bị.

Mà phía trước mặt người phỏng vấn, đằng sau mỗi thiết bị chiếu sáng đều có một màn hình, trên màn hình của người phỏng vấn, biểu cảm nhỏ vừa rồi của Giang Trạm được ghi lại rõ ràng trong từng khung từng khung hình.

Nhóm phỏng vấn nhìn vào máy theo dõi: "! ! !"

Tề Manh!

Ông đào ở đâu được bảo bối này! ! !

Mấy người phỏng vấn đều rất kinh ngạc, nhìn nhau vài giây, rồi họ mới lại lần nữa nhìn về tiêu điểm ánh sáng.

Một người trong số đó cầm lấy microphone: "Giang Trạm?"

Lúc này mới có người nhớ tới, đưa micro của thí sinh cho Giang Trạm.

Giang Trạm tiếp nhận micro, đưa đến bên môi: "Đúng." lại nói: "Đầu tiên tôi phải tự giới thiệu trước đúng không?"

Người phỏng vấn A: "Không cần không cần, chúng tôi hỏi cậu một vài vấn đề trước.''

Giang Trạm: "Được."

Hắn không khẩn trương, chỉ là quá nhiều ánh đèn chiếu lại đây, làm mắt hắn hơi khó chịu, còn rất nóng.

Người phỏng vấn B: "Chưa ký công ty?"

Giang Trạm: "Vẫn chưa."

"25 à? Tuổi mụ sao?"

"Không phải, là tuổi thật."

"Lúc trước đã từng tiếp xúc qua giới giải trí hay là các loại show tuyển tú chưa?"

Nếu p ảnh cũng tính là một trong số đó.

Giang Trạm lắc đầu: "Chưa từng."

Nghĩ đến p ảnh, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Một nụ cười này của hắn, tất cả đều shock rồi.

Ngũ quan của Giang Trạm, hình dung đơn giản thì chính là đẹp trai, mà nói chính xác hơn một chút, chính là gương mặt cực kỳ thích hợp với màn ảnh.

Hắn mặt thon, cằm nhọn, quai hàm góc cạnh khiến cho tướng mạo của hắn không quá nữ tính, ngược lại mang theo vài phần sắc bén, mi cốt dày dạn, lông mày rậm, sống mũi thẳng tắp, khí chất trai tráng tuổi trẻ bộc lộ rõ ràng, đôi mắt rất đẹp, con ngươi sáng trong sạch sẽ, tràn đầy cảm giác thanh xuân, 25 tuổi, nhìn thôi đã thấy hết sức trẻ trung.

Không chỉ có vậy, tỷ lệ đầu với thân thể hoàn mỹ, mặt nhỏ, đầu cũng không lớn, mà hình dáng đầu vừa vặn hoàn hảo với gương mặt, eo thon chân dài, bả vai không rộng.

Màn ảnh luôn là khắc tinh với ngôi sao, luôn dìm xấu nhân loại, ngôi sao cũng không ngoại lệ, bởi vậy bất kể trong giới hay ngoài giới đều công nhận rằng ngôi sao ngoài đời luôn luôn đẹp hơn so với trên màn ảnh.

Cho nên nếu muốn làm ngôi sao, đẹp phổ thông là không thể đủ, tốt nhất chính là dáng người tỷ lệ hoàng kim cùng với giá trị nhan sắc hoàn hảo đến không thể xoi mói được, mới có thể chống đỡ được màn ảnh.

Mà Giang Trạm này, hắn cân được màn ảnh.

Hắn vừa cười, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, khí chất ngời ngời bộc lộ ra hết, giống như anh trai nhà bên trong tưởng tượng của tất cả các cô gái khi còn nhỏ.

Có tinh thần, thật sự là rất có tinh thần.

Đáng sợ nhất chính là, hắn đây mới chỉ là mặt mộc.

Người ngoài giới 25 tuổi, mặt mộc, cái gì cũng chưa làm, chỉ cần cười một cái thôi, mọi người đã không thể rời mắt.

Chờ hắn cầm micro lên hát chay: "Gió bên sông thổi làn tóc tung bay, nắm tay em, anh xúc động khôn nguôi..."

Người phỏng vấn: Xúc động! Nhặt được một bảo vật! Chúng tôi mới là người thật sự xúc động!

