ZingTruyen.Asia

Thức ăn là một ngôn ngữ tình yêu

20 Gavan xa hoa + karaage (3200)

Misseto

Anh chắc là có vấn đề.

Nên mới thấy cảnh Ban thành thạo bắn khẩu súng Giga Magnum nhìn sao bảnh trai quá. Đang chiến đấu với tội phạm, còn chưa kể là có mọi người ở đây, Hoji phải ngừng lối suy nghĩ đó sớm thì tốt.

Mặc dù đã lâu lắm rồi mới được thời gian riêng với nhau.

Sau khi họ phá vụ tham nhũng trong SPD, vạch trần thêm một số chỉ huy với thượng tá Kight Reidich, Ban lại đổ xô đến nhiệm vụ tiếp theo.

Hoji không rõ về nó vì các báo cáo của F.S. đã được giữ kín trong quá trình khóa thông tin Trụ Sở Chính đang thi hành.

Có tin đồn rằng Tokkyou, trắng lẫn đỏ, đang tiến hành điều tra tất cả nhân viên SPD để lùng ra những thuộc hạ còn lại của đám sĩ quan đã bị deleted.

Nhưng vì hợp tác với Cảnh Sát Liên Minh Ngân Hà trong vụ Mad Gallan, Ban giờ ở đây, cười giỡn và cụng ly với Gavan, không để ý đến cảm xúc khó xử của anh mặc dù cả đội đang nhìn họ mà cười thích thú.

Anh giờ mới hiểu tại sao hồi xưa Ban ghét bị chọc kinh khủng.

Mà sao cứ như déjà vu khi thấy Gavan gọi một dĩa gà chiên thật to cho Shelly và cả bàn. Vì nhà hàng đang có thử thách: nếu họ ăn hết cái núi gà chiên này trong một giờ, thì nó sẽ được miễn phí, hay là gì đó.

Anh Space Sheriff này có nhìn lạc quan đến đằng nào đi nữa thì Hoji cũng không nghĩ rằng họ có thể làm được, vì Shelly cười mãi mà không ăn. Còn Umeko, thường là con bài át chủ về mấy thứ này, vẫn cần phải bận được áo cưới cho nghi lễ.

Sen thì bỏ cuộc sau miếng thứ năm, dạ dày không hạp với mấy đồ chiên giòn. Tetsu tiến tới rất mạnh, cứ cắn một cái gấp thêm một cục, nhưng Jasmine thì không đụng miếng nào, cái gì mà về giữ eo sau khi sinh con, Hoji thật ra thì không nghe rõ.

Tại anh đang bận đối lại bàn tay của Ban, người mà uống nhiều hơn là ăn, và khi say thì thích sờ này mó nọ, khổ ghê vậy đó, nó không giúp đầu óc anh thoát khỏi mấy suy nghĩ lung tung.

Cậu ta khoác cánh tay lên vai anh rồi cụng bia với Gavan, hai người họ thân thiết như là anh em quen biết nhau vì thuộc về hội những người lãnh đạo có tính bốc đồng.

Ban có ra vẻ điềm xuống thế nào, có dấu nó dưới kinh nghiệm đạt từ những nhiệm vụ khó nguy đi nữa, thì Hoji vẫn tin rằng cậu ta vẫn theo cảm xúc mà làm việc.

"Này, đây là người chồng nổi tiếng của ông đó à?" Gavan nói, chứ nghĩa líu lại với nhau, tay cũng choàng lên Shelly. Họ như là đang ngồi trước cái gương không bằng.

"Nổi tiếng?" Tetsu hỏi trước khi Hoji có thể thốt ra câu đó, chú ta đã ăn sạch hết một phần ba dĩa gà.

Cả nhóm lập tức quay sự tập trung sang cuộc trò chuyện giữa hai người say xỉn kia.

"Tôi đâu nghĩ ông mà cũng có máu tám, Geki--" Ban nhăn, rồi má đỏ bừng hơn thường mà cười khúc khích, gật đầu. "Sao, đẹp trai không?"

Hoji cho một phát vào trán, chỉ đủ mạnh để cho Ban biết mình đang nói nhảm. Nhưng anh không cứng lòng đến nỗi mà đẩy cậu ta ra xa.

"Đừng nói bừa." Anh ra lệnh khiến Ban xụ, đằng tuổi này mà môi dưới cứ trề ra, và nếu họ ở một mình thì Hoji sẽ cắn nó mà làm Ban hối hận cái trò trẻ con này--nhưng tóm lại giờ ở công cộng, không được nghĩ đến nữa!