Hát xong, nhóm phỏng vấn không có bình luận nhiều về bài hát này, tất cả chủ đề đều xoay quanh bản thân Giang Trạm.

"Năm nay cậu 25, trước kia chưa tiếp xúc với giới này, có thể nói xem trước kia cậu đang làm công tác gì không?"

Giang Trạm: "Tôi ở nước ngoài, bởi vì người nhà bị bệnh nên vẫn luôn chăm sóc người nhà, cũng chưa nghiêm túc làm một công việc ổn định gì, gần đây vừa về nước."

"Mới vừa về nước? Vậy cậu học trường nước ngoài sao?"

Giang Trạm: "Trong nước."

"Có thi đại học không? Tôi xem cột bằng cấp của cậu chưa điền, tốt nghiệp chính quy à?"

Giang Trạm: "Đúng vậy."

"Là trường nào thế?"

Giang Trạm: "Đại học A."

"? ? ? ? ? ? ?"

"Cái gì? !"

Giang Trạm: "Đại học A."

"Khóa chính quy?"

Giang Trạm: "Vâng."

"Thi đại học trúng tuyển?"

"Đúng."

"Cậu được bao nhiêu điểm?"

Giang Trạm nghĩ nghĩ: "Cụ thể thì không nhớ rõ, chỉ nhớ tôi xếp thứ nhất khối tự nhiên năm ấy."

Mọi người: "? ? ? ? ? ! ! ! ! !"

Shock quá không thể thở!

Không thể hô hấp!

Sợ Giang Trạm ba hoa, trong nhóm phỏng vấn có người trực tiếp móc di động ra search thông tin.

Từ khóa: Tỉnh A, khối tự nhiên Giang Trạm.

Tìm kiếm nhảy ra đầu tiên rõ ràng chính là "Năm XXXX, trạng nguyên khoa học tự nhiên tỉnh A, Giang Trạm."

Mọi người: "! ! !"

Cái này làm mọi người càng lên tinh thần hơn.

"Cậu học đại học A, ra nước ngoài sao không tìm một công việc?''

Giang Trạm vừa mới đề cập qua, đối phương hỏi lại, hắn lặp lại lần nữa: "Người nhà bị bệnh nặng, tôi vẫn luôn chăm sóc."

"Là vậy à, cậu tốt nghiệp đại học chưa?"

"Đã học xong."

"Học ngành gì vậy?"

"Tài chính."

"Vì sao muốn tới tham gia tuyển chọn vậy, à phải rồi, là được giới thiệu tới."

"Cậu có cảm thấy xuất thân sinh viên đại học A danh tiếng là một ưu thế khi tham gia phỏng vấn tuyển tú không?"

Vấn đề này lại làm Giang Trạm cười nữa.

Hắn nghĩ nghĩ: "Bằng cấp cùng với tuyển tú không liên quan mà, ưu thế của tôi, không phải là mặt sao?"

Mọi người: Không tồi, có khiếu hài hước.

"Nhưng cậu cũng cần biết rằng tuyển tú phải biết hát biết nhảy, hai phương diện này, cậu có vẻ không biết đúng không?"

Giang Trạm không bị vấn đề này hỏi khó, ngược lại tự nhiên trả về một câu: "Không biết có thể học."

"Nếu người khác vừa học đã biết, cậu học thế nào cũng không biết thì sao?"

Giang Trạm thong dong trả lời: "Nếu có loại khả năng này, vậy tôi sẽ tận lực để xứng với bằng cấp của mình."

Mọi người: Lanh lợi! Quá lanh lợi!

Vẻ ngoài đẹp trai, cảm giác ống kính tốt, bằng cấp cao, không hề luống cuống, suy nghĩ rõ ràng, trong lời đối đáp còn có thể có chút pha trò.

Đây là một bảo bối!

Tề Manh rốt cuộc tìm được ở đâu!

Nhóm phỏng vấn cho bốn điểm 10, toàn bộ đều bỏ phiếu thông qua, bên trong đương nhiên gồm cả vị người quen kia của Lan Ấn Huy.

Ân tình cho dù có lớn, làm sao lớn bằng chương trình?

Lan Ấn Huy cũng không có cái thể diện đấy đâu.

Giang Trạm từ phòng phỏng vấn đi ra, trở về chỗ cũ ngồi, cảm thấy lần phỏng vấn này rất đơn giản, hát một bài, trò chuyện vài câu, đã thông qua.

Nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thán: Kỳ thật vẫn là tốt số, tốt số mới có khuôn mặt đẹp trai như vậy.

Cảm ơn ba mẹ.

Giang Trạm một lần nữa đội mũ lên.

Tề Manh lúc này xuất hiện, "mào đỏ" trên đầu ông có dấu hiệu dẩu thẳng lên trời, sắc mặt cũng cực kỳ hồng hào, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.

Ông khen Giang Trạm: "Biểu hiện không tồi."

Giang Trạm đối với việc mình thông qua dễ dàng vẫn có chút chưa kịp tiêu hóa, hỏi: "Tuyển tú chỉ nhìn mặt thôi ạ?"

Tề Manh: "Đương nhiên không phải chỉ có vậy, mấu chốt vẫn là cảm giác trên màn ảnh nha."

Giang Trạm buột miệng: "Trên màn hình cảm giác không phải đều là huyền học sao?"

Tề Manh sửng sốt: "Cháu biết cả cái này?"

Giang Trạm dừng một chút, hắn đương nhiên không biết, tất cả đều là trạm tỷ trước đây Vương Phao Phao phổ cập cho hắn, nói rằng ngôi sao có thể hot hay không, khi nào hot, vì sao hot, dáng vẻ hot như thế nào, đều là huyền học.

Tề Manh không để ý, nói tiếp: "Hôm nay cháu thật sự biểu hiện rất tốt, nhan sắc khí chất nổi bật, đối đáp tự nhiên, còn hài hước, chú cũng không biết thì ra cháu tốt nghiệp đại học A? Chú chỉ nhớ lão Vi có một đứa nhỏ họ hàng năm đó đỗ hạng nhất, thì ra chính là cháu à. Nhặt được một bảo bối, nhặt được một bảo bối, thật sự là nhặt được bảo bối rồi."

Giang Trạm lần phỏng vấn này chỉ là thời gian chờ hơi lâu một chút, quá trình phỏng vấn phi thường thuận lợi.

Tề Manh tự mình tiễn hắn xuống dưới, mắt thường cũng nhận ra được là cực kỳ coi trọng hắn.

Ông nói với Giang Trạm di động phải luôn bật máy, tùy thời liên lạc, còn đài Ngỗng bên này có thể sẽ sắp xếp trước một chút.

Sắp xếp một chút?

Giang Trạm đoán hẳn là có liên quan đến việc ký hợp đồng công ty.

Hắn vốn muốn về hỏi Vi Quang Khoát trước, nghĩ nghĩ, cảm thấy có một số việc vẫn phải nói rõ ràng ngay từ đầu.

Giang Trạm: "Vừa phỏng vấn xong, cháu hiện tại vẫn đang mông lung, rất nhiều việc chưa hiểu rõ. Nếu là ký hợp đồng thì cháu cần suy nghĩ cẩn thận một chút."

Lại trực tiếp hỏi: "Tham gia tuyển tú, nhất định phải có một công ty sao?"

Tề Manh làm nhiều năm trong ngành như vậy, vẫn luôn giữ được sáng suốt khi làm chương trình, lăn lộn với kẻ khác người lừa ta gạt, gặp được người mới, cơ bản lừa một cái là được.

Ông rất xem trọng Giang Trạm, còn là cháu trai của Vi Quang Khoát, ông không muốn lừa dối hắn, về chuyện muốn bàn việc ký kết hợp đồng, khẳng định phải đàm phán đàng hoàng.

Ông chính là kinh ngạc Giang Trạm thấu đáo như vậy, một chút cũng không bị kết quả phỏng vấn làm mờ mắt, đầu óc tỉnh táo như vậy, thật không hổ danh tốt nghiệp trường danh tiếng.

Tề Manh vỗ vỗ bả vai Giang Trạm: "Yên tâm, sẽ không lừa cháu. Cháu là con cháu nhà lão Vi, lão Vi thân với chú như vậy, chú có thể lừa cháu sao? Hôm nay cháu về nghỉ ngơi cho tốt, ca hát nhảy múa vân vân sẽ bảo cậu cháu tìm người huấn luyện trước. Có việc gì chú sẽ liên hệ cháu đầu tiên. Vấn đề tuyển tú cháu cũng đừng lo nghĩ, ký công ty chưa chắc đã là chuyện xấu, cậu của cháu sẽ giúp cháu tham khảo, không đến mức để cháu bị thiệt đâu."