"Shelly dễ thương hơn." Gavan gật một cái dứt khoát.

"Ê Magi Red nói y chang!"

"Là Shelly dễ thương sao?! Ai là Magi Red, mà sao biết Shelly của tôi--"

Rốt cuộc thì tán gẫu chuyển thành Ban giải thích về Kai và Gavan thì dường như không thèm nghe chút nào, cả hai cứ thế mà la om xòm.

Shelly không xi nhê gì, chỉ quay người mà trả lời Tetsu.

"Thật thì hôn nhân lãng mạn của Banban-san nổi tiếng ngay cả trong sở Cảnh Sát Liên Minh Thiên Hà." Cô nói, liếc nhìn Hoji với nụ cười ngượng ngùng.

Hoji xoa xoa trán, sao đau đầu quá, không chắc có muốn biết hôn nhân đường dài với đội trưởng đội đặc nhiệm, người mà một năm về thăm được có vài lần, làm sao mà được gọi là lãng mạn hay không.

Thì cũng thừa nhận là chuyện ấy theo kiểu 'lâu rồi không gặp nhớ anh nhiều quá' thì hơn cái 'bị dọa chết khiếp rồi tìm tới nhau' nhưng đúng thật là không có lãng mạn gì hết. Nhưng Hoji không đem cái này ra để cãi lại làm chi.

Tại dựa dẫm là một việc mà phô trương chuyện riêng tư ra thì hơi có vấn đề. Tóm lại là không nghĩ gì tới Ban chung với cái giường.

Umeko thở hơi dài. "Nghe thích nhỉ, tôi cũng muốn có hôn nhân nối tiếng trong thiên hà nữa."

"Anh không nghĩ mình sẽ gia nhập Fire Squad và đi khắp vũ trụ trong nay mai đâu." Sen từ chối ngay.

"Nonsense. Senpai mắc cỡ mà đỏ tận cổ mỗi lần em trêu, sao ảnh dám đi khoe khoan--" Tetsu chen vào, được phân nửa dĩa gà rồi. Xem rằng có thể sẽ xong trong vòng một tiếng đồng hồ.

Gavan và Ban giơ tay vẫy vẫy người phục vụ bàn cho thêm bia, nhưng Shelly và Hoji, cùng một lược, đã đánh bẹp ý định đó và gọi nước lạnh thay.

Họ chia nhau ánh mắt đồng cảm khi hai người bên kia lại rên rỉ phàn nàn, rồi lại phân tâm xì xầm cãi nhau về cái gì đó không biết nữa.

"Ban lúc say miệng lưỡi lỏng gì cũng dám nói." Hoji thú một câu.

"Ồh miệng lưỡi sao anh chắc biết rõ lắm." Jasmine nháy mắt.

Ý anh không phải vậy, và cô ta đáng lẽ là phải biết chứ. Tetsu và cô highfive nhau vui vẻ, à thì ra là cặp này cùng phe. Tai thấy nóng dần nên anh hấp tấp đưa trà lên uống.

"Chúng tôi hay thiếu nhân sự--" Shelly nói, cứu anh vì giờ họ là đồng minh rồi, là thành viên của hội những người tỉnh táo và biết chừng mực mà đi theo hầu người yêu. "Nên lâu lâu SPD F.S. thực tập sinh đến phụ một tay, và họ nói này nọ...như là chồng của Đội Trưởng Ban gọi vào mỗi sáng."

Cái đó là sai à nha. Hoji chỉ gọi Ban khi cậu ta không đi nhiệm vụ, và Ban lúc nào cũng đi nhiệm vụ. Khi cậu ta trong nhóm thực tập sinh thì có nhiều thời gian nói chuyện hơn, nhưng đâu phải là mỗi ngày. Đúng hơn là mỗi tuần, đâu có đáng gì để mà thành tin đồn.

"Còn kể là Banban-san hay ngắm cái hình đằng sau License trước và sau khi thi hành công việc, như là bùa hộ mệnh vậy, còn thở lên thở xuống nhìn rất âu yếm."

Hoji chưa nghe cái này bao giờ, anh sẽ cất thông tin này để mai mốt sử dụng.