Vừa đi vừa nói, hai người đã tới tầng một.

Giang Trạm đi quầy lễ tân trả lại bảng tên tạm thời, Tề Manh vừa vặn nhận một cuộc điện thoại.

"Loại?" Tề Manh nhìn về phía Giang Trạm, hạ giọng, đi sang một bên: "Vì sao? Đều đã qua phỏng vấn! Đây là bảo vật đấy, các người không phải đều thấy sao!"

Bên kia điện thoại cũng đang sốt ruột: "Tôi cũng không biết a, nói là phía trên trực tiếp thông báo, giờ lãnh đạo còn đang tranh thủ thăm dò hướng đi của bên trên, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Lại nói: "Tôi cảm thấy ông tốt nhất cũng hỏi Giang Trạm một chút, có phải cậu ta đắc tội với ai rồi, một người mới mà thôi, nếu lúc trước chưa tiếp xúc qua giới này sao lại kinh động đến cả lãnh đạo cấp trên."

@

Văn hóa Thiên Lan hôm nay có hai người thông qua phỏng vấn, kết quả này làm Lan Ấn Huy khá vừa lòng, buổi chiều hắn ta còn có việc, không ở lại đài Ngỗng lâu, lái xe rời đi.

Trên đường đi, hắn ta gọi điện cho phía đối tác của công ty hỏi: "Giải quyết xong?"

Cộng sự: "Ừ, cao tầng đài Ngỗng ra mặt, hẳn là ổn rồi."

Lan Ấn Huy xùy một tiếng: "Nếu không phải vì Diêu Ngọc Phi thì cũng không phải dùng đến quan hệ lớn như vậy."

Nhắc tới Diêu Ngọc Phi, Lan Ấn Huy hỏi: "Diêu Ngọc Phi có nói gì không?"

Cộng sự: "Nói cái gì? Hôm nay cậu ta nghỉ phép, không đến công ty."

Lúc này hắn ta mới nhớ tới, có chút lo lắng nói: "Biết vì sao tôi muốn đá đít số 165 kia không? Mấy hôm trước ở phòng tập nhảy tôi thấy Diêu Ngọc Phi nhìn chằm chằm ảnh bạn trai cũ, tôi không biết cậu ta nghĩ thế nào, chỉ sợ cậu ta bị úng não đi nối lại tình xưa."

Cộng sự: "Không thể nào."

Lan Ấn Huy nhướng mày, mặt lạnh lùng: "Ai biết."

Lan Ấn Huy đã đoán sai, Diêu Ngọc Phi không muốn nối lại tình xưa.

Cậu ta chính là cảm thấy hổ thẹn, thấy có lỗi với Giang Trạm.

Nhất là sau khi Lan Ấn Huy nhắn câu "Xong xuôi rồi."

Bọn họ bên này xong xuôi, chẳng khác nào bên Giang Trạm xảy ra chuyện.

Về phần vì cái gì sau khi về nước Giang Trạm tham gia tuyển tú, Diêu Ngọc Phi không muốn nghĩ nhiều, càng không có sức đi hỏi thăm.

Cậu ta chính là cảm thấy, mình phải làm chút gì đó.

Cậu ta hiểu rất rõ công ty và Lan Ấn Huy, Lan Ấn Huy đã muốn làm cái gì, nhất định sẽ làm được.

Giang Trạm nếu đã tham gia tuyển tú, vậy có quan hệ không? Bối cảnh? Hậu trường thì sao?

Diêu Ngọc Phi hy vọng là có, Vi Quang Khoát là giáo sư của Học viện nghệ thuật, nhân mạch rất rộng, khẳng định có quan hệ, nhưng mà nghĩ đến Giang gia phá sản, Giang Trạm lại vừa về nước. . . . . . .

Diêu Ngọc Phi rối rằm chần chừ một lúc lâu, bỗng nhiên cầm di động lên, gắt gao nắm trong tay.

Cậu ta bấm danh bạ, trượt đến một dãy số, thật lâu không động đậy.

Người này, cậu ta hơi sợ, cũng không thân thiết, từ quan hệ hồi cấp ba xem ra, người này hẳn là rất ngứa mắt cậu ta.