"Sở còn nghe về cái lần họ trốn đến Waiha lúc còn trẻ, và đi tuần trăng mật lần thứ hai ở hành tinh Marivel luôn mấy tháng trời--" Nơi đó là hành tinh nghỉ mát được ưa thích nhất trong thiên hà.

Trời, họ chỉ ở đó có hai tuần lễ. Chưa kể là Ban bị lôi vào điều tra cho một vụ án phân nửa thời gian. Nửa kia thì thật là tuyệt. Nhưng rõ ràng thì tin đồn đã bị thổi phồng lên.

"Ở đó thế nào? Umeko và tôi đang phân vân giữa hành tinh Marivel và Fora Fora."

"Sen-san, đó không quan trọng! Họ còn nói gì nữa, Shelly-chan?"

Shelly cười. "Nói họ là cặp đôi xuyên thiên hà đáng nể vì đã cống hiến đời sống cho nhiệm vụ, gì mà như gương mẫu của tình yêu giữa Cảnh Sát Đặc Nhiệm, hay mang máng vậy."

Ban, xong xuôi với cuộc đàm thoại vớ vẩn với Gavan, quay và tựa cằm lên vai Hoji, làm sao mà đã bắt được đề tài.

"Không sao đâu." Ban an ủi, vừa cười vừa lim dim, giọng thì thầm như đang tiếc lộ thông tin mật, nhưng tiếc là nó không nhỏ như cậu ta nghĩ. "Không ai biết là tôi ngủ trong áo khoác của anh vì nhớ anh quá, nhưng mùi của nó hết giống của anh rồi."

"Họ cũng không biết là muốn hôn anh thì phải tạm hôn lên nhẫn anh đeo cho, không giúp gì được nhưng biết sao đây." Cậu ta lẩm bẩm tiếp, chữ liền dính với nhau, thật thà quá mức.

"Anh biết không, mỗi lần đáp xuống hành tinh mới thì tâm trí tự động tính xem mình cách nhau bao nhiêu tiếng, rất muốn gọi cho anh mặc dù là không thể gọi được--à mà giọng anh là thứ tôi thích nhất đấy..." Rồi cậu ta thiếp đi trong vị trí sát cạnh Hoji, vô tư không hề hay biết rằng toàn thân Hoji giờ như đang bốc cháy, nóng kinh khủng.

Gavan bên kia cũng ngủ gật và gục lên bàn, tiếng động khiến mọi người giật mình, chớp chớp mắt không biết đã nghe đúng không. Shelly hấp tấp đỡ Gavan nhưng mặt thì cũng hồng như bị lửa đốt lay.

Tetsu há hốc mồm kinh ngạc. "Làm lại được không, em chưa kịp quay--"

"Trời, đúng là cái gì cũng dám nói." Umeko áp tay mình lên má, mắc cỡ theo.

"Thật thì không muốn biết quá nhiều chi tiết đời riêng tư của đồng nghiệp, nhưng thôi, tôi cũng cạn ly tại nghe cũng dễ thương đấy." Sen bảo, rất từ tốn mà uống sạch ly trong một hơi.

"Hoji, nói trước là sẽ không cho anh quên việc này đâu." Jasmine quạt quạt cho có gió lên mặt.

Còn Hoji chỉ trốn trong bàn tay và giữ cho Ban không ngã ra sau với tay kia.

Mặt mũi đâu mà anh dám nhìn ai. Tuyên bố của Ban không ồn ào nhưng không thể nào mà khách xung quanh không nghe thấy được.

"Tôi cần phải uống vài cốc--" Hoji rên, nhưng thật không có ý vậy, tại cả hai mà say thì chỉ có nước té rãnh rồi ngủ ở đó thôi.

"Anh cần phải ăn gà đây này, mình sắp hết giờ rồi," Tetsu vừa nói vừa chụp tấm hình bằng License. "Gì? Cô Swan chưa bao giờ thấy anh mắc cỡ, nên em thu bằng chứng mà."

"Hay để tôi thanh toán hóa đơn tối nay và chúng ta đồng ý không nhắc về chuyện này nữa, được không?"

Umeko lập tức trả lời. "Được."

Shelly thì gật đầu lia lịa.

Nhìn họ lúng túng vì mấy lời nói thì xem rất đáng yêu, nhưng đàn ông như anh mà như vậy thì hơi có vấn đề, với lại anh và Ban đã ở với nhau biết bao lâu rồi.

"Đồ ăn miễn phí tôi không từ chối đâu." Sen cũng đồng ý.