Nhưng vài năm trước, cũng nhờ người này mà cậu ta có thể trở mình ở show tuyển tú, trao cho cậu ta một cơ hội trọng yếu.

. . . . . .

Diêu Ngọc Phi nhiều năm như vậy, vẫn luôn không rõ vì sao người nọ lúc ấy lại giúp đỡ cậu ta.

Có lẽ là xem ở tình nghĩa bạn học ngày xưa?

Diêu Ngọc Phi rất nhiều năm không nhớ lại thời trung học, giờ khắc này khi tay nắm lấy di động chần chờ, trong đầu cậu ta vụt qua rất nhiều hình ảnh quá khứ tới lui.

Bỗng nhiên, dừng lại tại một hình ảnh.

Là phòng học lớp 11, hàng cuối cùng.

Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, đùa giỡn đủ kiểu, Giang Trạm ghé lên bàn ngủ gà ngủ gật, một nam sinh từ cửa sau đi vào, nhìn không chớp mắt, trong tay cầm một chiếc áo đồng phục.

Đi đến đằng sau Giang Trạm, nam sinh không biết nghĩ thế nào trực tiếp ném một phát đồng phục lên đầu Giang Trạm.

Giang Trạm ngủ rất sâu, không có phản ứng gì, trên đầu đắp cái áo đồng phục, ngược lại ngủ càng an ổn hơn.

Nam sinh ném đồng phục kia trở về chỗ mình ngồi xuống, một nam sinh sáp lại bên cạnh, hi hi ha ha: "Cậu ấy không tỉnh, hay là cậu lại ném quyển sách? Ném trúng đầu á."

Nam sinh nâng mí mắt, xoay cây bút trong tay, lạnh nhạt: "Cậu thử xem! ?"

Câu "Cậu thử xem" kia, Diêu Ngọc Phi sau lại ngẫm nghĩ rất lâu.

Là giật dây? Để nam sinh kia đi đánh thức Giang Trạm?

Hay là, cảnh cáo?

Từ rất lâu trước kia, Diêu Ngọc Phi không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy nhất định là đang giật dây, nhưng mà hiện tại...

Diêu Ngọc Phi ấn xuống dãy số kia, đưa điện thoại tới bên tai.

Tút. . . . . .Tút . . . . .Tút . . . . . Tút . . . .

"Chuyện gì?"

Giọng nói trầm thấp bất cần vừa vang lên, Diêu Ngọc Phi lập tức căng thẳng trong lòng.

Bao năm rồi, vẫn như vậy, vẫn là rất sợ.

Nhưng hiện tại không phải lúc để sợ, Diêu Ngọc Phi sắp xếp lại tinh thần: "Bách, Bách Thiên Hành. . . . "

Đầu kia điện thoại thật yên ắng, Bách Thiên Hành thanh âm mang theo vài phần lạnh lẽo: "Nói."

Diêu Ngọc Phi: "Giang Trạm, trở về rồi."

Đầu kia điện thoại thoáng dừng lại, Bách Thiên Hành: "Trọng điểm."

Diêu Ngọc Phi cảm thấy đầu óc của chính mình hồ đồ luôn rồi, bình thường Lan Ấn Huy nói cậu ta thái độ đối nhân xử thế không tốt, cậu ta còn không tin, hiện tại liền tin rồi, ngay cả nói năng cũng không đàng hoàng nổi.

Diêu Ngọc Phi khắc chế sự luống cuống của bản thân, cố gắng sắp xếp lại câu chữ: "Là như vậy, tôi có một show. . . ."

Vừa nói nửa câu, bên kia điện thoại trực tiếp đổi người, người đại diện của Bách Thiên Hành cười rất khách khí: "Show tên gì, có vấn đề gì cậu nói với tôi."

Diêu Ngọc Phi: ". . . . . . Tôi không phải tìm các anh muốn hỗ trợ." Dừng một chút, "Không phải, là muốn hỗ trợ, nhưng không phải giúp tôi, mà là Giang Trạm."

Diêu Ngọc Phi là thật sự sợ Bách Thiên Hành, người này lúc học cấp 3 cậu ta vẫn sợ, sau lại cùng trong giới giải trí, địa vị Bách Thiên Hành rất cao, khí tràng lại mạnh mẽ, cậu ta thì chẳng là gì cả, cho nên lại càng sợ.

Gọi một cuộc này, cậu ta thật sự lấy hết can đảm, không phải vì chính mình, mà vì Giang Trạm, mà nếu Bách Thiên Hành vẫn không phản ứng lại cậu ta thì --

Diêu Ngọc Phi mặc kệ tất cả, không cần biết đầu dây bên kia là ai, nói nhanh: "Gameshow mà tôi tham gia kia, Giang Trạm hôm nay đi thử giọng, có người dùng quan hệ muốn loại cậu ấy, tôi không có cách nào, muốn hỏi anh một chút xem có thể nể tình bạn học ngày trước hỗ trợ một chút không, cho nên mới gọi cho ảnh."

Diêu Ngọc Phi phun một tràng kể hết chuyện xong, tắt tiếng.

Bên kia điện thoại không có động tĩnh.

Diêu Ngọc Phi dè dặt cẩn thận: "Còn. . . . . Còn ai không?"

Thanh âm Bách Thiên Hành đột nhiên vâng bên tai: "Show gì?"

Diêu Ngọc Phi: "<Cực hạn thần tượng>, của đài Ngỗng."

Bách Thiên Hành: "Biết rồi."

Cuộc gọi chấm dứt.

Trên xe bảo mẫu, sau khi Bách Thiên Hành cúp điện thoại, trầm mặc nhìn ra phía bên ngoài xe.

Trợ lý ngồi phía sau, người đại diện ngồi phó lái, xe vững vàng lăn bánh, từ gương chiếu hậu nhìn ra, sân bay cách ngày càng xa.

Bách Thiên Hành xuất thần một lúc, lúc này mới lại cầm di động, tìm dãy số.

Đầu kia điện thoại có chút kinh ngạc: "Thiên Hành?"

Bách Thiên Hành: "Nghe nói công ty anh gần đây có một show, tên <Cực hạn thần tượng>?"

Người đại diện ngồi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn một cái.

Bên kia điện thoại: "A, đúng rồi, làm sao vậy?" Lại nói: "Chẳng phải đã từng cue cậu làm đại Mentor sao, cậu lại không nhận, người đại diện của cậu nói cậu không rảnh."

Bách Thiên Hành: "Tôi đang muốn nói với anh đây, hiện tại rảnh rồi."

Người đại diện: "? ? ?"

Đầu dây bên kia: "Hả? !"

Ngữ điệu Bách Thiên Hành tùy ý, tầm mắt còn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, hoàn toàn không một chút ý tứ vui đùa: "Đừng hả, hợp đồng cùng với kịch bản chương trình gửi qua đây đi."

Đối phương do dự: "Bách tổng, cậu uống rượu đấy à? Say rồi?"

Bách Thiên Hành không để ý tới tên ngứa đòn này: "Còn có danh sách thực tập sinh, cũng gửi qua đây, tôi nghe nói các anh hôm nay còn một lần phỏng vấn, đem danh sách phỏng vấn cũng gửi qua đây đi, tôi xem trước."

Người đại diện: "? ? ?"

Bên kia điện thoại: ". . . . ."

Bách Thiên Hành: "Cứ vậy đi, tôi đúng lúc vừa xuống máy bay, giờ đang rảnh, đến chỗ anh ngồi một lúc."

Đầu bên kia cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, miệng liên thanh như nhân sinh không còn gì thỏa mãn hơn: "À ừ, được, tốt rồi,.. Ừ, tôi đi pha trà ngon, chờ cậu đến đây."

Lần này sau khi cúp điện thoại, ghế phó lái người đại diện rốt cuộc không nhịn nữa.

"Bách tổng," người đại diện lúc bình thường đều gọi y Thiên Hành, chỉ có lúc sụp đổ hay bùng nổ đến nơi mới gọi như vừa rồi, "Có thể hỏi tí không, cậu đây là vì Diêu Ngọc Phi? Hay là vì cái người Giang Trạm kia?"

Bách Thiên Hành mặt không đỏ tim không loạn: "Tôi là loại người sẽ vì tình nghĩa bạn học mà tham gia show sao?"

Người đại diện: Không phải.

Bách Thiên Hành nằm trở lại: "Đương nhiên là vì phát triển sự nghiệp, vì trước khi chuyển hình, phải thu hoạch nhiều kinh nghiệm quay show một chút, làm trụ cột cho công tác hậu trường sau này.

Người đại diện: "........"

Can you nói tiếng người?

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info