"Xin lỗi, nhưng không có tôi." Jasmine vẫy ngón tay ra hiệu 'nonsense.' "Anh lúc nào cũng trả tiền cho tôi mà, tôi đâu cần phải lo."

Hoji phì một hơi. "Hãy xem lần sau tôi có trả không thì biết."

"Nhưng nghĩ đến thì sung sướng nhỉ," Shelly thêm, "khi mà có người yêu mình nhiều đến thế."

"Ừ." Umeko cười, cô ta chắc chắn là đang nắm tay Sen dưới bàn đây. Hoji đắn đo có nên chọc họ không, nhưng thôi vì lỡ nó thành chiến tranh thì anh và cô ta chỉ còn đường đi trốn thiên hạ.

"Này, cô có biết việc Hoji-san cầu hôn Senpai trước tất cả chúng tôi không?" Tetsu trở lại tàn phá gà chiên, rõ ràng là theo phe Jasmine mặc dù là đang ăn tiền hối lộ của Hoji. Chú ta tới ly thứ sáu rồi mà còn líu lo như thường, không bị ảnh hưởng gì hết.

Shelly chớp mắt, lần đầu tiên nghe vụ này. "Thông tin nội bộ mà tôi biết được sẽ ăn gian đấy, tại ở sở có vài nhóm cá cược..."

"Cái gì? Cá cược về chúng tôi?!" Không phải việc đó xảy ra trước khi cặp đôi hẹn hò sao?

"Ờ thì F.S. và Tokkyou nghĩ rằng Banban-san là người cầu hôn." Shelly ho khụ khụ vào tay. "Chỉ Huy của chúng tôi thì đặt tiền lên Hoji-san là người cầu hôn--" Trời, cảnh sát vũ trụ mà sao có nhiều thời gian vậy.

Tetsu cười khoái chí. "Không sao, để tôi kể cho cô nghe."

Ngay lúc đó Ban nhúc nhích trên vai anh, và Hoji cầm ngay cốc nước cho cậu ta nhâm nhi.

"Ủa mình còn ở đây à?" Cậu ta dụi mặt vào đồng phục của Hoji, lầm bầm than. "Cứ tưởng là mình về đến nhà rồi chứ, ở công cộng thì làm gì được anh." Ban còn coi DekaBase là nhà của mình làm anh vui, nhưng mồm cậu ta lại nói nhảm, nên im đi thì tốt hơn.

Chứ coi chừng khai ra hết rằng Hoji đã phải cầu hôn lần thứ hai, trên một gối, ở ngoài đường, cho dù họ đã kín đáo thế nào đi nữa, thì toi to.

"Tôi nghĩ đã đến lúc phải về rồi." Hoji quyết định.

"Về liền sau khi cậu ta nói vậy thì không giúp gì về tin đồn đâu nhá." Jasmine lại nói, nghe được hết vì đã ngồi kế bên họ mà không tham gia vào câu chuyện của Tetsu.

"Này, tôi đâu có trêu cô về Hikaru." Hoji nhận xét.

"Anh lỡ cơ hội đó." Cô ta cười. "Thôi không đùa nữa, đưa cậu ta về đi, để lần này tôi trả tiền cho. Giữa Sen-chan và Tetsu thì tôi nghĩ sẽ dư sức lôi Gavan về căn cứ."

"Vậy thì cảm ơn." Hoji cười, cô ta vẫn là thành viên anh ưa nhất.

Ban thức lúc họ rời nhà hàng, nhưng đến khi về tới thì mới tỉnh hơn. Cậu ta lăn phịt ra trên giường, tay chân xõa dài màu đỏ lên tấm trải xanh của anh.

Hoji tháo giày và thắt lưng cho cậu ta, rồi ra lệnh. "Cởi đồng phục ra."

Ban nhăn răng cười ngay cả khi biết rõ là anh không có ý định đó. Cậu ngoan ngoãn kéo phéc-mơ-tuya trên áo khoác xuống, để lộ ra áo thun quy định màu đen ở dưới. Nhưng tới đó thì ngừng, mắt nhắm mắt mở, nên anh buộc phải tiếp tay mà dỗ cậu ta dậy để anh lột bỏ lớp áo và tuốt đi cái quần.

"Xin lỗi, muốn có thời gian riêng với anh--" Ban mở lời lúc Hoji cũng nhanh chóng bỏ đi đồng phục, rồi đẩy cậu ta sang một bên mà tìm chỗ cho mình và cái máy tính. "Nhưng lại uống hơi nhiều--"

Hoji búng vào trán. "Cũng tự biết bản thân sao?" Rồi anh mở máy và kéo lên báo cáo để truy cập thông tin mới về vụ án. Nhưng thật thì anh không giận đâu, vì giận về việc nhỏ nhặt thế này thì phí thời gian ở bên nhau quá.

Đột ngột, License đỏ của Ban vang lên, khiến họ sựng người. Ban hắng một tiếng, với lấy nó trên đầu giường.

"Ui giờ mà phải đi sổ rượu để lái về thì chắc chết quá." Cậu than trước khi mở nó ra, nhưng khi trả lời thì giọng mạnh và rõ ràng, nghe đúng là một Đội Trưởng F.S. chứ không phải ông chồng say xỉn của anh. Hơi có chút ngưỡng mộ là cậu ta có thể chuyển nhanh như thế. "Đây là Akaza."

"Banban," tiếng của ông Gyoku phát ra. "Nghe Sophie nói cậu đang hoàn thành vụ án với Gavan trên Trái Đất à?"

"Vâng."

"Mari và tôi cũng xong việc ở đây rồi, không cần cậu cho đến buổi họp chỉ thị trên thứ hai."

Hoji có nghe phải không vậy?

"Thật sao? Cảm ơn, Gyoku-san!" Ban hiểu ngay, vì có nghĩa là được nguyên một tuần nghỉ phép.

"Cậu làm rất tốt nhiệm vụ gần đây, xứng đáng được giải lao một ít. Cho tôi gửi lời thăm Hoji." Nói xong, ông ta cúp máy không cần đợi Ban trả lời. Ông ấy lúc nào cũng như vậy.

Ban quay sang Hoji đưa lên tay hình chữ V, cười nham nhở. "Muốn đi tuần trăng mật lần thứ ba không?"

"Lễ cưới làm lại cuối tuần này." Hoji quất cậu ta bằng cái gối. "Đồ ngốc, làm sao tôi có thể xin nghỉ nhanh như vậy."

Ban ôm gối, lết lại nằm cạnh anh để dựa dẫm, tay quàng qua eo và chặn bàn phím khó ưa.

"Thì ở đây cũng được, mình về nhà anh đi." Cậu ta nói khi Hoji loay hoay chất máy tính lên trên để tiếp tục đánh máy. "Anh đi đuổi tội phạm còn tôi ở nhà trông cửa, rồi mình ăn cơm chung với nhau mỗi ngày, tôi sẽ nấu ăn--bữa giờ học cũng được mấy món."

"Rồi tối thì tha hồ làm chuyện ấy nếu tôi không say và anh không phải làm thêm. Có thể mình bay ra Waiha trước, thư giãn riêng hai đứa rồi đi dự đám cưới sau--"

"Nghe thích đấy." Hoji đồng ý. "Nhưng cậu mà tránh xa các vụ án cho một tuần, chịu nổi không?"

Ban nheo mắt nhìn anh. "Chắc không."

"Biết ngay mà."

"Nhưng tôi có thể vừa giúp điều tra vừa là ông xã đảm đang của anh mà. Giống như lúc trước vậy--mình là cộng sự trong công việc lẫn trong chăn."

Hoji bật cười. "Cái gì mà 'cộng sự trong chăn', cậu say giữ vậy sao. Cái này hơn là 'liên thiên hà booty call' đấy." Anh rốt cuộc cũng đóng máy tính, không tập trung được gì hết.

"Này, không gì hơn 'liên thiên hà booty call' nha." Ban nói làm anh khịt mũi lắc đầu. Lúc anh nằm xuống thì Ban vung tay và chân lên người bám lấy như con bạch tuộc.

Cậu ta áp một nụ hôn vụng về lên má anh. "À mà 'liên thiên hà hôn nhân' nghe thích hơn."

"Nghe sến thì có." Hoji không thể nhịn cười, nhưng khi nhắm mắt thì đầu lại nhủ là câu đó nghe cũng được được.

.

.

.

Cám ơn bạn đã đọc đến cuối!
Mong là truyện đã đem niềm vui đến cho bạn (và hy vọng mình không sai lỗi nhiều quá hahaha)

Đừng quên theo dõi trang của mình cho những truyện dịch khác của BanHoji nhé! Hẹn lần tới ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia